Chương 3
Edit: William_1405
Ngu Liễu đặt phòng ở tầng hai mươi, ra thang máy rẽ phải cuối bên tay trái.
Quẹt thẻ vào phòng nhìn thấy ghế sô pha và giường, nháy mắt sự mệt mỏi bị đánh thức và bước chân cậu trở nên nặng trĩu.
Hành lý lười thu dọn, cũng lười xách vào.
Ngu Liễu trở tay đóng cửa đem vali đặt ở sau cửa, lăn vào trong sô pha nằm úp sấp như cá mặn khó khăn lật người.
Căn phòng rất sạch sẽ, vải bọc sô pha có mùi nước giặt thật thơm, thoang thoảng và rất hữu ích cho giấc ngủ.
Ngu Liễu vốn tính nằm nghỉ một lát rồi đi tắm rửa dọn dẹp, kết quả không cẩn thận liền thiếp đi, đúng lúc bị một cuộc điện thoại đánh thức.
"Alo, mẹ."
Ngu Liễu ở trên sô pha vò loạn đầu tóc, trở mình đối mặt với trần nhà, buồn ngủ mông lung, buồn ngủ đến không mở mắt ra được.
"Con trai, thật sự đi Huyên Thành rồi?"
"Vâng, con tới được một lúc rồi, không phải con đã nói với mẹ là bởi vì có công việc ở đây sao, mẹ còn nghĩ con lừa mẹ?"
"Không có nói con gạt mẹ, chỉ là cảm thấy con đi quá vội vàng, lần trước mẹ có giới thiệu với con —"
"Mẹ." Ngu Liễu bất đắc dĩ ngắt lời bà: "Con thật sự có việc gấp. Huống chi con nghĩ con trai của mẹ hiện tại cũng chưa tới thời điểm cần phải xem mắt và lập gia đình, mùa đông năm nay con mới 25 tuổi, mẹ có phải là nhớ thành 35 tuổi?"
"Biết, biết, không phải giục con lập gia đình, chúng ta chính là cảm thấy đứa trẻ đó cùng với con rất phù hợp, có thể gặp mặt, hơn nữa cũng không nói nhất định thành, coi như kết thêm bằng hữu đi, nào có lỗ?"
Ngu Liễu nâng cánh tay lên đặt ở trên mắt: "Nhưng gần đây con thật sự không có thời gian."
"Không phải vấn đề lớn, có thể đợi lúc con có thời gian."
...... Không lớn sao?
"Mẹ, con không đi được, đợi con có thời gian không biết là ngày tháng năm nào, nhỡ như người ta sốt ruột, đừng chậm trễ thời gian của người ta nữa."
"Không tính là chậm trễ, mẹ nói với người ta con dạo này bận nhiều việc nên không có thời gian, còn về cuộc gặp mặt nếu còn cơ hội chúng ta sẽ nói chuyện sau. Thời gian công việc hoàn thành chính mình cũng không thể làm chủ được, nói vậy bọn họ cũng có thể hiểu được."
Có cơ hội lại nói, ý tứ chính là nếu trong khoảng thời gian này đối phương nhìn trúng người khác thì bọn họ cũng liền không cần gặp mặt.
Ngu Liễu nghe mẹ nhắc đến đối phương 27 tuổi, so với cậu lớn hơn hai tuổi, mỗi người đều có quan niệm khác nhau về sự việc trong đời, đối phương có lẽ so với cậu còn lo lắng hơn về việc lập gia đình.
Bây giờ hai người không quen biết nhau, đối phương cũng không có nghĩa vụ phải chờ cậu, cậu cũng không cho rằng như vậy một kèo, hai người sẽ còn có cơ hội gặp mặt, cho nên cũng không có tâm lý gánh nặng: "Được, vậy chờ con làm xong việc đi."
Cúp điện thoại, cậu bấm vào wechat, thấy trong vòng bạn bè có dấu chấm đỏ, chứng cưỡng bách phát tác bấm vào, gần nhất là bức ảnh bầu trời do nhân viên phòng làm việc chụp, cảm khái thời tiết hôm nay rất tốt.
Ngu Liễu like một cái cho hắn.
Kết quả ánh mắt đi xuống đảo qua, cái thứ hai như cũ là động thái thiệp mời đính hôn treo ở chỗ đó.
"......"
Chẳng phải nhóm người trong danh sách này thường ngày đăng lý tưởng sống năng động bày tỏ cảm xúc về những điều lớn lao hơn sao, như thế nào hôm nay đã qua lâu như vậy, trạng thái này còn không bị cuốn trôi đi?
Cậu bực bội mà chậc một tiếng, dứt khoát hoặc là không làm hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, nhấp vào trang chủ cá nhân của Trình Tây Ngô thiết lập che chắn vòng bạn bè, không xem trạng thái của hắn.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi bấm trở về không quên đổi mới một lần vòng bàn bè, trạng thái ảnh thiệp đính hôn không còn, thế giới đều thanh tịnh.
Cậu đặt điện thoại xuống rồi tìm vali, lấy ra bộ đồ ngủ mang vào phòng tắm, tắm rửa một cái rồi leo lên giường tiếp tục ngủ.
Lần này không có ai gọi điện, cậu liền đánh một giấc từ giữa trưa đến chạng vạng.
Việc đầu tiên cậu làm khi thức dậy là xem tin nhắn, Yến Gia mười phút trước nhắn tin cho cậu, phỏng chừng sợ quấy rầy cậu ngủ nên không gọi điện thoại mà chỉ đánh thức cậu bằng một tiếng tút tút rằng hắn ta chuẩn bị qua đón cậu.
Ngu Liễu: [Chi, buồn ngủ.]
Yến Gia: [Đang chuẩn bị gọi điện cho cậu, xuống lầu đi, tôi chờ cậu.]
Ngu Liễu thay quần áo đeo khẩu trang xuống lầu, lúc lên xe Yến Gia đang nghe điện thoại của ai đó, giọng nói phát ra từ dàn âm thanh của xe, Ngu Liễu nghe hai câu liền cảm thấy quen tai.
Ngu Liễu an tĩnh chờ cậu cúp điện thoại, mới hỏi: "Không phải chỉ có hai chúng ta còn có ai nữa?"
Yến Gia cong đôi mắt trời sinh đa tình đào hoa: "Ngay cả thanh âm của bạn cùng phòng thời cao trung[1] cũng nghe không ra?"
[1]: thời cấp 3
Ngu Liễu bừng tỉnh.
Cậu cùng Yến Gia thời cao trung học cùng một trường, lúc cao tam ở cùng một ký túc xá, đầu bên kia vừa nãy là hai người bạn cùng phòng của bọn họ. Lúc mới tốt nghiệp cao trung vừa mới vào đại học mọi người còn liên hệ rất thường xuyên, bất qua theo thời gian trôi qua dần cũng liên hệ ít đi.
Mấy năm không thấy Ngu Liễu vốn còn lo lắng đột nhiên tụ hội không khí sẽ xấu hổ, tới nơi rồi mới phát hiện hoàn toàn là lo lắng nhiều.
Hai công tử theo thời gian trôi sẽ không mất đi khí chất vui vẻ, nói vài ba câu liền có thể khiến bầu không khí trở nên ấm áp quen thuộc, giống như bọn họ hôm qua mới tốt nghiệp, phẳng phất như chưa bao giờ cắt đứt liên hệ. Ngu Liễu tâm tình không tồi, trước khi dọn đồ ăn lên còn trộm hỏi Yến Gia: "Cậu tại sao còn muốn gọi bọn họ tới?"
Yến Gia: "Đoạn thời gian trước có hẹn nhau ăn bữa cơm, bọn họ hỏi tôi về cậu, nói thời gian dài không thấy còn rất nhớ, tôi nghĩ cậu cũng khó có được một lần đến Huyên Thành nên liền hẹn."
Yến Gia khoác vai cậu, bưng chén rượu chạm ly với ly rượu được để ở trước mặt cậu: "Nào, hôm nay phải sảng khoái uống vài ly, làm cậu nhớ nhớ khoảnh khắc này, đừng quên ngoài người trong lòng cậu còn có bạn bè, canh Vương Bát ở đây rất nổi tiếng, lát nữa nhớ nếm thử một chút."
Ngu Liễu nhếch khoé miệng liếc cậu ta một cái bưng cái ly ngửa đầu uống cạn.
Hai người bạn cùng phòng gọi thêm hai món đồ ăn, nhấc đầu thấy hai người họ chạm ly, liền vụ vẻ rót đầy ly để nhập hội.
"Ngu Liễu tới, chạm một cái chúc mừng ký túc xá của chúng ta sau vài năm xa cách rốt cuộc tụ hội!"
"Vừa nãy tôi đã muốn hỏi rồi, Ngu Liễu cậu như thế nào lớn lên, sao càng lớn càng trẻ lại, tôi thấy so với trước khi tốt nghiệp còn xinh đẹp hơn, ăn thịt của Đường Tăng?"
"Nhị Hoá! Cậu có thể hay không có một chút văn hoá ở trên người, từ xinh đẹp đó là để hình dung đàn ông sao?"
"Xinh đẹp chính là xinh đẹp, còn phân giới tính cái gì? Nè Ngu Liễu, lúc đi du học có giống như lúc chúng ta còn cùng nhau học có rất nhiều người theo đuổi cậu hay không?"
Ngu Liễu phủ nhận: "Không có tốt như vậy."
Bạn cùng phòng: "Không có khả năng."
Ngu Liễu: "Tôi lừa cậu làm gì?"
Bạn cùng phòng: "Cậu lừa tôi, trong lòng của cậu vui sướng a."
Ngu Liễu: "......"
Cạn lời!
Một người bạn cùng phòng khác vui vẻ: "Chủ yếu là cậu vừa đi nước ngoài chính là nhiều năm, chúng tôi gần như cho rằng cậu tính định cư ở nước ngoài không bao giờ quay lại nữa. Kể nghe xem mấy năm nay ở nước ngoài như thế nào."
Về đề tài này Ngu Liễu một chút cũng không muốn nhiều lời, tránh nặng tìm nhẹ: "Cũng khá tốt."
Bạn cùng phòng nửa ngày không chờ được câu sau: "Không còn gì nữa?"
Ngu Liễu: "Bằng không cậu nghĩ còn có cái gì?"
Bạn cùng phòng: "Những tin đồn thú vị a, tôi lớn như vậy cũng chưa bao giờ ra nước ngoài, cậu kể thêm cho tôi nghe đi."
Tin đồn thú vị? Ngu Liễu đúng thật là không có chuyện gì hay để kể cho bọn họ nghe, liền bưng rượu rót đầy vào ly của mình: "Thôi đi, sinh hoạt ở nước ngoài không thú vị như các cậu nghĩ đâu, ánh trăng cũng không đẹp."
Học lực và tài năng không đại diện cho phẩm chất và tư cách, nhất là trong những trường thiết kế cạnh tranh khốc liệt, đàn áp giai cấp, phân biệt chủng tộc, Ngu Liễu là một người Châu Á lại cực kỳ có thiên phú cũng dễ dàng trở thành đối tượng bị cô lập.
Đương nhiên Ngu Liễu cũng khinh thường kết bạn với bọn họ, chỉ là cậu một mình ở nơi đất khách quê người, người nhà và bạn bè ở cách xa vạn dặm, trong điện thoại lại chỉ có thể báo tin vui không thể báo tin buồn, hoặc đêm khuya tĩnh lặng, ngày lễ tết, người khác luôn có bạn có bè ở nơi đông người, cậu lẻ loi một mình khó tránh khỏi tinh thần sa sút uể oải.
Vì vậy vào thời điểm và tình cảnh đó sự xuất hiện của Trình Tây Ngô dường như đặc biệt thích hợp.
Cùng chuyên ngành thiết kế thời trang và cũng là người Trung Hoa, Trình Tây Ngô hiểu hết sự bất lực và bối rối của cậu, không chút dự kéo cậu vào nhóm của mình.
Anh ấy giống như một tia sáng xuyên qua những đám mây, nhẹ nhàng và mạnh mẽ xua tan tất cả bóng tối và sương mù tích tụ xung quanh Ngu Liễu.
Đưa than sưởi ấm ngày tuyết luôn là cách dễ dàng nhất để có được nhân tâm, cho nên vào thời điểm đó việc Ngu Liễu thích một người ôn nhu săn sóc như Trình Tây Ngô là điều không có gì lạ. Chỉ là đáng tiếc không phải cứ thích là nhất định có thể được đáp lại, thế gian này lưỡng tình tương duyệt xác suất bất quá chỉ có một phần vạn, cậu không phải là người được may mắn kia.
Ngu Liễu trầm mặc thời gian dài, Yến Gia nghiêng đầu nhìn hắn một cái, buông chén rượu, đế ly chạm vào trên mặt bàn tạo thành một tiếng vang nhỏ: "Các cậu a, dù sao đều đã tốt nghiệp về nước, còn hỏi này đó làm cái gì, có thể nhìn về tương lai hay không?"
Ngu Liễu mới phát hiện chính mình vừa lơ đãng lại rơi vào hồi ức, ảo não mà nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Yến Gia.
Người sau tựa hồ cũng không có phát hiện cậu vừa rồi thất thần, ngữ khí thoải mái mà hỏi cậu: "Không phải dự định trở về tìm linh cảm thiết kế sao, không bằng nói với chúng tôi cậu tính đi chỗ nào tìm?"
"Thị Trấn Thiên Thần." Ngu Liễu thành thành thật thật báo địa danh mình mới biết không lâu.
"Thị Trấn Thiên Thần." Yến Gia suy tư một chút, thật đúng là từ trong trí nhớ tìm ra được cái đại phương này: "Đó là một thị trấn cổ xa xưa. Hai năm trước nói là muốn chế tạo cổ trấn, nhưng mà thẳng đến hôm nay nó vẫn là một tiểu thị trấn chưa được khai phá, cậu như thế nào lại nghĩ đi đến đó?"
"Tuỳ tiện tìm."
Ngu Liễu tự mình rót đầy ly: "Nó nằm ở cuối bảng tìm kiếm trên mạng, trông khá thảm đạm, tôi nghĩ có thể đến đó để hỗ trợ thêm nhân khí."
Vốn chỉ là chọn ngẫu nhiên, hiện tại nghe Yến Gia nói như vậy, Ngu Liễu cảm thấy chính mình đã chọn đúng, cậu chính là không thích nhất những chỗ đã bị thương nghiệp khai quật qua gọi là cổ trấn, chỗ này chưa khai quật vừa lúc đúng ý cậu.
Người phục vụ mang đồ ăn mới lên, là món được Yến Gia đặc biệt giới thiệu canh Vương Bát, Yến Gia thuận tay múc một chén đặt ở trước mặt Ngu Liễu: "Lý do này của cậu thật mới mẻ, hơn nữa cậu vẫn là người tốt làm chuyện tốt đi?"
"Cứ coi như vậy đi." Ngu Liễu cúi đầu nhấp một ngụm.
Yến Gia hỏi hắn: "Thế nào?"
Ngu Liễu cho khẳng định: "Cũng không tệ lắm."
Yến Gia cười, mặt khác tiếp đón hai người bạn cùng phòng: "Các cậu cũng nhanh nếm thử, để lạnh liền không ngon."
Một phần canh không đủ cho bốn người uống, ăn đến lúc sau lại gọi thêm hai phần, khi ánh đèn chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, canh không còn, bình rượu cũng hết.
Bạn cùng phòng uống đến ngã trái ngã phải, cũng may họ ở cùng một tiểu khu, trở về cũng không phiền toái, liền gọi xe cùng nhau đi.
Ngu Liễu so với bọn họ còn tốt hơn một chút, miễn cưỡng còn có ý thức đi được.
Yến Gia buổi tối còn công việc chưa làm xong, cho nên uống ít, tìm người lái thay đưa Ngu Liễu đến khách sạn.
Vốn dĩ tính đưa người về đến phòng, kết quả vừa tới cửa liền nhận được điện thoại thúc giục của trợ lý, bất đắc dĩ xác định vài lần Ngu Liễu còn có ý thức nhớ rõ số phòng của mình, vì vậy đưa người đến cửa thang máy liền rời đi.
Ngu Liễu say đến mức không thoải mái, đứng yên ở cửa thang máy cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, trong thân thể còn có một ngọn lửa không giải thích được đang bùng cháy và có xu hướng ngày càng nóng hơn khiến cậu nghẹn đến mức khó chịu.
Thang máy mở ra, Ngu Liễu đợi người bên trong ra hết mới chậm rì rì đi vào đứng dựa vào tường.
Bấm nút tầng hai mươi, mơ mơ màng màng mà nghĩ trong chốc lát về phòng có nên tắm nước lạnh để giảm ngọn lửa quái ác khó hiểu này trước hay không.
*Hết chương 3*
Ngu Liễu đặt phòng ở tầng hai mươi, ra thang máy rẽ phải cuối bên tay trái.
Quẹt thẻ vào phòng nhìn thấy ghế sô pha và giường, nháy mắt sự mệt mỏi bị đánh thức và bước chân cậu trở nên nặng trĩu.
Hành lý lười thu dọn, cũng lười xách vào.
Ngu Liễu trở tay đóng cửa đem vali đặt ở sau cửa, lăn vào trong sô pha nằm úp sấp như cá mặn khó khăn lật người.
Căn phòng rất sạch sẽ, vải bọc sô pha có mùi nước giặt thật thơm, thoang thoảng và rất hữu ích cho giấc ngủ.
Ngu Liễu vốn tính nằm nghỉ một lát rồi đi tắm rửa dọn dẹp, kết quả không cẩn thận liền thiếp đi, đúng lúc bị một cuộc điện thoại đánh thức.
"Alo, mẹ."
Ngu Liễu ở trên sô pha vò loạn đầu tóc, trở mình đối mặt với trần nhà, buồn ngủ mông lung, buồn ngủ đến không mở mắt ra được.
"Con trai, thật sự đi Huyên Thành rồi?"
"Vâng, con tới được một lúc rồi, không phải con đã nói với mẹ là bởi vì có công việc ở đây sao, mẹ còn nghĩ con lừa mẹ?"
"Không có nói con gạt mẹ, chỉ là cảm thấy con đi quá vội vàng, lần trước mẹ có giới thiệu với con —"
"Mẹ." Ngu Liễu bất đắc dĩ ngắt lời bà: "Con thật sự có việc gấp. Huống chi con nghĩ con trai của mẹ hiện tại cũng chưa tới thời điểm cần phải xem mắt và lập gia đình, mùa đông năm nay con mới 25 tuổi, mẹ có phải là nhớ thành 35 tuổi?"
"Biết, biết, không phải giục con lập gia đình, chúng ta chính là cảm thấy đứa trẻ đó cùng với con rất phù hợp, có thể gặp mặt, hơn nữa cũng không nói nhất định thành, coi như kết thêm bằng hữu đi, nào có lỗ?"
Ngu Liễu nâng cánh tay lên đặt ở trên mắt: "Nhưng gần đây con thật sự không có thời gian."
"Không phải vấn đề lớn, có thể đợi lúc con có thời gian."
...... Không lớn sao?
"Mẹ, con không đi được, đợi con có thời gian không biết là ngày tháng năm nào, nhỡ như người ta sốt ruột, đừng chậm trễ thời gian của người ta nữa."
"Không tính là chậm trễ, mẹ nói với người ta con dạo này bận nhiều việc nên không có thời gian, còn về cuộc gặp mặt nếu còn cơ hội chúng ta sẽ nói chuyện sau. Thời gian công việc hoàn thành chính mình cũng không thể làm chủ được, nói vậy bọn họ cũng có thể hiểu được."
Có cơ hội lại nói, ý tứ chính là nếu trong khoảng thời gian này đối phương nhìn trúng người khác thì bọn họ cũng liền không cần gặp mặt.
Ngu Liễu nghe mẹ nhắc đến đối phương 27 tuổi, so với cậu lớn hơn hai tuổi, mỗi người đều có quan niệm khác nhau về sự việc trong đời, đối phương có lẽ so với cậu còn lo lắng hơn về việc lập gia đình.
Bây giờ hai người không quen biết nhau, đối phương cũng không có nghĩa vụ phải chờ cậu, cậu cũng không cho rằng như vậy một kèo, hai người sẽ còn có cơ hội gặp mặt, cho nên cũng không có tâm lý gánh nặng: "Được, vậy chờ con làm xong việc đi."
Cúp điện thoại, cậu bấm vào wechat, thấy trong vòng bạn bè có dấu chấm đỏ, chứng cưỡng bách phát tác bấm vào, gần nhất là bức ảnh bầu trời do nhân viên phòng làm việc chụp, cảm khái thời tiết hôm nay rất tốt.
Ngu Liễu like một cái cho hắn.
Kết quả ánh mắt đi xuống đảo qua, cái thứ hai như cũ là động thái thiệp mời đính hôn treo ở chỗ đó.
"......"
Chẳng phải nhóm người trong danh sách này thường ngày đăng lý tưởng sống năng động bày tỏ cảm xúc về những điều lớn lao hơn sao, như thế nào hôm nay đã qua lâu như vậy, trạng thái này còn không bị cuốn trôi đi?
Cậu bực bội mà chậc một tiếng, dứt khoát hoặc là không làm hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, nhấp vào trang chủ cá nhân của Trình Tây Ngô thiết lập che chắn vòng bạn bè, không xem trạng thái của hắn.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi bấm trở về không quên đổi mới một lần vòng bàn bè, trạng thái ảnh thiệp đính hôn không còn, thế giới đều thanh tịnh.
Cậu đặt điện thoại xuống rồi tìm vali, lấy ra bộ đồ ngủ mang vào phòng tắm, tắm rửa một cái rồi leo lên giường tiếp tục ngủ.
Lần này không có ai gọi điện, cậu liền đánh một giấc từ giữa trưa đến chạng vạng.
Việc đầu tiên cậu làm khi thức dậy là xem tin nhắn, Yến Gia mười phút trước nhắn tin cho cậu, phỏng chừng sợ quấy rầy cậu ngủ nên không gọi điện thoại mà chỉ đánh thức cậu bằng một tiếng tút tút rằng hắn ta chuẩn bị qua đón cậu.
Ngu Liễu: [Chi, buồn ngủ.]
Yến Gia: [Đang chuẩn bị gọi điện cho cậu, xuống lầu đi, tôi chờ cậu.]
Ngu Liễu thay quần áo đeo khẩu trang xuống lầu, lúc lên xe Yến Gia đang nghe điện thoại của ai đó, giọng nói phát ra từ dàn âm thanh của xe, Ngu Liễu nghe hai câu liền cảm thấy quen tai.
Ngu Liễu an tĩnh chờ cậu cúp điện thoại, mới hỏi: "Không phải chỉ có hai chúng ta còn có ai nữa?"
Yến Gia cong đôi mắt trời sinh đa tình đào hoa: "Ngay cả thanh âm của bạn cùng phòng thời cao trung[1] cũng nghe không ra?"
[1]: thời cấp 3
Ngu Liễu bừng tỉnh.
Cậu cùng Yến Gia thời cao trung học cùng một trường, lúc cao tam ở cùng một ký túc xá, đầu bên kia vừa nãy là hai người bạn cùng phòng của bọn họ. Lúc mới tốt nghiệp cao trung vừa mới vào đại học mọi người còn liên hệ rất thường xuyên, bất qua theo thời gian trôi qua dần cũng liên hệ ít đi.
Mấy năm không thấy Ngu Liễu vốn còn lo lắng đột nhiên tụ hội không khí sẽ xấu hổ, tới nơi rồi mới phát hiện hoàn toàn là lo lắng nhiều.
Hai công tử theo thời gian trôi sẽ không mất đi khí chất vui vẻ, nói vài ba câu liền có thể khiến bầu không khí trở nên ấm áp quen thuộc, giống như bọn họ hôm qua mới tốt nghiệp, phẳng phất như chưa bao giờ cắt đứt liên hệ. Ngu Liễu tâm tình không tồi, trước khi dọn đồ ăn lên còn trộm hỏi Yến Gia: "Cậu tại sao còn muốn gọi bọn họ tới?"
Yến Gia: "Đoạn thời gian trước có hẹn nhau ăn bữa cơm, bọn họ hỏi tôi về cậu, nói thời gian dài không thấy còn rất nhớ, tôi nghĩ cậu cũng khó có được một lần đến Huyên Thành nên liền hẹn."
Yến Gia khoác vai cậu, bưng chén rượu chạm ly với ly rượu được để ở trước mặt cậu: "Nào, hôm nay phải sảng khoái uống vài ly, làm cậu nhớ nhớ khoảnh khắc này, đừng quên ngoài người trong lòng cậu còn có bạn bè, canh Vương Bát ở đây rất nổi tiếng, lát nữa nhớ nếm thử một chút."
Ngu Liễu nhếch khoé miệng liếc cậu ta một cái bưng cái ly ngửa đầu uống cạn.
Hai người bạn cùng phòng gọi thêm hai món đồ ăn, nhấc đầu thấy hai người họ chạm ly, liền vụ vẻ rót đầy ly để nhập hội.
"Ngu Liễu tới, chạm một cái chúc mừng ký túc xá của chúng ta sau vài năm xa cách rốt cuộc tụ hội!"
"Vừa nãy tôi đã muốn hỏi rồi, Ngu Liễu cậu như thế nào lớn lên, sao càng lớn càng trẻ lại, tôi thấy so với trước khi tốt nghiệp còn xinh đẹp hơn, ăn thịt của Đường Tăng?"
"Nhị Hoá! Cậu có thể hay không có một chút văn hoá ở trên người, từ xinh đẹp đó là để hình dung đàn ông sao?"
"Xinh đẹp chính là xinh đẹp, còn phân giới tính cái gì? Nè Ngu Liễu, lúc đi du học có giống như lúc chúng ta còn cùng nhau học có rất nhiều người theo đuổi cậu hay không?"
Ngu Liễu phủ nhận: "Không có tốt như vậy."
Bạn cùng phòng: "Không có khả năng."
Ngu Liễu: "Tôi lừa cậu làm gì?"
Bạn cùng phòng: "Cậu lừa tôi, trong lòng của cậu vui sướng a."
Ngu Liễu: "......"
Cạn lời!
Một người bạn cùng phòng khác vui vẻ: "Chủ yếu là cậu vừa đi nước ngoài chính là nhiều năm, chúng tôi gần như cho rằng cậu tính định cư ở nước ngoài không bao giờ quay lại nữa. Kể nghe xem mấy năm nay ở nước ngoài như thế nào."
Về đề tài này Ngu Liễu một chút cũng không muốn nhiều lời, tránh nặng tìm nhẹ: "Cũng khá tốt."
Bạn cùng phòng nửa ngày không chờ được câu sau: "Không còn gì nữa?"
Ngu Liễu: "Bằng không cậu nghĩ còn có cái gì?"
Bạn cùng phòng: "Những tin đồn thú vị a, tôi lớn như vậy cũng chưa bao giờ ra nước ngoài, cậu kể thêm cho tôi nghe đi."
Tin đồn thú vị? Ngu Liễu đúng thật là không có chuyện gì hay để kể cho bọn họ nghe, liền bưng rượu rót đầy vào ly của mình: "Thôi đi, sinh hoạt ở nước ngoài không thú vị như các cậu nghĩ đâu, ánh trăng cũng không đẹp."
Học lực và tài năng không đại diện cho phẩm chất và tư cách, nhất là trong những trường thiết kế cạnh tranh khốc liệt, đàn áp giai cấp, phân biệt chủng tộc, Ngu Liễu là một người Châu Á lại cực kỳ có thiên phú cũng dễ dàng trở thành đối tượng bị cô lập.
Đương nhiên Ngu Liễu cũng khinh thường kết bạn với bọn họ, chỉ là cậu một mình ở nơi đất khách quê người, người nhà và bạn bè ở cách xa vạn dặm, trong điện thoại lại chỉ có thể báo tin vui không thể báo tin buồn, hoặc đêm khuya tĩnh lặng, ngày lễ tết, người khác luôn có bạn có bè ở nơi đông người, cậu lẻ loi một mình khó tránh khỏi tinh thần sa sút uể oải.
Vì vậy vào thời điểm và tình cảnh đó sự xuất hiện của Trình Tây Ngô dường như đặc biệt thích hợp.
Cùng chuyên ngành thiết kế thời trang và cũng là người Trung Hoa, Trình Tây Ngô hiểu hết sự bất lực và bối rối của cậu, không chút dự kéo cậu vào nhóm của mình.
Anh ấy giống như một tia sáng xuyên qua những đám mây, nhẹ nhàng và mạnh mẽ xua tan tất cả bóng tối và sương mù tích tụ xung quanh Ngu Liễu.
Đưa than sưởi ấm ngày tuyết luôn là cách dễ dàng nhất để có được nhân tâm, cho nên vào thời điểm đó việc Ngu Liễu thích một người ôn nhu săn sóc như Trình Tây Ngô là điều không có gì lạ. Chỉ là đáng tiếc không phải cứ thích là nhất định có thể được đáp lại, thế gian này lưỡng tình tương duyệt xác suất bất quá chỉ có một phần vạn, cậu không phải là người được may mắn kia.
Ngu Liễu trầm mặc thời gian dài, Yến Gia nghiêng đầu nhìn hắn một cái, buông chén rượu, đế ly chạm vào trên mặt bàn tạo thành một tiếng vang nhỏ: "Các cậu a, dù sao đều đã tốt nghiệp về nước, còn hỏi này đó làm cái gì, có thể nhìn về tương lai hay không?"
Ngu Liễu mới phát hiện chính mình vừa lơ đãng lại rơi vào hồi ức, ảo não mà nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Yến Gia.
Người sau tựa hồ cũng không có phát hiện cậu vừa rồi thất thần, ngữ khí thoải mái mà hỏi cậu: "Không phải dự định trở về tìm linh cảm thiết kế sao, không bằng nói với chúng tôi cậu tính đi chỗ nào tìm?"
"Thị Trấn Thiên Thần." Ngu Liễu thành thành thật thật báo địa danh mình mới biết không lâu.
"Thị Trấn Thiên Thần." Yến Gia suy tư một chút, thật đúng là từ trong trí nhớ tìm ra được cái đại phương này: "Đó là một thị trấn cổ xa xưa. Hai năm trước nói là muốn chế tạo cổ trấn, nhưng mà thẳng đến hôm nay nó vẫn là một tiểu thị trấn chưa được khai phá, cậu như thế nào lại nghĩ đi đến đó?"
"Tuỳ tiện tìm."
Ngu Liễu tự mình rót đầy ly: "Nó nằm ở cuối bảng tìm kiếm trên mạng, trông khá thảm đạm, tôi nghĩ có thể đến đó để hỗ trợ thêm nhân khí."
Vốn chỉ là chọn ngẫu nhiên, hiện tại nghe Yến Gia nói như vậy, Ngu Liễu cảm thấy chính mình đã chọn đúng, cậu chính là không thích nhất những chỗ đã bị thương nghiệp khai quật qua gọi là cổ trấn, chỗ này chưa khai quật vừa lúc đúng ý cậu.
Người phục vụ mang đồ ăn mới lên, là món được Yến Gia đặc biệt giới thiệu canh Vương Bát, Yến Gia thuận tay múc một chén đặt ở trước mặt Ngu Liễu: "Lý do này của cậu thật mới mẻ, hơn nữa cậu vẫn là người tốt làm chuyện tốt đi?"
"Cứ coi như vậy đi." Ngu Liễu cúi đầu nhấp một ngụm.
Yến Gia hỏi hắn: "Thế nào?"
Ngu Liễu cho khẳng định: "Cũng không tệ lắm."
Yến Gia cười, mặt khác tiếp đón hai người bạn cùng phòng: "Các cậu cũng nhanh nếm thử, để lạnh liền không ngon."
Một phần canh không đủ cho bốn người uống, ăn đến lúc sau lại gọi thêm hai phần, khi ánh đèn chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, canh không còn, bình rượu cũng hết.
Bạn cùng phòng uống đến ngã trái ngã phải, cũng may họ ở cùng một tiểu khu, trở về cũng không phiền toái, liền gọi xe cùng nhau đi.
Ngu Liễu so với bọn họ còn tốt hơn một chút, miễn cưỡng còn có ý thức đi được.
Yến Gia buổi tối còn công việc chưa làm xong, cho nên uống ít, tìm người lái thay đưa Ngu Liễu đến khách sạn.
Vốn dĩ tính đưa người về đến phòng, kết quả vừa tới cửa liền nhận được điện thoại thúc giục của trợ lý, bất đắc dĩ xác định vài lần Ngu Liễu còn có ý thức nhớ rõ số phòng của mình, vì vậy đưa người đến cửa thang máy liền rời đi.
Ngu Liễu say đến mức không thoải mái, đứng yên ở cửa thang máy cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, trong thân thể còn có một ngọn lửa không giải thích được đang bùng cháy và có xu hướng ngày càng nóng hơn khiến cậu nghẹn đến mức khó chịu.
Thang máy mở ra, Ngu Liễu đợi người bên trong ra hết mới chậm rì rì đi vào đứng dựa vào tường.
Bấm nút tầng hai mươi, mơ mơ màng màng mà nghĩ trong chốc lát về phòng có nên tắm nước lạnh để giảm ngọn lửa quái ác khó hiểu này trước hay không.
*Hết chương 3*