Chương : 12
Edit + Beta: Winnie
Lương Thiệu Ngôn chưa từng nghĩ đến chuyênn này sẽ xảy ra, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngọc Thịnh công chúa, “Đại hoàng tỷ, tỷ sao có thể như vậy chứ?”
Khó hiểu, hắn dù sao cũng là đệ đệ của nàng mà, nàng sao lại đoạt mất người của hắn?
Ngọc Thịnh công chúa lạnh lùng nhìn Lương Thiệu Ngôn, môi đỏ hé mở, “Lần trước ngươi một hai phải từ nơi này lấy đi ái sủng của bổn cung, kết quả không đến mấy ngày đã bị ngươi đánh mất, lần này bổn cung cũng từ nơi này lấy đi chút đồ vật, để ngươi có thể nếm thử tư vị trước đây của ta."
Lương Thiệu Ngôn nghe hiểu chuyện Ngọc Thịnh công chúa vừa nhắc ý chỉ chuyện về con hồ ly kia, biểu tình lập tức có chút chột dạ, hồ ly đó không phải là Ngọc Thịnh công chúa chủ động đưa cho hắn, mà là hắn nhìn thấy nó đáng yêu, nên đi cầu hoàng hậu, hoàng hậu vì tiểu nhi tử của mình nên mở lời với Ngọc Thịnh công chúa đem hồ ly mượn cho Lương Thiệu Ngôn chơi mấy ngày, nào biết được hồ ly kia lại chạy mất.
“Hồ ly kia chính mình chạy đi, sao lại trách ta?” Lương Thiệu Ngôn nhỏ giọng nói thầm một câu, hắn nhìn đến người đang tránh sau lưng Ngọc Thịnh công chúa. Cũng không biết nha đầu thúi kia làm ra cái gì, cư nhiên Ngọc Thịnh công chúa không cấm không phạt nàng, còn có bộ dáng giống như che chở. Lương Thiệu Ngôn suy nghĩ hồi lâu, dứt khoát nói: “Đại hoàng tỷ, ta cũng không gạt tỷ, Mị Nô sau lưng tỷ đích xác không phải người của ta, nhưng nàng là do phụ hoàng tự mình ban cho Lý Bảo Chương làm tức phụ. Hôm qua ta có nói phụ hoàng muốn người, phụ hoàng còn cự tuyệt ta.”
“Người của Lý Bảo Chương?” Ngọc Thịnh công chúa không quá kinh ngạc, thậm chí thập phần hào phóng nói, “Vậy bây giờ liền đưa trở về cho Lý Bảo Chương là được rồi.”
Xong, không đợi Lương Thiệu Ngôn nói chuyện, Ngọc Thịnh công chúa đã phân phó Trích Tinh tự mình đưa Châu Châu trở về, Lương Thiệu Ngôn tuy rằng có ý nghĩ thầm ngăn đón, nhưng khi nhìn thấy Trích Tinh, vẫn là tạm thời nên bỏ đi cái ý niệm này thôi.
Thời điểm Lý Bảo Chương trở về đã là nguyệt lạc tinh trầm, hắn hạ cỗ kiệu, đang muốn cùng tiểu thái giám nâng kiệu nói gì đó, đột nhiên phát hiện phòng trong viện phòng đèn đang sáng, hắn sửng sốt, sau đó lập tức đi vào trong viện. Lý Bảo Chương sở hữu đôi chân dài, y phục thái giám tuy rộng thùng thình hiện khó thấy rõ eo, nhưng khi nhìn hắn người ta vẫn dễ dàng cảm thấy hắn eo thon chân dài. Lý Bảo Chương bước nhanh đi, vài bước đã đi tới cửa phòng.
Hắn nhìn chằm chằm anh sáng lộ ra trong phòng, do dự hồi lâu, mới đẩy cửa ra đi vào, chờ đến khi nhìn thấy Châu Châu ngồi ở trên ghế, chính hắn cũng không phát hiện tâm tình của hắn đã khá hơn nhiều.
Lý Bảo Chương trở tay đem cửa đóng lại, hắn khẽ nhìn Châu Châu, trên mặt biểu tình không lạnh không nóng.
“Ca ca, ngươi đã trở lại.” Châu Châu đứng lên, nhìn hắn ngọt ngào cười, thoạt nhìn thập phần ngoan ngoãn đáng yêu. Lý Bảo Chương híp híp mắt, đôi mắt hẹp dài mắt lộ ra một tia phức tạp: “Ngươi hôm nay đi đâu? Làm sao trở về?”
“Ta…… Ta đi đến chỗ thập lục hoàng tử, lúc trước chính là hắn đã trói ta, ta không muốn qua đó.”
Châu Châu cùng thập lục hoàng tử lại ngây người một ngày, cảm thấy vẫn là Lý Bảo Chương tốt hơn, hơn nữa viện này của hắn chỉ có nàng và Lý Bảo Chương, Lý Bảo Chương thì đêm khuya mới có thể trở về, ban ngày nàng chỉ có một mình, cực kì tự do tự tại, mà lúc ở thập lục hoàng tử, động hay không cũng phải quỳ.
“Hắn đã từng trói ngươi?” Lý Bảo Chương lặp lại một lần, “Đã vậy làn sao hắn có thể để ngươi trở về?”
Lý Bảo Chương hiện tại trong lòng đã có phán đoán rằng, chẳng lẽ đời trước hoàng tử giết hắn chính là thập lục hoàng tử?
Thập lục hoàng tử từ trước đến nay ương ngạnh, lại cực kì xem thường thái giám, loại sự tình hắn này cũng có thể làm ra, rất đáng nghi.
“Tỷ tỷ cho người đưa ta về.” Châu Châu nhỏ giọng nói.
Lý Bảo Chương nhíu mày, nốt chu sa trên ấn đường dưới ánh nến chiếu rọi diễm lệ như nguyệt quý, “Tỷ tỷ lại là ai?”
Hắn phát hiện một đời này Châu Châu sao lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, đời trước nàng tốt xấu cũng là theo hắn mấy năm mới xảy ra vấn đề, mà một đời này nàng mới vừa tiến cung ngày thứ hai liền trêu chọc thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn, hiện tại lại mọc ra cái gì tỷ tỷ.
“Hình như là Đại công chúa.”
Châu Châu vừa mới dứt lời, Lý Bảo Chương sắc mặt liền thay đổi, “Cái gì? Ngươi khi nào biết Đại công chúa?” Hắn đi lên trước, trực tiếp bắt được cánh tay Châu Châu, ngữ khí vừa hung vừa gấp, “Ngươi rốt cuộc hôm nay đi làm cái gì rồi?”
Trong cung này còn có ai không biết Ngọc Thịnh công chúa đặc biệt chán ghét Mị Nô, Mị Nô bên cạnh Lương đế đều luôn tìm cách trốn tránh vị công chúa này, nàng cư nhiên còn dám kêu Ngọc Thịnh công chúa là tỷ tỷ?
Nàng có phải bị điên rồi hay không?
“Đau!” Châu Châu lập tức kêu một tiếng, ánh mắt đáng thương giống như động vật nhỏ bị thương, nàng chớp mi, bộ dáng lã chã chực chờ khóc không khỏi làm Lý Bảo Chương cắn môi dưới, lặng yên buông lỏng cánh tay nàng ra.
19:38 - 22/02/19
- ----------
Winnie: dạo này gặp nhiều chuyện buồn ghê đó, nên cũng lười đăng truyện! "[×~×]"
Lương Thiệu Ngôn chưa từng nghĩ đến chuyênn này sẽ xảy ra, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngọc Thịnh công chúa, “Đại hoàng tỷ, tỷ sao có thể như vậy chứ?”
Khó hiểu, hắn dù sao cũng là đệ đệ của nàng mà, nàng sao lại đoạt mất người của hắn?
Ngọc Thịnh công chúa lạnh lùng nhìn Lương Thiệu Ngôn, môi đỏ hé mở, “Lần trước ngươi một hai phải từ nơi này lấy đi ái sủng của bổn cung, kết quả không đến mấy ngày đã bị ngươi đánh mất, lần này bổn cung cũng từ nơi này lấy đi chút đồ vật, để ngươi có thể nếm thử tư vị trước đây của ta."
Lương Thiệu Ngôn nghe hiểu chuyện Ngọc Thịnh công chúa vừa nhắc ý chỉ chuyện về con hồ ly kia, biểu tình lập tức có chút chột dạ, hồ ly đó không phải là Ngọc Thịnh công chúa chủ động đưa cho hắn, mà là hắn nhìn thấy nó đáng yêu, nên đi cầu hoàng hậu, hoàng hậu vì tiểu nhi tử của mình nên mở lời với Ngọc Thịnh công chúa đem hồ ly mượn cho Lương Thiệu Ngôn chơi mấy ngày, nào biết được hồ ly kia lại chạy mất.
“Hồ ly kia chính mình chạy đi, sao lại trách ta?” Lương Thiệu Ngôn nhỏ giọng nói thầm một câu, hắn nhìn đến người đang tránh sau lưng Ngọc Thịnh công chúa. Cũng không biết nha đầu thúi kia làm ra cái gì, cư nhiên Ngọc Thịnh công chúa không cấm không phạt nàng, còn có bộ dáng giống như che chở. Lương Thiệu Ngôn suy nghĩ hồi lâu, dứt khoát nói: “Đại hoàng tỷ, ta cũng không gạt tỷ, Mị Nô sau lưng tỷ đích xác không phải người của ta, nhưng nàng là do phụ hoàng tự mình ban cho Lý Bảo Chương làm tức phụ. Hôm qua ta có nói phụ hoàng muốn người, phụ hoàng còn cự tuyệt ta.”
“Người của Lý Bảo Chương?” Ngọc Thịnh công chúa không quá kinh ngạc, thậm chí thập phần hào phóng nói, “Vậy bây giờ liền đưa trở về cho Lý Bảo Chương là được rồi.”
Xong, không đợi Lương Thiệu Ngôn nói chuyện, Ngọc Thịnh công chúa đã phân phó Trích Tinh tự mình đưa Châu Châu trở về, Lương Thiệu Ngôn tuy rằng có ý nghĩ thầm ngăn đón, nhưng khi nhìn thấy Trích Tinh, vẫn là tạm thời nên bỏ đi cái ý niệm này thôi.
Thời điểm Lý Bảo Chương trở về đã là nguyệt lạc tinh trầm, hắn hạ cỗ kiệu, đang muốn cùng tiểu thái giám nâng kiệu nói gì đó, đột nhiên phát hiện phòng trong viện phòng đèn đang sáng, hắn sửng sốt, sau đó lập tức đi vào trong viện. Lý Bảo Chương sở hữu đôi chân dài, y phục thái giám tuy rộng thùng thình hiện khó thấy rõ eo, nhưng khi nhìn hắn người ta vẫn dễ dàng cảm thấy hắn eo thon chân dài. Lý Bảo Chương bước nhanh đi, vài bước đã đi tới cửa phòng.
Hắn nhìn chằm chằm anh sáng lộ ra trong phòng, do dự hồi lâu, mới đẩy cửa ra đi vào, chờ đến khi nhìn thấy Châu Châu ngồi ở trên ghế, chính hắn cũng không phát hiện tâm tình của hắn đã khá hơn nhiều.
Lý Bảo Chương trở tay đem cửa đóng lại, hắn khẽ nhìn Châu Châu, trên mặt biểu tình không lạnh không nóng.
“Ca ca, ngươi đã trở lại.” Châu Châu đứng lên, nhìn hắn ngọt ngào cười, thoạt nhìn thập phần ngoan ngoãn đáng yêu. Lý Bảo Chương híp híp mắt, đôi mắt hẹp dài mắt lộ ra một tia phức tạp: “Ngươi hôm nay đi đâu? Làm sao trở về?”
“Ta…… Ta đi đến chỗ thập lục hoàng tử, lúc trước chính là hắn đã trói ta, ta không muốn qua đó.”
Châu Châu cùng thập lục hoàng tử lại ngây người một ngày, cảm thấy vẫn là Lý Bảo Chương tốt hơn, hơn nữa viện này của hắn chỉ có nàng và Lý Bảo Chương, Lý Bảo Chương thì đêm khuya mới có thể trở về, ban ngày nàng chỉ có một mình, cực kì tự do tự tại, mà lúc ở thập lục hoàng tử, động hay không cũng phải quỳ.
“Hắn đã từng trói ngươi?” Lý Bảo Chương lặp lại một lần, “Đã vậy làn sao hắn có thể để ngươi trở về?”
Lý Bảo Chương hiện tại trong lòng đã có phán đoán rằng, chẳng lẽ đời trước hoàng tử giết hắn chính là thập lục hoàng tử?
Thập lục hoàng tử từ trước đến nay ương ngạnh, lại cực kì xem thường thái giám, loại sự tình hắn này cũng có thể làm ra, rất đáng nghi.
“Tỷ tỷ cho người đưa ta về.” Châu Châu nhỏ giọng nói.
Lý Bảo Chương nhíu mày, nốt chu sa trên ấn đường dưới ánh nến chiếu rọi diễm lệ như nguyệt quý, “Tỷ tỷ lại là ai?”
Hắn phát hiện một đời này Châu Châu sao lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, đời trước nàng tốt xấu cũng là theo hắn mấy năm mới xảy ra vấn đề, mà một đời này nàng mới vừa tiến cung ngày thứ hai liền trêu chọc thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn, hiện tại lại mọc ra cái gì tỷ tỷ.
“Hình như là Đại công chúa.”
Châu Châu vừa mới dứt lời, Lý Bảo Chương sắc mặt liền thay đổi, “Cái gì? Ngươi khi nào biết Đại công chúa?” Hắn đi lên trước, trực tiếp bắt được cánh tay Châu Châu, ngữ khí vừa hung vừa gấp, “Ngươi rốt cuộc hôm nay đi làm cái gì rồi?”
Trong cung này còn có ai không biết Ngọc Thịnh công chúa đặc biệt chán ghét Mị Nô, Mị Nô bên cạnh Lương đế đều luôn tìm cách trốn tránh vị công chúa này, nàng cư nhiên còn dám kêu Ngọc Thịnh công chúa là tỷ tỷ?
Nàng có phải bị điên rồi hay không?
“Đau!” Châu Châu lập tức kêu một tiếng, ánh mắt đáng thương giống như động vật nhỏ bị thương, nàng chớp mi, bộ dáng lã chã chực chờ khóc không khỏi làm Lý Bảo Chương cắn môi dưới, lặng yên buông lỏng cánh tay nàng ra.
19:38 - 22/02/19
- ----------
Winnie: dạo này gặp nhiều chuyện buồn ghê đó, nên cũng lười đăng truyện! "[×~×]"