Chương 34
Vừa ra khỏi sân bay, từ xa cô đã trông thấy hai người Đỗ Đức Vĩ và Trình Ngọc Lan đang ngẩng cổ nhìn vào trong.
Mấy năm này, ngoài lúc đi học thì kỳ nghỉ cô đều dành để làm việc, khoảng thời gian đó không về nước lần nào.
Cô cũng tươi cười vẫy tay với hai người, từ xa, hình như cô nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt lăn trên má Trình Ngọc Lan.
Cô đến gần họ, Đỗ Đức Vĩ nhận lấy va li của cô, Trình Ngọc Lan thì nắm tay cô, cảm thán: “Lam Lam lại gầy rồi.”
Đỗ Đức Vĩ nói: “Nước ngoài không ăn bánh mì thì chính là bò bít tết, có thể không gầy sao? Không sao hết, lần này về nước phải bồi bổ thật nhiều, mẹ con đã hầm canh gà ở nhà rồi, về là ăn được ngay.”
Ba người lên xe chạy về nhà.
Đỗ Lam nhìn phong cảnh thành thị quen thuộc ngoài cửa sổ, đường phố thân quen, và cả công viên…..thân quen!
Cô khẽ nhếch miệng cười.
Cuối cùng, chúng ta có thể gặp mặt rồi!
Mấy ngày đầu về nhà, cô vừa lên mạng tìm tin tức thông báo tuyển dụng để gửi sơ yếu lí lịch sơ lược, vừa đếm ngày.
Nhanh…..nhanh…..
Thực ra ngành tài chính chuyên nghiệp này nếu học nghiên cứu sinh thì khi vào nghề sẽ càng tốt hơn, hiện tại cô chỉ có thể chọn một ít chức vụ không cao không thấp ở thành thị này, không gian phát triển có hạn.
Nhưng mà cô không thèm để ý những thứ này. Mấy năm nay cô ăn mặc cần kiệm, hơn nữa còn dùng tiền học bổng và tiền làm thêm để đầu tư nên cũng coi như có chút vốn liếng, hiện tại cô đã có 10 vạn tiền tiết kiệm.
Sau này cố gắng làm việc, tiếp tục đầu tư hợp lý và quản lý tài sản thì cuộc sống tương lai của hai người ở đây sẽ không tồi.
Ngày thứ 10 về nước, cô nhận được một cuộc gọi, trên màn hình hiện thị dãy số lạ lẫm.
Đỗ Lam tưởng là thông báo phỏng vấn nên lập tức nghe.
Bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: “Alo, Đỗ Lam!”
“Alo! Bạch Hãn Vũ.”
“Anh cũng về nước rồi, ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Đỗ Lam do dự một lát, vẫn nhận lời: “Được.”
“Đây là số điện thoại mới của anh, em lưu lại nhé, ngày mai anh đặt chỗ xong thì sẽ gọi cho em.”
“Ừ.”
Buổi tối ngày hôm sau, Bạch Hãn Vũ đặt một tiệm lẩu cách nhà Đỗ Lam không xa.
Đỗ Lam ngồi hai điểm xe bus là tới.
Bạch Hãn Vũ đã ngồi chờ cô, cô cười đi tới, mở miệng hỏi: “Sao anh cũng về nước?”
“Anh về xử lý một ít thủ tục.”
Đỗ Lam ngồi xuống, cầm thực đơn lên xem, thuận miệng hỏi: “Ồ, xem ra tương lai anh định phát triển sự nghiệp ở Anh?”
“Wall Street đã có mấy công ty chứng khoán đưa ra lời mời cho anh.”
Đỗ Lam không quá kinh ngạc, thành tích ở trường của anh ta vẫn luôn rất ưu tú, cô thật lòng chúc mừng: “Vậy thì tốt quá, chúc mừng anh.”
“Thực ra em cũng có thể, em biết giáo sư hướng dẫn của anh rất thích em mà.”
Đỗ Lam lắc đầu, “Không được, tôi cảm thấy trong nước tốt hơn.”
Bạch Hãn Vũ không tiếp tục đề tài này nữa, “Ở bên kia anh hoài niệm nhất vẫn là lẩu Trung Quốc chúng ta. Em phải gọi nhiều vào đấy, để anh được ăn thỏa thích.”
“Được.”
Cơm nước xong, Bạch Hãn Vũ lái xe đưa Đỗ Lam về nhà. Về tới cổng tiểu khu, Đỗ Lam xuống xe, phất tay nói: “Cảm ơn, gặp lại sau.”
Bạch Hãn Vũ tắt máy, cũng xuống xe.
Anh ta đến gần cô, “Thân sĩ không thể để nữ si đi đêm một mình.”
Đỗ Lam cười lắc đầu, “Không cần, chỉ vài bước thôi.”
Bạch Hãn Vũ đi vào tiểu khu trước, “Đi thôi.”
Đỗ Lam bất đắc dĩ đuổi theo, tới cửa sảnh, cô xua tay nói: “Hẹn gặp lại.”
Gương mặt đường nét rõ ràng của Bạch Hãn Vũ dưới ánh đèn đường trông không rõ lắm, anh ta cũng vẫy tay đáp lại, nhẹ nhàng nói: “Hẹn gặp lại, Đỗ Lam.”
**
Mấy ngày sau, thời gian lập tức thong thả lại.
Mỗi một ngày đối với Đỗ Lam đều như dài bằng một tháng.
Cuối cùng, cô đã chờ được ngày đó rồi!
Mới sáng sớm Đỗ Lam đã dậy chuẩn bị. Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh, mái tóc buông xõa, trang điểm nhẹ, cầm túi xách nhỏ màu trắng, nói với Trình Ngọc Lan đang nấu cơm một tiếng, “Mẹ, con đi ra ngoài một lát.”
Trình Ngọc Lan quay đầu nhìn cô một hồi, nhàn nhạt nói: “Sớm như này là muốn đi đâu? Cơm sáng cũng không ăn.”
Đỗ Lam hơi chột dạ, “Có chút việc, chắc giữa trưa con cũng không về.”
Cuối cùng Trình Ngọc Lan vẫn nói: “Đi đi, sớm về chút.”
Đỗ Lam cười cười, chuẩn bị ra cửa.
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
……..
Diệp Mạn đứng trong phòng Trần Hiểu Huy, treo quần áo mới mua vào tủ quần áo.
5 năm qua, chú chó Tiểu Hoàng đã sớm trưởng thành thành Đại Hoàng. Hình như nó cũng biết chủ nhân của mình sắp về nên sáng sớm đã nằm sấp trong phòng khách, rên hừ hừ.
Diệp Mạn nhìn nó, bó tay: “Đợi lát nữa cũng mang mày đi.”
Lúc này, nó mới ngừng nghỉ.
Diệp Mạn dọn dẹp phòng cậu một lần nữa. Thực ra cũng không có gì mà dọn, căn phòng vẫn giống 5 năm trước thôi. Đồ đạc của cậu không có nhiều, ngoài quần áo cô mua cho cậu trong tủ quần áo thì còn lại đều là tác phẩm khắc gỗ của cậu.
Những khắc gỗ chất chứa sự áp lực và dữ dằn.
Cô khẽ vuốt ve từng cái một, ở trong một góc, cô phát hiện một con ngựa.
Con ngựa này khác với những tượng gỗ khác, nó lớn bằng bàn tay, bờm ngựa xinh đẹp, ngẩng cao đầu, dáng vẻ bễ nghệ, Diệp Mạn bất giác bật cười.
Lúc khắc con ngựa này, em ấy nghĩ tới ai?
Nhẹ đặt nó lại vị trí cũ.
Mình nên đi đón em ấy thôi!
Diệp Mạn sớm đứng chờ ở cổng lớn, Đại Hoàng an tĩnh ngồi cạnh chân cô.
Theo mặt trời dần “leo” lên đỉnh, cánh cổng to lớn màu lam cũng dần dần mở ra.
Một cảnh ngục dẫn Trần Hiểu Huy chậm rãi đi ra.
Từ xa, cô thấy em ấy “cõng” ánh nắng, mặc chiếc áo sơ mi trắng mình mới mua cho em ấy với chiếc quần màu đen và đôi giày thể thao trắng. Ngũ quan tinh xảo thon gầy hơn, cằm cũng nhọn hơn.
Đôi mắt đen như mực lặng lẽ nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên.
Trước kia, chưa có giây phút nào cô phát hiện em ấy giống Dương Thanh.
Mà giờ khắc này, cô cảm thấy hình như chàng trai kia từng bước đi về phía mình từ trong khe hở của thời gian. 10 năm, em ấy vẫn mang dáng vẻ trẻ trung đó, mà mình, dùng bất cứ mĩ phẩm nào cũng không thể che khuất nếp nhăn trên khóe mắt …..
Mãi đến khi Trần Hiểu Huy đến gần, nhỏ giọng gọi một tiếng “Chị” thì Diệp Mạn mới phát hiện trên mặt mình đã đầy nước mắt. Cô dùng tay lau nước mắt, cười tươi: “Hiểu Huy, hoan nghênh em về nhà!”
Hốc mắt của Trần Hiểu Huy ẩm ướt, cười gật đầu. Đúng vậy! Trên thế giới này mình còn có nhà để về, có người nhà đang chờ mình.
Đại Hoàng bổ nhào đến chân anh, cái đuôi vẫy vẫy.
Anh khom người sờ đầu nó, “Ngoan!”
Diệp Mạn tỉ mỉ quan sát cậu, ở nơi này, cậu đã lột xác thành một người đàn ông chân chính.
Trên xe, Diệp Mạn đưa cho cậu một cái điện thoại mới, “Vẫn số điện thoại cũ.”
Trần Hiểu Huy nhận lấy, “Em cảm ơn.”
Anh do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn ấn khởi động máy.
Tiếng nhạc khởi động máy vang lên, anh kéo cửa kính xe xuống.
Hai bên đường quốc lộ là đồng ruộng rộng lớn trồng đầu hoa hướng dương. Cánh đồng hoa màu vàng đón lấy ánh mặt trời, lay động theo gió.
Cơn gió vù vù ngoài cửa sổ thổi bay tóc anh, anh nhắm mắt lại, mở bàn tay ra để gió tự do ‘qua lại’.
Trong không khí đều ngập tràn hương vị của tự do.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Giai điệu quen thuộc mà lại xa lạ khiến anh giật mình, hoảng loạn cầm điện thoại lên.
Mấy năm này, ngoài lúc đi học thì kỳ nghỉ cô đều dành để làm việc, khoảng thời gian đó không về nước lần nào.
Cô cũng tươi cười vẫy tay với hai người, từ xa, hình như cô nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt lăn trên má Trình Ngọc Lan.
Cô đến gần họ, Đỗ Đức Vĩ nhận lấy va li của cô, Trình Ngọc Lan thì nắm tay cô, cảm thán: “Lam Lam lại gầy rồi.”
Đỗ Đức Vĩ nói: “Nước ngoài không ăn bánh mì thì chính là bò bít tết, có thể không gầy sao? Không sao hết, lần này về nước phải bồi bổ thật nhiều, mẹ con đã hầm canh gà ở nhà rồi, về là ăn được ngay.”
Ba người lên xe chạy về nhà.
Đỗ Lam nhìn phong cảnh thành thị quen thuộc ngoài cửa sổ, đường phố thân quen, và cả công viên…..thân quen!
Cô khẽ nhếch miệng cười.
Cuối cùng, chúng ta có thể gặp mặt rồi!
Mấy ngày đầu về nhà, cô vừa lên mạng tìm tin tức thông báo tuyển dụng để gửi sơ yếu lí lịch sơ lược, vừa đếm ngày.
Nhanh…..nhanh…..
Thực ra ngành tài chính chuyên nghiệp này nếu học nghiên cứu sinh thì khi vào nghề sẽ càng tốt hơn, hiện tại cô chỉ có thể chọn một ít chức vụ không cao không thấp ở thành thị này, không gian phát triển có hạn.
Nhưng mà cô không thèm để ý những thứ này. Mấy năm nay cô ăn mặc cần kiệm, hơn nữa còn dùng tiền học bổng và tiền làm thêm để đầu tư nên cũng coi như có chút vốn liếng, hiện tại cô đã có 10 vạn tiền tiết kiệm.
Sau này cố gắng làm việc, tiếp tục đầu tư hợp lý và quản lý tài sản thì cuộc sống tương lai của hai người ở đây sẽ không tồi.
Ngày thứ 10 về nước, cô nhận được một cuộc gọi, trên màn hình hiện thị dãy số lạ lẫm.
Đỗ Lam tưởng là thông báo phỏng vấn nên lập tức nghe.
Bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: “Alo, Đỗ Lam!”
“Alo! Bạch Hãn Vũ.”
“Anh cũng về nước rồi, ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Đỗ Lam do dự một lát, vẫn nhận lời: “Được.”
“Đây là số điện thoại mới của anh, em lưu lại nhé, ngày mai anh đặt chỗ xong thì sẽ gọi cho em.”
“Ừ.”
Buổi tối ngày hôm sau, Bạch Hãn Vũ đặt một tiệm lẩu cách nhà Đỗ Lam không xa.
Đỗ Lam ngồi hai điểm xe bus là tới.
Bạch Hãn Vũ đã ngồi chờ cô, cô cười đi tới, mở miệng hỏi: “Sao anh cũng về nước?”
“Anh về xử lý một ít thủ tục.”
Đỗ Lam ngồi xuống, cầm thực đơn lên xem, thuận miệng hỏi: “Ồ, xem ra tương lai anh định phát triển sự nghiệp ở Anh?”
“Wall Street đã có mấy công ty chứng khoán đưa ra lời mời cho anh.”
Đỗ Lam không quá kinh ngạc, thành tích ở trường của anh ta vẫn luôn rất ưu tú, cô thật lòng chúc mừng: “Vậy thì tốt quá, chúc mừng anh.”
“Thực ra em cũng có thể, em biết giáo sư hướng dẫn của anh rất thích em mà.”
Đỗ Lam lắc đầu, “Không được, tôi cảm thấy trong nước tốt hơn.”
Bạch Hãn Vũ không tiếp tục đề tài này nữa, “Ở bên kia anh hoài niệm nhất vẫn là lẩu Trung Quốc chúng ta. Em phải gọi nhiều vào đấy, để anh được ăn thỏa thích.”
“Được.”
Cơm nước xong, Bạch Hãn Vũ lái xe đưa Đỗ Lam về nhà. Về tới cổng tiểu khu, Đỗ Lam xuống xe, phất tay nói: “Cảm ơn, gặp lại sau.”
Bạch Hãn Vũ tắt máy, cũng xuống xe.
Anh ta đến gần cô, “Thân sĩ không thể để nữ si đi đêm một mình.”
Đỗ Lam cười lắc đầu, “Không cần, chỉ vài bước thôi.”
Bạch Hãn Vũ đi vào tiểu khu trước, “Đi thôi.”
Đỗ Lam bất đắc dĩ đuổi theo, tới cửa sảnh, cô xua tay nói: “Hẹn gặp lại.”
Gương mặt đường nét rõ ràng của Bạch Hãn Vũ dưới ánh đèn đường trông không rõ lắm, anh ta cũng vẫy tay đáp lại, nhẹ nhàng nói: “Hẹn gặp lại, Đỗ Lam.”
**
Mấy ngày sau, thời gian lập tức thong thả lại.
Mỗi một ngày đối với Đỗ Lam đều như dài bằng một tháng.
Cuối cùng, cô đã chờ được ngày đó rồi!
Mới sáng sớm Đỗ Lam đã dậy chuẩn bị. Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh, mái tóc buông xõa, trang điểm nhẹ, cầm túi xách nhỏ màu trắng, nói với Trình Ngọc Lan đang nấu cơm một tiếng, “Mẹ, con đi ra ngoài một lát.”
Trình Ngọc Lan quay đầu nhìn cô một hồi, nhàn nhạt nói: “Sớm như này là muốn đi đâu? Cơm sáng cũng không ăn.”
Đỗ Lam hơi chột dạ, “Có chút việc, chắc giữa trưa con cũng không về.”
Cuối cùng Trình Ngọc Lan vẫn nói: “Đi đi, sớm về chút.”
Đỗ Lam cười cười, chuẩn bị ra cửa.
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
……..
Diệp Mạn đứng trong phòng Trần Hiểu Huy, treo quần áo mới mua vào tủ quần áo.
5 năm qua, chú chó Tiểu Hoàng đã sớm trưởng thành thành Đại Hoàng. Hình như nó cũng biết chủ nhân của mình sắp về nên sáng sớm đã nằm sấp trong phòng khách, rên hừ hừ.
Diệp Mạn nhìn nó, bó tay: “Đợi lát nữa cũng mang mày đi.”
Lúc này, nó mới ngừng nghỉ.
Diệp Mạn dọn dẹp phòng cậu một lần nữa. Thực ra cũng không có gì mà dọn, căn phòng vẫn giống 5 năm trước thôi. Đồ đạc của cậu không có nhiều, ngoài quần áo cô mua cho cậu trong tủ quần áo thì còn lại đều là tác phẩm khắc gỗ của cậu.
Những khắc gỗ chất chứa sự áp lực và dữ dằn.
Cô khẽ vuốt ve từng cái một, ở trong một góc, cô phát hiện một con ngựa.
Con ngựa này khác với những tượng gỗ khác, nó lớn bằng bàn tay, bờm ngựa xinh đẹp, ngẩng cao đầu, dáng vẻ bễ nghệ, Diệp Mạn bất giác bật cười.
Lúc khắc con ngựa này, em ấy nghĩ tới ai?
Nhẹ đặt nó lại vị trí cũ.
Mình nên đi đón em ấy thôi!
Diệp Mạn sớm đứng chờ ở cổng lớn, Đại Hoàng an tĩnh ngồi cạnh chân cô.
Theo mặt trời dần “leo” lên đỉnh, cánh cổng to lớn màu lam cũng dần dần mở ra.
Một cảnh ngục dẫn Trần Hiểu Huy chậm rãi đi ra.
Từ xa, cô thấy em ấy “cõng” ánh nắng, mặc chiếc áo sơ mi trắng mình mới mua cho em ấy với chiếc quần màu đen và đôi giày thể thao trắng. Ngũ quan tinh xảo thon gầy hơn, cằm cũng nhọn hơn.
Đôi mắt đen như mực lặng lẽ nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên.
Trước kia, chưa có giây phút nào cô phát hiện em ấy giống Dương Thanh.
Mà giờ khắc này, cô cảm thấy hình như chàng trai kia từng bước đi về phía mình từ trong khe hở của thời gian. 10 năm, em ấy vẫn mang dáng vẻ trẻ trung đó, mà mình, dùng bất cứ mĩ phẩm nào cũng không thể che khuất nếp nhăn trên khóe mắt …..
Mãi đến khi Trần Hiểu Huy đến gần, nhỏ giọng gọi một tiếng “Chị” thì Diệp Mạn mới phát hiện trên mặt mình đã đầy nước mắt. Cô dùng tay lau nước mắt, cười tươi: “Hiểu Huy, hoan nghênh em về nhà!”
Hốc mắt của Trần Hiểu Huy ẩm ướt, cười gật đầu. Đúng vậy! Trên thế giới này mình còn có nhà để về, có người nhà đang chờ mình.
Đại Hoàng bổ nhào đến chân anh, cái đuôi vẫy vẫy.
Anh khom người sờ đầu nó, “Ngoan!”
Diệp Mạn tỉ mỉ quan sát cậu, ở nơi này, cậu đã lột xác thành một người đàn ông chân chính.
Trên xe, Diệp Mạn đưa cho cậu một cái điện thoại mới, “Vẫn số điện thoại cũ.”
Trần Hiểu Huy nhận lấy, “Em cảm ơn.”
Anh do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn ấn khởi động máy.
Tiếng nhạc khởi động máy vang lên, anh kéo cửa kính xe xuống.
Hai bên đường quốc lộ là đồng ruộng rộng lớn trồng đầu hoa hướng dương. Cánh đồng hoa màu vàng đón lấy ánh mặt trời, lay động theo gió.
Cơn gió vù vù ngoài cửa sổ thổi bay tóc anh, anh nhắm mắt lại, mở bàn tay ra để gió tự do ‘qua lại’.
Trong không khí đều ngập tràn hương vị của tự do.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Giai điệu quen thuộc mà lại xa lạ khiến anh giật mình, hoảng loạn cầm điện thoại lên.