Chương 21: Thật Xin Lỗi
Hiệu quả mà show thực tế mang lại, chính là đi trên đường sẽ nhiều người nhận ra hơn, cuối tuần, Ôn Bảo Tứ và Thiệu Ngọc cùng trở lại nhà lớn.
Xe vừa lái tới cửa đã nhìn thấy một chiếc Land Rover từ phía đối diện đi ra, lốp xe màu đen rất bá đạo, cửa kính xe hạ xuống, sau cánh cửa xuất hiện một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
"Ai —— tiểu công chúa của chúng ta đã trở lại, ngày hôm qua lại thấy em trên TV đấy!"
Tưởng Siêu vẫy tay với cô, vẻ mặt tràn đầy ý cười, giọng điệu trêu chọc, trên sống mũi là cặp kính râm lỏng lẻo, lộ ra đôi mắt tươi cười.
"Anh thôi đi!" Ôn Bảo Tư cười đáp, khuỷu tay chống trên bệ cửa xe nhìn vài cái, nhướng mày chào hỏi.
"Đi đâu đây?"
"Ai da, có cuộc hẹn, đến chỗ cũ không?" Tưởng Siêu thân thiết gọi cô, vừa dứt lời, ánh mắt đã rơi vào người đàn ông ngồi trên ghế lái, anh ta chợt thấy hơi quen quen.
Anh ta nhíu mày, vừa định cúi người nhìn kỹ thì người đàn ông đã quay đầu đi chỗ khác.
"Hzz—" Tưởng Siêu đột nhiên hít một hơi lạnh.
"Anh Thiệu Ngọc đã trở lại!" Anh ta vỗ đùi hưng phấn kêu lên.
"Anh trở về sao không nói với anh em một tiếng! Đi thôi, đi đón gió tẩy trần nào!"
"Không được rồi!" Thiệu Ngọc cười nhạt từ chối, thái độ đúng mực. " Mới trở về được một thời gian, vẫn còn bận tiếp quản công việc kinh doanh của Thiệu gia, hai ngày nay mới rảnh đến thăm ông cụ chút."
Yên tĩnh như ánh trăng rọi dưới mặt hồ, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi cắt xén tinh xảo, tay áo tùy ý xắn lên, phong thái tự phụ, thế nhưng giữa hai hàng lông mày lại lịch sự cùng bình tĩnh.
"Không sao." Tưởng Siêu hiểu rõ gật đầu. "Vậy em đành đi trước, không quấy rầy bọn anh."
"Chơi vui vẻ." Thiệu Ngọc hướng về phía anh ta khẽ gật đầu.
Chiếc Land Rover màu đen hầm hố cứ thế dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Thiệu Ngọc xoay vô lăng tiếp tục lái về phía trước, sau khi đi qua chốt canh, anh gật đầu với bảo vệ rồi chậm rãi lái xe vào lối đi không bóng người.
"Bọn em nhìn có vẻ rất quen thuộc." Anh nhìn chằm chằm con đường trước mặt, giống như tùy ý hỏi, Ôn Bảo Tứ gật đầu.
"Vâng, mấy năm đại học này em thường cùng Tưởng Siêu và mấy người khác đi chơi cùng nhau."
Trong xe nhất thời yên tĩnh lại, Thiệu Ngọc trầm mặc không nói gì, ánh đèn vàng trên đầu cùng đèn đường bên ngoài dung hòa vào làm một, mang theo màn đêm mấy phần yên tĩnh.
Ôn Bảo Tứ đánh giá anh vài giây, cười như không cười nói thêm: "Mấy thứ này, anh đều không biết sao?"
Thiệu Ngọc giảm chậm tốc độ xe lại, quay đầu nhìn cô, mi mắt cô gái cong cong, bên môi là nụ cười rạng rỡ, trong đôi mắt to thế nhưng là một mảnh ý tứ sâu xa, trong đầu anh nháy mắt lóe lên bốn từ.
TÍNH, SỔ, MỘT, THỂ
Trong khoảng thời gian này, hai người một bận quay chương trình thực tế, một thì bận rộn với công việc, gặp thì ít, xa cách thì nhiều, tổng cộng cũng không có được mấy lần gặp mặt.
Hơn nữa, anh cũng vừa mới trở lại không bao lâu, giống như luôn lại sợ anh sẽ biến mất nữa, nên mỗi lần gặp cô gái nhỏ đều ngoan đến không chịu được, còn mềm mại mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Thiệu Ngọc còn nghĩ rằng cô không so đo đến mấy chuyện những năm qua nữa.
Không nghĩ tới, điều gì đến vẫn sẽ đến.
Anh che môi ho nhẹ, ngẩng đầu nhìn cô.
"Tứ Tứ..."
"Hả?"
"Là như thế này..." Anh định bắt đầu nói, lại cảm thấy hành vi của mình có chút không biết xấu hổ nên cứ ngập ngừng không mở mồm được.
"Anh lúc ấy..." Thiệu Ngọc dừng một chút, lại lấy hết dũng khí
"Chỉ là rất lo lắng một mình em ở trong lớp sống không được tốt, cho nên không có cách nào mới nghĩ ra chủ ý này, em đừng giận anh có được không?"
Thiệu Ngọc thăm dò nói, trong đáy mắt đều là lấy lòng, cùng với người đàn ông lạnh nhạt với Tưởng Siêu vừa rồi như hai người khác biệt, Ôn Bảo Tứ rủ con ngươi xuống, lông mi thật dài phủ lên mắt, nhìn không rõ vẻ mặt.
"Vậy anh về sau không được như vậy nữa."
"Được." Thiệu Ngọc vụng trộm ở trong lòng thở dài một hơi.
Ôn Bảo Tứ đã nói qua với Địch Thu là trở về sớm, bởi vậy vừa mở cửa, đã nhìn thấy cả phòng đầy ắp người.
Ông cụ đang xem tivi, ánh mắt vừa nghe thấy tiếng động ở cửa đã lập tức nhìn lại, bà cụ thì từ phòng bếp ra, trực tiếp lôi kéo tay cô quan sát từ trên xuống, Địch Thu đi ở phía sau, trên người còn đang mặc tạp dề, trong tay toàn là bột mì.
"Gầy rồi gầy rồi, khoảng thời gian này bà cứ thấy cháu toàn xuất hiện trên TV, có phải là quá bận rộn hay không... Phải chú ý nghỉ ngơi chứ!"
Bà cụ vẫn không ngừng lải nhải, trong mắt đều là lo lắng ân cần, Địch Thu cười nói. "Vừa nghe thấy con sẽ trở về là bà lại lôi mẹ đi làm sủi cảo, cái này ấy à, mới vừa xong nhân bánh thôi mà con đã về rồi."
"Oa!" Ôn Bảo Tứ nghe vậy lập tức hưng phấn, giọng nói mang theo nũng nịu. "Là nhân bánh gì vậy ạ, con rất lâu không ăn sủi cảo nhà mình làm rồi."
"Biết cháu thích ăn." Bà cụ điểm một cái lên chóp mũi cô, trêu ghẹo: "Là nhân tôm nấm hương cháu thích nhất."
"Yêu bà nội nhất..." Ôn Bảo Tứ cúi người ôm lấy bà cụ, trên mặt tràn đầy thỏa mãn.
Địch Thu bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Ngọc đứng ở bên cạnh.
"A Ngọc, cháu có muốn cùng ăn một chút hay không?"
Thiệu Ngọc trở về ngày thứ hai đã đến Ôn gia chào hỏi qua, khi đó là cùng Ôn Bảo Tứ đi cùng nhau, xách không ít quà cáp, mọi người trong Ôn gia chỉ cho là anh về nước nên lễ phép chào hỏi, hoàn toàn không có nhìn ra mục đích khác thường của hai người.
Mà bây giờ, vẫn như cũ vẫn không nhìn ra.
"Không được, ông cụ vẫn đang chờ cháu về nhà ăn cơm ạ." Thiệu Ngọc đem trà và rượu trong tay bỏ xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Ôn Bảo Tứ.
"Anh đi trước."
"Ừm, cẩn thận một chút."
Đợi sau khi anh đi, Địch Thu mới sắp xếp đống đồ mà Thiệu Ngọc mang tới, có chút hoài nghi lẩm bẩm: "Thằng bé A Ngọc này mỗi lần tới đều mang nhiều quà cáp như vậy làm gì... Đều là hàng xóm cùng khu cả, đột nhiên khách khí như vậy..."
Ôn Bảo Tứ đứng ở một bên không dám nói lời nào, yên lặng nhu thuận, Ôn Anh không dấu vết nhìn cô một cái.
"Tứ Tứ, lại đây, cha cùng con nói chuyện." Ôn Mẫn Hành đợi các cô trò chuyện xong, đứng ở đầu bậc thang vẫy vẫy tay về phía cô, Ôn Bảo Tứ có chút hiếu kỳ đi qua.
"Sao vậy cha?"
"Đi, đến phòng sách hai ta tâm sự." Ôn Mẫn Hành cất bước chạy lên lầu, Ôn Bảo Tứ trừng mắt nhìn, đi theo phía sau ông.
Phòng sách rất lớn, ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng rõ.
Đây là lần thứ hai Ôn Bảo Tứ đến đây, cách bài trí vẫn giống như trước đây, chỉ có khác với hiện tại là chính cô.
Cô theo thường lệ chuẩn bị ngồi vào cái ghế trước bàn sách kia, Ôn Mẫn Hành lại trực tiếp ngồi lên chiếc sofa bên dưới, một bên loay hoay đống trà trước mặt một bên hướng cô vẫy tay.
"Đến ngồi bên này."
Hơi nóng của nước bay lên, mùi trà thơm bay khắp phòng, hai người như bằng hữu ngồi ở chỗ đó thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
"Gần đây nhất thường xuyên thấy con ở trên TV, mới phát hiện con gái của cha quả nhiên là một minh tinh." Ôn Mẫn Hành cười trêu ghẹo, ánh mắt khoan hậu lại ôn nhu, lộ ra sự thâm niên cùng cơ trí.
"Con khi đó là vì Thiệu Ngọc mới đóng phim mà không phải sao?"
"Dạ... Có một chút." Ôn Bảo Tứ giơ tay đo một chút xíu với ông, ngón trỏ cùng ngón cái kéo ra được mấy centimet.
"Muốn cho anh ấy thấy con sống rất tốt, nhưng về sau đột nhiên thích dáng vẻ của bản thân trong ống kính." Cô ngửa mặt nheo mắt lại, giống như là đang nhớ lại cái gì, thần sắc rất tốt đẹp.
"Loại cảm giác diễn kịch thành một người khác, đặc biệt rất thú vị, hơn nữa..." Cô nở nụ cười, dáng vẻ cô gái mím môi đặc biệt xinh đẹp lại có linh khí.
"Phát hiện con trong ống kính ấy à, siêu đẹp."
- -
Ôn Bảo Tứ khoảng thời gian này đều không quay phim, không biết vì cái gì, Thiệu Ngọc một mực không an bài cho cô, trước mắt hạng mục trong tay chỉ có show 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?' này.
Nhưng cũng coi là một mặt sinh động trước mặt công chúng, mặc dù không có bạo hồng, nhưng độ nổi tiếng đúng thật là ngày càng gia tăng.
Ngày bình thường anh rất ít tới công ty, Ôn Bảo Tứ cũng cơ bản không đi, công việc của cô không tính là nhiều, thậm chí so với minh tinh bình thường thì là rất ít, thu xong show tạp kỹ này sẽ có thời gian nghỉ ngơi một tuần, trong lúc đó chị Chu sẽ sắp xếp cho cô hai hạng mục quảng cáo hoặc là tạp chí, thuận lợi thì nửa ngày là đã có thể giải quyết.
Mấy năm này Ôn Bảo Tứ quen biết không ít đám hồ cửu bằng hữu*, mặc dù đoạn thời gian trước bởi vì Thiệu Ngọc vừa về nước mà từ chối toàn bộ lời mời, nhưng bây giờ anh cả ngày bận rộn việc công ty, lại thêm lần này Triệu Thanh Không cứ gọi điện thoại đến, Ôn Bảo Tứ không có lý do tiếp tục cự tuyệt nữa.
*狐朋狗友: thường chỉ một số bạn bè ăn uống, vui chơi, có ăn mà không có làm.
Thứ sáu, tại quán bar, tiếng người ồn ào, nhảy múa náo nhiệt, nói chuyện tựa hồ độc la hét, các loại đèn màu lấp lóe muốn mù mắt người.
"Lại đây, Tứ Nhi, tớ có dự cảm cậu sắp hồng rồi! Có câu nói gọi là cẩu giàu sang chớ quên bạn hiền! Vì tình bạn như sắt cốt bê tông của chúng ta mà cạn ly!"
Một vị học trưởng hướng cô giơ ly rượu lên, người này tên là Mạc Tra*, ngày bình thường rất biết nói chuyện, có thể nói là Tưởng Siêu thứ hai, tính cách hai người cực kỳ giống nhau, bởi vậy nên Ôn Bảo Tứ đối với anh ta luôn có loại cảm giác thân thiết khó hiểu, quan hệ cũng quen thuộc hơn mấy phần so với mấy người khác.
*nguyên gốc là 莫查 mình cũng rõ sao tên anh này lại nghe 'tra' như vậy, nhưng mình lại không dịch ra được tên nào khác hếtㅠㅠ
"Được!" Cô hào sảng đáp ứng. "Anh cứ tùy ý đi!"
"Không biết xấu hổ a!" Đám người kêu ồn ào, quả thực đem cho cô một đống ly đến, Ôn Bảo Tứ trước một đám người kêu la đành phải đâm lao mà theo lao, chỉ có thể ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Thật đắng." Cô uống xong thì ngồi xuống, khuôn mặt nhíu lại kêu lên, Triệu Thanh Không từ một bên vội vàng lột một viên kẹo nhét vào trong miệng cô.
"Ai gọi rượu vậy chứ, phục vụ——" cô ấy vỗ tay phát ra tiếng, kêu hai ly Margarita xanh lam mà Ôn Bảo Tứ thích nhất.
"Vẫn là mỹ nữ trong sáng đáng yêu yêu tớ nhất..." Ôn Bảo Tứ mềm mại hạ mi, nằm sấp ở trên người cô ấy cười, Triệu Thanh Không cũng chống đỡ nổi bộ dáng Ôn Bảo Tứ giờ phút này, vươn tay ra bóp gò má cô.
"Chậc chậc chậc, cậu muốn đáng yêu chết tớ có phải không!"
Một đám người am hiểu nhất là tìm vui, không khí nhanh chóng được xào nóng lên, oẳn tù tì chơi đùa cùng uống rượu, hình ảnh nam nữ tuổi trẻ nhiệt huyết cứ thế dâng trào.
Thiệu Ngọc nhìn cảnh tượng ở bên dưới, lại so sánh với gian phòng hát múa nhẹ nhàng của mình, khó hiểu mà phiền não.
"Lý tổng, Giang tổng, Triệu tổng, các anh chơi trước đi, tôi đột nhiên có chút việc gấp nên đi trước."
Anh đẩy cửa phòng sau lưng ra, nụ cười vừa vặn cùng mấy vị đang vui vẻ đem rượu nâng ly nói tạm biệt, nói xong, cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
"Đúng rồi, hóa đơn đã trực tiếp ghi dưới tên tôi, mọi người cứ tùy ý chơi là được."
Thái độ có tiến có lùi như vậy, đủ cho mấy người mặt mũi, bọn họ lập tức nuốt xuống lời can ngăn trong miệng lại, đổi thành ý cười ân cần.
"Được rồi, vậy trước tiên cảm ơn tiểu Thiệu Tổng."
"Nên vậy, hợp tác vui vẻ."
Bóng dáng Thiệu Ngọc biến mất tại cửa ra vào, nhân vật chính không ở đây nữa, người bên trong cũng tháo xuống ngụy trang, uể oải đốt điếu thuốc dựa ở trên ghế sa lon, tiểu trợ lý bên cạnh không rõ lắm cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Lý tổng, cái này, Thiệu Tổng cứ đi như thế không thích hợp lắm..." Dù sao hôm nay cũng là Thiệu gia tìm bọn họ hợp tác cũng không phải bọn họ muốn cầu cạnh gì anh.
"Làm sao? Cậu còn dám có ý kiến?" Vị Lý tổng kia giống như cười mà không cười liếc mắt nhìn cậu ta, mặt mũi tràn đầy mỉa mai.
"Người ta nguyện ý bồi cậu chính là để mắt đến cậu, không nguyện ý bồi thì cũng chả còn cách nào."
Ai mà không biết, muốn ở Bắc thành này làm ăn, thứ trước hết phải kéo quan hệ chính là Thiệu gia, mà Thiệu Ngọc lần này về nước, đã là người cầm quyền nửa Thiệu gia rồi.
Ngắn ngủi trong vòng hơn một tháng đã sấm rền gió cuốn, dọn dẹp nội bộ tập đoàn Thiệu thị một lượt.
Hơn hai mươi tuổi mới chỉ xưng là đàn ông hậu thiếu niên thôi, đã mơ hồ có dáng vẻ quyết đoán của Thiệu Viễn Sơn năm đó.
Đúng là hậu sinh khả uý.
- -
Ôn Bảo Tứ lúc này chơi lại bị người sói giết, lúc bưng ly lên đang muốn uống, một đàn em lạ mặt ở đối diện lại đột nhiên đứng lên.
"Đàn chị Tứ, thật ra em rất thích phim chị đóng, ly này... ly này để em giúp chị uống cho!"
Cậu ta có hơi chút ngượng ngùng, nói xong, lập tức khẽ cắn môi, đem ly rượu trong tay lập tức rót vào trong miệng, uống một hơi cạn sạch, mấy người bên cạnh nhao nhao ồn ào.
"Aiza, là thích phim của đàn chị Tứ thôi hả—— "
Nam sinh kia mặt đỏ lên, không dám nhìn vào mắt Ôn Bảo Tứ, nói quanh co nửa ngày, mới lấy hết dũng khí nói: "Đều... Đều thích!"
"Chị Tứ của chúng ta lại thu hoạch được một fan hâm mộ nhỏ rồi nha —— "
Âm thanh ồn ào huyên náo như sóng biển, so với vừa rồi còn tăng lên gấp đôi, Ôn Bảo Tứ thường thấy cảnh tượng như vậy, bất đắc dĩ đỡ trán cười, đang muốn đưa tay để bọn họ ngậm miệng lúc, trong tầm mắt đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi tới.
"Cùng bạn bè tụ họp?" Thiệu Ngọc thẳng tắp đi đến trước mặt cô, ánh mắt đảo qua mấy người trên hàng ghế dài, khóe môi nhếch lên một chút độ cong, bộ dáng vô hại dịu dàng.
Thế nhưng tâm Ôn Bảo Tứ lại nháy mắt nâng lên đến cổ họng.
"A, là, A Ngọc, anh làm sao cũng ở đây?" Vẻ mặt cô đưa đám, có chút bối rối hốt hoảng, giống như đứa trẻ ham chơi bị người lớn bắt gặp.
Ánh mắt mọi người nhìn Thiệu Ngọc lập tức liền thay đổi.
Ôn Bảo Tứ từ trước đến nay phóng khoáng không tim không phổi, thế nhưng lại sợ một người?
"Vừa vặn tiếp đối tác ở đây." Ánh mắt Thiệu Ngọc lơ đãng lướt qua một vòng người trước mặt, cuối cùng rơi lên người đàn em mặt đang đỏ bừng kia.
"Cùng nhau về nhà?" Ánh mắt anh lập tức dời đi, nhìn về phía Ôn Bảo Tứ, giọng điệu mang chút hỏi thăm.
"Được." Cô gái lập tức cầm túi xách bên cạnh lên, không kịp chờ đợi, cứ như muốn tận lực biểu hiện dáng vẻ bình thường cho ai đó thấy, nhanh chóng cùng đám người cáo từ.
"Tôi đi trước, mọi người chậm rãi chơi."
Trong màn đêm, Thiệu Ngọc lái xe, thần sắc trên mặt nhìn không rõ vui buồn, Ôn Bảo Tứ ngồi thẳng tắp hai tay ngoan ngoãn đặt ở đầu gối, thỉnh thoảng lại vụng trộm quan sát anh một chút.
Mãi cho đến khi xe ngoặt vào phương hướng của biệt thự, Ôn Bảo Tứ mới thận trọng thử dò xét nói: "Trực tiếp đến chỗ anh sao?"
Từ sau khi quay phim cô liền dọn ra khỏi Ôn gia, sống ở căn hộ gần chỗ với truyền thông Tinh Thành, cũng cách biệt thự của Thiệu Ngọc không xa, ngày bình thường đều là ở căn hộ, ngoại trừ ngày anh trở về khi ấy, hai người cũng không tiếp tục qua đêm cùng một chỗ nữa.
"Ừm." Thiệu Ngọc lên tiếng, ánh mắt vẫn như cũ chuyên chú nhìn phía trước, trên mặt lộ ra mấy phần cảm xúc không tốt, Ôn Bảo Tứ chần chừ vài giây, lại nhỏ giọng mở miệng.
"Anh đang giận em phải không..."
"Ngày hôm nay chính là do Triệu Thanh Không gọi em, lại thêm mọi người cũng lâu rồi không gặp qua..."
"Kít—— "
Một đạo tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe đột nhiên dừng lại, Ôn Bảo Tứ ổn định nghiêng cơ thể về phía trước, lời mới nói vừa rồi im bặt mà dừng.
Dưới ánh đèn lập lờ ở trong xe, Thiệu Ngọc nghiêng đầu qua nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nặng nề.
"Anh không có giận em, chỉ là có chút khổ sở."
"Mặc dù đã tận lực xem nhẹ, nhưng ba năm nay anh vẫn thật sự là vắng mặt trong cuộc đời của em."
"Tứ Tứ, thật xin lỗi."
Xe vừa lái tới cửa đã nhìn thấy một chiếc Land Rover từ phía đối diện đi ra, lốp xe màu đen rất bá đạo, cửa kính xe hạ xuống, sau cánh cửa xuất hiện một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
"Ai —— tiểu công chúa của chúng ta đã trở lại, ngày hôm qua lại thấy em trên TV đấy!"
Tưởng Siêu vẫy tay với cô, vẻ mặt tràn đầy ý cười, giọng điệu trêu chọc, trên sống mũi là cặp kính râm lỏng lẻo, lộ ra đôi mắt tươi cười.
"Anh thôi đi!" Ôn Bảo Tư cười đáp, khuỷu tay chống trên bệ cửa xe nhìn vài cái, nhướng mày chào hỏi.
"Đi đâu đây?"
"Ai da, có cuộc hẹn, đến chỗ cũ không?" Tưởng Siêu thân thiết gọi cô, vừa dứt lời, ánh mắt đã rơi vào người đàn ông ngồi trên ghế lái, anh ta chợt thấy hơi quen quen.
Anh ta nhíu mày, vừa định cúi người nhìn kỹ thì người đàn ông đã quay đầu đi chỗ khác.
"Hzz—" Tưởng Siêu đột nhiên hít một hơi lạnh.
"Anh Thiệu Ngọc đã trở lại!" Anh ta vỗ đùi hưng phấn kêu lên.
"Anh trở về sao không nói với anh em một tiếng! Đi thôi, đi đón gió tẩy trần nào!"
"Không được rồi!" Thiệu Ngọc cười nhạt từ chối, thái độ đúng mực. " Mới trở về được một thời gian, vẫn còn bận tiếp quản công việc kinh doanh của Thiệu gia, hai ngày nay mới rảnh đến thăm ông cụ chút."
Yên tĩnh như ánh trăng rọi dưới mặt hồ, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi cắt xén tinh xảo, tay áo tùy ý xắn lên, phong thái tự phụ, thế nhưng giữa hai hàng lông mày lại lịch sự cùng bình tĩnh.
"Không sao." Tưởng Siêu hiểu rõ gật đầu. "Vậy em đành đi trước, không quấy rầy bọn anh."
"Chơi vui vẻ." Thiệu Ngọc hướng về phía anh ta khẽ gật đầu.
Chiếc Land Rover màu đen hầm hố cứ thế dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Thiệu Ngọc xoay vô lăng tiếp tục lái về phía trước, sau khi đi qua chốt canh, anh gật đầu với bảo vệ rồi chậm rãi lái xe vào lối đi không bóng người.
"Bọn em nhìn có vẻ rất quen thuộc." Anh nhìn chằm chằm con đường trước mặt, giống như tùy ý hỏi, Ôn Bảo Tứ gật đầu.
"Vâng, mấy năm đại học này em thường cùng Tưởng Siêu và mấy người khác đi chơi cùng nhau."
Trong xe nhất thời yên tĩnh lại, Thiệu Ngọc trầm mặc không nói gì, ánh đèn vàng trên đầu cùng đèn đường bên ngoài dung hòa vào làm một, mang theo màn đêm mấy phần yên tĩnh.
Ôn Bảo Tứ đánh giá anh vài giây, cười như không cười nói thêm: "Mấy thứ này, anh đều không biết sao?"
Thiệu Ngọc giảm chậm tốc độ xe lại, quay đầu nhìn cô, mi mắt cô gái cong cong, bên môi là nụ cười rạng rỡ, trong đôi mắt to thế nhưng là một mảnh ý tứ sâu xa, trong đầu anh nháy mắt lóe lên bốn từ.
TÍNH, SỔ, MỘT, THỂ
Trong khoảng thời gian này, hai người một bận quay chương trình thực tế, một thì bận rộn với công việc, gặp thì ít, xa cách thì nhiều, tổng cộng cũng không có được mấy lần gặp mặt.
Hơn nữa, anh cũng vừa mới trở lại không bao lâu, giống như luôn lại sợ anh sẽ biến mất nữa, nên mỗi lần gặp cô gái nhỏ đều ngoan đến không chịu được, còn mềm mại mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Thiệu Ngọc còn nghĩ rằng cô không so đo đến mấy chuyện những năm qua nữa.
Không nghĩ tới, điều gì đến vẫn sẽ đến.
Anh che môi ho nhẹ, ngẩng đầu nhìn cô.
"Tứ Tứ..."
"Hả?"
"Là như thế này..." Anh định bắt đầu nói, lại cảm thấy hành vi của mình có chút không biết xấu hổ nên cứ ngập ngừng không mở mồm được.
"Anh lúc ấy..." Thiệu Ngọc dừng một chút, lại lấy hết dũng khí
"Chỉ là rất lo lắng một mình em ở trong lớp sống không được tốt, cho nên không có cách nào mới nghĩ ra chủ ý này, em đừng giận anh có được không?"
Thiệu Ngọc thăm dò nói, trong đáy mắt đều là lấy lòng, cùng với người đàn ông lạnh nhạt với Tưởng Siêu vừa rồi như hai người khác biệt, Ôn Bảo Tứ rủ con ngươi xuống, lông mi thật dài phủ lên mắt, nhìn không rõ vẻ mặt.
"Vậy anh về sau không được như vậy nữa."
"Được." Thiệu Ngọc vụng trộm ở trong lòng thở dài một hơi.
Ôn Bảo Tứ đã nói qua với Địch Thu là trở về sớm, bởi vậy vừa mở cửa, đã nhìn thấy cả phòng đầy ắp người.
Ông cụ đang xem tivi, ánh mắt vừa nghe thấy tiếng động ở cửa đã lập tức nhìn lại, bà cụ thì từ phòng bếp ra, trực tiếp lôi kéo tay cô quan sát từ trên xuống, Địch Thu đi ở phía sau, trên người còn đang mặc tạp dề, trong tay toàn là bột mì.
"Gầy rồi gầy rồi, khoảng thời gian này bà cứ thấy cháu toàn xuất hiện trên TV, có phải là quá bận rộn hay không... Phải chú ý nghỉ ngơi chứ!"
Bà cụ vẫn không ngừng lải nhải, trong mắt đều là lo lắng ân cần, Địch Thu cười nói. "Vừa nghe thấy con sẽ trở về là bà lại lôi mẹ đi làm sủi cảo, cái này ấy à, mới vừa xong nhân bánh thôi mà con đã về rồi."
"Oa!" Ôn Bảo Tứ nghe vậy lập tức hưng phấn, giọng nói mang theo nũng nịu. "Là nhân bánh gì vậy ạ, con rất lâu không ăn sủi cảo nhà mình làm rồi."
"Biết cháu thích ăn." Bà cụ điểm một cái lên chóp mũi cô, trêu ghẹo: "Là nhân tôm nấm hương cháu thích nhất."
"Yêu bà nội nhất..." Ôn Bảo Tứ cúi người ôm lấy bà cụ, trên mặt tràn đầy thỏa mãn.
Địch Thu bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Ngọc đứng ở bên cạnh.
"A Ngọc, cháu có muốn cùng ăn một chút hay không?"
Thiệu Ngọc trở về ngày thứ hai đã đến Ôn gia chào hỏi qua, khi đó là cùng Ôn Bảo Tứ đi cùng nhau, xách không ít quà cáp, mọi người trong Ôn gia chỉ cho là anh về nước nên lễ phép chào hỏi, hoàn toàn không có nhìn ra mục đích khác thường của hai người.
Mà bây giờ, vẫn như cũ vẫn không nhìn ra.
"Không được, ông cụ vẫn đang chờ cháu về nhà ăn cơm ạ." Thiệu Ngọc đem trà và rượu trong tay bỏ xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Ôn Bảo Tứ.
"Anh đi trước."
"Ừm, cẩn thận một chút."
Đợi sau khi anh đi, Địch Thu mới sắp xếp đống đồ mà Thiệu Ngọc mang tới, có chút hoài nghi lẩm bẩm: "Thằng bé A Ngọc này mỗi lần tới đều mang nhiều quà cáp như vậy làm gì... Đều là hàng xóm cùng khu cả, đột nhiên khách khí như vậy..."
Ôn Bảo Tứ đứng ở một bên không dám nói lời nào, yên lặng nhu thuận, Ôn Anh không dấu vết nhìn cô một cái.
"Tứ Tứ, lại đây, cha cùng con nói chuyện." Ôn Mẫn Hành đợi các cô trò chuyện xong, đứng ở đầu bậc thang vẫy vẫy tay về phía cô, Ôn Bảo Tứ có chút hiếu kỳ đi qua.
"Sao vậy cha?"
"Đi, đến phòng sách hai ta tâm sự." Ôn Mẫn Hành cất bước chạy lên lầu, Ôn Bảo Tứ trừng mắt nhìn, đi theo phía sau ông.
Phòng sách rất lớn, ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng rõ.
Đây là lần thứ hai Ôn Bảo Tứ đến đây, cách bài trí vẫn giống như trước đây, chỉ có khác với hiện tại là chính cô.
Cô theo thường lệ chuẩn bị ngồi vào cái ghế trước bàn sách kia, Ôn Mẫn Hành lại trực tiếp ngồi lên chiếc sofa bên dưới, một bên loay hoay đống trà trước mặt một bên hướng cô vẫy tay.
"Đến ngồi bên này."
Hơi nóng của nước bay lên, mùi trà thơm bay khắp phòng, hai người như bằng hữu ngồi ở chỗ đó thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
"Gần đây nhất thường xuyên thấy con ở trên TV, mới phát hiện con gái của cha quả nhiên là một minh tinh." Ôn Mẫn Hành cười trêu ghẹo, ánh mắt khoan hậu lại ôn nhu, lộ ra sự thâm niên cùng cơ trí.
"Con khi đó là vì Thiệu Ngọc mới đóng phim mà không phải sao?"
"Dạ... Có một chút." Ôn Bảo Tứ giơ tay đo một chút xíu với ông, ngón trỏ cùng ngón cái kéo ra được mấy centimet.
"Muốn cho anh ấy thấy con sống rất tốt, nhưng về sau đột nhiên thích dáng vẻ của bản thân trong ống kính." Cô ngửa mặt nheo mắt lại, giống như là đang nhớ lại cái gì, thần sắc rất tốt đẹp.
"Loại cảm giác diễn kịch thành một người khác, đặc biệt rất thú vị, hơn nữa..." Cô nở nụ cười, dáng vẻ cô gái mím môi đặc biệt xinh đẹp lại có linh khí.
"Phát hiện con trong ống kính ấy à, siêu đẹp."
- -
Ôn Bảo Tứ khoảng thời gian này đều không quay phim, không biết vì cái gì, Thiệu Ngọc một mực không an bài cho cô, trước mắt hạng mục trong tay chỉ có show 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?' này.
Nhưng cũng coi là một mặt sinh động trước mặt công chúng, mặc dù không có bạo hồng, nhưng độ nổi tiếng đúng thật là ngày càng gia tăng.
Ngày bình thường anh rất ít tới công ty, Ôn Bảo Tứ cũng cơ bản không đi, công việc của cô không tính là nhiều, thậm chí so với minh tinh bình thường thì là rất ít, thu xong show tạp kỹ này sẽ có thời gian nghỉ ngơi một tuần, trong lúc đó chị Chu sẽ sắp xếp cho cô hai hạng mục quảng cáo hoặc là tạp chí, thuận lợi thì nửa ngày là đã có thể giải quyết.
Mấy năm này Ôn Bảo Tứ quen biết không ít đám hồ cửu bằng hữu*, mặc dù đoạn thời gian trước bởi vì Thiệu Ngọc vừa về nước mà từ chối toàn bộ lời mời, nhưng bây giờ anh cả ngày bận rộn việc công ty, lại thêm lần này Triệu Thanh Không cứ gọi điện thoại đến, Ôn Bảo Tứ không có lý do tiếp tục cự tuyệt nữa.
*狐朋狗友: thường chỉ một số bạn bè ăn uống, vui chơi, có ăn mà không có làm.
Thứ sáu, tại quán bar, tiếng người ồn ào, nhảy múa náo nhiệt, nói chuyện tựa hồ độc la hét, các loại đèn màu lấp lóe muốn mù mắt người.
"Lại đây, Tứ Nhi, tớ có dự cảm cậu sắp hồng rồi! Có câu nói gọi là cẩu giàu sang chớ quên bạn hiền! Vì tình bạn như sắt cốt bê tông của chúng ta mà cạn ly!"
Một vị học trưởng hướng cô giơ ly rượu lên, người này tên là Mạc Tra*, ngày bình thường rất biết nói chuyện, có thể nói là Tưởng Siêu thứ hai, tính cách hai người cực kỳ giống nhau, bởi vậy nên Ôn Bảo Tứ đối với anh ta luôn có loại cảm giác thân thiết khó hiểu, quan hệ cũng quen thuộc hơn mấy phần so với mấy người khác.
*nguyên gốc là 莫查 mình cũng rõ sao tên anh này lại nghe 'tra' như vậy, nhưng mình lại không dịch ra được tên nào khác hếtㅠㅠ
"Được!" Cô hào sảng đáp ứng. "Anh cứ tùy ý đi!"
"Không biết xấu hổ a!" Đám người kêu ồn ào, quả thực đem cho cô một đống ly đến, Ôn Bảo Tứ trước một đám người kêu la đành phải đâm lao mà theo lao, chỉ có thể ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Thật đắng." Cô uống xong thì ngồi xuống, khuôn mặt nhíu lại kêu lên, Triệu Thanh Không từ một bên vội vàng lột một viên kẹo nhét vào trong miệng cô.
"Ai gọi rượu vậy chứ, phục vụ——" cô ấy vỗ tay phát ra tiếng, kêu hai ly Margarita xanh lam mà Ôn Bảo Tứ thích nhất.
"Vẫn là mỹ nữ trong sáng đáng yêu yêu tớ nhất..." Ôn Bảo Tứ mềm mại hạ mi, nằm sấp ở trên người cô ấy cười, Triệu Thanh Không cũng chống đỡ nổi bộ dáng Ôn Bảo Tứ giờ phút này, vươn tay ra bóp gò má cô.
"Chậc chậc chậc, cậu muốn đáng yêu chết tớ có phải không!"
Một đám người am hiểu nhất là tìm vui, không khí nhanh chóng được xào nóng lên, oẳn tù tì chơi đùa cùng uống rượu, hình ảnh nam nữ tuổi trẻ nhiệt huyết cứ thế dâng trào.
Thiệu Ngọc nhìn cảnh tượng ở bên dưới, lại so sánh với gian phòng hát múa nhẹ nhàng của mình, khó hiểu mà phiền não.
"Lý tổng, Giang tổng, Triệu tổng, các anh chơi trước đi, tôi đột nhiên có chút việc gấp nên đi trước."
Anh đẩy cửa phòng sau lưng ra, nụ cười vừa vặn cùng mấy vị đang vui vẻ đem rượu nâng ly nói tạm biệt, nói xong, cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
"Đúng rồi, hóa đơn đã trực tiếp ghi dưới tên tôi, mọi người cứ tùy ý chơi là được."
Thái độ có tiến có lùi như vậy, đủ cho mấy người mặt mũi, bọn họ lập tức nuốt xuống lời can ngăn trong miệng lại, đổi thành ý cười ân cần.
"Được rồi, vậy trước tiên cảm ơn tiểu Thiệu Tổng."
"Nên vậy, hợp tác vui vẻ."
Bóng dáng Thiệu Ngọc biến mất tại cửa ra vào, nhân vật chính không ở đây nữa, người bên trong cũng tháo xuống ngụy trang, uể oải đốt điếu thuốc dựa ở trên ghế sa lon, tiểu trợ lý bên cạnh không rõ lắm cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Lý tổng, cái này, Thiệu Tổng cứ đi như thế không thích hợp lắm..." Dù sao hôm nay cũng là Thiệu gia tìm bọn họ hợp tác cũng không phải bọn họ muốn cầu cạnh gì anh.
"Làm sao? Cậu còn dám có ý kiến?" Vị Lý tổng kia giống như cười mà không cười liếc mắt nhìn cậu ta, mặt mũi tràn đầy mỉa mai.
"Người ta nguyện ý bồi cậu chính là để mắt đến cậu, không nguyện ý bồi thì cũng chả còn cách nào."
Ai mà không biết, muốn ở Bắc thành này làm ăn, thứ trước hết phải kéo quan hệ chính là Thiệu gia, mà Thiệu Ngọc lần này về nước, đã là người cầm quyền nửa Thiệu gia rồi.
Ngắn ngủi trong vòng hơn một tháng đã sấm rền gió cuốn, dọn dẹp nội bộ tập đoàn Thiệu thị một lượt.
Hơn hai mươi tuổi mới chỉ xưng là đàn ông hậu thiếu niên thôi, đã mơ hồ có dáng vẻ quyết đoán của Thiệu Viễn Sơn năm đó.
Đúng là hậu sinh khả uý.
- -
Ôn Bảo Tứ lúc này chơi lại bị người sói giết, lúc bưng ly lên đang muốn uống, một đàn em lạ mặt ở đối diện lại đột nhiên đứng lên.
"Đàn chị Tứ, thật ra em rất thích phim chị đóng, ly này... ly này để em giúp chị uống cho!"
Cậu ta có hơi chút ngượng ngùng, nói xong, lập tức khẽ cắn môi, đem ly rượu trong tay lập tức rót vào trong miệng, uống một hơi cạn sạch, mấy người bên cạnh nhao nhao ồn ào.
"Aiza, là thích phim của đàn chị Tứ thôi hả—— "
Nam sinh kia mặt đỏ lên, không dám nhìn vào mắt Ôn Bảo Tứ, nói quanh co nửa ngày, mới lấy hết dũng khí nói: "Đều... Đều thích!"
"Chị Tứ của chúng ta lại thu hoạch được một fan hâm mộ nhỏ rồi nha —— "
Âm thanh ồn ào huyên náo như sóng biển, so với vừa rồi còn tăng lên gấp đôi, Ôn Bảo Tứ thường thấy cảnh tượng như vậy, bất đắc dĩ đỡ trán cười, đang muốn đưa tay để bọn họ ngậm miệng lúc, trong tầm mắt đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi tới.
"Cùng bạn bè tụ họp?" Thiệu Ngọc thẳng tắp đi đến trước mặt cô, ánh mắt đảo qua mấy người trên hàng ghế dài, khóe môi nhếch lên một chút độ cong, bộ dáng vô hại dịu dàng.
Thế nhưng tâm Ôn Bảo Tứ lại nháy mắt nâng lên đến cổ họng.
"A, là, A Ngọc, anh làm sao cũng ở đây?" Vẻ mặt cô đưa đám, có chút bối rối hốt hoảng, giống như đứa trẻ ham chơi bị người lớn bắt gặp.
Ánh mắt mọi người nhìn Thiệu Ngọc lập tức liền thay đổi.
Ôn Bảo Tứ từ trước đến nay phóng khoáng không tim không phổi, thế nhưng lại sợ một người?
"Vừa vặn tiếp đối tác ở đây." Ánh mắt Thiệu Ngọc lơ đãng lướt qua một vòng người trước mặt, cuối cùng rơi lên người đàn em mặt đang đỏ bừng kia.
"Cùng nhau về nhà?" Ánh mắt anh lập tức dời đi, nhìn về phía Ôn Bảo Tứ, giọng điệu mang chút hỏi thăm.
"Được." Cô gái lập tức cầm túi xách bên cạnh lên, không kịp chờ đợi, cứ như muốn tận lực biểu hiện dáng vẻ bình thường cho ai đó thấy, nhanh chóng cùng đám người cáo từ.
"Tôi đi trước, mọi người chậm rãi chơi."
Trong màn đêm, Thiệu Ngọc lái xe, thần sắc trên mặt nhìn không rõ vui buồn, Ôn Bảo Tứ ngồi thẳng tắp hai tay ngoan ngoãn đặt ở đầu gối, thỉnh thoảng lại vụng trộm quan sát anh một chút.
Mãi cho đến khi xe ngoặt vào phương hướng của biệt thự, Ôn Bảo Tứ mới thận trọng thử dò xét nói: "Trực tiếp đến chỗ anh sao?"
Từ sau khi quay phim cô liền dọn ra khỏi Ôn gia, sống ở căn hộ gần chỗ với truyền thông Tinh Thành, cũng cách biệt thự của Thiệu Ngọc không xa, ngày bình thường đều là ở căn hộ, ngoại trừ ngày anh trở về khi ấy, hai người cũng không tiếp tục qua đêm cùng một chỗ nữa.
"Ừm." Thiệu Ngọc lên tiếng, ánh mắt vẫn như cũ chuyên chú nhìn phía trước, trên mặt lộ ra mấy phần cảm xúc không tốt, Ôn Bảo Tứ chần chừ vài giây, lại nhỏ giọng mở miệng.
"Anh đang giận em phải không..."
"Ngày hôm nay chính là do Triệu Thanh Không gọi em, lại thêm mọi người cũng lâu rồi không gặp qua..."
"Kít—— "
Một đạo tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe đột nhiên dừng lại, Ôn Bảo Tứ ổn định nghiêng cơ thể về phía trước, lời mới nói vừa rồi im bặt mà dừng.
Dưới ánh đèn lập lờ ở trong xe, Thiệu Ngọc nghiêng đầu qua nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nặng nề.
"Anh không có giận em, chỉ là có chút khổ sở."
"Mặc dù đã tận lực xem nhẹ, nhưng ba năm nay anh vẫn thật sự là vắng mặt trong cuộc đời của em."
"Tứ Tứ, thật xin lỗi."