Chương 33
Diệp Tư Duệ uống đến ly thứ năm thì đã say. Bạch Thanh Nghị thấy cô không uống nổi nữa liền dìu cô đứng dậy, nói: "Cháu xin phép đưa cô ấy đi trước. Mọi người tiếp tục đi ạ". Anh đưa cô đi thẳng về phòng. Diệp Tư Duệ cứ luôn lẩm bẩm: "Tên xấu xa, cậu muốn bắt anh ấy uống rượu sao? Ha, vậy uống với tôi trước này. Có cậu...", cô nấc một cái, "Mới không ai thèm yêu đó". Bạch Thanh Nghị dự tính sau khi đưa cô về phòng có lẽ nên pha nước chanh cho cô uống. Nếu như anh biết uống rượu, tửu lượng tốt một chút, có lẽ cô đã không phải uống thay anh như vậy.
Chợt cô đưa tay bụm miệng lại. Anh giật mình theo phản xạ hỏi: "Sao vậy?", nhưng cô chỉ loạng chạng. Anh đỡ cô, rồi vuốt lưng cô, trong lòng thầm cầu nguyện: "Tổ tông ơi, đừng có nôn ra đây", rồi lại tiếp tục đưa cô về phòng.
"Bạch - Thanh - Nghị, anh bị ngốc à? Có biết tên đó cố ý làm vậy không, hả? Sao anh không nói gì hắn?".
Anh nén thở dài, nói: "Không uống được thì đừng uống. Cô tự hành hạ bản thân làm gì chứ!". Nhưng anh nói cũng chỉ mình anh nghe. Bây giờ cô nói gì, có lẽ cô cũng không biết.
Anh mở cửa phòng, đặt cô lên giường, rồi chỉnh lại tư thế nằm cho cô ngay ngắn.
"Ưm... Uống tiếp đi ha ha".
Anh cúi xuống đắp chăn cho cô. Bỗng cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo lại sát vào mình. Anh không kịp phản ứng, cả người rạp xuống. Khuôn mặt hai người áp sát nhau, đến mức môi vừa chạm nhẹ một cái, giống như lướt qua một cánh hoa mùa xuân. Anh tròn mắt kinh hoàng, đứng hình mất mấy giây mới lấy lại ý thức, vội vã giật ra khỏi tay cô. Xém nữa dọa anh ngã ngửa rồi.
Cô có vẻ không biết hành động vừa rồi, cổ họng ưm ư mấy tiếng rồi xoay người quay lưng về phía anh.
Bạch Thanh Nghị cứ đứng im như vậy nhìn cô, đưa tay chạm lên môi mình. Thật sự vừa nãy đã chạm rồi?! Anh không tin nổi, nhưng mùi rượu thoang thoảng cay đã khiến anh ý thức được tất cả. Chuyện này quá sức tưởng tượng của anh rồi. Nhưng có vẻ cô chỉ là say mới làm ra hành động kỳ lạ như vậy. Chắc là vậy. Là một sự vô tình. Nhưng vô tình... Lý trí thì nói "Đừng nghĩ", nhưng con tim lại trở nên bối rối. Sự vô tình này đã vô tình khiến anh thấy rung động, hoặc cũng có thể là vì bối rối mà ngộ nhận... Anh không biết, chỉ là vô tình mọi thứ khiến suy nghĩ của anh trở nên phức tạp, rối rắm, cuối cùng là trống rỗng. Anh không thể nghĩ được nữa, chỉ có thể cố gắng bao biện rằng hành động của một người say thì không đáng để tâm.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh liền đi ra ngoài. Bạch Thư đang đi đến. Trông thấy anh, cô bé liền nói: "Bác bảo em lên xem hai anh chị thế nào. Chị ấy có sao không? Em thấy chị ấy say lắm". Bạch Thanh Nghị ngập ngừng đáp: "Không, không sao. Anh, à không, cô ấy, phải...". Bạch Thư nhíu mày. Anh nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của cô bé, liền nói: "Ý anh là, cô ấy không sao, cô ấy đang ngủ rồi. Vậy đó". Cô bé gật gù rồi nói: "Anh đừng ra ngoài vội. Lúc vừa đi, em định quay lại thì thấy chú đang mắng anh Bạch Vĩ. Anh ta đúng thật là không làm được việc gì nên hồn thì cũng thôi đi. Hôm nay là ngày vui của mọi người mà, vậy mà anh ta còn...". Bạch Thanh Nghị búng trán cô bé rồi nói: "Dù sao cũng là họ hàng đó. Tính cách của Bạch Vĩ cứ bồng bột như trẻ con vậy, chúng ta đều biết mà".
"Hừ, anh luôn bỏ qua nên anh ta mới vậy đó. Họ hàng thì sao? Anh ta coi anh là anh họ sao? Chú thím là người tử tế, vậy mà xem anh ta kìa". Bạch Thư xoa xoa trán, phồng miệng, tức giận thay anh. Nếu Bạch Vĩ và cô không có quan hệ gì, có lẽ cô sẵn sàng mắng vào mặt hắn.
Bạch Thanh Nghị nhéo mũi cô: "Nói đây thôi, đừng có nói vậy trước mặt người khác". Cô bé đáp: "Em không nói đâu". Anh thở dài rồi nói: "Đi ra đi, để mọi người đợi lâu".
Có lẽ vì ngại trước cách ứng xử của con trai hôm nay mà Bạch Hiên không ở lại chơi thêm, ăn uống xong thì vội vã xin đi trước. Trước khi gia đình ông ra về, Bạch Thanh Nghị nói muốn nói chuyện riêng với Bạch Vĩ. Trước ánh nhìn của mọi người, Bạch Vĩ miễn cưỡng ra ngoài nói chuyện riêng cùng anh.
"Sao? Anh có chuyện gì để nói? Nói nhanh nhanh đi, bớt ra vẻ lại".
Thái độ của Bạch Vĩ đối với Bạch Thanh Nghị luôn gay gắt như thế. Từ lúc còn nhỏ, hắn đã luôn như vậy, đến giờ vẫn thế, và còn hơn thế.
Bạch Thanh Nghị nói: "Tôi không biết rốt cuộc cậu vì sao luôn tỏ thái độ như vậy với tôi". Hắn nhìn anh rồi phì cười, cười ha hả rồi đáp: "Không biết? Còn cần tôi nói à? Ông ta, lúc nào ông ta cũng so bì anh với tôi. Anh thì sao? Chỉ là tỏ ra giống một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. Rồi ông ta luôn như vậy, lấy anh ra để răn dạy tôi phải làm thế nào! Anh đỗ đại học, tôi trượt đại học, ông ta cũng dùng cái đó để mắng chửi tôi, còn nói tôi có bố mẹ dạy đàng hoàng mà không bằng anh? Nhưng thế thì sao? Anh vẫn nghỉ đại học đó thôi". Hắn cũng đã hơi say, uất ức trong lòng đều tuôn ra hết. Anh lại cảm thấy buồn cười. Hóa ra mọi người thấy anh là người như vậy sao?
Bạch Vĩ chỉ tay vào anh: "Anh tốt nhất là bớt bớt lại đi. Làm ra vẻ cho ai xem? Đều tại anh mà tôi mới bị ông ta đối xử như thế". Anh đáp: "Tôi không ra vẻ, vì thế không lấy gì để bớt lại được. Tôi cũng chẳng đến mức ưu tú để cậu nhìn vào. Cậu cũng đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai khiến cậu như thế. Đều do bản thân cậu chuốc lấy. Chú thím rất yêu thương cậu, cậu nên hạnh phúc mới đúng, đừng làm như mình là nạn nhân".
Hắn quát: "Tôi cần anh dạy tôi sao?". Anh đáp: "Tôi không dạy cậu. Chú ba còn không dạy nổi cậu, tôi dạy nổi sao? Bình thường cậu có tỏ ra thế nào với tôi, tôi cũng không nói, bởi vì dù sao chúng ta cũng chung họ, nhưng không có nghĩa là tôi không biết. Còn hôm nay, cậu lại động đến cô ấy, vì vậy, tôi nhất định phải nói". Anh nhìn bộ dạng của hắn, rồi nói tiếp: "Cô ấy không biết uống rượu, nhưng lại dám uống trước mặt mọi người. Còn cậu, cậu không cảm thấy xấu hổ về hành động của mình sao?". Bạch Vĩ vẫn cố bao biện cho bản thân,mặt hắn đã đỏ lừ: "Sao? Là chị ta tự uống mà! Sao anh không uống đi, lại để chị ta uống?". Anh cảm thấy hắn vẫn không biết bản thân đã sai, cũng không muốn đôi co với người như này, đành dõng dạc: "Mấy lời vừa rồi tôi nói cậu có thể bỏ ngoài tai, nhưng nhớ cho kỹ những lời tôi nói sau đây: nếu cậu còn lần nào nữa động đến những người bên cạnh tôi, thì chuyện hôm nay chưa xong đâu".
Bạch Vĩ tuy hơi say, nhưng vẫn còn nhận thức được. Hắn rất ít khi thấy Bạch Thanh Nghị tức giận, chỉ có một lần Bạch Vĩ từng đánh Bạch Thư lúc nhỏ vì Bạch Thư cản hắn lấy trộm đồ của Bạch Thanh Nghị. Nhưng có lẽ khi ấy hắn còn nhỏ, vì thế Bạch Thanh Nghị chỉ nói: "Đừng tái phạm thêm lần nào nữa, nếu không anh sẽ thay Thư Thư đánh em". Lần này, hắn cảm nhận được anh vô cùng cứng rắn, nếu hắn dám làm trái, có lẽ thật sự sẽ lĩnh hậu quả.
Chợt cô đưa tay bụm miệng lại. Anh giật mình theo phản xạ hỏi: "Sao vậy?", nhưng cô chỉ loạng chạng. Anh đỡ cô, rồi vuốt lưng cô, trong lòng thầm cầu nguyện: "Tổ tông ơi, đừng có nôn ra đây", rồi lại tiếp tục đưa cô về phòng.
"Bạch - Thanh - Nghị, anh bị ngốc à? Có biết tên đó cố ý làm vậy không, hả? Sao anh không nói gì hắn?".
Anh nén thở dài, nói: "Không uống được thì đừng uống. Cô tự hành hạ bản thân làm gì chứ!". Nhưng anh nói cũng chỉ mình anh nghe. Bây giờ cô nói gì, có lẽ cô cũng không biết.
Anh mở cửa phòng, đặt cô lên giường, rồi chỉnh lại tư thế nằm cho cô ngay ngắn.
"Ưm... Uống tiếp đi ha ha".
Anh cúi xuống đắp chăn cho cô. Bỗng cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo lại sát vào mình. Anh không kịp phản ứng, cả người rạp xuống. Khuôn mặt hai người áp sát nhau, đến mức môi vừa chạm nhẹ một cái, giống như lướt qua một cánh hoa mùa xuân. Anh tròn mắt kinh hoàng, đứng hình mất mấy giây mới lấy lại ý thức, vội vã giật ra khỏi tay cô. Xém nữa dọa anh ngã ngửa rồi.
Cô có vẻ không biết hành động vừa rồi, cổ họng ưm ư mấy tiếng rồi xoay người quay lưng về phía anh.
Bạch Thanh Nghị cứ đứng im như vậy nhìn cô, đưa tay chạm lên môi mình. Thật sự vừa nãy đã chạm rồi?! Anh không tin nổi, nhưng mùi rượu thoang thoảng cay đã khiến anh ý thức được tất cả. Chuyện này quá sức tưởng tượng của anh rồi. Nhưng có vẻ cô chỉ là say mới làm ra hành động kỳ lạ như vậy. Chắc là vậy. Là một sự vô tình. Nhưng vô tình... Lý trí thì nói "Đừng nghĩ", nhưng con tim lại trở nên bối rối. Sự vô tình này đã vô tình khiến anh thấy rung động, hoặc cũng có thể là vì bối rối mà ngộ nhận... Anh không biết, chỉ là vô tình mọi thứ khiến suy nghĩ của anh trở nên phức tạp, rối rắm, cuối cùng là trống rỗng. Anh không thể nghĩ được nữa, chỉ có thể cố gắng bao biện rằng hành động của một người say thì không đáng để tâm.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh liền đi ra ngoài. Bạch Thư đang đi đến. Trông thấy anh, cô bé liền nói: "Bác bảo em lên xem hai anh chị thế nào. Chị ấy có sao không? Em thấy chị ấy say lắm". Bạch Thanh Nghị ngập ngừng đáp: "Không, không sao. Anh, à không, cô ấy, phải...". Bạch Thư nhíu mày. Anh nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của cô bé, liền nói: "Ý anh là, cô ấy không sao, cô ấy đang ngủ rồi. Vậy đó". Cô bé gật gù rồi nói: "Anh đừng ra ngoài vội. Lúc vừa đi, em định quay lại thì thấy chú đang mắng anh Bạch Vĩ. Anh ta đúng thật là không làm được việc gì nên hồn thì cũng thôi đi. Hôm nay là ngày vui của mọi người mà, vậy mà anh ta còn...". Bạch Thanh Nghị búng trán cô bé rồi nói: "Dù sao cũng là họ hàng đó. Tính cách của Bạch Vĩ cứ bồng bột như trẻ con vậy, chúng ta đều biết mà".
"Hừ, anh luôn bỏ qua nên anh ta mới vậy đó. Họ hàng thì sao? Anh ta coi anh là anh họ sao? Chú thím là người tử tế, vậy mà xem anh ta kìa". Bạch Thư xoa xoa trán, phồng miệng, tức giận thay anh. Nếu Bạch Vĩ và cô không có quan hệ gì, có lẽ cô sẵn sàng mắng vào mặt hắn.
Bạch Thanh Nghị nhéo mũi cô: "Nói đây thôi, đừng có nói vậy trước mặt người khác". Cô bé đáp: "Em không nói đâu". Anh thở dài rồi nói: "Đi ra đi, để mọi người đợi lâu".
Có lẽ vì ngại trước cách ứng xử của con trai hôm nay mà Bạch Hiên không ở lại chơi thêm, ăn uống xong thì vội vã xin đi trước. Trước khi gia đình ông ra về, Bạch Thanh Nghị nói muốn nói chuyện riêng với Bạch Vĩ. Trước ánh nhìn của mọi người, Bạch Vĩ miễn cưỡng ra ngoài nói chuyện riêng cùng anh.
"Sao? Anh có chuyện gì để nói? Nói nhanh nhanh đi, bớt ra vẻ lại".
Thái độ của Bạch Vĩ đối với Bạch Thanh Nghị luôn gay gắt như thế. Từ lúc còn nhỏ, hắn đã luôn như vậy, đến giờ vẫn thế, và còn hơn thế.
Bạch Thanh Nghị nói: "Tôi không biết rốt cuộc cậu vì sao luôn tỏ thái độ như vậy với tôi". Hắn nhìn anh rồi phì cười, cười ha hả rồi đáp: "Không biết? Còn cần tôi nói à? Ông ta, lúc nào ông ta cũng so bì anh với tôi. Anh thì sao? Chỉ là tỏ ra giống một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. Rồi ông ta luôn như vậy, lấy anh ra để răn dạy tôi phải làm thế nào! Anh đỗ đại học, tôi trượt đại học, ông ta cũng dùng cái đó để mắng chửi tôi, còn nói tôi có bố mẹ dạy đàng hoàng mà không bằng anh? Nhưng thế thì sao? Anh vẫn nghỉ đại học đó thôi". Hắn cũng đã hơi say, uất ức trong lòng đều tuôn ra hết. Anh lại cảm thấy buồn cười. Hóa ra mọi người thấy anh là người như vậy sao?
Bạch Vĩ chỉ tay vào anh: "Anh tốt nhất là bớt bớt lại đi. Làm ra vẻ cho ai xem? Đều tại anh mà tôi mới bị ông ta đối xử như thế". Anh đáp: "Tôi không ra vẻ, vì thế không lấy gì để bớt lại được. Tôi cũng chẳng đến mức ưu tú để cậu nhìn vào. Cậu cũng đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai khiến cậu như thế. Đều do bản thân cậu chuốc lấy. Chú thím rất yêu thương cậu, cậu nên hạnh phúc mới đúng, đừng làm như mình là nạn nhân".
Hắn quát: "Tôi cần anh dạy tôi sao?". Anh đáp: "Tôi không dạy cậu. Chú ba còn không dạy nổi cậu, tôi dạy nổi sao? Bình thường cậu có tỏ ra thế nào với tôi, tôi cũng không nói, bởi vì dù sao chúng ta cũng chung họ, nhưng không có nghĩa là tôi không biết. Còn hôm nay, cậu lại động đến cô ấy, vì vậy, tôi nhất định phải nói". Anh nhìn bộ dạng của hắn, rồi nói tiếp: "Cô ấy không biết uống rượu, nhưng lại dám uống trước mặt mọi người. Còn cậu, cậu không cảm thấy xấu hổ về hành động của mình sao?". Bạch Vĩ vẫn cố bao biện cho bản thân,mặt hắn đã đỏ lừ: "Sao? Là chị ta tự uống mà! Sao anh không uống đi, lại để chị ta uống?". Anh cảm thấy hắn vẫn không biết bản thân đã sai, cũng không muốn đôi co với người như này, đành dõng dạc: "Mấy lời vừa rồi tôi nói cậu có thể bỏ ngoài tai, nhưng nhớ cho kỹ những lời tôi nói sau đây: nếu cậu còn lần nào nữa động đến những người bên cạnh tôi, thì chuyện hôm nay chưa xong đâu".
Bạch Vĩ tuy hơi say, nhưng vẫn còn nhận thức được. Hắn rất ít khi thấy Bạch Thanh Nghị tức giận, chỉ có một lần Bạch Vĩ từng đánh Bạch Thư lúc nhỏ vì Bạch Thư cản hắn lấy trộm đồ của Bạch Thanh Nghị. Nhưng có lẽ khi ấy hắn còn nhỏ, vì thế Bạch Thanh Nghị chỉ nói: "Đừng tái phạm thêm lần nào nữa, nếu không anh sẽ thay Thư Thư đánh em". Lần này, hắn cảm nhận được anh vô cùng cứng rắn, nếu hắn dám làm trái, có lẽ thật sự sẽ lĩnh hậu quả.