Chương 10
10.
Thời điểm tan học, nhóm chị em cũ lại tới tìm tôi.
“Kiều Như!” một cô gái đeo túi Chanel khoác vai tôi nói:
“ Sao dạo gần đây không thấy mày đi chơi cùng bọn này thế?”
“ Hiện tại người ta thông suốt rồi, đang trong quá trình nỗ lực học tập đó!” Một cô gái khác âm dương quái khí nói: “ Sao có thể đi cùng bọn ăn chơi tụi mình nữa!”
“Đi thôi! Đêm nay có hoạt động mới, là một ban nhạc mới mở, mày không phải thích mấy thứ này sao? Thả lỏng uống một chén ha?”
Tôi nhìn họ có chút do dự.
Tôi có hơi dao động.
Thật sự là mấy ngày này quá mệt mỏi, dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, tôi thật là quá vất vả.
Có đôi khi đang ăn cơm tôi đều mệt rã rời.
Đi uống rượu…… Thật sự đã lâu rồi không đi.
Tôi tiến bộ nhiều như vậy, có thể đi thả lỏng một chút nhỉ?
Một chút thôi mà.
" Được, đi xem một chút thôi.”
Tôi sải bước đi cùng họ.
“ Với lại” một cô gái thấp bé cười nói: “ Nhà chúng ta đều có nhiều tiền mà, vất vả học mấy cái thứ chết tiệt kia làm gì?”
“ Tương lai biết đâu họ lại làm công cho chúng ta, dù sao vẫn chỉ là một đám nghèo!”
Tôi không nói chuyện, đi theo họ vào quán bar.
Nơi này mọi hôm không có nhiều người đến lắm, nhưng hôm nay có hoạt động, có không ít người tới.
Ngay chỗ cửa ra vào đã có vài mỹ nam đứng, ánh sáng lập loè chiếu đến khiến nơi này trở nên sinh động hơn.
“ Lấy trước cho tôi một đĩa hoa quả.” một cô gái ngồi ở ghế dài đưa menu tới cho tôi: “Kiều Như, mày uống cái gì?”
Tôi tùy tiện gọi chút rượu, ngồi tại chỗ không nói gì.
Lát sau có vài người lạ mặt bước đến, muốn cùng chúng tôi làm quen.
Tôi cảm nhận được tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng nói chuyện ồn ào, đột nhiên cảm thấy có chút khác lại.
Nơi này trước kia có thể nói là ngoi nhà thứ hai của tôi, nhưng mà hiện tại tôi lại cảm thấy thực khó chịu.
Trong lòng đột nhiên nảy lên một loại cảm giác khó có thể miêu tả.
Tôi không nên ở chỗ này làm chậm trễ thời gian.
Trong khoảng thời gian này, tôi có lẽ đã có thể học được không ít từ mới?
Các từ đơn hôm nay chưa học phải làm sao bây giờ?
“Kiều Như, sao ngồi yên vậy, uống đi!”
Nữ sinh ngồi bên cạnh đẩy đẩy tôi, sau đó đổ cho tôi một ly bia.
Có vài nam sinh đưa điện thoại tới chỗ tôi, hỏi: “ Kết bạn WeChat?”
Tôi giả vờ không nghe thấy, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Tôi nói với chính mình, tôi phải rời khỏi đây!
Nói đi là làm, tôi đột nhiên đứng lên nói một câu “Tôi có chút việc” xong liền chạy ra ngoài.
Phía sau người đều gọi tôi: “Đi đâu đó? Uống xong hãy đi!”
" Về nhà học bài hả? Mày không mệt ư, nghỉ ngơi một chút đi!”
Những âm thanh ất phảng phất giống như ma quỷ nói mớ, dụ hoặc tôi lại lần nữa sa đọa, tôi chạy nhanh ra khỏi quán bar, tùy tiện gọi chiếc xe về nhà.
Thẳng đến lúc ngồi trên xe, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn ngoài cửa sổ, khung cảnh xa hoa truỵ lạc, lòng tôi có chút phiền muộn.
Không rảnh để phiền muộn, hôm nay về nhà muộn, còn không biết Ân Tu Thừa sẽ mắng tôi như thế nào.
Nhưng vì suy nghĩ đến nó mà tôi thấy thoải mái hẳn ra.
Cái loại cảm giác nghẹt thở khi nãy cũng đã biến mất.
_ _ _ _ _
Trở về nhà, Ân Tu Thừa quả nhiên ở trong phòng chờ tôi.
Tôi có chút chột dạ, làm bộ không có việc gì đi vào.
“Đi đâu?” Anh ấy đứng ở bên cửa sổ, mái tóc màu đen rũ xuống, đèn chiếu tới ánh lên vài sợi viền vàng.
Tôi liếm liếm môi, mất tự nhiên nói: “Không đi đâu, hôm nay có chút việc……”
Ân Tu Thừa quay đầu lại, yên lặng nhìn tôi.
" Em uống rượu?”
Cha nội này mũi còn thính hơn chó, tôi mới uống một ngụm đã bị anh ấy đoán được.
Nói dối bị phát hiện làm tôi có điểm thẹn quá thành giận, dứt khoát ném cặp lên bàn nói thẳng:
“Đúng vậy, em đi uống rượu, em đã học nhiều như thế thì nên được nghỉ ngơi một chút chứ?”
Ân Tu Thừa nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt.
“ Em thi được điểm cao lắm sao? Anh đi hỏi, 559 đúng không, đứng thứ 27, ở mức trung bình.”
“Kiều Như.” Ân Tu Thừa hơi hơi ngẩng đầu nhìn xuống tôi, trong mắt lộ rõ sự khinh thường không hề che giấu.
“Em cảm thấy em rất giỏi sao?”
Lòng tự trọng của tôi bị đâm đến đau đớn, tức giận nói:
“Em nỗ lực học hơn hai tháng, từ một người toàn đứng bét lên hạng trung bình, điều đó không đáng khen sao?!”
Ân Tu Thừa ôm cánh tay nói: “ Vậy ý em việc ra ngoài uống rượu là đúng?”
“Kiều Như, em cùng vị trí đứng đầu có bao nhiêu chênh lệch em biết không?”
“ Em nghĩ em có thể vào được Thanh Hoa sao? Thanh Hoa không cần mấy người như em!”
“Không liên quan đến anh!” Tôi mất hết lý trí mà hét lớn.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận.
Tôi có thể tiến bộ lớn như vậy, Ân Tu Thừa đã phải giúp tôi không ít.
Anh ấy mỗi ngày đều dạy tôi học, chưa từng oán giận, mẹ tôi đưa tiền cũng không nhận.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói chuyện, sắc mặt Ân Tu Thừa liền thay đổi.
Anh ấy nhíu nhẹ lông mày, trên mặt hiện lên một tia tức giận.
“ Được, đây là em nói, đúng thật chuyện này không liên quan gì tới anh."
Nói xong Ân Tu Thừa liền bước nhanh ra cửa, hung hăng đóng cửa dẫn đến một tiếng động lớn.
Tôi cảm giác hốc mắt đau xót, cũng không suy nghĩ đến cái gì tự tôn không tự tôn, chạy theo anh ấy.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, tôi duỗi tay muốn chặn cửa thang máy lại.
Cửa thang máy đụng vào tay tôi rồi mở ra, tôi đau đến kêu một tiếng.
“ Em bị điên hả Kiều Như!?”
Ân Tu Thừa đi ra nắm lấy cổ tay của tôi: “Em lại muốn làm gì?”
Nước mắt không khống chế được mà theo mặt tôi chảy xuống, tôi nức nở nói: “Em sai rồi!”
“Ân Tu Thừa, em sai rồi, xin lỗi anh!”
Mày Ân Tu Thừa nhăn lại, tựa hồ muốn mắng tôi, nhưng lại nói ra thanh âm ôn nhu.
“…… Phục em rồi, đồ mít ướt.”
_ _ _ _ _
Ngồi ở bàn, tôi khụt khịt lấy ra bài thi.
“ Im lặng coi!” Ân Tu Thừa có chút thô lỗ mà dùng khăn giấy lau mặt cho tôi, “Còn có mặt mũi mà khóc!”
“ Vì sao chỉ được nhiêu đây điểm? Em đã rất cố gắng mà?!”
Tôi há mồm liền gào thét, Ân Tu Thừa lại lập tức che miệng tôi.
“ Được rồi được rồi, em tiến bộ không ít, giờ nhìn vào bài!"
" Bài này cùng bài trên là cùng một dạng, tại sao em lại làm sai?”
_ _ _ _ _
“Cái này, chẳng lẽ anh không giảng qua, em một chút cũng không nghe vào hả?”
_ _ _ _ _
“Còn có cái này nữa, anh nhớ không lầm thì bài hình này em đã sai tới ba lần, Kiều Như, dựng lỗ tai lên mà cẩn thận nghe!”
_ _ _ _ _
Thời gian ở cùng Ân Tu Thừa xem lại bài thi thực mau lại rất chậm mà trôi qua.
Thời điểm gần 10 giờ tối, Ân Tu Thừa buông bút trong tay, nghiêm túc mà nhìn tôi hỏi:
“Kiều Như, em cảm thấy em học vì cái gì?”
Tôi không chút do dự nói: “ Là để vượt qua Khâu Đình cùng Giang Thư Hoa!”
Ân Tu Thừa không nói chuyện, đứng lên đi tới mép giường.
Anh ấy rất cao, ước chừng có thể cao đến mét 9, dáng người thẳng tắp.
Bóng đêm bao phủ ở trên thiếu niên, tôi không thể nhìn rõ mặt anh ấy.
“Kiều Như, chúng ta học tập là vì chính mình.”
Giọng nói Ân Tu Thừa rất nhẹ, như hoà với bóng đêm.
“Anh hy vọng em có thể hiểu, không nhất thiết phải học, nhưng học có thể cung cấp cho em những cơ hội giúp em nâng cao giá trị.
Chúng ta không nghĩ cả đời chỉ có thể được lựa chọn, đi mãi một đường, mà học tập chính là con đường tốt nhất.”
“Chỉ có khi đó...” Ân Tu Thừa quay đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy: “ Em mới có quyền được lựa chọn.”
Tôi ngơ ngác mà nhìn anh ấy, há miệng thở dốc lại không nói được gì.
Ân Tu Thừa có lẽ không đợi tôi trả lời, đi tới sờ nhẹ đầu tôi xong liền cầm túi đi ra ngoài.
Trước khi đi, Ân Tu Thừa để lại một câu:
“Lần này biểu hiện không tồi, tiến bộ rất lớn, tiếp tục nỗ lực.”
Tôi nhìn bóng dáng đằng xa, khóe miệng không nhịn được mà ngây ngô cười.
Thời điểm tan học, nhóm chị em cũ lại tới tìm tôi.
“Kiều Như!” một cô gái đeo túi Chanel khoác vai tôi nói:
“ Sao dạo gần đây không thấy mày đi chơi cùng bọn này thế?”
“ Hiện tại người ta thông suốt rồi, đang trong quá trình nỗ lực học tập đó!” Một cô gái khác âm dương quái khí nói: “ Sao có thể đi cùng bọn ăn chơi tụi mình nữa!”
“Đi thôi! Đêm nay có hoạt động mới, là một ban nhạc mới mở, mày không phải thích mấy thứ này sao? Thả lỏng uống một chén ha?”
Tôi nhìn họ có chút do dự.
Tôi có hơi dao động.
Thật sự là mấy ngày này quá mệt mỏi, dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, tôi thật là quá vất vả.
Có đôi khi đang ăn cơm tôi đều mệt rã rời.
Đi uống rượu…… Thật sự đã lâu rồi không đi.
Tôi tiến bộ nhiều như vậy, có thể đi thả lỏng một chút nhỉ?
Một chút thôi mà.
" Được, đi xem một chút thôi.”
Tôi sải bước đi cùng họ.
“ Với lại” một cô gái thấp bé cười nói: “ Nhà chúng ta đều có nhiều tiền mà, vất vả học mấy cái thứ chết tiệt kia làm gì?”
“ Tương lai biết đâu họ lại làm công cho chúng ta, dù sao vẫn chỉ là một đám nghèo!”
Tôi không nói chuyện, đi theo họ vào quán bar.
Nơi này mọi hôm không có nhiều người đến lắm, nhưng hôm nay có hoạt động, có không ít người tới.
Ngay chỗ cửa ra vào đã có vài mỹ nam đứng, ánh sáng lập loè chiếu đến khiến nơi này trở nên sinh động hơn.
“ Lấy trước cho tôi một đĩa hoa quả.” một cô gái ngồi ở ghế dài đưa menu tới cho tôi: “Kiều Như, mày uống cái gì?”
Tôi tùy tiện gọi chút rượu, ngồi tại chỗ không nói gì.
Lát sau có vài người lạ mặt bước đến, muốn cùng chúng tôi làm quen.
Tôi cảm nhận được tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng nói chuyện ồn ào, đột nhiên cảm thấy có chút khác lại.
Nơi này trước kia có thể nói là ngoi nhà thứ hai của tôi, nhưng mà hiện tại tôi lại cảm thấy thực khó chịu.
Trong lòng đột nhiên nảy lên một loại cảm giác khó có thể miêu tả.
Tôi không nên ở chỗ này làm chậm trễ thời gian.
Trong khoảng thời gian này, tôi có lẽ đã có thể học được không ít từ mới?
Các từ đơn hôm nay chưa học phải làm sao bây giờ?
“Kiều Như, sao ngồi yên vậy, uống đi!”
Nữ sinh ngồi bên cạnh đẩy đẩy tôi, sau đó đổ cho tôi một ly bia.
Có vài nam sinh đưa điện thoại tới chỗ tôi, hỏi: “ Kết bạn WeChat?”
Tôi giả vờ không nghe thấy, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Tôi nói với chính mình, tôi phải rời khỏi đây!
Nói đi là làm, tôi đột nhiên đứng lên nói một câu “Tôi có chút việc” xong liền chạy ra ngoài.
Phía sau người đều gọi tôi: “Đi đâu đó? Uống xong hãy đi!”
" Về nhà học bài hả? Mày không mệt ư, nghỉ ngơi một chút đi!”
Những âm thanh ất phảng phất giống như ma quỷ nói mớ, dụ hoặc tôi lại lần nữa sa đọa, tôi chạy nhanh ra khỏi quán bar, tùy tiện gọi chiếc xe về nhà.
Thẳng đến lúc ngồi trên xe, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn ngoài cửa sổ, khung cảnh xa hoa truỵ lạc, lòng tôi có chút phiền muộn.
Không rảnh để phiền muộn, hôm nay về nhà muộn, còn không biết Ân Tu Thừa sẽ mắng tôi như thế nào.
Nhưng vì suy nghĩ đến nó mà tôi thấy thoải mái hẳn ra.
Cái loại cảm giác nghẹt thở khi nãy cũng đã biến mất.
_ _ _ _ _
Trở về nhà, Ân Tu Thừa quả nhiên ở trong phòng chờ tôi.
Tôi có chút chột dạ, làm bộ không có việc gì đi vào.
“Đi đâu?” Anh ấy đứng ở bên cửa sổ, mái tóc màu đen rũ xuống, đèn chiếu tới ánh lên vài sợi viền vàng.
Tôi liếm liếm môi, mất tự nhiên nói: “Không đi đâu, hôm nay có chút việc……”
Ân Tu Thừa quay đầu lại, yên lặng nhìn tôi.
" Em uống rượu?”
Cha nội này mũi còn thính hơn chó, tôi mới uống một ngụm đã bị anh ấy đoán được.
Nói dối bị phát hiện làm tôi có điểm thẹn quá thành giận, dứt khoát ném cặp lên bàn nói thẳng:
“Đúng vậy, em đi uống rượu, em đã học nhiều như thế thì nên được nghỉ ngơi một chút chứ?”
Ân Tu Thừa nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt.
“ Em thi được điểm cao lắm sao? Anh đi hỏi, 559 đúng không, đứng thứ 27, ở mức trung bình.”
“Kiều Như.” Ân Tu Thừa hơi hơi ngẩng đầu nhìn xuống tôi, trong mắt lộ rõ sự khinh thường không hề che giấu.
“Em cảm thấy em rất giỏi sao?”
Lòng tự trọng của tôi bị đâm đến đau đớn, tức giận nói:
“Em nỗ lực học hơn hai tháng, từ một người toàn đứng bét lên hạng trung bình, điều đó không đáng khen sao?!”
Ân Tu Thừa ôm cánh tay nói: “ Vậy ý em việc ra ngoài uống rượu là đúng?”
“Kiều Như, em cùng vị trí đứng đầu có bao nhiêu chênh lệch em biết không?”
“ Em nghĩ em có thể vào được Thanh Hoa sao? Thanh Hoa không cần mấy người như em!”
“Không liên quan đến anh!” Tôi mất hết lý trí mà hét lớn.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận.
Tôi có thể tiến bộ lớn như vậy, Ân Tu Thừa đã phải giúp tôi không ít.
Anh ấy mỗi ngày đều dạy tôi học, chưa từng oán giận, mẹ tôi đưa tiền cũng không nhận.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói chuyện, sắc mặt Ân Tu Thừa liền thay đổi.
Anh ấy nhíu nhẹ lông mày, trên mặt hiện lên một tia tức giận.
“ Được, đây là em nói, đúng thật chuyện này không liên quan gì tới anh."
Nói xong Ân Tu Thừa liền bước nhanh ra cửa, hung hăng đóng cửa dẫn đến một tiếng động lớn.
Tôi cảm giác hốc mắt đau xót, cũng không suy nghĩ đến cái gì tự tôn không tự tôn, chạy theo anh ấy.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, tôi duỗi tay muốn chặn cửa thang máy lại.
Cửa thang máy đụng vào tay tôi rồi mở ra, tôi đau đến kêu một tiếng.
“ Em bị điên hả Kiều Như!?”
Ân Tu Thừa đi ra nắm lấy cổ tay của tôi: “Em lại muốn làm gì?”
Nước mắt không khống chế được mà theo mặt tôi chảy xuống, tôi nức nở nói: “Em sai rồi!”
“Ân Tu Thừa, em sai rồi, xin lỗi anh!”
Mày Ân Tu Thừa nhăn lại, tựa hồ muốn mắng tôi, nhưng lại nói ra thanh âm ôn nhu.
“…… Phục em rồi, đồ mít ướt.”
_ _ _ _ _
Ngồi ở bàn, tôi khụt khịt lấy ra bài thi.
“ Im lặng coi!” Ân Tu Thừa có chút thô lỗ mà dùng khăn giấy lau mặt cho tôi, “Còn có mặt mũi mà khóc!”
“ Vì sao chỉ được nhiêu đây điểm? Em đã rất cố gắng mà?!”
Tôi há mồm liền gào thét, Ân Tu Thừa lại lập tức che miệng tôi.
“ Được rồi được rồi, em tiến bộ không ít, giờ nhìn vào bài!"
" Bài này cùng bài trên là cùng một dạng, tại sao em lại làm sai?”
_ _ _ _ _
“Cái này, chẳng lẽ anh không giảng qua, em một chút cũng không nghe vào hả?”
_ _ _ _ _
“Còn có cái này nữa, anh nhớ không lầm thì bài hình này em đã sai tới ba lần, Kiều Như, dựng lỗ tai lên mà cẩn thận nghe!”
_ _ _ _ _
Thời gian ở cùng Ân Tu Thừa xem lại bài thi thực mau lại rất chậm mà trôi qua.
Thời điểm gần 10 giờ tối, Ân Tu Thừa buông bút trong tay, nghiêm túc mà nhìn tôi hỏi:
“Kiều Như, em cảm thấy em học vì cái gì?”
Tôi không chút do dự nói: “ Là để vượt qua Khâu Đình cùng Giang Thư Hoa!”
Ân Tu Thừa không nói chuyện, đứng lên đi tới mép giường.
Anh ấy rất cao, ước chừng có thể cao đến mét 9, dáng người thẳng tắp.
Bóng đêm bao phủ ở trên thiếu niên, tôi không thể nhìn rõ mặt anh ấy.
“Kiều Như, chúng ta học tập là vì chính mình.”
Giọng nói Ân Tu Thừa rất nhẹ, như hoà với bóng đêm.
“Anh hy vọng em có thể hiểu, không nhất thiết phải học, nhưng học có thể cung cấp cho em những cơ hội giúp em nâng cao giá trị.
Chúng ta không nghĩ cả đời chỉ có thể được lựa chọn, đi mãi một đường, mà học tập chính là con đường tốt nhất.”
“Chỉ có khi đó...” Ân Tu Thừa quay đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy: “ Em mới có quyền được lựa chọn.”
Tôi ngơ ngác mà nhìn anh ấy, há miệng thở dốc lại không nói được gì.
Ân Tu Thừa có lẽ không đợi tôi trả lời, đi tới sờ nhẹ đầu tôi xong liền cầm túi đi ra ngoài.
Trước khi đi, Ân Tu Thừa để lại một câu:
“Lần này biểu hiện không tồi, tiến bộ rất lớn, tiếp tục nỗ lực.”
Tôi nhìn bóng dáng đằng xa, khóe miệng không nhịn được mà ngây ngô cười.