Chương 71
Khi Triệu Lãng Chi bước vào sân trong phủ đệ của Đới Văn Lương, thấy hắn đang ngẩng đầu nhìn mười con bồ câu mình nuôi.
Ban đầu sau khi Sơ Trường Dụ đi được vài ngày, Lý thị không biết làm sao mà biết hắn vớt hai con bồ câu về nhà, bà bèn gửi cho hắn mười con bồ câu của Sơ Trường Triệt. Vốn Đới Văn Lương muốn bồ câu để làm thịt, nhưng nuôi một thời gian thì thấy thú vị nên không giết nữa, giữ tất cả lại để nuôi.
Trời hôm đó trong xanh, đàn bồ câu trắng xám đang bay lượn trên không rất đẹp. Đới Văn Lương một tay cầm ấm trà nhỏ, khoanh chân ngồi đó nhìn bồ câu, nhất thời không để ý tới Triệu Lãng Chi.
Triệu Lãng Chi cũng không bước tới, chỉ đứng đó nhìn Đới Văn Lương.
Lần đầu tiên gã gặp Đới Văn Lương, cũng là một ngày đẹp trời không mây. Gã biết người bằng hữu này của Sơ Trường Dụ ngu ngốc nên muốn lợi dụng hắn để tiếp cận Sơ Trường Dụ.
Khi đó, Đới Văn Lương cũng ngẩng đầu thế này, nhìn chằm chằm bồ câu trên trời, sai hạ nhân Sơ gia đi bắt hai con cho hắn.
Bất giác, gã đã làm quan ghi chép cho Đới Văn Lương ba năm rồi.
Mới đầu gã cảm thấy người này ngu ngốc, nhưng càng về sau càng cảm thấy hắn đơn thuần sạch sẽ, tự do phóng khoáng. Giống như trải qua hai kiếp, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời thật sự, gã cảm thấy quá chói mắt, nhưng lại không nhịn được đi về phía ánh sáng.
Đới Văn Lương ngửa cổ nhìn trời hồi lâu, càng nhìn càng thấy mười bảo bối mà hắn nuôi vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh.
Lúc hắn cúi xuống thì cổ đau nhức. Hắn đang định đưa tay xoa gáy thì một bàn tay đặt lên gáy hắn xoa nhẹ vài lần.
Đới Văn Lương ngẩng đầu, thấy Triệu Lãng Chi đang đứng phía sau.
Đầu óc Đới Văn Lương rất đơn giản, không hề cảm thấy bàn tay của Triệu Lãng Chi có gì không ổn. Hắn thấy Triệu Lãng Chi thì tươi cười nhảy xuống bệ đá.
Hắn lấy một con bồ câu già ra khỏi lồng rồi đặt nó xuống đất, dẫn dụ mười con bồ câu đáp xuống, đồng thời mỉm cười chào hỏi Triệu Lãng Chi.
"Quang Đình đến rồi?" hắn cầm một con bồ câu dưới đất, vuốt bộ lông sáng bóng, rồi nhét vào lồng.
"Ừ, hôm nay không có việc, nên tới đây dạo." Triệu Lãng Chi đứng một bên cười nói.
"Mấy ngày nữa là ngươi phải thi cử rồi, sao không ở nhà đọc thêm sách?" Đới Văn Lương hỏi "Lúc Kính Thần tham gia khoa cử, đã đóng cửa bế quan ba tháng, đến tìm đệ ấy mà đệ ấy cũng không gặp."
Triệu Lãng Chi cười sâu xa, nói "Ta nào dám so với Sơ tam lang."
Đới Văn Lương đóng cửa lồng bồ câu lại, nghiêng người nhìn qua lồng, cười nói "Sao lại không so được. Biết đâu sau năm nay, ta sẽ có hai người bằng hữu là Trạng Nguyên?" nghĩ như vậy, Đới Văn Lương cười ha hả "Vậy thì quá hãnh diện rồi!"
Triệu Lãng Chi cau mày, không hiểu sao trong lòng gã không muốn Đới Văn Lương so mình với Sơ Trường Dụ.
Sau đó, gã nghe Đới Văn Lương lẩm bẩm "Nói ra thì, ta đã mấy tháng không có tin tức của Kính Thần rồi. Hai ngày trước, Cảnh Mục đã dẫn quân xuống phía Nam dẹp thổ phỉ, hẳn là hiện giờ Sơn Đông rất loạn, cũng không biết có ảnh hưởng đến Hồ Châu không."
Triệu Lãng Chi không khỏi chột dạ.
Biến đám thổ phỉ Sơn Đông thành phản quân vốn là kế hoạch của gã, phản quân tiến về phía Nam đánh chiếm Hồ Châu cũng nằm trong kế hoạch.
Gã âm thầm vạch kế hoạch trong suốt một năm, còn sợ sẽ kinh động đến Cảnh Mục. Bây giờ kế hoạch đã sắp thành, thù kiếp trước sắp được báo, gã đáng lẽ nên vui vẻ.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của Đới Văn Lương... gã chợt không vui nổi.
Nếu Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục không sống lại, gã sẽ bỏ qua. Nhưng hai người này dùng máu của gã để sống lại. Hiện giờ hai người này còn đang sống tốt, nỗi nhục kiếp trước không thể không trả.
Một lúc sau, Triệu Lãng Chi vô tình lên tiếng "Sơ tam công tử sẽ không sao đâu. Nếu Sơ tam công tử xảy ra chuyện, ngươi sẽ rất đau lòng phải không?"
Lúc Đới Văn Lương rời lồng bồ câu đứng thẳng dậy, thì nghe thấy mấy lời Triệu Lãng Chi nói, không suy nghĩ gì đã giơ tay đánh mạnh vào cánh tay của Triệu Lãng Chi.
"Nói gì đó, không được nói bậy!" Đới Văn Lương tức thì nói "Nói như vậy rất xui xẻo."
Triệu Lãng Chi nghe vậy, lẽ ra trên mặt phải cười mới đúng, nhưng trong lòng chợt thấy lạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Sơ Trường Dụ canh giữ cổng thành suốt bốn ngày không ngủ.
Từ khi Trác Nhân Nhạc ra lệnh công thành vào đêm đó, đám phản quân liên tục tấn công.
Trác Nhân Nhạc ghi hận hai cuộc đột kích của Sơ Trường Dụ, lần thứ nhất qua sông làm gã tổn thất một lượng lớn nhân mã, lần thứ hai khi đàm phám với sứ giả thì đốt quân doanh của gã.
Điều đáng hận hơn là bản thân gã lại không có lý do chính đáng. Không có Sơ Trường Dụ, gã tạm dựng lãnh thổ thì dễ, thay đổi triều đại thì khó.
Thế nên hai ngày qua, trong quân của Trác Nhân Nhạc đã lan truyền tin đồn Sơ Trường Dụ bị tà thuật của Càn Ninh đế trong cung mê hoặc, chỉ khi công phá thành Hồ Châu, cứu được Sơ Trường Dụ, mới có thể phá giải.
Vì vậy, đám phản quân được khích lệ giống như phát điên, liều mạng công thành Hồ Châu.
Hai ngày trước, vật tư trong thành Hồ Châu còn đủ, Sơ Trường Dụ vẫn còn chống chọi được. Nhưng đến ngày thứ ba, cung tiễn đã gần hết. Họ chỉ đành thả đá xuống tường thành để đánh lui kẻ địch. Trong số những lần đó, có lần không ngăn được, Sơ Trường Dụ hạ lệnh đổ nhiên liệu, thả một mồi lửa thiêu chết rất nhiều phản quân dưới thành.
Nhưng nhiên liệu sẽ sớm cạn kiệt khi phải đối mặt với từng đợt tấn công không ngừng của phản quân.
Mấy ngày trước, Sơ Trường Dụ vô cùng mệt mỏi, thỉnh thoảng mới chợp mắt được một chút, đến ngày thứ tư thì đầu óc ong ong, hoa mắt chóng mặt, không thể ngủ được.
Mấy ngày qua, không ít phản quân có thể leo lên tường thành. Binh sĩ thủ thành chém giết với bọn chúng rồi ném xác xuống. Lúc này trên tường thành nồng nặc mùi máu tanh, tường thành nhuốm màu đỏ sẫm.
Dần dà ngày càng có nhiều phản quân trèo lên tường thành. Bọn chúng nối tiếp từng đợt xông lên, chiến trường chuyển từ dưới thành lên trên đầu thành. Binh sĩ thủ thành tổn thất rất nhiều, ngày càng nhiều thi thể được vận chuyển về thành.
Người chết ngày càng nhiều, thành Hồ Châu cũng sắp không thủ được nữa.
Cảm giác tuyệt vọng mạnh mẽ bao trùm toàn bộ Hồ Châu.
Ngày thứ tư, trời bắt đầu mưa nhẹ. Nhiên liệu còn dư không thể sử dụng, Sơ Trường Dụ đếm số đá và binh sĩ còn lại, hàng mày cau lại.
Bốn ngày qua vết thương của Sơ Trường Dụ bị rách nhiều lần, hơn nữa y không được nghỉ ngơi tốt nên liên tục phát sốt nhẹ. Đến sáng nay, khí lạnh tràn về, y cảm thấy hơi chóng mặt.
Sơ Trường Dụ không thể hiện ra bên ngoài. Lúc này trận chiến tạm dừng, phản quân công thành thất bại tạm thời lui về nghỉ ngơi, binh sĩ trên tường thành đang lặng lẽ vận chuyển thi thể bằng hữu về. Sơ Trường Dụ ngồi trên tường thành mục nát, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm quanh người.
Y nhìn binh sĩ xung quanh mình. Lúc này, sĩ khí của quân phòng thủ tụt xuống rất thấp. Nhìn đâu cũng thấy tàn binh bại tướng, tiếng khóc than thỉnh thoảng lọt vào tai Sơ Trường Dụ.
Số binh sĩ này không thể chịu thêm trận chiến nào nữa.
Sơ Trường Dụ ngồi đó, nét mặt không cảm xúc. Những lá cờ cắm trên thành rách tươm, dải vải rách tung bay trong gió.
"Sơ đại nhân." tri phủ Hồ Châu mới qua mấy ngày như già đi mười tuổi. Giọng ông hơi yếu, không còn quan tâm cảnh tượng đẫm máu, đứng cạnh Sơ Trường Dụ nói "Tướng quân của quân phòng thủ về rồi... không mượn được binh, dọc đường đội thị vệ bị chặn giết mấy lần, vừa mới về... chỉ còn tướng quân và hai người khác."
Sơ Trường Dụ ừm một tiếng, giọng khàn khàn lạnh lẽo.
"Chúng ta... chúng ta còn có thể chống đỡ bao lâu?" tri phủ Hồ Châu hỏi.
"Thương vong của phản quân gần một nửa, nhưng binh sĩ của chúng ta cũng tổn thất bốn phần." Sơ Trường Dụ trầm giọng nói "Cung tiễn gần hết, trang bị phòng thủ còn lại có lẽ chỉ dùng được hai ngày. Nếu mưa không ngừng..." y ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
"Một ngày cũng không chống đỡ được."
Tri phủ Hồ Châu tức thì rơi lệ.
Sơ Trường Dụ nhìn trời, thở dài nói "Là Sơ mỗ bất tài, không bảo vệ được dân chúng Hồ Châu."
"Sơ đại nhân..." tri phủ Hồ Châu nghẹn ngào nói "Ngài đã cố hết sức rồi, cố hết sức rồi." ông lau nước mắt nói "Chỉ thương cho dân chúng Hồ Châu, mới an ổn sống được hai năm..."
Nói đến đây, ông khóc không thành tiếng, ngã xuống đất lớn tiếng khóc.
Hầu hết những người thủ thành này đều lớn lên tại Hồ Châu, chưa từng trải qua trận chiến đẫm máu như vậy. Sơ Trường Dụ thấy tất cả, thấy có người sợ máu, có người sợ chết, thế nhưng phải cầm vũ khí bước lên tường thành.
Mà Sơ Trường Dụ không thể cứu được họ. Y trơ mắt bất lực nhìn họ chết, nhìn trong thành vợ con ly tán, nhà mất người vong.
Sơ Trường Dụ cảm thấy Hồ Châu không chống đỡ được nữa, mình cũng không chống đỡ được nữa.
Nhưng y không khóc được. Y nhìn lên bầu trời xám xịt, chợt cảm nhận được sự nhẹ nhõm vì đi đến đường cùng, không còn gì phải sợ. Y nhìn mây đen trên trời hồi lâu không nói gì.
Y thầm quyết định.
"Trịnh đại nhân." Sơ Trường Dụ khàn giọng nói "Ta cần ông giúp ta làm thêm một chuyện."
Tri phủ Hồ Châu cố nén nước mắt, ừm một tiếng.
"Hiện giờ Hồ Châu sắp thất thủ." Sơ Trường Dụ nhìn bầu trời, giọng cực kỳ bình tĩnh "Sơ mỗ không thể nhìn cả thành Hồ Châu nạp mạng."
Nói tới đây, y tiếp tục "Ông truyền tin xuống, nói ba canh giờ sau, Sơ Trường Dụ bằng lòng quy thuận Trác tướng quân. Trong ba canh giờ này, ông tập hợp quân dân ở cửa sau thành Hồ Châu, chỉ để lại hai trăm người, mang theo số cung tiễn cuối cùng, ẩn nấp hai bên cổng thành."
Nghe vậy, tri phủ Hồ Châu ngây người nhìn y.
"Khi đó, Sơ mỗ sẽ nghênh đón Trác tướng quân, đợi Trác Nhân Nguyệt vào thành thì ám sát gã. Dù chuyện thành hay bại, đến lúc đó đều sẽ mở cổng thành cho mọi người chạy về phía Nam trước, ngày sau thế nào thì lại tính tiếp."
Tri phủ Hồ Châu nước mắt lưng tròng kinh ngạc.
Nói tóm lại... đây là đang dùng bản thân làm mồi nhử để đổi lấy cơ hội trốn thoát cho mọi người trong thành.
Đến lúc đó, dù chuyện thành hay bại, Sơ Trường Dụ... đều sẽ không thể sống.
Tri phủ Hồ Châu hiểu ra thì đau khổ lắc đầu.
"Sơ đại nhân, chúng ta có thể kiên trì thêm hai ngày, mưa nhất định sẽ tạnh!"
Sơ Trường Dụ cười nhạt "Vậy hai ngày sau thì sao? Không biết khi nào viện binh triều đình sẽ đến, binh ở các châu quận khác, lại điều không được."
Nói đến đây, y không đợi tri phủ Hồ Châu lên tiếng đã nói tiếp.
"Hồ Châu đã quá nhiều người chết." Sơ Trường Dụ nhàn nhạt nói "Hơn nữa, số binh sĩ này phần lớn không biết võ công. Chờ quân địch công phá cổng thành, bọn họ sẽ không có sức chống trả."
Y nhìn lên bầu trời nói "Quá nhiều người chết trước mặt Sơ mỗ rồi. Dù Sơ mỗ có lòng dạ sắt đá, cũng không thể buông trôi bỏ mặc."
Ban đầu sau khi Sơ Trường Dụ đi được vài ngày, Lý thị không biết làm sao mà biết hắn vớt hai con bồ câu về nhà, bà bèn gửi cho hắn mười con bồ câu của Sơ Trường Triệt. Vốn Đới Văn Lương muốn bồ câu để làm thịt, nhưng nuôi một thời gian thì thấy thú vị nên không giết nữa, giữ tất cả lại để nuôi.
Trời hôm đó trong xanh, đàn bồ câu trắng xám đang bay lượn trên không rất đẹp. Đới Văn Lương một tay cầm ấm trà nhỏ, khoanh chân ngồi đó nhìn bồ câu, nhất thời không để ý tới Triệu Lãng Chi.
Triệu Lãng Chi cũng không bước tới, chỉ đứng đó nhìn Đới Văn Lương.
Lần đầu tiên gã gặp Đới Văn Lương, cũng là một ngày đẹp trời không mây. Gã biết người bằng hữu này của Sơ Trường Dụ ngu ngốc nên muốn lợi dụng hắn để tiếp cận Sơ Trường Dụ.
Khi đó, Đới Văn Lương cũng ngẩng đầu thế này, nhìn chằm chằm bồ câu trên trời, sai hạ nhân Sơ gia đi bắt hai con cho hắn.
Bất giác, gã đã làm quan ghi chép cho Đới Văn Lương ba năm rồi.
Mới đầu gã cảm thấy người này ngu ngốc, nhưng càng về sau càng cảm thấy hắn đơn thuần sạch sẽ, tự do phóng khoáng. Giống như trải qua hai kiếp, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời thật sự, gã cảm thấy quá chói mắt, nhưng lại không nhịn được đi về phía ánh sáng.
Đới Văn Lương ngửa cổ nhìn trời hồi lâu, càng nhìn càng thấy mười bảo bối mà hắn nuôi vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh.
Lúc hắn cúi xuống thì cổ đau nhức. Hắn đang định đưa tay xoa gáy thì một bàn tay đặt lên gáy hắn xoa nhẹ vài lần.
Đới Văn Lương ngẩng đầu, thấy Triệu Lãng Chi đang đứng phía sau.
Đầu óc Đới Văn Lương rất đơn giản, không hề cảm thấy bàn tay của Triệu Lãng Chi có gì không ổn. Hắn thấy Triệu Lãng Chi thì tươi cười nhảy xuống bệ đá.
Hắn lấy một con bồ câu già ra khỏi lồng rồi đặt nó xuống đất, dẫn dụ mười con bồ câu đáp xuống, đồng thời mỉm cười chào hỏi Triệu Lãng Chi.
"Quang Đình đến rồi?" hắn cầm một con bồ câu dưới đất, vuốt bộ lông sáng bóng, rồi nhét vào lồng.
"Ừ, hôm nay không có việc, nên tới đây dạo." Triệu Lãng Chi đứng một bên cười nói.
"Mấy ngày nữa là ngươi phải thi cử rồi, sao không ở nhà đọc thêm sách?" Đới Văn Lương hỏi "Lúc Kính Thần tham gia khoa cử, đã đóng cửa bế quan ba tháng, đến tìm đệ ấy mà đệ ấy cũng không gặp."
Triệu Lãng Chi cười sâu xa, nói "Ta nào dám so với Sơ tam lang."
Đới Văn Lương đóng cửa lồng bồ câu lại, nghiêng người nhìn qua lồng, cười nói "Sao lại không so được. Biết đâu sau năm nay, ta sẽ có hai người bằng hữu là Trạng Nguyên?" nghĩ như vậy, Đới Văn Lương cười ha hả "Vậy thì quá hãnh diện rồi!"
Triệu Lãng Chi cau mày, không hiểu sao trong lòng gã không muốn Đới Văn Lương so mình với Sơ Trường Dụ.
Sau đó, gã nghe Đới Văn Lương lẩm bẩm "Nói ra thì, ta đã mấy tháng không có tin tức của Kính Thần rồi. Hai ngày trước, Cảnh Mục đã dẫn quân xuống phía Nam dẹp thổ phỉ, hẳn là hiện giờ Sơn Đông rất loạn, cũng không biết có ảnh hưởng đến Hồ Châu không."
Triệu Lãng Chi không khỏi chột dạ.
Biến đám thổ phỉ Sơn Đông thành phản quân vốn là kế hoạch của gã, phản quân tiến về phía Nam đánh chiếm Hồ Châu cũng nằm trong kế hoạch.
Gã âm thầm vạch kế hoạch trong suốt một năm, còn sợ sẽ kinh động đến Cảnh Mục. Bây giờ kế hoạch đã sắp thành, thù kiếp trước sắp được báo, gã đáng lẽ nên vui vẻ.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của Đới Văn Lương... gã chợt không vui nổi.
Nếu Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục không sống lại, gã sẽ bỏ qua. Nhưng hai người này dùng máu của gã để sống lại. Hiện giờ hai người này còn đang sống tốt, nỗi nhục kiếp trước không thể không trả.
Một lúc sau, Triệu Lãng Chi vô tình lên tiếng "Sơ tam công tử sẽ không sao đâu. Nếu Sơ tam công tử xảy ra chuyện, ngươi sẽ rất đau lòng phải không?"
Lúc Đới Văn Lương rời lồng bồ câu đứng thẳng dậy, thì nghe thấy mấy lời Triệu Lãng Chi nói, không suy nghĩ gì đã giơ tay đánh mạnh vào cánh tay của Triệu Lãng Chi.
"Nói gì đó, không được nói bậy!" Đới Văn Lương tức thì nói "Nói như vậy rất xui xẻo."
Triệu Lãng Chi nghe vậy, lẽ ra trên mặt phải cười mới đúng, nhưng trong lòng chợt thấy lạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Sơ Trường Dụ canh giữ cổng thành suốt bốn ngày không ngủ.
Từ khi Trác Nhân Nhạc ra lệnh công thành vào đêm đó, đám phản quân liên tục tấn công.
Trác Nhân Nhạc ghi hận hai cuộc đột kích của Sơ Trường Dụ, lần thứ nhất qua sông làm gã tổn thất một lượng lớn nhân mã, lần thứ hai khi đàm phám với sứ giả thì đốt quân doanh của gã.
Điều đáng hận hơn là bản thân gã lại không có lý do chính đáng. Không có Sơ Trường Dụ, gã tạm dựng lãnh thổ thì dễ, thay đổi triều đại thì khó.
Thế nên hai ngày qua, trong quân của Trác Nhân Nhạc đã lan truyền tin đồn Sơ Trường Dụ bị tà thuật của Càn Ninh đế trong cung mê hoặc, chỉ khi công phá thành Hồ Châu, cứu được Sơ Trường Dụ, mới có thể phá giải.
Vì vậy, đám phản quân được khích lệ giống như phát điên, liều mạng công thành Hồ Châu.
Hai ngày trước, vật tư trong thành Hồ Châu còn đủ, Sơ Trường Dụ vẫn còn chống chọi được. Nhưng đến ngày thứ ba, cung tiễn đã gần hết. Họ chỉ đành thả đá xuống tường thành để đánh lui kẻ địch. Trong số những lần đó, có lần không ngăn được, Sơ Trường Dụ hạ lệnh đổ nhiên liệu, thả một mồi lửa thiêu chết rất nhiều phản quân dưới thành.
Nhưng nhiên liệu sẽ sớm cạn kiệt khi phải đối mặt với từng đợt tấn công không ngừng của phản quân.
Mấy ngày trước, Sơ Trường Dụ vô cùng mệt mỏi, thỉnh thoảng mới chợp mắt được một chút, đến ngày thứ tư thì đầu óc ong ong, hoa mắt chóng mặt, không thể ngủ được.
Mấy ngày qua, không ít phản quân có thể leo lên tường thành. Binh sĩ thủ thành chém giết với bọn chúng rồi ném xác xuống. Lúc này trên tường thành nồng nặc mùi máu tanh, tường thành nhuốm màu đỏ sẫm.
Dần dà ngày càng có nhiều phản quân trèo lên tường thành. Bọn chúng nối tiếp từng đợt xông lên, chiến trường chuyển từ dưới thành lên trên đầu thành. Binh sĩ thủ thành tổn thất rất nhiều, ngày càng nhiều thi thể được vận chuyển về thành.
Người chết ngày càng nhiều, thành Hồ Châu cũng sắp không thủ được nữa.
Cảm giác tuyệt vọng mạnh mẽ bao trùm toàn bộ Hồ Châu.
Ngày thứ tư, trời bắt đầu mưa nhẹ. Nhiên liệu còn dư không thể sử dụng, Sơ Trường Dụ đếm số đá và binh sĩ còn lại, hàng mày cau lại.
Bốn ngày qua vết thương của Sơ Trường Dụ bị rách nhiều lần, hơn nữa y không được nghỉ ngơi tốt nên liên tục phát sốt nhẹ. Đến sáng nay, khí lạnh tràn về, y cảm thấy hơi chóng mặt.
Sơ Trường Dụ không thể hiện ra bên ngoài. Lúc này trận chiến tạm dừng, phản quân công thành thất bại tạm thời lui về nghỉ ngơi, binh sĩ trên tường thành đang lặng lẽ vận chuyển thi thể bằng hữu về. Sơ Trường Dụ ngồi trên tường thành mục nát, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm quanh người.
Y nhìn binh sĩ xung quanh mình. Lúc này, sĩ khí của quân phòng thủ tụt xuống rất thấp. Nhìn đâu cũng thấy tàn binh bại tướng, tiếng khóc than thỉnh thoảng lọt vào tai Sơ Trường Dụ.
Số binh sĩ này không thể chịu thêm trận chiến nào nữa.
Sơ Trường Dụ ngồi đó, nét mặt không cảm xúc. Những lá cờ cắm trên thành rách tươm, dải vải rách tung bay trong gió.
"Sơ đại nhân." tri phủ Hồ Châu mới qua mấy ngày như già đi mười tuổi. Giọng ông hơi yếu, không còn quan tâm cảnh tượng đẫm máu, đứng cạnh Sơ Trường Dụ nói "Tướng quân của quân phòng thủ về rồi... không mượn được binh, dọc đường đội thị vệ bị chặn giết mấy lần, vừa mới về... chỉ còn tướng quân và hai người khác."
Sơ Trường Dụ ừm một tiếng, giọng khàn khàn lạnh lẽo.
"Chúng ta... chúng ta còn có thể chống đỡ bao lâu?" tri phủ Hồ Châu hỏi.
"Thương vong của phản quân gần một nửa, nhưng binh sĩ của chúng ta cũng tổn thất bốn phần." Sơ Trường Dụ trầm giọng nói "Cung tiễn gần hết, trang bị phòng thủ còn lại có lẽ chỉ dùng được hai ngày. Nếu mưa không ngừng..." y ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
"Một ngày cũng không chống đỡ được."
Tri phủ Hồ Châu tức thì rơi lệ.
Sơ Trường Dụ nhìn trời, thở dài nói "Là Sơ mỗ bất tài, không bảo vệ được dân chúng Hồ Châu."
"Sơ đại nhân..." tri phủ Hồ Châu nghẹn ngào nói "Ngài đã cố hết sức rồi, cố hết sức rồi." ông lau nước mắt nói "Chỉ thương cho dân chúng Hồ Châu, mới an ổn sống được hai năm..."
Nói đến đây, ông khóc không thành tiếng, ngã xuống đất lớn tiếng khóc.
Hầu hết những người thủ thành này đều lớn lên tại Hồ Châu, chưa từng trải qua trận chiến đẫm máu như vậy. Sơ Trường Dụ thấy tất cả, thấy có người sợ máu, có người sợ chết, thế nhưng phải cầm vũ khí bước lên tường thành.
Mà Sơ Trường Dụ không thể cứu được họ. Y trơ mắt bất lực nhìn họ chết, nhìn trong thành vợ con ly tán, nhà mất người vong.
Sơ Trường Dụ cảm thấy Hồ Châu không chống đỡ được nữa, mình cũng không chống đỡ được nữa.
Nhưng y không khóc được. Y nhìn lên bầu trời xám xịt, chợt cảm nhận được sự nhẹ nhõm vì đi đến đường cùng, không còn gì phải sợ. Y nhìn mây đen trên trời hồi lâu không nói gì.
Y thầm quyết định.
"Trịnh đại nhân." Sơ Trường Dụ khàn giọng nói "Ta cần ông giúp ta làm thêm một chuyện."
Tri phủ Hồ Châu cố nén nước mắt, ừm một tiếng.
"Hiện giờ Hồ Châu sắp thất thủ." Sơ Trường Dụ nhìn bầu trời, giọng cực kỳ bình tĩnh "Sơ mỗ không thể nhìn cả thành Hồ Châu nạp mạng."
Nói tới đây, y tiếp tục "Ông truyền tin xuống, nói ba canh giờ sau, Sơ Trường Dụ bằng lòng quy thuận Trác tướng quân. Trong ba canh giờ này, ông tập hợp quân dân ở cửa sau thành Hồ Châu, chỉ để lại hai trăm người, mang theo số cung tiễn cuối cùng, ẩn nấp hai bên cổng thành."
Nghe vậy, tri phủ Hồ Châu ngây người nhìn y.
"Khi đó, Sơ mỗ sẽ nghênh đón Trác tướng quân, đợi Trác Nhân Nguyệt vào thành thì ám sát gã. Dù chuyện thành hay bại, đến lúc đó đều sẽ mở cổng thành cho mọi người chạy về phía Nam trước, ngày sau thế nào thì lại tính tiếp."
Tri phủ Hồ Châu nước mắt lưng tròng kinh ngạc.
Nói tóm lại... đây là đang dùng bản thân làm mồi nhử để đổi lấy cơ hội trốn thoát cho mọi người trong thành.
Đến lúc đó, dù chuyện thành hay bại, Sơ Trường Dụ... đều sẽ không thể sống.
Tri phủ Hồ Châu hiểu ra thì đau khổ lắc đầu.
"Sơ đại nhân, chúng ta có thể kiên trì thêm hai ngày, mưa nhất định sẽ tạnh!"
Sơ Trường Dụ cười nhạt "Vậy hai ngày sau thì sao? Không biết khi nào viện binh triều đình sẽ đến, binh ở các châu quận khác, lại điều không được."
Nói đến đây, y không đợi tri phủ Hồ Châu lên tiếng đã nói tiếp.
"Hồ Châu đã quá nhiều người chết." Sơ Trường Dụ nhàn nhạt nói "Hơn nữa, số binh sĩ này phần lớn không biết võ công. Chờ quân địch công phá cổng thành, bọn họ sẽ không có sức chống trả."
Y nhìn lên bầu trời nói "Quá nhiều người chết trước mặt Sơ mỗ rồi. Dù Sơ mỗ có lòng dạ sắt đá, cũng không thể buông trôi bỏ mặc."