Chương : 5
Edit+ Beta: Winnie
Châu Châu chờ mãi đến buổi chiều, cũng không gặp được ai tiến vào, đói đến không chịu nổi, nàng còn đứng ở cửa sau gọi đã lâu, bất quá cũng không ai đáp lại nàng.
Đã đói bụng đến kêu òng ọc, nàng uống tạm một chút nước lạnh nhưng cũng không có tốt lên chút nào.
Bụng đói kêu vang Châu Châu cuối cùng đem ghế trong phòng dọn ra, đặt ở cạnh nhau, nàng dẫm ghế nhảy ra ngoài sân.
Nàng là người Hồ, lại chưa ai dạy nàng quy củ trong cung, vốn dĩ Lý Bảo Chương hẳn là phải dạy nàng, nhưng vì đêm qua Châu Châu khóc lóc rồi ngủ mất, Lý Bảo Chương không có cách nào dạy được, hắn càng không thể nghĩ tới Châu Châu dám trèo tường.
Châu Châu men theo vách tường đi ra ngoài, nhìn trên dưới, ngó trái phải, biểu tình trên mặt liền ngốc lăng. Nàng đối với nơi này thực xa lạ biết bao, hơn nữa đối với nàng mà nói cung điện nguy nga màu đỏ kia cực kì dọa người, phảng phất như có một đám sư tử đang mở to miệng toàn máu là máu, nàng lỡ giẫm vào một cái liền bị ăn luôn.
Nàng theo sát tường đi tiếp một đoạn, lúc đến đi đến chỗ tầm nhìn trống trải, Châu Châu lại cảm thấy có chút sợ hãi, nàng rụt thân thể, xoay người muốn trở về, thời điểm đi đến chỗ cửa viện, Châu Châu cảm giác được có thứ đồ vật gì màu trắng từ bên cạnh chân nàng vọt qua, làm nàng sợ tới mức nhỏ giọng kêu một tiếng.
Châu Châu vừa kêu ra tiếng, liền nghe được có người kêu to.
“Ở bên kia.”
Nàng sửng sốt, khi nãy hoảng loạn chỉ nghĩ sẽ bò tường trở về. Lúc ra ngoài Châu Châu cố ý ném hai cái ghế ra, nàng bây giờ định dẫm ghế muốn trèo tường vào, lại bị người ta túm được cánh tay.
“Người nào đây? Sao lại ở chỗ này bò tường?”
Giọng của người này nghe có vẻ còn khá trẻ.
Châu Châu sợ tới mức chỉ dám quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng mặt nàng liền đâm vào một khuôn mặt tuấn tú khuôn mặt. Chủ nhân của khuôn mặt kia là một thiếu niên, thoạt nhìn tựa hồ không lớn hơn Châu Châu là bao, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Hắn ăn mặc một thân mãng bào màu đỏ thẫm, trên cổ đeo chiếc vòng hình cây bạc xà vặn hoa khảm ngọc. Hắn ta khi thấy rõ mặt Châu Châu, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, sau đó liền trực tiếp đem Châu Châu từ trên ghế bỏ xuống dưới.
Hắn bỏ đến cực kỳ thô lỗ, Châu Châu thiếu chút nữa ngã luôn trên mặt đất.
“Thập lục hoàng tử, thập lục hoàng tử.”
Đằng sau truyền đến rất nhiều tiếng kêu gọi, vị thiếu niên anh tuấn trước mặt Châu Châu giọng nhàn nhạt, lười biếng nói: “Ta ở đây.”
Hắn vừa mới dứt lời không bao lâu, Châu Châu liền nhìn thấy một đám người gấp rút chạy lại đây, đi ở đàng trước là một người với gương mặt toàn nước mắt nói: “Thập lục hoàng tử, ngài chạy trốn quá nhanh, bọn nô tài đuổi không kịp.”
“Các ngươi đều là một đám phế vật, cũng may ta lợi hại, nhìn xem, ta đã bắt được một tiểu hồ ly này.” Người được xưng là Thập lục hoàng tử đem Châu Châu vẻ mặt tái nhợt kéo lên.
Nô tài kia vừa thấy liền sửng sốt. “Đây…… Không phải con người sao? Có giống hồ ly đâu chứ?”
“Ta hỏi ngươi, hồ ly kia có phải là một thân trắng tựa tuyết hay không?” Thập lục hoàng tử nói.
Tên nô tài gật đầu.
“Lại hỏi ngươi, hồ ly kia có phải có đôi mắt màu lục hay không?”
Tên nô tài lại gật đầu.
Thập lục hoàng tử nhếch một bên khóe môi cười, ánh mắt hắn nhìn một lượt đánh giá Châu Châu.
“Ngươi xem nàng một thân tuyết trắng, lại có đôi mắt xanh, còn không phải là tiểu hồ ly của ta đã hóa thành người hay sao?”
Nói tới đây, hắn càng cười càng lớn. “Cửu ca cười ta, nói ta xem dị chí đều là viết xằng bậy, huynh ấy còn nói rằng căn bản không có cái gì gọi là yêu tinh hóa thành người nói đến. Để ta xem hắn lúc này còn như thế nào mà chê cười ta nữa đây."
Gương mặt Châu Châu chuyểm trắng bệch, có ý muốn đem cánh tay của mình đang bị đối phương níu giữ kéo ra: “Ta không phải hồ ly.”
Nhưng Thập lục hoàng tử kia nắm thật chặt, nàng càng cố nhanh chóng thoát khỏi hắn càng giữ chặt. “Ngươi nghĩ sai rồi, ngươi…… Ngươi……”
Nàng chợt nhớ hình như mới vừa rồi bên chân nàng có một khối màu trắng chạy qua, không chừng đó chính là con hồ ly mà người này đang tìm.
“Tiểu hồ ly của ngươi chạy đi rồi.” Nàng vừa giãy giụa vừa nói, nhưng vị hoàng tử kia nhìn nàng, chính là bộ dáng hoàn toàn không tin tưởng.
“Ngươi đang lừa bổn hoàng tử ư, không có khả năng, đi, cùng ta hồi cung. Đợi lát nữa ngươi biến biến cho ta nhìn thử xem ngươi như thế nào biến thành người được.”
Hắn vạn phần tin tưởng Châu Châu chính là hồ ly của hắn chạy trốn, bọn nô tài hầu hạ Thập lục hoàng tử cũng không dám nói thêm gì.
Châu Châu vừa tức vừa sợ, rất nhanh chóng khóc đến nức nở: “Ta không phải tiểu hồ ly của ngươi mà, ngươi nghĩ sai rồi, ta là người.”
“Nha, lại còn diễn.” Thập lục hoàng tử nghiền ngẫm cười, phảng phất đối với việc Châu Châu là hồ ly của hắn không chút nghi ngờ.
“Ngươi không phải hồ ly, vậy ngươi nói xem ngươi là ai trong cung này?”
Vấn đề đem hỏi Châu Châu nàng cũng không có cách trả lời. Châu Châu nào biết mình là cái gì cung, xác thực mà nói nàng với cái gì cung đều không thuộc về, nàng không phải cung nữ.
“Ta…… Ta không…… Là cái gì trong cung.” Châu Châu nói lắp hạ, “Ta hôm qua mới tiến vào, ta không biết."
Thập lục hoàng tử nghe vậy nhịn không được trợn trắng mắt. “Ngươi cái tiểu hồ ly này, nói dối cũng phải nói cho tốt chứ, xem ra đạo hạnh của ngươi còn chưa đủ, đi, cùng ta trở về.”
Hắn mạnh mẽ kéo Châu Châu đi, bọn nô tài muốn hỗ trợ, hắn liền cự tuyệt.
“Các ngươi chỉ là nô tài không cho phép chạm vào tiểu hồ ly của ta.” Hắn nói như vậy, chính mình còn gắt gao túm lấy Châu Châu đi thẳng đến phía trước.
Thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn là do hoàng hậu sinh ra. Hoàng hậu tổng cộng có hai nhi tử, ngoại trừ Thái Tử, còn lại chính là vị Thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn này đây.
Lương Thiệu Ngôn thân là nhi tử của Hoàng hậu, ở trong cung cũng là nhân vật có thể hô mưa gọi gió, đặc biệt hắn năm nay mười lăm tuổi, vừa đúng là thời điểm nam hài tử nghịch ngợm nhất.
Dù sao nơi nào náo nhiệt cũng có mặt hắn, không có náo nhiệt thì hắn liền lăn lộn ra một phen náo nhiệt. Nếu gặp phải họa, đã có các ca ca phía trên bao bọc hắn.
Không nói đến Thái Tử, Cửu Hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất cũng cực kì yêu thương người đệ đệ này.
Lương Thiệu Ngôn cách Thái Tử hơn mười tuổi, hắn chỉ cảm thấy Thái Tử ca ca này không chơi cùng hắn đến một lần, huống chi Thái Tử mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải đưa hắn bối thư, hắn thật là phiền đến chết được.
Cho nên Lương Thiệu Ngôn càng thích chính mình cùng chín hoàng huynh cùng nhau chơi, không đề cập tới chín vị hoàng huynh lớn lên tuấn tú lịch sự thế nào, chỉ nói đến phong độ dịu nhàng, cũng có thể nói đây chính là kiểu người trong mộng của muôn vàn thiếu nữ xuân khuê trong khắp kinh thành.
Chín hoàng huynh mỗi lần đều dẫn hắn đi chơi du ngoạn, đi ăn ngon, quan trọng hơn hết là chín hoàng huynh sẽ không trừu hắn bối thư, còn ở trước mặt phụ hoàng giúp hắn nói tốt.
Lương Thiệu Ngôn đem Châu Châu kéo về trong cung của mình, hắn một ngụm cắn chết không dứt tin rằng Châu Châu chính là tiểu hồ ly của hắn.
Châu Châu muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, chạy lại chạy không thoát, cuối cùng còn bị Lương Thiệu Ngôn dùng dây thừng trói tay lại.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Châu Châu đang ở trên giường, nâng tay sờ sờ cằm, mắt hơi hơi chuyển, cao giọng nói: “Các ngươi đi mời chín hoàng huynh đến đây. Nói rằng ta có chuyện cực kì cực kì trọng yếu cần tìm các huynh ấy, làm họ phải lập tức lại đây.”
“Được, Thập lục hoàng tử.” Một tên thái giám nhanh chóng đi ra ngoài.
Lương Thiệu Ngôn thấy bóng dáng của thái giám kia biến mất, mới vừa lòng mà cười một tiếng, hắn một lần nữa đem tầm mắt chuyển tới trên người Châu Châu.
Châu Châu bởi vì một đường bị trói lại đây, tóc có chút rối, nàng sợ hãi mà nghĩ đến mình ở trong cung điện Lương Thiệu Ngôn trở thành một mỹ nhân trên giường.
Lương Thiệu Ngôn đột nhiên bước tới trên giường, làm Châu Châu sợ tới mức càng thêm lùi về bên trong, nhưng phía sau chính là tường, nàng muốn trốn cũng không có đường trốn.
Mà tên Lương Thiệu Ngôn kia cũng nhìn chằm chằm Châu Châu không chớp mắt xem, hắn phát hiện cái tiểu hồ ly này lúc biến thành người quả là rất đẹp.
Lông mi sao có thể vừa cong vừa dài như vậy, lại còn đôi mắt màu xanh biếc, xinh đẹp giống như một viên pha lê thuần túy, tinh khiết.
14:59 - 14/12/18
Châu Châu chờ mãi đến buổi chiều, cũng không gặp được ai tiến vào, đói đến không chịu nổi, nàng còn đứng ở cửa sau gọi đã lâu, bất quá cũng không ai đáp lại nàng.
Đã đói bụng đến kêu òng ọc, nàng uống tạm một chút nước lạnh nhưng cũng không có tốt lên chút nào.
Bụng đói kêu vang Châu Châu cuối cùng đem ghế trong phòng dọn ra, đặt ở cạnh nhau, nàng dẫm ghế nhảy ra ngoài sân.
Nàng là người Hồ, lại chưa ai dạy nàng quy củ trong cung, vốn dĩ Lý Bảo Chương hẳn là phải dạy nàng, nhưng vì đêm qua Châu Châu khóc lóc rồi ngủ mất, Lý Bảo Chương không có cách nào dạy được, hắn càng không thể nghĩ tới Châu Châu dám trèo tường.
Châu Châu men theo vách tường đi ra ngoài, nhìn trên dưới, ngó trái phải, biểu tình trên mặt liền ngốc lăng. Nàng đối với nơi này thực xa lạ biết bao, hơn nữa đối với nàng mà nói cung điện nguy nga màu đỏ kia cực kì dọa người, phảng phất như có một đám sư tử đang mở to miệng toàn máu là máu, nàng lỡ giẫm vào một cái liền bị ăn luôn.
Nàng theo sát tường đi tiếp một đoạn, lúc đến đi đến chỗ tầm nhìn trống trải, Châu Châu lại cảm thấy có chút sợ hãi, nàng rụt thân thể, xoay người muốn trở về, thời điểm đi đến chỗ cửa viện, Châu Châu cảm giác được có thứ đồ vật gì màu trắng từ bên cạnh chân nàng vọt qua, làm nàng sợ tới mức nhỏ giọng kêu một tiếng.
Châu Châu vừa kêu ra tiếng, liền nghe được có người kêu to.
“Ở bên kia.”
Nàng sửng sốt, khi nãy hoảng loạn chỉ nghĩ sẽ bò tường trở về. Lúc ra ngoài Châu Châu cố ý ném hai cái ghế ra, nàng bây giờ định dẫm ghế muốn trèo tường vào, lại bị người ta túm được cánh tay.
“Người nào đây? Sao lại ở chỗ này bò tường?”
Giọng của người này nghe có vẻ còn khá trẻ.
Châu Châu sợ tới mức chỉ dám quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng mặt nàng liền đâm vào một khuôn mặt tuấn tú khuôn mặt. Chủ nhân của khuôn mặt kia là một thiếu niên, thoạt nhìn tựa hồ không lớn hơn Châu Châu là bao, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Hắn ăn mặc một thân mãng bào màu đỏ thẫm, trên cổ đeo chiếc vòng hình cây bạc xà vặn hoa khảm ngọc. Hắn ta khi thấy rõ mặt Châu Châu, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, sau đó liền trực tiếp đem Châu Châu từ trên ghế bỏ xuống dưới.
Hắn bỏ đến cực kỳ thô lỗ, Châu Châu thiếu chút nữa ngã luôn trên mặt đất.
“Thập lục hoàng tử, thập lục hoàng tử.”
Đằng sau truyền đến rất nhiều tiếng kêu gọi, vị thiếu niên anh tuấn trước mặt Châu Châu giọng nhàn nhạt, lười biếng nói: “Ta ở đây.”
Hắn vừa mới dứt lời không bao lâu, Châu Châu liền nhìn thấy một đám người gấp rút chạy lại đây, đi ở đàng trước là một người với gương mặt toàn nước mắt nói: “Thập lục hoàng tử, ngài chạy trốn quá nhanh, bọn nô tài đuổi không kịp.”
“Các ngươi đều là một đám phế vật, cũng may ta lợi hại, nhìn xem, ta đã bắt được một tiểu hồ ly này.” Người được xưng là Thập lục hoàng tử đem Châu Châu vẻ mặt tái nhợt kéo lên.
Nô tài kia vừa thấy liền sửng sốt. “Đây…… Không phải con người sao? Có giống hồ ly đâu chứ?”
“Ta hỏi ngươi, hồ ly kia có phải là một thân trắng tựa tuyết hay không?” Thập lục hoàng tử nói.
Tên nô tài gật đầu.
“Lại hỏi ngươi, hồ ly kia có phải có đôi mắt màu lục hay không?”
Tên nô tài lại gật đầu.
Thập lục hoàng tử nhếch một bên khóe môi cười, ánh mắt hắn nhìn một lượt đánh giá Châu Châu.
“Ngươi xem nàng một thân tuyết trắng, lại có đôi mắt xanh, còn không phải là tiểu hồ ly của ta đã hóa thành người hay sao?”
Nói tới đây, hắn càng cười càng lớn. “Cửu ca cười ta, nói ta xem dị chí đều là viết xằng bậy, huynh ấy còn nói rằng căn bản không có cái gì gọi là yêu tinh hóa thành người nói đến. Để ta xem hắn lúc này còn như thế nào mà chê cười ta nữa đây."
Gương mặt Châu Châu chuyểm trắng bệch, có ý muốn đem cánh tay của mình đang bị đối phương níu giữ kéo ra: “Ta không phải hồ ly.”
Nhưng Thập lục hoàng tử kia nắm thật chặt, nàng càng cố nhanh chóng thoát khỏi hắn càng giữ chặt. “Ngươi nghĩ sai rồi, ngươi…… Ngươi……”
Nàng chợt nhớ hình như mới vừa rồi bên chân nàng có một khối màu trắng chạy qua, không chừng đó chính là con hồ ly mà người này đang tìm.
“Tiểu hồ ly của ngươi chạy đi rồi.” Nàng vừa giãy giụa vừa nói, nhưng vị hoàng tử kia nhìn nàng, chính là bộ dáng hoàn toàn không tin tưởng.
“Ngươi đang lừa bổn hoàng tử ư, không có khả năng, đi, cùng ta hồi cung. Đợi lát nữa ngươi biến biến cho ta nhìn thử xem ngươi như thế nào biến thành người được.”
Hắn vạn phần tin tưởng Châu Châu chính là hồ ly của hắn chạy trốn, bọn nô tài hầu hạ Thập lục hoàng tử cũng không dám nói thêm gì.
Châu Châu vừa tức vừa sợ, rất nhanh chóng khóc đến nức nở: “Ta không phải tiểu hồ ly của ngươi mà, ngươi nghĩ sai rồi, ta là người.”
“Nha, lại còn diễn.” Thập lục hoàng tử nghiền ngẫm cười, phảng phất đối với việc Châu Châu là hồ ly của hắn không chút nghi ngờ.
“Ngươi không phải hồ ly, vậy ngươi nói xem ngươi là ai trong cung này?”
Vấn đề đem hỏi Châu Châu nàng cũng không có cách trả lời. Châu Châu nào biết mình là cái gì cung, xác thực mà nói nàng với cái gì cung đều không thuộc về, nàng không phải cung nữ.
“Ta…… Ta không…… Là cái gì trong cung.” Châu Châu nói lắp hạ, “Ta hôm qua mới tiến vào, ta không biết."
Thập lục hoàng tử nghe vậy nhịn không được trợn trắng mắt. “Ngươi cái tiểu hồ ly này, nói dối cũng phải nói cho tốt chứ, xem ra đạo hạnh của ngươi còn chưa đủ, đi, cùng ta trở về.”
Hắn mạnh mẽ kéo Châu Châu đi, bọn nô tài muốn hỗ trợ, hắn liền cự tuyệt.
“Các ngươi chỉ là nô tài không cho phép chạm vào tiểu hồ ly của ta.” Hắn nói như vậy, chính mình còn gắt gao túm lấy Châu Châu đi thẳng đến phía trước.
Thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn là do hoàng hậu sinh ra. Hoàng hậu tổng cộng có hai nhi tử, ngoại trừ Thái Tử, còn lại chính là vị Thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn này đây.
Lương Thiệu Ngôn thân là nhi tử của Hoàng hậu, ở trong cung cũng là nhân vật có thể hô mưa gọi gió, đặc biệt hắn năm nay mười lăm tuổi, vừa đúng là thời điểm nam hài tử nghịch ngợm nhất.
Dù sao nơi nào náo nhiệt cũng có mặt hắn, không có náo nhiệt thì hắn liền lăn lộn ra một phen náo nhiệt. Nếu gặp phải họa, đã có các ca ca phía trên bao bọc hắn.
Không nói đến Thái Tử, Cửu Hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất cũng cực kì yêu thương người đệ đệ này.
Lương Thiệu Ngôn cách Thái Tử hơn mười tuổi, hắn chỉ cảm thấy Thái Tử ca ca này không chơi cùng hắn đến một lần, huống chi Thái Tử mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải đưa hắn bối thư, hắn thật là phiền đến chết được.
Cho nên Lương Thiệu Ngôn càng thích chính mình cùng chín hoàng huynh cùng nhau chơi, không đề cập tới chín vị hoàng huynh lớn lên tuấn tú lịch sự thế nào, chỉ nói đến phong độ dịu nhàng, cũng có thể nói đây chính là kiểu người trong mộng của muôn vàn thiếu nữ xuân khuê trong khắp kinh thành.
Chín hoàng huynh mỗi lần đều dẫn hắn đi chơi du ngoạn, đi ăn ngon, quan trọng hơn hết là chín hoàng huynh sẽ không trừu hắn bối thư, còn ở trước mặt phụ hoàng giúp hắn nói tốt.
Lương Thiệu Ngôn đem Châu Châu kéo về trong cung của mình, hắn một ngụm cắn chết không dứt tin rằng Châu Châu chính là tiểu hồ ly của hắn.
Châu Châu muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, chạy lại chạy không thoát, cuối cùng còn bị Lương Thiệu Ngôn dùng dây thừng trói tay lại.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Châu Châu đang ở trên giường, nâng tay sờ sờ cằm, mắt hơi hơi chuyển, cao giọng nói: “Các ngươi đi mời chín hoàng huynh đến đây. Nói rằng ta có chuyện cực kì cực kì trọng yếu cần tìm các huynh ấy, làm họ phải lập tức lại đây.”
“Được, Thập lục hoàng tử.” Một tên thái giám nhanh chóng đi ra ngoài.
Lương Thiệu Ngôn thấy bóng dáng của thái giám kia biến mất, mới vừa lòng mà cười một tiếng, hắn một lần nữa đem tầm mắt chuyển tới trên người Châu Châu.
Châu Châu bởi vì một đường bị trói lại đây, tóc có chút rối, nàng sợ hãi mà nghĩ đến mình ở trong cung điện Lương Thiệu Ngôn trở thành một mỹ nhân trên giường.
Lương Thiệu Ngôn đột nhiên bước tới trên giường, làm Châu Châu sợ tới mức càng thêm lùi về bên trong, nhưng phía sau chính là tường, nàng muốn trốn cũng không có đường trốn.
Mà tên Lương Thiệu Ngôn kia cũng nhìn chằm chằm Châu Châu không chớp mắt xem, hắn phát hiện cái tiểu hồ ly này lúc biến thành người quả là rất đẹp.
Lông mi sao có thể vừa cong vừa dài như vậy, lại còn đôi mắt màu xanh biếc, xinh đẹp giống như một viên pha lê thuần túy, tinh khiết.
14:59 - 14/12/18