Chương 36
Mười ngày trước, Khanh Hạo đã dẫn theo những người còn lại của Khanh gia rời đi, chỉ chừa lại hai thị vệ cho Khanh Tố. Khiêm nhi một hai ầm ĩ không chịu rời đi, vì vậy Khanh Hạo đành chiều ý nó, mà ông lão không muốn xa Khiêm nhi cũng quyết định ở lại. Nói đến lão già này, ông tự xưng là Lão Yên Can Tử, là một thôn dân bình thường trên núi. Huynh đệ Khanh gia tất nhiên không tin, nhưng họ cũng sẽ không làm khó ông, nếu đã mai danh ẩn tích, chắc chắn ông tự có lý do riêng.
Võ công của Lão Yên Can Tử rất kỳ lạ, nhìn như không có chiêu thức gì, nhưng những đòn đánh tưởng là tùy tiện đó, người trúng phải không chết cũng tàn phế, vừa chính xác vừa tàn nhẫn. Cho dù Khanh Tố am hiểu về các kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ, hắn cũng không nhớ có một nhân vật như vậy. May mắn thay, họ là bạn chứ không phải kẻ thù, nếu không sẽ phải gặp một rắc rối lớn.
Căn nhà gỗ họ đang ở, mọi thứ đều được trang bị đầy đủ, rõ ràng trước đó đã từng có người khác sống, nhưng từ khi bọn họ chuyển đến, ngoại trừ Minh Chiêu ra, bọn họ chưa từng nhìn thấy một người lạ khác, có lẽ vì không muốn đối mặt nên tạm thời nhường chỗ cho bọn họ. Khanh Tố ngày đó đã gặp một người trong số đó, nhưng lúc ấy tâm trí hắn rối bời, bây giờ cũng không nhớ nổi.
Căn nhà gỗ nằm dưới một vách núi, xung quanh cỏ mọc um tùm, hoa dại nở rộ, bên cạnh có dòng suối chảy róc rách, là một nơi tĩnh dưỡng rất lý tưởng.
Trong mười ngày Bạch Tam hôn mê, Minh Chiêu gần như đã chữa lành nội thương và ngoại thương của Bạch Tam, tuy nhiên hắn nói rằng trái tim của nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng do tích tụ lâu dài, cần hai loại thảo dược để hồi phục hoàn toàn. Hai dược liệu này tuy không khó tìm nhưng ở trấn Bạch Thạch thì không có, vì vậy Khanh Tố đã cử người đến thị trấn gần nhất để mua. Hắn không có ý định đưa Bạch Tam về gặp mẫu thân cho đến khi nàng bình phục hoàn toàn.
"Tam cô nương, tại hạ muốn hỏi cô nương một chuyện." Minh Chiêu ngồi trên chiếc ghế tre dưới gốc cây lựu nghiêng nghiêng, vừa phe phẩy chiếc quạt vừa nhãn nhã hỏi. Bên cạnh có một cái bếp nhỏ, ấm trà trên bếp đang bốc khói trắng xóa, người pha trà là Khanh Tố.
Đã qua Tết Đoan Ngọ, mưa không còn thường xuyên như trước, thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu lên nền đất phía trước ngôi nhà gỗ, chói lòa đến mức người ta phải nheo mắt.
Lão Yên Can Tử không chịu nổi cái nắng mùa hè, sớm đã rút vào nhà ngủ trưa. Thể chất Bạch Tam thiên về hàn, ngồi dưới ánh nắng hồi lâu vẫn không đổ mồ hôi. Nghe hỏi, nàng thắc mắc quay đầu nhìn Minh Chiêu.
"Hôm đó các ngươi rời đi như thế nào?" Minh Chiêu hỏi. Lúc đó có người đến, hắn đưa cho nàng Tục Mệnh Hoàn vì hắn không chắc liệu mình có thể dùng biện pháp hòa bình đuổi những người đó đi hay không, đưa nàng để nàng dùng trong trường hợp cả hai bị phân tán. Sự biến mất đột ngột của nàng và Khiêm nhi thực sự khiến hắn bất ngờ, đến nay vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.
Khanh Tố đang rót nước từ ấm vào bình trà, nghe thấy lời này thì không khỏi dừng lại, cũng quay đầu nhìn về phía Bạch Tam đang ngồi trên bậc thềm.
"Dì dẫn ta đi qua đường hầm dưới gầm giường." Bạch Tam còn chưa mở miệng, Khiêm nhi vẫn luôn ngồi xổm trên bãi cỏ dưới gốc cây, không biết đang làm gì, bỗng nhiên đứng dậy ôm theo một bó cỏ lớn, lớn tiếng nói. Lời này vừa nói ra, không chỉ Khanh Tố, mà cả Minh Chiêu cũng giật mình.
"Dưới gầm giường có đường hầm?" Minh Chiêu thắc mắc, tự hỏi mình đã sống ở đây hai ba tháng sao lại không phát hiện ra. Mà quan trọng nhất là Bạch Tam làm sao có thể biết được.
"Đúng vậy." Khiêm nhi hớn hở chạy về phía ba người, hưng phấn như đang dâng hiến một bảo bối, "Bên trong vui lắm, đường nào cũng có, lúc dì và ta đi ra thì đã lên đến đỉnh núi rồi. Dì ơi, dì dạy ta đan cái này đi..."
Khi đến trước mặt Bạch Tam, nó đặt hết cỏ đã nhổ vào tay nàng, từ trong lòng lấy ra một con châu chấu khô, nhìn nàng đầy mong đợi.
"Được." Bạch Tam mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. Nàng đưa tay bới lá cỏ lộn xộn trong tay một lúc lâu, mới chọn ra một nhánh cỏ thon dài và dẻo dai, "Cần loại này, ngươi tìm thêm vài cọng nữa đi."
Mãi đến khi nhìn thấy Khiêm nhi vội vàng rời đi, Bạch Tam mới quay đầu lại, chợt phát hiện Khanh Tố đang nhìn mình với vẻ mặt dò hỏi, lúc này nàng mới nhớ đến chủ đề vừa rồi, nhìn sang Minh Chiêu thì phát hiện hắn đang tựa vào lưng ghế, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không mấy quan tâm đến câu trả lời.
"Gian nhà tranh mà Minh Chiêu tiên sinh ở trước đây là nhà của người giữ mộ. Sau này, người giữ mộ qua đời, nhà tranh đã hư hỏng đến mức không che chắn được mưa gió nên ta đã dọn xuống dưới... Có rất nhiều lối đi thông đến các ngôi mộ." Nàng chậm rãi nói.
Khanh Tố nhớ lại ngày đó nàng từng nói mình lớn lên trong bãi tha ma này, còn lối đi bí mật bên dưới, có lẽ là do những người giữ mộ bỏ lại sau khi trộm mộ. Nghĩ đến đây, hắn vừa buồn cười vừa thấy xót xa, lúc quay người pha trà thì thấy Minh Chiêu đang mỉm cười, rõ ràng cũng nghĩ giống hắn.
"Thì ra là như vậy." Minh Chiêu ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn đến nơi giao nhau giữa nền trời trong xanh cùng những rặng cây xanh, không nói thêm lời nào.
Khanh Tố cung kính đưa cho hắn một tách trà đã pha, sau đó lại mang một tách khác đi tới chỗ Bạch Tam, không sợ nóng mà chen vào, ôm nàng ngồi lên đùi mình. "Tam nhi mau thử trà ta pha xem." Hắn nói, lúc Bạch Tam đưa tay nhận lấy, hắn lại không đưa cho nàng mà trực tiếp đưa cốc lên môi nàng, đút cho nàng từng ngụm nhỏ. Miệng không quên lải nhải: "Từ từ thôi, cẩn thận bị bỏng."
Nước trà có màu xanh biết trong suốt, uống vào miệng hơi chát nhưng khi nuốt xuống lại có dư vị đậm đà khiến cho miệng lưỡi đều sảng khoái.
"Thơm lắm, ngươi cũng uống đi." Bạch Tam thấy Khanh Tố nóng đến trán ướt đẫm mồ hôi, bèn lấy khăn tay từ trong lòng ra lau cho hắn, đồng thời nâng tách trà đang cầm đến trước mặt hắn. Khanh Tố đang thoải mái hưởng thụ bàn tay mát lạnh của nàng lướt qua má, không ngờ chiếc tách trong tay đột nhiên bị một bàn tay nhỏ vươn ngang cướp mất.
"Suýt khát chết rồi! Tam thúc, ta còn muốn nữa." Không rõ từ lúc nào Khiêm nhi đã trở về, một hơi uống hết nửa tách trà rồi đưa lại cho Khanh Tố, miệng không ngừng kêu gào.
Ý cười trên mặt Khanh Tố đóng băng, ánh mắt từ khuôn mặt nhỏ nhắn của Khiêm nhi chậm rãi dời sang chiếc tách trống rỗng trong tay, rồi lại từ từ chuyển ngược lại, trong mắt hắn lóe lên hung quang.
Khiêm nhi bị hắn nhìn đến bối rối, "Tam thúc, ta còn vẫn khát." Nó phàn nàn, sau khi nhìn đến Bạch Tam cũng lập tức quên mất chuyện đó. "Dì ơi, trời nóng lắm, đừng ngồi với Tam thúc nữa. Chúng ta qua chỗ râm mát kia đi." Nó thuộc phái hành động cao hơn lời nói, còn chưa nói hết câu đã kéo Bạch Tam từ trong lòng Khanh Tố đi thẳng về phía tán cây.
"Này oắt con! Tam nhi là của ta!" Khanh Tố bỗng phản ứng lại, hùng hổ hét lớn một tiếng, từ ghế bật dậy ôm lấy Bạch Tam từ phía sau.
Lần này không chỉ Khiêm nhi mà cả Bạch Tam cũng có chút bối rối.
"Sao vậy?" Nàng quay lại thấp giọng hỏi, tay nhẹ vuốt ve đầu Khanh Tố, trong lòng thầm nghĩ có phải hắn bị mặt trời đốt đến choáng váng đầu óc hay không. Nàng chỉ nghĩ vậy, nhưng Khiêm nhi đã hỏi rồi.
"Tam thúc, thúc bị váng đầu sao? Thúc có muốn đi ngủ một lát giống ông lão không?"
Khanh Tố nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nó: "Tất nhiên rồi." Nói xong hắn bế Bạch Tam đi thẳng vào nhà, đóng sầm cửa lại trước khi Khiêm nhi kịp phản ứng.
"Dì ơi..." Khiêm nhi gọi, nó nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi lại nhìn những nhánh cỏ mình cực khổ hái được, cuối cùng nhìn về phía Minh Chiêu vẫn luôn nhàn nhã ngồi trên ghế xem chuyện vui. "Thúc thúc?"
Minh Chiêu mỉm cười vẫy tay gọi nó: "Đến đây ta dạy ngươi."
Khi đã rơi vào lưới tình, nam nhân đó còn nhỏ nhen hơn cả một đứa trẻ.
- ---
Hai ngày sau, thủ vệ mua dược liệu đã trở về, đồng thời mang theo tin tức Khanh Hạo đã dẫn đầu thủy binh tinh nhuệ của Khanh gia xuất phát từ Kính Dương đến Hổ Tu. Hổ Tu là một quận ven biển, quanh năm bị người Nam Di xâm chiếm, lần này Khanh Hạo thực sự bị chọc giận, có vẻ như không lâu nữa Nam Di sẽ chỉ còn là lịch sử.
Huynh trưởng vừa rời đi, Khanh Tố trái lo phải nghĩ nhưng vẫn không dám quay lại gặp mẹ ngay. Hắn nhớ đến ngay cả nhị ca ngoan cố của hắn cũng bị mẫu thân lừa vào tròng, thì một kẻ xảo quyệt như hắn, có Tam nhi là điểm yếu, nếu không có sự chuẩn bị chu toàn, hắn thực sự không có dũng khí đối mặt với thủ đoạn của mẫu thân. Nếu lại bị giam giữ, dù bà không ra tay hắn cũng không thể chịu đựng nổi. Mặc dù biết rõ mẫu thân cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp, nhưng hắn vẫn không muốn phải xa Tam nhi một lần nào nữa.
Cân nhắc tới lui, cuối cùng hắn quyết định dẫn theo Bạch Tam và Khiêm nhi chặn thuyền của huynh trưởng ở giữa đường. Dù thế nào đi nữa, nếu có thể trì hoãn thì cứ trì hoãn, dù sao bọn họ cũng sẽ dạo chơi bên ngoài một thời gian, nhân tiện dạy Tam nhi cách đối phó với mẫu thân.
Khi chuẩn bị rời đi, họ gọi thêm cả Minh Chiêu.
"Phải đến ngày 20 tháng 8, nữ tử áo đỏ mới xuất hiện. Còn có ba tháng nữa, không bằng ngài hãy ra biển với bọn ta. Tháng 8 bọn ta sẽ đưa ngài trở về." Khanh Tố thử đề nghị, thái độ rất chân thành. Nhưng ngay cả Khiêm nhi cũng biết những chuyện hắn làm đều vì Bạch Tam.
Minh Chiêu trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý. Người khác chỉ nghĩ hắn thích đi khắp nơi du ngoạn nhưng ít ai biết rằng hắn luôn tìm kiếm một bóng đỏ mờ ảo trong biển người mênh mông.
Trước khi rời đi Khanh Hạo đã để lại năm con ngựa, bảy người một nhóm, Bạch Tam và Khanh Tố cùng cưỡi một con, Khiêm nhi và Lão Yên Can Tử cùng cưỡi một con, những người còn lại vừa đủ mỗi người một ngựa.
Ngày khởi hành là ngày mười tháng năm, hôm ấy thời tiết rất đẹp. Khanh Tố quen thuộc với địa hình nên dẫn đầu mọi người đi đường tắt, qua Tân An, vượt đỉnh Chương Bình, một đường đi không nghỉ ngơi, cuối cùng vào giữa trưa ba ngày sau, họ đã chặn được thuyền chiến của Khanh gia trên dòng Minh Giang, cách quận Vi Bình hơn năm mươi dặm.
Nhìn thấy họ, mặc dù Khanh Hạo có chút ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng. Ngẫm nghĩ một chút mới nhận ra tiểu đệ sợ phải đối mặt với mẫu thân, hắn cũng không vạch trần mà chỉ là lệnh người chuẩn bị nước nóng cho bọn họ gột rửa mệt mỏi mấy ngày qua, đồng thời chuẩn bị yến tiệc để chiêu đãi.
Khiêm nhi còn nhỏ, không thể chịu nổi mệt mỏi sau đường dài, đang tắm thì ngủ thiếp đi. Bạch Tam vừa mới khỏi bệnh nặng, bị Khanh Tố ép về khoang thuyền nghỉ ngơi. Buổi tối, đoàn thuyền đến quận Tử Dương, Khanh Hạo ra lệnh thả neo, không định di chuyển suốt đêm như những ngày trước.
Vì quen biết nhau trong lúc khó khăn nên Khanh Hạo không tổ chức tiệc tẩy trần quá long trọng mà chú trọng vào sự chân thành, vì vậy bầu không khí rất tốt, mọi người thoải mái chuyện trò vui vẻ.
Không hiểu sao Khiêm nhi luôn thích bám lấy Bạch Tam, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải chen vào giữa nàng và Khanh Tố, liên tục yêu cầu Bạch Tam gắp đồ ăn cho mình. Khanh Tố hết nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể chịu nổi mà nhắc cháu trai lên, ném trả lại cho Khanh Hạo.
Những người khác nhìn đến buồn cười, Khiêm nhi bị chuyển chỗ cũng không tức giận, vẫn ăn uống vui vẻ, chỉ có người gắp thức ăn cho nó đã chuyển thành Khanh Hạo. Cuối cùng, chỉ có Khanh Tố là một mình hờn dỗi, nhưng sự hờn dỗi đó rất nhanh đã biến thành nụ cười lóa mắt dưới đũa đồ ăn Bạch Tam gắp cho hắn.
Đang lúc bọn họ vui vẻ dùng bữa thì có người tới bẩm báo người được cử đi Long Nguyên đã trở về.
Nghe thấy Long Nguyên, Minh Chiêu khựng lại một chút, nhưng chỉ trong giây lát ngắn ngủi, không gây chú ý của người khác.
Khanh Hạo gọi người vào. Đó là thị vệ thân cận của hắn, Khanh Tử Sơn, hắn đi đi về về tốn không ít công sức, bị lỡ ở Kính Dương, hắn phải phi ngựa không ngừng nghỉ, sau lại phải ngồi thuyền đuổi theo để báo cáo. May mắn Khanh Hạo đã tạm thời ra lệnh cho thuyền dừng lại, nếu không có lẽ phải đến sáng mai hắn mới đuổi kịp.
"Long Nguyên Chủ nói, Bạch Ẩn tiên sinh nửa năm trước đã ra ngoài du ngoạn, hiện không rõ tung tích." Khanh Tử Sơn xuất hiện với vẻ phong trần mệt mỏi, hai mắt phủ kín tơ máu, hiển nhiên là lo lắng nhiệm vụ bị trị hoãn nên không ngủ không nghỉ mà gấp gáp trở về.
Lúc này việc tìm kiếm Bạch Ẩn đã không còn quan trọng, Khanh Hạo an ủi hắn mấy câu, rồi cho hắn lui xuống nghỉ ngơi.
"Khanh huynh tìm Bạch Ẩn làm gì?" Minh Chiêu đột nhiên hỏi.
"Còn không phải vì vết thương của Tam nhi sao." Khanh Tố tiếp lời, "May được gặp Minh Chiêu tiên sinh, nếu không Tam nhi sợ đã không thể kéo dài đến tận bây giờ." Nói đến đây, hắn có chút sợ hãi mà đưa tay nắm lấy tay Bạch Tam thật chặt, chỉ như vậy hắn mới không mất đi nàng. Bạch Tam hiểu ý hắn, trở tay nắm lấy tay hắn, trong lòng tràn ngập dịu dàng và áy náy khó nói thành lời.
"Thì ra là như vậy." Minh Chiêu mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không nhiều lời mà cầm rượu lên nhấp một ngụm.
Qua ba tuần rượu, toàn thân Khanh Hạo đột nhiên run lên, nhìn về phía Minh Chiêu, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ Minh Chiêu tiên sinh chính là Bạch Ẩn?"
Minh Chiêu mỉm cười hòa nhã: "Chính là tại hạ."
Mọi người đều sửng sốt, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.
Võ công của Lão Yên Can Tử rất kỳ lạ, nhìn như không có chiêu thức gì, nhưng những đòn đánh tưởng là tùy tiện đó, người trúng phải không chết cũng tàn phế, vừa chính xác vừa tàn nhẫn. Cho dù Khanh Tố am hiểu về các kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ, hắn cũng không nhớ có một nhân vật như vậy. May mắn thay, họ là bạn chứ không phải kẻ thù, nếu không sẽ phải gặp một rắc rối lớn.
Căn nhà gỗ họ đang ở, mọi thứ đều được trang bị đầy đủ, rõ ràng trước đó đã từng có người khác sống, nhưng từ khi bọn họ chuyển đến, ngoại trừ Minh Chiêu ra, bọn họ chưa từng nhìn thấy một người lạ khác, có lẽ vì không muốn đối mặt nên tạm thời nhường chỗ cho bọn họ. Khanh Tố ngày đó đã gặp một người trong số đó, nhưng lúc ấy tâm trí hắn rối bời, bây giờ cũng không nhớ nổi.
Căn nhà gỗ nằm dưới một vách núi, xung quanh cỏ mọc um tùm, hoa dại nở rộ, bên cạnh có dòng suối chảy róc rách, là một nơi tĩnh dưỡng rất lý tưởng.
Trong mười ngày Bạch Tam hôn mê, Minh Chiêu gần như đã chữa lành nội thương và ngoại thương của Bạch Tam, tuy nhiên hắn nói rằng trái tim của nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng do tích tụ lâu dài, cần hai loại thảo dược để hồi phục hoàn toàn. Hai dược liệu này tuy không khó tìm nhưng ở trấn Bạch Thạch thì không có, vì vậy Khanh Tố đã cử người đến thị trấn gần nhất để mua. Hắn không có ý định đưa Bạch Tam về gặp mẫu thân cho đến khi nàng bình phục hoàn toàn.
"Tam cô nương, tại hạ muốn hỏi cô nương một chuyện." Minh Chiêu ngồi trên chiếc ghế tre dưới gốc cây lựu nghiêng nghiêng, vừa phe phẩy chiếc quạt vừa nhãn nhã hỏi. Bên cạnh có một cái bếp nhỏ, ấm trà trên bếp đang bốc khói trắng xóa, người pha trà là Khanh Tố.
Đã qua Tết Đoan Ngọ, mưa không còn thường xuyên như trước, thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu lên nền đất phía trước ngôi nhà gỗ, chói lòa đến mức người ta phải nheo mắt.
Lão Yên Can Tử không chịu nổi cái nắng mùa hè, sớm đã rút vào nhà ngủ trưa. Thể chất Bạch Tam thiên về hàn, ngồi dưới ánh nắng hồi lâu vẫn không đổ mồ hôi. Nghe hỏi, nàng thắc mắc quay đầu nhìn Minh Chiêu.
"Hôm đó các ngươi rời đi như thế nào?" Minh Chiêu hỏi. Lúc đó có người đến, hắn đưa cho nàng Tục Mệnh Hoàn vì hắn không chắc liệu mình có thể dùng biện pháp hòa bình đuổi những người đó đi hay không, đưa nàng để nàng dùng trong trường hợp cả hai bị phân tán. Sự biến mất đột ngột của nàng và Khiêm nhi thực sự khiến hắn bất ngờ, đến nay vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.
Khanh Tố đang rót nước từ ấm vào bình trà, nghe thấy lời này thì không khỏi dừng lại, cũng quay đầu nhìn về phía Bạch Tam đang ngồi trên bậc thềm.
"Dì dẫn ta đi qua đường hầm dưới gầm giường." Bạch Tam còn chưa mở miệng, Khiêm nhi vẫn luôn ngồi xổm trên bãi cỏ dưới gốc cây, không biết đang làm gì, bỗng nhiên đứng dậy ôm theo một bó cỏ lớn, lớn tiếng nói. Lời này vừa nói ra, không chỉ Khanh Tố, mà cả Minh Chiêu cũng giật mình.
"Dưới gầm giường có đường hầm?" Minh Chiêu thắc mắc, tự hỏi mình đã sống ở đây hai ba tháng sao lại không phát hiện ra. Mà quan trọng nhất là Bạch Tam làm sao có thể biết được.
"Đúng vậy." Khiêm nhi hớn hở chạy về phía ba người, hưng phấn như đang dâng hiến một bảo bối, "Bên trong vui lắm, đường nào cũng có, lúc dì và ta đi ra thì đã lên đến đỉnh núi rồi. Dì ơi, dì dạy ta đan cái này đi..."
Khi đến trước mặt Bạch Tam, nó đặt hết cỏ đã nhổ vào tay nàng, từ trong lòng lấy ra một con châu chấu khô, nhìn nàng đầy mong đợi.
"Được." Bạch Tam mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. Nàng đưa tay bới lá cỏ lộn xộn trong tay một lúc lâu, mới chọn ra một nhánh cỏ thon dài và dẻo dai, "Cần loại này, ngươi tìm thêm vài cọng nữa đi."
Mãi đến khi nhìn thấy Khiêm nhi vội vàng rời đi, Bạch Tam mới quay đầu lại, chợt phát hiện Khanh Tố đang nhìn mình với vẻ mặt dò hỏi, lúc này nàng mới nhớ đến chủ đề vừa rồi, nhìn sang Minh Chiêu thì phát hiện hắn đang tựa vào lưng ghế, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không mấy quan tâm đến câu trả lời.
"Gian nhà tranh mà Minh Chiêu tiên sinh ở trước đây là nhà của người giữ mộ. Sau này, người giữ mộ qua đời, nhà tranh đã hư hỏng đến mức không che chắn được mưa gió nên ta đã dọn xuống dưới... Có rất nhiều lối đi thông đến các ngôi mộ." Nàng chậm rãi nói.
Khanh Tố nhớ lại ngày đó nàng từng nói mình lớn lên trong bãi tha ma này, còn lối đi bí mật bên dưới, có lẽ là do những người giữ mộ bỏ lại sau khi trộm mộ. Nghĩ đến đây, hắn vừa buồn cười vừa thấy xót xa, lúc quay người pha trà thì thấy Minh Chiêu đang mỉm cười, rõ ràng cũng nghĩ giống hắn.
"Thì ra là như vậy." Minh Chiêu ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn đến nơi giao nhau giữa nền trời trong xanh cùng những rặng cây xanh, không nói thêm lời nào.
Khanh Tố cung kính đưa cho hắn một tách trà đã pha, sau đó lại mang một tách khác đi tới chỗ Bạch Tam, không sợ nóng mà chen vào, ôm nàng ngồi lên đùi mình. "Tam nhi mau thử trà ta pha xem." Hắn nói, lúc Bạch Tam đưa tay nhận lấy, hắn lại không đưa cho nàng mà trực tiếp đưa cốc lên môi nàng, đút cho nàng từng ngụm nhỏ. Miệng không quên lải nhải: "Từ từ thôi, cẩn thận bị bỏng."
Nước trà có màu xanh biết trong suốt, uống vào miệng hơi chát nhưng khi nuốt xuống lại có dư vị đậm đà khiến cho miệng lưỡi đều sảng khoái.
"Thơm lắm, ngươi cũng uống đi." Bạch Tam thấy Khanh Tố nóng đến trán ướt đẫm mồ hôi, bèn lấy khăn tay từ trong lòng ra lau cho hắn, đồng thời nâng tách trà đang cầm đến trước mặt hắn. Khanh Tố đang thoải mái hưởng thụ bàn tay mát lạnh của nàng lướt qua má, không ngờ chiếc tách trong tay đột nhiên bị một bàn tay nhỏ vươn ngang cướp mất.
"Suýt khát chết rồi! Tam thúc, ta còn muốn nữa." Không rõ từ lúc nào Khiêm nhi đã trở về, một hơi uống hết nửa tách trà rồi đưa lại cho Khanh Tố, miệng không ngừng kêu gào.
Ý cười trên mặt Khanh Tố đóng băng, ánh mắt từ khuôn mặt nhỏ nhắn của Khiêm nhi chậm rãi dời sang chiếc tách trống rỗng trong tay, rồi lại từ từ chuyển ngược lại, trong mắt hắn lóe lên hung quang.
Khiêm nhi bị hắn nhìn đến bối rối, "Tam thúc, ta còn vẫn khát." Nó phàn nàn, sau khi nhìn đến Bạch Tam cũng lập tức quên mất chuyện đó. "Dì ơi, trời nóng lắm, đừng ngồi với Tam thúc nữa. Chúng ta qua chỗ râm mát kia đi." Nó thuộc phái hành động cao hơn lời nói, còn chưa nói hết câu đã kéo Bạch Tam từ trong lòng Khanh Tố đi thẳng về phía tán cây.
"Này oắt con! Tam nhi là của ta!" Khanh Tố bỗng phản ứng lại, hùng hổ hét lớn một tiếng, từ ghế bật dậy ôm lấy Bạch Tam từ phía sau.
Lần này không chỉ Khiêm nhi mà cả Bạch Tam cũng có chút bối rối.
"Sao vậy?" Nàng quay lại thấp giọng hỏi, tay nhẹ vuốt ve đầu Khanh Tố, trong lòng thầm nghĩ có phải hắn bị mặt trời đốt đến choáng váng đầu óc hay không. Nàng chỉ nghĩ vậy, nhưng Khiêm nhi đã hỏi rồi.
"Tam thúc, thúc bị váng đầu sao? Thúc có muốn đi ngủ một lát giống ông lão không?"
Khanh Tố nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nó: "Tất nhiên rồi." Nói xong hắn bế Bạch Tam đi thẳng vào nhà, đóng sầm cửa lại trước khi Khiêm nhi kịp phản ứng.
"Dì ơi..." Khiêm nhi gọi, nó nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi lại nhìn những nhánh cỏ mình cực khổ hái được, cuối cùng nhìn về phía Minh Chiêu vẫn luôn nhàn nhã ngồi trên ghế xem chuyện vui. "Thúc thúc?"
Minh Chiêu mỉm cười vẫy tay gọi nó: "Đến đây ta dạy ngươi."
Khi đã rơi vào lưới tình, nam nhân đó còn nhỏ nhen hơn cả một đứa trẻ.
- ---
Hai ngày sau, thủ vệ mua dược liệu đã trở về, đồng thời mang theo tin tức Khanh Hạo đã dẫn đầu thủy binh tinh nhuệ của Khanh gia xuất phát từ Kính Dương đến Hổ Tu. Hổ Tu là một quận ven biển, quanh năm bị người Nam Di xâm chiếm, lần này Khanh Hạo thực sự bị chọc giận, có vẻ như không lâu nữa Nam Di sẽ chỉ còn là lịch sử.
Huynh trưởng vừa rời đi, Khanh Tố trái lo phải nghĩ nhưng vẫn không dám quay lại gặp mẹ ngay. Hắn nhớ đến ngay cả nhị ca ngoan cố của hắn cũng bị mẫu thân lừa vào tròng, thì một kẻ xảo quyệt như hắn, có Tam nhi là điểm yếu, nếu không có sự chuẩn bị chu toàn, hắn thực sự không có dũng khí đối mặt với thủ đoạn của mẫu thân. Nếu lại bị giam giữ, dù bà không ra tay hắn cũng không thể chịu đựng nổi. Mặc dù biết rõ mẫu thân cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp, nhưng hắn vẫn không muốn phải xa Tam nhi một lần nào nữa.
Cân nhắc tới lui, cuối cùng hắn quyết định dẫn theo Bạch Tam và Khiêm nhi chặn thuyền của huynh trưởng ở giữa đường. Dù thế nào đi nữa, nếu có thể trì hoãn thì cứ trì hoãn, dù sao bọn họ cũng sẽ dạo chơi bên ngoài một thời gian, nhân tiện dạy Tam nhi cách đối phó với mẫu thân.
Khi chuẩn bị rời đi, họ gọi thêm cả Minh Chiêu.
"Phải đến ngày 20 tháng 8, nữ tử áo đỏ mới xuất hiện. Còn có ba tháng nữa, không bằng ngài hãy ra biển với bọn ta. Tháng 8 bọn ta sẽ đưa ngài trở về." Khanh Tố thử đề nghị, thái độ rất chân thành. Nhưng ngay cả Khiêm nhi cũng biết những chuyện hắn làm đều vì Bạch Tam.
Minh Chiêu trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý. Người khác chỉ nghĩ hắn thích đi khắp nơi du ngoạn nhưng ít ai biết rằng hắn luôn tìm kiếm một bóng đỏ mờ ảo trong biển người mênh mông.
Trước khi rời đi Khanh Hạo đã để lại năm con ngựa, bảy người một nhóm, Bạch Tam và Khanh Tố cùng cưỡi một con, Khiêm nhi và Lão Yên Can Tử cùng cưỡi một con, những người còn lại vừa đủ mỗi người một ngựa.
Ngày khởi hành là ngày mười tháng năm, hôm ấy thời tiết rất đẹp. Khanh Tố quen thuộc với địa hình nên dẫn đầu mọi người đi đường tắt, qua Tân An, vượt đỉnh Chương Bình, một đường đi không nghỉ ngơi, cuối cùng vào giữa trưa ba ngày sau, họ đã chặn được thuyền chiến của Khanh gia trên dòng Minh Giang, cách quận Vi Bình hơn năm mươi dặm.
Nhìn thấy họ, mặc dù Khanh Hạo có chút ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng. Ngẫm nghĩ một chút mới nhận ra tiểu đệ sợ phải đối mặt với mẫu thân, hắn cũng không vạch trần mà chỉ là lệnh người chuẩn bị nước nóng cho bọn họ gột rửa mệt mỏi mấy ngày qua, đồng thời chuẩn bị yến tiệc để chiêu đãi.
Khiêm nhi còn nhỏ, không thể chịu nổi mệt mỏi sau đường dài, đang tắm thì ngủ thiếp đi. Bạch Tam vừa mới khỏi bệnh nặng, bị Khanh Tố ép về khoang thuyền nghỉ ngơi. Buổi tối, đoàn thuyền đến quận Tử Dương, Khanh Hạo ra lệnh thả neo, không định di chuyển suốt đêm như những ngày trước.
Vì quen biết nhau trong lúc khó khăn nên Khanh Hạo không tổ chức tiệc tẩy trần quá long trọng mà chú trọng vào sự chân thành, vì vậy bầu không khí rất tốt, mọi người thoải mái chuyện trò vui vẻ.
Không hiểu sao Khiêm nhi luôn thích bám lấy Bạch Tam, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải chen vào giữa nàng và Khanh Tố, liên tục yêu cầu Bạch Tam gắp đồ ăn cho mình. Khanh Tố hết nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể chịu nổi mà nhắc cháu trai lên, ném trả lại cho Khanh Hạo.
Những người khác nhìn đến buồn cười, Khiêm nhi bị chuyển chỗ cũng không tức giận, vẫn ăn uống vui vẻ, chỉ có người gắp thức ăn cho nó đã chuyển thành Khanh Hạo. Cuối cùng, chỉ có Khanh Tố là một mình hờn dỗi, nhưng sự hờn dỗi đó rất nhanh đã biến thành nụ cười lóa mắt dưới đũa đồ ăn Bạch Tam gắp cho hắn.
Đang lúc bọn họ vui vẻ dùng bữa thì có người tới bẩm báo người được cử đi Long Nguyên đã trở về.
Nghe thấy Long Nguyên, Minh Chiêu khựng lại một chút, nhưng chỉ trong giây lát ngắn ngủi, không gây chú ý của người khác.
Khanh Hạo gọi người vào. Đó là thị vệ thân cận của hắn, Khanh Tử Sơn, hắn đi đi về về tốn không ít công sức, bị lỡ ở Kính Dương, hắn phải phi ngựa không ngừng nghỉ, sau lại phải ngồi thuyền đuổi theo để báo cáo. May mắn Khanh Hạo đã tạm thời ra lệnh cho thuyền dừng lại, nếu không có lẽ phải đến sáng mai hắn mới đuổi kịp.
"Long Nguyên Chủ nói, Bạch Ẩn tiên sinh nửa năm trước đã ra ngoài du ngoạn, hiện không rõ tung tích." Khanh Tử Sơn xuất hiện với vẻ phong trần mệt mỏi, hai mắt phủ kín tơ máu, hiển nhiên là lo lắng nhiệm vụ bị trị hoãn nên không ngủ không nghỉ mà gấp gáp trở về.
Lúc này việc tìm kiếm Bạch Ẩn đã không còn quan trọng, Khanh Hạo an ủi hắn mấy câu, rồi cho hắn lui xuống nghỉ ngơi.
"Khanh huynh tìm Bạch Ẩn làm gì?" Minh Chiêu đột nhiên hỏi.
"Còn không phải vì vết thương của Tam nhi sao." Khanh Tố tiếp lời, "May được gặp Minh Chiêu tiên sinh, nếu không Tam nhi sợ đã không thể kéo dài đến tận bây giờ." Nói đến đây, hắn có chút sợ hãi mà đưa tay nắm lấy tay Bạch Tam thật chặt, chỉ như vậy hắn mới không mất đi nàng. Bạch Tam hiểu ý hắn, trở tay nắm lấy tay hắn, trong lòng tràn ngập dịu dàng và áy náy khó nói thành lời.
"Thì ra là như vậy." Minh Chiêu mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không nhiều lời mà cầm rượu lên nhấp một ngụm.
Qua ba tuần rượu, toàn thân Khanh Hạo đột nhiên run lên, nhìn về phía Minh Chiêu, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ Minh Chiêu tiên sinh chính là Bạch Ẩn?"
Minh Chiêu mỉm cười hòa nhã: "Chính là tại hạ."
Mọi người đều sửng sốt, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.