Chương 6: Eo không đau?
Edit: William_1405
Bác gái ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Ngu Liễu, mỗi một động tác đều được làm với biên độ lớn đến mức khoa trương, Ngu Liễu bị ba lô của bà đụng phải vài lần, bên trong không biết chứa gì mà đụng đến khuỷu tay cậu tê dại.
Chỗ ngồi đủ người, xe bắt đầu khởi hành.
Còn chưa ra khỏi nhà ga, bác gái liền vỗ vỗ Ngu Liễu: "Chàng trai trẻ, đóng cửa sổ lại đi, tôi bị cảm lạnh mới khỏi không gặp gió được."
Khẩu âm của bà rất nặng, Ngu Liễu nghe không hiểu: "Cái gì?"
Ai ngờ bác gái vừa nghe giọng nói của cậu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trừng mắt nhướng mày: "Sao giọng cậu khàn vậy? Cậu bị cảm lạnh rồi phải không, ai da cậu mau tìm khẩu trang đeo vào, đừng lây cho tôi, tôi mới khỏi được mấy ngày!"
Nói xong không chờ Ngu Liễu kịp phản ứng duỗi tay trực tiếp lướt qua cậu đóng sầm cửa sổ lại.
Ngu Liễu: "......"
Cửa thông khí duy nhất không có, đúng lúc không khí vẩy đục từ mọi hướng ập tới, mũi Ngu Liễu bắt đầu phát trướng dạ dày cảm thấy buồn nôn.
Cậu 800 năm đều không bị say xe.
Khẩu trang cũng không thể ngăn được những mùi này nhưng có còn hơn không, Ngu Liễu lấy ra mang lên, sợ mình trực tiếp nôn ra lại không dám lấy điện thoại ra xem chỉ có thể dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên xe cả một đường cãi cọ ầm ĩ, Ngu Liễu nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi lại buồn ngủ, giữ nguyên một tư thế hồi lâu ngay cả ngón tay cũng lười nhúc nhích, ở trong hoàn cảnh như vậy cậu thế mà cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đường núi không bằng phẳng xe càng đi càng xóc nảy.
Trong xe tiếng ồn không dứt bên tai, tiếng nói chuyện của người lớn và tiếng hét chói tai của trẻ nhỏ hết đợt này đến đợt khác, lông mày của Ngu Liễu nhíu chặt, giấc ngủ một chút cũng không an ổn, nhưng mí mắt nặng trĩu không cho phép cậu tỉnh lại.
Cậu thật sự không nghĩ tới lần vào núi này lại gian khổ như vậy.
Trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy kéo dài liên tục vì thế xe tới thị trấn Thiên Thần lúc nào cậu cũng không biết.
Nếu không phải tài xế tính tình nhẫn nại hô hai lần, phỏng chừng điểm đích của cậu phải tạm thời sửa thành thị trấn tiếp theo.
Xe buýt mỗi khi đi qua một thị trấn sẽ dừng lại nghỉ ngơi vài phút, hành khách có thể tranh thủ thời gian này xuống xe đi vệ sinh hoặc đi mua chút đồ ăn đồ uống.
Ngu Liễu đi lấy vali ngạc nhiên phát hiện cái vali của cậu vốn để ở bên trong đã bị chuyển ra ngoài cùng.
Chắc là người xuống xe trước cầm nhầm rồi trả lại, Ngu Liễu không nghĩ nhiều.
Tài xế ấn còi thúc giục những người dưới xe lên xe.
Ngu Liễu lắc lắc đầu choáng váng dùng sức kéo vali ra ngoài, đóng nắp lại, quay người đi về phía thị trấn.
Thời gian không còn sớm, cậu phải mau tìm nơi ở mới được.
Thời tiết ở trong núi không giống với trong thành phố.
Xem ra là mưa vừa mới tạnh không lâu, không khí vô cùng trong lành mát mẻ.
Mặt đường đá xanh dẫn vào thị trấn ẩm ướt trơn trượt, trên đường ít người qua lại, những ngôi nhà cổ kính đơn sơ với kết cấu gạch và gỗ, hai bên đường mái lập ngói xanh nghiêng với độ dốc lớn để tránh tích nước, nước từ mái hiên nhỏ từng giọt đứt quãng.
Bầu trời còn nhiều mây, gió lạnh từng trận, mây đen vần vũ trên bầu trời, từng ngọn núi xung quanh đều bị mây che phủ một chiếc mũ màu trắng.
Xem ra sắp có một trận mưa lớn khác.
Ngu Liễu thở dài một ngụm trọc khí, kéo vali bước nhanh hơn.
Chỗ ở đã sớm được đặt trên mạng, mặc dù thị trấn Thiên Thần hẻo lánh và chưa phát triển nhưng lại không thiếu người ôm tâm tư như Ngu Liễu đến đây du ngoạn, mặc dù trong trấn không có nhiều cơ sở phục vụ khách du lịch nhưng vẫn có chút ít.
Ngu Liễu lấy điện thoại ra mở web đặt phòng lúc trước ra theo hướng dẫn đi tìm.
Thị trấn nằm ở giữa sườn núi, cấu trúc đơn giản chỉ có một con đường chạy xuyên từ đầu trấn đến cuối trấn, điều này giúp cậu giảm bớt khó khăn rất nhiều khi tìm đường, lúc sắp đến cuối con phố, hướng dẫn nhắc nhở đã tới địa điểm.
Cậu cất điện thoại ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt cậu là một nhà trọ không có bảng hiệu.
Ngôi nhà ba tầng, kiến trúc tạo hình cổ xưa, cửa lớn, xà nhà, cây cột, song cửa sổ đều làm bằng gỗ vàng trắng, được chạm khắc lâu năm, mắt thường cũng có thể thấy được dấu vết của năm tháng, xem ra từ sau khi hoàn thành cũng không tu sửa lại.
Ngu Liễu cuối cùng cũng tìm ra nguồn động tĩnh nghe được cả một đường.
Bên ngoài mỗi tầng lầu của nhà trọ đều có mái cong, mái hiên đều treo một chiếc chuông đồng xưa cũ, bị gió lay động tiếng chuông đinh linh vang lên liên tục, linh hoạt kỳ ảo mà ngân dài.
Giống hệt như trên bức ảnh được đăng, đặc biệt là hương vị của những năm tháng yên tĩnh mà máy ảnh không thể chụp được, khiến Ngu Liễu kinh ngạc.
Cậu trịnh trọng hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành của thiên nhiên, đủ loại thăng trầm tra tấn thống khổ dọc đường đi đều được dỡ bỏ.
Nỗi khổ này không phải là vô ích.
Vì tránh nước vào nhà, các toà nhà trong thị trấn thường được nâng cao hơn mặt đường, ở chỗ cửa vào có hai bậc thang thấp, Ngu Liễu dùng hết sức hai tay xách vali lên bậc thang vượt qua ngưỡng cửa.
Đại sảnh rộng rãi, quầy tiếp đối diện cửa chính, ở giữa ngăn cách bởi một bể cá lớn bằng đá, trong đó nuôi hoa sen và cá cẩm lý, đặt ở phần trũng của đại sảnh, mỗi bên có một tấm bình phong bằng gỗ, một bên vẽ chim nhạn, một bên vẽ hoa lan thủy.
Ngu Liễu đặt vali xuống ngẩng đầu lên, nhìn qua bể cá lớn liền thấy một bóng người nghiêng người dựa vào quầy nhàn nhã khảy bàn tính.
Vì bệnh nghề nghiệp, ánh mắt đầu tiên Ngu Liễu chú ý tới là tỉ lệ dáng người ưu việt của người nọ, thân hình cao lớn chân dài, vai rộng eo hẹp, tư thế và quần áo rất giản dị cũng khó che giấu được khí chất xuất chúng.
Người như vậy nếu là đứng trên sàn catwalk nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này trong đại sảnh ngoại trừ hai người họ thì không có người khác, trong không gian trống trải an tĩnh, chỉ có âm thanh hạt bàn tính va chạm vang vọng bốn phía.
Anh ta hẳn là ông chủ.
Ngu Liễu trong lòng cảm thán núi sâu ra tuấn tú, kéo vali từ bức bình phong bên cạnh đi qua, mới phát hiện mặt sau hai tấm bình phong đều có bàn ghế gỗ lê vàng. Khi đi ngang qua bể cá lớn, cậu liếc nhìn bên trong bể, ba con cẩm lý được nuôi béo mập cùng lá sen phun bong bóng về phía cậu.
Rất đáng yêu.
Ngu Liễu đi tới quầy thu ngân, buông vali lấy ra chứng minh nhân dân: "xin chào, tôi- -"
Nam nhân ngẩng đầu lên nhìn. "......?"
Ngu Liễu thấy rõ mặt anh, nhất thời cơ thể như bị sét đánh, tất cả những lời còn chưa nói xong đều nghẹn lại trong yết hầu.
Gặp quỷ rồi.
Rõ ràng buổi sáng người này còn ở trên giường, hiện tại sao lại xuất hiện ở đây?!
Gian khổ mới vừa dỡ xuống không lâu lại lần nữa được hiện lên trên khuôn mặt cậu.
Lục Yêu đầu ngón tay ấn trên hạt tính, lẳng lặng nhìn người trước mặt, lông mày khẽ nhúc nhích, đáy mắt hàm chứa cảm xúc không rõ chợt loé rồi biến mất, nhanh chóng khôi phục trạng thái yên lặng.
Ngu Liễu rốt cuộc phát hiện nam nhân khi nhắm mắt và mở mắt là hai loại khí chất khác nhau hoàn toàn. Đuôi mắt hẹp dài, con ngươi thâm thuý thoạt nhìn lãnh đạm vô cảm, lại không tránh được khi Ngu Liễu nhìn thẳng anh liền trực giác được lực công kích cường đại ở sâu bên trong.
Ấn tượng đầu tiên mà anh mang đến cho Ngu Liễu giống như là một mảnh ngọc lam trên vách đá, lại giống như là một dãy núi liên tục được bao phủ bởi các tảng băng trên núi cao. So sánh rất kỳ quái đến cả Ngu Liễu cũng không nói lên lời.
Gương mặt này vô luận đối với ai đều là một cái nhan giá trị bạo kích không thể nghi ngờ.
Nếu bọn họ gặp nhau trước đêm hôm qua có lẽ Ngu Liễu còn sẽ có tâm tình đối với anh chuyên tâm mà thưởng thức hoặc là không tiếc mà khen ngợi.
Đáng tiếc hiện thực không có nếu như.
Ngu Liễu khó có thể khống chế biểu tình vặn vẹo, thái dương giật giật, thậm chí muốn lập tức quay đầu rời đi.
Cũng may xúc động trước khi hành động còn có lý trí.
Không đúng, cho dù tối hôm qua đầu óc cậu không thanh tỉnh, nhưng cũng mơ hồ nhớ rõ trong phòng vẫn luôn một mảnh đen tối từ đầu đến cuối đều không có bật đèn.
Vậy thì dễ rồi.
Ngu Liễu nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, coi như không có việc gì mà đưa chứng minh nhân dân ra: "Xin chào, anh là ông chủ đúng không? Tôi là người trước đó đã đặt phòng qua mạng với anh."
Lục Yêu giơ tay nhận chứng minh nhân dân của cậu.
Trên ảnh chụp là Ngu Liễu 18 tuổi, bộ dáng thoạt nhìn cùng hiện tại khác biệt không lớn, chỉ là khi đó bộ dáng trẻ con chưa biến mất làm cậu có nhiều phần non nớt càng giống thiếu niên. Anh đem tầm mắt đảo qua ảnh chụp cùng họ tên cuối cùng dừng lại ở ngày sinh.
Ngày 23 tháng 11 năm 1998.
Anh trầm mặc hồi lâu, Ngu Liễu bất giác nhíu mày, không chút suy nghĩ mà thốt ra mấy câu: "Tôi thành niên rồi."
Vừa dứt lời, Lục Yêu nhướng mi nhìn qua.
"......." Ngu Liễu giấu đầu lòi đuôi ho nhẹ hai tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm bồn hoa sen kia, nội tâm rất muốn đánh cho mình một trận.
"Đã biết." Lục Yêu xoay người đi ra sau quầy, dùng chứng minh nhân dân thao tác trên máy tính một hồi, rất nhanh đem chứng minh nhân dân trả lại cho cậu: "Chờ một chút."
Ngu Liễu lấy về chứng minh nhân dân đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, rất nhanh liền thấy nam nhân ôm chăn bông dày từ bên cạnh đi ra thuận tiện giúp cậu xách vali lên: "Đi theo tôi."
Ngu Liễu nhắm mắt theo đuôi phía sau anh, đi vòng qua bức tường rỗng chạm khắc hoa rồi tiếp tục đi theo phía sau, lối đi rất ngắn, đi vài bước thì tầm mắt của cậu đột nhiên mở ra.
Nhà trọ còn lớn hơn so với cậu tưởng tượng, bên trong thế nhưng còn có sân khác. Ở sau nhà chính còn có sân trồng đầy hoa đủ mọi màu sắc, hai bên tường được bao phủ bởi dây thường xuân xanh um tươi tốt, ở giữa trồng một cây đại thụ nở đầy hoa nhỏ màu trắng, tán lá tươi tốt che phủ toàn bộ sân nhỏ, chung quanh thân cây vòng những phiến đá xanh to bằng phẳng, bên cạnh còn có một cái giếng nước.
Trong không khí tràn ngập mùi hương trong trẻo nhẹ nhàng, xen lẫn ẩm ướt sau trận mưa to, ủ dột xa xưa không khó đoán ra hương thơm phát ra từ chùm hoa trắng trên cây. Ngu Liễu cẩn thận ngửi ngửi, cổ mùi hương này làm cậu cảm thấy thật thoải mái, cậu thích hương vị này.
"Bên này" Lục Diêu ngừng ở cầu thang chờ cậu, Ngu Liễu mới phát hiện cậu bị tụt lại đằng sau, vội vàng đuổi theo.
Lục Yêu xoay người đi lên trên: "Mùa hoa còn dài, cậu thích có thể từ từ xem."
Cầu thang cũng làm bằng gỗ bước lên sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ, bậc thang cao hơn so với bậc thang ở cửa vào nhà trọ, Ngu Liễu mới dẫm lên bậc thang thứ nhất liền phát hiện phần bên trong bắp đùi bị dãn đến đau.
...... Như thế nào còn có di chứng ở đây?
Còn may không nghiêm trọng, đi chậm là được.
Cậu cho rằng người đi ở phía trước sẽ thúc giục cậu, hoặc là trực tiếp đi lên tầng hai trước, nhưng thực tế lại không, anh chỉ là quay đầu lại nhìn cậu, bất động thanh sắc giảm tốc độ chờ cậu.
Thời gian lên lầu bị kéo dài, Ngu Liễu cảm thấy hai người yên tĩnh như gà liền xấu hổ, thuận miệng tìm đề tài: "Trong phòng ở đây bọn anh đều không có chăn sao?"
Lục Yêu: "Cái này là dành cho cậu lót."
Ngu Liễu lập tức nhíu mày: "Do ván giường quá cứng?"
"Thật ra không có khách nào phản ánh về việc này, chủ yếu do tình huống của cậu là đặc biệt."
Lục Yêu quay đầu lại nhàn nhạt liếc cậu một cái: "Eo cậu không đau?"
"?"
Đầu tiên Ngu Liễu không phản ứng lại, còn muốn hỏi anh như thế nào biết tôi đau eo.
Kết quả giây tiếp theo chính là đồng tử rung chuyển, linh hồn run rẩy.
Dựa vào? Anh biết là cậu?
Trời ạ!
Tối qua rõ ràng là không bật đèn cả đêm, anh ta như thế nào lại biết?
Lục Yêu không biết mình chỉ tuỳ ý nói một câu đã tấn công bao nhiêu tinh thần của Ngu Liễu, nói xong quay đầu tiếp tục dẫn người lên lầu.
Ngu Liễu vừa nhớ tới bộ dáng mình khóc như chó yêu cầu anh giúp cậu xoa eo còn bị anh nhớ kỹ,cậu liền muốn đập trán vào cây cột.
Căn phòng cậu đặt ở lầu hai, bên trong đã được dọn dẹp từ trước, không tính là lớn, thắng ở chỗ sạch sẽ nội thất đầy đủ.
Giường là phong cách tatami, chăn gối đều là màu lam nhạt hoạ tiết tinh xảo, giường ở bên trái dựa cửa sổ, bên phải có cái bàn gỗ hình vuông, sau đó là một cái móc treo quần áo giản dị.
Sàn nhà gỗ không trải thảm, trên tủ bên trái cạnh cửa có một chiếc radio thoạt nhìn niên đại xa xưa, bên trong có một phòng tắm riêng.
*Hết chương 6*
Dạo này rảnh nên chăm chỉ một chút mấy nữa Tết nhất bận tối mắt tối mũi lại không có thời gian?
Có ai đi sắm Tết hay dọn nhà j chx, chứ nhà tui giờ vẫn chx lm j hết-_-
Bác gái ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Ngu Liễu, mỗi một động tác đều được làm với biên độ lớn đến mức khoa trương, Ngu Liễu bị ba lô của bà đụng phải vài lần, bên trong không biết chứa gì mà đụng đến khuỷu tay cậu tê dại.
Chỗ ngồi đủ người, xe bắt đầu khởi hành.
Còn chưa ra khỏi nhà ga, bác gái liền vỗ vỗ Ngu Liễu: "Chàng trai trẻ, đóng cửa sổ lại đi, tôi bị cảm lạnh mới khỏi không gặp gió được."
Khẩu âm của bà rất nặng, Ngu Liễu nghe không hiểu: "Cái gì?"
Ai ngờ bác gái vừa nghe giọng nói của cậu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trừng mắt nhướng mày: "Sao giọng cậu khàn vậy? Cậu bị cảm lạnh rồi phải không, ai da cậu mau tìm khẩu trang đeo vào, đừng lây cho tôi, tôi mới khỏi được mấy ngày!"
Nói xong không chờ Ngu Liễu kịp phản ứng duỗi tay trực tiếp lướt qua cậu đóng sầm cửa sổ lại.
Ngu Liễu: "......"
Cửa thông khí duy nhất không có, đúng lúc không khí vẩy đục từ mọi hướng ập tới, mũi Ngu Liễu bắt đầu phát trướng dạ dày cảm thấy buồn nôn.
Cậu 800 năm đều không bị say xe.
Khẩu trang cũng không thể ngăn được những mùi này nhưng có còn hơn không, Ngu Liễu lấy ra mang lên, sợ mình trực tiếp nôn ra lại không dám lấy điện thoại ra xem chỉ có thể dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên xe cả một đường cãi cọ ầm ĩ, Ngu Liễu nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi lại buồn ngủ, giữ nguyên một tư thế hồi lâu ngay cả ngón tay cũng lười nhúc nhích, ở trong hoàn cảnh như vậy cậu thế mà cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đường núi không bằng phẳng xe càng đi càng xóc nảy.
Trong xe tiếng ồn không dứt bên tai, tiếng nói chuyện của người lớn và tiếng hét chói tai của trẻ nhỏ hết đợt này đến đợt khác, lông mày của Ngu Liễu nhíu chặt, giấc ngủ một chút cũng không an ổn, nhưng mí mắt nặng trĩu không cho phép cậu tỉnh lại.
Cậu thật sự không nghĩ tới lần vào núi này lại gian khổ như vậy.
Trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy kéo dài liên tục vì thế xe tới thị trấn Thiên Thần lúc nào cậu cũng không biết.
Nếu không phải tài xế tính tình nhẫn nại hô hai lần, phỏng chừng điểm đích của cậu phải tạm thời sửa thành thị trấn tiếp theo.
Xe buýt mỗi khi đi qua một thị trấn sẽ dừng lại nghỉ ngơi vài phút, hành khách có thể tranh thủ thời gian này xuống xe đi vệ sinh hoặc đi mua chút đồ ăn đồ uống.
Ngu Liễu đi lấy vali ngạc nhiên phát hiện cái vali của cậu vốn để ở bên trong đã bị chuyển ra ngoài cùng.
Chắc là người xuống xe trước cầm nhầm rồi trả lại, Ngu Liễu không nghĩ nhiều.
Tài xế ấn còi thúc giục những người dưới xe lên xe.
Ngu Liễu lắc lắc đầu choáng váng dùng sức kéo vali ra ngoài, đóng nắp lại, quay người đi về phía thị trấn.
Thời gian không còn sớm, cậu phải mau tìm nơi ở mới được.
Thời tiết ở trong núi không giống với trong thành phố.
Xem ra là mưa vừa mới tạnh không lâu, không khí vô cùng trong lành mát mẻ.
Mặt đường đá xanh dẫn vào thị trấn ẩm ướt trơn trượt, trên đường ít người qua lại, những ngôi nhà cổ kính đơn sơ với kết cấu gạch và gỗ, hai bên đường mái lập ngói xanh nghiêng với độ dốc lớn để tránh tích nước, nước từ mái hiên nhỏ từng giọt đứt quãng.
Bầu trời còn nhiều mây, gió lạnh từng trận, mây đen vần vũ trên bầu trời, từng ngọn núi xung quanh đều bị mây che phủ một chiếc mũ màu trắng.
Xem ra sắp có một trận mưa lớn khác.
Ngu Liễu thở dài một ngụm trọc khí, kéo vali bước nhanh hơn.
Chỗ ở đã sớm được đặt trên mạng, mặc dù thị trấn Thiên Thần hẻo lánh và chưa phát triển nhưng lại không thiếu người ôm tâm tư như Ngu Liễu đến đây du ngoạn, mặc dù trong trấn không có nhiều cơ sở phục vụ khách du lịch nhưng vẫn có chút ít.
Ngu Liễu lấy điện thoại ra mở web đặt phòng lúc trước ra theo hướng dẫn đi tìm.
Thị trấn nằm ở giữa sườn núi, cấu trúc đơn giản chỉ có một con đường chạy xuyên từ đầu trấn đến cuối trấn, điều này giúp cậu giảm bớt khó khăn rất nhiều khi tìm đường, lúc sắp đến cuối con phố, hướng dẫn nhắc nhở đã tới địa điểm.
Cậu cất điện thoại ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt cậu là một nhà trọ không có bảng hiệu.
Ngôi nhà ba tầng, kiến trúc tạo hình cổ xưa, cửa lớn, xà nhà, cây cột, song cửa sổ đều làm bằng gỗ vàng trắng, được chạm khắc lâu năm, mắt thường cũng có thể thấy được dấu vết của năm tháng, xem ra từ sau khi hoàn thành cũng không tu sửa lại.
Ngu Liễu cuối cùng cũng tìm ra nguồn động tĩnh nghe được cả một đường.
Bên ngoài mỗi tầng lầu của nhà trọ đều có mái cong, mái hiên đều treo một chiếc chuông đồng xưa cũ, bị gió lay động tiếng chuông đinh linh vang lên liên tục, linh hoạt kỳ ảo mà ngân dài.
Giống hệt như trên bức ảnh được đăng, đặc biệt là hương vị của những năm tháng yên tĩnh mà máy ảnh không thể chụp được, khiến Ngu Liễu kinh ngạc.
Cậu trịnh trọng hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành của thiên nhiên, đủ loại thăng trầm tra tấn thống khổ dọc đường đi đều được dỡ bỏ.
Nỗi khổ này không phải là vô ích.
Vì tránh nước vào nhà, các toà nhà trong thị trấn thường được nâng cao hơn mặt đường, ở chỗ cửa vào có hai bậc thang thấp, Ngu Liễu dùng hết sức hai tay xách vali lên bậc thang vượt qua ngưỡng cửa.
Đại sảnh rộng rãi, quầy tiếp đối diện cửa chính, ở giữa ngăn cách bởi một bể cá lớn bằng đá, trong đó nuôi hoa sen và cá cẩm lý, đặt ở phần trũng của đại sảnh, mỗi bên có một tấm bình phong bằng gỗ, một bên vẽ chim nhạn, một bên vẽ hoa lan thủy.
Ngu Liễu đặt vali xuống ngẩng đầu lên, nhìn qua bể cá lớn liền thấy một bóng người nghiêng người dựa vào quầy nhàn nhã khảy bàn tính.
Vì bệnh nghề nghiệp, ánh mắt đầu tiên Ngu Liễu chú ý tới là tỉ lệ dáng người ưu việt của người nọ, thân hình cao lớn chân dài, vai rộng eo hẹp, tư thế và quần áo rất giản dị cũng khó che giấu được khí chất xuất chúng.
Người như vậy nếu là đứng trên sàn catwalk nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này trong đại sảnh ngoại trừ hai người họ thì không có người khác, trong không gian trống trải an tĩnh, chỉ có âm thanh hạt bàn tính va chạm vang vọng bốn phía.
Anh ta hẳn là ông chủ.
Ngu Liễu trong lòng cảm thán núi sâu ra tuấn tú, kéo vali từ bức bình phong bên cạnh đi qua, mới phát hiện mặt sau hai tấm bình phong đều có bàn ghế gỗ lê vàng. Khi đi ngang qua bể cá lớn, cậu liếc nhìn bên trong bể, ba con cẩm lý được nuôi béo mập cùng lá sen phun bong bóng về phía cậu.
Rất đáng yêu.
Ngu Liễu đi tới quầy thu ngân, buông vali lấy ra chứng minh nhân dân: "xin chào, tôi- -"
Nam nhân ngẩng đầu lên nhìn. "......?"
Ngu Liễu thấy rõ mặt anh, nhất thời cơ thể như bị sét đánh, tất cả những lời còn chưa nói xong đều nghẹn lại trong yết hầu.
Gặp quỷ rồi.
Rõ ràng buổi sáng người này còn ở trên giường, hiện tại sao lại xuất hiện ở đây?!
Gian khổ mới vừa dỡ xuống không lâu lại lần nữa được hiện lên trên khuôn mặt cậu.
Lục Yêu đầu ngón tay ấn trên hạt tính, lẳng lặng nhìn người trước mặt, lông mày khẽ nhúc nhích, đáy mắt hàm chứa cảm xúc không rõ chợt loé rồi biến mất, nhanh chóng khôi phục trạng thái yên lặng.
Ngu Liễu rốt cuộc phát hiện nam nhân khi nhắm mắt và mở mắt là hai loại khí chất khác nhau hoàn toàn. Đuôi mắt hẹp dài, con ngươi thâm thuý thoạt nhìn lãnh đạm vô cảm, lại không tránh được khi Ngu Liễu nhìn thẳng anh liền trực giác được lực công kích cường đại ở sâu bên trong.
Ấn tượng đầu tiên mà anh mang đến cho Ngu Liễu giống như là một mảnh ngọc lam trên vách đá, lại giống như là một dãy núi liên tục được bao phủ bởi các tảng băng trên núi cao. So sánh rất kỳ quái đến cả Ngu Liễu cũng không nói lên lời.
Gương mặt này vô luận đối với ai đều là một cái nhan giá trị bạo kích không thể nghi ngờ.
Nếu bọn họ gặp nhau trước đêm hôm qua có lẽ Ngu Liễu còn sẽ có tâm tình đối với anh chuyên tâm mà thưởng thức hoặc là không tiếc mà khen ngợi.
Đáng tiếc hiện thực không có nếu như.
Ngu Liễu khó có thể khống chế biểu tình vặn vẹo, thái dương giật giật, thậm chí muốn lập tức quay đầu rời đi.
Cũng may xúc động trước khi hành động còn có lý trí.
Không đúng, cho dù tối hôm qua đầu óc cậu không thanh tỉnh, nhưng cũng mơ hồ nhớ rõ trong phòng vẫn luôn một mảnh đen tối từ đầu đến cuối đều không có bật đèn.
Vậy thì dễ rồi.
Ngu Liễu nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, coi như không có việc gì mà đưa chứng minh nhân dân ra: "Xin chào, anh là ông chủ đúng không? Tôi là người trước đó đã đặt phòng qua mạng với anh."
Lục Yêu giơ tay nhận chứng minh nhân dân của cậu.
Trên ảnh chụp là Ngu Liễu 18 tuổi, bộ dáng thoạt nhìn cùng hiện tại khác biệt không lớn, chỉ là khi đó bộ dáng trẻ con chưa biến mất làm cậu có nhiều phần non nớt càng giống thiếu niên. Anh đem tầm mắt đảo qua ảnh chụp cùng họ tên cuối cùng dừng lại ở ngày sinh.
Ngày 23 tháng 11 năm 1998.
Anh trầm mặc hồi lâu, Ngu Liễu bất giác nhíu mày, không chút suy nghĩ mà thốt ra mấy câu: "Tôi thành niên rồi."
Vừa dứt lời, Lục Yêu nhướng mi nhìn qua.
"......." Ngu Liễu giấu đầu lòi đuôi ho nhẹ hai tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm bồn hoa sen kia, nội tâm rất muốn đánh cho mình một trận.
"Đã biết." Lục Yêu xoay người đi ra sau quầy, dùng chứng minh nhân dân thao tác trên máy tính một hồi, rất nhanh đem chứng minh nhân dân trả lại cho cậu: "Chờ một chút."
Ngu Liễu lấy về chứng minh nhân dân đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, rất nhanh liền thấy nam nhân ôm chăn bông dày từ bên cạnh đi ra thuận tiện giúp cậu xách vali lên: "Đi theo tôi."
Ngu Liễu nhắm mắt theo đuôi phía sau anh, đi vòng qua bức tường rỗng chạm khắc hoa rồi tiếp tục đi theo phía sau, lối đi rất ngắn, đi vài bước thì tầm mắt của cậu đột nhiên mở ra.
Nhà trọ còn lớn hơn so với cậu tưởng tượng, bên trong thế nhưng còn có sân khác. Ở sau nhà chính còn có sân trồng đầy hoa đủ mọi màu sắc, hai bên tường được bao phủ bởi dây thường xuân xanh um tươi tốt, ở giữa trồng một cây đại thụ nở đầy hoa nhỏ màu trắng, tán lá tươi tốt che phủ toàn bộ sân nhỏ, chung quanh thân cây vòng những phiến đá xanh to bằng phẳng, bên cạnh còn có một cái giếng nước.
Trong không khí tràn ngập mùi hương trong trẻo nhẹ nhàng, xen lẫn ẩm ướt sau trận mưa to, ủ dột xa xưa không khó đoán ra hương thơm phát ra từ chùm hoa trắng trên cây. Ngu Liễu cẩn thận ngửi ngửi, cổ mùi hương này làm cậu cảm thấy thật thoải mái, cậu thích hương vị này.
"Bên này" Lục Diêu ngừng ở cầu thang chờ cậu, Ngu Liễu mới phát hiện cậu bị tụt lại đằng sau, vội vàng đuổi theo.
Lục Yêu xoay người đi lên trên: "Mùa hoa còn dài, cậu thích có thể từ từ xem."
Cầu thang cũng làm bằng gỗ bước lên sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ, bậc thang cao hơn so với bậc thang ở cửa vào nhà trọ, Ngu Liễu mới dẫm lên bậc thang thứ nhất liền phát hiện phần bên trong bắp đùi bị dãn đến đau.
...... Như thế nào còn có di chứng ở đây?
Còn may không nghiêm trọng, đi chậm là được.
Cậu cho rằng người đi ở phía trước sẽ thúc giục cậu, hoặc là trực tiếp đi lên tầng hai trước, nhưng thực tế lại không, anh chỉ là quay đầu lại nhìn cậu, bất động thanh sắc giảm tốc độ chờ cậu.
Thời gian lên lầu bị kéo dài, Ngu Liễu cảm thấy hai người yên tĩnh như gà liền xấu hổ, thuận miệng tìm đề tài: "Trong phòng ở đây bọn anh đều không có chăn sao?"
Lục Yêu: "Cái này là dành cho cậu lót."
Ngu Liễu lập tức nhíu mày: "Do ván giường quá cứng?"
"Thật ra không có khách nào phản ánh về việc này, chủ yếu do tình huống của cậu là đặc biệt."
Lục Yêu quay đầu lại nhàn nhạt liếc cậu một cái: "Eo cậu không đau?"
"?"
Đầu tiên Ngu Liễu không phản ứng lại, còn muốn hỏi anh như thế nào biết tôi đau eo.
Kết quả giây tiếp theo chính là đồng tử rung chuyển, linh hồn run rẩy.
Dựa vào? Anh biết là cậu?
Trời ạ!
Tối qua rõ ràng là không bật đèn cả đêm, anh ta như thế nào lại biết?
Lục Yêu không biết mình chỉ tuỳ ý nói một câu đã tấn công bao nhiêu tinh thần của Ngu Liễu, nói xong quay đầu tiếp tục dẫn người lên lầu.
Ngu Liễu vừa nhớ tới bộ dáng mình khóc như chó yêu cầu anh giúp cậu xoa eo còn bị anh nhớ kỹ,cậu liền muốn đập trán vào cây cột.
Căn phòng cậu đặt ở lầu hai, bên trong đã được dọn dẹp từ trước, không tính là lớn, thắng ở chỗ sạch sẽ nội thất đầy đủ.
Giường là phong cách tatami, chăn gối đều là màu lam nhạt hoạ tiết tinh xảo, giường ở bên trái dựa cửa sổ, bên phải có cái bàn gỗ hình vuông, sau đó là một cái móc treo quần áo giản dị.
Sàn nhà gỗ không trải thảm, trên tủ bên trái cạnh cửa có một chiếc radio thoạt nhìn niên đại xa xưa, bên trong có một phòng tắm riêng.
*Hết chương 6*
Dạo này rảnh nên chăm chỉ một chút mấy nữa Tết nhất bận tối mắt tối mũi lại không có thời gian?
Có ai đi sắm Tết hay dọn nhà j chx, chứ nhà tui giờ vẫn chx lm j hết-_-