Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Người Ẩn Hình

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Người Ẩn Hình
  3. Chương : 2

Chương : 2

Sau khi về đến nhà, chị Trần đã thu dọn xong đồ của Nam Nam, chỉ để lại một mảnh giấy, nói có chút chuyện phải đi trước. Diệp Ninh càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Cho dù cô và chị Trần giống như người thân, nhưng là người thì lúc nào cũng có tư ẩn của mình.

Diệp Ninh để con trai của mình ngồi xem truyện tranh. Hiện tại, Diệp Nam đã có thể nhận diện không ít chữ, cậu bé đang xem truyện tranh ‘Xe buýt thần kỳ’  (Magic School Bus), bên trong có rất nhiều câu chuyện khoa học nho nhỏ, cậu bé thích thú không thôi. Có khi xem xong rồi, cậu bé liền chạy tới nói cho Diệp Ninh nghe.

Một mình Diệp Ninh chuẩn bị bữa cơm tối trong phòng bếp. Trừ lúc ban đầu khó khăn khoảng hai năm trước, thời gian sau này cô đều tự tay nấu cơm cho con trai. Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, dầu muối lại nhiều, cô thích nấu những món ăn dinh dưỡng thanh đạm cho con mình.

Cơm được nấu xong, mặc dù Diệp Ninh không thấy đói, nhưng cũng ngồi đó ăn chung với Diệp Nam.

Đây chính là quy củ mà Diệp Ninh đã tự lập ra cho mình từ khi còn nhỏ. Khi còn bé, mẹ cô thường xuyên làm việc ở bên ngoài, căn bản là không có cách, cũng như không có thời gian ăn cơm chung với Diệp Ninh. Lúc đó, mỗi lần Diệp Ninh ăn cơm đều bưng chén lên ban công, vừa ăn vừa nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ khi nào thì mẹ trở lại. Sau đó mẹ mất đi, cô ở nhà của cậu. Lúc đầu còn tốt, bà ngoại yêu thương. Đến khi bà Ngoại mất đi, sắc mặt của mợ càng ngày càng khó coi, ít khi cô có cơ hội lên bàn ngồi ăn. Nếu có ăn thì cũng là canh thừa thịt nguội còn dư lại, hay là xuống thẳng phòng bếp, nhúng bánh bao vào nước nóng mà ăn.

Bởi vì nguyên nhân này, đối với Diệp Ninh mà nói, người một nhà có thể ngồi chung một chỗ, ăn cùng một món ăn, cùng nhau trò chuyện, là một điều vô cùng xa xỉ.

Diệp Ninh chưa từng kết hôn, cho nên kể từ khi rời khỏi thành phố Thanh Nam, cô đã không còn thân nhân. Sau khi có con trai, lúc còn nhỏ cần phải hết lòng chăm sóc, nên không tính là cùng nhau ăn cơm. Hiện tại con trai đã lớn, gần giống như một thanh niên, thỉnh thoảng còn có thể nói ra lời nói đặc biệt ấm lòng. Cho nên tới tận bây giờ, Diệp Nam mới cảm giác mình có người thân, con trai chính là người thân duy nhất của cô. Lúc con trai ăn cơm, cô nhất định sẽ ngồi chơi với nó.

Mặc dù không đói bụng, nhưng cô vẫn múc một chút cháo, cho vào miệng từ từ nuốt.

Diệp Nam sáu tuổi rất thích ăn thịt, không thích ăn rau. Chỉ là cậu bé hiểu chuyện, sau khi liếc nhìn Diệp Ninh xong, đưa đũa về hướng dĩa cải xào tỏi, cười cười lấy lòng Diệp Ninh, “Mẹ, con thích ăn cơm, ăn cơm mau lớn.”

Diệp Ninh nghe vậy cười thầm trong bụng. Nhưng thật ra cô biết nó không thích ăn, cho nên thật vất vả lắm bỏ rau vào miệng mà vẫn lên giọng quảng cáo rùm beng. Cậu bé này thật sự là có tâm.

Nhưng cô vẫn cứ cười khích lệ: “Đúng rồi, ăn nhiều khỏe mạnh.”

Bình thường nhìn bên ngoài, Diệp Ninh trông có vẻ như là một người lãnh đạm thờ ơ, thật ra lại có gương mặt trẻ con trời sinh. Gương mặt 30 tuổi dựa vào kiểu tóc thẳng mướt khiến người khác thường xuyên cho rằng cô chỉ vừa mới hơn 20, chớ đừng nói chi một người kinh hãi thế tục chưa chồng đã sinh con.

Lúc này cô cười một tiếng, vẻ mặt trẻ con lại càng rõ ràng hơn.

Diệp Nam vừa nhai rau vừa nhìn mẹ, thầm nghĩ, bộ dạng này của mẹ xinh đẹp hơn so với những bạn nhỏ bao quanh mình trong nhà trẻ. Những bạn nhỏ kia cũng không xinh đẹp như mẹ! Về sau nếu có cưới vợ, cậu cũng sẽ tìm một người giống như mẹ vậy, không thèm những bạn nhỏ suốt ngày theo đuôi mình.

Diệp Ninh vừa ăn cháo, vừa nhìn con trai của mình cười rộ lên, mắt híp lại. Tròng mắt này trong suốt xinh đẹp, lúc nheo mắt lại thì giống như tảng đá ngập trong hồ nước. Nước trong hồ lây động, ánh mắt trời chiếu vào, phản chiếu ra những hào quang lấp lánh.

Ánh mắt này không hề giống giống mình, mắt của mình không xinh đẹp như vậy.

Diệp Nam ăn no xong, ngoan ngoãn vào phòng rửa tay, súc miệng, đánh răng. Diệp Ninh nhanh chóng thu gọn đồ bàn ghế chén dĩa nhiều. Bên kia Diệp Nam đánh răng xong ra ngoài, uống một ly nước trái cây ép mà Diệp Ninh đã làm, sau đó về phòng của mình.

Cậu bé vẫn còn nhớ vừa rồi mình chưa đọc xong tập tuyện tranh ‘Xe buýt thần kỳ’.

Diệp Ninh nhìn con trai nhíu mày tập trung tinh thần đọc truyện tranh mà có chút buồn cười, bộ dáng nghiêm túc bé nhỏ này thật đáng yêu. Vừa lúc đó, chuông điện thoại di động vang lên. Diệp Ninh không muốn quấy rầy con trai, vội vàng đóng cửa lại, mang điện thoại ra ngoài phòng khách.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không còn trẻ, đậm mùi thành phố Thanh Nam. Đối phương vừa mở miệng đã gọi Diệp Ninh một tiếng ‘Ninh Ninh’.

“Ninh Ninh, dì là dì Tôn, trước kia ở sát bên nhà cháu. Lúc trước mẹ cháu còn sống, dì và mẹ cháu thường hay ra ngoài làm móng tay chung với nhau, cháu còn nhớ không?”

Diệp Ninh hồi tưởng lại một phen rồi mới miễn cưỡng nhớ lại, hình như lúc mẹ còn sống, lúc bà còn chưa có người để gởi gắm, quả thật nhà bên cạnh có một dì Tôn.

Người dì này cao lớn thô kệch, vừa đen vừa mập, cười lên lộ ra hai chiếc răng cửa rất to, nói chuyện cởi mở, thích cười, thích tám chuyện người khác. Lúc đó bà ta còn tìm người giới thiệu cho mẹ nữa.

“Dì Tôn, dì tìm cháu có chuyện à?”

Diệp Ninh rời khỏi thành phố Thanh Nam đã lâu, cho nên đột nhiên nghe được giọng nói địa phương của thành phố Thanh Nam, cô có chút không biết xoay sở làm sao. Cô cũng không sợ bị người ta nói quên nơi xuất thân, lúc này cũng sẽ không ép buộc mình phải nói giọng Thanh Nam.

“Dì mới gặp lại mợ của cháu, mợ cháu có đưa số điện thoại của cháu cho dì. Thật ra dì có chuyện muốn tìm cháu, cháu còn nhớ Tiểu Xuân nhà dì không, con gái của nó bây giờ đã 20 tuổi rồi, hiện tại đang làm việc ở thành phố B. Dì nghĩ nó chỉ là một đứa bé, không có người thân, muốn nhờ cháu giúp đỡ con bé. Con bé ở bên ngoài có chuyện gì cũng có thể dễ nói chuyện.

Diệp Ninh gật đầu: “Dạ được.”

Dì Tôn được sự đồng ý, vội vàng để lại số điện thoại của Trần Hồng, con gái của Tiểu Xuân, cho Diệp Ninh, muốn cô sớm liên lạc với Trần Hồng. Sau cùng cũng không thể như vậy mà cúp điện thoại, nói chuyện một chút việc nhà, đơn giản là nhắc lại chuyện năm đó.

“Phải nói, mẹ cháu thật sự là một người rất kiên cường. Thật ra vốn là chuyện không tới nổi nào, làm sao lại nghĩ không thông. Nếu như bây giờ bà ấy còn sống, thấy cháu thành công như vậy, an cự lạc nghiệp ở thành phố B, là đã được hưởng phúc rồi!”

Diệp Ninh nghe nhức cả đầu, không thể làm gì khác hơn là không chen vào, lẳng lặng ở đó nghe đối phương càu nhàu.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ninh ngồi đó ngẩn người ra.

Trong ánh mắt hoảng hốt hiện ra chuyện đã xảy ra 20 năm trước.

Thật ra thì trong những năm rời khỏi thành thố Thanh Nam cho tới tận bây giờ, cô chưa từng quay trở lại. Chính cô đã từng trải qua bao nhiêu năm tháng đau khổ, cô cho rằng mình đã không còn nghĩ tới chút việc nhỏ nhặt trước kia.

Không ngờ chỉ vì một giọng nói địa phương vừa xa lạ vừa quen thuộc lại khiến cho cô nhớ lại những chuyện xưa.

Vốn là trước kia, khi Diệp Ninh còn bé, cô cũng đã từng trải qua thời gian được mẹ cưng chiều, cha thương yêu, điều kiện gia đình không tệ, cách ăn mặc mỗi ngày giống như búp bê. Nhưng về sau cha làm nghề vận chuyển bị tai nạn xe cộ, người chết không ít, bồi thường một khoảng tiền lớn, trong nhà bỗng chốc khó khăn. Lúc đó người đòi nợ suốt ngày tới nhà quấy nhiễu, cha chịu không nổi đả kích này, leo lên tháp nước cao nhất thành phố Thanh Nam nhảy xuống tự tử.

Sau khi cha mất đi, người ta vẫn tới đòi nợ như cũ. Mẹ một mình dẫn theo cô sinh hoạt, những ngày sau đó rất khó khăn, mỗi ngày đều mang theo mình trốn đông núp tây. Về sau không biết thế nào, mẹ ra tay rất hào phóng, thậm chí còn mua cho mình quần áo mới.

Không cần mặc quần áo rách rưới nữa, nhưng trong lòng Diệp Ninh lại vui không nổi. Bởi vì lúc ấy có một ông bác thường xuyên đến tìm mẹ. Bộ dạng của bọn họ lúc nói chuyện đều khiến Diệp Ninh chán ghét.

Mãi cho đến một ngày, khi Diệp Ninh tan học về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người vây quanh trong nhà. Mọi người nhìn thấy cô về tới, rối rít nhìn sang, trong ánh mắt chứa đựng sự đồng tình lẫn mong đợi, còn có vẻ rất náo nhiệt.

Diệp Ninh nghe thấy trong sân truyền đến tiếng la khóc lẫn mắng chửi, nhất thời trong lòng nặng trĩu, vội vàng đẩy người ra vào trong sân.

Trong sân, nồi, chén, muôi, chậu, quần áo đều bị ném ra ngoài, phân tán khắp nơi trên mặt đất, ngay cả sách vở của Diệp Ninh cũng đều bị xé nát, rải đầy đất. Trong đám hỗn độn, Diệp Ninh nhìn thấy mẹ của mình đang bị người ta lột sạch quần áo, nửa quỳ nửa bò nơi đó, bên cạnh còn có một người phụ nữ nắm tóc của bà, mắng nhiếc hung tợn: “Tiện nhân vô liêm sĩ, xem mày còn dám dụ dỗ đàn ông, phá hư gia đình người ta. Tao xem mày đến lúc đó còn ra bộ dạng gì!”

Diệp Ninh vừa nhìn thấy bộ dạng kia của mẹ, lập tức xông tới, muốn cứu giúp mẹ của mình.

Nhưng cô còn chưa kịp hành động thì đã có người đè cô xuống, rồi lại có thêm mấy người phụ nữ trung niên hùng hổ đi tới, nói cô là tiểu tiện nhân, cùng nhau nắm tóc Diệp Ninh, thậm chí kéo quần cô xuống.

Lúc ấy Diệp Ninh bị dọa tới ngu muội, liều mạng giãy giụa, nhưng cũng không thể làm nên chuyện gì. Với lại quần của cô bị xé nát, cô bị đè ngay tại chỗ, tóc che khuất mặt và mắt, trên người bị lột sạch chỉ còn lại áo lót.

Cô kinh hoàng trợn to hai mắt, nhưng tất cả mọi thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ.

Chung quanh có rất nhiều người đứng đó nhục mạ, tranh cãi lẫn nhau, còn có rất nhiều người   đang cười nhạo, chỉ chỉ chõ chõ, mọi ánh mắt và âm thanh đều như rất xa xôi.

Cô nắm thật chặc quần áo đã bị người ta xé thành mảnh vụn, phí công cố gắng che chắn thân thể mình từ ánh mắt xung quanh, nhưng chỉ là chuyện vô ích.

Trong một khắc kia, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, dường như mình che thế nào cũng che không hết, giống như mình đang trần truồng đứng trước toàn bộ thế giới.

Khi đó cô mới hiểu được, lúc mình mặc quần áo vào, mọi người chung quanh đều là hàng xóm tốt bụng tươi cười thân thiện. Cô gái nhỏ ngây thơ nhà bên cạnh, anh bạn nhỏ thân thiện sát vách, bác trai bác gái thích cười thân thiết trước nhà, lúc trở thành người bàng quan sỉ nhục mình thì toàn bộ thế giới đều đã thay đổi.

Trong lúc hốt hoảng, cô nghe được tiếng la tuyệt vọng khàn khàn của mẹ. Bà gào thét nói là con gái của bà chỉ là một đứa con nít, nói các người không nên làm vậy với nó, các người không thể ức hiếp một đứa bé gái, chẳng lẽ các người không có con gái sao.

Lúc này, người xung quanh đều đang bàn tán, có người nhìn không nổi, bắt đầu chỉ trích, vì vậy rốt cuộc có người buông cô ra. Những người đó lại tiếp tục đè mẹ ra nhục mạ đánh xé.

Cô ngồi co rút ở đó, siết chặc quần áo bị xé nát, cố gắng đi qua bảo vệ mẹ, nhưng hai chân của cô không hề nghe theo sai khiến, xụi lơ một chỗ, làm thế nào cũng không có chút sức lực.

Cô chợt nhớ tới con giun ở góc tường, con giun không có xương, cứ như vậy lăn lộn trong bùn đất, sinh tồn dưới lòng đất, khó coi nhưng đành phải chịu.

Cô run rẩy nằm ở chỗ này, gắng gượng nhích từng chút về phía mẹ. Nhưng hai tay bấu chặc vào mặt đất mà cũng không thể nào nhấc mình đi được.

Cô liều mạng ngửa mặt lên, nhìn về phía mẹ. Nhưng trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, cách nhiều người đang lớn tiếng la hét như vậy, cô nhìn không thấy mẹ. Ngược lại đập vào mắt cô chỉ là ánh mắt nhìn không thấu tâm tình.

Ánh mắt lạnh lùng kia sâu thẫm, xa xa nhìn mình.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6069 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5509 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5214 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4964 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4826 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4786 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter