Chương : 48
Mai Nhất Xuyên đứng cách khá xa nên không nhìn thấy có rất nhiều zombie đang ùa đến, còn đang bận tức giận mắng hệ thống vì sao không báo sớm sớm chút, cho đến bây giờ cậu có thể dùng súng đạn sung túc là toàn lấy trong không gian ra, lâu lâu lén lút dùng vài loại dị năng khác ngăn cản, lúc này bị đông lại rồi, cậu chỉ còn lại đúng năm phát đạn.
Nhìn nhìn ba người đằng sau cứ như gà mổ lẫn nhau, Mai Nhất Xuyên thở dài, cảm giác được ngày chết của mình buông xuống.
Giang Nghị vác gậy bóng chày bước ra, khí chất ôn tồn lễ độ của ngày thường cậy vậy mà trở nên có vài phần lãnh khốc.
Anh nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi."
Mai Nhất Xuyên còn chưa kịp mở miệng, hai người bỗng trông thấy có zombie vượt nóc băng tường vọt tới nhanh chóng, lúc sửng sốt, chợt nghe thấy tiếng nổ lớn.
Hồng Phát đá văng Đậu Dương và Lục Mao xong cũng nhìn thấy.
Muôn vàn mắt xanh của lũ zombie đang điên cuồng lao đến.
"O M G!" Hồng Phát sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Zombie toàn thành phố tới hết đây hay gì?!"
"Đi!" Mai Nhất Xuyên quay đầu lại khiêng Đậu Dương lên chạy ngay tức khắc.
Hồng Phát vác theo Lục Mao chạy theo sát.
Thần trí của Lục Mao và Đậu Dương bị khống chế vẫn chưa được đánh thức, lúc chạy trốn giãy giụa quấy rối trên đường.
Hồng Phát không chịu nổi sự vùng vẫy này, hỏi: "Đánh hôn mê rồi đánh thức lại có hiệu quả không?!"
"Thử xem!" Giang Nghị phang một gậy đánh người ngất xỉu, Hồng Phát điên cuồng tát người, "Tỉnh tỉnh! Tỉnh dậy cho ông mày coi rồi tự mình chạy đi!"
Lúc Lục Mao choáng váng vì bị đánh thức, đầu óc nhão như keo, che cái ót của mình hít hà một hơi: "Ai con mẹ nó đánh tao!"
Hồng Phát vui xĩu, lập tức đẩy cậu ra rồi chạy.
Mấy người chạy giữa con hẻm chật chội trên phố, có loài biến dị nhảy lên đầu tường, muốn bắt giữ con mồi bên dưới, bẻ hướng nào cũng theo kịp.
Mai Nhất Xuyên dẫn theo ba người mà chỉ có nửa miếng dị năng cho nên rất nhọc lòng.
Giang Nghị tuy rằng có, nhưng không phải dị năng công kích, thì coi như được nửa miếng.
Năm phát đạn cuối cùng trong tay cậu đã dùng hết, mà zombie trên đầu tường nhảy xuống chặn đường càng lúc càng nhiều.
Mai Nhất Xuyên quan sát chung quanh, nói với Giang Nghị: "Đưa gậy bóng cho tôi! Thấy mấy cái xe đằng trước không? Tôi yểm hộ, các cậu đi qua lái xe lại đây!"
Giang Nghị không chút lơ mơ, lập tức làm theo.
Có rất nhiều xe đậu bên ven đường, nhưng sau khi Giang Nghị chui vào, không phải chiếc nào cũng có thể khởi động thuận lợi.
Mai Nhất Xuyên ở phía sau bên yểm hộ, bên ngăn cản zombie đi lên.
Cậu ướt đẫm mồ hôi, trên người đã có không ít chỗ va quẹt trầy da, bốn phía bốc lửa lớn khiến thành phố vốn yên lặng trong đêm lần đầu tiên có ánh sáng.
Loài biến dị phối hợp nhau hất bay cậu vào trong cửa tiệm bên cạnh, mới vừa ngã xuống đất liền có hai con zombie người nhái nhào lên, cũng may cậu kịp thời lộn đi.
Chỗ này là một siêu thị nhỏ, trên kệ để hàng là đồ ăn vặt, cậu lăn một vòng đụng vào kệ, vài túi khoai tây lát rơi trúng vào mặt.
Mai Nhất Xuyên hất bịch khoai tây lát đi, lanh lẹ đứng dậy, bỗng nghe thấy một tiếng "rắc rắc" giòn vang.
Rắc rắc, rắc rắc.
Mai Nhất Xuyên cúi đầu nhìn, đối diện với một đôi mắt sáng ngời.
Thiếu nữ mặc áo choàng màu hồng ngồi quỳ trên mặt đất, trong lòng ngực ôm vài bịch đồ ăn vặt, tóc dài màu đen đáp trên vai trước gần như chạm đất, cô bé ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong tay cầm một que bánh ngọt ăn, phát ra tiếng vang rắc rắc.
Lúc thiếu nữ ngẩng đầu, mũ áo choàng hơi hơi tuột ra sau, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh, đôi mắt to trắng đen rõ ràng im ắng nhìn cậu, trong sự bình tĩnh còn có một ít tò mò.
Mai Nhất Xuyên: "......"
Hắn thẩy bịch khoai tây lát còn chưa vứt trong tay vào lòng ngực cô bé, yên lặng xoay người sang chỗ khác.
Thời điểm này mà có thể tránh ở siêu thị thanh thản yên ổn ăn đồ ăn vặt, chắc hẳn là sếp lớn, không nên xen vào.
Mai Nhất Xuyên nghĩ như thế, xoay người muốn đi ngay ra ngoài tìm Giang Nghị hội hợp.
Nhưng zombie người nhái không buông tha cho cậu.
Chúng nó tiến công cả trái phải, bức Mai Nhất Xuyên lại lần nữa phải lui về phía sau, zombie mãnh liệt đánh ập tới khiến kệ để hàng nghiêng ngả.
Mai Nhất Xuyên quay đầu lại nhìn, thấy cô bé vẫn ở đó, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời nhìn mình, hoàn toàn không có ý định tránh đi.
Con nhỏ này bị ngốc hả?!
Mai Nhất Xuyên rướn người qua, ngay trước khi kệ hàng ngã xuống thì kéo thiếu nữ ra, rồi nghiêng người tránh zombie đụng tới, hai người đồng loạt ngã đè lên trên kệ để hàng đổ xuống.
Thiếu nữ mặc áo choàng đến tận giờ vẫn che chở kĩ càng đồ ăn vặt trong lòng ngực.
Mai Nhất Xuyên nghĩ thầm không biết nhỏ này rốt cuộc là sếp lớn hay là nhỏ tham ăn nữa!
Cậu đứng dậy đẩy thiếu nữ ra, mặt quay về phía zombie đang đuổi lại đây nói: "Hoặc là đi ra bên ngoài, chạy không quay đầu, hoặc là đi tìm một chỗ trốn đi, đừng để cho chúng nó thấy."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng rống lên ngay cửa lớn, zombie vọt vào càng thêm nhiều.
Thiếu nữ cúi đầu nhặt bịch đồ ăn vặt bị rơi dưới chân lên, lúc zombie vọt tới Mai Nhất Xuyên đành mặc kệ cô bé, nhưng lúc ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện đứa nhỏ này đến một chút ý thức nguy cơ cũng không có.
Bốn năm con zombie phá cửa sổ xông vào, miểng kính vỡ nát văng tới trên đầu cô bé, cô bé lại còn tỏ vẻ hơi tủi thân và kinh ngạc rụt rụt cổ, giơ tay che đầu lại, nhíu mày nhìn zombie.
Mai Nhất Xuyên thầm nói không ổn, sợ là cô bé sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Cậu giơ cao gậy bóng chày tính xả thân cứu người, nhưng trong nháy mắt, nghe thấy tiếng gió gào thét, khí lạnh đánh úp lại trực diện, băng giá lan tràn khắp phía, nhằm vào zombie phía sau thiếu nữ mặc áo choàng đông lạnh thành một khối rồi nứt vỡ toang.
Mai Nhất Xuyên đực mặt ra, ngay lúc băng lạnh cũng không màng tới mình, trụ băng lan tới dưới chân cậu, chớp mắt đã đông lạnh đến giữa người.
"Từ từ, tôi không phải zombie, nhóc đông lạnh tôi làm gì!" Mai Nhất Xuyên hô to.
Trụ băng lúc này mới ngừng lại.
Thiếu nữ ôm đồ ăn vặt đầy cõi lòng nhìn cậu, chỉ chỉ gậy bóng chày trong tay Mai Nhất Xuyên.
Mai Nhất Xuyên theo tay cô bé nhìn lên, đột nhiên thấy oan uổng: "Tôi lấy cái này tới cứu nhóc, không phải muốn đánh nhóc đâu!"
Thiếu nữ nghe xong, trên mặt xuất hiện vài phần chần chờ, chỉ vào gậy bóng chày xong lại chỉ ngược vào mình, giống như đang xác định.
Mai Nhất Xuyên khẳng định gật đầu: "Đúng vậy! Là cứu nhóc, bảo vệ nhóc không để zombie công kích! Tôi thề đó!"
Trong lòng lại điên cuồng chửi bới, nhìn dáng vẻ tôi giống như muốn đánh nhóc hay gì? Người xấu hay người tốt nhắm mắt đều có thể phân rõ cục diện thế nào nên không hiểu sao bị hiểu lầm luôn!
Thiếu nữ nhíu mày, lại chỉ chỉ mình, xác nhận lại lần nữa.
Mai Nhất Xuyên ngẩn ra, hỏi: "Nhóc không nói được hả?"
Thiếu nữ lắc đầu.
"Người câm?" Mai Nhất Xuyên lại hỏi.
Thiếu nữ gật gật đầu.
Lần này đến lượt Mai Nhất Xuyên trầm mặc.
-
Từng dãy tường lửa chặn bầy zombie vọt tới ở bên ngoài, khi chúng nó có ý đồ vượt tường, liền bị lửa đốt cháy thành tro tàn, nhưng không biết vì sao, chúng nó bám riết không tha như cũ, khăng khăng dí tới phía trước.
Có con Dị Khôi và loài biến dị lọt qua được tường lửa tiến vào trong toà nhà, tìm kiếm và truy đuổi hai người.
Mượn tường lửa kéo khoảng cách với zombie, hai người chạy rất lâu, cho đến khi Tuyết Tiêu nhũn chân chạy không nổi thì mới chọn một chỗ để trốn.
Một tầng này là khu ăn uống giải trí, trải qua cuộc hỗn chiến với zombie, đâu đâu cũng có thể thấy bàn đổ ly vỡ.
Tuyết Tiêu đi vào bên trong, tìm một chỗ nhìn khá sạch sẽ ngồi xuống, cô hoạt động cổ, phát ra tiếng vang "khực khực", vô tình va trán trúng phía trước, đau đến mức cô hít hà một hơi.
Cô quay đầu lại, đang tính hỏi Lạc Thanh Phong thế nào rồi, thì bắt gặp cái áo sau lưng của hắn đã bị máu thấm ướt sũng một mảng lớn.
Tuyết Tiêu mới vừa nhíu mày, liền nghe thấy Lạc Thanh Phong đưa lưng về phía mình hỏi: "Có bị thương không?"
"...... Không có."
Lạc Thanh Phong không hỏi nữa, tuần tra tình huống bốn phía, phòng ngừa có zombie trốn kín trong đó.
Tầng này rất cao, đại khái bọn họ đã chạy lên tầng mười mấy.
Lúc này nhìn kỹ, phát hiện hai người đã đi vào phòng chờ của rạp chiếu phim ở tầng này, bên cạnh còn bày biện một vài hình nộm nhân vật.
Lúc Lạc Thanh Phong tuần tra, Tuyết Tiêu cúi đầu nhìn poster phim bị đạp dưới chân, khom lưng nhặt lên.
Phim hài.
Vẫn còn nhớ rõ diễn viên trên poster.
Tên phim thì xem như khắc cốt ghi tâm.
Lúc Tuyết Tiêu đối mặt với poster phim ngây người, Lạc Thanh Phong đã quay trở lại, nói: "Không phát hiện có zombie, từ dưới lên đây không kịp trong một chốc một lát đâu. Lên đây rồi cũng phải tìm lung tung khắp nơi, chúng ta chỉ cần trốn kĩ chờ đến ban ngày, đa phần zombie sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, khi đó lại tìm cơ hội rời đi là an toàn nhất."
Hắn nhìn qua chỗ Tuyết Tiêu, phát hiện trong tay cô đang cầm poster.
Tuyết Tiêu lập tức vứt poster đi, nhìn hắn nói: "Anh bị thương rồi."
"Không sao cả." Lạc Thanh Phong nói.
"Cái áo đã hồng hết trơn, còn không sao mới có quỷ." Tuyết Tiêu nói, "Anh lại đây, em xem cho anh, ít nhất cầm máu đã."
Lạc Thanh Phong mím môi, cuối cùng vẫn lại đó.
Tuyết Tiêu đẩy poster qua một bên, chừa ra cho hắn một chỗ ngồi.
Trên trán Lạc Thanh Phong đầy mồ hôi, vừa xốc áo lên nhìn sau lưng, gần như là máu thịt lẫn lộn.
Tuyết Tiêu nhìn mà đau lòng.
Sau đó cô đi xung quanh tìm vài bộ quần áo trở về, xé thành từng dải đè lên miệng vết thương cho hắn, còn tìm được cả rượu và bật lửa trong trong tiệm ăn để tiêu độc.
"Em...... Dị năng của em đột nhiên không nhạy, không dùng được, cho nên không thể lấy thuốc cho anh." Tuyết Tiêu ấm ức nói, "Chờ thoát được lần này, lúc về sẽ xử lý kĩ cho anh nha...... Không, chờ được đi ra ngoài rồi sẽ bảo Giang Nghị chữa khỏi cho anh."
Lạc Thanh Phong nhíu mày, "Dị năng không nhạy?"
"Thì là đột nhiên không huy động được, cái người lần trước đó, không phải cũng có thể vô hiệu hoá dị năng của người khác đó sao? Triệu Sinh nói gã là vua zombie, khẳng định gã cũng có thể, nói không chừng gã đã động tay trước đó, bằng không thì em không nghĩ ra vì sao lại đột nhiên mất đi hiệu lực." Tuyết Tiêu không chút do dự ném nồi cho Triệu Sinh.
Lạc Thanh Phong mím môi, cảm thấy là mình không bảo vệ tốt cho cô.
Tuyết Tiêu thấy hắn không nói lời nào, nhìn trên lưng hắn lại có thêm miệng vết thương mới, thấp giọng nói: "Anh yên tâm, ngay cả khi không có dị năng, em cũng sẽ chú ý không gây thêm phiền phức cho anh."
Lạc Thanh Phong quay đầu lại nhìn cô.
Tuyết Tiêu nhấc tay ra dấu bảo đảm.
"Mặc kệ em có dị năng hay không, tôi sẽ luôn bảo vệ em." Lạc Thanh Phong rũ mắt nhìn cô, mồ hôi chảy dọc theo cằm xuống đến cổ, hơi thở bật ra nong nóng, giọng khàn khàn, "Cho nên em đừng quá sợ hãi."
Tuyết Tiêu nhìn thấy chính mình sâu trong cặp mắt đó, tựa như có thứ gì đổ trong lòng, đè nặng trịch, khiến cô khó có thể thở dốc.
Cô nhìn chăm chú cặp mắt đen, thấp giọng hỏi: "Anh cứ thích em vậy hả?"
Lạc Thanh Phong sửng sốt, có vẻ như không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như thế, trong mắt có vài phần chật vật trốn tránh, nhưng phát hiện Tuyết Tiêu hỏi đến mười phần nghiêm túc, không giống ngày thường hay trêu chọc.
Hắn đánh tầm mắt qua một bên sau đó lại nhìn trở về.
Tuyết Tiêu như cũ đang nhìn hắn.
Lạc Thanh Phong hạ quyết tâm, nói: "Đúng. Tôi thích em, thích đến mức dù có thế nào cũng không dứt bỏ được."
Tuyết Tiêu nói: "Cho dù em phản bội anh, tổn thương anh, lừa gạt anh?"
Lạc Thanh Phong không chớp mắt đáp lại: "Ngay cả khi em giết tôi cũng không đổi được."
Tuyết Tiêu quá hiểu Lạc Thanh Phong, biết hắn là người thiếu thốn tình cảm, nghe xong câu trả lời như vậy, vẫn không thể an tâm như cũ.
Cô nói: "Anh thích em như thế, là bởi vì trước đó em đối tốt với anh đúng không?"
Lạc Thanh Phong nhẹ nhàng lắc đầu, khom lưng nhặt poster phim bị Tuyết Tiêu vứt đi, cúi đầu nhìn.
Là bộ phim điện ảnh bọn họ đã xem trước khi tách ra.
Vào cửa là thiên đường, ra tới là địa ngục.
"Trước đó, tôi sống không được quá tốt, có sống cũng đần độn, tìm không thấy ý nghĩa tồn tại, là em cho tôi rất nhiều thứ trước giờ chưa bao giờ có được." Hắn duỗi tay chùi dấu vết bị dẫm trên poster, thấp giọng không nhanh không chậm nói, "Sau này tách ra, không chỉ có một mình em, còn có thêm nhiều người đối rất tốt với tôi."
"Ví dụ như Nhất Xuyên, Đậu Dương, bọn Địch lão đại."
"Nhưng lần nào tôi cũng nhớ tới em."
"Người cô độc bỗng nhiên có được rất nhiều thứ, sẽ ấu trĩ so sánh." Lạc Thanh Phong nói, "Sau đó tôi liền phát hiện, ai cũng kém hơn em."
"Ngay cả khi sau này có nhiều người rất tốt với tôi, tốt hơn em ngàn lần vạn lần, người tôi thích vẫn mãi là em."
——————————
Nhìn nhìn ba người đằng sau cứ như gà mổ lẫn nhau, Mai Nhất Xuyên thở dài, cảm giác được ngày chết của mình buông xuống.
Giang Nghị vác gậy bóng chày bước ra, khí chất ôn tồn lễ độ của ngày thường cậy vậy mà trở nên có vài phần lãnh khốc.
Anh nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi."
Mai Nhất Xuyên còn chưa kịp mở miệng, hai người bỗng trông thấy có zombie vượt nóc băng tường vọt tới nhanh chóng, lúc sửng sốt, chợt nghe thấy tiếng nổ lớn.
Hồng Phát đá văng Đậu Dương và Lục Mao xong cũng nhìn thấy.
Muôn vàn mắt xanh của lũ zombie đang điên cuồng lao đến.
"O M G!" Hồng Phát sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Zombie toàn thành phố tới hết đây hay gì?!"
"Đi!" Mai Nhất Xuyên quay đầu lại khiêng Đậu Dương lên chạy ngay tức khắc.
Hồng Phát vác theo Lục Mao chạy theo sát.
Thần trí của Lục Mao và Đậu Dương bị khống chế vẫn chưa được đánh thức, lúc chạy trốn giãy giụa quấy rối trên đường.
Hồng Phát không chịu nổi sự vùng vẫy này, hỏi: "Đánh hôn mê rồi đánh thức lại có hiệu quả không?!"
"Thử xem!" Giang Nghị phang một gậy đánh người ngất xỉu, Hồng Phát điên cuồng tát người, "Tỉnh tỉnh! Tỉnh dậy cho ông mày coi rồi tự mình chạy đi!"
Lúc Lục Mao choáng váng vì bị đánh thức, đầu óc nhão như keo, che cái ót của mình hít hà một hơi: "Ai con mẹ nó đánh tao!"
Hồng Phát vui xĩu, lập tức đẩy cậu ra rồi chạy.
Mấy người chạy giữa con hẻm chật chội trên phố, có loài biến dị nhảy lên đầu tường, muốn bắt giữ con mồi bên dưới, bẻ hướng nào cũng theo kịp.
Mai Nhất Xuyên dẫn theo ba người mà chỉ có nửa miếng dị năng cho nên rất nhọc lòng.
Giang Nghị tuy rằng có, nhưng không phải dị năng công kích, thì coi như được nửa miếng.
Năm phát đạn cuối cùng trong tay cậu đã dùng hết, mà zombie trên đầu tường nhảy xuống chặn đường càng lúc càng nhiều.
Mai Nhất Xuyên quan sát chung quanh, nói với Giang Nghị: "Đưa gậy bóng cho tôi! Thấy mấy cái xe đằng trước không? Tôi yểm hộ, các cậu đi qua lái xe lại đây!"
Giang Nghị không chút lơ mơ, lập tức làm theo.
Có rất nhiều xe đậu bên ven đường, nhưng sau khi Giang Nghị chui vào, không phải chiếc nào cũng có thể khởi động thuận lợi.
Mai Nhất Xuyên ở phía sau bên yểm hộ, bên ngăn cản zombie đi lên.
Cậu ướt đẫm mồ hôi, trên người đã có không ít chỗ va quẹt trầy da, bốn phía bốc lửa lớn khiến thành phố vốn yên lặng trong đêm lần đầu tiên có ánh sáng.
Loài biến dị phối hợp nhau hất bay cậu vào trong cửa tiệm bên cạnh, mới vừa ngã xuống đất liền có hai con zombie người nhái nhào lên, cũng may cậu kịp thời lộn đi.
Chỗ này là một siêu thị nhỏ, trên kệ để hàng là đồ ăn vặt, cậu lăn một vòng đụng vào kệ, vài túi khoai tây lát rơi trúng vào mặt.
Mai Nhất Xuyên hất bịch khoai tây lát đi, lanh lẹ đứng dậy, bỗng nghe thấy một tiếng "rắc rắc" giòn vang.
Rắc rắc, rắc rắc.
Mai Nhất Xuyên cúi đầu nhìn, đối diện với một đôi mắt sáng ngời.
Thiếu nữ mặc áo choàng màu hồng ngồi quỳ trên mặt đất, trong lòng ngực ôm vài bịch đồ ăn vặt, tóc dài màu đen đáp trên vai trước gần như chạm đất, cô bé ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong tay cầm một que bánh ngọt ăn, phát ra tiếng vang rắc rắc.
Lúc thiếu nữ ngẩng đầu, mũ áo choàng hơi hơi tuột ra sau, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh, đôi mắt to trắng đen rõ ràng im ắng nhìn cậu, trong sự bình tĩnh còn có một ít tò mò.
Mai Nhất Xuyên: "......"
Hắn thẩy bịch khoai tây lát còn chưa vứt trong tay vào lòng ngực cô bé, yên lặng xoay người sang chỗ khác.
Thời điểm này mà có thể tránh ở siêu thị thanh thản yên ổn ăn đồ ăn vặt, chắc hẳn là sếp lớn, không nên xen vào.
Mai Nhất Xuyên nghĩ như thế, xoay người muốn đi ngay ra ngoài tìm Giang Nghị hội hợp.
Nhưng zombie người nhái không buông tha cho cậu.
Chúng nó tiến công cả trái phải, bức Mai Nhất Xuyên lại lần nữa phải lui về phía sau, zombie mãnh liệt đánh ập tới khiến kệ để hàng nghiêng ngả.
Mai Nhất Xuyên quay đầu lại nhìn, thấy cô bé vẫn ở đó, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời nhìn mình, hoàn toàn không có ý định tránh đi.
Con nhỏ này bị ngốc hả?!
Mai Nhất Xuyên rướn người qua, ngay trước khi kệ hàng ngã xuống thì kéo thiếu nữ ra, rồi nghiêng người tránh zombie đụng tới, hai người đồng loạt ngã đè lên trên kệ để hàng đổ xuống.
Thiếu nữ mặc áo choàng đến tận giờ vẫn che chở kĩ càng đồ ăn vặt trong lòng ngực.
Mai Nhất Xuyên nghĩ thầm không biết nhỏ này rốt cuộc là sếp lớn hay là nhỏ tham ăn nữa!
Cậu đứng dậy đẩy thiếu nữ ra, mặt quay về phía zombie đang đuổi lại đây nói: "Hoặc là đi ra bên ngoài, chạy không quay đầu, hoặc là đi tìm một chỗ trốn đi, đừng để cho chúng nó thấy."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng rống lên ngay cửa lớn, zombie vọt vào càng thêm nhiều.
Thiếu nữ cúi đầu nhặt bịch đồ ăn vặt bị rơi dưới chân lên, lúc zombie vọt tới Mai Nhất Xuyên đành mặc kệ cô bé, nhưng lúc ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện đứa nhỏ này đến một chút ý thức nguy cơ cũng không có.
Bốn năm con zombie phá cửa sổ xông vào, miểng kính vỡ nát văng tới trên đầu cô bé, cô bé lại còn tỏ vẻ hơi tủi thân và kinh ngạc rụt rụt cổ, giơ tay che đầu lại, nhíu mày nhìn zombie.
Mai Nhất Xuyên thầm nói không ổn, sợ là cô bé sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Cậu giơ cao gậy bóng chày tính xả thân cứu người, nhưng trong nháy mắt, nghe thấy tiếng gió gào thét, khí lạnh đánh úp lại trực diện, băng giá lan tràn khắp phía, nhằm vào zombie phía sau thiếu nữ mặc áo choàng đông lạnh thành một khối rồi nứt vỡ toang.
Mai Nhất Xuyên đực mặt ra, ngay lúc băng lạnh cũng không màng tới mình, trụ băng lan tới dưới chân cậu, chớp mắt đã đông lạnh đến giữa người.
"Từ từ, tôi không phải zombie, nhóc đông lạnh tôi làm gì!" Mai Nhất Xuyên hô to.
Trụ băng lúc này mới ngừng lại.
Thiếu nữ ôm đồ ăn vặt đầy cõi lòng nhìn cậu, chỉ chỉ gậy bóng chày trong tay Mai Nhất Xuyên.
Mai Nhất Xuyên theo tay cô bé nhìn lên, đột nhiên thấy oan uổng: "Tôi lấy cái này tới cứu nhóc, không phải muốn đánh nhóc đâu!"
Thiếu nữ nghe xong, trên mặt xuất hiện vài phần chần chờ, chỉ vào gậy bóng chày xong lại chỉ ngược vào mình, giống như đang xác định.
Mai Nhất Xuyên khẳng định gật đầu: "Đúng vậy! Là cứu nhóc, bảo vệ nhóc không để zombie công kích! Tôi thề đó!"
Trong lòng lại điên cuồng chửi bới, nhìn dáng vẻ tôi giống như muốn đánh nhóc hay gì? Người xấu hay người tốt nhắm mắt đều có thể phân rõ cục diện thế nào nên không hiểu sao bị hiểu lầm luôn!
Thiếu nữ nhíu mày, lại chỉ chỉ mình, xác nhận lại lần nữa.
Mai Nhất Xuyên ngẩn ra, hỏi: "Nhóc không nói được hả?"
Thiếu nữ lắc đầu.
"Người câm?" Mai Nhất Xuyên lại hỏi.
Thiếu nữ gật gật đầu.
Lần này đến lượt Mai Nhất Xuyên trầm mặc.
-
Từng dãy tường lửa chặn bầy zombie vọt tới ở bên ngoài, khi chúng nó có ý đồ vượt tường, liền bị lửa đốt cháy thành tro tàn, nhưng không biết vì sao, chúng nó bám riết không tha như cũ, khăng khăng dí tới phía trước.
Có con Dị Khôi và loài biến dị lọt qua được tường lửa tiến vào trong toà nhà, tìm kiếm và truy đuổi hai người.
Mượn tường lửa kéo khoảng cách với zombie, hai người chạy rất lâu, cho đến khi Tuyết Tiêu nhũn chân chạy không nổi thì mới chọn một chỗ để trốn.
Một tầng này là khu ăn uống giải trí, trải qua cuộc hỗn chiến với zombie, đâu đâu cũng có thể thấy bàn đổ ly vỡ.
Tuyết Tiêu đi vào bên trong, tìm một chỗ nhìn khá sạch sẽ ngồi xuống, cô hoạt động cổ, phát ra tiếng vang "khực khực", vô tình va trán trúng phía trước, đau đến mức cô hít hà một hơi.
Cô quay đầu lại, đang tính hỏi Lạc Thanh Phong thế nào rồi, thì bắt gặp cái áo sau lưng của hắn đã bị máu thấm ướt sũng một mảng lớn.
Tuyết Tiêu mới vừa nhíu mày, liền nghe thấy Lạc Thanh Phong đưa lưng về phía mình hỏi: "Có bị thương không?"
"...... Không có."
Lạc Thanh Phong không hỏi nữa, tuần tra tình huống bốn phía, phòng ngừa có zombie trốn kín trong đó.
Tầng này rất cao, đại khái bọn họ đã chạy lên tầng mười mấy.
Lúc này nhìn kỹ, phát hiện hai người đã đi vào phòng chờ của rạp chiếu phim ở tầng này, bên cạnh còn bày biện một vài hình nộm nhân vật.
Lúc Lạc Thanh Phong tuần tra, Tuyết Tiêu cúi đầu nhìn poster phim bị đạp dưới chân, khom lưng nhặt lên.
Phim hài.
Vẫn còn nhớ rõ diễn viên trên poster.
Tên phim thì xem như khắc cốt ghi tâm.
Lúc Tuyết Tiêu đối mặt với poster phim ngây người, Lạc Thanh Phong đã quay trở lại, nói: "Không phát hiện có zombie, từ dưới lên đây không kịp trong một chốc một lát đâu. Lên đây rồi cũng phải tìm lung tung khắp nơi, chúng ta chỉ cần trốn kĩ chờ đến ban ngày, đa phần zombie sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, khi đó lại tìm cơ hội rời đi là an toàn nhất."
Hắn nhìn qua chỗ Tuyết Tiêu, phát hiện trong tay cô đang cầm poster.
Tuyết Tiêu lập tức vứt poster đi, nhìn hắn nói: "Anh bị thương rồi."
"Không sao cả." Lạc Thanh Phong nói.
"Cái áo đã hồng hết trơn, còn không sao mới có quỷ." Tuyết Tiêu nói, "Anh lại đây, em xem cho anh, ít nhất cầm máu đã."
Lạc Thanh Phong mím môi, cuối cùng vẫn lại đó.
Tuyết Tiêu đẩy poster qua một bên, chừa ra cho hắn một chỗ ngồi.
Trên trán Lạc Thanh Phong đầy mồ hôi, vừa xốc áo lên nhìn sau lưng, gần như là máu thịt lẫn lộn.
Tuyết Tiêu nhìn mà đau lòng.
Sau đó cô đi xung quanh tìm vài bộ quần áo trở về, xé thành từng dải đè lên miệng vết thương cho hắn, còn tìm được cả rượu và bật lửa trong trong tiệm ăn để tiêu độc.
"Em...... Dị năng của em đột nhiên không nhạy, không dùng được, cho nên không thể lấy thuốc cho anh." Tuyết Tiêu ấm ức nói, "Chờ thoát được lần này, lúc về sẽ xử lý kĩ cho anh nha...... Không, chờ được đi ra ngoài rồi sẽ bảo Giang Nghị chữa khỏi cho anh."
Lạc Thanh Phong nhíu mày, "Dị năng không nhạy?"
"Thì là đột nhiên không huy động được, cái người lần trước đó, không phải cũng có thể vô hiệu hoá dị năng của người khác đó sao? Triệu Sinh nói gã là vua zombie, khẳng định gã cũng có thể, nói không chừng gã đã động tay trước đó, bằng không thì em không nghĩ ra vì sao lại đột nhiên mất đi hiệu lực." Tuyết Tiêu không chút do dự ném nồi cho Triệu Sinh.
Lạc Thanh Phong mím môi, cảm thấy là mình không bảo vệ tốt cho cô.
Tuyết Tiêu thấy hắn không nói lời nào, nhìn trên lưng hắn lại có thêm miệng vết thương mới, thấp giọng nói: "Anh yên tâm, ngay cả khi không có dị năng, em cũng sẽ chú ý không gây thêm phiền phức cho anh."
Lạc Thanh Phong quay đầu lại nhìn cô.
Tuyết Tiêu nhấc tay ra dấu bảo đảm.
"Mặc kệ em có dị năng hay không, tôi sẽ luôn bảo vệ em." Lạc Thanh Phong rũ mắt nhìn cô, mồ hôi chảy dọc theo cằm xuống đến cổ, hơi thở bật ra nong nóng, giọng khàn khàn, "Cho nên em đừng quá sợ hãi."
Tuyết Tiêu nhìn thấy chính mình sâu trong cặp mắt đó, tựa như có thứ gì đổ trong lòng, đè nặng trịch, khiến cô khó có thể thở dốc.
Cô nhìn chăm chú cặp mắt đen, thấp giọng hỏi: "Anh cứ thích em vậy hả?"
Lạc Thanh Phong sửng sốt, có vẻ như không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như thế, trong mắt có vài phần chật vật trốn tránh, nhưng phát hiện Tuyết Tiêu hỏi đến mười phần nghiêm túc, không giống ngày thường hay trêu chọc.
Hắn đánh tầm mắt qua một bên sau đó lại nhìn trở về.
Tuyết Tiêu như cũ đang nhìn hắn.
Lạc Thanh Phong hạ quyết tâm, nói: "Đúng. Tôi thích em, thích đến mức dù có thế nào cũng không dứt bỏ được."
Tuyết Tiêu nói: "Cho dù em phản bội anh, tổn thương anh, lừa gạt anh?"
Lạc Thanh Phong không chớp mắt đáp lại: "Ngay cả khi em giết tôi cũng không đổi được."
Tuyết Tiêu quá hiểu Lạc Thanh Phong, biết hắn là người thiếu thốn tình cảm, nghe xong câu trả lời như vậy, vẫn không thể an tâm như cũ.
Cô nói: "Anh thích em như thế, là bởi vì trước đó em đối tốt với anh đúng không?"
Lạc Thanh Phong nhẹ nhàng lắc đầu, khom lưng nhặt poster phim bị Tuyết Tiêu vứt đi, cúi đầu nhìn.
Là bộ phim điện ảnh bọn họ đã xem trước khi tách ra.
Vào cửa là thiên đường, ra tới là địa ngục.
"Trước đó, tôi sống không được quá tốt, có sống cũng đần độn, tìm không thấy ý nghĩa tồn tại, là em cho tôi rất nhiều thứ trước giờ chưa bao giờ có được." Hắn duỗi tay chùi dấu vết bị dẫm trên poster, thấp giọng không nhanh không chậm nói, "Sau này tách ra, không chỉ có một mình em, còn có thêm nhiều người đối rất tốt với tôi."
"Ví dụ như Nhất Xuyên, Đậu Dương, bọn Địch lão đại."
"Nhưng lần nào tôi cũng nhớ tới em."
"Người cô độc bỗng nhiên có được rất nhiều thứ, sẽ ấu trĩ so sánh." Lạc Thanh Phong nói, "Sau đó tôi liền phát hiện, ai cũng kém hơn em."
"Ngay cả khi sau này có nhiều người rất tốt với tôi, tốt hơn em ngàn lần vạn lần, người tôi thích vẫn mãi là em."
——————————