Chương : 47
“Có muốn hút thuốc không?”
Lục Duyên đại khái tính toán giản lược trong đầu, nhảy khỏi sân khấu, từ cửa chạy ra ngoài, toàn bộ quá trình chỉ mất không đến hai mươi giây, nhưng hắn phát hiện mình không muốn chạy trốn chút nào.
Cũng trốn không thoát.
Lục Duyên đứng ở giữa sân khấu với ánh đèn đã tắt, ánh sáng duy nhất ở nơi này là ánh trăng từ cửa sổ tầng hai và điếu thuốc trong tay người trước mặt.
Giọng nói Lục Duyên xuyên qua màn sương mù dày đặc của bóng tối, xuyên qua sân khấu nơi chỉ có hai người họ.
Hắn nói tiếp: “Lão tử lớn lên soái.”
“Lại có thể viết nhạc.”
“Tài hoa hơn người, xưng bá một vòng Rock and Roll ngầm ở Hạ Thành.”
“Vị khán giả họ Tiêu tính tình không tốt này,” Lục Duyên nói đến đây, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, ngay cả hơi thở ra cũng nóng bừng, “Tôi thấy anh không tệ, hay là làm bạn trai tôi đi?”
“…”
Oh SHIT.
Hắn đang nói cái gì vậy?!
Hay vẫn nên chạy đi.
Ngón tay Lục Duyên nắm lấy cổ tay áo, trong đầu không còn gì khác ngoài bối rối, lo lắng, hoàn toàn không hợp với tính khí rock của hắn. Dáng vẻ hắn bây giờ so với khi đứng trên sân khấu hai giờ trước giống như không phải cùng một người.
Hắn tự nhận mình chưa bao giờ có cái gì gọi là ngại ngùng.
Thích, không thích, phân biệt rất rõ ràng.
Dù đã nhiều năm không gặp được người mình thích, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng: Thích liền lên thôi.
Hắn sống hơn hai mươi năm nay so với người khác càng tùy ý hơn, muốn làm gì thì làm, mặc kệ ai nói gì, cũng chưa ai quản hắn cái gì. Khi còn học cao trung, suốt ba năm luôn chống đối chủ nhiệm, để tóc dài không cắt, bấm lỗ tai ngày càng nhiều.
Thích liền lên thôi.
Thật là một câu đơn giản.
Nhưng bây giờ Lục Duyên phát hiện loại quá trình ‘Lên’ này phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng —— Hắn cảm thấy bây giờ mình con mẹ nó quá dũng cảm, đồng thời cũng muốn chui xuống đất cho rồi.
Lục Duyên không thể nhìn rõ mặt Tiêu Hành.
Nhưng khi hắn nhìn Tiêu Hành cúi đầu hút một ngụm, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, từng bước đi về phía hắn.
Khi Tiêu Hành hút xong, anh phát hiện điếu thuốc này cái rắm gì cũng không có ích, cảm xúc gì cũng không kìm nén được.
Nhìn người trên sân khấu, Tiêu Hành như quay lại buổi hòa nhạc bị bao quanh bởi tiếng la hét ồn ào, quay lại khoảnh khắc khi Lục Duyên hát “Xé tan mây mù / Anh chính là ánh sáng”.
Có lẽ lúc đó anh cũng muốn tiến về phía trước như thế này, tưởng tượng khi anh băng qua biển người đông đúc bước đến sân khấu như bây giờ.
Tiêu Hành bước lại gần, mới nhìn thấy rõ bộ dáng Lục Duyên đứng trên sân khấu lúc này như thế nào.
Người đàn ông trước mặt đang mặc áo khoác, khóa kéo mới kéo được một nửa. Mặc quần áo cũng không an phận, áo sơ mi đen nửa trong suốt bên trong lộ ra một chút, vòng cổ chữ thập dán trước ngực.
Mắt Lục Duyên vốn có chút hung dữ, sau khi tẩy eyeliner càng ác liệt hơn, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong màn biểu diễn vừa rồi, đứng trên sân khấu giống như giáo chủ tà giáo không biết từ đâu đến.
Chỗ chứa 300 người, Lục Duyên vẫn đứng trên sân khấu, bỏ mặc anh một mình dưới đài.
Giống như nơi dành riêng cho hai người họ.
“Anh với lão tử nào?” Tiêu Hành như mỉm cười nhìn hắn.
Lục Duyên không nghĩ tới câu đầu tiên Tiêu Hành nói sẽ thế này.
Trước khi kịp phản ứng, Tiêu Hành lại đổi chủ đề, vì trong khoảng thời gian này anh thức khuya và hút thuốc nhiều đến lợi hại, giọng anh rất trầm lại khàn.
“Tôi đã gặp rất nhiều người.”
Vô số người cũng nói “Em thích anh” với anh.
“Bởi vì tôi là thiếu gia nhà họ Tiêu, bởi vì ngoại hình của tôi —— tsk, ba anh đây dáng dấp cũng tạm được, còn có người bởi vì cảm thấy tôi có tiền lại là phế vật phế đến không còn gì để nói.”
“Cao trung bận rộn trong phòng máy tính, dùng máy tính làm đối tượng, lúc sau ngay cả sống trên đời này cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, càng không có sức lực chơi trò tình cảm.”
Khi Tiêu Hành nói đến đây, dừng lại, không nói gì thêm nữa.
Nhưng người này thì khác.
Điếu thuốc trong tay Tiêu Hành sắp cháy đến đầu ngón tay.
Muốn hay không?
Có quá nhiều lý do để từ chối.
Anh không biết bắt đầu từ khi nào, có phải là gần đây nhất không? Trên sân thượng? Hay trong quán bar? Có lẽ còn sớm hơn.
Từ cái đêm mưa gió đó, khi anh không tìm được phương hướng, khi cả người ướt sũng chật vật bất kham —— Một chiếc dù xuất hiện trên đầu anh, anh ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt Lục Duyên.
Tiêu Hành đứng dưới sân khấu, cách sân khấu chưa đầy một ngón tay, vẫn không trả lời câu hỏi mà Lục Duyên hỏi vừa rồi, chỉ nói: “Lại đây.”
Sân khấu cao hơn dưới đài rất nhiều, Lục Duyên không thể đứng yên, đành phải ngồi xổm ở mép sân khấu, sau khi có ý định bỏ chạy, hắn không ngừng suy nghĩ tính khả thi khi ngồi xổm vùi mặt vào đầu gối giả làm đà điểu.
Lục Duyên không biết anh muốn làm gì, nên nhích một chút ra rìa sân khấu.
Sau đó hắn lại nghe thấy Tiêu Hành hỏi: “Có muốn hút thuốc không?”
Câu hỏi quá đột ngột.
Hút thuốc?
Hút thuốc cái gì?
Đây là loại câu trả lời gì vậy?
Đệt, một câu nhiều ý à.
…
Hút một điếu…… Cũng không phải không được.
Lục Duyên suy nghĩ hỗn loạn, nghe được lời này liền nhìn tay anh, phát hiện điếu thuốc trên tay Tiêu Hành gần như cháy đến đầu lọc rồi: “Còn thuốc không?”
Tiêu Hành nói: “Còn.”
Tiêu Hành nói xong cúi đầu hút ngụm cuối cùng.
Xương tay người đàn ông rõ ràng, khi hút thuốc thường có thói quen cúi thấp đầu, hầu kết không tiếng động di chuyển, không cần biết Tiêu Hành có nói hay không, trên người anh luôn mang theo vài phần tản mạn không ai bì nổi, chỉ khi hút thuốc mới lộ ra một chút nhiệt tình.
Tiêu Hành lại ngẩng đầu, ra hiệu cho hắn lại gần.
Lục Duyên không có thời gian để nghĩ nữa —— Tiêu Hành hơi cúi xuống, một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại ấn sau gáy hắn, kéo đến gần.
Trước mặt hắn là khuôn mặt phóng đại của người đàn ông.
Giây tiếp theo ——
Một cái chạm môi ấm áp, Tiêu Hành cứ như vậy đem khói trong miệng chuyền qua.
Nụ hôn của Tiêu Hành cũng giống như con người của anh, giống như vô tình, nhưng thực ra lại vô cùng cường ngạnh, Lục Duyên khi bị anh cắn nhẹ vô thức mở miệng. Ngay sau đó khói từ môi răng tản ra, mùi thuốc lá nhàn nhạt, hơi đắng.
Lục Duyên trong đầu “Oanh” một tiếng, toàn bộ suy nghĩ trở nên mông lung.
Cho đến khi Tiêu Hành thả tay đang đè sau đầu ra.
Tiêu Hành không am hiểu nói mấy câu vớ vẩn, anh không nói câu trả lời nào mà Lục Duyên mong đợi hay không mong đợi, thậm chí không nói gì, nhưng anh thay vô số lời nói bằng hành động thiết thực: “Muốn.”
Lục Duyên chớp chớp mắt, đỏ mặt như sắp nổ tung, ngẩng đầu nói: “Anh nghiêm túc?”
Tiêu Hành: “Nếu không thì hôn làm gì?”
Lục Duyên rất dễ nói sảng khi lo lắng, ngại ngùng, hay trong hoàn cảnh tạm thời chưa thể tiêu hóa, hắn ngồi xổm suy nghĩ nói, “Anh có phải đã sớm quỳ gối trước mị lực của tôi rồi phải không?”
“…”
Lục Duyên nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa hai người: “Trên hành lang, khi tôi đánh anh?”
“Ai đánh ai,” Tiêu Hành nói, “Còn nhớ kiểu tóc của mình lúc đó không?”
Tiêu Hành dừng một chút, nói ba chữ quen thuộc: “HKT.”
Lục Duyên cũng vô cùng ấn tượng lịch sử đen tối của hắn, lúc đó cái đầu chổi muôn hồng nghìn tía nhất định dìm chết nhan sắc hắn, chưa bao giờ lật tẩy triệt để như vậy: “… Đệt.”
Lục Duyên cố gắng chuộc lại nhân phẩm: “Cũng không hẳn là HKT mà.”
Lần này Tiêu Hành không chặn đừng lui như mọi khi, thậm chí còn “Ừm” một tiếng.
So với lúc bọn họ đến, nơi vắng vẻ này có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều, có lẽ đèn đường bên ngoài đã bật, xung quanh cũng có ánh sáng tràn vào.
“Về nhà thôi,” Tiêu Hành cuối cùng đưa tay về phía hắn nói, “Bạn trai.”
Tác giả có lời muốn nói: Ta viết ngắn quá otz quỳ đây.
Chương này là nội dung ngày hôm qua chưa kịp viết xong, viết tiếp đoạn sau thấy nội dung mới với lúc đầu lại cảm thấy không quá hoàn chỉnh, cho nên xóa, vốn dĩ chương này phải là đoạn sau của chương trước…… Sợ có người nhìn không tới.
Lục Duyên đại khái tính toán giản lược trong đầu, nhảy khỏi sân khấu, từ cửa chạy ra ngoài, toàn bộ quá trình chỉ mất không đến hai mươi giây, nhưng hắn phát hiện mình không muốn chạy trốn chút nào.
Cũng trốn không thoát.
Lục Duyên đứng ở giữa sân khấu với ánh đèn đã tắt, ánh sáng duy nhất ở nơi này là ánh trăng từ cửa sổ tầng hai và điếu thuốc trong tay người trước mặt.
Giọng nói Lục Duyên xuyên qua màn sương mù dày đặc của bóng tối, xuyên qua sân khấu nơi chỉ có hai người họ.
Hắn nói tiếp: “Lão tử lớn lên soái.”
“Lại có thể viết nhạc.”
“Tài hoa hơn người, xưng bá một vòng Rock and Roll ngầm ở Hạ Thành.”
“Vị khán giả họ Tiêu tính tình không tốt này,” Lục Duyên nói đến đây, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, ngay cả hơi thở ra cũng nóng bừng, “Tôi thấy anh không tệ, hay là làm bạn trai tôi đi?”
“…”
Oh SHIT.
Hắn đang nói cái gì vậy?!
Hay vẫn nên chạy đi.
Ngón tay Lục Duyên nắm lấy cổ tay áo, trong đầu không còn gì khác ngoài bối rối, lo lắng, hoàn toàn không hợp với tính khí rock của hắn. Dáng vẻ hắn bây giờ so với khi đứng trên sân khấu hai giờ trước giống như không phải cùng một người.
Hắn tự nhận mình chưa bao giờ có cái gì gọi là ngại ngùng.
Thích, không thích, phân biệt rất rõ ràng.
Dù đã nhiều năm không gặp được người mình thích, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng: Thích liền lên thôi.
Hắn sống hơn hai mươi năm nay so với người khác càng tùy ý hơn, muốn làm gì thì làm, mặc kệ ai nói gì, cũng chưa ai quản hắn cái gì. Khi còn học cao trung, suốt ba năm luôn chống đối chủ nhiệm, để tóc dài không cắt, bấm lỗ tai ngày càng nhiều.
Thích liền lên thôi.
Thật là một câu đơn giản.
Nhưng bây giờ Lục Duyên phát hiện loại quá trình ‘Lên’ này phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng —— Hắn cảm thấy bây giờ mình con mẹ nó quá dũng cảm, đồng thời cũng muốn chui xuống đất cho rồi.
Lục Duyên không thể nhìn rõ mặt Tiêu Hành.
Nhưng khi hắn nhìn Tiêu Hành cúi đầu hút một ngụm, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, từng bước đi về phía hắn.
Khi Tiêu Hành hút xong, anh phát hiện điếu thuốc này cái rắm gì cũng không có ích, cảm xúc gì cũng không kìm nén được.
Nhìn người trên sân khấu, Tiêu Hành như quay lại buổi hòa nhạc bị bao quanh bởi tiếng la hét ồn ào, quay lại khoảnh khắc khi Lục Duyên hát “Xé tan mây mù / Anh chính là ánh sáng”.
Có lẽ lúc đó anh cũng muốn tiến về phía trước như thế này, tưởng tượng khi anh băng qua biển người đông đúc bước đến sân khấu như bây giờ.
Tiêu Hành bước lại gần, mới nhìn thấy rõ bộ dáng Lục Duyên đứng trên sân khấu lúc này như thế nào.
Người đàn ông trước mặt đang mặc áo khoác, khóa kéo mới kéo được một nửa. Mặc quần áo cũng không an phận, áo sơ mi đen nửa trong suốt bên trong lộ ra một chút, vòng cổ chữ thập dán trước ngực.
Mắt Lục Duyên vốn có chút hung dữ, sau khi tẩy eyeliner càng ác liệt hơn, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong màn biểu diễn vừa rồi, đứng trên sân khấu giống như giáo chủ tà giáo không biết từ đâu đến.
Chỗ chứa 300 người, Lục Duyên vẫn đứng trên sân khấu, bỏ mặc anh một mình dưới đài.
Giống như nơi dành riêng cho hai người họ.
“Anh với lão tử nào?” Tiêu Hành như mỉm cười nhìn hắn.
Lục Duyên không nghĩ tới câu đầu tiên Tiêu Hành nói sẽ thế này.
Trước khi kịp phản ứng, Tiêu Hành lại đổi chủ đề, vì trong khoảng thời gian này anh thức khuya và hút thuốc nhiều đến lợi hại, giọng anh rất trầm lại khàn.
“Tôi đã gặp rất nhiều người.”
Vô số người cũng nói “Em thích anh” với anh.
“Bởi vì tôi là thiếu gia nhà họ Tiêu, bởi vì ngoại hình của tôi —— tsk, ba anh đây dáng dấp cũng tạm được, còn có người bởi vì cảm thấy tôi có tiền lại là phế vật phế đến không còn gì để nói.”
“Cao trung bận rộn trong phòng máy tính, dùng máy tính làm đối tượng, lúc sau ngay cả sống trên đời này cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, càng không có sức lực chơi trò tình cảm.”
Khi Tiêu Hành nói đến đây, dừng lại, không nói gì thêm nữa.
Nhưng người này thì khác.
Điếu thuốc trong tay Tiêu Hành sắp cháy đến đầu ngón tay.
Muốn hay không?
Có quá nhiều lý do để từ chối.
Anh không biết bắt đầu từ khi nào, có phải là gần đây nhất không? Trên sân thượng? Hay trong quán bar? Có lẽ còn sớm hơn.
Từ cái đêm mưa gió đó, khi anh không tìm được phương hướng, khi cả người ướt sũng chật vật bất kham —— Một chiếc dù xuất hiện trên đầu anh, anh ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt Lục Duyên.
Tiêu Hành đứng dưới sân khấu, cách sân khấu chưa đầy một ngón tay, vẫn không trả lời câu hỏi mà Lục Duyên hỏi vừa rồi, chỉ nói: “Lại đây.”
Sân khấu cao hơn dưới đài rất nhiều, Lục Duyên không thể đứng yên, đành phải ngồi xổm ở mép sân khấu, sau khi có ý định bỏ chạy, hắn không ngừng suy nghĩ tính khả thi khi ngồi xổm vùi mặt vào đầu gối giả làm đà điểu.
Lục Duyên không biết anh muốn làm gì, nên nhích một chút ra rìa sân khấu.
Sau đó hắn lại nghe thấy Tiêu Hành hỏi: “Có muốn hút thuốc không?”
Câu hỏi quá đột ngột.
Hút thuốc?
Hút thuốc cái gì?
Đây là loại câu trả lời gì vậy?
Đệt, một câu nhiều ý à.
…
Hút một điếu…… Cũng không phải không được.
Lục Duyên suy nghĩ hỗn loạn, nghe được lời này liền nhìn tay anh, phát hiện điếu thuốc trên tay Tiêu Hành gần như cháy đến đầu lọc rồi: “Còn thuốc không?”
Tiêu Hành nói: “Còn.”
Tiêu Hành nói xong cúi đầu hút ngụm cuối cùng.
Xương tay người đàn ông rõ ràng, khi hút thuốc thường có thói quen cúi thấp đầu, hầu kết không tiếng động di chuyển, không cần biết Tiêu Hành có nói hay không, trên người anh luôn mang theo vài phần tản mạn không ai bì nổi, chỉ khi hút thuốc mới lộ ra một chút nhiệt tình.
Tiêu Hành lại ngẩng đầu, ra hiệu cho hắn lại gần.
Lục Duyên không có thời gian để nghĩ nữa —— Tiêu Hành hơi cúi xuống, một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại ấn sau gáy hắn, kéo đến gần.
Trước mặt hắn là khuôn mặt phóng đại của người đàn ông.
Giây tiếp theo ——
Một cái chạm môi ấm áp, Tiêu Hành cứ như vậy đem khói trong miệng chuyền qua.
Nụ hôn của Tiêu Hành cũng giống như con người của anh, giống như vô tình, nhưng thực ra lại vô cùng cường ngạnh, Lục Duyên khi bị anh cắn nhẹ vô thức mở miệng. Ngay sau đó khói từ môi răng tản ra, mùi thuốc lá nhàn nhạt, hơi đắng.
Lục Duyên trong đầu “Oanh” một tiếng, toàn bộ suy nghĩ trở nên mông lung.
Cho đến khi Tiêu Hành thả tay đang đè sau đầu ra.
Tiêu Hành không am hiểu nói mấy câu vớ vẩn, anh không nói câu trả lời nào mà Lục Duyên mong đợi hay không mong đợi, thậm chí không nói gì, nhưng anh thay vô số lời nói bằng hành động thiết thực: “Muốn.”
Lục Duyên chớp chớp mắt, đỏ mặt như sắp nổ tung, ngẩng đầu nói: “Anh nghiêm túc?”
Tiêu Hành: “Nếu không thì hôn làm gì?”
Lục Duyên rất dễ nói sảng khi lo lắng, ngại ngùng, hay trong hoàn cảnh tạm thời chưa thể tiêu hóa, hắn ngồi xổm suy nghĩ nói, “Anh có phải đã sớm quỳ gối trước mị lực của tôi rồi phải không?”
“…”
Lục Duyên nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa hai người: “Trên hành lang, khi tôi đánh anh?”
“Ai đánh ai,” Tiêu Hành nói, “Còn nhớ kiểu tóc của mình lúc đó không?”
Tiêu Hành dừng một chút, nói ba chữ quen thuộc: “HKT.”
Lục Duyên cũng vô cùng ấn tượng lịch sử đen tối của hắn, lúc đó cái đầu chổi muôn hồng nghìn tía nhất định dìm chết nhan sắc hắn, chưa bao giờ lật tẩy triệt để như vậy: “… Đệt.”
Lục Duyên cố gắng chuộc lại nhân phẩm: “Cũng không hẳn là HKT mà.”
Lần này Tiêu Hành không chặn đừng lui như mọi khi, thậm chí còn “Ừm” một tiếng.
So với lúc bọn họ đến, nơi vắng vẻ này có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều, có lẽ đèn đường bên ngoài đã bật, xung quanh cũng có ánh sáng tràn vào.
“Về nhà thôi,” Tiêu Hành cuối cùng đưa tay về phía hắn nói, “Bạn trai.”
Tác giả có lời muốn nói: Ta viết ngắn quá otz quỳ đây.
Chương này là nội dung ngày hôm qua chưa kịp viết xong, viết tiếp đoạn sau thấy nội dung mới với lúc đầu lại cảm thấy không quá hoàn chỉnh, cho nên xóa, vốn dĩ chương này phải là đoạn sau của chương trước…… Sợ có người nhìn không tới.