Chương 1
1.
Để có được vị Phật tử lạnh lùng ở Bắc Kinh này, tôi phải hao hết bao tâm tư quyến rũ. Cho đến khi anh bị người ta bỏ thuốc, tôi mới có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Đêm đó, hai mắt anh đỏ ngầu không muốn chạm vào tôi. Người đàn ông cầm dao điên cuồng cắt vào cổ tay mình.
Tôi vội vã cướp dao đi, lập tức ngồi trên người anh, từng bước kéo anh vào trong bẫy rập mình giăng sẵn.
Dù tin Phật, Lục Trần vẫn bị gia tộc ép phải cưới tôi.
Lục Trần cực kỳ thản nhiên trước thủ đoạn đê tiện này, tôi chỉ giải thích mình đang cứu anh mà thôi.
Thứ thuốc kia đâu phải tôi bỏ, tôi chỉ tiện tay cứu người đàn ông này thôi.
Đêm tân hôn, Lục Trần bắt đầu phân rõ giới hạn. Anh là Phật tử, vậy nên cũng hy vọng tôi có thể làm tròn nghĩa vụ của một cô vợ bình hoa.
Tôi chẳng thèm để ý đến lời của anh.
Người phụ nữ ác độc như tôi, đương nhiên sẽ không để anh có cơ hội tiếp tục thanh tâm quả dục như trước rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trần là ở lễ trao giải trong trường đại học.
Lúc ấy anh đã dứt hồng trần, một lòng theo Phật.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, tôi đã hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải có được anh.
Buổi tối, tiếng tụng kinh trong Phật thất của Lục Trần lập tức biến căn biệt thự rộng lớn này thành một ngôi chùa.
Tôi thay một bộ quần áo mát mẻ, lặng lẽ đi vào Phật thất.
Lục Trần ngồi ngay ngắn trước tượng Phật, môi mỏng mím chặt, chuỗi tràng hạt quấn quanh ngón tay khớp xương rõ ràng.
Nguyên nhân chính khiến tôi si mê anh như thế, chính là dáng vẻ tuấn tú này.
Đôi con ngươi thâm thúy trong suốt luôn hiện vẻ xa cách, thanh tâm quả dục, lúc cười lên lại hệt bông hoa đào nở rộ, làm người ta say mê.
Nghe thấy tiếng động, Lục Trần chậm rãi mở mắt, xoay người nhìn qua.
Lúc thấy tôi, đồng tử tức khắc phóng đại.
Anh vội vàng cúi đầu, giọng điệu có vẻ nghiêm khắc, “Còn ra thể thống gì nữa, đi ra ngoài cho tôi! Đừng quên những gì cô đã nói!”
Tôi chẳng thèm quan tâm, nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, dù thế nào cũng không buông tay.
“Cố Nam Tân! Buông ra!” Lục Trần lạnh lùng nói.
Tôi cười khúc khích, dùng ngón tay đẩy cổ áo anh ra, ghé sát tay anh, “Rõ ràng đêm hôm đó anh nhiệt tình thế mà~”
Không thể nhịn được nữa, Lục Trần cổ tay ném ra ngoài.
Ngày hôm sau, Lục Trần dọn ra khỏi nhà.
Vì muốn tránh tôi thật xa, anh trực tiếp dọn lên núi, dáng vẻ kia cứ như muốn xuất gia làm hòa thượng luôn ấy.
Anh mà được như nguyện, vậy tôi sẽ không phải là Cố Nam Tân nữa.
Anh đi được một tuần, tôi thu dọn đồ đạc, mặc váy dài đi giày cao gót đến tận cửa tìm Lục Trần.
Vừa đến cửa, tôi tháo kính râm xuống, dùng chân đá văng cửa gỗ.
Khoảnh khắc thấy cảnh tượng đó, tôi cứ tưởng đầu mình xanh rờn rồi.
Lục Trần đang quét sân với một cô gái khá thanh tú, tình chàng ý thiếp thấy mà ghét.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đồng loạt ngẩng đầu.
Tôi phẫn nộ cởi giày cao gót ném về phía bọn họ.
Lục Trần đứng chắn trước người cô gái kia. Giày cao gót đập lên trên bộ đồ màu trắng của anh, để lại một vết bẩn dài.
Khuôn mặt cô gái kia hoảng sợ trốn sau lưng Lục Trần.
Tôi chán nản cầm vali xoay người rời đi, dù chân trần cũng mặc kệ.
Vừa đi được mấy bước đã hối hận, đường núi này còn khó đi hơn lúc nãy.
Chỉ chốc lát, chân tôi đã bị rách máu tươi chảy ròng. Sắc trời tối đen, muốn gọi xe nhưng trong núi không hề có tín hiệu.
Tôi cố không để mình khóc, kiên cường đi tiếp.
Vừa đi được hai bước, cơ thể đột nhiên nhẹ tênh, vừa xoay đầu đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trần.
Tôi làm mình làm mẩy muốn xuống.
Giọng nói trầm thấp của Lục Trần lộ vẻ không vui, “Đừng làm loạn!”
Tôi thức thời ghé lên lưng anh, không phá nữa.
Mùi hương thanh mát trên người Lục Trần làm tôi không kiềm chế được, bàn tay vốn đang ôm cổ chợt di chuyển.
Lúc sắp sờ được anh, Lục Trần lại bảo, “Sờ nữa là tôi ném cô ở đây luôn đấy.”
Lúc đến trước cửa, cô gái kia trông có vẻ lo lắng.
Chợt thấy Lục Trần cõng tôi về, khuôn mặt ả ta lập tức trầm xuống.
Lục Trần muốn thả tôi xuống, tôi ôm cổ anh chặt hơn, trong giọng còn có đôi chút làm nũng: “Chân người ta đau đấy ~”
2.
Anh muốn gọi người dẫn tôi đi, chị đây lập tức diễn cảnh khổ tình.
Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.
Làm đủ trò, khổ sở hao hết tâm tư Lục Trần mới đồng ý cho tôi ở lại.
Cô gái kia ngày nào cũng tới đây.
Lúc thì giặt quần áo cho Lục Trần, lúc thì dọn vệ sinh, rõ ràng tôi mới là chủ nhà mà!
Ánh mắt Lâm Thanh Nhi nhìn tôi mang theo vẻ khinh thường, tựa như trong mắt cô ta, tôi chỉ là một ký sinh trùng ghê tởm.
Tôi cười, tôi chính là ký sinh trùng của Lục Trần đấy.
Tôi xoay người nhìn về phía Lục Trần đang cầm lu đổ nước, nhào qua nhảy lên lưng anh.
Lục Trần không đề phòng lảo đảo một cái, suýt ngã.
Anh cong eo để người mình vững hơn, “Cố Nam Tân, xuống nhanh!”
“Em không xuống đấy!” Đôi chân đang kẹp eo Lục Trần càng dùng sức hơn.
Lục Trần càng lắc người, tôi càng ôm chặt hơn.
Thấy anh sắp tức giận, tôi mới bất đắc dĩ nhảy xuống.
Thấy thế, sắc mặt Thanh Nhi lập tức dễ chịu hơn.
Cô ta tiến lên giúp Lục Trần đổ nước, như đang thể hiện mình hiền lành chăm chỉ.
Lục Trần lịch thiệp từ chối.
Hừ, biết rồi đấy, Lục Trần chỉ hung dữ với tôi thôi.
Đến giờ ăn tối, Lâm Thanh Nhi hoàn toàn không có ý muốn về nhà, bận này bận kia như chủ nhà vậy.
Cô ta hoàn toàn không hề kiêng kỵ gì, trực tiếp đi đến phòng bếp muốn nấu cơm cho Lục Trần.
Tôi chặn cô ta lại, khoanh tay trước ngực đánh giá người đối diện một phen, mày hơi nhướn lên.
“Cô em mới trải đời này, sao lại cứ ăn vạ trong nhà người khác không chịu đi thế?”
Vừa dứt lười, khuôn mặt Lâm Thanh Nhi đỏ như cà chua. Cô ta khẽ cắn môi dưới, nhìn về phía Lục Trần đang tưới hoa.
Lục Trần thoáng nhìn tôi, mày đẹp hơi nhăn lại, lạnh nhạt nói: “Cô Lâm này, trời cũng tối rồi, tôi đưa cô xuống núi.”
Nghĩ đến chuyện hai người này ở cùng một chỗ, tôi cuống lên, vội giơ tay: “Dẫn em nữa!”
“Lu vẫn chưa đầy nước, tôi muốn thấy nó đầy sau khi trở về.”
Lục Trần lại dùng giọng điệu băng giá thấu tim kia nói chuyện với cô gái yếu ớt như tôi.
Trước khi đi, Lâm Thanh Nhi dùng ánh mắt khoe khoang nhìn về phía tôi.
Lúc đi còn cố ý dính sát lấy Lục Trần, như hận không thể dán chặt lấy người anh.
Bọn họ vừa đi, tôi thoáng nhìn chiếc lu đã được Lục Trần đổ sắp đầy kia, trực tiếp xoay người về phòng.
Xưa nay luôn được nuông chiều, lúc này nằm trên chiếc giường gỗ này, đau lưng quá đi.
Tôi lấy điện thoại không có tín hiệu ra, vui vẻ chơi Anipop.
Lúc trở về, thấy nước vẫn giữ nguyên vị trí, Lục Trần hơi nhíu mày, lặng lẽ tiếp tục đổ đầy nước.
Nghe thấy trong sân có tiếng động, tôi lê dép chạy ra ngoài.
Lục Trần nhìn về phía này, con ngươi chuyển động một cái, sau đó cúi đầu xuống.
Tôi cúi đầu nhìn mình, lúc nãy cuốn quần lên nên cặp chân trắng nõn thon dài lộ ra.
Tôi cười xấu xa.
Không thả quần xuống, lặng lẽ tới gần Lục Trần.
Lục Trần luôn trong trạng thái phòng, tôi vừa bước tới sau lưng, anh đã quay đầu lại.
“Cố Nam Tân, mặc quần đàng hoàng cho tôi!”
Lục Trần càng như thế, tôi càng muốn làm loạn.
Chạy chậm tới, ôm lấy cổ Lục Trần, “Chồng ơi, người ta thế này mà anh vẫn có thể thanh tâm quả dục được à~”
Lục Trần nhắm mắt lại, ngón tay chậm rãi vân vê chuỗi tràng hạt.
Không biết anh đang nói gì trong miệng, tôi muốn ghé sát lại nghe thử, ai ngờ lại bị Lục Trần hất tay đi.
Để có được vị Phật tử lạnh lùng ở Bắc Kinh này, tôi phải hao hết bao tâm tư quyến rũ. Cho đến khi anh bị người ta bỏ thuốc, tôi mới có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Đêm đó, hai mắt anh đỏ ngầu không muốn chạm vào tôi. Người đàn ông cầm dao điên cuồng cắt vào cổ tay mình.
Tôi vội vã cướp dao đi, lập tức ngồi trên người anh, từng bước kéo anh vào trong bẫy rập mình giăng sẵn.
Dù tin Phật, Lục Trần vẫn bị gia tộc ép phải cưới tôi.
Lục Trần cực kỳ thản nhiên trước thủ đoạn đê tiện này, tôi chỉ giải thích mình đang cứu anh mà thôi.
Thứ thuốc kia đâu phải tôi bỏ, tôi chỉ tiện tay cứu người đàn ông này thôi.
Đêm tân hôn, Lục Trần bắt đầu phân rõ giới hạn. Anh là Phật tử, vậy nên cũng hy vọng tôi có thể làm tròn nghĩa vụ của một cô vợ bình hoa.
Tôi chẳng thèm để ý đến lời của anh.
Người phụ nữ ác độc như tôi, đương nhiên sẽ không để anh có cơ hội tiếp tục thanh tâm quả dục như trước rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trần là ở lễ trao giải trong trường đại học.
Lúc ấy anh đã dứt hồng trần, một lòng theo Phật.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, tôi đã hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải có được anh.
Buổi tối, tiếng tụng kinh trong Phật thất của Lục Trần lập tức biến căn biệt thự rộng lớn này thành một ngôi chùa.
Tôi thay một bộ quần áo mát mẻ, lặng lẽ đi vào Phật thất.
Lục Trần ngồi ngay ngắn trước tượng Phật, môi mỏng mím chặt, chuỗi tràng hạt quấn quanh ngón tay khớp xương rõ ràng.
Nguyên nhân chính khiến tôi si mê anh như thế, chính là dáng vẻ tuấn tú này.
Đôi con ngươi thâm thúy trong suốt luôn hiện vẻ xa cách, thanh tâm quả dục, lúc cười lên lại hệt bông hoa đào nở rộ, làm người ta say mê.
Nghe thấy tiếng động, Lục Trần chậm rãi mở mắt, xoay người nhìn qua.
Lúc thấy tôi, đồng tử tức khắc phóng đại.
Anh vội vàng cúi đầu, giọng điệu có vẻ nghiêm khắc, “Còn ra thể thống gì nữa, đi ra ngoài cho tôi! Đừng quên những gì cô đã nói!”
Tôi chẳng thèm quan tâm, nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, dù thế nào cũng không buông tay.
“Cố Nam Tân! Buông ra!” Lục Trần lạnh lùng nói.
Tôi cười khúc khích, dùng ngón tay đẩy cổ áo anh ra, ghé sát tay anh, “Rõ ràng đêm hôm đó anh nhiệt tình thế mà~”
Không thể nhịn được nữa, Lục Trần cổ tay ném ra ngoài.
Ngày hôm sau, Lục Trần dọn ra khỏi nhà.
Vì muốn tránh tôi thật xa, anh trực tiếp dọn lên núi, dáng vẻ kia cứ như muốn xuất gia làm hòa thượng luôn ấy.
Anh mà được như nguyện, vậy tôi sẽ không phải là Cố Nam Tân nữa.
Anh đi được một tuần, tôi thu dọn đồ đạc, mặc váy dài đi giày cao gót đến tận cửa tìm Lục Trần.
Vừa đến cửa, tôi tháo kính râm xuống, dùng chân đá văng cửa gỗ.
Khoảnh khắc thấy cảnh tượng đó, tôi cứ tưởng đầu mình xanh rờn rồi.
Lục Trần đang quét sân với một cô gái khá thanh tú, tình chàng ý thiếp thấy mà ghét.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đồng loạt ngẩng đầu.
Tôi phẫn nộ cởi giày cao gót ném về phía bọn họ.
Lục Trần đứng chắn trước người cô gái kia. Giày cao gót đập lên trên bộ đồ màu trắng của anh, để lại một vết bẩn dài.
Khuôn mặt cô gái kia hoảng sợ trốn sau lưng Lục Trần.
Tôi chán nản cầm vali xoay người rời đi, dù chân trần cũng mặc kệ.
Vừa đi được mấy bước đã hối hận, đường núi này còn khó đi hơn lúc nãy.
Chỉ chốc lát, chân tôi đã bị rách máu tươi chảy ròng. Sắc trời tối đen, muốn gọi xe nhưng trong núi không hề có tín hiệu.
Tôi cố không để mình khóc, kiên cường đi tiếp.
Vừa đi được hai bước, cơ thể đột nhiên nhẹ tênh, vừa xoay đầu đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trần.
Tôi làm mình làm mẩy muốn xuống.
Giọng nói trầm thấp của Lục Trần lộ vẻ không vui, “Đừng làm loạn!”
Tôi thức thời ghé lên lưng anh, không phá nữa.
Mùi hương thanh mát trên người Lục Trần làm tôi không kiềm chế được, bàn tay vốn đang ôm cổ chợt di chuyển.
Lúc sắp sờ được anh, Lục Trần lại bảo, “Sờ nữa là tôi ném cô ở đây luôn đấy.”
Lúc đến trước cửa, cô gái kia trông có vẻ lo lắng.
Chợt thấy Lục Trần cõng tôi về, khuôn mặt ả ta lập tức trầm xuống.
Lục Trần muốn thả tôi xuống, tôi ôm cổ anh chặt hơn, trong giọng còn có đôi chút làm nũng: “Chân người ta đau đấy ~”
2.
Anh muốn gọi người dẫn tôi đi, chị đây lập tức diễn cảnh khổ tình.
Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.
Làm đủ trò, khổ sở hao hết tâm tư Lục Trần mới đồng ý cho tôi ở lại.
Cô gái kia ngày nào cũng tới đây.
Lúc thì giặt quần áo cho Lục Trần, lúc thì dọn vệ sinh, rõ ràng tôi mới là chủ nhà mà!
Ánh mắt Lâm Thanh Nhi nhìn tôi mang theo vẻ khinh thường, tựa như trong mắt cô ta, tôi chỉ là một ký sinh trùng ghê tởm.
Tôi cười, tôi chính là ký sinh trùng của Lục Trần đấy.
Tôi xoay người nhìn về phía Lục Trần đang cầm lu đổ nước, nhào qua nhảy lên lưng anh.
Lục Trần không đề phòng lảo đảo một cái, suýt ngã.
Anh cong eo để người mình vững hơn, “Cố Nam Tân, xuống nhanh!”
“Em không xuống đấy!” Đôi chân đang kẹp eo Lục Trần càng dùng sức hơn.
Lục Trần càng lắc người, tôi càng ôm chặt hơn.
Thấy anh sắp tức giận, tôi mới bất đắc dĩ nhảy xuống.
Thấy thế, sắc mặt Thanh Nhi lập tức dễ chịu hơn.
Cô ta tiến lên giúp Lục Trần đổ nước, như đang thể hiện mình hiền lành chăm chỉ.
Lục Trần lịch thiệp từ chối.
Hừ, biết rồi đấy, Lục Trần chỉ hung dữ với tôi thôi.
Đến giờ ăn tối, Lâm Thanh Nhi hoàn toàn không có ý muốn về nhà, bận này bận kia như chủ nhà vậy.
Cô ta hoàn toàn không hề kiêng kỵ gì, trực tiếp đi đến phòng bếp muốn nấu cơm cho Lục Trần.
Tôi chặn cô ta lại, khoanh tay trước ngực đánh giá người đối diện một phen, mày hơi nhướn lên.
“Cô em mới trải đời này, sao lại cứ ăn vạ trong nhà người khác không chịu đi thế?”
Vừa dứt lười, khuôn mặt Lâm Thanh Nhi đỏ như cà chua. Cô ta khẽ cắn môi dưới, nhìn về phía Lục Trần đang tưới hoa.
Lục Trần thoáng nhìn tôi, mày đẹp hơi nhăn lại, lạnh nhạt nói: “Cô Lâm này, trời cũng tối rồi, tôi đưa cô xuống núi.”
Nghĩ đến chuyện hai người này ở cùng một chỗ, tôi cuống lên, vội giơ tay: “Dẫn em nữa!”
“Lu vẫn chưa đầy nước, tôi muốn thấy nó đầy sau khi trở về.”
Lục Trần lại dùng giọng điệu băng giá thấu tim kia nói chuyện với cô gái yếu ớt như tôi.
Trước khi đi, Lâm Thanh Nhi dùng ánh mắt khoe khoang nhìn về phía tôi.
Lúc đi còn cố ý dính sát lấy Lục Trần, như hận không thể dán chặt lấy người anh.
Bọn họ vừa đi, tôi thoáng nhìn chiếc lu đã được Lục Trần đổ sắp đầy kia, trực tiếp xoay người về phòng.
Xưa nay luôn được nuông chiều, lúc này nằm trên chiếc giường gỗ này, đau lưng quá đi.
Tôi lấy điện thoại không có tín hiệu ra, vui vẻ chơi Anipop.
Lúc trở về, thấy nước vẫn giữ nguyên vị trí, Lục Trần hơi nhíu mày, lặng lẽ tiếp tục đổ đầy nước.
Nghe thấy trong sân có tiếng động, tôi lê dép chạy ra ngoài.
Lục Trần nhìn về phía này, con ngươi chuyển động một cái, sau đó cúi đầu xuống.
Tôi cúi đầu nhìn mình, lúc nãy cuốn quần lên nên cặp chân trắng nõn thon dài lộ ra.
Tôi cười xấu xa.
Không thả quần xuống, lặng lẽ tới gần Lục Trần.
Lục Trần luôn trong trạng thái phòng, tôi vừa bước tới sau lưng, anh đã quay đầu lại.
“Cố Nam Tân, mặc quần đàng hoàng cho tôi!”
Lục Trần càng như thế, tôi càng muốn làm loạn.
Chạy chậm tới, ôm lấy cổ Lục Trần, “Chồng ơi, người ta thế này mà anh vẫn có thể thanh tâm quả dục được à~”
Lục Trần nhắm mắt lại, ngón tay chậm rãi vân vê chuỗi tràng hạt.
Không biết anh đang nói gì trong miệng, tôi muốn ghé sát lại nghe thử, ai ngờ lại bị Lục Trần hất tay đi.