Chương 48: Làm Nũng Với Anh
Nhưng Dịch Trạch Duyên vẫn duy trì lý trí không làm loạn. Anh đưa tay nhìn đồng hồ, nhắc nhở cô: “Không còn sớm nữa, một lát nữa ôm tiếp có được không?”
Cô vẫn không nhúc nhích.
“Sao vậy?” Anh giơ tay lên xoa đầu cô.
Cô im lặng một lúc mới nói: “Em… không muốn có đứa thứ hai sớm như vậy.”
“Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”
“Em muốn ở cạnh tiểu Uyên thêm vài năm nữa. Mấy năm nay, em đã thiếu con rất nhiều, nếu như lúc này có đứa thứ hai, sự chú ý của em sẽ đặt trên người thứ hai nhiều hơn, ít nhiều gì cũng bỏ quên thằng bé, cho nên tạm thời em không muốn.”
Dịch Trạch Duyên cười rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, nói: “Không cần lo lắng chuyện này, tiểu Uyên cũng không thiếu tình yêu. Nhưng nếu em không muốn có đứa thứ hai sớm như vậy thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
“Được.” Cô nép trong ngực anh cười ngọt ngào.
Hai người ôm một lúc rồi cùng nhau đi làm. Lâm Thanh Thanh đi vào phòng làm việc, vừa ngồi xuống thì em gái tiếp tân liền đi vào nói với cô: “Lâm tổng, bên ngoài có một vị tiểu thư muốn tìm cô.”
Tiếp tân nữ là do Lâm Thanh Thanh thuê.
“Tiểu thư nào?”
“Cô ấy không nói, nhưng cô ấy nói có liên quan đến “Tuyết rơi đầy sườn núi.”
Chẳng lẽ là nhà đầu tư của MV? Lâm Thanh Thanh suy nghĩ rồi nói: “Để cô ấy vào đi.”
Một lát sau, em gái lễ tân đã dẫn người vào. Người phụ nữ này đeo một cái kính râm lớn, che hơn một nửa khuông mặt, nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn nhận ra được, cô ta không phải là nhà đầu tư.
Lâm Thanh Thanh quan sát mặt cô ta một lúc, cuối cùng vẫn nhận ra được. Người tới lúng túng cười: “Lâm tiểu thư, hôm nay tôi đến là cố tình muốn giải thích với cô, tôi rất xin lỗi về chuyện bài hát “Tuyết rơi đầy sườn núi.”
Người đến chính là Cửu Cửu đã từng đạo nhạc của cô.
Đối với loại người này, Lâm Thanh Thanh cũng không cho sắc mặt tốt, chỉ nói: “Chuyện này đã giao cho luật sư xử lý, lúc đó tòa sẽ phán phải bồi thường như thế nào, tiểu thư Cửu Cửu không cần cố tình đến xin lỗi tôi.”
Cửu Cửu cười khan hai tiếng: “Tôi biết lần này đến đúng là đã quấy rầy. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho Lâm tiểu thư biết rõ một chuyện, thật ra trước kia, bài hát đó không phải là sáng tác của tôi, là là Lương Hân đưa cho tôi. Chắc Lâm tiểu thư cũng biết, quan hệ giữa tôi và Lương Hân trong công ty rất tốt. Lúc ấy, cô ta nói có viết một bài hát, nhưng cô ta vẫn luôn hát những bài hát ngọt ngào, mà lời bài hát kia quá bi thương, giọng của tôi khá hợp, nên liền cho tôi. Lúc ấy, tôi đã tưởng là cô ta viết thật.”
Lương Hân?
“Cô có chứng cứ không?’
Cửu Cửu lắc đầu: “Bởi vì quan hệ giữa tôi và cô ta rất tốt, cho nên không hề hoài nghi hay phòng bị gì. Tôi cũng không ngờ cô ta sẽ lừa mình, cho nên không giữ lại chứng cứ.”
Tuy rằng nhân phẩm của Lương Hân này đúng là có vấn đề, chuyện thất đức lừa bạn bè cũng không phải chưa từng làm, nhưng Cửu Cửu lại không có chứng cứ, Lâm Thanh Thanh cũng không thể tin lời nói một bên của cô ấy.
Lâm Thanh Thanh định lát nữa tan làm sẽ tìm Dịch Trạch Duyên bàn bạc một chút. Anh thông minh hơn cô, cùng nhìn rõ lòng người hơn cô, nói không chừng anh có thể biết.
“Tôi biết rồi, tôi còn đang bận, cô đi ra ngoài trước đi.”
Cửu Cửu cũng rất biết điều: “Vậy thì tôi không quấy rầy Lâm tiểu thư nữa.”
Hôm nay không có việc gì, bốn giờ chiều, Lâm Thanh Thanh liền tan làm. Hiện giờ, cô đi đến tập đoàn Dịch Thành như dạo chợ mua thức ăn vậy. Lâm Thanh Thanh đi thẳng đến văn phòng Dịch Trạch Duyên, không ngờ hôm nay anh lại ở trong phòng làm việc.
“Anh đang bận sao?”
Cô đến đây thường xuyên nên anh đã quen, nhưng thấy cô xuất hiện anh vẫn rất vui vẻ, cười nói: “Còn có một số việc chưa làm xong.”
“Vậy anh cứ làm đi, em ngồi đây chờ anh.”
Dù sao cũng đã quen thuộc, Lâm Thanh Thanh liền cầm một quyển tạp chí lên xem. Dịch Trạch Duyên cũng biết cô thường xuyên chạy tới đây nên đã chuẩn bị mấy quyển sách và đồ ăn vặt cô thích nữa.
Nhìn cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa đọc sách, Dịch Trạch Duyên chí muốn mau chóng để thân mật với cô, liền thúc giục người dưới tay nhanh đem báo cáo lên.
Dịch Trạch Duyên xem hết bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó xoay cổ nói với cô: “Không còn sớm nữa, muốn ở lại một lúc không?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, nhìn anh rồi vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh. Dịch Trạch Duyên đi đến ngồi xuống, Lâm Thanh Thanh liền ném quyển tạp chí xuống, thành thạo dạn.g chân ngồi trên đùi anh.
Dịch Trạch Duyên: “…”
Sao đột nhiên lại ngồi yên trên đùi anh rồi?
Lâm Thanh Thanh ghé vào ngực Dịch Trạch Duyên, mặt dán lên ngực anh.
Lâm Thanh Thanh nằm trong ngực anh một hồi, sau đó cô ngồi dậy, hai tay ôm cổ anh nói: “Dịch Trạch Duyên, em yêu anh.”
Làm loạn gì vậy, sao đột nhiên lại thổ lộ với anh?
Tim Dịch Trạch Duyên bắt đầu tăng tốc. Rõ ràng không phải lần đầu tiên buồn nôn như vậy, nhưng trong lòng anh không hiểu sao vẫn rất kích động.
“Anh quên em đã nói gì sao, em nói sau này mỗi ngày em đều sẽ thổ lộ với anh, cho nên đây là lời thổ lộ hôm nay.”
Cô thật sự rất ngọt, như thế nào cũng ngọt, mất trí nhớ ngọt, nhớ lại vẫn là ngọt, ngọt ngào khiến anh không chịu nổi.
Anh không kìm lòng được hôn lên môi của cô, càng hôn càng sâu, khi sắp không kìm chế được mới buông cô ra.
Lâm Thanh Thanh dựa vào người anh hít thở, sau đó cũng nhớ tới mình có chuyện muốn tìm anh. Quả nhiên bị sắc đẹp dụ dỗ, cô chỉ lo ôm ôm hôn hôn Dịch tiên sinh, chuyện chính sự thì quên sạch.
“Đúng rồi Trạch Duyên, hôm nay Cửu Cửu đến tìm em, anh biết Cửu Cửu không?”
“Biết, cô ta đã từng đạo nhạc của em.”
Xem ra vẫn là Dịch tiên sinh quan tâm đến cô, chuyện của cô anh đều biết.
“Hôm nay cô ấy tới tìm em, nói với em bài hát đó là Lương Hân đưa cho cô ấy. Cô ấy nói quan hệ giữa hai người họ không tệ, Lương Hân không hát được bài hát đó nên đã đưa cho cô ấy. Nhưng cô ấy không có chứng cứ chứng minh bài hát đó đúng là Lương Hân đưa cho mình, anh nói lời cô ấy có tin được không?”
“Có thể tin.”
“Ừm?”
“Không phải cô ta nói quan hệ giữa cô ta và Lương Hân rất tốt à? Nếu như quan hệ tốt, cô ta không thể hãm hại Lương Hân, trừ phi Lương Hân lừa cô ta trước.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Đột nhiên cô nhớ tới lần trước Lương Hân cùng Lâm Bằng và Lương Phỉ Phỉ tìm tới nhà. Cô ở đâu mấy người Lâm Bằng cũng không biết, chị cũng sẽ không nói cho bọn họ, như vậy sao bọn họ có thể tìm tới địa chỉ nhà cô?
Lâm Thanh Thanh nghĩ tới địa chỉ trên bản thảo cô gửi đến MK chính là nhà của cô và Dịch Trạch Duyên, nếu như lúc trước Lương Hân vô tình nhìn thấy được bản thảo cô gửi đến thì đương nhiên sẽ biết địa chỉ nhà cô.
“Còn nhớ anh đã từng đưa một tập ảnh của Lương Hân cho em xem không?”
Nghe thấy Dịch Trạch Duyên nói vậy, Lâm Thanh Thanh sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra anh đang nói đến cái gì.
Hẳn là vào năm thứ ba sau khi cô và Dịch Trạch Duyên kết hôn, khi đó Lương Hân mới ra mắt không lâu, Dịch Trạch Duyên cầm một tập ảnh đưa cho Lâm Thanh Thanh, hỏi cô có muốn tung những tấm ảnh này ra ngoài không, bởi vì một khi tung ra, sợ là Lương Hân sẽ xong đời, không chỉ vậy mà còn liên lụy đến Lâm Bằng, dù sao Lâm Bằng cũng là ba cô, cho nên anh mới hỏi ý của cô.
Năm đó, cô khiến Lương Hân nghỉ học, lại làm cô ta bị hủy dung, cũng coi như đã báo thù được việc cô ta bỏ thuốc cô, cho nên về sau, Lương Hân được Lâm Bằng đập tiền vào để xuất đạo, cô không hỏi đến nữa, cộng thêm chuyện lúc ấy cô không muốn đón nhận ý tốt của Dịch Trạch Duyên, cho nên liền cự tuyệt anh, cũng biểu thị rất thẳng thắn, thù của cô thì cô sẽ tự báo, không cần anh nhúng tay vào.
Nghĩ lại thì hành vi năm đó của cô đúng là rất cặn bã.
Năm đó, điều cô muốn chính là, nếu như cô đã không tìm Lương Hân báo thù, vậy sau này nước sông không phạm nước giếng. Nhưng Lương Hân hết lần này đến lần khác không nhìn ra ý tốt của cô, lần lượt đụng tới ranh giới cuối cùng của Lâm Thanh Thanh.
Cô ta đã không muốn để ân oán lúc trước kết thúc, vậy thì cô cũng không ngại cho cô ta một bài học nhớ đời.
“Tung ra ngoài đi.”
Dịch Trạch Duyên gật đầu: “Được, để anh sắp xếp.”
Trước khi Dịch Trạch Duyên và Lâm Thanh Thanh về nhà, anh liền đến tìm Hoắc Nhất, bảo anh ta liên hệ với người đồng hương kia.
Sau khi lên xe, Lâm Thanh Thanh hỏi: “Đồng hương của Hoắc Nhất chính là người chụp ảnh sao?”
“Ừm.”
“Vậy anh ta có biết Hoắc Nhất là người của anh không?”
“Không biết, em cứ tin vào năng lực làm việc của Hoắc Nhất.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Đồng Hương của Hoắc Nhất tên là Lý Đông, sau khi đến Bắc Thành, anh ta cảm thấy tên này hơi tầm thường nên đã đổi thành Lý Đông Khải. Hoắc Nhất và Lý Đông Khải vô tình gặp nhau, Lý Đông Khải mời Hoắc Nhất uống rượu, trong bữa cơm đó đã thổi phồng mình rất nhiều, nói anh ta ở Bắc Thành tốt ra sao…
Hoắc Nhất là một người thông minh nhạy bén, nếu không thì cũng sẽ không được Dịch Trạch Duyên chọn làm trợ lý. Cho nên Hoắc Nhất nghe lời anh ta nói thì liền biết là Lý Đông Khải đang ba hoa. Lúc đó, vừa hay Dịch Trạch Duyên vừa giao cho Hoắc Nhất một nhiệm vụ, bảo cậu ta tìm một người vừa xấu vừa ngu ngốc, Hoắc Nhất liền cảm thấy Lý Đông Khải này rất phù hợp.
Hoắc Nhất không vạch trần anh ta, thuận theo khen anh ta vài câu, Lý Đông Khải nhanh chóng lâng lâng cả người. Dần dần, Hoắc Nhất dẫn dắt chủ đề đến chuyện phụ nữ, Lý Đông Khải lại bắt đầu khoác lác, nói anh ta ở Bắc Thành có rất nhiều phụ nữ.
Hoắc Nhất nghe xong liền tỏ vẻ hâm mộ, sau đó lập tức thở dài một tiếng, cảm thán nói: “Nếu tôi có thủ đoạn như anh Lý thì thật tốt, nếu không thì cũng sẽ không đau khổ như vậy.”Lý Đông nghe cậu ta nói như vậy liền hỏi có chuyện gì xảy ra, Hoắc Nhất đáp: “Gần đây tôi có nhìn trúng một cô gái, phí hết tâm tư theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy lại không thèm để ý đến tôi, nói tôi là người đến từ nơi khác, không phải người ở đây, cô ấy nói mình coi thường người vùng khác, vừa bẩn vừa đen.”
Quả nhiên Lý Đông nghe xong thì rất khó chịu. Đa số chuyện anh ta nói với Hoắc Nhất đều là khoác lác, anh ta ở Bắc Thành phải lăn lộn rất nhiều, cộng thêm lòng tự trọng của Lý Đông rất lớn, ban đầu khi mới đến Bắc Thành, anh ta cũng bị người khác xem thường, cho nên bây giờ thoáng có chút thành tựu, anh ta ghét nhất là những người thấy mình là người ngoại tỉnh mà xem thường.
Lý Đông vỗ vai anh ta, nói: “Người anh em, nếu cậu không ngại thì đưa phương thức liên hệ của người phụ nữ này cho tôi, tôi đi chăm sóc cô ta. Người phụ nữ như cô ta tôi gặp nhiều rồi, chẳng qua chỉ giả vờ thanh cao thôi.”
Hoắc Nhất tỏ ra hoài nghi nhìn anh ta, nhưng vẫn đưa ảnh cho anh ta nhìn: “Cô ấy tên là Lương Hân, cô ấy một lòng muốn trở thành minh tinh, bây giờ đã ký hợp đồng với công ty quản lý, chỉ không lâu nữa sẽ ra mắt. Tương lai người ta sẽ là minh tinh, sao có thể nhìn trúng chúng ta? Tâm ý của anh Lý em nhận, nhưng anh Lý không cần vì em mà tốn thời gian.”
Sĩ diện của Lý Đông càng cao hơn, chối tai nhất chính là người khác không tin anh ta. Lúc này, anh ta liền cầm lấy tấm ảnh, nói: “Cậu nhìn xem người anh em.”
Không ngờ hai tháng sau, Lý Đông liền đưa cho Hoắc Nhất một tập ảnh. Hoắc Nhất biết Lý Đông đang khoe khoang với mình, giống như đang nói, cậu nhìn xem, không phải cậu nói tôi không làm được à? Nhưng những tấm ảnh này chính là thứ Hoắc Nhất đang cần, Hoắc Nhất rất hài lòng, giả vờ khen anh ta vài câu.
Trước tết, tập đoàn Dịch Thành tổ chức một bữa tiệc cuối năm. Toàn thể nhân viên cao thấp và khách hàng hợp tác đều được mời tham gia. Hiện giờ, Dịch Trạch Duyên đã công khai thân phận của Lâm Thanh Thanh. Thân là phu nhân của ông chủ tập đoàn Dịch Thành, đương nhiên Lâm Thanh Thanh cũng tham gia.
Bữa tiệc được tổ chức vào hai mươi bảy tháng chạp. Hôm đó, Lâm Thanh Thanh mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, tiểu Uyên mặc một bộ vest của trẻ con rất trang trọng, Dịch tiên sinh thì một chiếc áo đuôi tôm gắn nơ, rất giống quý công tử cận đại.
Trương Thục Hỉ và mấy người phụ trách bên nhà máy rượu cũng tham gia bữa tiệc. Lâm Thanh Thanh đi theo Dịch Trạch Duyên bắt chuyện với bọn họ. Lâm Thanh Thanh nghĩ đến một chuyện liền nói với Trương Thục Hỉ: “Con có thể tâm sự riêng với mẹ không?”
“Đến đây đi.”
Trương Thục Hỉ đưa cô đến một góc vắng, hỏi cô: “Muốn nói chuyện gì?”
Lâm Thanh Thanh nói: “Con nhớ lại cả rồi.”
Trương Thục Hỉ đang cúi đầu uống ly Champagne, nghe vậy liền híp mắt quay sang nhìn cô, không nói một câu nào.
“Con biết trước đây đã xảy ra một số chuyện không vui với mẹ. Mấy năm trước, con từng gặp phải cú sốc, trở nên mẫn cảm tự ti, cả người đầy tội lỗi, cho nên đã bất kính với mẹ.”
Ánh mắt Trương Thục Hỉ nghi ngờ nhìn cô, tự như không tin cô sẽ nói với mình những lời này. Bà nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó thở dài một hơi: “Cô không cần tự trách, tôi cũng có chỗ không đúng. Trước đây tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần cô đối tốt với Trạch Duyên và tiểu Uyên thì mọi chuyện đã qua tôi không muốn so đo nữa.”
Lâm Thanh Thanh thở phào một hơi: “Được, cảm ơn mẹ đã thông cảm.”
Hai người hàn huyên một lúc rồi trở lại tìm Dịch Trạch Duyên và tiểu Uyên, không ngờ bên cạnh Dịch Trạch Duyên còn có thêm mấy người, Lâm Bằng, Lương Phỉ Phỉ và Lương Hân.
Lâm Thanh Thanh biết Dịch Trạch Duyên gửi thư mời cho bọn họ nên cũng không ngạc nhiên, nhưng rõ ràng Trương Thục Hỉ không biết bọn họ, bà đi lên trước hỏi Dịch Trạch Duyên: “Mấy người này là…”
Dịch Trạch Duyên liền giới thiệu bọn họ. Lúc này, Trương Thục Hỉ mới biết mấy người này là người nhà của Lâm Thanh Thanh.
Lương Phỉ Phỉ nghe nói đây là mẹ Dịch Trạch Duyên lập tức tỏ vẻ tôn kính, quay sang nịnh nọt khen lấy khen để, nào là bà chăm sóc rất kỹ nên nhìn rất trẻ, nào là bộ lễ phục hôm nay bà mặc rất đẹp, còn cả đây chuyền bà đeo thật sáng mắt.
Trương Thục Hỉ cũng đã nghe qua về chuyện gia đình Lâm Thanh Thanh, biết người mẹ kế này trước đâu là tiểu tam. Gia đình Trương Thục Hỉ cũng coi như bị tiểu tam phá hoại, cho nên bà luôn không có cảm tình với những người như vậy, không đuổi bà ta đi là vì nể mặt Lâm Thanh Thanh, cho nên đối với những lời nịnh hót của Lương Phỉ Phỉ, trong lòng bà cảm thấy rất buồn nôn, mặt chỉ lạnh lùng ứng phó qua loa.
Có lẽ là nhìn ra Trương Thục Hỉ không dính chiêu, Lương Phỉ Phỉ cũng tự hiểu không đi nịnh hót lấy lòng nữa, bà ta cười nói: “Lần này a Hân nhà tôi có thể được làm người phát ngôn của tập đoàn Dịch Thành đúng là may mắn, là do Dịch tiên sinh và Dịch phu nhân đã cân nhắc đến nó.”
Lương Phỉ Phỉ nói xong liền cười thâm sâu nhìn Lâm Thanh Thanh, có lẽ là đang nói: cô nhìn đi, Lương Hân nhà tôi rất tài giỏi, không cần dựa vào cô để Dịch Trạch Duyên giúp đỡ giải quyết chuyện bị phong sát, vậy mà chỉ nháy mắt đã được trở thành người phát ngôn của tập đoàn Dịch Thành, tựa như đang châm chọc Lâm Thanh Thanh tự tay đánh vào mặt mình.
Dịch Trạch Duyên nói: “Lương Hân là chị kế của tôi, đương nhiên phải chiếu cố cô ta một chút rồi.”
Lương Hân cũng lập tức cầm một chén rượu giơ lên với Dịch Trạch Duyên làm động tác mời: “Cảm ơn Dịch tiên sinh đã giúp đỡ.” Ánh mắt cô ta cũng quét lên người Lâm Thanh Thanh: “Cũng cảm ơn Thanh Thanh đã chiếu cố đến tôi.”
Lâm Thanh Thanh sao có thể không nhìn ra, Lương Hân biểu hiện thoải mái như thế chính là cố tình muốn khiến cô khó chịu.
Lâm Bằng nhìn không hiểu tình trạng thực sự giữa Lương Hân, Lương Phỉ Phỉ và Lâm Thanh Thanh. Ông ta rất vui vẻ, gương mặt không kìm được mà nở một nụ cười: “Nhìn thấy hai chị em các con thế này, ba thực sự rất vui.” Ông giơ ly rượu lên với Dịch Trạch Duyên và Trương Thục Hỉ, cười nói: “Dịch lão phu nhân, Dịch tiên sinh, tôi kính hai người một ly.” Lâm Bằng nói xong liền uống một hơi cạn sạch.
Lâm Thanh Thanh không biết Lâm Bằng ngốc thật hay đang giả vờ ngu. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao cô có thể chung sống hòa bình với Lương Hân được chứ?
Đúng vào lúc này, một người chậm rãi đi đến từ phía sau Lương Hân, ánh mắt của anh ta chăm chú nhìn Lương Hân, không rõ gọi một tiếng: “Lương Hân?”
Lương Hân nghe thấy liền quay đầu nhìn lại. Thần sắc rạng rỡ của cô ta như bị giội một gáo nước lạnh sau khi nhìn thấy người kia, nháy mắt biết mất ngay lập tức. Cô ta híp mắt nhìn người kia, nhanh chóng nhận ra anh ta.
Lý Đông Khải nhìn thấy mặt cô ta, cuối cùng cũng xác nhận rõ cô ta là Lương Hân, anh ta liền đi lên phía trước nói: “Tôi đã nói rất giống mà, không ngờ là cô thật.” Anh ta cười đùa tí tửng: “Nhiều năm không gặp như vậy, cô có nhớ tôi không?”
Sự chán ghét trong mắt Lương Hân khi đối mặt với người này bất kể thế nào cũng không kiềm nén nổi. Cô ta giương mặt lạnh lùng: “Anh không được nói lung tung, tôi không hề quen anh.”
Lý Đông là người có lòng tự trọng rất lớn, vừa nhìn thấy Lương Hân anh ta liền hấp tấp tiến đến chào hỏi, vậy mà lúc này cô ta lại giả bộ không quen biết. Hôm nay là đồng hương cho anh ta thiệp mời đến MK, có lẽ là muốn thể hiện với cậu ta hiện giờ mình rất tốt, còn có thể cầm được vé tới MK, anh ta biết người đồng hương kia nhất định đang ở xung quanh nên không muốn bị cậu ta chế giễu.
“Cô như vậy là không đúng rồi, cho dù chia tay cũng không nên tỏ ra không quen biết như vậy chứ?”
Hôm nay, đến bữa tiệc của tập đoàn Dịch Thành có không ít phóng viên. Hiện giờ, Lương Hân đang là người của công chúng, tin tức bát quái về người trong giới chính là điều các phóng viên quan tâm nhất. Cô ta sợ người này sẽ nói ra những chuyện không nên liền vội vàng nói: “Ở đây là bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Dịch Thành, anh là tên lưu manh ở đâu mà dám đến đây làm loạn?” Lương Hân nói xong liền nói với Dịch Trạch Duyên: “Dịch tiên sinh, tôi không biết người này, có thể để bảo vệ mời anh ta ra ngoài không?”
Lương Phỉ Phỉ bên cạnh cũng thêm nếm: “Dịch tiên sinh, xem ra người này là trà trộn vào, bữa tiệc cuối năm quan trọng như vậy chớ để người không liên quan làm hỏng.”
Dịch Trạch Duyên không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ gần đó. Bảo vệ thấy thế liền vội vàng đi tới, nhìn tư thế là muốn đưa Lý Đông ra ngoài. Lý Đông thấy vậy liền vội vàng đưa giấy mời ra: “Không phải tôi trà trộn vào, tôi có giấy mời.”
Dịch Trạch Duyên liền phất tay với bảo vệ, nói: “Nếu đã có giấy mời thì chính là khách của Dịch Thành, có lẽ là những đồng nghiệp khác đưa người thân tới. Lương tiểu thư, có lẽ là có hiểu lầm rồi.”
Có hiểu lầm mới là lạ. Cô ta không tin loại người như Lý Đông mà lại có người nhà làm ở tập đoàn Dịch Thành.
Cô ta không muốn để Lý Đông ở lại nơi này, không thể để cho người khác biết cô ta đã từng có quan hệ với anh ta được.
Lương Hân nói tiếp: “Cho dù vị tiên sinh này được mời tham gia bữa tiệc, nhưng anh ta lại quấy rối tôi, nhờ Dịch tiên sinh giúp tôi đòi lại công đạo.”
“Tôi quấy rối cô?” Lý Đông nghe xong liền khó chịu. Nhiều người nhìn như vậy mà lại nói anh ta quấy rối mình, không muốn cho anh ta mặt mũi sao? “Người phụ nữ này, vậy mà lại trở mặt như không quen biết? Tự nghĩ lại đi, xem mấy năm trước khi đi cùng với cô, tôi đã bỏ trên người cô bao nhiêu tiền?”
Lương Hân cảm thấy người này thực sự không muốn mặt mũi nữa rồi. Khi đó cô ta còn trẻ, không nhìn rõ người khác, bị tên côn đồ này giả dạng làm đại gia lừa gạt, anh ta bỏ tiền trên người cô ta? Vậy mà còn không biết xấu hổ nói ra, ngoại trừ mấy lần mua đồ hiệu bên ngoài thì mấy cái túi xách và đồ trang sức anh ta mua cho, có cái nào không phải hàng fake? Anh ta chính là tên lưu manh ở Bắc Thành, chuyên làm những chuyện ăn trộm.
Lúc trước, cô ta tuổi trẻ không hiểu chuyện nên mắt mới bị mù, sau khi bị người ta lừa tiền lừa sắc mới nhận ra, trên đời này chẳng thể dựa vào ai mà chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lý Đông chính là quá khứ đen tối của cô ta. Hiện giờ, sự nghiệp của cô ta đang phát triển không ngừng, lại mới được nhận làm người phát ngôn của tập đoàn Dịch Thành, cô ta không muốn để người này trở thành vết nhơ cản đường mình.
“Dịch tiên sinh, tôi thực sự không biết người này. Dịch tiên sinh là tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thành, cũng là chủ của bữa tiệc này, có thể mời Dịch tiên sinh giải hòa một chút, khuyên nhủ vị tiên sinh này đừng quấy rầy tôi được không, nếu không tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát.”
Lương Hân dùng từ ngữ rất lịch sự, người không biết còn tưởng Lý Đông đúng là một tên côn đồ không có ý tốt.
Dịch Trạch Duyên không nói gì, Lương Phỉ Phỉ liền vẫy tay với bảo vệ: “Còn đứng đó làm gì, mau tới đuổi cái thằng đê tiện này ra ngoài đi.” Bà ta không hề khách sáo chút nào, giống như đang sai bảo vệ nhà mình vậy.
Nhưng mấy người bảo vệ kia đều không lay động. Lương Phỉ Phỉ bị làm mất mặt, nghĩ đến dù sao đây cũng là nhà người ta, liền gượng cười nói với Dịch Trạch Duyên: “Dịch tiên sinh, anh xem…”
Dịch Trạch Duyên liền nói: “Trước tiên mời vị tiên sinh này đi ra ngoài trước, dù sao Lương tiểu thư cũng là người phát ngôn cho sản phẩm mới của chúng tôi, Lương tiểu thư bị kinh sợ cũng không tốt.”
Lương Hân nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Có hai bảo vệ tiến lên túm lấy Lý Đông, muốn kéo anh ta ra ngoài. Lý Đông cảm thấy vô cùng mất mặt. Anh ta biết người đồng hương kia nhất định đang ở gần đây, nếu cậu ta nhìn thấy mình bị người ta xem như thằng khốn nạn mà kéo ra ngoài, vậy còn mặt mũi nào mà gặp cậu ta nữa, làm sao có thể trở về quê khoe khoang khoác lác nữa.
Mặc dù Lý Đông này cũng chỉ là thằng tầm thường, nhưng bình thường mấy thằng đàn em còn phải gọi anh ta một tiếng anh Đông, mặc dù không thể sánh bằng người giới thượng lưu, nhưng anh ta cũng là người muốn giữ thể diện.
Cho nên lúc này Lý Đông liền phát bực. Con nhóc chết tiệt này vậy mà không thèm giữ lại một chút thể diện cho anh ta, tốt xấu gì cũng đã từng ở chung, nhiều năm như vậy, cho dù từng ở cùng nhau nhưng anh ta cũng không đi tìm Lương Hân, cũng không có tung những tấm hình đen tối của cô ta ra ngoài. Anh ta cảm thấy mình đã hạ tay rồi, không ngờ cô ta lại trở mặt vô tình như thế! Anh ta đẩy hai người bảo vệ ra. Trước bữa tiệc có khán đài, Lý Đông liền tiến đến. Dưới cơn thịnh nộ, anh ta càng nhìn càng thấy Lương Hân đáng hận. Cô ta để anh ta khó xử như thế đúng không, vậy được rồi, anh ta cũng sẽ khiến cô ta khó xử.
“Lương tiểu thư, làm minh tinh rồi đúng không? Giả bộ như không nhận ra đúng không? Coi tôi là thằng khốn nạn đúng không?” Lý Đông móc điện thoại từ trong túi ra, ấn mở album ảnh giơ lên với mọi người: “Hôm nay tới đây có không ít anh em truyền thông, các người mau tới xem đi, nhìn xem đại minh tinh Lương Hân ngọt ngào thanh thuần là người như thế nào!”
Phóng viên xung quanh nghe thấy có tin liền lập tức nhao nhao chen đến, người trong bữa tiệc gặp tình huống như vậy cũng đều nhìn lên Lý Đông trên khán đài.
Mặc dù điện thoại không lớn, nhưng Lương Hân đứng gần đó, cô ta nhìn thấy rõ ràng, trong điện thoại của Lý Đông là ảnh hai người chụp chung. Cô ta không dám tin, lúc trước khi chia tay, cô ta đã xóa hết hình trên điện thoại và máy tính của anh ta, xác định chắc chắn không lưu lại một chút bất lợi nào cho mình, vì sao anh ta lại còn những hình ảnh này?
Lý Đông giơ ảnh ra, dường như sợ người khác không hiểu còn nói thêm: “Thấy không, đây là ảnh Lương tiểu thư chụp cùng tôi bên bờ biển, nhìn bộ dạng Lương tiểu thư tựa trong ngực tôi hạnh phúc cỡ nào! Đây chính là ảnh chính tôi ăn cơm ở bên ngoài, Lương tiểu thư còn tự tay đút cơm cho tôi nha! Còn có tấm này… tấm này nữa, đây chính là ảnh chụp Lương tiểu thư dùng h.eroin…”
Vừa dứt lời, bên dưới lập tức vang lên những tiếng bàn tán. H.eroin là gì, không ít người đều biết rõ. Mấy tấm hình phía trước là sinh hoạt tình cảm cá nhân của minh tinh, có lẽ cũng chỉ khiến người ta bàn tán, nhưng tấm cuối cùng này lại là dùng h.eroin… Ở một góc trong hộc tủ đúng là có một ít đồ bằng bột, mà trên giường cũng bày ra công cụ tiêm chích. Nếu như cô ta thật sự dùng ma túy, vậy cũng coi như là phạm tội.
Cô vẫn không nhúc nhích.
“Sao vậy?” Anh giơ tay lên xoa đầu cô.
Cô im lặng một lúc mới nói: “Em… không muốn có đứa thứ hai sớm như vậy.”
“Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”
“Em muốn ở cạnh tiểu Uyên thêm vài năm nữa. Mấy năm nay, em đã thiếu con rất nhiều, nếu như lúc này có đứa thứ hai, sự chú ý của em sẽ đặt trên người thứ hai nhiều hơn, ít nhiều gì cũng bỏ quên thằng bé, cho nên tạm thời em không muốn.”
Dịch Trạch Duyên cười rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, nói: “Không cần lo lắng chuyện này, tiểu Uyên cũng không thiếu tình yêu. Nhưng nếu em không muốn có đứa thứ hai sớm như vậy thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
“Được.” Cô nép trong ngực anh cười ngọt ngào.
Hai người ôm một lúc rồi cùng nhau đi làm. Lâm Thanh Thanh đi vào phòng làm việc, vừa ngồi xuống thì em gái tiếp tân liền đi vào nói với cô: “Lâm tổng, bên ngoài có một vị tiểu thư muốn tìm cô.”
Tiếp tân nữ là do Lâm Thanh Thanh thuê.
“Tiểu thư nào?”
“Cô ấy không nói, nhưng cô ấy nói có liên quan đến “Tuyết rơi đầy sườn núi.”
Chẳng lẽ là nhà đầu tư của MV? Lâm Thanh Thanh suy nghĩ rồi nói: “Để cô ấy vào đi.”
Một lát sau, em gái lễ tân đã dẫn người vào. Người phụ nữ này đeo một cái kính râm lớn, che hơn một nửa khuông mặt, nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn nhận ra được, cô ta không phải là nhà đầu tư.
Lâm Thanh Thanh quan sát mặt cô ta một lúc, cuối cùng vẫn nhận ra được. Người tới lúng túng cười: “Lâm tiểu thư, hôm nay tôi đến là cố tình muốn giải thích với cô, tôi rất xin lỗi về chuyện bài hát “Tuyết rơi đầy sườn núi.”
Người đến chính là Cửu Cửu đã từng đạo nhạc của cô.
Đối với loại người này, Lâm Thanh Thanh cũng không cho sắc mặt tốt, chỉ nói: “Chuyện này đã giao cho luật sư xử lý, lúc đó tòa sẽ phán phải bồi thường như thế nào, tiểu thư Cửu Cửu không cần cố tình đến xin lỗi tôi.”
Cửu Cửu cười khan hai tiếng: “Tôi biết lần này đến đúng là đã quấy rầy. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho Lâm tiểu thư biết rõ một chuyện, thật ra trước kia, bài hát đó không phải là sáng tác của tôi, là là Lương Hân đưa cho tôi. Chắc Lâm tiểu thư cũng biết, quan hệ giữa tôi và Lương Hân trong công ty rất tốt. Lúc ấy, cô ta nói có viết một bài hát, nhưng cô ta vẫn luôn hát những bài hát ngọt ngào, mà lời bài hát kia quá bi thương, giọng của tôi khá hợp, nên liền cho tôi. Lúc ấy, tôi đã tưởng là cô ta viết thật.”
Lương Hân?
“Cô có chứng cứ không?’
Cửu Cửu lắc đầu: “Bởi vì quan hệ giữa tôi và cô ta rất tốt, cho nên không hề hoài nghi hay phòng bị gì. Tôi cũng không ngờ cô ta sẽ lừa mình, cho nên không giữ lại chứng cứ.”
Tuy rằng nhân phẩm của Lương Hân này đúng là có vấn đề, chuyện thất đức lừa bạn bè cũng không phải chưa từng làm, nhưng Cửu Cửu lại không có chứng cứ, Lâm Thanh Thanh cũng không thể tin lời nói một bên của cô ấy.
Lâm Thanh Thanh định lát nữa tan làm sẽ tìm Dịch Trạch Duyên bàn bạc một chút. Anh thông minh hơn cô, cùng nhìn rõ lòng người hơn cô, nói không chừng anh có thể biết.
“Tôi biết rồi, tôi còn đang bận, cô đi ra ngoài trước đi.”
Cửu Cửu cũng rất biết điều: “Vậy thì tôi không quấy rầy Lâm tiểu thư nữa.”
Hôm nay không có việc gì, bốn giờ chiều, Lâm Thanh Thanh liền tan làm. Hiện giờ, cô đi đến tập đoàn Dịch Thành như dạo chợ mua thức ăn vậy. Lâm Thanh Thanh đi thẳng đến văn phòng Dịch Trạch Duyên, không ngờ hôm nay anh lại ở trong phòng làm việc.
“Anh đang bận sao?”
Cô đến đây thường xuyên nên anh đã quen, nhưng thấy cô xuất hiện anh vẫn rất vui vẻ, cười nói: “Còn có một số việc chưa làm xong.”
“Vậy anh cứ làm đi, em ngồi đây chờ anh.”
Dù sao cũng đã quen thuộc, Lâm Thanh Thanh liền cầm một quyển tạp chí lên xem. Dịch Trạch Duyên cũng biết cô thường xuyên chạy tới đây nên đã chuẩn bị mấy quyển sách và đồ ăn vặt cô thích nữa.
Nhìn cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa đọc sách, Dịch Trạch Duyên chí muốn mau chóng để thân mật với cô, liền thúc giục người dưới tay nhanh đem báo cáo lên.
Dịch Trạch Duyên xem hết bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó xoay cổ nói với cô: “Không còn sớm nữa, muốn ở lại một lúc không?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, nhìn anh rồi vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh. Dịch Trạch Duyên đi đến ngồi xuống, Lâm Thanh Thanh liền ném quyển tạp chí xuống, thành thạo dạn.g chân ngồi trên đùi anh.
Dịch Trạch Duyên: “…”
Sao đột nhiên lại ngồi yên trên đùi anh rồi?
Lâm Thanh Thanh ghé vào ngực Dịch Trạch Duyên, mặt dán lên ngực anh.
Lâm Thanh Thanh nằm trong ngực anh một hồi, sau đó cô ngồi dậy, hai tay ôm cổ anh nói: “Dịch Trạch Duyên, em yêu anh.”
Làm loạn gì vậy, sao đột nhiên lại thổ lộ với anh?
Tim Dịch Trạch Duyên bắt đầu tăng tốc. Rõ ràng không phải lần đầu tiên buồn nôn như vậy, nhưng trong lòng anh không hiểu sao vẫn rất kích động.
“Anh quên em đã nói gì sao, em nói sau này mỗi ngày em đều sẽ thổ lộ với anh, cho nên đây là lời thổ lộ hôm nay.”
Cô thật sự rất ngọt, như thế nào cũng ngọt, mất trí nhớ ngọt, nhớ lại vẫn là ngọt, ngọt ngào khiến anh không chịu nổi.
Anh không kìm lòng được hôn lên môi của cô, càng hôn càng sâu, khi sắp không kìm chế được mới buông cô ra.
Lâm Thanh Thanh dựa vào người anh hít thở, sau đó cũng nhớ tới mình có chuyện muốn tìm anh. Quả nhiên bị sắc đẹp dụ dỗ, cô chỉ lo ôm ôm hôn hôn Dịch tiên sinh, chuyện chính sự thì quên sạch.
“Đúng rồi Trạch Duyên, hôm nay Cửu Cửu đến tìm em, anh biết Cửu Cửu không?”
“Biết, cô ta đã từng đạo nhạc của em.”
Xem ra vẫn là Dịch tiên sinh quan tâm đến cô, chuyện của cô anh đều biết.
“Hôm nay cô ấy tới tìm em, nói với em bài hát đó là Lương Hân đưa cho cô ấy. Cô ấy nói quan hệ giữa hai người họ không tệ, Lương Hân không hát được bài hát đó nên đã đưa cho cô ấy. Nhưng cô ấy không có chứng cứ chứng minh bài hát đó đúng là Lương Hân đưa cho mình, anh nói lời cô ấy có tin được không?”
“Có thể tin.”
“Ừm?”
“Không phải cô ta nói quan hệ giữa cô ta và Lương Hân rất tốt à? Nếu như quan hệ tốt, cô ta không thể hãm hại Lương Hân, trừ phi Lương Hân lừa cô ta trước.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Đột nhiên cô nhớ tới lần trước Lương Hân cùng Lâm Bằng và Lương Phỉ Phỉ tìm tới nhà. Cô ở đâu mấy người Lâm Bằng cũng không biết, chị cũng sẽ không nói cho bọn họ, như vậy sao bọn họ có thể tìm tới địa chỉ nhà cô?
Lâm Thanh Thanh nghĩ tới địa chỉ trên bản thảo cô gửi đến MK chính là nhà của cô và Dịch Trạch Duyên, nếu như lúc trước Lương Hân vô tình nhìn thấy được bản thảo cô gửi đến thì đương nhiên sẽ biết địa chỉ nhà cô.
“Còn nhớ anh đã từng đưa một tập ảnh của Lương Hân cho em xem không?”
Nghe thấy Dịch Trạch Duyên nói vậy, Lâm Thanh Thanh sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra anh đang nói đến cái gì.
Hẳn là vào năm thứ ba sau khi cô và Dịch Trạch Duyên kết hôn, khi đó Lương Hân mới ra mắt không lâu, Dịch Trạch Duyên cầm một tập ảnh đưa cho Lâm Thanh Thanh, hỏi cô có muốn tung những tấm ảnh này ra ngoài không, bởi vì một khi tung ra, sợ là Lương Hân sẽ xong đời, không chỉ vậy mà còn liên lụy đến Lâm Bằng, dù sao Lâm Bằng cũng là ba cô, cho nên anh mới hỏi ý của cô.
Năm đó, cô khiến Lương Hân nghỉ học, lại làm cô ta bị hủy dung, cũng coi như đã báo thù được việc cô ta bỏ thuốc cô, cho nên về sau, Lương Hân được Lâm Bằng đập tiền vào để xuất đạo, cô không hỏi đến nữa, cộng thêm chuyện lúc ấy cô không muốn đón nhận ý tốt của Dịch Trạch Duyên, cho nên liền cự tuyệt anh, cũng biểu thị rất thẳng thắn, thù của cô thì cô sẽ tự báo, không cần anh nhúng tay vào.
Nghĩ lại thì hành vi năm đó của cô đúng là rất cặn bã.
Năm đó, điều cô muốn chính là, nếu như cô đã không tìm Lương Hân báo thù, vậy sau này nước sông không phạm nước giếng. Nhưng Lương Hân hết lần này đến lần khác không nhìn ra ý tốt của cô, lần lượt đụng tới ranh giới cuối cùng của Lâm Thanh Thanh.
Cô ta đã không muốn để ân oán lúc trước kết thúc, vậy thì cô cũng không ngại cho cô ta một bài học nhớ đời.
“Tung ra ngoài đi.”
Dịch Trạch Duyên gật đầu: “Được, để anh sắp xếp.”
Trước khi Dịch Trạch Duyên và Lâm Thanh Thanh về nhà, anh liền đến tìm Hoắc Nhất, bảo anh ta liên hệ với người đồng hương kia.
Sau khi lên xe, Lâm Thanh Thanh hỏi: “Đồng hương của Hoắc Nhất chính là người chụp ảnh sao?”
“Ừm.”
“Vậy anh ta có biết Hoắc Nhất là người của anh không?”
“Không biết, em cứ tin vào năng lực làm việc của Hoắc Nhất.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Đồng Hương của Hoắc Nhất tên là Lý Đông, sau khi đến Bắc Thành, anh ta cảm thấy tên này hơi tầm thường nên đã đổi thành Lý Đông Khải. Hoắc Nhất và Lý Đông Khải vô tình gặp nhau, Lý Đông Khải mời Hoắc Nhất uống rượu, trong bữa cơm đó đã thổi phồng mình rất nhiều, nói anh ta ở Bắc Thành tốt ra sao…
Hoắc Nhất là một người thông minh nhạy bén, nếu không thì cũng sẽ không được Dịch Trạch Duyên chọn làm trợ lý. Cho nên Hoắc Nhất nghe lời anh ta nói thì liền biết là Lý Đông Khải đang ba hoa. Lúc đó, vừa hay Dịch Trạch Duyên vừa giao cho Hoắc Nhất một nhiệm vụ, bảo cậu ta tìm một người vừa xấu vừa ngu ngốc, Hoắc Nhất liền cảm thấy Lý Đông Khải này rất phù hợp.
Hoắc Nhất không vạch trần anh ta, thuận theo khen anh ta vài câu, Lý Đông Khải nhanh chóng lâng lâng cả người. Dần dần, Hoắc Nhất dẫn dắt chủ đề đến chuyện phụ nữ, Lý Đông Khải lại bắt đầu khoác lác, nói anh ta ở Bắc Thành có rất nhiều phụ nữ.
Hoắc Nhất nghe xong liền tỏ vẻ hâm mộ, sau đó lập tức thở dài một tiếng, cảm thán nói: “Nếu tôi có thủ đoạn như anh Lý thì thật tốt, nếu không thì cũng sẽ không đau khổ như vậy.”Lý Đông nghe cậu ta nói như vậy liền hỏi có chuyện gì xảy ra, Hoắc Nhất đáp: “Gần đây tôi có nhìn trúng một cô gái, phí hết tâm tư theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy lại không thèm để ý đến tôi, nói tôi là người đến từ nơi khác, không phải người ở đây, cô ấy nói mình coi thường người vùng khác, vừa bẩn vừa đen.”
Quả nhiên Lý Đông nghe xong thì rất khó chịu. Đa số chuyện anh ta nói với Hoắc Nhất đều là khoác lác, anh ta ở Bắc Thành phải lăn lộn rất nhiều, cộng thêm lòng tự trọng của Lý Đông rất lớn, ban đầu khi mới đến Bắc Thành, anh ta cũng bị người khác xem thường, cho nên bây giờ thoáng có chút thành tựu, anh ta ghét nhất là những người thấy mình là người ngoại tỉnh mà xem thường.
Lý Đông vỗ vai anh ta, nói: “Người anh em, nếu cậu không ngại thì đưa phương thức liên hệ của người phụ nữ này cho tôi, tôi đi chăm sóc cô ta. Người phụ nữ như cô ta tôi gặp nhiều rồi, chẳng qua chỉ giả vờ thanh cao thôi.”
Hoắc Nhất tỏ ra hoài nghi nhìn anh ta, nhưng vẫn đưa ảnh cho anh ta nhìn: “Cô ấy tên là Lương Hân, cô ấy một lòng muốn trở thành minh tinh, bây giờ đã ký hợp đồng với công ty quản lý, chỉ không lâu nữa sẽ ra mắt. Tương lai người ta sẽ là minh tinh, sao có thể nhìn trúng chúng ta? Tâm ý của anh Lý em nhận, nhưng anh Lý không cần vì em mà tốn thời gian.”
Sĩ diện của Lý Đông càng cao hơn, chối tai nhất chính là người khác không tin anh ta. Lúc này, anh ta liền cầm lấy tấm ảnh, nói: “Cậu nhìn xem người anh em.”
Không ngờ hai tháng sau, Lý Đông liền đưa cho Hoắc Nhất một tập ảnh. Hoắc Nhất biết Lý Đông đang khoe khoang với mình, giống như đang nói, cậu nhìn xem, không phải cậu nói tôi không làm được à? Nhưng những tấm ảnh này chính là thứ Hoắc Nhất đang cần, Hoắc Nhất rất hài lòng, giả vờ khen anh ta vài câu.
Trước tết, tập đoàn Dịch Thành tổ chức một bữa tiệc cuối năm. Toàn thể nhân viên cao thấp và khách hàng hợp tác đều được mời tham gia. Hiện giờ, Dịch Trạch Duyên đã công khai thân phận của Lâm Thanh Thanh. Thân là phu nhân của ông chủ tập đoàn Dịch Thành, đương nhiên Lâm Thanh Thanh cũng tham gia.
Bữa tiệc được tổ chức vào hai mươi bảy tháng chạp. Hôm đó, Lâm Thanh Thanh mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, tiểu Uyên mặc một bộ vest của trẻ con rất trang trọng, Dịch tiên sinh thì một chiếc áo đuôi tôm gắn nơ, rất giống quý công tử cận đại.
Trương Thục Hỉ và mấy người phụ trách bên nhà máy rượu cũng tham gia bữa tiệc. Lâm Thanh Thanh đi theo Dịch Trạch Duyên bắt chuyện với bọn họ. Lâm Thanh Thanh nghĩ đến một chuyện liền nói với Trương Thục Hỉ: “Con có thể tâm sự riêng với mẹ không?”
“Đến đây đi.”
Trương Thục Hỉ đưa cô đến một góc vắng, hỏi cô: “Muốn nói chuyện gì?”
Lâm Thanh Thanh nói: “Con nhớ lại cả rồi.”
Trương Thục Hỉ đang cúi đầu uống ly Champagne, nghe vậy liền híp mắt quay sang nhìn cô, không nói một câu nào.
“Con biết trước đây đã xảy ra một số chuyện không vui với mẹ. Mấy năm trước, con từng gặp phải cú sốc, trở nên mẫn cảm tự ti, cả người đầy tội lỗi, cho nên đã bất kính với mẹ.”
Ánh mắt Trương Thục Hỉ nghi ngờ nhìn cô, tự như không tin cô sẽ nói với mình những lời này. Bà nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó thở dài một hơi: “Cô không cần tự trách, tôi cũng có chỗ không đúng. Trước đây tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần cô đối tốt với Trạch Duyên và tiểu Uyên thì mọi chuyện đã qua tôi không muốn so đo nữa.”
Lâm Thanh Thanh thở phào một hơi: “Được, cảm ơn mẹ đã thông cảm.”
Hai người hàn huyên một lúc rồi trở lại tìm Dịch Trạch Duyên và tiểu Uyên, không ngờ bên cạnh Dịch Trạch Duyên còn có thêm mấy người, Lâm Bằng, Lương Phỉ Phỉ và Lương Hân.
Lâm Thanh Thanh biết Dịch Trạch Duyên gửi thư mời cho bọn họ nên cũng không ngạc nhiên, nhưng rõ ràng Trương Thục Hỉ không biết bọn họ, bà đi lên trước hỏi Dịch Trạch Duyên: “Mấy người này là…”
Dịch Trạch Duyên liền giới thiệu bọn họ. Lúc này, Trương Thục Hỉ mới biết mấy người này là người nhà của Lâm Thanh Thanh.
Lương Phỉ Phỉ nghe nói đây là mẹ Dịch Trạch Duyên lập tức tỏ vẻ tôn kính, quay sang nịnh nọt khen lấy khen để, nào là bà chăm sóc rất kỹ nên nhìn rất trẻ, nào là bộ lễ phục hôm nay bà mặc rất đẹp, còn cả đây chuyền bà đeo thật sáng mắt.
Trương Thục Hỉ cũng đã nghe qua về chuyện gia đình Lâm Thanh Thanh, biết người mẹ kế này trước đâu là tiểu tam. Gia đình Trương Thục Hỉ cũng coi như bị tiểu tam phá hoại, cho nên bà luôn không có cảm tình với những người như vậy, không đuổi bà ta đi là vì nể mặt Lâm Thanh Thanh, cho nên đối với những lời nịnh hót của Lương Phỉ Phỉ, trong lòng bà cảm thấy rất buồn nôn, mặt chỉ lạnh lùng ứng phó qua loa.
Có lẽ là nhìn ra Trương Thục Hỉ không dính chiêu, Lương Phỉ Phỉ cũng tự hiểu không đi nịnh hót lấy lòng nữa, bà ta cười nói: “Lần này a Hân nhà tôi có thể được làm người phát ngôn của tập đoàn Dịch Thành đúng là may mắn, là do Dịch tiên sinh và Dịch phu nhân đã cân nhắc đến nó.”
Lương Phỉ Phỉ nói xong liền cười thâm sâu nhìn Lâm Thanh Thanh, có lẽ là đang nói: cô nhìn đi, Lương Hân nhà tôi rất tài giỏi, không cần dựa vào cô để Dịch Trạch Duyên giúp đỡ giải quyết chuyện bị phong sát, vậy mà chỉ nháy mắt đã được trở thành người phát ngôn của tập đoàn Dịch Thành, tựa như đang châm chọc Lâm Thanh Thanh tự tay đánh vào mặt mình.
Dịch Trạch Duyên nói: “Lương Hân là chị kế của tôi, đương nhiên phải chiếu cố cô ta một chút rồi.”
Lương Hân cũng lập tức cầm một chén rượu giơ lên với Dịch Trạch Duyên làm động tác mời: “Cảm ơn Dịch tiên sinh đã giúp đỡ.” Ánh mắt cô ta cũng quét lên người Lâm Thanh Thanh: “Cũng cảm ơn Thanh Thanh đã chiếu cố đến tôi.”
Lâm Thanh Thanh sao có thể không nhìn ra, Lương Hân biểu hiện thoải mái như thế chính là cố tình muốn khiến cô khó chịu.
Lâm Bằng nhìn không hiểu tình trạng thực sự giữa Lương Hân, Lương Phỉ Phỉ và Lâm Thanh Thanh. Ông ta rất vui vẻ, gương mặt không kìm được mà nở một nụ cười: “Nhìn thấy hai chị em các con thế này, ba thực sự rất vui.” Ông giơ ly rượu lên với Dịch Trạch Duyên và Trương Thục Hỉ, cười nói: “Dịch lão phu nhân, Dịch tiên sinh, tôi kính hai người một ly.” Lâm Bằng nói xong liền uống một hơi cạn sạch.
Lâm Thanh Thanh không biết Lâm Bằng ngốc thật hay đang giả vờ ngu. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao cô có thể chung sống hòa bình với Lương Hân được chứ?
Đúng vào lúc này, một người chậm rãi đi đến từ phía sau Lương Hân, ánh mắt của anh ta chăm chú nhìn Lương Hân, không rõ gọi một tiếng: “Lương Hân?”
Lương Hân nghe thấy liền quay đầu nhìn lại. Thần sắc rạng rỡ của cô ta như bị giội một gáo nước lạnh sau khi nhìn thấy người kia, nháy mắt biết mất ngay lập tức. Cô ta híp mắt nhìn người kia, nhanh chóng nhận ra anh ta.
Lý Đông Khải nhìn thấy mặt cô ta, cuối cùng cũng xác nhận rõ cô ta là Lương Hân, anh ta liền đi lên phía trước nói: “Tôi đã nói rất giống mà, không ngờ là cô thật.” Anh ta cười đùa tí tửng: “Nhiều năm không gặp như vậy, cô có nhớ tôi không?”
Sự chán ghét trong mắt Lương Hân khi đối mặt với người này bất kể thế nào cũng không kiềm nén nổi. Cô ta giương mặt lạnh lùng: “Anh không được nói lung tung, tôi không hề quen anh.”
Lý Đông là người có lòng tự trọng rất lớn, vừa nhìn thấy Lương Hân anh ta liền hấp tấp tiến đến chào hỏi, vậy mà lúc này cô ta lại giả bộ không quen biết. Hôm nay là đồng hương cho anh ta thiệp mời đến MK, có lẽ là muốn thể hiện với cậu ta hiện giờ mình rất tốt, còn có thể cầm được vé tới MK, anh ta biết người đồng hương kia nhất định đang ở xung quanh nên không muốn bị cậu ta chế giễu.
“Cô như vậy là không đúng rồi, cho dù chia tay cũng không nên tỏ ra không quen biết như vậy chứ?”
Hôm nay, đến bữa tiệc của tập đoàn Dịch Thành có không ít phóng viên. Hiện giờ, Lương Hân đang là người của công chúng, tin tức bát quái về người trong giới chính là điều các phóng viên quan tâm nhất. Cô ta sợ người này sẽ nói ra những chuyện không nên liền vội vàng nói: “Ở đây là bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Dịch Thành, anh là tên lưu manh ở đâu mà dám đến đây làm loạn?” Lương Hân nói xong liền nói với Dịch Trạch Duyên: “Dịch tiên sinh, tôi không biết người này, có thể để bảo vệ mời anh ta ra ngoài không?”
Lương Phỉ Phỉ bên cạnh cũng thêm nếm: “Dịch tiên sinh, xem ra người này là trà trộn vào, bữa tiệc cuối năm quan trọng như vậy chớ để người không liên quan làm hỏng.”
Dịch Trạch Duyên không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ gần đó. Bảo vệ thấy thế liền vội vàng đi tới, nhìn tư thế là muốn đưa Lý Đông ra ngoài. Lý Đông thấy vậy liền vội vàng đưa giấy mời ra: “Không phải tôi trà trộn vào, tôi có giấy mời.”
Dịch Trạch Duyên liền phất tay với bảo vệ, nói: “Nếu đã có giấy mời thì chính là khách của Dịch Thành, có lẽ là những đồng nghiệp khác đưa người thân tới. Lương tiểu thư, có lẽ là có hiểu lầm rồi.”
Có hiểu lầm mới là lạ. Cô ta không tin loại người như Lý Đông mà lại có người nhà làm ở tập đoàn Dịch Thành.
Cô ta không muốn để Lý Đông ở lại nơi này, không thể để cho người khác biết cô ta đã từng có quan hệ với anh ta được.
Lương Hân nói tiếp: “Cho dù vị tiên sinh này được mời tham gia bữa tiệc, nhưng anh ta lại quấy rối tôi, nhờ Dịch tiên sinh giúp tôi đòi lại công đạo.”
“Tôi quấy rối cô?” Lý Đông nghe xong liền khó chịu. Nhiều người nhìn như vậy mà lại nói anh ta quấy rối mình, không muốn cho anh ta mặt mũi sao? “Người phụ nữ này, vậy mà lại trở mặt như không quen biết? Tự nghĩ lại đi, xem mấy năm trước khi đi cùng với cô, tôi đã bỏ trên người cô bao nhiêu tiền?”
Lương Hân cảm thấy người này thực sự không muốn mặt mũi nữa rồi. Khi đó cô ta còn trẻ, không nhìn rõ người khác, bị tên côn đồ này giả dạng làm đại gia lừa gạt, anh ta bỏ tiền trên người cô ta? Vậy mà còn không biết xấu hổ nói ra, ngoại trừ mấy lần mua đồ hiệu bên ngoài thì mấy cái túi xách và đồ trang sức anh ta mua cho, có cái nào không phải hàng fake? Anh ta chính là tên lưu manh ở Bắc Thành, chuyên làm những chuyện ăn trộm.
Lúc trước, cô ta tuổi trẻ không hiểu chuyện nên mắt mới bị mù, sau khi bị người ta lừa tiền lừa sắc mới nhận ra, trên đời này chẳng thể dựa vào ai mà chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lý Đông chính là quá khứ đen tối của cô ta. Hiện giờ, sự nghiệp của cô ta đang phát triển không ngừng, lại mới được nhận làm người phát ngôn của tập đoàn Dịch Thành, cô ta không muốn để người này trở thành vết nhơ cản đường mình.
“Dịch tiên sinh, tôi thực sự không biết người này. Dịch tiên sinh là tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thành, cũng là chủ của bữa tiệc này, có thể mời Dịch tiên sinh giải hòa một chút, khuyên nhủ vị tiên sinh này đừng quấy rầy tôi được không, nếu không tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát.”
Lương Hân dùng từ ngữ rất lịch sự, người không biết còn tưởng Lý Đông đúng là một tên côn đồ không có ý tốt.
Dịch Trạch Duyên không nói gì, Lương Phỉ Phỉ liền vẫy tay với bảo vệ: “Còn đứng đó làm gì, mau tới đuổi cái thằng đê tiện này ra ngoài đi.” Bà ta không hề khách sáo chút nào, giống như đang sai bảo vệ nhà mình vậy.
Nhưng mấy người bảo vệ kia đều không lay động. Lương Phỉ Phỉ bị làm mất mặt, nghĩ đến dù sao đây cũng là nhà người ta, liền gượng cười nói với Dịch Trạch Duyên: “Dịch tiên sinh, anh xem…”
Dịch Trạch Duyên liền nói: “Trước tiên mời vị tiên sinh này đi ra ngoài trước, dù sao Lương tiểu thư cũng là người phát ngôn cho sản phẩm mới của chúng tôi, Lương tiểu thư bị kinh sợ cũng không tốt.”
Lương Hân nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Có hai bảo vệ tiến lên túm lấy Lý Đông, muốn kéo anh ta ra ngoài. Lý Đông cảm thấy vô cùng mất mặt. Anh ta biết người đồng hương kia nhất định đang ở gần đây, nếu cậu ta nhìn thấy mình bị người ta xem như thằng khốn nạn mà kéo ra ngoài, vậy còn mặt mũi nào mà gặp cậu ta nữa, làm sao có thể trở về quê khoe khoang khoác lác nữa.
Mặc dù Lý Đông này cũng chỉ là thằng tầm thường, nhưng bình thường mấy thằng đàn em còn phải gọi anh ta một tiếng anh Đông, mặc dù không thể sánh bằng người giới thượng lưu, nhưng anh ta cũng là người muốn giữ thể diện.
Cho nên lúc này Lý Đông liền phát bực. Con nhóc chết tiệt này vậy mà không thèm giữ lại một chút thể diện cho anh ta, tốt xấu gì cũng đã từng ở chung, nhiều năm như vậy, cho dù từng ở cùng nhau nhưng anh ta cũng không đi tìm Lương Hân, cũng không có tung những tấm hình đen tối của cô ta ra ngoài. Anh ta cảm thấy mình đã hạ tay rồi, không ngờ cô ta lại trở mặt vô tình như thế! Anh ta đẩy hai người bảo vệ ra. Trước bữa tiệc có khán đài, Lý Đông liền tiến đến. Dưới cơn thịnh nộ, anh ta càng nhìn càng thấy Lương Hân đáng hận. Cô ta để anh ta khó xử như thế đúng không, vậy được rồi, anh ta cũng sẽ khiến cô ta khó xử.
“Lương tiểu thư, làm minh tinh rồi đúng không? Giả bộ như không nhận ra đúng không? Coi tôi là thằng khốn nạn đúng không?” Lý Đông móc điện thoại từ trong túi ra, ấn mở album ảnh giơ lên với mọi người: “Hôm nay tới đây có không ít anh em truyền thông, các người mau tới xem đi, nhìn xem đại minh tinh Lương Hân ngọt ngào thanh thuần là người như thế nào!”
Phóng viên xung quanh nghe thấy có tin liền lập tức nhao nhao chen đến, người trong bữa tiệc gặp tình huống như vậy cũng đều nhìn lên Lý Đông trên khán đài.
Mặc dù điện thoại không lớn, nhưng Lương Hân đứng gần đó, cô ta nhìn thấy rõ ràng, trong điện thoại của Lý Đông là ảnh hai người chụp chung. Cô ta không dám tin, lúc trước khi chia tay, cô ta đã xóa hết hình trên điện thoại và máy tính của anh ta, xác định chắc chắn không lưu lại một chút bất lợi nào cho mình, vì sao anh ta lại còn những hình ảnh này?
Lý Đông giơ ảnh ra, dường như sợ người khác không hiểu còn nói thêm: “Thấy không, đây là ảnh Lương tiểu thư chụp cùng tôi bên bờ biển, nhìn bộ dạng Lương tiểu thư tựa trong ngực tôi hạnh phúc cỡ nào! Đây chính là ảnh chính tôi ăn cơm ở bên ngoài, Lương tiểu thư còn tự tay đút cơm cho tôi nha! Còn có tấm này… tấm này nữa, đây chính là ảnh chụp Lương tiểu thư dùng h.eroin…”
Vừa dứt lời, bên dưới lập tức vang lên những tiếng bàn tán. H.eroin là gì, không ít người đều biết rõ. Mấy tấm hình phía trước là sinh hoạt tình cảm cá nhân của minh tinh, có lẽ cũng chỉ khiến người ta bàn tán, nhưng tấm cuối cùng này lại là dùng h.eroin… Ở một góc trong hộc tủ đúng là có một ít đồ bằng bột, mà trên giường cũng bày ra công cụ tiêm chích. Nếu như cô ta thật sự dùng ma túy, vậy cũng coi như là phạm tội.