Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
  3. Chương : 48

Chương : 48

Nếu như lời nói của Viên Duy trong lòng cô là một tảng đá lớn dưới đáy hồ thì chữ "Điềm" này giống như một tảng thiên thạch bốc lửa, khí thế hùng hổ rơi vào đầu cô.

"Điềm"?

Chữ này có phải là đại biểu cho tên cô, Tô Hữu Điềm không?

Vừa nghĩ đến có khả năng là vậy, trái tim cô lập tức không nhịn được co thắt lại.

Viên Duy nhìn cô: "Em từng nói với anh, nhìn chiếc nhẫn này cũng tức là nhìn thấy em."

Tô Hữu Điềm xoa xoa mặt nhẫn, mãi không nói nên lời.

Có thể nói ra những lời này, ngoài cô ra còn có thể là ai khác? Suy cho cùng, Thịnh Hạ không thể nào bảo Viên Duy nhớ tới mình qua một chữ "Điềm" được.

Nếu như, nếu chữ "Điềm" này thực sự biểu trưng cho cô, không phải chứng tỏ Viên Duy trước giờ đúng là yêu cô?

Cũng là chứng tỏ, đối tượng ghen tị trước giờ của cô chính là cô?

Người thời cấp ba luôn làm bạn với Viên Duy là cô, người thời cấp ba hưởng thụ tất thảy yêu chiều của Viên Duy là cô.

Nghĩ đến khả năng này, hốc mắt Tô Hữu Điềm đỏ lên, khóe miệng lại không nhịn được nhoẻn cười, trái tim như một chiếc lọ đựng mơ ngâm mật, vị mật ngọt theo từng mạch máu lan khắp toàn thân cô, vị mơ chua xót theo sát ngay sau, cô khẽ hít lấy một hơi, ngửi được vị ngọt thấm đẫm trong không khí, nước mắt lại rơi xuống.

Cô bỏ mặc không tính đến những khả năng khác, cũng không dám nghĩ đây chỉ là một hiểu lầm.

Chỉ cần vài phút thôi, chỉ cần vài phút, cô muốn đắm chìm trong tưởng tượng của mình, dù là giả, cô cũng vui vẻ chấp nhận.

Viên Duy bỏ nhẫn vào lòng bàn tay cô rồi cầm tay cô nắm trong tay mình.

"Chữ này biểu trưng cho cái gì?"

Tô Hữu Điềm hít thở một hơi thật sâu, nước mắt tích lại trên cằm cô.

Cô ngẩng đầu, nhấn mạnh từng chữ: "Biểu trưng cho em."

Viên Duy hơi sững người, ánh mắt anh như một hồ nước nổi sóng, nhẹ nhàng bao bọc lấy Tô Hữu Điềm, bóng hình Tô Hữu Điềm in trong hồ nước lăn tăn cũng rung rung.

Tô Hữu Điềm biết mình chỉ có thể nói đến vậy, cô không biết Viên Duy biết được bao nhiêu, nếu biết toàn bộ thì là tốt nhất, nhưng nếu chỉ biết một phần thì cũng không sao cả.

Hệ thống không cho cô tiết lộ toàn bộ tin tức của mình, cô cũng chỉ có thể bóng gió như vậy với anh.

Dù sao, dưới hạn chế của hệ thống và cốt truyện, cô và anh có thể lưỡng tình tương duyệt đã là may mắn lớn nhất rồi.

Khóe miệng Viên Duy nhếch lên, đột nhiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng in dấu lên môi Tô Hữu Điềm, dường như sợ làm cô tan biến mà dịu dàng vô ngần, quyến luyến cọ sát.

Tô Hữu Điềm nhắm mắt lại, cảm thụ sự ấm áp trên môi, và cả vị nước mắt mặn chát.

Lát sau, Viên Duy dán môi mình lên môi cô, khe khẽ thở ra:

"Đúng là ngọt thật." (*)

(*) Điềm là "ngọt".

Tô Hữu Điềm ngẩn người, mở mắt ra nhìn Viên Duy.

Viên Duy siết cô vào lòng: "Không thứ gì có thể tượng trưng cho em hết, anh chỉ muốn em ở bên anh thôi. Nếu em rời khỏi anh, anh sẽ điên lên mất."

Tô Hữu Điềm hít mũi, vùi mình trong lòng Viên Duy, khẽ "ừ" một tiếng.

Viên Duy cười: "Mệt không, ngủ ở đây một lát đi."

Nói đoạn, anh lấy gối, nhẹ nhàng thả Tô Hữu Điềm nằm xuống, giũ chăn ra đắp cho cô.

Tấm chăn mềm mại còn vương mùi hương của Viên Duy, mí mắt Tô Hữu Điềm dần trĩu nặng, cô ngáp một cái, đặt cằm lên mép chăn, chớp mắt nhìn Viên Duy.

Viên Duy chỉnh đèn tối lại, nhẹ nhàng bảo: "Ngủ đi, tối anh sẽ gọi em dậy ăn."

Tô Hữu Điềm chậm rãi nhắm mắt lại.

Sau khi cửa đóng lại, Tô Hữu Điềm lập tức mở bừng mắt.

Cô trầm mặc một chút rồi hỏi: "Hệ thống, chuyện gì đã xảy ra?"

Hệ thống vẫn không lên tiếng.

Tô Hữu Điềm cắn răng: "Nếu mi còn không chịu nói, ta sẽ quấy nhiễu mi hằng ngày."

Hệ thống nói: [Ta không biết.]

Tô Hữu Điềm tức đến độ giậm chân.

Nếu Thịnh Hạ trước kia thật sự là cô, vậy tại sao cô lại tới đây?

Cô là xuyên không, hay là mất trí nhớ?

Bất kể thế nào, những thứ này đều không thoát khỏi liên quan tới hệ thống!

Đang tức giận, đột nhiên, túi áo rung lên, Tô Hữu Điềm cau mày lấy điện thoại ra.

Màn hình bật sáng, bên trên hiển thị tin nhắn từ một số lạ.

"Coi chừng Viên Duy."

Tô Hữu Điềm sửng sốt, coi chừng Viên Duy?

Tại sao lại phải coi chừng Viên Duy?

Lẽ nào Viên Duy làm chuyện gì xấu?

Cơn buồn ngủ của cô lập tức bay biến sạch, cô vội ngồi dậy, gọi điện thoại cho số kia.

Ngoài dự liệu của cô, trong điện thoại truyền ra tiếng nói lạnh như băng: "Số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại."

Tô Hữu Điềm choáng váng.

Cô nhìn màn hình điện thoại tắt sáng, đột nhiên cảm thấy trong lòng không yên.

Tối, Tô Hữu Điềm về nhà cùng Viên Duy, Viên Duy nói: "Nghỉ ngơi đi, mai anh đưa em đi họp lớp."

"Họp lớp?"

Tô Hữu Điềm bất đắc dĩ: "Vẫn phải tham gia à!"

Viên Duy bóp quai hàm cô xoa nắn: "Một lần thôi. Anh giới thiệu chính thức em với họ."

Tô Hữu Điềm bất đắc dĩ gật đầu.

Viên Duy cười.

Tô Hữu Điềm hỏi: "Vậy em...về phòng ngủ nha?"

Ban đầu nói câu này rất bình thường, qua miệng Tô Hữu Điềm lại đột nhiên trở nên không bình thường.

Cô vừa dứt lời, lập tức cảm giác được ánh mắt Viên Duy nhìn mình trở nên nóng rẫy, như muốn soi thấu cô, khiến cô không thể che giấu được điều gì.

Tô Hữu Điềm nhìn phòng ngủ của mình, lại nhìn sang phòng ngủ của Viên Duy, trán không khỏi rịn mồ hôi.

Cửa phòng Viên Duy hé mở, Tô Hữu Điềm biết giường trong đó lớn đến bao nhiêu, chăn mềm đến mức nào, bình thường cô rất thích lăn lộn trên giường lớn màu đen chơi.

Vậy nhưng lúc này...

Bước chân cô từ từ dịch về phía phòng ngủ của mình.

Ánh mắt Viên Duy thu lại, tay anh chậm rãi trượt xuống, chợt khoác ngang eo cô.

Tô Hữu Điềm sợ run, theo bản năng nhìn về phía Viên Duy.

Viên Duy không nói gì, cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào cô, con ngươi nhạt màu phản chiếu bóng hình cô nho nhỏ.

Ánh mắt Tô Hữu Điềm đậu lên chóp môi anh, cổ họng cô khẽ động, chỉ cảm thấy cánh tay Viên Duy đặt trên eo cô đang nóng lên.

Viên Duy từ từ siết lấy cô, chỉ dùng một tay mà gần như ôm cô nhấc lên khỏi mặt đất, hơi thở của anh phả lên mặt Tô Hữu Điềm như mang hương thơm mê người.

"Trong phòng anh có vang đỏ."

Tô Hữu Điềm vội vàng: "Em, em, em không uống rượu!"

Viên Duy chậm rãi áp sát cô, hai chóp mũi gần như chạm vào nhau, giọng trầm thấp quyến rũ hệt như một ác ma: "Giường của anh mềm hơn giường đất nhiều."

Tô Hữu Điềm nghiêm túc đáp: "Em cảm thấy giường đất không tệ, tốt cho thắt lưng."

Hơi thở Viên Duy trầm xuống, tầm mắt anh trượt xuống môi Tô Hữu Điềm: "Lúc đó em đâu có nói vậy."

Tô Hữu Điềm bị anh nhấc khỏi mặt đất, bất đắc dĩ ôm lấy vai anh, nhưng đầu lại ngửa ra sau.

Cô đáp: "Em không nói gì hết! Em mệt, về ngủ trước được không?"

Viên Duy xoay mặt, hung tợn cắn vành tai cô một cái.

Tô Hữu Điềm kêu lên theo bản năng.

Viên Duy ôm siết cô vào lòng, dường như muốn trút hết bất mãn lên miếng thịt non của cô.

Tô Hữu Điềm cảm thấy bên tai vừa nóng vừa đau, còn bị môi răng Viên Duy triền miên quấn quít, tựa như mình bị Viên Duy ngậm trong miệng giày vò, cả người cô nhũn ra, nhịn không được rụt cổ lại.

Lát sau, Viên Duy đặt cô xuống, giọng nói đã biến thành trầm khàn vô cùng: "Lần sau sẽ không dễ dàng buông tha cho em thế đâu."

Tô Hữu Điềm bịt tai, gắng sức bám lấy người anh, tội nghiệp gật đầu.

Viên Duy nói: "Về ngủ đi."

Tô Hữu Điềm lúc này mới lăn về phòng ngủ, sau khi đóng cửa rầm một tiếng, cô vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Cô thở dốc từng hơi, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Viên Duy, cả người như cảm nhận được sâu sắc cảm giác bị xuyên thấu.

Cô ngã lăn ra giường, thở dài một hơi.

Trong mắt Viên Duy, quan hệ của họ đã coi như xác định, bởi vậy nên giữa hai người hẳn là nên thân mật thêm một bước, nhưng trong lòng cô thì lại luôn có chút bất an không rõ, khiến cô lo được lo mất.

Không chỉ là thái độ hàm hồ của hệ thống mà còn cả những lời nói và hành động kỳ quái của Viên Duy gần đây nữa, khiến cô cảm thấy, mình như bị vướng phải một cái bẫy, hệ thống che mắt cô lại, mà người đặt bẫy thì chẳng biết là ai.

Cô thở dài một hơi, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cảm thấy mình yêu đướngao mà khó khăn đến vậy, trước đây lúc ở chung với bạn trai cũ, vốn tưởng rằng chỉ cần toàn tâm toàn ý với hắn là có thể gắn bó dài lâu, không ngờ người ta chỉ một buổi sáng đã chim sẻ hóa phượng hoàng, đảo mắt liền vứt bỏ mình.

Giờ thì hay rồi, cô tìm thẳng luôn một tổng tài lớn, còn chưa kịp đắc ý ngồi vào ghế tổng tài phu nhân, đã có người báo ngầm với cô rằng tổng tài này là một tên da trắng lòng đen.

Cô cũng không phải là không tin tưởng Viên Duy, chỉ là vào thời điểm mấu chốt thế này, bất kì gió thổi cỏ lay gì cũng khiến cô nhạy cảm vô cùng.

Cô trở mình, mơ màng ngủ mất.

Nửa đêm, cô bị tiếng động rất nhỏ đánh thức.

Cô dụi mắt, nghe tiếng động bên ngoài, có vẻ như Viên Duy đang ở phòng khách.

Muộn thế này rồi còn ở phòng khách?

Tô Hữu Điềm kinh ngạc, cô lén lút mở cửa, ngồi xổm xuống ở khúc quanh lan can, cần thận thò đầu nhìn xuống dưới nhà.

Dưới nhà không mở đèn, Tô Hữu Điềm chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn thấy gáy Viên Duy, đôi chân dài của anh bắt tréo, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại, dường như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Tô Hữu Điềm cẩn thận bước từng bước xuống, híp mắt lại nhìn mặt anh.

Dưới ánh trăng, vẻ mặt Viên Duy không chút thay đổi, mày kiếm sắc sảo, xương mi cao ngất, phủ xuống mặt thành một cái bóng, đôi môi hơi cong cong, như lưỡi dao sắc lẹm, vụn sáng lấm chấm đọng nơi đáy mắt anh, như băng nổi trên mặt biển ban đêm, lạnh ngắt.

Tô Hữu Điềm không nhịn được nín thở.

Đêm tối dường như đã biến Viên Duy thành một người khác, trên mặt anh không còn mang nụ cười mỉm mà cô quen thuộc, đáy mắt anh cũng không còn dịu dàng như khi nhìn cô.

Viên Duy búng tàn thuốc, như nghe được đầu bên kia nói điều gì, tay anh hơi khựng lại, tàn thuốc trong không trung lóe lên một chấm đỏ, sau đó tắt phụt, phất phơ rơi xuống bên chân Viên Duy.

Anh gật đầu, hỏi: "Rốt cuộc cũng tìm được người?"

Đầu dây bên kia trả lời, Viên Duy hài lòng nhếch miệng, vẽ ra một đường cong sắc bén trong bóng đêm.

"Đúng, nhốt hắn vào giam cùng mấy tên còn lại."

Tô Hữu Điềm ngẩn ra, cô trợn to hai mắt, nhìn đường nét Viên Duy trong đêm, như một chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra giữa đêm tối trong khu rừng già

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6075 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5518 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5219 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4996 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4832 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4799 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter