Chương 17: Quyển 2: Tim Sen Ngày Xưa (1)
Cả người Thẩm Huyền Quân đều cứng đờ, môi hơi mím, ngoảnh mặt nhìn rèm Nguyệt Ảnh mà rùng mình.Tiểu Tây ở bên ngoài vô cùng sốt ruột, từ khi hầu hạ chủ nhân đến này hoàng thượng chưa từng thị tẩm lần nào. Nàng biết vì hoàng thượng không ngủ lại, nếu có cũng bị thái tử chen giữa. Những đêm còn lại nếu không phải hoàng thượng chủ động rời đi thì là cãi nhau bị đuổi, sắc mặt trắng bệch mờ mịt miễn cưỡng rời điHiếm khi, chủ nhân chịu giữ người ở lại.Chủ tử được sủng ái nàng cũng có thể thơm lay nên cực kỳ vui vẻ.Tưởng Hoàng xoa gò má y trong đôi mắt đen dần có những đợt sóng ngầm mà chính hắn cũng không nhận ra. Tay hắn chạm nơi thắt lưng người cũng tiếng gần phủ lên môi y một nụ hôn dịu ngọt.Thế giới của y chợt tối đen, không, nó đã đen tối từ rất lâu.Chỉ có một tia sáng có thể chiếu tới nhưng người đó đã rời đi, không chút tin tức.Nụ hôn mềm mại mang theo hơi ấm quen thuộc, y không thấy đắm say ngược lại trong lòng choáng váng, thân thể yếu đuối lộ ra bài xích. Hắn vẫn ôm chặt y như dìu dắt lại như giam chặt y trong không gian chỉ có hai người.Khóe mắt y ướt át hơi đỏ lên bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.Thấy sắc mặt y uể oải hắn cười yếu ớt: "Ca ca mệt rồi hay là ngủ sớm đi."Y gật nhẹ đầu lập tức chui vào trong chăn, quay mặt vào bên trong cố giữ khoảng cách với hắn.Nhìn người đã chìm vào mộng mị hắn lại chẳng thể nào chợp mắt, nghiêng đầu nhìn người chốn trong góc đau thương quyết liệt lại hiện ra. Nhớ lại biểu hiện ương bướng nằm trong lòng hắn ngày trước không nhịn được thở dài.Thế sự đúng là vô thường.Sự biến hóa này khiến hắn thương tâm chấn động.Những ngọt ngào ngày trước đều biến thành đau đớn tột cùng. Cái giá phải trả quá lớn, lớn đến mức cả đời này hắn không sao trả nổi, dám nói gì đến việc cứu vãn.Thẩm Huyền Quân mơ một giấc mơ lạnh lẽo, đeo đẳng y đã lâu.Trong mơ, hắn luôn nắm chặt tay y thổn thức hôn lên gương mặt đầy máu, nước mắt của hắn rơi trên mặt y thấm đẫm, tựa như có thể thấm vào tim: "Đừng sợ, đến đón ca ca về."Thẩm Huyền Quân đau đớn hé mắt nhìn, dường như không nhận ra người trước mặt, chỉ thấy đôi mắt đó đang đau lòng khôn xiết không còn đục ngầu giận dữ như xưa. Thời gian trôi qua cuốn phăng tất cả, niềm hạnh phúc lần đầu ân ái, nỗi bi thương khi rơi xuống bùn nhơ hắn vẫn ở bên nắm tay y, hay những đêm nằm nghe tiếng gió chua xót ngập tràn.Tâm ý từ lâu đã nguội lạnh, đáng ra không thấy đau nữa mới đúng.Những hình ảnh xấu xí méo mó hiện ra trước mắt, khoảng cách của y và hắn đã xa đến mức không thể cứu vãn.Thời gian đã làm mọi thứ đổi khác.Hắn ôm y thân mật: "Ta đưa ca ca về, về lại nhà của chúng ta."Nỗi u uất đã đè nặng quá lâu hóa thành nước mắt ướt gò má, nỗi thương tâm không nói thành lời đè nặng trong lòng không ngừng giày vò. Kể cả đến khi chiếc áo được nới lỏng cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ùa đến, xộc khắp tim gan, y kinh tởm tột cùng.Môi hắn khô khốc do đường xa vất vả hầu như bôn ba vó ngựa không uống được giọt nước nào, hắn không ngừng hôn, trên môi, trên cổ, khiến y thấy vô cùng buồn nôn. Cả khoảnh khắc hắn tiến vào bên trong cảm giác chán ghét càng tăng, không nhịn được rên lên đau đớn.Lòng đã đổi khác, cơ thể y cũng trở nên khô khan, hắn càng hưng phấn y càng rỉ mồ hôi. Không thể tin được thời gian trước họ còn ngồi bên cửa sổ viết thiệp hợp hôn, chớp mắt mọi thứ đã biến thành hư ảo, những đêm hoan ái ngập tràn ái tình đều hóa thành mỉa mai.Y đã không thể vui vẻ như ngập trong mùa xuân, chào đón hắn, vui vẻ nhiệt tình với hắn.Nước mắt y tuôn trào thấm ướt gối, Tưởng Hoàng phát hiện bất thường vội vàng lau, ôm nhẹ bả vai an ủi dỗ dành y nhanh chóng ngủ lại.Hắn không biết y mơ thấy gì nhưng từ khi gặp lại y khóc trong đêm không ít lần, đến sáng lại tiều tụy xanh xao.Dưỡng được thể xác khó dưỡng tinh thần, nếu cứ như thế bệnh của y khó mà khỏi được.Đến khi Trương công công đi gọi hắn thượng triều, hắn mới thôi nhìn trần nhà ngồi dậy. Phát hiện y bị tiếng động làm tỉnh nhưng không nhúc nhích, người vẫn cuộn tròn.Hắn hôn lên má y một cái mới chịu rời đi."Sau này không cần gọi nữa."Môi Trương công công hơi máy động chợt hiểu ra nguyên do, vội vâng dạ.Nội vụ phủ mới hửng sáng đã đưa đến không ít quà cáp, nếu là nữ tử họ có thể mang đến tơ lụa đủ màu sắc, trâm cài bộ dao sặc sỡ trân quý, đằng này làm nam nhân khiến họ hơi đắn đo không biết sở thích của y là gì.Bên ngoài hoa nở như gấm vóc nhưng sắc mặt y lại nhợt nhạt, ngồi bên cửa sổ bảo Tiểu Tây nhận lấy cất tạm bên trắc điện. Nghĩ một lát lại nói: "Mang sách đến đây."Nội vụ phủ nghe y muốn đọc sách vội mang nhiều quyển hoàng thượng hay đọc đến, nịnh nọt không thôi.Sau đó nửa canh giờ, các cung cũng lục đục mang quà đến tặng, Tiểu Tây ôm đến bở hơi tai, mắt sáng ngời:"Hoàng thượng nói buổi trưa sẽ cùng người dùng bữa, tẩm điện hoàng thượng không có bếp riêng. Nhưng nô tỳ thấy trong vườn Ý Ánh đang xây kia có bếp, đến khi đó có thể chuẩn bị đồ ăn dùng cũng yên tâm hơn."Thẩm Huyền Quân nghe thế trên môi bỗng có nụ cười nhợt nhạt đầy mỉa mai: "Nếu người ta đã muốn hạ độc chúng ta có tự nấu cũng vô ích."Hắn vừa đến bậc cửa nghe những lời này bước chân hơi nặng, long bào sột soạt quét đất.Thẩm Huyền Quân đứng dậy hành lễ, hắn dìu y: "Đã bảo là không cần mà."Y cứng rắn đáp: "Vẫn nên theo quy tắc thì hơn."Hắn chạm vào đầu gối khiến y thấy tê tê, vết thương bớt sưng hơn trước nhiều vài chỗ đã tan máu bầm, hắn đỡ lưng y: "Chân đã sắp khỏi rồi, đợi hôm gió lớn chúng ta đi thả diều nhé.""Chân ta không sao cả." Y hơi cúi đầu như tự mình trấn an, hạ quyết tâm: "Ta muốn đưa Nguyên Dương đi ra ngoài chơi một lát, được không?""Ta đưa hai người đi.""Sợ hoàng thường bận thôi." Y đáp rất tự nhiên rồi quay sang Tiểu tây nói: "Mang bát sơn trà đến đây."Bên cửa sổ y đút hắn uống hết bát sơn tra, hắn mềm lòng đưa lệnh bài cho y xuất cung.Thẩm Huyền Quân không định sống mãi trong cung, muốn nhân cơ hội đem Nguyên Dương bỏ trốn. Cầm lệnh bài lạnh buốt trên tay y biết đây là cơ hội của mình tìm bấy lâu. Xe ngựa lọc cọc ra khỏi hoàng cung, Thẩm Huyền Quân ôm Nguyên Dương đang ngủ say trong lòng, vén màn nhìn cảnh sắc bên ngoài, lòng vui sướng tột bật.Rất đẹp, bởi vì có mùi vị của tự do nên mới đẹp.Tưởng Hoàng cho người theo bảo vệ canh giữ đi sát hai bên xe ngựa, họ không nói chuyện im lặng như gỗ đá. Chỉ có thủ lĩnh thỉnh thoảng sẽ liếc y muốn nói lại thôi.Thẩm Huyền Quân nghĩ nếu có cơ hội sẽ giết tên thủ lĩnh này, nhưng y mang theo đứa bé bên người, không tiện hành động, sau này không còn cơ hội.Mang đứa trẻ rời khỏi đây, tìm nơi hoang vắng sống không tranh với đời.Tưởng Hoàng đang phê tấu chương một thị vệ hối hả cấp báo, giữa chừng xe ngựa gặp kẻ phản loạn đã bị lạc mất trong rừng. Thích khách bị giết, thủ lĩnh và hai bị quý nhân trong xe không rõ tung tích!Dưới chân núi bóng đêm đặc dần y có thể ngửi thấy mùi hương hoa cỏ thanh tân dịu mát. Chân hơi chập chững tìm cành cây khô đốt lửa nướng gà rừng.Nguyên Dương phồng má: "Chừng nào phụ hoàng mới tìm thấy chúng ta?"Nụ cười trên môi y đông cứng: "Sẽ nhanh tìm đến thôi."Nhưng y không muốn hắn tìm đến, phải nhanh chóng chữa lành vết thương, rời khỏi nơi đây. Trốn khỏi hắn càng xa càng tốt nếu được sẽ đi tìm Vô Diện.Ánh trăng khuyết nơi xa đang mờ dần, ánh mắt y dần tối sầm khó coi vô cùng.Tưởng Hoàng chạy đến rất nhanh trên người dính đầy cỏ khô, giống như đã lăn từ sườn dốc đến: "Không sao chứ? Có bị thương không?"Hắn liếc đến vết máu trên y phục của y, buột miệng: "Khốn khiếp."Y mím môi nói: "Ta không sao chỉ là máu của thích khách."Nguyên Dương mừng rỡ vội than vãn: "Phụ hoàng, có kẻ xấu."Thẩm Huyền Quân cắn môi thấy người ngày càng lạnh, nộ khí trong mắt hắn tăng nhưng giọng nói rất dịu dàng vỗ lưng: "Đừng sợ, đừng sợ bọn chúng không dọa con sợ được nữa đâu."Hắn hơi nhìn y như hiểu rõ chuyện lần này không đơn giản, có thể là thích khách đã nhắm đến họ nhưng chuyện y trốn ở đây không vì bị truy sát, mà vì tránh hắn.Y muốn bỏ trốn.Về tẩm cung, hắn lệnh cho Tiểu Tây đi ra ngoài, Thẩm Huyền Quân trầm mặc giây lát quỳ xuống nền đất lạnh run: "Mong hoàng thượng thứ tội."Hắn hốt hoảng ôm người: "Nền đất lạnh lắm."Y nhất quyết không đứng dậy, môi hắn run run: "Ca ca, nhất định phải như thế sao? Nhất định phải rời khỏi ta?"Thẩm Huyền Quân bỗng cười dịu dàng: "Hoàng thượng, người nói xem ta phải thế nào mới đúng."Hắn không nói nên lời, đúng vậy, y sao có thể cùng hắn tươi cười như trước.Đau lòng, hắn có tư cách đau lòng?"Nếu như hôm đó ta đến kịp..."Trong mắt y đại biến đầy ý lạnh, không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Sắc mặt hắn xám lại chới với không đứng vững, chỉ biết nhỏ giọng: "Xin lỗi."Thẩm Huyền Quân thê lương không nói gì.Hắn nhìn y ưu tư quá độ người gầy yếu, tiếp tục quỳ nữa sẽ sinh bệnh mất: "Ca ca nghỉ ngơi đi ta còn có việc phải làm."Hắn hít một ngụm khí lạnh rời khỏi tẩm điện.Y cũng lặng lẽ không tiếng động đứng dậy ngồi trên giường. Tiểu Tây lập tức chạy vào thấy y thất thần: "Chủ nhân, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi,...hoàng thượng không phải bảo chuẩn bị nước nóng cho người ngâm sao? Người đi mất rồi!"Y cười gượng: "Không phải bận chính sự sao?"Cô nàng hiểu ra: "Từ khi nghe tin người gặp chuyện hoàng thượng lập tức rời cung, chắc giờ có nhiều chuyện phải làm."Sắc mặt y trầm xuống hơi chua xót: "Được rồi, ta đi tắm."Tiểu Tây vâng dạ lại theo người hắn căn dặn lấy canh lên, hoàng thượng nói sáng dùng tổ yến tối uống ngân nhĩ. Như thế chủ nhân mau khỏe lại.Thẩm Huyền Quân đi ngâm nước nóng, sờ da thịt đã dần mờ sẹo, vài chỗ còn đang bong ra. Nhấn mình trong nước, nước ngập đến đâu chỗ da thịt đó như đau thấu xương hệt như lần đó máu nhuộm mặt hồ. Y đau đớn quằn quại riêng mình, chẳng ai ngó ngàng hiểu cho.Tưởng Hoàng rời khỏi vườn lê, xa xa đen hồng lay động trong gió, người lạnh ngắt. Bỗng hắn dừng chân trước một chiếc lồng đèn bị gió thổi tắt đang run rẩy trong gió, khoảng không tối mù không được ánh sáng chiếu tới, tối mù lạnh ngắt.Trương công công nghe tin hắn về đã chạy đến hầu hạ, lúc này nhìn chiếc lồng đèn tắt ánh sáng đang ảm đạm trong đêm, khẽ rùng mình vội nói: "Nô tài sẽ cho người xử phạt người thắp đèn hôm nay, hoàng thượng Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân vẫn đang chờ người ở thư phòng."Hắn không nói gì liền đi thẳng.