Chương 3
4
Năm Cảnh Thọ thứ mười bốn, trên thọ yến của hoàng đế, Thái tôn dâng một bộ thu cúc đồ, Cảnh đế xúc cảnh sinh tình, nhớ tới Hiếu Văn hoàng hậu cũng từng vô cùng yêu thích hoa cúc.
Ngay sau đó thái tử đã bị cầm tù gần một năm, được hạ chỉ phóng thích.
Cùng năm đó Cảnh đế nói hoàng thái tôn đã qua mười sáu, cũng đã đến tuổi tuyển phi.
Nhất thời danh sách tên tuổi và chân dung của các vị tiểu thư nhà quan bay về Cung Trọng Hoa cứ như tuyết rơi đầu mùa.
Cũng trong năm ấy, tôn thất của Quảng Vương ở vùng Giang Bắc vì cưỡng ép trưng thu thuế má mà gây ra gần trăm vụ án mạng, vô số bách tính vào kinh kiện cáo bị chặn giết ở nửa đường. Quảng Vương là ông vua không ngai ở vùng Giang Bắc, thế lực chiếm giữ khắp nơi. Ông ta nay đã hơn năm mươi, là con trai của tiên đế, là anh trai của Cảnh đế, năm đó đã từng phát binh giúp đỡ Cảnh đế đăng vị.
Khi xảy ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là đè chuyện xuống cho qua. Mãi đến khi Giang Bắc xảy ra bạo loạn, Ngự sử đài vạch tội Tam ty(*) coi thường mạng người, dẫn đến việc bách tính vào kinh kiện cáo cùng đường bí lối, cuối cùng đâm chết ở tượng sư tử đá trước cổng phủ Tông chính. Cảnh đế nổi trận lôi đình!
(*) Tam ty: Diêm thiết, Bộ Hộ, Độ chi phụ trách chủ quản đại quyền tài chính, hiệu xưng Kế tỉnh.
Văn võ bá quan cả triều lại không có một ai chịu đứng ra thỉnh mệnh tới Giang Bắc điều tra thuế thu.
Thái tử và các vị hoàng tử đều giữ im lặng, cuối cùng chỉ có hoàng thái tôn mười bảy tuổi đứng ra.
Lúc rời đi hắn dẫn theo rất nhiều người, có Lăng Thiệu, có Bảo Ninh và Vân Đài tỷ tỷ, còn có cả quan viên văn võ mà Cảnh đế điều động.
Khi ta nói với đôi mắt đỏ hoe là mình cũng muốn đi theo, thái tôn không đồng ý, hắn nói: "Giang Bắc bạo loạn, bách tính đã chịu đựng tôn thất lâu như vậy rồi, lần này đi không khác gì đầm rồng hang hổ. A Ôn cũng không muốn liên lụy cô đúng không?"
Chỉ một câu liên lụy này đã khiến ta hoàn toàn bỏ cuộc.
....
Thái tôn xuất phát vào tháng năm, lúc hắn trở về đã là tháng mười một.
Mới có nửa năm mà đã chết một vị Trung thư bình chương, sau đó lại thêm một vị chính nhị phẩm Học sĩ.
Ngay cả Vân Đài tỷ tỷ cũng không thể sống sót trở về.
Bảo Ninh tỷ tỷ nói bọn họ gặp ám sát lúc nghỉ ở Vạn hộ phủ, Vân Đài tỷ tỷ chết vì bị ngộ thương.
May thay cuối cùng bằng chứng về việc đánh thuế cắt cổ đã vô cùng xác thực, hoàng đế bí mật điều động người của Giám sát viện tiềm nhập Giang Bắc, đại công tử của phủ Bình Tây tướng quân tự mình lãnh binh.
Dòng tộc tôn thất của Quảng Vương bị nhổ sạch tận gốc, giết không tha.
Sự phẫn nộ của dân chúng dần lắng lại, hoàng thái tôn Chu Thừa Dực lấy được dân tâm, cũng lấy được thánh tâm.
Đây là bước đầu tiên hắn chuẩn bị để đặt chân trên triều đình.
Một năm tiếp đó, hắn trước hết là vào Trữ chính viện làm quan xử án, sau đó lại tiếp quản chức vị chỉ huy sứ của Kinh vệ sở.
Hắn ngày càng bận rộn, ngày càng nghiêm túc, mặt mày thâm trầm, tâm tư sâu nặng.
Chu Thừa Dực rốt cuộc từng bước thâm nhập, ăn sâu bén rễ, khiến cho văn võ bá quan đều hiểu rằng dưới gối của Cảnh đế, ngọai trừ Tấn vương có thế lực nhà mẹ đẻ lớn mạnh, Hàn vương tay cầm binh quyền, Tề Vương khôn khéo nhanh nhẹn, thì còn có một vị hoàng thái tôn nay đã trưởng thành, khiến cho người người khiếp sợ.
Kể từ đó vị trí của thái tử lại càng vững chắc hơn.
Mọi người trong kinh thành bắt đầu sợ hãi thái tôn.
Hắn có thủ đoạn và mưu lược, đôi mắt lạnh lùng thăm thẳm như vực sâu, ẩn chứa sự âm u và băng hàn, ngay cả Thước Dương đại trưởng công chúa cũng không dám lại gây chuyện với hắn nữa.
Sau khi trưởng thành ta rất ít khi có thể nhìn thấy hắn, hắn không có nhiều thời gian đọc sách trong thư phòng, ngày nào cũng đi sớm về trễ, có đôi khi còn chuếnh choáng men say.
Chỉ có một lần hắn về sớm hơn chút, lệnh Ngọc Xuân cô cô gọi ta đến thư phòng để mài mực.
Ta vui tươi hớn hở chạy tới, líu ra líu ríu giống như có chuyện nói mãi cũng không hết.
Hắn yên lặng nghe ta nói mấy chuyện lảm nhảm, sau đó nắm tay ta viết chữ trên mặt giấy.
Dáng người của thái tôn cao lớn, hắn mặc áo choàng màu xanh đen, chi lan ngọc thụ, phong lưu thanh nhã, trên người hắn luôn có một mùi hương mát lạnh.
Hắn viết trên giấy ---
Kẻ bạo ngược tất chết yểu, kẻ thành công tất sẽ bại, cho nên đạo trời kỵ vẹn toàn, quẻ cuối là vị tế (*)
(*) Quẻ vị tế: việc chưa xong, cần phải xem xét cẩn thận, kỹ càng mọi việc trước khi hành động.
Ta hỏi thái tôn mấy chữ này có nghĩa là gì?
Mặt mày sắc bén của hắn khẽ dịu lại mấy phần, có lẽ là bởi cảm thấy ta khờ dại, giải thích cũng không thông, thế nên không trả lời mà chỉ cười nhẹ nhìn ta rồi hỏi: "Mực từ vùng Tề Lỗ ăn có ngon không?"
Lúc này ta mới phát hiện mực mà mình vừa nếm có mùi vị khác ngày thường, vậy nên ta lại dùng ngón tay chấm một cái rồi ngậm vào miệng.
"Hơi đắng, còn có vị chát nữa."
"Ừ, khói tro thiêu ra từ gỗ thanh tùng, cộng thêm bát bảo ngũ tạng, có tác dụng làm thanh nhiệt khử hỏa."
"Thanh nhiệt khử hỏa? Vậy thái tôn cũng nếm thử đi."
Hai mắt ta tỏa sáng, vội vã giơ tay chấm mực rồi đưa tới bên môi hắn. Hắn nhìn ngón tay nhỏ xíu kia, bất chợt lại bật cười, cặp mắt đào hoa thoáng qua nét ranh mãnh, cất giấu chút ánh sáng rơi vụn, sau đó môi mỏng hé ra ngậm lấy ngón tay của ta.
Đầu ngón tay có cảm giác hơi ngứa, hình như thái tôn đã mút nhẹ một cái. Ta cười khúc khích rụt tay lại.
Hắn buông lỏng ngón tay của ta rồi chậm rãi tiến đến trước mặt, sắc môi hồng nhuận, ánh mắt u ám sâu thẳm, giọng nói cũng hơi khàn ---
"A Ôn nói dối, mực này rõ là ngọt, có đắng đâu?"
Ta ngạc nhiên cực, lại giơ tay chấm mực rồi ngậm trong miệng nếm thứ.
"Sao lại thế, nó đắng mà, chát nữa."
"Thật sao?"
Giọng nói của hắn lại khàn thêm mấy phần, hắn dùng một tay đỡ lấy đầu ta, nhìn ta chăm chú, đôi hàng mi rủ xuống, đôi môi ấm áp khẽ chạm vào môi ta.
"Há miệng ra, để cho ta nếm thử chút."
....
Ta sững sờ, không thể ngờ rằng thứ hắn muốn nếm lại ở trong miệng của ta.
Cuối cùng ta nghẹn một hơi, đỏ mặt ngửa đầu hỏi hắn: "Thái tôn, mực đắng đúng không?"
"Chưa có nếm ra, để ta xác thực lại đã."
Đôi mắt màu nâu đậm của hắn như được phủ lên một lớp sương mù, giọng nói khàn khàn, hắn cầm tay của ta đặt trên người mình....
Đến cuối thái tôn khẽ phát ra một tiếng nghẹn ngào, lắng lại một lúc mới khàn giọng nói với ta: "A Ôn, cô sắp tuyển phi."
"Ừm?"
Ta nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Em biết nha, Ngọc Xuân cô cô nói hồi thái tử bằng tuổi người thì người cũng hai tuổi rồi. Hoàng thượng tạm định là nhà Phó Tể đại nhân và phủ Bình Tây tướng quân, biểu tiểu thư của phủ tướng quân là con gái của cậu người, tất cả mọi người đều nói thái tôn sẽ chọn biểu muội đấy."
"Bé ngốc."
Hắn khẽ hừ một tiếng, cơ thể hơi ngửa ra sau, tay hắn ôm lấy eo của ta nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Gầy, thư phòng không có điểm tâm để ăn à?"
"Thái tôn điện hạ không ở đây, Ngọc Xuân cô cô sẽ không mang hộp đồ ăn đến đâu."
Ta nằm nhoài lên người hắn, chống cằm chau mày, hơi có chút phiền muộn.
"Ồ, vậy thì đúng rồi, dù sao ở Cung Trọng Hoa này chỉ có cô và phi tử của cô mới có thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn ăn thế nào thì ăn thế đó thôi."
Thái tôn liếc mắt nhìn ta, vẻ mặt lười biếng, ý vị thâm trường.
Ta sửng sốt một lúc, vừa suy tư vừa cho ngón trỏ vào miệng khẽ cắn.
...
Hôm sau hiếm có ngày thái tôn không ra ngoài.
Buổi trưa thoáng cái đã qua, hắn vẫn luôn đọc sách trong thư phòng.
Không bao lâu sau Ngọc Xuân cô cô lại mang hộp điểm tâm sơn son thiếp vàng kia đến, sáu loại điểm tâm tinh xảo được bày biện bên trong.
Đợi bà ấy vừa đi ta lập tức giơ tay lấy bánh như thường lệ, ấy mà lần này lại bị thái tôn cầm sách gõ một cái.
"Buông."
"Thái tôn."
"A Ôn, lúc trước cô niệm tình em tuổi nhỏ nên dung túng em rất nhiều. Nhưng bây giờ em đã lớn rồi, mà nếu đã là người của cung Trọng Hoa thì sau này quy củ nào em nên tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ."
"Thái tôn."
Ta hơi luống cuống, không biết tại sao hắn lại đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy, vì thế ta vươn một ngón tay ra: "Em chỉ ăn một miếng thôi."
"Không được."
"Thái tôn, xin người đấy."
"Không xin xỏ gì hết." Hoàng thái tôn còn chẳng thèm ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng vô tình.
Thừa dịp hắn không để ý, ta bỗng nhiên vươn tay ra cầm một miếng bánh đậu đỏ rồi trực tiếp nhét vào miệng.
Hoàng thái tôn:...
Cuối cùng ta bị hắn gõ vào đầu, bị phạt ôm đầu ngồi xổm một canh giờ.
Thái tôn đứng trước mặt ta, chậm rãi ngồi xuống rồi thở dài một tiếng: "A Ôn, cô đã từng nói trong Cung Trọng Hoa này chỉ có cô và phi tử của cô mới có thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, em có hiểu không?"
"Hiểu."
Ta khóc nức nở hỏi hắn: "Vậy em có thể làm phi tử của người không?"
Mày kiếm của thái tôn hơi nhướng lên, dường như vô cùng kinh ngạc: "Em nói lại lần nữa xem nào."
"Em có thể làm phi tử của người không?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn hơi khó xử bèn tủi thân nhắc nhở hắn: "Em đã cứu người, người quên rồi sao?"
"Thi ân cầu báo?"
"Có được không?"
"Cũng không phải không được."
Chu Thừa Dực thong thả ung dung, cười đến vô cùng ấm áp: "Muốn làm phi tử của cô cũng không phải dễ như thế. Nếu A Ôn đã ngỏ lời thì không được đổi ý đâu."
Mấy ngày sau thánh chỉ truyền xuống.
Hoàng thái tôn tuyển phi, không chọn tiểu thư của nhà Phó Tể đại nhân, cũng không chọn biểu muội của mình. Hắn thượng tấu xin hoàng thượng cho cưới con gái của Trung thư Dư bình chương đại nhân ở vùng Giang Bắc.
Thái tôn nói thẳng, Dư đại nhân hy sinh vì nhiệm vụ trong lần điều tra thuế thu ở Giang Bắc, trước khi chết không yên lòng gia quyến nên đã phó thác con gái cho hắn chăm sóc.
Bình chương chính sự là chức quan từ nhất phẩm, nếu để con vợ cả làm trắc phi thì khó tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, môi hở răng lạnh.
Lời này truyền ra cả triều văn võ bá quan không ai là không xúc động, tán dương thái tôn có lòng nhân từ chính trực.
Cảnh đế đồng ý.
Nhưng mà bởi Dư tiểu thư phải để tang ba năm, lúc đó thái tôn đã qua hai mươi rồi. Vì vậy Cảnh đế quyết định để thái tôn nạp phi trước.
Cũng chẳng biết thái tôn chu toàn thế nào, mấy hôm sau hoàng đế có lệnh muốn gặp ta một mặt.
Trên đại điện, ta quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Chỉ nghe thấy giọng nói của hoàng đế hơi hiện không vui: "Thật sự không phải kẻ ngốc sao?"
Ta hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy thiên uy, còn thấy cả thái tôn đang đứng một bên, trên người mặc cửu mãng kim bào, thân hình cao lớn mạnh mẽ, hắn bình tĩnh hành lễ với hoàng thượng ---
"Hoàng tổ phụ chớ có dọa nàng, nàng nhát gan nhưng thật sự không ngốc, chỉ là tâm tư thuần thiện thôi."
"Nhát gan thì sao mà làm phi tử của con được."
"Thừa Dực thích nàng."
Giọng nói của hoàng thái tôn tràn đầy khẩn thiết: "Khi còn bé hoàng tổ mẫu từng nói với con, sinh ở hoàng gia, ưu tư dùng người, thức khuya dậy sớm, nếu ngay cả một cô nương mình thích cũng không có thì cần thứ quyền lực chí cao kia để làm gì, con vẫn luôn nhớ lời bà nói."
Quả nhiên nói đến Hiếu Văn hoàng hậu, nét mặt của hoàng đế lập tức lộ vẻ xúc động, ngữ khí cũng dịu hơn: "Con muốn cưới con gái của Dư bình chương, trẫm đồng ý. Vốn sẽ định chọn quý nữ có gia thế tốt làm trắc phi cho con, vậy mà bây giờ con lại chọn một người có xuất thân thấp hèn, sau này ngay cả một nhà vợ quyền thế cũng không có."
"Hoàng tổ phụ vẫn đang độ tuổi xuân, thừa ngự tứ hải, thiên hạ này là thiên hạ của nhà họ Chu, hoàng tử hoàng tôn của Đại Nghiệp ta không cần dựa vào nhà vợ quyền thế!"
Giọng điệu của Chu Thừa Dực thản nhiên, tuy không đồng tình nhưng lại có thể khiến Cảnh đế vô cùng vui vẻ, mặt mày mừng rỡ, liên tục nói ba chữ tốt.
Cuối cùng ngay cả thái độ của ông ấy với ta cũng hiền hòa hơn rất nhiều, dặn dò ta phải làm phi tử của thái tôn cho tốt, sau này con cái đầy nhà.
Chu Thừa Dực dẫn ta rời khỏi Điện Thái Cực.
Đi được nửa đường thì hắn kéo tay ta lại, cảm nhận được lòng bàn tay ta đẫm mồ hôi thì không khỏi cười khẽ: "Sợ cái gì, có cô ở đây rồi."
Đầu óc của ta dường như vẫn còn ở lại Điện Thái Cực, không nhịn được mà nói: "Vừa nãy điện hạ nói em không phải kẻ ngốc."
"Ừ?"
"Em cũng thấy em không phải kẻ ngốc." Ta nghiêm túc nói.
Hắn khịt mũi, có chút buồn cười nói: "A Ôn, em đúng là bé ngốc."
"...."
Thấy vẻ mặt của ta đột nhiên mất mát, hắn lại cười một tiếng: "Chẳng qua từ nay về sau em chính là bé ngốc của mình cô."
Năm Cảnh Thọ thứ mười bốn, trên thọ yến của hoàng đế, Thái tôn dâng một bộ thu cúc đồ, Cảnh đế xúc cảnh sinh tình, nhớ tới Hiếu Văn hoàng hậu cũng từng vô cùng yêu thích hoa cúc.
Ngay sau đó thái tử đã bị cầm tù gần một năm, được hạ chỉ phóng thích.
Cùng năm đó Cảnh đế nói hoàng thái tôn đã qua mười sáu, cũng đã đến tuổi tuyển phi.
Nhất thời danh sách tên tuổi và chân dung của các vị tiểu thư nhà quan bay về Cung Trọng Hoa cứ như tuyết rơi đầu mùa.
Cũng trong năm ấy, tôn thất của Quảng Vương ở vùng Giang Bắc vì cưỡng ép trưng thu thuế má mà gây ra gần trăm vụ án mạng, vô số bách tính vào kinh kiện cáo bị chặn giết ở nửa đường. Quảng Vương là ông vua không ngai ở vùng Giang Bắc, thế lực chiếm giữ khắp nơi. Ông ta nay đã hơn năm mươi, là con trai của tiên đế, là anh trai của Cảnh đế, năm đó đã từng phát binh giúp đỡ Cảnh đế đăng vị.
Khi xảy ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là đè chuyện xuống cho qua. Mãi đến khi Giang Bắc xảy ra bạo loạn, Ngự sử đài vạch tội Tam ty(*) coi thường mạng người, dẫn đến việc bách tính vào kinh kiện cáo cùng đường bí lối, cuối cùng đâm chết ở tượng sư tử đá trước cổng phủ Tông chính. Cảnh đế nổi trận lôi đình!
(*) Tam ty: Diêm thiết, Bộ Hộ, Độ chi phụ trách chủ quản đại quyền tài chính, hiệu xưng Kế tỉnh.
Văn võ bá quan cả triều lại không có một ai chịu đứng ra thỉnh mệnh tới Giang Bắc điều tra thuế thu.
Thái tử và các vị hoàng tử đều giữ im lặng, cuối cùng chỉ có hoàng thái tôn mười bảy tuổi đứng ra.
Lúc rời đi hắn dẫn theo rất nhiều người, có Lăng Thiệu, có Bảo Ninh và Vân Đài tỷ tỷ, còn có cả quan viên văn võ mà Cảnh đế điều động.
Khi ta nói với đôi mắt đỏ hoe là mình cũng muốn đi theo, thái tôn không đồng ý, hắn nói: "Giang Bắc bạo loạn, bách tính đã chịu đựng tôn thất lâu như vậy rồi, lần này đi không khác gì đầm rồng hang hổ. A Ôn cũng không muốn liên lụy cô đúng không?"
Chỉ một câu liên lụy này đã khiến ta hoàn toàn bỏ cuộc.
....
Thái tôn xuất phát vào tháng năm, lúc hắn trở về đã là tháng mười một.
Mới có nửa năm mà đã chết một vị Trung thư bình chương, sau đó lại thêm một vị chính nhị phẩm Học sĩ.
Ngay cả Vân Đài tỷ tỷ cũng không thể sống sót trở về.
Bảo Ninh tỷ tỷ nói bọn họ gặp ám sát lúc nghỉ ở Vạn hộ phủ, Vân Đài tỷ tỷ chết vì bị ngộ thương.
May thay cuối cùng bằng chứng về việc đánh thuế cắt cổ đã vô cùng xác thực, hoàng đế bí mật điều động người của Giám sát viện tiềm nhập Giang Bắc, đại công tử của phủ Bình Tây tướng quân tự mình lãnh binh.
Dòng tộc tôn thất của Quảng Vương bị nhổ sạch tận gốc, giết không tha.
Sự phẫn nộ của dân chúng dần lắng lại, hoàng thái tôn Chu Thừa Dực lấy được dân tâm, cũng lấy được thánh tâm.
Đây là bước đầu tiên hắn chuẩn bị để đặt chân trên triều đình.
Một năm tiếp đó, hắn trước hết là vào Trữ chính viện làm quan xử án, sau đó lại tiếp quản chức vị chỉ huy sứ của Kinh vệ sở.
Hắn ngày càng bận rộn, ngày càng nghiêm túc, mặt mày thâm trầm, tâm tư sâu nặng.
Chu Thừa Dực rốt cuộc từng bước thâm nhập, ăn sâu bén rễ, khiến cho văn võ bá quan đều hiểu rằng dưới gối của Cảnh đế, ngọai trừ Tấn vương có thế lực nhà mẹ đẻ lớn mạnh, Hàn vương tay cầm binh quyền, Tề Vương khôn khéo nhanh nhẹn, thì còn có một vị hoàng thái tôn nay đã trưởng thành, khiến cho người người khiếp sợ.
Kể từ đó vị trí của thái tử lại càng vững chắc hơn.
Mọi người trong kinh thành bắt đầu sợ hãi thái tôn.
Hắn có thủ đoạn và mưu lược, đôi mắt lạnh lùng thăm thẳm như vực sâu, ẩn chứa sự âm u và băng hàn, ngay cả Thước Dương đại trưởng công chúa cũng không dám lại gây chuyện với hắn nữa.
Sau khi trưởng thành ta rất ít khi có thể nhìn thấy hắn, hắn không có nhiều thời gian đọc sách trong thư phòng, ngày nào cũng đi sớm về trễ, có đôi khi còn chuếnh choáng men say.
Chỉ có một lần hắn về sớm hơn chút, lệnh Ngọc Xuân cô cô gọi ta đến thư phòng để mài mực.
Ta vui tươi hớn hở chạy tới, líu ra líu ríu giống như có chuyện nói mãi cũng không hết.
Hắn yên lặng nghe ta nói mấy chuyện lảm nhảm, sau đó nắm tay ta viết chữ trên mặt giấy.
Dáng người của thái tôn cao lớn, hắn mặc áo choàng màu xanh đen, chi lan ngọc thụ, phong lưu thanh nhã, trên người hắn luôn có một mùi hương mát lạnh.
Hắn viết trên giấy ---
Kẻ bạo ngược tất chết yểu, kẻ thành công tất sẽ bại, cho nên đạo trời kỵ vẹn toàn, quẻ cuối là vị tế (*)
(*) Quẻ vị tế: việc chưa xong, cần phải xem xét cẩn thận, kỹ càng mọi việc trước khi hành động.
Ta hỏi thái tôn mấy chữ này có nghĩa là gì?
Mặt mày sắc bén của hắn khẽ dịu lại mấy phần, có lẽ là bởi cảm thấy ta khờ dại, giải thích cũng không thông, thế nên không trả lời mà chỉ cười nhẹ nhìn ta rồi hỏi: "Mực từ vùng Tề Lỗ ăn có ngon không?"
Lúc này ta mới phát hiện mực mà mình vừa nếm có mùi vị khác ngày thường, vậy nên ta lại dùng ngón tay chấm một cái rồi ngậm vào miệng.
"Hơi đắng, còn có vị chát nữa."
"Ừ, khói tro thiêu ra từ gỗ thanh tùng, cộng thêm bát bảo ngũ tạng, có tác dụng làm thanh nhiệt khử hỏa."
"Thanh nhiệt khử hỏa? Vậy thái tôn cũng nếm thử đi."
Hai mắt ta tỏa sáng, vội vã giơ tay chấm mực rồi đưa tới bên môi hắn. Hắn nhìn ngón tay nhỏ xíu kia, bất chợt lại bật cười, cặp mắt đào hoa thoáng qua nét ranh mãnh, cất giấu chút ánh sáng rơi vụn, sau đó môi mỏng hé ra ngậm lấy ngón tay của ta.
Đầu ngón tay có cảm giác hơi ngứa, hình như thái tôn đã mút nhẹ một cái. Ta cười khúc khích rụt tay lại.
Hắn buông lỏng ngón tay của ta rồi chậm rãi tiến đến trước mặt, sắc môi hồng nhuận, ánh mắt u ám sâu thẳm, giọng nói cũng hơi khàn ---
"A Ôn nói dối, mực này rõ là ngọt, có đắng đâu?"
Ta ngạc nhiên cực, lại giơ tay chấm mực rồi ngậm trong miệng nếm thứ.
"Sao lại thế, nó đắng mà, chát nữa."
"Thật sao?"
Giọng nói của hắn lại khàn thêm mấy phần, hắn dùng một tay đỡ lấy đầu ta, nhìn ta chăm chú, đôi hàng mi rủ xuống, đôi môi ấm áp khẽ chạm vào môi ta.
"Há miệng ra, để cho ta nếm thử chút."
....
Ta sững sờ, không thể ngờ rằng thứ hắn muốn nếm lại ở trong miệng của ta.
Cuối cùng ta nghẹn một hơi, đỏ mặt ngửa đầu hỏi hắn: "Thái tôn, mực đắng đúng không?"
"Chưa có nếm ra, để ta xác thực lại đã."
Đôi mắt màu nâu đậm của hắn như được phủ lên một lớp sương mù, giọng nói khàn khàn, hắn cầm tay của ta đặt trên người mình....
Đến cuối thái tôn khẽ phát ra một tiếng nghẹn ngào, lắng lại một lúc mới khàn giọng nói với ta: "A Ôn, cô sắp tuyển phi."
"Ừm?"
Ta nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Em biết nha, Ngọc Xuân cô cô nói hồi thái tử bằng tuổi người thì người cũng hai tuổi rồi. Hoàng thượng tạm định là nhà Phó Tể đại nhân và phủ Bình Tây tướng quân, biểu tiểu thư của phủ tướng quân là con gái của cậu người, tất cả mọi người đều nói thái tôn sẽ chọn biểu muội đấy."
"Bé ngốc."
Hắn khẽ hừ một tiếng, cơ thể hơi ngửa ra sau, tay hắn ôm lấy eo của ta nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Gầy, thư phòng không có điểm tâm để ăn à?"
"Thái tôn điện hạ không ở đây, Ngọc Xuân cô cô sẽ không mang hộp đồ ăn đến đâu."
Ta nằm nhoài lên người hắn, chống cằm chau mày, hơi có chút phiền muộn.
"Ồ, vậy thì đúng rồi, dù sao ở Cung Trọng Hoa này chỉ có cô và phi tử của cô mới có thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn ăn thế nào thì ăn thế đó thôi."
Thái tôn liếc mắt nhìn ta, vẻ mặt lười biếng, ý vị thâm trường.
Ta sửng sốt một lúc, vừa suy tư vừa cho ngón trỏ vào miệng khẽ cắn.
...
Hôm sau hiếm có ngày thái tôn không ra ngoài.
Buổi trưa thoáng cái đã qua, hắn vẫn luôn đọc sách trong thư phòng.
Không bao lâu sau Ngọc Xuân cô cô lại mang hộp điểm tâm sơn son thiếp vàng kia đến, sáu loại điểm tâm tinh xảo được bày biện bên trong.
Đợi bà ấy vừa đi ta lập tức giơ tay lấy bánh như thường lệ, ấy mà lần này lại bị thái tôn cầm sách gõ một cái.
"Buông."
"Thái tôn."
"A Ôn, lúc trước cô niệm tình em tuổi nhỏ nên dung túng em rất nhiều. Nhưng bây giờ em đã lớn rồi, mà nếu đã là người của cung Trọng Hoa thì sau này quy củ nào em nên tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ."
"Thái tôn."
Ta hơi luống cuống, không biết tại sao hắn lại đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy, vì thế ta vươn một ngón tay ra: "Em chỉ ăn một miếng thôi."
"Không được."
"Thái tôn, xin người đấy."
"Không xin xỏ gì hết." Hoàng thái tôn còn chẳng thèm ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng vô tình.
Thừa dịp hắn không để ý, ta bỗng nhiên vươn tay ra cầm một miếng bánh đậu đỏ rồi trực tiếp nhét vào miệng.
Hoàng thái tôn:...
Cuối cùng ta bị hắn gõ vào đầu, bị phạt ôm đầu ngồi xổm một canh giờ.
Thái tôn đứng trước mặt ta, chậm rãi ngồi xuống rồi thở dài một tiếng: "A Ôn, cô đã từng nói trong Cung Trọng Hoa này chỉ có cô và phi tử của cô mới có thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, em có hiểu không?"
"Hiểu."
Ta khóc nức nở hỏi hắn: "Vậy em có thể làm phi tử của người không?"
Mày kiếm của thái tôn hơi nhướng lên, dường như vô cùng kinh ngạc: "Em nói lại lần nữa xem nào."
"Em có thể làm phi tử của người không?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn hơi khó xử bèn tủi thân nhắc nhở hắn: "Em đã cứu người, người quên rồi sao?"
"Thi ân cầu báo?"
"Có được không?"
"Cũng không phải không được."
Chu Thừa Dực thong thả ung dung, cười đến vô cùng ấm áp: "Muốn làm phi tử của cô cũng không phải dễ như thế. Nếu A Ôn đã ngỏ lời thì không được đổi ý đâu."
Mấy ngày sau thánh chỉ truyền xuống.
Hoàng thái tôn tuyển phi, không chọn tiểu thư của nhà Phó Tể đại nhân, cũng không chọn biểu muội của mình. Hắn thượng tấu xin hoàng thượng cho cưới con gái của Trung thư Dư bình chương đại nhân ở vùng Giang Bắc.
Thái tôn nói thẳng, Dư đại nhân hy sinh vì nhiệm vụ trong lần điều tra thuế thu ở Giang Bắc, trước khi chết không yên lòng gia quyến nên đã phó thác con gái cho hắn chăm sóc.
Bình chương chính sự là chức quan từ nhất phẩm, nếu để con vợ cả làm trắc phi thì khó tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, môi hở răng lạnh.
Lời này truyền ra cả triều văn võ bá quan không ai là không xúc động, tán dương thái tôn có lòng nhân từ chính trực.
Cảnh đế đồng ý.
Nhưng mà bởi Dư tiểu thư phải để tang ba năm, lúc đó thái tôn đã qua hai mươi rồi. Vì vậy Cảnh đế quyết định để thái tôn nạp phi trước.
Cũng chẳng biết thái tôn chu toàn thế nào, mấy hôm sau hoàng đế có lệnh muốn gặp ta một mặt.
Trên đại điện, ta quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Chỉ nghe thấy giọng nói của hoàng đế hơi hiện không vui: "Thật sự không phải kẻ ngốc sao?"
Ta hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy thiên uy, còn thấy cả thái tôn đang đứng một bên, trên người mặc cửu mãng kim bào, thân hình cao lớn mạnh mẽ, hắn bình tĩnh hành lễ với hoàng thượng ---
"Hoàng tổ phụ chớ có dọa nàng, nàng nhát gan nhưng thật sự không ngốc, chỉ là tâm tư thuần thiện thôi."
"Nhát gan thì sao mà làm phi tử của con được."
"Thừa Dực thích nàng."
Giọng nói của hoàng thái tôn tràn đầy khẩn thiết: "Khi còn bé hoàng tổ mẫu từng nói với con, sinh ở hoàng gia, ưu tư dùng người, thức khuya dậy sớm, nếu ngay cả một cô nương mình thích cũng không có thì cần thứ quyền lực chí cao kia để làm gì, con vẫn luôn nhớ lời bà nói."
Quả nhiên nói đến Hiếu Văn hoàng hậu, nét mặt của hoàng đế lập tức lộ vẻ xúc động, ngữ khí cũng dịu hơn: "Con muốn cưới con gái của Dư bình chương, trẫm đồng ý. Vốn sẽ định chọn quý nữ có gia thế tốt làm trắc phi cho con, vậy mà bây giờ con lại chọn một người có xuất thân thấp hèn, sau này ngay cả một nhà vợ quyền thế cũng không có."
"Hoàng tổ phụ vẫn đang độ tuổi xuân, thừa ngự tứ hải, thiên hạ này là thiên hạ của nhà họ Chu, hoàng tử hoàng tôn của Đại Nghiệp ta không cần dựa vào nhà vợ quyền thế!"
Giọng điệu của Chu Thừa Dực thản nhiên, tuy không đồng tình nhưng lại có thể khiến Cảnh đế vô cùng vui vẻ, mặt mày mừng rỡ, liên tục nói ba chữ tốt.
Cuối cùng ngay cả thái độ của ông ấy với ta cũng hiền hòa hơn rất nhiều, dặn dò ta phải làm phi tử của thái tôn cho tốt, sau này con cái đầy nhà.
Chu Thừa Dực dẫn ta rời khỏi Điện Thái Cực.
Đi được nửa đường thì hắn kéo tay ta lại, cảm nhận được lòng bàn tay ta đẫm mồ hôi thì không khỏi cười khẽ: "Sợ cái gì, có cô ở đây rồi."
Đầu óc của ta dường như vẫn còn ở lại Điện Thái Cực, không nhịn được mà nói: "Vừa nãy điện hạ nói em không phải kẻ ngốc."
"Ừ?"
"Em cũng thấy em không phải kẻ ngốc." Ta nghiêm túc nói.
Hắn khịt mũi, có chút buồn cười nói: "A Ôn, em đúng là bé ngốc."
"...."
Thấy vẻ mặt của ta đột nhiên mất mát, hắn lại cười một tiếng: "Chẳng qua từ nay về sau em chính là bé ngốc của mình cô."