Chương 4
7.
Tôi tỉnh lại vì bị đông lạnh, trên người lại không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng.
Tôi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường rách nát, đồ đạc xung quanh giống hệt như trong thôn.
Trước ngực tôi còn bị dán một lá bùa, thứ chỉ từng nhìn thấy trên các bộ phim truyền hình.
Cố gượng cơ thể mỏi mệt xuống giường, lúc đang đẩy cửa ra, bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa.
Không ngờ người tiến vào lại là Vương Tự Lập.
Trên tay anh ta bưng một chén cháo, thấy tôi tỉnh lại thì trên mặt hiện vẻ vui sướng.
Bả vai tôi cứng lại, cảnh giác lùi về phía sau.
Vương Tự Lập thấy tôi sợ hãi, anh ta không bước vào, chi đứng trước cửa đưa chén cháo trong tay qua.
“Đêm qua tôi thấy đám kia làm em hôn mê, vậy nên mới cứu em tới đây, đừng sợ!”
Nghe thấy lời giải thích này, tôi như trút được gánh nặng, cầm lấy chén cháo, cảm ơn một tiếng.
Không biết tại sao, chỉ cần ra khỏi sân nhà họ Vương, tôi sẽ lập tức ngất đi, giống như bị người ta bỏ bùa vậy.
Vương Tự Lập cũng không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể dọn một phòng cho tôi ở.
Lúc ra ngoài không mang theo điện thoại, bây giờ chỉ có thể nhờ Vương Tự Lập đi tìm Lục Trần giúp mình.
Đợi mấy ngày cũng chẳng thấy Lục Trần xuống núi đón mình.
Trên mặt Vương Tự Lập lộ vẻ khó xử, dường như muốn nói lại thôi. Sau khi ép hỏi một lúc, người đàn ông này mới bằng lòng nói ra.
Anh ta bảo Lục Trần không muốn quan tâm, nói tôi tự nghĩ cách đi.
Lục Trần sẽ không tuyệt tình như vậy, dù chúng tôi cãi nhau nảy lửa, anh cũng sẽ không bỏ mặc tôi ở nơi hẻo lánh này.
Còn trong lời nói của tên Vương Tự Lập này lại có rất nhiều chỗ hở.
Rõ ràng tôi đã nhìn thấy mấy người đàn ông kia lúc đi cứu đám trẻ, nếu cùng thôn, sao anh ta lại không biết được.
Vương Tự Lập thường xuyên để trần lượn lờ làm việc trước cửa phòng tôi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía này.
Ánh mắt nóng bỏng, giống như giây tiếp theo sẽ nuốt tôi vào trong bụng.
Sau khi ở đây mấy ngày, tôi phát hiện quanh sân nhà họ Vương có rất nhiều cây hòe, trên thân cây treo đầy túi màu đen.
Tôi cảm thấy đây chính là nguyên nhân khiến tôi không ra khỏi sân được.
Sau khi chất vấn một trận, anh ta chỉ ỡm ờ trả lời cho có, sau đó bảo tôi ở đây mấy ngày đã.
Mỗi lần trả lời, ánh mắt anh ta đều né tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Trong lòng tôi ngày càng bất an, buổi tối cũng không dám ngủ.
Cho đến khi có hai bà cô cầm đồ cưới đến ép tôi mặc vào, hai người này điên cuồng kéo tóc tôi, trong miệng liên tục phát ra những câu mắng nhiếc dơ bẩn.
“Đã vào trong thôn này rồi, mày đừng mơ có thể thoát ra ngoài!”
Bên ngoài vang lên từng đợt trống và tiếng kèn Xô na.
Đầu tôi như trống rỗng.
Cố gắng ép mình bình tĩnh lại, giả vờ nghe theo.
Đến tối, Vương Tự Lập say khướt tiến vào.
Anh ta thâm tình nhìn tôi, nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi. Anh chỉ có thể dùng cách này để giữ em lại, em sẽ tha thứ cho anh, đúng không?”
Anh ta nắm lấy tay tôi, khóc thành tiếng.
Tôi chỉ có thể cố gượng cười, gật đầu.
Đợi lúc Vương Tự Lập không để ý, tôi lấy búa nhỏ mình chuẩn bị đập mạnh một cái.
Sau khi xác định gã ta đã ngất đi, tôi trốn ra sau hậu biện, lén lút chui vào lỗ chó rồi ra ngoài.
Dù trên người chồng chất vết thương, tôi vẫn liều mạng chạy lên núi.
Tôi không biết lúc ấy mình lên núi bằng cách nào, trong lòng chỉ muốn đến gặp Lục Trần thật nhanh.
Khoảnh khắc nhìn thấy sân nhà, tôi gần như vừa chạy vừa bò.
Đẩy cửa ra liền thấy Lục Trần ngồi trong sân, Lâm Thanh Nhi ngồi bên cạnh quạt quạt cho anh.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Trần đứng lên, sững sờ tại chỗ.
Trên mặt Lâm Thanh Nhi lộ vẻ tăm tối.
Tôi chẳng màng vết thương trên chân, vội tiến lên tát một cái thật mạnh lên mặt Lục Trần.
“Ly hôn!” Tôi dùng hết sức gào hai chữ này.
8.
Lâm Thanh Nhi đứng chắn trước người Lục Trần, khuôn mặt nhỏ toàn vẻ quật cường.
Tôi đỏ mắt xoay người đi, vào phòng thu dọn đồ đạc.
Chẳng muốn ở lại chỗ này thêm phút giây nào nữa.
Tôi kéo vali đi đến cửa viện, Lục Trần tiến lên bắt lấy cổ tay tôi.
Đáy mắt anh trống rỗng, dường như đã thật lâu chưa được nghỉ ngơi.
Nắm chặt tay tôi, tựa như sợ giây tiếp theo tôi sẽ tan biến.
“Buông ra đi, Lục Phật tử!”
Vừa thốt lên, tôi cũng không dám tin câu này phát ra từ trong miệng mình, khàn đặc như vừa biết nói chuyện.
“Đừng đi!” Trong giọng Lục Trần mang theo chút nghẹn ngào.
“Đừng hẹn mọn thế, Lục Trần!” Tôi kéo mạnh vali về phía mình.
Bị động tác kéo mạnh kia động đến, Lục Trần suýt nữa té ngã, cũng may có Lâm Thanh Nhi đứng bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
Tôi cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Vừa thoát khỏi chỗ quỷ quái này, thể xác và tinh thần tôi lập tức thả lỏng.
Vội vàng gửi thỏa thuận ly hôn qua cho Lục Trần.
Nhắn tin bảo Lục Trần ngày mai đợi ở Cục Dân Chính, đợi cả sáng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại, lưng và bả vai đột nhiên bị chụp một cái.
Hình ảnh đêm đó chợt hiện lên trong đầu, tôi sợ hãi lùi về phía sau.
Tí nữa thì ngã, eo nhỏ bỗng bị ôm lấy, khuôn mặt quen thuộc bắt đầu rõ ràng hơn.
Tôi thả lỏng lại.
Phó Tử Thần chậm rãi buông đôi tay ôm eo kia ra.
Anh ấy ôn nhuận như ngọc, trên mặt nở nụ cười nhẹ: “Nam Tân, đã lâu không gặp!”
Tôi lễ phép gật gật đầu: “Lâu quá rồi nhỉ!”
Phó Tử Thần ngước mắt thoáng nhìn Cục Dân Chính, bảo: “Em rảnh thì mình đi ăn một bữa nhé! Cũng lâu rồi mình chưa gặp nhau.”
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Xuyên suốt bữa cơm này, tôi có thể cảm nhận được sự dịu dàng trước nay chưa từng có.
Hồi cấp ba tôi yêu thầm Phó Tử Thần, vì hồi ấy không ở bên nhau, cuối cùng anh ấy trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi.
Hiện tại anh ấy là đại minh tinh nổi tiếng khắp cả nước.
Cũng đồng nghĩa với việc, chúng tôi là hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.
Chỉ một bữa ăn thôi, tôi và Phó Tử Thần cũng bị bế lên hot search Weibo.
Chỉ chốc lát sau, thông tin và thân phận của tôi xuất hiện đầy trên mạng.
# Phó ảnh đế về nước hẹn hò cùng bạn gái #
# Bạn gái Phó Tử Thần là thiên kim hào môn #
Phó Tử Thần lập tức gửi tin nhắn xin lỗi, ngay cả anh ấy cũng không biết bị chụp từ lúc nào.
Lúc tôi không vội làm sáng tỏ chuyện này, ấy vậy mà Lục đại Phật tử lại sốt ruột xuống núi.
Trên ngón tay anh vẫn quấn một chuỗi tràng hạt, song quần áo trên người đã thay đổi hoàn toàn.
Bộ quần áo basic tôn lên dáng vẻ tuấn tú, dù chỉ ngồi một chỗ cũng có thể khiến người ta rung động.
Anh ngồi đối diện, hai mắt nặng nề nhìn tôi.
“Mình đi Cục Dân Chính được chưa?”
Đã thỏa thuận ngồi một lúc rồi đi ly hôn ngay, ai ngờ Lục Trần ngồi một tiếng rồi vẫn không chịu dậy.
“Ông nội sẽ không đồng ý để mình ly hôn đâu!”
Lục Trần bắt đầu lôi ông cụ vào.
Tôi không cho là đúng, “Ông nội sẽ hiểu thôi, đã không yêu, sao cứ phải dằn vặt làm khổ nhau chứ!”
Con ngươi Lục Trần lạnh xuống, anh đột nhiên đứng dậy, đóng cửa lại.
Lực mạnh đến mức ảnh cưới treo trên tường cũng hơi lắc lư.
Anh ép tôi vào một góc cửa sổ, bàn tay ấm áp thăm dò vào trong quần áo.
Rõ ràng đang làm chuyện vô cùng xấu hổ, nhưng trên khuôn mặt cấm dục của Lục Trần lại chẳng có chút biểu cảm nào.
“Lục Trần, có phải anh quên chuyện chúng ta phải ly hôn không? Đó chẳng phải điều anh hằng ước ao sao?”
Lục Trần cong khóe miệng, gỡ chuỗi tràng hạt xuống, cột vào tay tôi.
“Không yêu ư, em thử xem có phải thế thật không!” Lục Trần ghé sát lỗ tai tôi, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, Phật bảo rằng duyên trần của anh chưa dứt!”
Lòng bàn tay Lục Trần rất nóng bỏng, tôi cảm giác làn da trên người mình sắp bị phỏng rồi.
Sau khi ý thức được, nếu cứ tiếp tục sẽ hỏng hết chuyện, tôi cắn một ngụm trên môi Lục Trần.
Mùi máu tươi hòa quyện trong nụ hôn nồng cháy.
“Lục Trần, tôi không yêu anh, đừng tự mình đa tình nữa!”
Tôi tỉnh lại vì bị đông lạnh, trên người lại không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng.
Tôi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường rách nát, đồ đạc xung quanh giống hệt như trong thôn.
Trước ngực tôi còn bị dán một lá bùa, thứ chỉ từng nhìn thấy trên các bộ phim truyền hình.
Cố gượng cơ thể mỏi mệt xuống giường, lúc đang đẩy cửa ra, bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa.
Không ngờ người tiến vào lại là Vương Tự Lập.
Trên tay anh ta bưng một chén cháo, thấy tôi tỉnh lại thì trên mặt hiện vẻ vui sướng.
Bả vai tôi cứng lại, cảnh giác lùi về phía sau.
Vương Tự Lập thấy tôi sợ hãi, anh ta không bước vào, chi đứng trước cửa đưa chén cháo trong tay qua.
“Đêm qua tôi thấy đám kia làm em hôn mê, vậy nên mới cứu em tới đây, đừng sợ!”
Nghe thấy lời giải thích này, tôi như trút được gánh nặng, cầm lấy chén cháo, cảm ơn một tiếng.
Không biết tại sao, chỉ cần ra khỏi sân nhà họ Vương, tôi sẽ lập tức ngất đi, giống như bị người ta bỏ bùa vậy.
Vương Tự Lập cũng không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể dọn một phòng cho tôi ở.
Lúc ra ngoài không mang theo điện thoại, bây giờ chỉ có thể nhờ Vương Tự Lập đi tìm Lục Trần giúp mình.
Đợi mấy ngày cũng chẳng thấy Lục Trần xuống núi đón mình.
Trên mặt Vương Tự Lập lộ vẻ khó xử, dường như muốn nói lại thôi. Sau khi ép hỏi một lúc, người đàn ông này mới bằng lòng nói ra.
Anh ta bảo Lục Trần không muốn quan tâm, nói tôi tự nghĩ cách đi.
Lục Trần sẽ không tuyệt tình như vậy, dù chúng tôi cãi nhau nảy lửa, anh cũng sẽ không bỏ mặc tôi ở nơi hẻo lánh này.
Còn trong lời nói của tên Vương Tự Lập này lại có rất nhiều chỗ hở.
Rõ ràng tôi đã nhìn thấy mấy người đàn ông kia lúc đi cứu đám trẻ, nếu cùng thôn, sao anh ta lại không biết được.
Vương Tự Lập thường xuyên để trần lượn lờ làm việc trước cửa phòng tôi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía này.
Ánh mắt nóng bỏng, giống như giây tiếp theo sẽ nuốt tôi vào trong bụng.
Sau khi ở đây mấy ngày, tôi phát hiện quanh sân nhà họ Vương có rất nhiều cây hòe, trên thân cây treo đầy túi màu đen.
Tôi cảm thấy đây chính là nguyên nhân khiến tôi không ra khỏi sân được.
Sau khi chất vấn một trận, anh ta chỉ ỡm ờ trả lời cho có, sau đó bảo tôi ở đây mấy ngày đã.
Mỗi lần trả lời, ánh mắt anh ta đều né tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Trong lòng tôi ngày càng bất an, buổi tối cũng không dám ngủ.
Cho đến khi có hai bà cô cầm đồ cưới đến ép tôi mặc vào, hai người này điên cuồng kéo tóc tôi, trong miệng liên tục phát ra những câu mắng nhiếc dơ bẩn.
“Đã vào trong thôn này rồi, mày đừng mơ có thể thoát ra ngoài!”
Bên ngoài vang lên từng đợt trống và tiếng kèn Xô na.
Đầu tôi như trống rỗng.
Cố gắng ép mình bình tĩnh lại, giả vờ nghe theo.
Đến tối, Vương Tự Lập say khướt tiến vào.
Anh ta thâm tình nhìn tôi, nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi. Anh chỉ có thể dùng cách này để giữ em lại, em sẽ tha thứ cho anh, đúng không?”
Anh ta nắm lấy tay tôi, khóc thành tiếng.
Tôi chỉ có thể cố gượng cười, gật đầu.
Đợi lúc Vương Tự Lập không để ý, tôi lấy búa nhỏ mình chuẩn bị đập mạnh một cái.
Sau khi xác định gã ta đã ngất đi, tôi trốn ra sau hậu biện, lén lút chui vào lỗ chó rồi ra ngoài.
Dù trên người chồng chất vết thương, tôi vẫn liều mạng chạy lên núi.
Tôi không biết lúc ấy mình lên núi bằng cách nào, trong lòng chỉ muốn đến gặp Lục Trần thật nhanh.
Khoảnh khắc nhìn thấy sân nhà, tôi gần như vừa chạy vừa bò.
Đẩy cửa ra liền thấy Lục Trần ngồi trong sân, Lâm Thanh Nhi ngồi bên cạnh quạt quạt cho anh.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Trần đứng lên, sững sờ tại chỗ.
Trên mặt Lâm Thanh Nhi lộ vẻ tăm tối.
Tôi chẳng màng vết thương trên chân, vội tiến lên tát một cái thật mạnh lên mặt Lục Trần.
“Ly hôn!” Tôi dùng hết sức gào hai chữ này.
8.
Lâm Thanh Nhi đứng chắn trước người Lục Trần, khuôn mặt nhỏ toàn vẻ quật cường.
Tôi đỏ mắt xoay người đi, vào phòng thu dọn đồ đạc.
Chẳng muốn ở lại chỗ này thêm phút giây nào nữa.
Tôi kéo vali đi đến cửa viện, Lục Trần tiến lên bắt lấy cổ tay tôi.
Đáy mắt anh trống rỗng, dường như đã thật lâu chưa được nghỉ ngơi.
Nắm chặt tay tôi, tựa như sợ giây tiếp theo tôi sẽ tan biến.
“Buông ra đi, Lục Phật tử!”
Vừa thốt lên, tôi cũng không dám tin câu này phát ra từ trong miệng mình, khàn đặc như vừa biết nói chuyện.
“Đừng đi!” Trong giọng Lục Trần mang theo chút nghẹn ngào.
“Đừng hẹn mọn thế, Lục Trần!” Tôi kéo mạnh vali về phía mình.
Bị động tác kéo mạnh kia động đến, Lục Trần suýt nữa té ngã, cũng may có Lâm Thanh Nhi đứng bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
Tôi cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Vừa thoát khỏi chỗ quỷ quái này, thể xác và tinh thần tôi lập tức thả lỏng.
Vội vàng gửi thỏa thuận ly hôn qua cho Lục Trần.
Nhắn tin bảo Lục Trần ngày mai đợi ở Cục Dân Chính, đợi cả sáng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại, lưng và bả vai đột nhiên bị chụp một cái.
Hình ảnh đêm đó chợt hiện lên trong đầu, tôi sợ hãi lùi về phía sau.
Tí nữa thì ngã, eo nhỏ bỗng bị ôm lấy, khuôn mặt quen thuộc bắt đầu rõ ràng hơn.
Tôi thả lỏng lại.
Phó Tử Thần chậm rãi buông đôi tay ôm eo kia ra.
Anh ấy ôn nhuận như ngọc, trên mặt nở nụ cười nhẹ: “Nam Tân, đã lâu không gặp!”
Tôi lễ phép gật gật đầu: “Lâu quá rồi nhỉ!”
Phó Tử Thần ngước mắt thoáng nhìn Cục Dân Chính, bảo: “Em rảnh thì mình đi ăn một bữa nhé! Cũng lâu rồi mình chưa gặp nhau.”
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Xuyên suốt bữa cơm này, tôi có thể cảm nhận được sự dịu dàng trước nay chưa từng có.
Hồi cấp ba tôi yêu thầm Phó Tử Thần, vì hồi ấy không ở bên nhau, cuối cùng anh ấy trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi.
Hiện tại anh ấy là đại minh tinh nổi tiếng khắp cả nước.
Cũng đồng nghĩa với việc, chúng tôi là hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.
Chỉ một bữa ăn thôi, tôi và Phó Tử Thần cũng bị bế lên hot search Weibo.
Chỉ chốc lát sau, thông tin và thân phận của tôi xuất hiện đầy trên mạng.
# Phó ảnh đế về nước hẹn hò cùng bạn gái #
# Bạn gái Phó Tử Thần là thiên kim hào môn #
Phó Tử Thần lập tức gửi tin nhắn xin lỗi, ngay cả anh ấy cũng không biết bị chụp từ lúc nào.
Lúc tôi không vội làm sáng tỏ chuyện này, ấy vậy mà Lục đại Phật tử lại sốt ruột xuống núi.
Trên ngón tay anh vẫn quấn một chuỗi tràng hạt, song quần áo trên người đã thay đổi hoàn toàn.
Bộ quần áo basic tôn lên dáng vẻ tuấn tú, dù chỉ ngồi một chỗ cũng có thể khiến người ta rung động.
Anh ngồi đối diện, hai mắt nặng nề nhìn tôi.
“Mình đi Cục Dân Chính được chưa?”
Đã thỏa thuận ngồi một lúc rồi đi ly hôn ngay, ai ngờ Lục Trần ngồi một tiếng rồi vẫn không chịu dậy.
“Ông nội sẽ không đồng ý để mình ly hôn đâu!”
Lục Trần bắt đầu lôi ông cụ vào.
Tôi không cho là đúng, “Ông nội sẽ hiểu thôi, đã không yêu, sao cứ phải dằn vặt làm khổ nhau chứ!”
Con ngươi Lục Trần lạnh xuống, anh đột nhiên đứng dậy, đóng cửa lại.
Lực mạnh đến mức ảnh cưới treo trên tường cũng hơi lắc lư.
Anh ép tôi vào một góc cửa sổ, bàn tay ấm áp thăm dò vào trong quần áo.
Rõ ràng đang làm chuyện vô cùng xấu hổ, nhưng trên khuôn mặt cấm dục của Lục Trần lại chẳng có chút biểu cảm nào.
“Lục Trần, có phải anh quên chuyện chúng ta phải ly hôn không? Đó chẳng phải điều anh hằng ước ao sao?”
Lục Trần cong khóe miệng, gỡ chuỗi tràng hạt xuống, cột vào tay tôi.
“Không yêu ư, em thử xem có phải thế thật không!” Lục Trần ghé sát lỗ tai tôi, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, Phật bảo rằng duyên trần của anh chưa dứt!”
Lòng bàn tay Lục Trần rất nóng bỏng, tôi cảm giác làn da trên người mình sắp bị phỏng rồi.
Sau khi ý thức được, nếu cứ tiếp tục sẽ hỏng hết chuyện, tôi cắn một ngụm trên môi Lục Trần.
Mùi máu tươi hòa quyện trong nụ hôn nồng cháy.
“Lục Trần, tôi không yêu anh, đừng tự mình đa tình nữa!”