Chương : 4
Đi được vài bước, Diệp Tuyền bỗng dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Lúc này, anh thấy ở bên đường có một cửa hàng khác với những cửa hàng còn lại, cũng coi như là hạc giữa bầy gà, thu hút ánh nhìn.
"Kim Ngọc Đường."
Diệp Tuyền mới nhìn thoáng qua đã có ấn tượng sâu sắc. Nhưng anh còn chưa nhìn kỹ thì Trương Đại ở phía trước đã bắt đầu gọi lớn. Anh cũng không tiện dừng lại lâu, vội vàng đi lên theo.
Không lâu sau, hai người đi hết dãy phố, trước mắt liền xuất hiện một khu ẩm thực và vui chơi giải trí tổng hợp. Khắp nơi là khách sạn, nhà hàng, cửa hàng quần áo, người qua kẻ lại tấp nập, ồn ào náo nhiệt. Theo chân Trương Đại, hai người vào một quán ăn nhỏ. Quán tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ. Bàn gỗ bằng trúc, còn có chậu cây xanh tạo cảm giác mộc mạc.
Quan trọng nhất là món ăn ở quán này rất ngon, đặc biệt là món tôm nõn xào. Thịt tôm óng ánh trắng nõn, trong suốt như bông tuyết. Cũng không biết công thức làm như thế nào, dù sao thì ăn vào vừa thấy mùi thơm của trà, vừa thấy vị ngọt thanh, cực kì vừa miệng.
Ăn một lúc, Diệp Tuyền nâng ly lên mời Trương Đại một chén rượu, sau đó thẳng thắn nói: "Trương Đại, chú Chiến giao cửa hàng cho tôi quản lý, tôi cũng không muốn để chú ấy thất vọng. Cho nên tôi muốn anh ở lại giúp tôi, anh thấy thế nào?"
"Ở lại giúp anh?"
Trương Đại sững sờ giây lát, không ngờ là Diệp Tuyền sẽ mời anh ta ở lại. Anh ta hơi do dự... chủ yếu là vì Diệp Tuyền còn trẻ, anh ta không có niềm tin Diệp Tuyền có thể vực dậy được cửa hàng.
Diệp Tuyền không ngốc, cũng nhìn ra được nỗi băn khoăn hiện giờ của Trương Đại. Anh khẽ cười, nói: "Như này đi, chúng ta giao hẹn trong một tháng. Nếu như trong một tháng đó anh cảm thấy việc buôn bán cửa hàng không có khởi sắc, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Ngược lại, nếu việc làm ăn của cửa hàng vãn hồi được thì anh phải ở lại làm trợ lý cho tôi."
Theo anh thấy, giữ lại Trương Đại là việc làm vô cùng cần thiết.
Thứ nhất là vì anh mới tiếp nhận cửa hàng, không có bất kỳ kinh nghiệm kinh doanh cửa hàng nào, có thể nói là ù ù cạc cạc. So ra thì, Trương Đại chắn chắn hiểu rõ đường đi lối bước, ít nhất thì kinh nghiệm cũng phong phú hơn so với anh.
Thứ hai là anh cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của Diệp Chiến. Nếu như chú ấy đã chọn Trương Đại để dạy dỗ thì có nghĩa là Trương Đại có tài năng đáng được bồi dưỡng. Người tài như thế, Diệp Tuyền cũng không muốn dễ dàng từ bỏ.
"Việc này..."
Trương Đại do dự, chần chừ không quyết.
"Anh cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ xong thì trả lời tôi."
Diệp Tuyền cũng không thúc giục mà đổi chủ đề, cười hỏi: "Tôi muốn biết, con phố vừa nãy chúng ta đi qua thì cửa hàng phong thủy nào làm ăn tốt nhất?"
Mục đích của anh là vực dậy cửa hàng phong thủy nên phải có hiểu biết nhất định với những cửa hàng buôn bán cùng ngành.
Phải biết, những cửa hàng đó đều là những đối thủ cạnh tranh ngầm. Đương nhiên, cũng có thể có đối tượng hợp tác được. Dù sao thì biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
"Cửa hàng tốt nhất... đương nhiên là Kim Ngọc Đường rồi."
Trương Đại không cần nghĩ nhiều nói: "Kim Ngọc Đường của Thẩm đại sư, còn có Nguyên Thần Các của Chương đại sư và Phúc Duyên Trai của Đường đại sư. Đó đều là những đại sư phong thủy tiếng tăm lừng lẫy của Hàng Châu. Trong đó Kim Ngọc Đường, ở con phố bên cạnh, chính là cửa hàng nổi nhất của con phố đó. Rất nhiều người muốn mua đồ phong thủy đều đến cửa hàng đó của Thẩm đại sư..."
"...Quả nhiên."
Diệp Tuyền khẽ gật đầu, lập tức cười nói: "Trương Đại, anh tin không, chỉ cần cho tôi đủ thời gian, tôi có tự tin khiến Nhất Diệp Cư phát triển còn rực rỡ hơn cả Kim Ngọc Đường."
"Hả..." Trương Đại ngây người, cũng vài phần kinh ngạc.
Anh ta nghe ra được sự tự tin trong lời nói của Diệp Tuyền. Đừng thấy anh ta tuổi còn trẻ, nhưng bởi vì tính chất công việc nên thường xuyên phải giao tiếp với đủ các hạng người, va chạm nhiều nên cũng có năng lực ‘đọc’ suy nghĩ người đối diện qua nét mặt, cử chỉ.
Vì vậy, anh ta có thể cảm nhận ý tứ ẩn trong lời nói của Diệp Tuyền. Chỉ là, anh ta vẫn không dám khẳng định, đây là tự tin mù quáng, hay là có căn cứ để tự tin.
"Tôi nói được thì chắc chắn làm được. Nếu như anh không tin, thì cứ chờ mà xem."
Lúc nói, vẻ mặt Diệp Tuyền rất nghiêm túc, sau đó tiện tay đặt đũa xuống, cười nói: "Tôi no rồi, mấy món này khá ngon, cảm ơn anh đã giới thiệu, sau này tôi nhất định sẽ thường xuyên tới..."
Trong lúc nói chuyện, anh liền đứng lên, đến quầy tính tiền. Sau khi trả tiền xong, hai người ra khỏi quán, đi bộ trên đường. Chỉ là bộ dạng Trương Đại lại cứ ngây ngây ngô ngô, tâm thần hoảng hốt không yên.
Đi được một lát, Trương Đại nhìn xung quanh, anh lập tức sửng sốt, vội vàng nhắc nhở: "Diệp Tuyền, anh đi nhầm rồi đường, phải là bên này..."
Một con đường được chia làm hai làn trái, phải, một bên là cho người đi bộ, một bên là cho xe cộ, như vậy mới phù hợp với luật lệ giao thông. Thế nhưng lúc này, Diệp Tuyền lại đi sang phía bên kia, không biết có phải nhớ nhầm hướng hay không.
"Không nhầm đâu."
Đáp lại lời nhắc nhở của Trương Đại, Diệp Tuyền cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, đồng thời giải thích: "Tôi qua đó chào hỏi."
"Chào hỏi?"
Trương Đại kinh ngạc, vừa sợ vừa ngơ ngác, là ý gì?
Anh ta chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đi theo. Sau khi nhìn rõ ràng hướng Diệp Tuyền đi, liền lập tức nghĩ tới một khả năng, lập tức mở tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Đợi đã...chắc không phải chứ..."
Anh ta rất nhanh biết được đây chính là sự thật.
Bởi vì giờ phút này đây, bóng dáng của Diệp Tuyền đã biến mất sau cánh cửa hàng đó rồi… Đó là một cửa hàng trang hoàng theo phong cách cổ điển, trông rất sang trọng. Phía trên còn có một tấm bảng hiệu lớn.
Ba chữ Kim Ngọc Đường vàng son lộng lẫy, rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời...
Cửa hàng Kim Ngọc Đường được xây dựng có ba tầng, tường trắng ngói đen, hình dạng và cấu tạo phục cổ. Hơn nữa, thiết kế của cửa hàng cũng rất tỉ mỉ, chi tiết, trong ngoài đều toát lên sự xa hoa, rất xứng với cái tên Kim Ngọc Đường.
Vừa vào cửa, trong nháy mắt, toàn bộ cửa hàng lóe lên ánh sáng rực rỡ. Thoáng chốc, anh giống như thấy được, hàng ngàn tia sáng hiện lên, chiếu rọi cửa hàng.
Diệp Tuyền chớp chớp mắt một lúc mới nhìn rõ bày biện bên trong cửa hàng. Chỉ thấy trong cửa hàng rộng lớn bày đầy pháp khí phong thủy. Những vật này, đa số đều làm bằng đồng, dưới ánh nắng chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng vàng lộng lẫy.
Nhưng thu hút mắt nhất phải kể đến tủ kính thủy tinh đặt giữa cửa hàng. Bên trong là một tòa tháp nguy nga lộng lẫy.
Tòa tháp có hình hồ lô, chia làm mười ba tầng, cao chừng hơn một mét. Tháp được đúc bằng đồng, chế tác cực kì tinh xảo. Trên thân tháp phân rõ từng tầng, trên mái hiên của tháp còn treo chuông đồng nhỏ xinh. Chỉ là, màu sắc của tháp đồng này hơi cũ, lốm đốm gỉ đồng màu xanh, gợi cho người ta cảm giác có niên đại cổ xưa.
Nhưng mà tháp đồng này lại để lại ấn tượng sâu đậm nhất cho Diệp Tuyền. Thậm chí ngay khi anh vừa mở cửa bước vào đã chú ý tới nó rồi. Anh cảm thấy tất cả những đồ vật phong phú, rực rỡ muôn màu trong cửa hàng đều không quan trọng bằng được cái tháp đồng này.
Đây là trực giác của anh, một loại trực giác mãnh liệt...
Diệp Tuyền trầm ngâm, tâm trí có vài phần ngẩn ngơ. Lúc bước vào trong cửa hàng, anh liền có một loại cảm giác huyền diệu. Giống như là ngâm mình trong một hồ nước, sóng nước chợt nổi lên, lăn tăn dập dềnh, trùm lấy người anh.
Sóng nước trong vắt lại hóa thành một cơn gió nhẹ, gột rửa thể xác và linh hồn anh, khiến tâm trạng nóng lòng của anh dần bình tĩnh lại, an nhiên mà yên bình.
"Kim Ngọc Đường."
Diệp Tuyền mới nhìn thoáng qua đã có ấn tượng sâu sắc. Nhưng anh còn chưa nhìn kỹ thì Trương Đại ở phía trước đã bắt đầu gọi lớn. Anh cũng không tiện dừng lại lâu, vội vàng đi lên theo.
Không lâu sau, hai người đi hết dãy phố, trước mắt liền xuất hiện một khu ẩm thực và vui chơi giải trí tổng hợp. Khắp nơi là khách sạn, nhà hàng, cửa hàng quần áo, người qua kẻ lại tấp nập, ồn ào náo nhiệt. Theo chân Trương Đại, hai người vào một quán ăn nhỏ. Quán tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ. Bàn gỗ bằng trúc, còn có chậu cây xanh tạo cảm giác mộc mạc.
Quan trọng nhất là món ăn ở quán này rất ngon, đặc biệt là món tôm nõn xào. Thịt tôm óng ánh trắng nõn, trong suốt như bông tuyết. Cũng không biết công thức làm như thế nào, dù sao thì ăn vào vừa thấy mùi thơm của trà, vừa thấy vị ngọt thanh, cực kì vừa miệng.
Ăn một lúc, Diệp Tuyền nâng ly lên mời Trương Đại một chén rượu, sau đó thẳng thắn nói: "Trương Đại, chú Chiến giao cửa hàng cho tôi quản lý, tôi cũng không muốn để chú ấy thất vọng. Cho nên tôi muốn anh ở lại giúp tôi, anh thấy thế nào?"
"Ở lại giúp anh?"
Trương Đại sững sờ giây lát, không ngờ là Diệp Tuyền sẽ mời anh ta ở lại. Anh ta hơi do dự... chủ yếu là vì Diệp Tuyền còn trẻ, anh ta không có niềm tin Diệp Tuyền có thể vực dậy được cửa hàng.
Diệp Tuyền không ngốc, cũng nhìn ra được nỗi băn khoăn hiện giờ của Trương Đại. Anh khẽ cười, nói: "Như này đi, chúng ta giao hẹn trong một tháng. Nếu như trong một tháng đó anh cảm thấy việc buôn bán cửa hàng không có khởi sắc, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Ngược lại, nếu việc làm ăn của cửa hàng vãn hồi được thì anh phải ở lại làm trợ lý cho tôi."
Theo anh thấy, giữ lại Trương Đại là việc làm vô cùng cần thiết.
Thứ nhất là vì anh mới tiếp nhận cửa hàng, không có bất kỳ kinh nghiệm kinh doanh cửa hàng nào, có thể nói là ù ù cạc cạc. So ra thì, Trương Đại chắn chắn hiểu rõ đường đi lối bước, ít nhất thì kinh nghiệm cũng phong phú hơn so với anh.
Thứ hai là anh cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của Diệp Chiến. Nếu như chú ấy đã chọn Trương Đại để dạy dỗ thì có nghĩa là Trương Đại có tài năng đáng được bồi dưỡng. Người tài như thế, Diệp Tuyền cũng không muốn dễ dàng từ bỏ.
"Việc này..."
Trương Đại do dự, chần chừ không quyết.
"Anh cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ xong thì trả lời tôi."
Diệp Tuyền cũng không thúc giục mà đổi chủ đề, cười hỏi: "Tôi muốn biết, con phố vừa nãy chúng ta đi qua thì cửa hàng phong thủy nào làm ăn tốt nhất?"
Mục đích của anh là vực dậy cửa hàng phong thủy nên phải có hiểu biết nhất định với những cửa hàng buôn bán cùng ngành.
Phải biết, những cửa hàng đó đều là những đối thủ cạnh tranh ngầm. Đương nhiên, cũng có thể có đối tượng hợp tác được. Dù sao thì biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
"Cửa hàng tốt nhất... đương nhiên là Kim Ngọc Đường rồi."
Trương Đại không cần nghĩ nhiều nói: "Kim Ngọc Đường của Thẩm đại sư, còn có Nguyên Thần Các của Chương đại sư và Phúc Duyên Trai của Đường đại sư. Đó đều là những đại sư phong thủy tiếng tăm lừng lẫy của Hàng Châu. Trong đó Kim Ngọc Đường, ở con phố bên cạnh, chính là cửa hàng nổi nhất của con phố đó. Rất nhiều người muốn mua đồ phong thủy đều đến cửa hàng đó của Thẩm đại sư..."
"...Quả nhiên."
Diệp Tuyền khẽ gật đầu, lập tức cười nói: "Trương Đại, anh tin không, chỉ cần cho tôi đủ thời gian, tôi có tự tin khiến Nhất Diệp Cư phát triển còn rực rỡ hơn cả Kim Ngọc Đường."
"Hả..." Trương Đại ngây người, cũng vài phần kinh ngạc.
Anh ta nghe ra được sự tự tin trong lời nói của Diệp Tuyền. Đừng thấy anh ta tuổi còn trẻ, nhưng bởi vì tính chất công việc nên thường xuyên phải giao tiếp với đủ các hạng người, va chạm nhiều nên cũng có năng lực ‘đọc’ suy nghĩ người đối diện qua nét mặt, cử chỉ.
Vì vậy, anh ta có thể cảm nhận ý tứ ẩn trong lời nói của Diệp Tuyền. Chỉ là, anh ta vẫn không dám khẳng định, đây là tự tin mù quáng, hay là có căn cứ để tự tin.
"Tôi nói được thì chắc chắn làm được. Nếu như anh không tin, thì cứ chờ mà xem."
Lúc nói, vẻ mặt Diệp Tuyền rất nghiêm túc, sau đó tiện tay đặt đũa xuống, cười nói: "Tôi no rồi, mấy món này khá ngon, cảm ơn anh đã giới thiệu, sau này tôi nhất định sẽ thường xuyên tới..."
Trong lúc nói chuyện, anh liền đứng lên, đến quầy tính tiền. Sau khi trả tiền xong, hai người ra khỏi quán, đi bộ trên đường. Chỉ là bộ dạng Trương Đại lại cứ ngây ngây ngô ngô, tâm thần hoảng hốt không yên.
Đi được một lát, Trương Đại nhìn xung quanh, anh lập tức sửng sốt, vội vàng nhắc nhở: "Diệp Tuyền, anh đi nhầm rồi đường, phải là bên này..."
Một con đường được chia làm hai làn trái, phải, một bên là cho người đi bộ, một bên là cho xe cộ, như vậy mới phù hợp với luật lệ giao thông. Thế nhưng lúc này, Diệp Tuyền lại đi sang phía bên kia, không biết có phải nhớ nhầm hướng hay không.
"Không nhầm đâu."
Đáp lại lời nhắc nhở của Trương Đại, Diệp Tuyền cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, đồng thời giải thích: "Tôi qua đó chào hỏi."
"Chào hỏi?"
Trương Đại kinh ngạc, vừa sợ vừa ngơ ngác, là ý gì?
Anh ta chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đi theo. Sau khi nhìn rõ ràng hướng Diệp Tuyền đi, liền lập tức nghĩ tới một khả năng, lập tức mở tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Đợi đã...chắc không phải chứ..."
Anh ta rất nhanh biết được đây chính là sự thật.
Bởi vì giờ phút này đây, bóng dáng của Diệp Tuyền đã biến mất sau cánh cửa hàng đó rồi… Đó là một cửa hàng trang hoàng theo phong cách cổ điển, trông rất sang trọng. Phía trên còn có một tấm bảng hiệu lớn.
Ba chữ Kim Ngọc Đường vàng son lộng lẫy, rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời...
Cửa hàng Kim Ngọc Đường được xây dựng có ba tầng, tường trắng ngói đen, hình dạng và cấu tạo phục cổ. Hơn nữa, thiết kế của cửa hàng cũng rất tỉ mỉ, chi tiết, trong ngoài đều toát lên sự xa hoa, rất xứng với cái tên Kim Ngọc Đường.
Vừa vào cửa, trong nháy mắt, toàn bộ cửa hàng lóe lên ánh sáng rực rỡ. Thoáng chốc, anh giống như thấy được, hàng ngàn tia sáng hiện lên, chiếu rọi cửa hàng.
Diệp Tuyền chớp chớp mắt một lúc mới nhìn rõ bày biện bên trong cửa hàng. Chỉ thấy trong cửa hàng rộng lớn bày đầy pháp khí phong thủy. Những vật này, đa số đều làm bằng đồng, dưới ánh nắng chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng vàng lộng lẫy.
Nhưng thu hút mắt nhất phải kể đến tủ kính thủy tinh đặt giữa cửa hàng. Bên trong là một tòa tháp nguy nga lộng lẫy.
Tòa tháp có hình hồ lô, chia làm mười ba tầng, cao chừng hơn một mét. Tháp được đúc bằng đồng, chế tác cực kì tinh xảo. Trên thân tháp phân rõ từng tầng, trên mái hiên của tháp còn treo chuông đồng nhỏ xinh. Chỉ là, màu sắc của tháp đồng này hơi cũ, lốm đốm gỉ đồng màu xanh, gợi cho người ta cảm giác có niên đại cổ xưa.
Nhưng mà tháp đồng này lại để lại ấn tượng sâu đậm nhất cho Diệp Tuyền. Thậm chí ngay khi anh vừa mở cửa bước vào đã chú ý tới nó rồi. Anh cảm thấy tất cả những đồ vật phong phú, rực rỡ muôn màu trong cửa hàng đều không quan trọng bằng được cái tháp đồng này.
Đây là trực giác của anh, một loại trực giác mãnh liệt...
Diệp Tuyền trầm ngâm, tâm trí có vài phần ngẩn ngơ. Lúc bước vào trong cửa hàng, anh liền có một loại cảm giác huyền diệu. Giống như là ngâm mình trong một hồ nước, sóng nước chợt nổi lên, lăn tăn dập dềnh, trùm lấy người anh.
Sóng nước trong vắt lại hóa thành một cơn gió nhẹ, gột rửa thể xác và linh hồn anh, khiến tâm trạng nóng lòng của anh dần bình tĩnh lại, an nhiên mà yên bình.