Chương 24: Tiểu công chúa của hắn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lều nhỏ được dựng ở một nơi hoang vắng giữa rừng, bên trong tối đen không có ánh đền, chỉ có ánh trăng mỏng manh chiếu qua song cửa sổ, giống như một tầng sương mù bao phủ lên cảnh vật, mê ly như không phải nơi ở nhân gian.
Tiêu Diễn giẫm lên ánh trăng đi vào trong, qua song cửa sổ hắn đã nhìn thấy trên giường có một bóng hình xinh đẹp đang nằm.
Làn váy hoa buông xuống thành giường tựa như đoá hoa chớm nở, đưa mắt nhìn lên trên là một vòng eo thon gọn một nắm tay có thể ôm hết, Vụ Nguyệt an tĩnh nhắm mắt nằm đó, dung nhan mỹ lệ làm người ta không thể rời mắt.
Hô hấp Tiêu Diễn dần trở nên nặng nề, hầu kết lên xuống, hắn đi qua giơ tay vuốt lên gương mặt nàng, lòng bàn tay từ gò má lướt qua chiếc cằm đến cần cổ trắng như tuyết, lát sau liền sờ đến nút thắt trên vạt áo.
Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng xé gió, sắc mặt Tiêu Diễn đại biến, thu tay lại xoay người né tránh.
"Đinh----" một tiếng, cung tên sượt qua cánh tay hắn cắm vào mảng tường.
Cánh tay đột ngột đau đớn, vết máu nhanh chóng thấm qua ngoài lớp áo.
"Người đâu! Có thích khách!" Tiêu Diễn đưa tay che lại vết thương trên tay, gương mặt tái nhợt hô lớn.
Nhưng mà hắn chợt nhận ra, nơi này ở xa khu doanh trại, hơn nữa hắn cũng không dẫn ai đi theo, kể cả Thường Hỉ, trong nhất thời sẽ không có cấm quân bảo hộ.
Hắn liếc mắt nhìn Vụ Nguyệt vẫn đang bất tỉnh nằm trên giường, trong mắt loé lên sự do dự nhưng cũng nhanh chóng xoay người bước ra ngoài.
Một nhóm người áo đen bịt mặt từ trong rừng chạy ra bao vây hắn, Tiêu Diễn thần sắc nghiêm trọng, "Các ngươi thật to gan! Là ai phái tới?!"
Tên khích thách cầm kiếm đứng đầu lộ ra sát khí, "Điện hạ nên nhường vị trí thôi."
Câu nói không đầu không đuôi làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Tiêu Diễn, là tên đệ đệ tốt nào muốn lấy mạng hắn.
Thích khách vung kiếm lên, hét lớn: "Giết!"
*
Cúc cu----
Cúc cu----
Cúc cu----
Ba tiếng kêu của chim đỗ quyên vang lên một lần nữa cùng với tiếng đao kiếm đều lọt vào tai Tạ Vụ Hành.
Hắn mắt điếc tai ngơ, đứng yên ở trước giường Vụ Nguyệt, hai tròng mắt đỏ quạch, nhìn vào một nút áo đã bị cởi ra, xương quai xanh trắng ngần ẩn hiện dưới lớp áo.
Tạ Vụ Hành nhắm mắt áp xuống lệ khí trong lòng, quỳ một gối ngồi xổm trước giường, cẩn thận cài lại cho nàng, lại nhẹ nhàng vén một sợi tóc ra sau tai, đầu ngón tay không dám chạm vào da thịt tiểu công chúa, sợ nàng tỉnh giấc.
Làm xong hết mới đứng lên đi ra ngoài.
Tiêu Diễn một mình đối phó với địch, chỉ chốc lát sau người đã đầy vết thường, một tay hắn cầm thanh kiếm vừa đoạt được, một tay ấn mạnh vào vết thương ngắn máu chảy, thần sắc có vẻ sa sút.
Mà ở nơi ẩn nấp cách đó không xa có vài người đang lạnh lùng đứng quan sát cảnh tượng này.
"Bái kiến Thiên Hộ đại nhân." Tạ Vụ Hành bước đến cúi đầu với người mặc phi ngư phục (1)
"Ngươi tới muộn!" Ánh mắt sắc bén quét về phía hắn, "Cấm quân sắp đến rồi."
Tạ Vụ Hành không đáp, cầm lấy nỏ tiễn trong tay người mặc áo đen, giơ lên bắn.
"Vút—" một tiếng, nỏ tiễn xé gió lao đi, chuẩn xác cắm vào cánh tay Tiêu Diễn.
Ngay sau đó lại bắn thêm một phát, lần này trúng đầu vai phải.
Sắc mặt Thiên Hộ thay đổi, ấn tay hắn, "Chủ tử dặn ngươi cứu Thái tử để đạt được tín nhiệm sau đó tiếp cận hắn, không phải bảo ngươi giết hắn, làm hỏng chuyện sau này."
Tạ Vụ Hành vô cảm đem nỏ tiễn trả lại, "Ta biết."
Nhưng tên ghê tởm kia dám động vào tiểu công chúa của hắn, chỉ là không biết hắn dùng tay nào, vậy đành bắn cả hai thôi.
"Đại nhân yên tâm, không bắn phải chỗ trọng yếu. Chỉ khi Thái tử không thể tự bảo vệ chính mình nữa, thuộc hạ cứu hắn mới có thể khiến hắn khắc sâu ấn tượng."
Thiên Hộ nhìn kĩ hắn, mặt mày thiếu niên không đổi sắc, ngữ khí lạnh lùng, tuổi còn trẻ nhưng xuống tay lại tàn nhẫn như vậy, đúng là không thể khinh thường.
Tiêu Diễn giờ phút này đã trọng thương, hai cánh tay đều bị bắn trúng không thể cầm kiếm, hắn há to miệng lấy hơi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc kinh sợ hiện rõ trên khuôn mặt, lui về sau từng bước.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Ở một nơi khác, Trọng Cửu cầm đèn lồng chạy quanh rừng, một tay khum lại để lên miệng nhưng không dám lớn tiếng kêu, hắn gọi: "Công chúa! Ngũ công chúa!"
Hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, lúc nãy Trọng Ngũ tìm hắn nói không thấy công chúa đâu, việc này dù lớn hay nhỏ, Trọng Ngũ cũng không dám lộ ra chỉ có thể nhờ hắn đi tìm cùng,
Trọng Cửu gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, nếu như thật sự không thấy người, Trọng Ngũ e sẽ phải rơi đầu.
Hắn càng nghĩ càng hoảng, không dám chậm trễ, chạy về phía trước tiếp tục tìm.
Đi một đoạn thì thấy có một cái lều nhỏ, Trọng Cửu nghĩ thử xem sao liền tiến về phía lều.
"Công chúa, ngũ công chúa!"
Trọng Cửu gọi mấy tiếng nhưng không thấy ai đáp liền muốn bỏ đi, nhưng nghĩ thế nào vẫn đi vào liền thấy trên giường mơ hồ có bóng người đang nằm. Hắn giật mình, giơ cao đèn lồng trong tay hướng về phía giường. Thấy rõ thì liền vội vã chạy tới, hắn nhìn một lượt, xác định đúng là Ngũ công chúa đang ngủ ở đấy thì liền thở phào, vừa mừng vừa sợ.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện thấy có người khác, thật sự không hiểu nổi sao công chúa lại ngủ ở chỗ này.
Vẫn nên đánh thức công chúa dậy trước đã, Trọng Cửu ngồi xổm xuống, "Công chúa, công chúa mau tỉnh lại!"
Vụ Nguyệt giật giật mí mắt, Trọng Cửu mừng rỡ lại gọi thêm mấy câu.
Đầu Vụ Nguyệt đau vô vùng, bên tai có thanh âm gọi nàng, càng lúc càng rõ ràng, nàng cố gắng mở căng mắt ra thì bị ánh nến chiếu vào nên hơi nheo lại, theo thói quen nhỏ giọng gọi Tạ Vụ Hành.
"Tạ Vụ Hành, chói quá!"
Cả người nàng đều thấy choáng váng, giọng núi cũng không còn sức lực.
Trọng Cửu vội đem đèn lồng dời ra sau lưng, "Ngũ công chúa, nô tài là Trọng Cửu."
Vụ Nguyệt sửng sốt, đây không phải giọng của Tạ Vụ Hành, Trọng Cửu là ai?
Mở to mắt ra lần nữa, nhìn thấy bốn phía đều xa lạ, nàng bừng tỉnh, nơi này không phải doanh trướng.
Vụ Nguyệt nhìn tên thái giám xa lạ đang quỳ ở mép giường, vội vàng ngồi dậy hỏi, "Ngươi là ai?"
Trong mắt nàng tràn đầy sợ hãi, nhìn quanh phòng một vòng, không thấy được người nàng muốn gặp, bất an hỏi, "Tạ Vụ Hành đâu?"
Trọng Cửu thấy Vụ Nguyệt giống như không biết vì sao mình lại ở đây, hắn chậm rãi trả lời nàng: "Bẩm công chúa, nô tài là Trọng Cửu, trước cùng tiến cung với Tạ Vụ Hành, hiện giờ đang làm việc ở Ngự Mã giám (2)."
"Vừa nãy trong bữa tiệc, Tạ Vụ Hành đến tìm nô tài nói là không thấy công chúa, nhờ nô tài giúp hắn đi tìm, lúc này chắc hắn vẫn đang tìm ở nơi khác."
Vụ Nguyệt giơ tay lên xoa một bên thái dương, lông mày khẽ nhíu, ý Trọng Cửu là nàng đi lạc sao, nàng tự mình tìm đến nơi xa lạ này?
Tại sao nàng không nhớ gì hết?
Vụ Nguyệt cẩn thận nhớ lại mọi chuyện trước khi nàng ngất đi một lần. Nàng nhớ nàng uống rượu do Tiêu Tịch Ninh đem tới. Sau đó liền ngất đi trong lòng Tạ Vụ Hành, tựa hồ còn nghe thấy tiếng của Bạch Khấu, nói muốn đưa nàng trở về, lúc sau thì không còn nhớ gì nữa.
Vụ Nguyệt nhíu mày càng chặt, tại sao nàng lại ở đây, như vậy có nghĩa là Bạch Khấu chưa từng đưa nàng trở về, suy nghĩ hỗn độn dần trở nên rõ ràng hơn, rượu có vấn đề... Tiêu Tịch Ninh!
Một loạt suy đoán làm Vụ Nguyệt lạnh cả sống lưng, nàng mím chặt môi, quả nhiên Tiêu Tịch Ninh không phải loại người có lòng dạ tốt đẹp gì, nhưng tại sao nàng ta lại muốn chuốc thuốc mê mình chứ.
Trọng Cửu nhìn sắc trời, nếu Ngũ công chúa không quay về, chờ yến hội kết thúc nhất định sẽ bị phát hiện, "Công chúa theo nô tài trở về doanh trướng trước đã."
Vụ Nguyệt gật đầu, mặc kệ mục đích của Tiêu Tịch Ninh là gì, nhưng nếu nàng đi qua đêm đã đủ bị người khác lên án.
Hai người vội vàng trở về doanh địa, xa xa bữa tiệc vẫn rất náo nhiệt, Vụ Nguyệt nhẹ nhàng thở một hơi dài, nàng tính toán sẽ về doanh trướng chờ Tạ Vụ Hành.
"Ngươi mau đi tìm Tạ Vụ Hành, nói ta ở doanh trướng chờ hắn." Vụ Nguyệt dặn dò Trọng Cửu.
Trọng Cửu gật đầu lĩnh mệnh rời đi.
Xuân Đào cùng Hạ Hà ở ngoài doanh trướng nhìn về phía yến hội, hai người châu đầu ghé tai nói cái gì đó, nhìn thấy Vụ Nguyệt trở về liền vội tiến lên đón.
"Công chúa về sớm vậy ạ?" Xuân Đào đi sát bên cạnh Vụ Nguyệt hỏi.
Vụ Nguyệt không trả lời, lập tức đi vào trong trướng.
Xuân Đào cũng theo vào, ả ta chưa kịp hỏi gì thì đã nghe thấy thanh âm của cấm quân bên ngoài, "Có thích khách! Toàn đội cấm quân nghe lệnh!"
Đầu tiên là tiếng đồng thanh của tướng sĩ, sau là tiếng vó ngựa dồn dập, bên ngoài trong nháy mắt đã loạn cả lên.
Vụ Nguyệt hoảng hốt, quay người đi đến gần màn trướng, nàng xốc màn lên nhìn ra ngoài.
Rất nhiều cấm quân cầm đuốc trong tay giục ngựa chạy vào rừng, người còn ở lại doanh địa ai cũng khó hiểu xen lẫn lo lắng.
Vụ Nguyệt nắm chặt tấn màn, ánh mắt hoảng loạn, sao lại có thích khách, nhớ đến Tạ Vụ Hành còn chưa trở về, trong lòng nàng càng nôn nóng.
Trọng Cửu từ trong đám đông chạy ra, Vụ Nguyệt vội đi lên một bước hỏi: "Tạ Vụ Hành đâu?"
Trọng Cửu lắc đầu, "Nô tài không tìm thấy hắn."
Hắn vừa đến bãi săn thì đã thấy cấm quân đang phi ngựa đến, trong miệng hô to thích khách, đông người như vậy, hắn chỉ đành trốn về trước.
"Nô tài nghe nói bãi săn xuất hiện thích khách, Thái tử điện hạ bị ám sát."
Vụ Nguyệt kinh hãi, nôn nóng hỏi: "Hoàng huynh thế nào rồi?"
Trọng Cửu lắc đầu, "Nô tài cũng không rõ."
Vụ Nguyệt hốt hoảng nhìn về hướng bãi săn, trong lòng nảy lên một cái, "Tạ Vụ Hành..."
Gương mặt nhỏ vì hoảng loạn mà càng trở nên tán loạn, Tạ Vụ Hành vẫn đang ở bãi săn!
Sắc mặt Trọng Cửu cũng không tốt lắm, "Không biết có phải hắn đụng phải thích khách rồi không nữa."
Vụ Nguyệt không biết phải làm sao, cánh môi đóng lại mở, không nói lên lời, hô hấp như bị chặn ở cổ họng, không nuốt xuống cũng chẳng thể thở ra được, hai tay nàng lạnh lẽo run rẩy.
Trọng Cửu thấy thần sắc nàng không tốt chỉ có thể an ủi: "Công chúa đừng lo lắng, nô tài đi hỏi thăm, có tin gì lập tức hồi bẩm."
Vụ Nguyệt siết chặt tay, âm thanh yếu ớt nói hắn mau đi.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Vụ Nguyệt không nói gì một mình ngồi trong doanh trướng, đầu hơi cúi thấp, ánh mắt mông lung vô định.
Bàn tay đặt trên đầu gối không biết đã vò làn váy bao nhiêu lần.
"Công chúa!" Không biết qua bao lâu thanh âm Trọng Cửu mới trở lại.
Vụ Nguyệt đột ngột ngẩng đầu gọi người vào.
Trọng Cửu vén màn đi vào trong, Vụ Nguyệt vội đứng lên, váy nàng nhăn nhúm, giống như tâm trạng của tiểu công chúa lúc này, "Thế nào?"
"Nô tài nghe cấm quân trở về nói, thích khách đã bị đánh lui, chỉ là Thái tử bị thương rơi xuống vực chưa rõ tung tích, cấm quân vẫn đang đi tìm."
"Tại sao lại như vậy?" thanh âm Vụ Nguyệt run rẩy, "Tạ Vụ Hành đâu?"
Trọng Cửu do dự nửa ngày, ấp úng không nói ra lời.
Trái tim của Vụ Nguyệt chìm xuống, nhìn chằm chằm Trọng Cửu, "Hắn thế nào rồi?!"
"Nghe nói, có một tên thái giám cùng Thái tử rơi xuống vực, còn đỡ cho Thái tử một kiếm."
Trong đầu Vụ Nguyệt như có gì đó đứt phựt, hoàn toàn trở nên trống rỗng.
"Công chúa đừng vội, chưa chắc đã là Tạ Vụ Hành."
Trọng Cửu còn muốn an ủi, Vụ Nguyệt đã chạy qua người hắn ra bên ngoài.
*
Tiếng gió gào thét xuyên qua khe hở hẹp giữa các tảng đá và tràn vào hang động.
Tạ Vụ Hành ngồi dựa vào vách đá, môi hắn trắng bệch, hơi thở cũng yếu ớt, miệng vết thương nơi vai trái khiến người khác nhìn mà sợ, máu đã thấm ướt một bên tay áo.
Mà ở cách đó không xa là Tiêu Diễn đang bất tỉnh.
Tạ Vụ Hành vô cảm nâng tay tự điểm huyệt mình để cầm máu, hắn đứng dậy chậm rãi đến trước Tiêu Diễn, từ trên cao nhìn xuống hắn, trong con ngươi không có chút độ ấm nào.
Hắn không để ý mà dẫm lên vết thương trên cánh tay Tiêu Diễn, dùng sức giẫm mạnh vào mũi tên cắm trên đó, máu tươi theo gót chân hắn ào ào chảy ra.
Mùi máu tươi tràn ngập sơn động, sát khí nổi lên tứ phía.
Tạ Vụ Hành giấu nửa người trong bóng tối, ánh sáng không chiếu được tới khuôn mặt hắn làm lộ ra vẻ âm u, chỉ thấy khoé miệng hắn câu lên, cười nói: "Thật sự rất muốn giết ngươi!"
Thanh âm như châu ngọc nhưng lời nói ra lại hung ác vô cùng.
Nghe thấy ở xa xa có tiếng cấm quân đang đến, Tạ Vụ Hành nhấc chân lên, quỳ một gối xuống đất, ôm đầu Tiêu Diễn lên, trong lòng lấy ra một cái bình sứ, nghiêng đầu dùng miệng cắn nút bình, sau đó rót thuốc vào miệng Tiêu Diễn.
"Điện hạ... Điện hạ..." Thanh âm càng ngày càng gần, Tiêu Diễn cũng dần tỉnh lại, miệng vết thương truyền đến đau đớn khiến hắn không nhịn được rên lên, nhưng vẫn cố gắng kêu ra tiếng, cực lực mở to mắt, "Cô ở đây!"
Lời nói vừa ra khỏi miệng liền không nhịn được ho mấy tiếng, lục phủ ngũ tạng đau như bị dao cắt, trong cổ họng toàn mùi máu tươi.
Hắn cố gắng chống người ngồi dậy, há miệng lấy hơi, đôi mắt đỏ kinh người, đợi hắn tra ra người đứng sau, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tiêu Diễn ho thêm mấy tiếng nữa, không nói được câu nào, hắn sờ soạng dưới mặt đất nhặt mấy viên đá vụn, cánh tay bị thương đau nhức làm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiêu Diễn cắn răng, dùng sức ném cục đá về phía vách núi.
Cấm quân ở ngoài nghe thấy động tĩnh liền chạy vào nhìn thấy Tiêu Diễn toàn thân bị thương nằm đấy liền kinh hãi nâng người lên.
Tiêu Diễn nhìn thấy ở trong góc còn một người trọng thương đang hôn mê, thấy là Tạ Vụ Hành liền chuyển ánh mắt đến bả vai đầy máu của hắn, nhớ lại trước khi nhảy vực, là tên tiểu thái giám này không biết từ nơi nào xông tới, thay hắn đỡ một kiếm.
"Đem cả hắn đi cùng." Tiêu Diễn yếu ớt phân phó.
Cấm quân không mang được cùng lúc cả hai người lên trên, đành nói: "Thuộc hạ dẫn Điện hạ đi trước rồi sẽ phái người quay lại cứu hắn."
Nghe được tiếng bước chân dần xa, Tạ Vụ Hành chậm rãi mở mắt, cấm quân đã tìm được tới đây thì tiểu công chúa nhất định đã biết hắn ngã xuống vực, đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lá gan nàng nhỏ, nhất định sợ tới mức không nói lên lời.
Lại có tiếng bước chân từ xa truyền tới, Tạ Vụ Hành nhắm mắt lại.
Thính lực của hắn tốt, người này vừa đi vào sơn động hắn đã nghe thấy sự hoảng loạn trong từng bước chân hắn.
Tạ Vụ Hành nghi hoặc, đồng thời cũng cảnh giác hơn, người vừa vào chạy thẳng đến trước mặt hắn, không phải là cấm quân.
Ở thời khắc đó, Tạ Vụ Hành không tiếng động nắm lấy nhuyễn đao trong tay, bất chợt có một mùi hương ngọt ngào quen thuộc phả vào mặt hắn.
Trong nháy mắt, Tạ Vụ Hành liền ngơ ngẩn, sao hắn lại cảm nhận được hơi thở của tiểu công chúa, đây là chỗ nào chứ, nàng phải ở trong doanh trướng mới đúng.
Mà cũng ngay lúc đó, có đôi bàn tay nhỏ nhắn sờ lên mặt hắn.
"Tạ Vụ Hành... tỉnh lại đi... tỉnh lại, Tạ Vụ Hành..." Vụ Nguyệt không nhịn được run rẩy, nàng không dám rời mắt khỏi mặt hắn, nàng sợ nhìn thấy máu.
Thanh âm nghẹn ngào từ cổ họng phát ra, Vụ Nguyệt vừa gọi vừa nức nở, " Tạ Vụ Hành..."
Đúng là tiểu công chúa của hắn rồi, nhưng không phải hắn đã bảo Trọng Cửu trông coi nàng rồi sao, cánh rừng này tối như vậy, vách núi thì dựng đứng, sao nàng dám đến đây, nếu có chuyện gì...
Tạ Vụ Hành mở mắt, thấy Vụ Nguyệt kinh hỉ thì nhìn từ đầu đến chân nàng một lần, búi tóc bị ngọn cây làm cho rối bù, váy sam bị rách vài chỗ, không biết trên người có chỗ nào bị va phải không.
Thanh âm trầm thấp cất lên, hỏi từng chữ một, "Tại sao công chúa lại ở đây!"
Ngay lúc nhìn thấy Tạ Vụ Hành trừng mắt nhìn nàng, Vụ Nguyệt không nhịn được khóc lớn, nước mắt từng giọt như trân châu rơi xuống, nàng bẹp miệp, vừa uỷ khuất vừa sợ hãi.
Trong lòng đột nhiên thấy rất giận, Tạ Vụ Hành bực đến buồn cười, làm sao hắn có thể quên, tiểu công chúa trông thì có vẻ rất nghe lời, nhưng thực tế lại không như vậy, nếu có thể dễ bảo như vậy thì ngay từ đầu sẽ chẳng có liên quan gì với hắn.
"Ta tỉnh lại... không thấy ngươi bên cạnh, ta... sợ lắm, ở trong cái lều kia... chỉ có mỗi mình ta..." Vụ Nguyệt khịt mũi, lời nói đứt quãng không rõ ràng, nàng nhìn vết thương trên vai hắn, nước mắt lại trào ra, "Trọng... Trọng Cửu nói ngươi rơi xuống vực, còn bị thương, ta mới đi tìm."
Mới vừa nãy nàng nhìn thấy thị vệ cõng Tiêu Diễn bất tỉnh nhân sự đi ra nhưng lại không thấy Tạ Vụ Hành, tim đập nhanh cũng như ngừng lại.
"Ngươi làm ta sợ muốn chết!"
Vụ Nguyệt khóc to, mặt đầy nước mắt.
Một loại cảm xúc không tên đánh vào lòng hắn, cảm giác này khác hắn lúc trước.
Trước đây, hắn có thể không chút do dự đè nén những cảm xúc không nên có này, sau đó yên tâm nhìn tiểu công chúa rơi lệ, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp lại đáng thương, yếu đuối của nàng, thậm chí còn rất vui vẻ, hắn dùng cách này để giải tỏa sự xấu xa của chính mình, bởi vì nàng họ Tiêu, nên hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.
Nhưng bây giờ, tất cả sự đè nén đã phản phệ, mãnh liệt đến mức hắn không thể nào chống đỡ.
Tạ Vụ Hành nâng tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng tay hắn đầy máu, hắn chỉ đón lấy một giọt nước mắt từ gò má nàng chảy xuống, chậm rãi hoà trong lòng bàn tay.
Nhìn vết máu dần bị hoà tam, Tạ Vụ Hành hướng Vụ Nguyệt khóc đến tê tâm liệt phế một nụ cười trấn an, nhẹ giọng an ủi: "Công chúa đừng lo lắng, ta không sao."
Vụ Nguyệt không tin, tay áo bên trái của hắn ướt sũng máu, sao có thể không sao.
Nàng nín khóc, nghiêng người đỡ lấy cái tay không bị thương của hắn, đỡ hắn dậy, quàng tay lên vai nàng, cố hết sức nói: "Ta đỡ ngươi về."
Tiểu công chúa muốn dùng thân thể yếu đuối của nàng đỡ hắn, nếu hắn thật sự dồn hết trọng lượng lên người, té là cái chắc.
"Ta thật sự không sao, có thể tự đi."
Vụ Nguyệt cắn chặt hàm răng, không dám buông lỏng, mặt mũi cũng đỏ lên, "Ngươi đừng nói gì, mau đi."
Tạ Vụ Hành mím môi, nửa người như đang dựa vào nàng nhưng thực tế lại giống như ôm lấy nàng, không để nàng ngã.
Vụ Nguyệt cẩn thận đỡ hắn đi ra ngoài, nhìn thấy ống quần hắn cũng dính máu liền khẩn trương hỏi, "Chân ngươi cũng bị thương sao?"
Tạ Vụ Hành nhìn theo ánh mắt nàng, thấy có vết máu tươi, "Không phải máu của ta."
Hắn đững vững, Vụ Nguyệt vừa rồi mới ngồi xổm bên chân hắn xem cho kĩ, bất giác hắn nhìn tà váy nàng phát hiện có vài vết máu lốm đốm, là từ nơi tư mật chảy ra.
Ánh mắt đen nhánh chợt trở nên lạnh lẽo, sương mù trong nháy mắt bao phủ tựa như giông bão chuẩn bị đến.
Hoắc Văn Quân đã bị Thường Hỉ chặn lại, thích khách cũng đã chặn Tiêu Diễn lại, hắn dặn dò Trọng Cửu đưa Vụ Nguyệt ròi đi, vậy nên rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề.
Là do hắn đã đến tiểu lâu muộn một bước, hay là Thường Hỉ không xử lý được Hoắc Văn Quân, hay sau khi hắn đi đã có người khác đến đó.
Tạ Vụ Hành cầm vào làn váy đã bị máu nhuộm đỏ, tay hắn ấn vào mảnh vải ẩm ướt, đáy mắt đầy lệ khí, nhả từng chữ, "Ai chạm vào ngươi?"
Ngữ khí như muốn giết người!
(1) phi ngư phục
(2) Ngự Mã giám: nơi trông coi ngựa trong hoàng thất
Lều nhỏ được dựng ở một nơi hoang vắng giữa rừng, bên trong tối đen không có ánh đền, chỉ có ánh trăng mỏng manh chiếu qua song cửa sổ, giống như một tầng sương mù bao phủ lên cảnh vật, mê ly như không phải nơi ở nhân gian.
Tiêu Diễn giẫm lên ánh trăng đi vào trong, qua song cửa sổ hắn đã nhìn thấy trên giường có một bóng hình xinh đẹp đang nằm.
Làn váy hoa buông xuống thành giường tựa như đoá hoa chớm nở, đưa mắt nhìn lên trên là một vòng eo thon gọn một nắm tay có thể ôm hết, Vụ Nguyệt an tĩnh nhắm mắt nằm đó, dung nhan mỹ lệ làm người ta không thể rời mắt.
Hô hấp Tiêu Diễn dần trở nên nặng nề, hầu kết lên xuống, hắn đi qua giơ tay vuốt lên gương mặt nàng, lòng bàn tay từ gò má lướt qua chiếc cằm đến cần cổ trắng như tuyết, lát sau liền sờ đến nút thắt trên vạt áo.
Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng xé gió, sắc mặt Tiêu Diễn đại biến, thu tay lại xoay người né tránh.
"Đinh----" một tiếng, cung tên sượt qua cánh tay hắn cắm vào mảng tường.
Cánh tay đột ngột đau đớn, vết máu nhanh chóng thấm qua ngoài lớp áo.
"Người đâu! Có thích khách!" Tiêu Diễn đưa tay che lại vết thương trên tay, gương mặt tái nhợt hô lớn.
Nhưng mà hắn chợt nhận ra, nơi này ở xa khu doanh trại, hơn nữa hắn cũng không dẫn ai đi theo, kể cả Thường Hỉ, trong nhất thời sẽ không có cấm quân bảo hộ.
Hắn liếc mắt nhìn Vụ Nguyệt vẫn đang bất tỉnh nằm trên giường, trong mắt loé lên sự do dự nhưng cũng nhanh chóng xoay người bước ra ngoài.
Một nhóm người áo đen bịt mặt từ trong rừng chạy ra bao vây hắn, Tiêu Diễn thần sắc nghiêm trọng, "Các ngươi thật to gan! Là ai phái tới?!"
Tên khích thách cầm kiếm đứng đầu lộ ra sát khí, "Điện hạ nên nhường vị trí thôi."
Câu nói không đầu không đuôi làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Tiêu Diễn, là tên đệ đệ tốt nào muốn lấy mạng hắn.
Thích khách vung kiếm lên, hét lớn: "Giết!"
*
Cúc cu----
Cúc cu----
Cúc cu----
Ba tiếng kêu của chim đỗ quyên vang lên một lần nữa cùng với tiếng đao kiếm đều lọt vào tai Tạ Vụ Hành.
Hắn mắt điếc tai ngơ, đứng yên ở trước giường Vụ Nguyệt, hai tròng mắt đỏ quạch, nhìn vào một nút áo đã bị cởi ra, xương quai xanh trắng ngần ẩn hiện dưới lớp áo.
Tạ Vụ Hành nhắm mắt áp xuống lệ khí trong lòng, quỳ một gối ngồi xổm trước giường, cẩn thận cài lại cho nàng, lại nhẹ nhàng vén một sợi tóc ra sau tai, đầu ngón tay không dám chạm vào da thịt tiểu công chúa, sợ nàng tỉnh giấc.
Làm xong hết mới đứng lên đi ra ngoài.
Tiêu Diễn một mình đối phó với địch, chỉ chốc lát sau người đã đầy vết thường, một tay hắn cầm thanh kiếm vừa đoạt được, một tay ấn mạnh vào vết thương ngắn máu chảy, thần sắc có vẻ sa sút.
Mà ở nơi ẩn nấp cách đó không xa có vài người đang lạnh lùng đứng quan sát cảnh tượng này.
"Bái kiến Thiên Hộ đại nhân." Tạ Vụ Hành bước đến cúi đầu với người mặc phi ngư phục (1)
"Ngươi tới muộn!" Ánh mắt sắc bén quét về phía hắn, "Cấm quân sắp đến rồi."
Tạ Vụ Hành không đáp, cầm lấy nỏ tiễn trong tay người mặc áo đen, giơ lên bắn.
"Vút—" một tiếng, nỏ tiễn xé gió lao đi, chuẩn xác cắm vào cánh tay Tiêu Diễn.
Ngay sau đó lại bắn thêm một phát, lần này trúng đầu vai phải.
Sắc mặt Thiên Hộ thay đổi, ấn tay hắn, "Chủ tử dặn ngươi cứu Thái tử để đạt được tín nhiệm sau đó tiếp cận hắn, không phải bảo ngươi giết hắn, làm hỏng chuyện sau này."
Tạ Vụ Hành vô cảm đem nỏ tiễn trả lại, "Ta biết."
Nhưng tên ghê tởm kia dám động vào tiểu công chúa của hắn, chỉ là không biết hắn dùng tay nào, vậy đành bắn cả hai thôi.
"Đại nhân yên tâm, không bắn phải chỗ trọng yếu. Chỉ khi Thái tử không thể tự bảo vệ chính mình nữa, thuộc hạ cứu hắn mới có thể khiến hắn khắc sâu ấn tượng."
Thiên Hộ nhìn kĩ hắn, mặt mày thiếu niên không đổi sắc, ngữ khí lạnh lùng, tuổi còn trẻ nhưng xuống tay lại tàn nhẫn như vậy, đúng là không thể khinh thường.
Tiêu Diễn giờ phút này đã trọng thương, hai cánh tay đều bị bắn trúng không thể cầm kiếm, hắn há to miệng lấy hơi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc kinh sợ hiện rõ trên khuôn mặt, lui về sau từng bước.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Ở một nơi khác, Trọng Cửu cầm đèn lồng chạy quanh rừng, một tay khum lại để lên miệng nhưng không dám lớn tiếng kêu, hắn gọi: "Công chúa! Ngũ công chúa!"
Hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, lúc nãy Trọng Ngũ tìm hắn nói không thấy công chúa đâu, việc này dù lớn hay nhỏ, Trọng Ngũ cũng không dám lộ ra chỉ có thể nhờ hắn đi tìm cùng,
Trọng Cửu gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, nếu như thật sự không thấy người, Trọng Ngũ e sẽ phải rơi đầu.
Hắn càng nghĩ càng hoảng, không dám chậm trễ, chạy về phía trước tiếp tục tìm.
Đi một đoạn thì thấy có một cái lều nhỏ, Trọng Cửu nghĩ thử xem sao liền tiến về phía lều.
"Công chúa, ngũ công chúa!"
Trọng Cửu gọi mấy tiếng nhưng không thấy ai đáp liền muốn bỏ đi, nhưng nghĩ thế nào vẫn đi vào liền thấy trên giường mơ hồ có bóng người đang nằm. Hắn giật mình, giơ cao đèn lồng trong tay hướng về phía giường. Thấy rõ thì liền vội vã chạy tới, hắn nhìn một lượt, xác định đúng là Ngũ công chúa đang ngủ ở đấy thì liền thở phào, vừa mừng vừa sợ.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện thấy có người khác, thật sự không hiểu nổi sao công chúa lại ngủ ở chỗ này.
Vẫn nên đánh thức công chúa dậy trước đã, Trọng Cửu ngồi xổm xuống, "Công chúa, công chúa mau tỉnh lại!"
Vụ Nguyệt giật giật mí mắt, Trọng Cửu mừng rỡ lại gọi thêm mấy câu.
Đầu Vụ Nguyệt đau vô vùng, bên tai có thanh âm gọi nàng, càng lúc càng rõ ràng, nàng cố gắng mở căng mắt ra thì bị ánh nến chiếu vào nên hơi nheo lại, theo thói quen nhỏ giọng gọi Tạ Vụ Hành.
"Tạ Vụ Hành, chói quá!"
Cả người nàng đều thấy choáng váng, giọng núi cũng không còn sức lực.
Trọng Cửu vội đem đèn lồng dời ra sau lưng, "Ngũ công chúa, nô tài là Trọng Cửu."
Vụ Nguyệt sửng sốt, đây không phải giọng của Tạ Vụ Hành, Trọng Cửu là ai?
Mở to mắt ra lần nữa, nhìn thấy bốn phía đều xa lạ, nàng bừng tỉnh, nơi này không phải doanh trướng.
Vụ Nguyệt nhìn tên thái giám xa lạ đang quỳ ở mép giường, vội vàng ngồi dậy hỏi, "Ngươi là ai?"
Trong mắt nàng tràn đầy sợ hãi, nhìn quanh phòng một vòng, không thấy được người nàng muốn gặp, bất an hỏi, "Tạ Vụ Hành đâu?"
Trọng Cửu thấy Vụ Nguyệt giống như không biết vì sao mình lại ở đây, hắn chậm rãi trả lời nàng: "Bẩm công chúa, nô tài là Trọng Cửu, trước cùng tiến cung với Tạ Vụ Hành, hiện giờ đang làm việc ở Ngự Mã giám (2)."
"Vừa nãy trong bữa tiệc, Tạ Vụ Hành đến tìm nô tài nói là không thấy công chúa, nhờ nô tài giúp hắn đi tìm, lúc này chắc hắn vẫn đang tìm ở nơi khác."
Vụ Nguyệt giơ tay lên xoa một bên thái dương, lông mày khẽ nhíu, ý Trọng Cửu là nàng đi lạc sao, nàng tự mình tìm đến nơi xa lạ này?
Tại sao nàng không nhớ gì hết?
Vụ Nguyệt cẩn thận nhớ lại mọi chuyện trước khi nàng ngất đi một lần. Nàng nhớ nàng uống rượu do Tiêu Tịch Ninh đem tới. Sau đó liền ngất đi trong lòng Tạ Vụ Hành, tựa hồ còn nghe thấy tiếng của Bạch Khấu, nói muốn đưa nàng trở về, lúc sau thì không còn nhớ gì nữa.
Vụ Nguyệt nhíu mày càng chặt, tại sao nàng lại ở đây, như vậy có nghĩa là Bạch Khấu chưa từng đưa nàng trở về, suy nghĩ hỗn độn dần trở nên rõ ràng hơn, rượu có vấn đề... Tiêu Tịch Ninh!
Một loạt suy đoán làm Vụ Nguyệt lạnh cả sống lưng, nàng mím chặt môi, quả nhiên Tiêu Tịch Ninh không phải loại người có lòng dạ tốt đẹp gì, nhưng tại sao nàng ta lại muốn chuốc thuốc mê mình chứ.
Trọng Cửu nhìn sắc trời, nếu Ngũ công chúa không quay về, chờ yến hội kết thúc nhất định sẽ bị phát hiện, "Công chúa theo nô tài trở về doanh trướng trước đã."
Vụ Nguyệt gật đầu, mặc kệ mục đích của Tiêu Tịch Ninh là gì, nhưng nếu nàng đi qua đêm đã đủ bị người khác lên án.
Hai người vội vàng trở về doanh địa, xa xa bữa tiệc vẫn rất náo nhiệt, Vụ Nguyệt nhẹ nhàng thở một hơi dài, nàng tính toán sẽ về doanh trướng chờ Tạ Vụ Hành.
"Ngươi mau đi tìm Tạ Vụ Hành, nói ta ở doanh trướng chờ hắn." Vụ Nguyệt dặn dò Trọng Cửu.
Trọng Cửu gật đầu lĩnh mệnh rời đi.
Xuân Đào cùng Hạ Hà ở ngoài doanh trướng nhìn về phía yến hội, hai người châu đầu ghé tai nói cái gì đó, nhìn thấy Vụ Nguyệt trở về liền vội tiến lên đón.
"Công chúa về sớm vậy ạ?" Xuân Đào đi sát bên cạnh Vụ Nguyệt hỏi.
Vụ Nguyệt không trả lời, lập tức đi vào trong trướng.
Xuân Đào cũng theo vào, ả ta chưa kịp hỏi gì thì đã nghe thấy thanh âm của cấm quân bên ngoài, "Có thích khách! Toàn đội cấm quân nghe lệnh!"
Đầu tiên là tiếng đồng thanh của tướng sĩ, sau là tiếng vó ngựa dồn dập, bên ngoài trong nháy mắt đã loạn cả lên.
Vụ Nguyệt hoảng hốt, quay người đi đến gần màn trướng, nàng xốc màn lên nhìn ra ngoài.
Rất nhiều cấm quân cầm đuốc trong tay giục ngựa chạy vào rừng, người còn ở lại doanh địa ai cũng khó hiểu xen lẫn lo lắng.
Vụ Nguyệt nắm chặt tấn màn, ánh mắt hoảng loạn, sao lại có thích khách, nhớ đến Tạ Vụ Hành còn chưa trở về, trong lòng nàng càng nôn nóng.
Trọng Cửu từ trong đám đông chạy ra, Vụ Nguyệt vội đi lên một bước hỏi: "Tạ Vụ Hành đâu?"
Trọng Cửu lắc đầu, "Nô tài không tìm thấy hắn."
Hắn vừa đến bãi săn thì đã thấy cấm quân đang phi ngựa đến, trong miệng hô to thích khách, đông người như vậy, hắn chỉ đành trốn về trước.
"Nô tài nghe nói bãi săn xuất hiện thích khách, Thái tử điện hạ bị ám sát."
Vụ Nguyệt kinh hãi, nôn nóng hỏi: "Hoàng huynh thế nào rồi?"
Trọng Cửu lắc đầu, "Nô tài cũng không rõ."
Vụ Nguyệt hốt hoảng nhìn về hướng bãi săn, trong lòng nảy lên một cái, "Tạ Vụ Hành..."
Gương mặt nhỏ vì hoảng loạn mà càng trở nên tán loạn, Tạ Vụ Hành vẫn đang ở bãi săn!
Sắc mặt Trọng Cửu cũng không tốt lắm, "Không biết có phải hắn đụng phải thích khách rồi không nữa."
Vụ Nguyệt không biết phải làm sao, cánh môi đóng lại mở, không nói lên lời, hô hấp như bị chặn ở cổ họng, không nuốt xuống cũng chẳng thể thở ra được, hai tay nàng lạnh lẽo run rẩy.
Trọng Cửu thấy thần sắc nàng không tốt chỉ có thể an ủi: "Công chúa đừng lo lắng, nô tài đi hỏi thăm, có tin gì lập tức hồi bẩm."
Vụ Nguyệt siết chặt tay, âm thanh yếu ớt nói hắn mau đi.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Vụ Nguyệt không nói gì một mình ngồi trong doanh trướng, đầu hơi cúi thấp, ánh mắt mông lung vô định.
Bàn tay đặt trên đầu gối không biết đã vò làn váy bao nhiêu lần.
"Công chúa!" Không biết qua bao lâu thanh âm Trọng Cửu mới trở lại.
Vụ Nguyệt đột ngột ngẩng đầu gọi người vào.
Trọng Cửu vén màn đi vào trong, Vụ Nguyệt vội đứng lên, váy nàng nhăn nhúm, giống như tâm trạng của tiểu công chúa lúc này, "Thế nào?"
"Nô tài nghe cấm quân trở về nói, thích khách đã bị đánh lui, chỉ là Thái tử bị thương rơi xuống vực chưa rõ tung tích, cấm quân vẫn đang đi tìm."
"Tại sao lại như vậy?" thanh âm Vụ Nguyệt run rẩy, "Tạ Vụ Hành đâu?"
Trọng Cửu do dự nửa ngày, ấp úng không nói ra lời.
Trái tim của Vụ Nguyệt chìm xuống, nhìn chằm chằm Trọng Cửu, "Hắn thế nào rồi?!"
"Nghe nói, có một tên thái giám cùng Thái tử rơi xuống vực, còn đỡ cho Thái tử một kiếm."
Trong đầu Vụ Nguyệt như có gì đó đứt phựt, hoàn toàn trở nên trống rỗng.
"Công chúa đừng vội, chưa chắc đã là Tạ Vụ Hành."
Trọng Cửu còn muốn an ủi, Vụ Nguyệt đã chạy qua người hắn ra bên ngoài.
*
Tiếng gió gào thét xuyên qua khe hở hẹp giữa các tảng đá và tràn vào hang động.
Tạ Vụ Hành ngồi dựa vào vách đá, môi hắn trắng bệch, hơi thở cũng yếu ớt, miệng vết thương nơi vai trái khiến người khác nhìn mà sợ, máu đã thấm ướt một bên tay áo.
Mà ở cách đó không xa là Tiêu Diễn đang bất tỉnh.
Tạ Vụ Hành vô cảm nâng tay tự điểm huyệt mình để cầm máu, hắn đứng dậy chậm rãi đến trước Tiêu Diễn, từ trên cao nhìn xuống hắn, trong con ngươi không có chút độ ấm nào.
Hắn không để ý mà dẫm lên vết thương trên cánh tay Tiêu Diễn, dùng sức giẫm mạnh vào mũi tên cắm trên đó, máu tươi theo gót chân hắn ào ào chảy ra.
Mùi máu tươi tràn ngập sơn động, sát khí nổi lên tứ phía.
Tạ Vụ Hành giấu nửa người trong bóng tối, ánh sáng không chiếu được tới khuôn mặt hắn làm lộ ra vẻ âm u, chỉ thấy khoé miệng hắn câu lên, cười nói: "Thật sự rất muốn giết ngươi!"
Thanh âm như châu ngọc nhưng lời nói ra lại hung ác vô cùng.
Nghe thấy ở xa xa có tiếng cấm quân đang đến, Tạ Vụ Hành nhấc chân lên, quỳ một gối xuống đất, ôm đầu Tiêu Diễn lên, trong lòng lấy ra một cái bình sứ, nghiêng đầu dùng miệng cắn nút bình, sau đó rót thuốc vào miệng Tiêu Diễn.
"Điện hạ... Điện hạ..." Thanh âm càng ngày càng gần, Tiêu Diễn cũng dần tỉnh lại, miệng vết thương truyền đến đau đớn khiến hắn không nhịn được rên lên, nhưng vẫn cố gắng kêu ra tiếng, cực lực mở to mắt, "Cô ở đây!"
Lời nói vừa ra khỏi miệng liền không nhịn được ho mấy tiếng, lục phủ ngũ tạng đau như bị dao cắt, trong cổ họng toàn mùi máu tươi.
Hắn cố gắng chống người ngồi dậy, há miệng lấy hơi, đôi mắt đỏ kinh người, đợi hắn tra ra người đứng sau, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tiêu Diễn ho thêm mấy tiếng nữa, không nói được câu nào, hắn sờ soạng dưới mặt đất nhặt mấy viên đá vụn, cánh tay bị thương đau nhức làm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiêu Diễn cắn răng, dùng sức ném cục đá về phía vách núi.
Cấm quân ở ngoài nghe thấy động tĩnh liền chạy vào nhìn thấy Tiêu Diễn toàn thân bị thương nằm đấy liền kinh hãi nâng người lên.
Tiêu Diễn nhìn thấy ở trong góc còn một người trọng thương đang hôn mê, thấy là Tạ Vụ Hành liền chuyển ánh mắt đến bả vai đầy máu của hắn, nhớ lại trước khi nhảy vực, là tên tiểu thái giám này không biết từ nơi nào xông tới, thay hắn đỡ một kiếm.
"Đem cả hắn đi cùng." Tiêu Diễn yếu ớt phân phó.
Cấm quân không mang được cùng lúc cả hai người lên trên, đành nói: "Thuộc hạ dẫn Điện hạ đi trước rồi sẽ phái người quay lại cứu hắn."
Nghe được tiếng bước chân dần xa, Tạ Vụ Hành chậm rãi mở mắt, cấm quân đã tìm được tới đây thì tiểu công chúa nhất định đã biết hắn ngã xuống vực, đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lá gan nàng nhỏ, nhất định sợ tới mức không nói lên lời.
Lại có tiếng bước chân từ xa truyền tới, Tạ Vụ Hành nhắm mắt lại.
Thính lực của hắn tốt, người này vừa đi vào sơn động hắn đã nghe thấy sự hoảng loạn trong từng bước chân hắn.
Tạ Vụ Hành nghi hoặc, đồng thời cũng cảnh giác hơn, người vừa vào chạy thẳng đến trước mặt hắn, không phải là cấm quân.
Ở thời khắc đó, Tạ Vụ Hành không tiếng động nắm lấy nhuyễn đao trong tay, bất chợt có một mùi hương ngọt ngào quen thuộc phả vào mặt hắn.
Trong nháy mắt, Tạ Vụ Hành liền ngơ ngẩn, sao hắn lại cảm nhận được hơi thở của tiểu công chúa, đây là chỗ nào chứ, nàng phải ở trong doanh trướng mới đúng.
Mà cũng ngay lúc đó, có đôi bàn tay nhỏ nhắn sờ lên mặt hắn.
"Tạ Vụ Hành... tỉnh lại đi... tỉnh lại, Tạ Vụ Hành..." Vụ Nguyệt không nhịn được run rẩy, nàng không dám rời mắt khỏi mặt hắn, nàng sợ nhìn thấy máu.
Thanh âm nghẹn ngào từ cổ họng phát ra, Vụ Nguyệt vừa gọi vừa nức nở, " Tạ Vụ Hành..."
Đúng là tiểu công chúa của hắn rồi, nhưng không phải hắn đã bảo Trọng Cửu trông coi nàng rồi sao, cánh rừng này tối như vậy, vách núi thì dựng đứng, sao nàng dám đến đây, nếu có chuyện gì...
Tạ Vụ Hành mở mắt, thấy Vụ Nguyệt kinh hỉ thì nhìn từ đầu đến chân nàng một lần, búi tóc bị ngọn cây làm cho rối bù, váy sam bị rách vài chỗ, không biết trên người có chỗ nào bị va phải không.
Thanh âm trầm thấp cất lên, hỏi từng chữ một, "Tại sao công chúa lại ở đây!"
Ngay lúc nhìn thấy Tạ Vụ Hành trừng mắt nhìn nàng, Vụ Nguyệt không nhịn được khóc lớn, nước mắt từng giọt như trân châu rơi xuống, nàng bẹp miệp, vừa uỷ khuất vừa sợ hãi.
Trong lòng đột nhiên thấy rất giận, Tạ Vụ Hành bực đến buồn cười, làm sao hắn có thể quên, tiểu công chúa trông thì có vẻ rất nghe lời, nhưng thực tế lại không như vậy, nếu có thể dễ bảo như vậy thì ngay từ đầu sẽ chẳng có liên quan gì với hắn.
"Ta tỉnh lại... không thấy ngươi bên cạnh, ta... sợ lắm, ở trong cái lều kia... chỉ có mỗi mình ta..." Vụ Nguyệt khịt mũi, lời nói đứt quãng không rõ ràng, nàng nhìn vết thương trên vai hắn, nước mắt lại trào ra, "Trọng... Trọng Cửu nói ngươi rơi xuống vực, còn bị thương, ta mới đi tìm."
Mới vừa nãy nàng nhìn thấy thị vệ cõng Tiêu Diễn bất tỉnh nhân sự đi ra nhưng lại không thấy Tạ Vụ Hành, tim đập nhanh cũng như ngừng lại.
"Ngươi làm ta sợ muốn chết!"
Vụ Nguyệt khóc to, mặt đầy nước mắt.
Một loại cảm xúc không tên đánh vào lòng hắn, cảm giác này khác hắn lúc trước.
Trước đây, hắn có thể không chút do dự đè nén những cảm xúc không nên có này, sau đó yên tâm nhìn tiểu công chúa rơi lệ, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp lại đáng thương, yếu đuối của nàng, thậm chí còn rất vui vẻ, hắn dùng cách này để giải tỏa sự xấu xa của chính mình, bởi vì nàng họ Tiêu, nên hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.
Nhưng bây giờ, tất cả sự đè nén đã phản phệ, mãnh liệt đến mức hắn không thể nào chống đỡ.
Tạ Vụ Hành nâng tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng tay hắn đầy máu, hắn chỉ đón lấy một giọt nước mắt từ gò má nàng chảy xuống, chậm rãi hoà trong lòng bàn tay.
Nhìn vết máu dần bị hoà tam, Tạ Vụ Hành hướng Vụ Nguyệt khóc đến tê tâm liệt phế một nụ cười trấn an, nhẹ giọng an ủi: "Công chúa đừng lo lắng, ta không sao."
Vụ Nguyệt không tin, tay áo bên trái của hắn ướt sũng máu, sao có thể không sao.
Nàng nín khóc, nghiêng người đỡ lấy cái tay không bị thương của hắn, đỡ hắn dậy, quàng tay lên vai nàng, cố hết sức nói: "Ta đỡ ngươi về."
Tiểu công chúa muốn dùng thân thể yếu đuối của nàng đỡ hắn, nếu hắn thật sự dồn hết trọng lượng lên người, té là cái chắc.
"Ta thật sự không sao, có thể tự đi."
Vụ Nguyệt cắn chặt hàm răng, không dám buông lỏng, mặt mũi cũng đỏ lên, "Ngươi đừng nói gì, mau đi."
Tạ Vụ Hành mím môi, nửa người như đang dựa vào nàng nhưng thực tế lại giống như ôm lấy nàng, không để nàng ngã.
Vụ Nguyệt cẩn thận đỡ hắn đi ra ngoài, nhìn thấy ống quần hắn cũng dính máu liền khẩn trương hỏi, "Chân ngươi cũng bị thương sao?"
Tạ Vụ Hành nhìn theo ánh mắt nàng, thấy có vết máu tươi, "Không phải máu của ta."
Hắn đững vững, Vụ Nguyệt vừa rồi mới ngồi xổm bên chân hắn xem cho kĩ, bất giác hắn nhìn tà váy nàng phát hiện có vài vết máu lốm đốm, là từ nơi tư mật chảy ra.
Ánh mắt đen nhánh chợt trở nên lạnh lẽo, sương mù trong nháy mắt bao phủ tựa như giông bão chuẩn bị đến.
Hoắc Văn Quân đã bị Thường Hỉ chặn lại, thích khách cũng đã chặn Tiêu Diễn lại, hắn dặn dò Trọng Cửu đưa Vụ Nguyệt ròi đi, vậy nên rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề.
Là do hắn đã đến tiểu lâu muộn một bước, hay là Thường Hỉ không xử lý được Hoắc Văn Quân, hay sau khi hắn đi đã có người khác đến đó.
Tạ Vụ Hành cầm vào làn váy đã bị máu nhuộm đỏ, tay hắn ấn vào mảnh vải ẩm ướt, đáy mắt đầy lệ khí, nhả từng chữ, "Ai chạm vào ngươi?"
Ngữ khí như muốn giết người!
(1) phi ngư phục
(2) Ngự Mã giám: nơi trông coi ngựa trong hoàng thất