Chương 76
Tuy Sơ Trường Dụ đã tỉnh lại, nhưng không ra tiền tuyến nữa.
Mỗi ngày đều có chiến báo từ tiền tuyến, toàn là tin tốt. Chỉ trong vòng hai ba ngày, Cảnh Mục đã đánh Trác Nhân Nhạc về cứ địa phía bắc Hoàng Hà, số phản quân không chạy thoát đều bị bắt gọn.
Tri phủ Hồ Châu cũng từng đến hỏi Sơ Trường Dụ, phải xử trí số tù binh đó thế nào. Sơ Trường Dụ trong lòng không muốn tha, nhưng nếu tàn sát số tù binh đó, e rằng tiếng xấu tàn bạo của mấy người bọn họ sẽ bị ghi vào sử sách.
Sơ Trường Dụ dừng lại, nói với tri phủ Hồ Châu "Nếu là tù binh do vương gia bắt thì cứ nghe theo vương gia xử trí." nói xong, y nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian qua y vất vả quá độ, còn bị thương nặng, thần kinh căng thẳng, tinh thần không tốt lắm, thật sự nên nghỉ ngơi một chút.
Từ ngày hôm đó, mỗi đêm Cảnh Mục đều đến phòng y. Hắn không ăn cơm ở đây, cũng không động vào Sơ Trường Dụ, hắn chỉ ngồi trong phòng y xử lý công vụ. Buổi tối, sau khi Sơ Trường Dụ ngủ say, thì hắn rời đi.
Sơ Trường Dụ ngày càng không thể hiểu hắn.
Tối đó, Sơ Trường Dụ dùng bữa tối xong, không bao lâu sau thì thấy Cảnh Mục về.
Hắn đã thay huyền giáp trên người thành thường phục, nhưng mùi máu tanh nồng trên người hắn khó mà xua tan, hẳn là hắn vừa từ chiến trường về. Sơ Trường Dụ ngồi ở đầu giường đọc sách, thấy hắn đi vào thì ngẩng đầu nhìn.
Cảnh Mục không hề nhìn y, xoay người đi tới bàn làm việc.
Sơ Trường Dụ không lên tiếng, cụp mắt tiếp tục đọc.
Nhất thời trong phòng không ai nói chuyện.
Trầm mặc hồi lâu, Sơ Trường Dụ mới nói "Không biết vương gia xử trí số tù binh kia thế nào?"
Cảnh Mục ngồi trước bàn, quay lưng về phía y, nghe xong cũng không nhúc nhích, như thể không nghe thấy y nói.
Sơ Trường Dụ liếc hắn một cái, chỉ cảm thấy bóng lưng lạnh lùng lãnh đạm, dáng vẻ cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm. Hốc mắt Sơ Trường Dụ hơi chua xót, không nói nữa, cụp mắt tiếp tục đọc sách.
Một lúc sau, y nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Cảnh Mục.
"Sơ Trường Dụ, ngoại trừ quân sự, ngươi không còn gì muốn nói?"
Sơ Trường Dụ dừng một hồi, nói "Người thân của dân chúng trong thành thương vong cũng không ít. Hai ngày nay hẳn đã đối chiếu với danh sách rồi, người nhà của tướng sĩ tử trận..."
Kế đó, y thấy Cảnh Mục đột nhiên từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt trầm xuống đi về phía y. Lời nói của Sơ Trường Dụ dừng lại bên môi, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh Mục đi tới, một gối chống xuống giường, một tay chống vào tường kế bên đầu Sơ Trường Dụ. Hắn nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ, nói "Ngươi thử nói thêm một chữ nữa xem."
Sơ Trường Dụ ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bất kể là ba năm trước hay bây giờ, khi Cảnh Mục vô lại thì y khó mà chống cự. So với dịu dàng ngọt ngào của ba năm trước, Sơ Trường Dụ nhìn Cảnh Mục bây giờ mà trong lòng đau đớn tắc nghẽn lại không biết phải làm sao.
Ánh mắt Cảnh Mục thoáng qua lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn giữ lấy Sơ Trường Dụ, cong khóe môi nói "Đám tù binh đó, ta giết hết rồi."
Đồng tử Sơ Trường Dụ chợt co rút, hai mắt mở to.
Y thấp giọng nói "Cảnh Mục, ngươi điên rồi?"
Nghe vậy, Cảnh Mục chậm rãi cười, một tay chống tường, ép Sơ Trường Dụ giữa mình và tường, một tay siết cằm y, ngón tay cái chà xát mạnh môi y.
"Sơ Trường Dụ, chỉ có những lúc này mới chịu gọi tên ta, phải không?"
Sơ Trường Dụ mặc kệ lời Cảnh Mục nói. Y cau mày, quay mặt sang bên tránh tay của Cảnh Mục, nhưng Cảnh Mục không để y làm vậy. Sơ Trường Dụ không tránh nữa, lạnh giọng nói "Cảnh Mục, số tù binh bị bắt giữ hầu hết đều là nạn nhân Sơn Đông bị xúi giục. Tù binh Di Địch không thể giết hết, huống chi... ưm!"
Nào ngờ Cảnh Mục nhìn y, vốn không để ý lời y nói. Nhân lúc Sơ Trường Dụ đang nói, hắn đưa ngón tay cái vào trong miệng y, đảo qua đảo lại, trêu chọc đầu lưỡi y.
Sơ Trường Dụ sửng sốt, giãy giụa trốn tránh. Nhưng Cảnh Mục đã vây y trong khoảng trống nhỏ hẹp, một tay khác giữ chặt cằm y, khiến y không tránh được.
Cảnh Mục vừa chơi đùa với chiếc lưỡi mềm mại, vừa sáp đến gần, nghiến răng lạnh giọng nói "Ngươi lấy tư cách gì quản ta? Đám người đó, ta muốn giết thì giết."
Sơ Trường Dụ ngơ ngác nhìn Cảnh Mục.
"Có sức lo lắng cho bọn chúng, hẳn là vết thương hồi phục khá tốt." Cảnh Mục cong môi, đầu ngón tay đè lưỡi y "Đã vậy, sao không làm chuyện khác lấy lòng cấp trên, để 'cứu' đám tù binh kia, hửm?"
Cảnh Mục nhìn y chằm chằm, trên mặt thì cười, nhưng hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Hắn nói tiếp "Dù sao trong lòng Sơ đại nhân ngoài dân chúng thì chẳng có gì cả. Ta thì khác, trong lòng ta chỉ có Sơ đại nhân. Nếu Sơ đại nhân muốn khuyên ta đừng giết, phải đổi một cách khuyên khác."
Lời của Cảnh Mục đâm mạnh vào trái tim y, làm y không kịp trở tay. Sơ Trường Dụ muốn nói chuyện, Cảnh Mục lại dùng động tác trêu đùa khiêu khích đầu lưỡi, làm y không nói được gì.
Bất chợt đầu mũi y chua xót. Tuyến lệ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của y, nước mắt tức thì làm mờ tầm nhìn của y.
Y ấm ức, tủi thân đến nỗi tim xoắn lại.
Y không muốn Cảnh Mục giết tù binh là vì tốt cho Cảnh Mục. Từ xưa đến nay, các tướng lĩnh tàn sát khát máu đều không có kết cục tốt đẹp. Số tù binh đó đã đầu hàng, chiêu hàng là lẽ đương nhiên. Dù sao họ cũng là con dân Đại Khải, nếu Cảnh Mục giết hết bọn họ, sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của người đời.
Cảnh Mục thấy y nước mắt lưng tròng, lập tức nhíu mày. Hắn dừng lại động tác đang làm, nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ.
Mỗi ngày hắn đều đến gặp y, thấy y sẽ an lòng, nhưng đồng thời lại cảm thấy đau khổ không thể tả. Đặc biệt là thấy vẻ mặt bình tĩnh của Sơ Trường Dụ, nghe giọng nói trầm tĩnh của y, Cảnh Mục cảm thấy từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn chịu khổ.
Hắn không thể khống chế xúc động tàn bạo trong cơ thể, muốn tàn nhẫn bắt nạt y. Nhưng hắn sợ sẽ làm y đau nên không làm được.
Cảnh Mục mím môi, nhìn Sơ Trường Dụ hai mắt đẫm lệ hung hăng nhìn mình. Cảnh Mục trong lòng tức giận nghĩ, bỏ đi, người này không phải vẫn luôn có thái độ này sao? Bây giờ bị bắt nạt đến rơi nước mắt, chẳng phải vẫn là bộ dạng lãnh đạm như trước sao.
Hắn rút tay về, cúi đầu hôn lên mắt và môi thấm vị mặn của Sơ Trường Dụ. Hắn thấp giọng nói "Khóc cái gì, gạt ngươi thôi, không giết ai cả."
Nói xong, hắn xoay người cởi giày, đẩy Sơ Trường Dụ vào trong, chen chúc trên giường với y. Sơ Trường Dụ ngồi đó, hắn gối đầu lên hông y nói "Ta đã điều bọn họ đến các bộ khác nhau, có người trông chừng bọn họ. Mấy ngày nữa ta lên phía Bắc diệt Trác Nhân Nhạc, giữ bọn họ lại vẫn còn có ích."
Sơ Trường Dụ không lên tiếng. Đôi mắt y hơi đỏ, cố kìm những giọt nước mắt sót lại. Y siết chặt quyển sách trong tay, vò nát tờ giấy.
Bên kia, Cảnh Mục giơ tay vây lấy y, tiếp tục nói "Từ hôm nay, ta sẽ ở đây. Ta vẫn còn giữ danh sách của số tù binh đó, Sơ Trường Dụ, sống chết của bọn họ, phải xem ngươi đấy."
Sơ Trường Dụ vẫn không lên tiếng. Y cắn răng, đầu ngón tay lạnh toát, run rẩy lật một trang sách.
Cảnh Mục thở dài, coi phản ứng của y là ngầm thừa nhận. Y giơ tay rút quyển sách trong tay Sơ Trường Dụ ném sang một bên, sau đó kéo y vào trong chăn, dùng tư thế ép chặt nhưng không đè lên vết thương, kéo y vào lòng.
Cằm gác lên tóc Sơ Trường Dụ, hắn thở dài nhắm mắt lại.
Lúc này, hắn nghe thấy Sơ Trường Dụ ở trong lòng hắn ủ rũ nói.
"Cảnh Mục, ngươi càng ngày càng vô lại." y nói.
Giọng Sơ Trường Dụ vẫn còn chút nghẹn ngào. Nghe vậy, Cảnh Mục khẽ cười một tiếng, nói "Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được."
"Sơ Trường Dụ." Cảnh Mục hạ giọng nói "Ta hận ngươi ba năm, bây giờ nhìn thấy ngươi, ta lại không hận nổi. Bây giờ ngươi nghĩ ta thế nào cũng được, tóm lại, dù trong lòng ngươi chỉ có quyền lực, không có ta, ta cũng lười so đo. Bây giờ ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ rồi."
Sơ Trường Dụ đau xót trong lòng, nói "Cảnh Mục, ngươi không cần như vậy, thật ra... ngươi đang làm gì vậy!"
Nào ngờ y vừa mở miệng, Cảnh Mục đã nắm tay y, đặt xuống nơi nóng như lửa đốt của hắn.
Sơ Trường Dụ:......
Nghe vậy, Cảnh Mục nhìn y "Hửm?"
Sơ Trường Dụ "...không có gì." y thầm nghĩ, dù sao mọi chuyện cũng đã vậy, y cũng không vội. Đợi sáng mai thức dậy thì nói chuyện này sau.
Sáng hôm sau, Sơ Tầm Chi dậy rất sớm.
Hồ Châu ngày xuân là phong cảnh đẹp nhất, Sơ Tầm Chi dậy sớm, thấy hoa hướng dương trồng dưới bệ cửa sổ nở rộ qua khung cửa sổ. Cô bé hoan hô, tung tăng chạy qua đó, cẩn thận hái mười bông.
Cô bé mặc chuyện ăn cơm, kéo Không Thanh đến tặng hoa cho Sơ Trường Dụ.
Từ lúc Sơ Tầm Chi đến, toàn do Không Thanh chăm sóc cô bé. Cuộc sống ăn ở đều do hắn lo liệu. Thế nên hiện giờ hắn đang ở trong phòng làm bữa sáng cho cô bé.
Sơ Tầm Chi sợ hoa héo, nên mặc kệ bữa sáng, một tay cầm hoa, một tay cầm miếng bánh, gọi Không Thanh cùng đi tìm Sơ Trường Dụ.
Không Thanh hết cách, chỉ đành đồng ý đi cùng. Khi đến trước cửa viện của Sơ Trường Dụ, Sơ Tầm Chi không cho hắn vào.
"Cha nhất định còn chưa dậy!" Sơ Tầm Chi nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, ngọng nghịu nói "Không Thanh ca ca ở đây chờ đi, muội sẽ lén vào cắm hoa trong bình bên giường cha."
Không Thanh đáp lời, thấy cô bé tinh nghịch ôm đóa hoa rón rén đẩy cửa bước vào trong.
Không Thanh đứng trong sân, nhìn bóng lưng của cô bé, thầm nghĩ thiếu gia hiện giờ cuối cùng đã khổ tận cam lai rồi.
Lúc này, cô bé đã trở ra. Tay vẫn cầm bó hoa, cô bé tung tăng lao vào vòng tay Không Thanh, hai bàn tay mũm mĩm che miệng cười khúc khích.
"Sao vậy?" Không Thanh thấy bộ dạng vui vẻ của cô bé cũng cười theo. Hắn xoa đầu Sơ Tầm Chi "Sao không tặng hoa cho cha?"
Sơ Tầm Chi cười khúc khích, ghé vào tai Không Thanh thần bí nói nhỏ "Không Thanh ca ca, vừa rồi muội vào thấy cha và tướng quân ca ca đang ôm nhau ngủ!"
Những lời này như sét đánh giữa trời quang. Nụ cười trên mặt Không Thanh cứng lại, sắc mặt nhất thời không còn màu máu, bờ môi run rẩy.
Mỗi ngày đều có chiến báo từ tiền tuyến, toàn là tin tốt. Chỉ trong vòng hai ba ngày, Cảnh Mục đã đánh Trác Nhân Nhạc về cứ địa phía bắc Hoàng Hà, số phản quân không chạy thoát đều bị bắt gọn.
Tri phủ Hồ Châu cũng từng đến hỏi Sơ Trường Dụ, phải xử trí số tù binh đó thế nào. Sơ Trường Dụ trong lòng không muốn tha, nhưng nếu tàn sát số tù binh đó, e rằng tiếng xấu tàn bạo của mấy người bọn họ sẽ bị ghi vào sử sách.
Sơ Trường Dụ dừng lại, nói với tri phủ Hồ Châu "Nếu là tù binh do vương gia bắt thì cứ nghe theo vương gia xử trí." nói xong, y nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian qua y vất vả quá độ, còn bị thương nặng, thần kinh căng thẳng, tinh thần không tốt lắm, thật sự nên nghỉ ngơi một chút.
Từ ngày hôm đó, mỗi đêm Cảnh Mục đều đến phòng y. Hắn không ăn cơm ở đây, cũng không động vào Sơ Trường Dụ, hắn chỉ ngồi trong phòng y xử lý công vụ. Buổi tối, sau khi Sơ Trường Dụ ngủ say, thì hắn rời đi.
Sơ Trường Dụ ngày càng không thể hiểu hắn.
Tối đó, Sơ Trường Dụ dùng bữa tối xong, không bao lâu sau thì thấy Cảnh Mục về.
Hắn đã thay huyền giáp trên người thành thường phục, nhưng mùi máu tanh nồng trên người hắn khó mà xua tan, hẳn là hắn vừa từ chiến trường về. Sơ Trường Dụ ngồi ở đầu giường đọc sách, thấy hắn đi vào thì ngẩng đầu nhìn.
Cảnh Mục không hề nhìn y, xoay người đi tới bàn làm việc.
Sơ Trường Dụ không lên tiếng, cụp mắt tiếp tục đọc.
Nhất thời trong phòng không ai nói chuyện.
Trầm mặc hồi lâu, Sơ Trường Dụ mới nói "Không biết vương gia xử trí số tù binh kia thế nào?"
Cảnh Mục ngồi trước bàn, quay lưng về phía y, nghe xong cũng không nhúc nhích, như thể không nghe thấy y nói.
Sơ Trường Dụ liếc hắn một cái, chỉ cảm thấy bóng lưng lạnh lùng lãnh đạm, dáng vẻ cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm. Hốc mắt Sơ Trường Dụ hơi chua xót, không nói nữa, cụp mắt tiếp tục đọc sách.
Một lúc sau, y nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Cảnh Mục.
"Sơ Trường Dụ, ngoại trừ quân sự, ngươi không còn gì muốn nói?"
Sơ Trường Dụ dừng một hồi, nói "Người thân của dân chúng trong thành thương vong cũng không ít. Hai ngày nay hẳn đã đối chiếu với danh sách rồi, người nhà của tướng sĩ tử trận..."
Kế đó, y thấy Cảnh Mục đột nhiên từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt trầm xuống đi về phía y. Lời nói của Sơ Trường Dụ dừng lại bên môi, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh Mục đi tới, một gối chống xuống giường, một tay chống vào tường kế bên đầu Sơ Trường Dụ. Hắn nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ, nói "Ngươi thử nói thêm một chữ nữa xem."
Sơ Trường Dụ ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bất kể là ba năm trước hay bây giờ, khi Cảnh Mục vô lại thì y khó mà chống cự. So với dịu dàng ngọt ngào của ba năm trước, Sơ Trường Dụ nhìn Cảnh Mục bây giờ mà trong lòng đau đớn tắc nghẽn lại không biết phải làm sao.
Ánh mắt Cảnh Mục thoáng qua lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn giữ lấy Sơ Trường Dụ, cong khóe môi nói "Đám tù binh đó, ta giết hết rồi."
Đồng tử Sơ Trường Dụ chợt co rút, hai mắt mở to.
Y thấp giọng nói "Cảnh Mục, ngươi điên rồi?"
Nghe vậy, Cảnh Mục chậm rãi cười, một tay chống tường, ép Sơ Trường Dụ giữa mình và tường, một tay siết cằm y, ngón tay cái chà xát mạnh môi y.
"Sơ Trường Dụ, chỉ có những lúc này mới chịu gọi tên ta, phải không?"
Sơ Trường Dụ mặc kệ lời Cảnh Mục nói. Y cau mày, quay mặt sang bên tránh tay của Cảnh Mục, nhưng Cảnh Mục không để y làm vậy. Sơ Trường Dụ không tránh nữa, lạnh giọng nói "Cảnh Mục, số tù binh bị bắt giữ hầu hết đều là nạn nhân Sơn Đông bị xúi giục. Tù binh Di Địch không thể giết hết, huống chi... ưm!"
Nào ngờ Cảnh Mục nhìn y, vốn không để ý lời y nói. Nhân lúc Sơ Trường Dụ đang nói, hắn đưa ngón tay cái vào trong miệng y, đảo qua đảo lại, trêu chọc đầu lưỡi y.
Sơ Trường Dụ sửng sốt, giãy giụa trốn tránh. Nhưng Cảnh Mục đã vây y trong khoảng trống nhỏ hẹp, một tay khác giữ chặt cằm y, khiến y không tránh được.
Cảnh Mục vừa chơi đùa với chiếc lưỡi mềm mại, vừa sáp đến gần, nghiến răng lạnh giọng nói "Ngươi lấy tư cách gì quản ta? Đám người đó, ta muốn giết thì giết."
Sơ Trường Dụ ngơ ngác nhìn Cảnh Mục.
"Có sức lo lắng cho bọn chúng, hẳn là vết thương hồi phục khá tốt." Cảnh Mục cong môi, đầu ngón tay đè lưỡi y "Đã vậy, sao không làm chuyện khác lấy lòng cấp trên, để 'cứu' đám tù binh kia, hửm?"
Cảnh Mục nhìn y chằm chằm, trên mặt thì cười, nhưng hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Hắn nói tiếp "Dù sao trong lòng Sơ đại nhân ngoài dân chúng thì chẳng có gì cả. Ta thì khác, trong lòng ta chỉ có Sơ đại nhân. Nếu Sơ đại nhân muốn khuyên ta đừng giết, phải đổi một cách khuyên khác."
Lời của Cảnh Mục đâm mạnh vào trái tim y, làm y không kịp trở tay. Sơ Trường Dụ muốn nói chuyện, Cảnh Mục lại dùng động tác trêu đùa khiêu khích đầu lưỡi, làm y không nói được gì.
Bất chợt đầu mũi y chua xót. Tuyến lệ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của y, nước mắt tức thì làm mờ tầm nhìn của y.
Y ấm ức, tủi thân đến nỗi tim xoắn lại.
Y không muốn Cảnh Mục giết tù binh là vì tốt cho Cảnh Mục. Từ xưa đến nay, các tướng lĩnh tàn sát khát máu đều không có kết cục tốt đẹp. Số tù binh đó đã đầu hàng, chiêu hàng là lẽ đương nhiên. Dù sao họ cũng là con dân Đại Khải, nếu Cảnh Mục giết hết bọn họ, sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của người đời.
Cảnh Mục thấy y nước mắt lưng tròng, lập tức nhíu mày. Hắn dừng lại động tác đang làm, nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ.
Mỗi ngày hắn đều đến gặp y, thấy y sẽ an lòng, nhưng đồng thời lại cảm thấy đau khổ không thể tả. Đặc biệt là thấy vẻ mặt bình tĩnh của Sơ Trường Dụ, nghe giọng nói trầm tĩnh của y, Cảnh Mục cảm thấy từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn chịu khổ.
Hắn không thể khống chế xúc động tàn bạo trong cơ thể, muốn tàn nhẫn bắt nạt y. Nhưng hắn sợ sẽ làm y đau nên không làm được.
Cảnh Mục mím môi, nhìn Sơ Trường Dụ hai mắt đẫm lệ hung hăng nhìn mình. Cảnh Mục trong lòng tức giận nghĩ, bỏ đi, người này không phải vẫn luôn có thái độ này sao? Bây giờ bị bắt nạt đến rơi nước mắt, chẳng phải vẫn là bộ dạng lãnh đạm như trước sao.
Hắn rút tay về, cúi đầu hôn lên mắt và môi thấm vị mặn của Sơ Trường Dụ. Hắn thấp giọng nói "Khóc cái gì, gạt ngươi thôi, không giết ai cả."
Nói xong, hắn xoay người cởi giày, đẩy Sơ Trường Dụ vào trong, chen chúc trên giường với y. Sơ Trường Dụ ngồi đó, hắn gối đầu lên hông y nói "Ta đã điều bọn họ đến các bộ khác nhau, có người trông chừng bọn họ. Mấy ngày nữa ta lên phía Bắc diệt Trác Nhân Nhạc, giữ bọn họ lại vẫn còn có ích."
Sơ Trường Dụ không lên tiếng. Đôi mắt y hơi đỏ, cố kìm những giọt nước mắt sót lại. Y siết chặt quyển sách trong tay, vò nát tờ giấy.
Bên kia, Cảnh Mục giơ tay vây lấy y, tiếp tục nói "Từ hôm nay, ta sẽ ở đây. Ta vẫn còn giữ danh sách của số tù binh đó, Sơ Trường Dụ, sống chết của bọn họ, phải xem ngươi đấy."
Sơ Trường Dụ vẫn không lên tiếng. Y cắn răng, đầu ngón tay lạnh toát, run rẩy lật một trang sách.
Cảnh Mục thở dài, coi phản ứng của y là ngầm thừa nhận. Y giơ tay rút quyển sách trong tay Sơ Trường Dụ ném sang một bên, sau đó kéo y vào trong chăn, dùng tư thế ép chặt nhưng không đè lên vết thương, kéo y vào lòng.
Cằm gác lên tóc Sơ Trường Dụ, hắn thở dài nhắm mắt lại.
Lúc này, hắn nghe thấy Sơ Trường Dụ ở trong lòng hắn ủ rũ nói.
"Cảnh Mục, ngươi càng ngày càng vô lại." y nói.
Giọng Sơ Trường Dụ vẫn còn chút nghẹn ngào. Nghe vậy, Cảnh Mục khẽ cười một tiếng, nói "Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được."
"Sơ Trường Dụ." Cảnh Mục hạ giọng nói "Ta hận ngươi ba năm, bây giờ nhìn thấy ngươi, ta lại không hận nổi. Bây giờ ngươi nghĩ ta thế nào cũng được, tóm lại, dù trong lòng ngươi chỉ có quyền lực, không có ta, ta cũng lười so đo. Bây giờ ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ rồi."
Sơ Trường Dụ đau xót trong lòng, nói "Cảnh Mục, ngươi không cần như vậy, thật ra... ngươi đang làm gì vậy!"
Nào ngờ y vừa mở miệng, Cảnh Mục đã nắm tay y, đặt xuống nơi nóng như lửa đốt của hắn.
Sơ Trường Dụ:......
Nghe vậy, Cảnh Mục nhìn y "Hửm?"
Sơ Trường Dụ "...không có gì." y thầm nghĩ, dù sao mọi chuyện cũng đã vậy, y cũng không vội. Đợi sáng mai thức dậy thì nói chuyện này sau.
Sáng hôm sau, Sơ Tầm Chi dậy rất sớm.
Hồ Châu ngày xuân là phong cảnh đẹp nhất, Sơ Tầm Chi dậy sớm, thấy hoa hướng dương trồng dưới bệ cửa sổ nở rộ qua khung cửa sổ. Cô bé hoan hô, tung tăng chạy qua đó, cẩn thận hái mười bông.
Cô bé mặc chuyện ăn cơm, kéo Không Thanh đến tặng hoa cho Sơ Trường Dụ.
Từ lúc Sơ Tầm Chi đến, toàn do Không Thanh chăm sóc cô bé. Cuộc sống ăn ở đều do hắn lo liệu. Thế nên hiện giờ hắn đang ở trong phòng làm bữa sáng cho cô bé.
Sơ Tầm Chi sợ hoa héo, nên mặc kệ bữa sáng, một tay cầm hoa, một tay cầm miếng bánh, gọi Không Thanh cùng đi tìm Sơ Trường Dụ.
Không Thanh hết cách, chỉ đành đồng ý đi cùng. Khi đến trước cửa viện của Sơ Trường Dụ, Sơ Tầm Chi không cho hắn vào.
"Cha nhất định còn chưa dậy!" Sơ Tầm Chi nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, ngọng nghịu nói "Không Thanh ca ca ở đây chờ đi, muội sẽ lén vào cắm hoa trong bình bên giường cha."
Không Thanh đáp lời, thấy cô bé tinh nghịch ôm đóa hoa rón rén đẩy cửa bước vào trong.
Không Thanh đứng trong sân, nhìn bóng lưng của cô bé, thầm nghĩ thiếu gia hiện giờ cuối cùng đã khổ tận cam lai rồi.
Lúc này, cô bé đã trở ra. Tay vẫn cầm bó hoa, cô bé tung tăng lao vào vòng tay Không Thanh, hai bàn tay mũm mĩm che miệng cười khúc khích.
"Sao vậy?" Không Thanh thấy bộ dạng vui vẻ của cô bé cũng cười theo. Hắn xoa đầu Sơ Tầm Chi "Sao không tặng hoa cho cha?"
Sơ Tầm Chi cười khúc khích, ghé vào tai Không Thanh thần bí nói nhỏ "Không Thanh ca ca, vừa rồi muội vào thấy cha và tướng quân ca ca đang ôm nhau ngủ!"
Những lời này như sét đánh giữa trời quang. Nụ cười trên mặt Không Thanh cứng lại, sắc mặt nhất thời không còn màu máu, bờ môi run rẩy.