Chương 34: Câu nói chí mạng
Mộ Hàn Vương ra lệnh cho Vũ Phi đưa Đường Thụy Vũ đến gặp mình, lần trước chính anh ta đã bắt Mộ Hiểu Yên đưa về Đường gia, lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ
_Bịch!
Đường Thụy Vũ như người mất hồn bị xô ngã xuống đất, trông bộ dạng thảm hại chẳng còn thiết sống nữa, ánh mắt đỏ ngầu vô hồn, mặt mày thất thần mất sức sống, cả người ngây dại không còn biết mình là ai, đang ở đâu và mất cả định hướng về phía trước. ngôn tình hoàn
_Các người đưa tôi đến đây làm gì? Chẳng phải lễ cưới bị các người hủy hoại rồi sao?
Đường Thụy Vũ ôm đầu khóc như đứa trẻ, anh khốn khổ đau đớn và mệt mỏi khi không thể níu giữ được tình cảm này, dù chỉ cần một chút nữa thôi hai người đã thành vợ chồng
_Ông làm cách nào mà Hiểu Yên quay lưng không nhìn mặt tôi nhanh như vậy? Cô ấy trước giờ dù có chuyện gì xảy ra cũng nguyện không xa tôi...vậy mà...
_Chúng tôi đã có thể đến với nhau, cùng nhau sinh ra những đứa trẻ xinh xắn...
_Câm miệng!
Phong Phi đấm vào bụng anh một cái, những lời đó tốt nhất đừng nên nói ra trong hoàn cảnh này, Đường Thụy Vũ chỉ là mãi mãi không thể biết được Mộ Hiểu Yên mới chính là em gái mình, và nếu biết được thì vì chấp niệm quá lớn mà hoá điên mất
_Hiểu Yên...trả Hiểu Yên cho tôi...chúng tôi là vợ chồng
_Bốp!
Vũ Phi đá mạnh vào cổ họng anh, khiến cho anh hộc máu nằm dài dưới nền đất, bàn tay nắm lại chỉ hận không thể thay đổi hiện tại
_Nói...mày giấu tiểu thư ở đâu?
Vũ Phi túm cổ áo Đường Thụy Vũ gặng hỏi, khi nghe đến tên cô anh mới giật mình hiểu ra cô đã bị bắt đưa đi và người đó là ai thì chưa rõ
_Các người nói gì? Tôi không đưa tiểu Yên đi...cô ấy đâu? Các người để cô ấy gặp nguy hiểm rồi sao?
Đường Thụy Vũ hỏi ngược lại, anh như ngồi trên đống lửa, tinh thần hoảng loạn muốn đứng dậy chạy đi tìm cô nhưng cứ bị thuộc hạ của hắn khống chế
_Các người thâm hiểm lắm, còn không mau bỏ tôi ra, tôi phải đi tìm cô ấy, ép buộc tiểu Yên rời xa tôi có khác nào dẫn cô ấy vào cái chết, lần này tôi nhất định sẽ không rời xa cô ấy
Đường Thụy Vũ kháng cự khi nhìn thấy sợi dây thừng từ hông của mình vòng qua gốc cây đang siết chặt anh vùng vẫy thì điện thoại từ trong túi rơi xuống đất vừa lúc màn hình điện thoại sáng lên số điện thoại của Đường Thụy Vi
_Cẩn thận nghe điện thoại nếu không muốn cả Đường gia giỗ chung một ngày
Lúc này Hàn Vương mới chậm rãi bước đến chỗ của Đường Thụy Vũ nhưng anh không muốn nghe còn vùng vẫy dùng chân hất đi cái điện thoại trên tay Mộ Hàn Vương
_Thằng khốn này...sao mày dám?
Vũ Phi và Phong Vi tức giận trước thái độ đó nên thẳng tay thẳng chân đánh Đường Thụy Vũ không thương tiếc, dù cho mặt mũi anh đầy máu sưng húp thì miệng lưỡi vẫn không ngừng đáp trả
_Tôi biết ông không phải vì hận bố tôi mà ngăn cản bọn tôi đâu...chỉ là vì ông yêu tiểu Yên còn không dám thừa nhận
Câu nói chí mạng làm Mộ Hàn Vương bị chậm lại một nhịp không kịp đấm vào cái miệng thích nói bừa của Đường Thụy Vũ, trong lòng hắn có chút bối rối ẩn sau thái độ lạnh lùng vô cảm tuy vậy sắc mặt vẫn không thay đổi, hắn cúi người nhặt chiếc điện thoại vẫn đang reo lên áp vào tai Đường Thụy Vũ và nhấn nút xanh, đầu dây bên kia là Đường Thụy Vi gọi đến
_Anh hai đang ở đâu mau về nhà đi, không lấy người này thì lấy người khác việc gì phải quỵ lụy, về nhà đi bố mẹ và em đang đợi...với lại...đống rác đó nên vứt đi...
Lời nói của Đường Thụy Vi dần trở nên mất kiểm soát, thanh âm trong trẻo chuyển sang chậm rãi gằng giọng, lời nói đầy mãn nguyện và tự đắc, sau lời nói đó cô ta dập máy không nói thêm gì nữa
Mộ Hàn Vương cho thuộc hạ canh giữ Đường Thụy Vũ ở gốc cây trong bãi tha ma vắng người, hắn cùng Phong Phi và Vũ Phi đi về phía siêu xe
Lúc chỉ có 3 người trên xe Phong Phi mới lên tiếng hỏi
_Thưa chủ nhân, tại sao không dựa vào Đường Thụy Vũ để tìm ra tiểu thư ạ, nếu lỡ tiểu thư kích động nói ra hết bí mật thì cũng có ảnh hưởng gì đâu ạ? Nếu Đường gia biết thì họ đau khổ thôi không hề ảnh hưởng đến ngài, tất cả là do bọn họ ngu ngốc tự chuốc lấy
Vũ Phi ở bên cạnh cũng ôn tồn nói nhỏ, tất cả suy luận đều muốn nhanh chóng tìm ra cô
_Dù mọi chuyện bại lộ, thì tiểu thư cũng không quay về sống ở Đường gia đâu ạ, làm sao tiểu thư có thể sống cùng nhà với Đường Thụy Vũ như anh em được, hay là chúng ta dựa vào Đường Thụy Vũ để tìm ra tiểu thư, thế nào chuyện này cũng do Đường gia gây ra, có khi họ còn hại chết con gái họ nữa?
Phong Phi bắt đầu cho siêu xe lăn bánh, anh nhíu mày tiếp tục nói đến vấn đề nan giải
_Họ hại chết con gái của họ cũng là do oan nghiệt mà ra, nhưng nếu lỡ như tiểu thư bị đem bán cho hộp đêm, bị cả đám đàng ông làm nhục thì sao ạ? Dù gì ngài cũng nuôi tiểu thư từ bé, như vậy thì xót lắm...
_Bụp!
Mộ Hàn Vương nghe đến đó liền tức giận phát cáu, hắn vò nát chai nước suối trong tay, ánh mắt đỏ ngầu nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài kính xe, tốc độ di chuyển của chiếc xe bắt đầu nhanh hơn, đi trên con đường đèo nếu lao dốc có thể sẽ bỏ mạng
_Bịch!
Đường Thụy Vũ như người mất hồn bị xô ngã xuống đất, trông bộ dạng thảm hại chẳng còn thiết sống nữa, ánh mắt đỏ ngầu vô hồn, mặt mày thất thần mất sức sống, cả người ngây dại không còn biết mình là ai, đang ở đâu và mất cả định hướng về phía trước. ngôn tình hoàn
_Các người đưa tôi đến đây làm gì? Chẳng phải lễ cưới bị các người hủy hoại rồi sao?
Đường Thụy Vũ ôm đầu khóc như đứa trẻ, anh khốn khổ đau đớn và mệt mỏi khi không thể níu giữ được tình cảm này, dù chỉ cần một chút nữa thôi hai người đã thành vợ chồng
_Ông làm cách nào mà Hiểu Yên quay lưng không nhìn mặt tôi nhanh như vậy? Cô ấy trước giờ dù có chuyện gì xảy ra cũng nguyện không xa tôi...vậy mà...
_Chúng tôi đã có thể đến với nhau, cùng nhau sinh ra những đứa trẻ xinh xắn...
_Câm miệng!
Phong Phi đấm vào bụng anh một cái, những lời đó tốt nhất đừng nên nói ra trong hoàn cảnh này, Đường Thụy Vũ chỉ là mãi mãi không thể biết được Mộ Hiểu Yên mới chính là em gái mình, và nếu biết được thì vì chấp niệm quá lớn mà hoá điên mất
_Hiểu Yên...trả Hiểu Yên cho tôi...chúng tôi là vợ chồng
_Bốp!
Vũ Phi đá mạnh vào cổ họng anh, khiến cho anh hộc máu nằm dài dưới nền đất, bàn tay nắm lại chỉ hận không thể thay đổi hiện tại
_Nói...mày giấu tiểu thư ở đâu?
Vũ Phi túm cổ áo Đường Thụy Vũ gặng hỏi, khi nghe đến tên cô anh mới giật mình hiểu ra cô đã bị bắt đưa đi và người đó là ai thì chưa rõ
_Các người nói gì? Tôi không đưa tiểu Yên đi...cô ấy đâu? Các người để cô ấy gặp nguy hiểm rồi sao?
Đường Thụy Vũ hỏi ngược lại, anh như ngồi trên đống lửa, tinh thần hoảng loạn muốn đứng dậy chạy đi tìm cô nhưng cứ bị thuộc hạ của hắn khống chế
_Các người thâm hiểm lắm, còn không mau bỏ tôi ra, tôi phải đi tìm cô ấy, ép buộc tiểu Yên rời xa tôi có khác nào dẫn cô ấy vào cái chết, lần này tôi nhất định sẽ không rời xa cô ấy
Đường Thụy Vũ kháng cự khi nhìn thấy sợi dây thừng từ hông của mình vòng qua gốc cây đang siết chặt anh vùng vẫy thì điện thoại từ trong túi rơi xuống đất vừa lúc màn hình điện thoại sáng lên số điện thoại của Đường Thụy Vi
_Cẩn thận nghe điện thoại nếu không muốn cả Đường gia giỗ chung một ngày
Lúc này Hàn Vương mới chậm rãi bước đến chỗ của Đường Thụy Vũ nhưng anh không muốn nghe còn vùng vẫy dùng chân hất đi cái điện thoại trên tay Mộ Hàn Vương
_Thằng khốn này...sao mày dám?
Vũ Phi và Phong Vi tức giận trước thái độ đó nên thẳng tay thẳng chân đánh Đường Thụy Vũ không thương tiếc, dù cho mặt mũi anh đầy máu sưng húp thì miệng lưỡi vẫn không ngừng đáp trả
_Tôi biết ông không phải vì hận bố tôi mà ngăn cản bọn tôi đâu...chỉ là vì ông yêu tiểu Yên còn không dám thừa nhận
Câu nói chí mạng làm Mộ Hàn Vương bị chậm lại một nhịp không kịp đấm vào cái miệng thích nói bừa của Đường Thụy Vũ, trong lòng hắn có chút bối rối ẩn sau thái độ lạnh lùng vô cảm tuy vậy sắc mặt vẫn không thay đổi, hắn cúi người nhặt chiếc điện thoại vẫn đang reo lên áp vào tai Đường Thụy Vũ và nhấn nút xanh, đầu dây bên kia là Đường Thụy Vi gọi đến
_Anh hai đang ở đâu mau về nhà đi, không lấy người này thì lấy người khác việc gì phải quỵ lụy, về nhà đi bố mẹ và em đang đợi...với lại...đống rác đó nên vứt đi...
Lời nói của Đường Thụy Vi dần trở nên mất kiểm soát, thanh âm trong trẻo chuyển sang chậm rãi gằng giọng, lời nói đầy mãn nguyện và tự đắc, sau lời nói đó cô ta dập máy không nói thêm gì nữa
Mộ Hàn Vương cho thuộc hạ canh giữ Đường Thụy Vũ ở gốc cây trong bãi tha ma vắng người, hắn cùng Phong Phi và Vũ Phi đi về phía siêu xe
Lúc chỉ có 3 người trên xe Phong Phi mới lên tiếng hỏi
_Thưa chủ nhân, tại sao không dựa vào Đường Thụy Vũ để tìm ra tiểu thư ạ, nếu lỡ tiểu thư kích động nói ra hết bí mật thì cũng có ảnh hưởng gì đâu ạ? Nếu Đường gia biết thì họ đau khổ thôi không hề ảnh hưởng đến ngài, tất cả là do bọn họ ngu ngốc tự chuốc lấy
Vũ Phi ở bên cạnh cũng ôn tồn nói nhỏ, tất cả suy luận đều muốn nhanh chóng tìm ra cô
_Dù mọi chuyện bại lộ, thì tiểu thư cũng không quay về sống ở Đường gia đâu ạ, làm sao tiểu thư có thể sống cùng nhà với Đường Thụy Vũ như anh em được, hay là chúng ta dựa vào Đường Thụy Vũ để tìm ra tiểu thư, thế nào chuyện này cũng do Đường gia gây ra, có khi họ còn hại chết con gái họ nữa?
Phong Phi bắt đầu cho siêu xe lăn bánh, anh nhíu mày tiếp tục nói đến vấn đề nan giải
_Họ hại chết con gái của họ cũng là do oan nghiệt mà ra, nhưng nếu lỡ như tiểu thư bị đem bán cho hộp đêm, bị cả đám đàng ông làm nhục thì sao ạ? Dù gì ngài cũng nuôi tiểu thư từ bé, như vậy thì xót lắm...
_Bụp!
Mộ Hàn Vương nghe đến đó liền tức giận phát cáu, hắn vò nát chai nước suối trong tay, ánh mắt đỏ ngầu nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài kính xe, tốc độ di chuyển của chiếc xe bắt đầu nhanh hơn, đi trên con đường đèo nếu lao dốc có thể sẽ bỏ mạng