Chương 21
Vẫn còn sớm, thời tiết ngoài trời thì lạnh mà Trâm Anh không có lấy một mảnh vải trên người. Đoan tự nhủ chắc tối qua nàng cũng mệt nên không để ý tới chuyện mặc quần áo mà nằm xuống ngủ luôn.
Tố Đoan ngồi trên giường ngay bên cạnh nàng.
Nhìn xuống hai cổ tay, hằn đỏ đau nhức vì vụ còng tối qua.
Vậy là bản thân có những gì đều đã trao hết cho người con gái ở trước mắt, nếu muốn cũng chẳng còn đường để rút lui.
Thôi thì không hối hận vậy, coi như thể hiện chút lòng chân thành của cô đối với nàng.
"Sao vậy? Đang trách chị à?"
Quay đi quay lại nghĩ vẩn vơ, không để ý Trâm Anh mở mắt nhìn từ bao giờ.
"Dạ không, tại tối qua Trâm Anh mạnh bạo quá..."
Trâm Anh cười đắc ý, nàng quan sát thoáng qua vị trí các đồ vật trong phòng. Gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ, còn có mùi thơm thoang thoảng của dầu gội sữa tắm.
Ngửi là biết không phải mùi của nàng.
"Em dùng sữa tắm chị mua cho phải không?"
"Vâng, bộ không thơm hả?"
"Thơm lắm. Nhưng kể cả không dùng thì chị vẫn nhận ra mùi hương đặc trưng trên cơ thể của em."
"Bằng cách nào?"
"Như thế này nè..."
...
"Phải chăng bố mẹ Trâm Anh mà thấy Trâm Anh biến thái như thế này thì hay quá ha!"
Đúng rồi đó, đầu thì chui vào trong áo Tố Đoan, tay thì bóp...hít lấy hít để.
Đôi mắt soi mói của cô không thèm soi mói đến cái cử chỉ, cái điệu bộ hay cái thân thể loã lồ đang trơ trơ ra dưới lớp áo của bản thân. Cô ngấm ngầm theo dõi đến từng hơi thở của nàng làm ám muội.
Nhưng vốn chính trực và tuân theo các tiêu chuẩn đạo đức một cách mạnh mẽ. Cô quyết định không làm gì, khẽ đẩy nàng cách xa ra vài chục cm, tác phong lẹ làng tháo cúc áo ngủ, mặc thân trần trụi chỉ còn mỗi chiếc quần bên dưới.
Đoan giở mình cúi về phía trước:
"Để em mặc áo cho chị."
"Ai mượn?"
"Em mượn."
Ok mặc thì mặc, chấp nhặt gì với mấy đứa trẻ con.
Nàng giơ hai tay lên trời, làn ánh sáng mờ lướt qua từ bên ngoài làm cho cái mặt phờ phạc và nhợt nhạt hiện rõ thêm phần nào. Mái tóc dài quá xoà xuống vai và cổ, hai con mắt ngơ ngác và lờ đờ.
Trâm Anh đã có một khoảng thời gian ăn uống không điều độ.
Tố Đoan không muốn nàng phải chờ đợi, nhanh chóng xỏ hai tay vào áo, chỉnh đốn lại nếp gấp, cài cúc lại gọn gàng.
Có mỗi một bộ đồ ngủ, nói đúng hơn thì nó là của Trâm Anh mua cho Tố Đoan. Mà bây giờ người thì mặc độc cái quần, người thì chỉ mặc duy nhất cái áo.
Trông ngố chết đi được!
Vừa hay mặt trời bắt đầu mọc, Đoan không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp, chợt đứng dậy kéo tấm rèm che cửa kính sang hai bên, quay lại bế Trâm Anh cùng ngồi thư giãn trên ghế bập bênh gỗ sồi bọc da.
Ánh sáng trong mắt Trâm Anh mờ ảo, giống như là đang mơ, xúc cảm dễ chịu khó tả. Thân thể mềm mại yếu đuối, nếu không phải được Tố Đoan giữ lấy ôm trong lòng sẽ liền mất đà ngã xuống.
Tỉnh dậy vào một ngày đẹp trời và thấy bên cạnh là người mà mình hằng đêm mong nhớ, một người sống đơn giản nhất mà nàng từng gặp trên đời này.
Trâm Anh ao ước...
Nàng ước rằng Tố Đoan đừng phải lòng một ai khác ngoài Trâm Anh nàng ra...
Cô bạn gái với đôi mắt hút hồn, có một nụ cười vô cùng đẹp, tâm hồn trong sáng ngây thơ, một người đáng tin cậy, tạo cảm giác an toàn cho nàng...
"Đẹp quá..."
"Dạ, mặt trời mọc đúng là rất đẹp."
"Không...chị nói em."
"Trâm Anh lại đang suy nghĩ lung tung có phải không?"
Nàng thở ra một hơi thật dài, quả thật có rất nhiều chuyện đang đấu đá lẫn lộn trong đầu. Công việc cũng đã bỏ bê được vài ngày, chúng tuy không quan trọng bằng thời gian dành riêng cho Tố Đoan, nhưng chúng làm Trâm Anh phải nhức óc.
Đoan đều có thể nhận ra suy nghĩ của nàng. Trâm Anh mệt mỏi thì cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi theo.
Nàng tựa đầu lên ngực Tố Đoan, cảm nhận từng nhịp đập đều đặn từ trái tim của em. Ngón tay chiều chuộng mơn trớn mọi đường cong, từ sống mũi đến bờ môi, chậm rãi trượt xuống cổ, tới xương vai...
"Chị yêu em."
"Chị muốn cưới Tố Đoan..."
Cô thổn thức.
Từng giây từng phút giờ đây thật quá quý giá.
Người mà Tố Đoan cô yêu, người ấy gọi tên cô cho một lời cầu hôn, có phải vậy không?
"Trâm Anh...chờ em nhé?"
"Chỉ cần là em, bao lâu chị cũng đợi, chỉ cần là Đoan, có chết chị cũng nguyện."
"Sẽ không lâu đâu Bonnie của em, sau khi lãnh đủ án tù, em sẽ lập tức lấy Trâm Anh làm vợ."
"Clyde thân mến, liệu em có muốn bỏ trốn cùng chị không?"
"Đồ ngốc! Nếu bỏ trốn, chúng ta sẽ bị truy nã cả đời!"
Hai người họ bật cười thành tiếng.
Chờ đợi mấy chục năm nghe thôi đã đủ chua xót, chỉ sợ lời nàng nói hôm nay sẽ theo gió mà cuốn đi mất.
__________
Đống nho lần trước nàng và cô cùng nhau hái để ngâm rượu giờ đã được đóng chặt trong thùng, chỉ đợi tới thời điểm khui ra dùng mà thôi.
Bác Chloe và Mathew rất nhiệt tình, họ còn cẩn thận đánh dấu cả tên của cặp đôi Trâm Anh Tố Đoan lên thùng rượu để tránh nhầm lẫn với các thùng khác.
Lần tới, nàng và cô sẽ cùng nhau quay trở lại để thử thành quả do chính tay mình làm ra. Coi như vừa nếm vị rượu, vừa nếm mùi của tình yêu.
Buổi tối cuối cùng trước khi rời đi, Trâm Anh đưa Tố Đoan tới tham dự lễ hội rượu vang Cellar Door Wine Festival.
Trời thì đúng lạnh, người ngợm ở đây ai cũng dùng qua vài ngụm rượu nên mặt đều đỏ ửng hết cả lên. Có vị khách nọ không tỉnh táo, đi đứng còn va phải Tố Đoan.
"Ôi đây chẳng phải là Trâm Anh và Tố Đoan sao? Thật trùng hợp, không ngờ hai cô cũng ở đây đó!"
Là cặp tình nhân nọ cùng Grace ở phía sau.
Thái độ của nàng lần này tuy không phản ứng mạnh mẽ nhưng vẫn hơi dè chừng với Grace.
"Xin chào, đúng là trùng hợp thật đó!"
"Nếu đã gặp nhau thì chúng ta cùng tới đó thử rượu đi, hướng dẫn viên vừa nói có một cửa hàng bán rượu rất ngon."
Trâm Anh nở nụ cười thân thiện gật đầu đồng ý, nàng nắm tay Tố Đoan kéo sát lại thật gần, cố gắng giữ khoảng cách với Grace.
Tới quầy bán rượu, nhân lúc Trâm Anh bận lựa chọn thức uống, Tố Đoan liền chớp lấy thời cơ cầm vội mẩu giấy trong tay Grace rồi lấy cớ đi vệ sinh mong có thể rời khỏi vòng tay của Trâm Anh trong vài phút ngắn ngủi.
Nàng tất nhiên là không hề hay biết gì hết, chỉ lo cô không biết đường mà đi lung tung rồi lạc mất nhau.
Tố Đoan ứa hết cả mồ hôi trán, dừng chân tại một góc khá xa Trâm Anh, nhanh chóng mở mẩu giấy ra đọc chữ viết bên trong:
"Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi? Chúa ơi không thể liên lạc được với cô khiến việc lựa chọn máy ảnh của tôi trở nên vô cùng khó khăn đó cô có biết không? Chiếc máy ảnh cô yêu cầu tôi đã mua được rồi, thẻ nhớ và phụ kiện hỗ trợ đều được để chung cùng với máy ảnh trong một chiếc hộp giấy. Tôi để chúng ở quầy rượu số 5, tới đó cô chỉ cần nói với ông chủ tên của tôi, lập tức ông ấy sẽ đưa đồ cho cô."
Tố Đoan nheo mắt cố rặn ra từng chữ được viết trên giấy, người gì đâu đẹp mà chữ viết thì xấu, đọc xong não như muốn có thêm mấy nếp nhăn.
Cô ngẩng đầu lên ngó từ trái sang phải, cố gắng kiếm quầy rượu có bảng hiệu gắn số 5.
"Số 5...số 5...số 5..."
Đột nhiên chuông điện thoại réo rắt kêu, là Trâm Anh gọi tới.
Cô mới đi có mấy phút mà nàng đã rối rít hết cả lên.
"Em nghe."
"Sao còn chưa quay lại? Có phải lạc rồi không?"
"Trâm Anh ráng đợi thêm chút đi nha, em xong rồi sẽ quay lại liền."
"Nhanh lên...chị nhớ em."
"Sắp xong rồi, Trâm Anh chịu khó một xíu nữa thôi."
Tố Đoan vội cúp máy, cô đã tia được quầy rượu số 5, bước chân nhanh chóng đi tới gọi ông chủ tới nói chuyện.
"Xin chào? Cô muốn mua gì?"
Ông ta nói tiếng Anh, Tố Đoan thật chẳng hiểu gì hết, buột miệng nói ra tên của Grace thế là chủ quầy liền hiểu ý, đi vào bên trong lấy ra một chiếc túi.
"Cảm ơn, đúng là nó rồi."
Lấy được đồ, Tố Đoan vô cùng hài lòng, miệng nhoẻn lên cười vui vẻ, hai chân không quên trở về bên Trâm Anh.
"Em về rồi!"
Trâm Anh mừng rỡ nhìn một lượt từ trên xuống dưới từ dưới lên trên xem cô có bị làm sao không.
Vẫn lành lặn.
Ơ nhưng mà cái túi này lúc đi rõ ràng là không có ở trên tay, sao quay trở về lại xách theo nhỉ?
"Em cầm cái gì đây?"
"À...là máy ảnh."
"Máy ảnh mua ở lễ hội rượu vang ư?"
"À thì..."
Trâm Anh khoanh tay đứng đợi câu trả lời thích đáng, nàng không nảy sinh lòng nghi ngờ nhưng nàng không hiểu vì sao Tố Đoan có thể mua được máy ảnh này ở một nơi như thế này.
"Thôi được rồi...em đã nhờ Grace mua giùm."
"Sao cơ?"
"Cô ấy biết chỗ mua máy ảnh xịn giá tốt nên em đã bảo mua hộ mình một chiếc."
"Bộ chị không thể mua được cho em một cái máy ảnh xịn hay sao mà em phải nhờ người ta?"
"Tại vì em muốn tự mua..."
Grace thấy tình huống khó xử quá đành lên tiếng mong phần nào hạ nhiệt được cuộc trò chuyện, cũng thật khó cho cô ấy, Trâm Anh nàng là một người nóng nảy đanh đá...
"Hôm trước tôi nói gì với cô mà cô quên hết sạch rồi sao hả quý cô Grace?"
"Cô bình tĩnh nghe tôi nói."
"Bình tĩnh cái gì? Sao cô cứ hết lần này đến lần khác tìm cách tiếp cận bạn gái của tôi là thế nào? Bộ không biết xấu hổ ư?"
"Này cô, tôi là top."
"..."
"Bình tĩnh được chưa? Tôi chỉ coi bạn gái của cô là bạn bè thôi, đúng là tối hôm ấy tôi có chút cảm tình với Đoan nhưng biết cô ấy giống tôi nên tôi đã hết thích rồi."
Trâm Anh nín lặng giữa chừng, mặt mũi đỏ bừng hết cả lên, vừa tức vừa xấu hổ.
Grace bật cười vì sự dễ thương của Trâm Anh, cô ấy vỗ vai nàng như một lời an ủi động viên. Một người thoáng tính như Grace chắc chắn sẽ không để tâm những chuyện như thế này, huống chi giờ cô và Tố Đoan đã là bạn bè của nhau.
Tố Đoan kéo tay nàng quay người về phía mình, lưng cúi nhẹ, đầu hơi nghiêng về một bên để nhìn Trâm Anh được rõ hơn.
"Em và Grace thật sự chỉ là bạn thôi, Trâm Anh đừng lo."
Nghe những lời từ chính miệng Đoan nói ra, thâm tâm Trâm Anh bớt lo nghĩ hơn hẳn.
Sau cùng mới thoải mái chấp nhận cho cô và Grace trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Vì đó mà hai người họ đã có thêm một người bạn mới.
Định viết nốt cho kịp lịch update mà giờ sang chủ nhật luôn rồi các bạn ạ. Xin lỗi các bạn rất nhiều nha?
Tố Đoan ngồi trên giường ngay bên cạnh nàng.
Nhìn xuống hai cổ tay, hằn đỏ đau nhức vì vụ còng tối qua.
Vậy là bản thân có những gì đều đã trao hết cho người con gái ở trước mắt, nếu muốn cũng chẳng còn đường để rút lui.
Thôi thì không hối hận vậy, coi như thể hiện chút lòng chân thành của cô đối với nàng.
"Sao vậy? Đang trách chị à?"
Quay đi quay lại nghĩ vẩn vơ, không để ý Trâm Anh mở mắt nhìn từ bao giờ.
"Dạ không, tại tối qua Trâm Anh mạnh bạo quá..."
Trâm Anh cười đắc ý, nàng quan sát thoáng qua vị trí các đồ vật trong phòng. Gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ, còn có mùi thơm thoang thoảng của dầu gội sữa tắm.
Ngửi là biết không phải mùi của nàng.
"Em dùng sữa tắm chị mua cho phải không?"
"Vâng, bộ không thơm hả?"
"Thơm lắm. Nhưng kể cả không dùng thì chị vẫn nhận ra mùi hương đặc trưng trên cơ thể của em."
"Bằng cách nào?"
"Như thế này nè..."
...
"Phải chăng bố mẹ Trâm Anh mà thấy Trâm Anh biến thái như thế này thì hay quá ha!"
Đúng rồi đó, đầu thì chui vào trong áo Tố Đoan, tay thì bóp...hít lấy hít để.
Đôi mắt soi mói của cô không thèm soi mói đến cái cử chỉ, cái điệu bộ hay cái thân thể loã lồ đang trơ trơ ra dưới lớp áo của bản thân. Cô ngấm ngầm theo dõi đến từng hơi thở của nàng làm ám muội.
Nhưng vốn chính trực và tuân theo các tiêu chuẩn đạo đức một cách mạnh mẽ. Cô quyết định không làm gì, khẽ đẩy nàng cách xa ra vài chục cm, tác phong lẹ làng tháo cúc áo ngủ, mặc thân trần trụi chỉ còn mỗi chiếc quần bên dưới.
Đoan giở mình cúi về phía trước:
"Để em mặc áo cho chị."
"Ai mượn?"
"Em mượn."
Ok mặc thì mặc, chấp nhặt gì với mấy đứa trẻ con.
Nàng giơ hai tay lên trời, làn ánh sáng mờ lướt qua từ bên ngoài làm cho cái mặt phờ phạc và nhợt nhạt hiện rõ thêm phần nào. Mái tóc dài quá xoà xuống vai và cổ, hai con mắt ngơ ngác và lờ đờ.
Trâm Anh đã có một khoảng thời gian ăn uống không điều độ.
Tố Đoan không muốn nàng phải chờ đợi, nhanh chóng xỏ hai tay vào áo, chỉnh đốn lại nếp gấp, cài cúc lại gọn gàng.
Có mỗi một bộ đồ ngủ, nói đúng hơn thì nó là của Trâm Anh mua cho Tố Đoan. Mà bây giờ người thì mặc độc cái quần, người thì chỉ mặc duy nhất cái áo.
Trông ngố chết đi được!
Vừa hay mặt trời bắt đầu mọc, Đoan không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp, chợt đứng dậy kéo tấm rèm che cửa kính sang hai bên, quay lại bế Trâm Anh cùng ngồi thư giãn trên ghế bập bênh gỗ sồi bọc da.
Ánh sáng trong mắt Trâm Anh mờ ảo, giống như là đang mơ, xúc cảm dễ chịu khó tả. Thân thể mềm mại yếu đuối, nếu không phải được Tố Đoan giữ lấy ôm trong lòng sẽ liền mất đà ngã xuống.
Tỉnh dậy vào một ngày đẹp trời và thấy bên cạnh là người mà mình hằng đêm mong nhớ, một người sống đơn giản nhất mà nàng từng gặp trên đời này.
Trâm Anh ao ước...
Nàng ước rằng Tố Đoan đừng phải lòng một ai khác ngoài Trâm Anh nàng ra...
Cô bạn gái với đôi mắt hút hồn, có một nụ cười vô cùng đẹp, tâm hồn trong sáng ngây thơ, một người đáng tin cậy, tạo cảm giác an toàn cho nàng...
"Đẹp quá..."
"Dạ, mặt trời mọc đúng là rất đẹp."
"Không...chị nói em."
"Trâm Anh lại đang suy nghĩ lung tung có phải không?"
Nàng thở ra một hơi thật dài, quả thật có rất nhiều chuyện đang đấu đá lẫn lộn trong đầu. Công việc cũng đã bỏ bê được vài ngày, chúng tuy không quan trọng bằng thời gian dành riêng cho Tố Đoan, nhưng chúng làm Trâm Anh phải nhức óc.
Đoan đều có thể nhận ra suy nghĩ của nàng. Trâm Anh mệt mỏi thì cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi theo.
Nàng tựa đầu lên ngực Tố Đoan, cảm nhận từng nhịp đập đều đặn từ trái tim của em. Ngón tay chiều chuộng mơn trớn mọi đường cong, từ sống mũi đến bờ môi, chậm rãi trượt xuống cổ, tới xương vai...
"Chị yêu em."
"Chị muốn cưới Tố Đoan..."
Cô thổn thức.
Từng giây từng phút giờ đây thật quá quý giá.
Người mà Tố Đoan cô yêu, người ấy gọi tên cô cho một lời cầu hôn, có phải vậy không?
"Trâm Anh...chờ em nhé?"
"Chỉ cần là em, bao lâu chị cũng đợi, chỉ cần là Đoan, có chết chị cũng nguyện."
"Sẽ không lâu đâu Bonnie của em, sau khi lãnh đủ án tù, em sẽ lập tức lấy Trâm Anh làm vợ."
"Clyde thân mến, liệu em có muốn bỏ trốn cùng chị không?"
"Đồ ngốc! Nếu bỏ trốn, chúng ta sẽ bị truy nã cả đời!"
Hai người họ bật cười thành tiếng.
Chờ đợi mấy chục năm nghe thôi đã đủ chua xót, chỉ sợ lời nàng nói hôm nay sẽ theo gió mà cuốn đi mất.
__________
Đống nho lần trước nàng và cô cùng nhau hái để ngâm rượu giờ đã được đóng chặt trong thùng, chỉ đợi tới thời điểm khui ra dùng mà thôi.
Bác Chloe và Mathew rất nhiệt tình, họ còn cẩn thận đánh dấu cả tên của cặp đôi Trâm Anh Tố Đoan lên thùng rượu để tránh nhầm lẫn với các thùng khác.
Lần tới, nàng và cô sẽ cùng nhau quay trở lại để thử thành quả do chính tay mình làm ra. Coi như vừa nếm vị rượu, vừa nếm mùi của tình yêu.
Buổi tối cuối cùng trước khi rời đi, Trâm Anh đưa Tố Đoan tới tham dự lễ hội rượu vang Cellar Door Wine Festival.
Trời thì đúng lạnh, người ngợm ở đây ai cũng dùng qua vài ngụm rượu nên mặt đều đỏ ửng hết cả lên. Có vị khách nọ không tỉnh táo, đi đứng còn va phải Tố Đoan.
"Ôi đây chẳng phải là Trâm Anh và Tố Đoan sao? Thật trùng hợp, không ngờ hai cô cũng ở đây đó!"
Là cặp tình nhân nọ cùng Grace ở phía sau.
Thái độ của nàng lần này tuy không phản ứng mạnh mẽ nhưng vẫn hơi dè chừng với Grace.
"Xin chào, đúng là trùng hợp thật đó!"
"Nếu đã gặp nhau thì chúng ta cùng tới đó thử rượu đi, hướng dẫn viên vừa nói có một cửa hàng bán rượu rất ngon."
Trâm Anh nở nụ cười thân thiện gật đầu đồng ý, nàng nắm tay Tố Đoan kéo sát lại thật gần, cố gắng giữ khoảng cách với Grace.
Tới quầy bán rượu, nhân lúc Trâm Anh bận lựa chọn thức uống, Tố Đoan liền chớp lấy thời cơ cầm vội mẩu giấy trong tay Grace rồi lấy cớ đi vệ sinh mong có thể rời khỏi vòng tay của Trâm Anh trong vài phút ngắn ngủi.
Nàng tất nhiên là không hề hay biết gì hết, chỉ lo cô không biết đường mà đi lung tung rồi lạc mất nhau.
Tố Đoan ứa hết cả mồ hôi trán, dừng chân tại một góc khá xa Trâm Anh, nhanh chóng mở mẩu giấy ra đọc chữ viết bên trong:
"Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi? Chúa ơi không thể liên lạc được với cô khiến việc lựa chọn máy ảnh của tôi trở nên vô cùng khó khăn đó cô có biết không? Chiếc máy ảnh cô yêu cầu tôi đã mua được rồi, thẻ nhớ và phụ kiện hỗ trợ đều được để chung cùng với máy ảnh trong một chiếc hộp giấy. Tôi để chúng ở quầy rượu số 5, tới đó cô chỉ cần nói với ông chủ tên của tôi, lập tức ông ấy sẽ đưa đồ cho cô."
Tố Đoan nheo mắt cố rặn ra từng chữ được viết trên giấy, người gì đâu đẹp mà chữ viết thì xấu, đọc xong não như muốn có thêm mấy nếp nhăn.
Cô ngẩng đầu lên ngó từ trái sang phải, cố gắng kiếm quầy rượu có bảng hiệu gắn số 5.
"Số 5...số 5...số 5..."
Đột nhiên chuông điện thoại réo rắt kêu, là Trâm Anh gọi tới.
Cô mới đi có mấy phút mà nàng đã rối rít hết cả lên.
"Em nghe."
"Sao còn chưa quay lại? Có phải lạc rồi không?"
"Trâm Anh ráng đợi thêm chút đi nha, em xong rồi sẽ quay lại liền."
"Nhanh lên...chị nhớ em."
"Sắp xong rồi, Trâm Anh chịu khó một xíu nữa thôi."
Tố Đoan vội cúp máy, cô đã tia được quầy rượu số 5, bước chân nhanh chóng đi tới gọi ông chủ tới nói chuyện.
"Xin chào? Cô muốn mua gì?"
Ông ta nói tiếng Anh, Tố Đoan thật chẳng hiểu gì hết, buột miệng nói ra tên của Grace thế là chủ quầy liền hiểu ý, đi vào bên trong lấy ra một chiếc túi.
"Cảm ơn, đúng là nó rồi."
Lấy được đồ, Tố Đoan vô cùng hài lòng, miệng nhoẻn lên cười vui vẻ, hai chân không quên trở về bên Trâm Anh.
"Em về rồi!"
Trâm Anh mừng rỡ nhìn một lượt từ trên xuống dưới từ dưới lên trên xem cô có bị làm sao không.
Vẫn lành lặn.
Ơ nhưng mà cái túi này lúc đi rõ ràng là không có ở trên tay, sao quay trở về lại xách theo nhỉ?
"Em cầm cái gì đây?"
"À...là máy ảnh."
"Máy ảnh mua ở lễ hội rượu vang ư?"
"À thì..."
Trâm Anh khoanh tay đứng đợi câu trả lời thích đáng, nàng không nảy sinh lòng nghi ngờ nhưng nàng không hiểu vì sao Tố Đoan có thể mua được máy ảnh này ở một nơi như thế này.
"Thôi được rồi...em đã nhờ Grace mua giùm."
"Sao cơ?"
"Cô ấy biết chỗ mua máy ảnh xịn giá tốt nên em đã bảo mua hộ mình một chiếc."
"Bộ chị không thể mua được cho em một cái máy ảnh xịn hay sao mà em phải nhờ người ta?"
"Tại vì em muốn tự mua..."
Grace thấy tình huống khó xử quá đành lên tiếng mong phần nào hạ nhiệt được cuộc trò chuyện, cũng thật khó cho cô ấy, Trâm Anh nàng là một người nóng nảy đanh đá...
"Hôm trước tôi nói gì với cô mà cô quên hết sạch rồi sao hả quý cô Grace?"
"Cô bình tĩnh nghe tôi nói."
"Bình tĩnh cái gì? Sao cô cứ hết lần này đến lần khác tìm cách tiếp cận bạn gái của tôi là thế nào? Bộ không biết xấu hổ ư?"
"Này cô, tôi là top."
"..."
"Bình tĩnh được chưa? Tôi chỉ coi bạn gái của cô là bạn bè thôi, đúng là tối hôm ấy tôi có chút cảm tình với Đoan nhưng biết cô ấy giống tôi nên tôi đã hết thích rồi."
Trâm Anh nín lặng giữa chừng, mặt mũi đỏ bừng hết cả lên, vừa tức vừa xấu hổ.
Grace bật cười vì sự dễ thương của Trâm Anh, cô ấy vỗ vai nàng như một lời an ủi động viên. Một người thoáng tính như Grace chắc chắn sẽ không để tâm những chuyện như thế này, huống chi giờ cô và Tố Đoan đã là bạn bè của nhau.
Tố Đoan kéo tay nàng quay người về phía mình, lưng cúi nhẹ, đầu hơi nghiêng về một bên để nhìn Trâm Anh được rõ hơn.
"Em và Grace thật sự chỉ là bạn thôi, Trâm Anh đừng lo."
Nghe những lời từ chính miệng Đoan nói ra, thâm tâm Trâm Anh bớt lo nghĩ hơn hẳn.
Sau cùng mới thoải mái chấp nhận cho cô và Grace trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Vì đó mà hai người họ đã có thêm một người bạn mới.
Định viết nốt cho kịp lịch update mà giờ sang chủ nhật luôn rồi các bạn ạ. Xin lỗi các bạn rất nhiều nha?