Chương 17
Diệp Tư Duệ vừa ăn cơm tối cùng anh xong liền lên phòng xem lại những bộ đồ ngày hôm nay mua.Cô xem từng cái một, tỏ vẻ cực kỳ thích thú. Mắt nhìn của cô quả nhiên rất tốt, cực kỳ tốt!Cô chợt khựng lại, quay sang nhìn chiếc váy trắng mà anh chọn ở cửa hàng, cầm nó lên. Chiếc váy cũng không có gì quá nổi bật, chỉ là có gì đó rất nhẹ nhàng lại tinh nghịch.Càng nhìn nó, cô càng tức cô gái hôm nay mình gặp trong cửa hàng."Nhìn vậy mà bảo giống giẻ lau? Nhìn mặt cô giống giẻ lau hơn đó".Cô lại quay sang nhìn, rồi mỉm cười cầm một chiếc áo khoác jean nam chạy ra ngoài.Bạch Thanh Nghị ngồi vào bàn cầm bút vẽ. Lâu lắm rồi mới có ngày rảnh rỗi được cầm bút.Chợt có tiếng gõ cửa. Đương nhiên không ai khác ngoài cô. Cô liền lên tiếng: "Tôi vào được không?". Anh định đáp lại nhưng bỗng thôi. Nếu đáp lại, anh phải đáp thế nào? Lẽ nào lại đuổi cô đi? Không được, như vậy hình như hơi quá đáng. Mời vào? Nam nữ bảy tuổi không được ngồi chung, cái này còn cần phải nói ý nghĩa?Cũng không đến mức phức tạp vậy, chỉ là anh lại nhớ đến chuyện lần trước cô tự tiện vào phòng. Tóm lại, anh vẫn chưa biết nên đáp là cái gì cho phải.Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ thêm thì cửa phòng đã mở ra. Diệp Tư Duệ ngó vào, nhìn thấy anh liền cười hi hi."Có chuyện gì thế?", anh nhíu mày. Cô nhẹ nhàng bước vào, giấu sau lưng thứ gì đó. Anh đã nhìn thấy nhưng cũng không bóc trần."Cảm ơn anh vì đã chọn váy cho tôi. Nhìn anh như vậy mà có mắt thẩm mỹ phết đấy".Bạch Thanh Nghị ngước mắt nhìn cô, nén mỉm cười: "Không có, chỉ là cảm thấy rất hợp với cô".Diệp Tư Duệ tự nhiên biến thành ngây ngốc. Anh vừa nói chiếc váy này rất hợp với cô nhỉ?Cô khẽ mỉm cười, không hiểu sao trong lòng bỗng ánh lên một chút vui vẻ. Mẹ cô cũng từng nói: "Con rất hợp với màu trắng".Vì màu trắng không chỉ đơn giản là thuần khiết.Cô liền đưa ra chiếc áo khoác jean nam cho anh, nói: "Trông cũng rất hợp với anh".Bạch Thanh Nghị không tự chủ mà nhận lấy chiếc áo, rồi ngước nhìn cô, lại nhìn chiếc áo trong tay để đánh giá: "Mua khi nào vậy?"."Hôm nay". Diệp Tư Duệ lắc lư người nhẹ nhàng theo nhịp: "Vốn dĩ định cho anh thử luôn tại đó, chỉ là sau đó có người phá hỏng không khí"."Thù dai"."Gì? Tôi nói đúng mà!"."Ừ, cô nói đúng".Trong lúc anh đang xem chiếc áo ra sao, cô lại liếc nhìn trên bàn của anh. Có một tờ giấy vẽ. Hình như là đang kẻ khung tạo hình."À mà này", anh bỗng hỏi, "Cô có muốn ra ngoài không?"."Hửm?", cô có chút thắc mắc sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?"Không có gì. Chỉ là muốn ra ngoài một lát. Nếu không thích thì thôi vậy"."Ấy không có không có! Tôi thích mà! Bây giờ đi luôn sao?"."Ừ", anh đáp nhẹ."Thế thì đợi tôi thay bộ đồ khác rồi cùng đi ha?"."Ừ". Rồi hình như cảm thấy lời đáp lại hơi ngắn, anh ngập ngừng nói thêm: "Thay đồ nhanh chút"."Ok!". Diệp Tư Duệ nhanh chóng chạy về phòng. Nhìn thấy bộ dạng hớn hở của cô, anh bỗng nhoẻn miệng cười.Anh cảm thấy bản thân cũng nên thay đồ...."Làn gió biển dịu dàng lười nhácThổi trên đỉnh núi cao cao Sự ấm áp của gió thổi qua đỉnh núiHóa thành cơn gió phơnSao anh không còn ở đây nữaHỏi cơn gió anh có trở lại?Hình ảnh hai người cùng nhau đi bộEm nhẹ nhàng áp mặt vào lồng ngực anhNghe thấy nhịp tim đập thình thịchQuan tâm em ấm áp như nhiệt độ ngoài trời vậy".Bạch Thanh Nghị cảm thấy nhiệt độ ngoài trời không có ấm áp như lời bài hát.Diệp Tư Duệ rất thản nhiên hát, cũng không để ý ánh nhìn của một vài người xung quanh. Không phải là nhìn cô trông khó coi, chỉ là nhìn cô và anh giống một đôi tình nhân.Anh nhìn người qua đường rồi lại nhìn cô, nói: "Cô không ngại sao? Cảm giác cứ như tôi với cô là sinh vật lạ ấy".Cô vẫn thản nhiên: "Ngại gì? Cứ thoải mái lên đi. Mọi người cũng chỉ nhìn chúng ta chứ có làm gì được đâu? Mà hiểu nhầm thành người yêu chẳng phải hợp lí hơn là hai người lạ mà đi cùng nhau à?".Cái lí luận này anh không thể cãi được. Nghe vô lí nhưng lại hợp lí.Cô lại tiếp tục hát tiếp, giọng hát tuy không hay nhưng rất trong trẻo."Cơn gió mùa hạ em mãi mãi ghi nhớAnh nói rõ ràng anh yêu emEm trông thấy nụ cười rất ngầu của anhLòng có chút thẹn thùng".Bạch Thanh Nghị không biết nên biểu hiện cảm xúc gì. Hai người cứ đi như vậy đến một bãi cỏ trống. Một vài người ít ỏi cũng ngồi rải rác ở đây, có người một mình, cũng có hai người bên cạnh nhau.Anh và cô tìm một chỗ trống thoáng đãng, ngồi đó, im lặng."Có biết vì sao tôi muốn đến đây không?", anh hỏi.Diệp Tư Duệ nhìn anh. Anh ngước nhìn lên bầu trời đêm, nơi có những vì sao như cát trắng trên biển."Nơi này quả thật trông rất bình yên", cô đáp, cũng chuyển ánh mắt lên bầu trời."Ừ", anh đáp nhẹ, "Nơi này có lẽ là nơi bình yên nhất mà tôi tìm thấy trong thành phố. Mỗi lần bí ý tưởng, chỉ cần đến đây, tự nhiên có thứ gì đó dâng lên, nghèn nghẹn không tả được, rồi tự nhiên lại muốn cầm bút vẽ".Diệp Tư Duệ gật gù, cảm thấy tâm hồn như rộng mở.Cô đã từng ngắm bao nhiêu phồn hoa ở quê hương, cũng đã đi đến những nơi xinh đẹp ở nước Ý, nhưng hôm nay lại phát hiện có một cảm giác rất lạ ở một nơi giản dị trong thành phố này."Lúc nào có tâm sự, cũng có thể đến đây", anh nói."Nơi này... thật sự rất đẹp!".Diệp Tư Duệ quay sang nhìn anh. Anh cũng chuyển tầm nhìn sang cô. Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên yên lặng. Chỉ có ánh sáng từ ánh trăng chiếu xuống và chút gió lộng thổi động qua tán lá. Hàng cây rì rào, rì rào, tựa thủ thỉ."Cơn gió mùa hạ thổi qua ấm ápThổi qua mái tóc, thổi qua taiMùa hạ của anh và emCó lời nói thì thầm trong gió".