Chương 53
Sơ Trường Dụ không ngờ mình sẽ gặp lại Đan Dao ở phủ Trực Lệ.
Bắc Tề vương là phụ vương của Đan Dao có đất phong ở phía Đông Bắc, giáp với Đột Quyết. Tuy mỗi năm quận chúa Đan Dao sẽ đến Triệu Kinh vài lần, nhưng hầu hết thời gian nàng đều ở đất phong của Bắc Tề vương. Mãi đến khi thành thân với Sơ Trường Dụ, mới chuyển vào trong thành Triệu Kinh.
Quận chúa Đan Dao từ nhỏ lớn lên ở đất phong phía Đông Bắc, tính cách nàng cũng giống những nữ tử ở đó, hào sảng không câu nệ tiểu tiết. Tính cách của nàng khác hẳn những quý nữ thế gia trong kinh. Vì vậy quận chúa Đan Dao cũng không hòa hợp với những nữ tử ở đây.
Cũng vì vậy mà mỗi lần đến Triệu Kinh, nàng đến nhanh đi nhanh, không bao giờ chậm trễ... nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở phủ Trực Lệ?
Sơ Trường Dụ nghiêng người nhìn mặt Cảnh Mục lạnh đến sắp rơi cả khối băng xuống, trong mắt nổi lên ngọn lửa khó lòng bỏ qua.
Nhãi con này sắp xù lông rồi.
Thấy không ai lên tiếng, quận chúa Đan Dao mất kiên nhẫn. Nàng mặc một chiếc váy dài tay áo hẹp màu đỏ rực mà nữ tử biên cương thường mặc, thoạt nhìn trông rất anh dũng. Nàng vừa giơ tay muốn đoạt lấy hộp ngọc trong tay Cảnh Mục "Thế nào, ngươi không nghe thấy lời của bổn quận chúa sao?"
Ba từ 'bổn quận chúa' vừa ra khỏi miệng nàng, ông chủ tiệm đồ cổ chợt sợ hãi rùng mình, vội quay sang nhìn Cảnh Mục.
Người này là con cháu quan gia, thương nhân như ông không chọc nổi.
Cảnh Mục nghiêng đầu nhìn Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ mơ hồ đọc được ý nghĩ trong mắt hắn --- nữ tử như vậy mà người cũng thích cho được.
Sơ Trường Dụ vô cùng oan ức --- người ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa, quan hệ có qua có lại, đâu cần kén chọn nhiều vậy.
Thân thủ của Cảnh Mục tốt hơn võ công mèo cào của quận chúa Đan Dao. Hắn vung tay đóng hộp lại, cất vào trong tay áo, quay đầu nhìn ông chủ thản nhiên nói "Đi đâu trả tiền?"
Hắn thậm chí còn không nhìn Đan Dao một lần.
Quận chúa Đan Dao lúc này trẻ hơn vài tuổi so với lúc thành thân cùng Sơ Trường Dụ. Có lẽ lúc này chưa bị tổn thương về mặt tình cảm, cô nương lúc này tươi tắn ngang ngược. Nàng vốn có dung mạo tuyệt sắc, lại lớn lên ở phương Bắc rộng lớn, nữ tử này độ tuổi xuân còn bắt mắt hơn cả quý nữ trong kinh.
Cảnh Mục nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi ghen tị.
Cung nữ Hạm Đạm mà hắn từng giữ lại trong cung tuy có vài phần giống Đan Dao, nhưng chỉ có vẻ ngoài, càng đừng nói đến khí chất. Bây giờ nhìn thấy chính chủ, thứ hàng giả kia cũng chẳng là gì, mà chính chủ thì càng xinh tươi kiều diễm.
Cảnh Mục mím chặt môi, không thèm nhìn Sơ Trường Dụ.
Có lẽ nữ nhân như vậy sẽ khiến Sơ Trường Dụ yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhất quyết phải cưới nàng.
Cảnh Mục chỉ thấy kẽ răng ngày càng chua, nghiêng đầu liếc Sơ Trường Dụ. Tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại cực kỳ hung ác.
Sơ Trường Dụ:......
Quận chúa Đan Dao tức giận nhướng mày vì thái độ của hắn, rút roi bên hông chỉ vào Cảnh Mục "Sao hả, lời của bổn quận chúa, ngươi không nghe thấy sao?"
Cảnh Mục nhướng mày, ánh mắt lạnh băng "Có nghe hay không thì liên quan gì? Ngọc này đã là của ta rồi."
Nói đến đây, hắn hơi khinh thường đánh giá quận chúa Đan Dao, giọng điệu thay đổi, trở nên khinh thường "Nhìn cách ăn mặc của cô nương, chắc là đến từ phương Bắc? Quả nhiên hành xử lỗ mãng, không hiểu quy tắc ai đến trước được trước."
Hắn nhấn mạnh gay gắt từng chữ cuối cùng, như thể nói cho Sơ Trường Dụ nghe.
Nhưng trong mắt quận chúa Đan Dao là một sỉ nhục lớn. Nàng không thích tới kinh thành, phần lớn nguyên nhân là do hành xử của nàng không hợp với quý nữ trong kinh, thường xuyên thu hút giễu cợt.
Bây giờ mới đến Trực Lệ, lại có người dám nói nàng như vậy.
"Ngươi ---!" quận chúa Đan Dao tức giận trợn mắt, giơ roi trong tay quất về phía Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ biết roi của quận chúa Đan Dao mạnh đến mức nào. Kiếp trước, sau khi quận chúa Đan Dao gả vào tướng phủ, nàng bị đuổi khỏi phòng tân hôn trong đêm tân hôn, bị nhiều hạ nhân bàn tán. Sau đó nàng biết được, đã cầm roi dạy cho từng người một bài học.
Sơ Trường Dụ theo bản năng tiến lên muốn cản thay Cảnh Mục, lại bị Cảnh Mục chắn trước người. Một giây sau, Cảnh Mục tay không bắt lấy roi, rút nó ra khỏi tay quận chúa Đan Dao, ném nó xuống đất.
Cảnh Mục cười nhạo quận chúa Đan Dao.
Kiếp trước đoạt nam nhân của ta, bây giờ lại muốn cướp khối ngọc thuộc về nam nhân của ta --- ta có thể để cô muốn gì được đó sao?
Hắn còn chưa kịp cười xong, đã bị Sơ Trường Dụ kéo ra phía sau.
Cảnh Mục ngẩn ra, thấy sắc mặt Sơ Trường Dụ lạnh lùng nhìn quận chúa Đan Dao, nói "Chỉ là một khối ngọc bội, học trò của tại hạ đã thương lượng giá cả với ông chủ trước, cô nương ngang ngược cướp đồ đã là chuyện không đúng. Bây giờ còn muốn đánh ở người trong tiệm đồ cổ sao?"
"Liên quan gì đến ngươi!" quận chúa Đan Dao buột miệng nói.
"Đương nhiên không liên quan đến tại hạ." Sơ Trường Dụ mím môi lạnh lùng nói "Chẳng qua tại hạ tạm thời phụ trách chức Tổng đốc Trực Lệ, cô nương gây chuyện sinh sự, tại hạ vẫn có quyền mời cô nương đến đại lao Trực Lệ uống trà vài ngày."
Lúc này, Cảnh Mục sững sờ.
Chuyện này... hắn có ý đối địch với quận chúa Đan Dao thì có thể hiểu được, nhưng tại sao Thiếu phó như có thù sâu hơn cả hắn vậy?
Kế đó, hắn mới dần dần cảm thấy tay phải đau --- vừa nãy hắn mới dùng tay phải bị thương đón một roi của quận chúa Đan Dao, máu trên tay phải lại thấm ra nhuộm đỏ băng gạc.
Hắn không để ý vết thương này, nhưng Sơ Trường Dụ thì có.
Quận chúa Đan Dao triệt để tức giận. Nàng nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ, mấy lần há miệng mà không nói được, muốn đánh người nhưng vũ khí đã bị tước đi.
Lúc này, một giọng nam trong trẻo vang lên từ lối vào của Cổ Đổng Các.
"Dao Dao!" nam nhân đó hét lên. Sơ Trường Dụ nhìn sang, thấy người ở cửa mày kiếm mắt sao, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, nhìn từ xa chính là ý trung nhân Triệu Lãng Chi của quận chúa Đan Dao ở kiếp trước.
Triệu Lãng Chi khác hẳn kiếp trước. Kiếp trước, Sơ Trường Dụ chỉ gặp qua người đó hai lần, tuy vẫn là dáng vẻ tuấn tú, nhưng xuất thân hàn môn, khí chất và phong thái khác xa so với bây giờ.
Quận chúa Đan Dao vừa thấy Triệu Lãng Chi, vẻ mặt lập tức thay đổi. Nàng sinh ra đã đẹp, bây giờ đôi mắt hàng mày đầy tình ý. Nữ tử phương Bắc như ngọn lửa bừng cháy tức thì nhỏ nhẹ chạy lên trước.
Cảnh Mục sững sờ một lúc...
Hóa ra nữ nhân này đã cấu kết với Triệu Lãng Chi sớm như vậy!!!
Chẳng trách năm đó Thiếu phó vừa mất, nàng ta đã lập tức ở cạnh nam nhân này! Thì ra chỉ có Thiếu phó đơn phương tình nguyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà trong lòng nữ nhân này từ đầu đến cuối chỉ có người khác!
Trong lòng Cảnh Mục vui giận đan xen, hắn vô thức nhìn Sơ Trường Dụ.
Tuy hiện giờ Thiếu phó ở cùng mình... nhưng dù sao năm đó cũng thích nữ tử này đúng không? Hắn ghen thì ghen, nhưng chung quy vẫn không muốn thấy Thiếu phó buồn.
Không ngờ Sơ Trường Dụ lại không hề buồn bã.
Quận chúa Đan Dao gọi một tiếng "Lãng Chi ca ca", giống như chim sẻ nhỏ bay tới gần gã. Sau đó Triệu Lãng Chi đưa tay vuốt tóc nàng, nhẹ giọng hỏi "Sao vậy, ai chọc Dao Dao, làm muội tức giận như vậy?"
Quận chúa Đan Dao bĩu môi không vui nói "Muội vừa ý một khối ngọc bội cho Lãng Chi ca ca, muốn mua nó với giá cao từ hai người này, nhưng bọn họ nhất quyết không chịu."
Nghe vậy, Triệu Lãng Chi cười an ủi "Người ta tới trước thì mua trước. Chỉ là một khối ngọc bội thôi, Dao Dao ngoan."
Sau đó, gã ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng ánh mắt Triệu Lãng Chi như đông cứng lại, sau đó trở nên phức tạp lạnh lùng. Sơ Trường Dụ ngẩn ra, lại thấy người đó trở nên dịu dàng như trước.
Quận chúa Đan Dao bên cạnh còn đang huyên thuyên "Như vậy không được! Lãng Chi ca ca chưa từng tới kinh thành, không biết người ở đó gió chiều nào theo chiều nấy thế nào đâu! Không có ngọc bội tốt, nếu Lãng Chi ca ca bị ức hiếp thì làm sao?"
Triệu Lãng Chi tiến lên hai bước, cười nói với hai người Sơ Trường Dụ "Xin lỗi hai vị công tử. Tại hạ và vị cô nương này vốn không có ý tranh giành, thật sự xin lỗi vì xung đột hôm nay. Khối ngọc này là hai vị mua trước, tại hạ sẽ không giành, mời hai vị công tử cứ tự nhiên."
Nói xong gã cúi người chào.
Sơ Trường Dụ không nhìn gã nữa, liếc mắt hỏi Cảnh Mục "Tay còn đau không?" y hoàn toàn không để ý tới Triệu Lãng Chi.
Cảnh Mục vội vàng lắc đầu "Không đau, ta đi trả tiền."
Sau đó, hai người cùng nhau rời đi.
"Lãng Chi ca ca, nhìn hai người bọn họ đi!" quận chúa Đan Dao tức giận giậm chân "Huynh cần gì xin lỗi bọn họ!"
Ánh mắt Triệu Lãng Chi khó đoán nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Một lúc sau, gã cụp mắt, dịu dàng nhìn quận chúa Đan Dao, nói "Không sao."
Dù gì gã sống lại một đời, trùng trùng ân oán nhân quả, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại.
Đêm hôm đó, Cảnh Mục lăn lộn trên giường Sơ Trường Dụ, ôm chặt y không nói một lời.
Sơ Trường Dụ thấy hắn như vậy, không khỏi bật cười, nói "Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi." cũng miễn cho y phải giải thích, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cảnh Mục càng ôm chặt hơn, nhưng vẫn không nói gì.
Một lúc sau, hắn ủ rũ nói, giọng điệu chua chát "Thiếu phó đúng là bạc tình."
"Hả?"
"Kiếp trước còn nhất quyết phải cưới, hôm nay lại hung dữ với người ta như vậy."
Sơ Trường Dụ nhịn không được, thấp giọng cười một tiếng, ôm lại Cảnh Mục.
"Ngươi có phải tên ngốc không?" y hỏi "Kiếp trước lừa ngươi thôi."
Nghe vậy, Cảnh Mục đang ủ rũ trong lòng y lập tức ngẩng đầu, ánh mắt như lửa đốt nhìn y chằm chằm.
Sơ Trường Dụ không úp mở, nói tiếp "Kiếp trước, Đan Dao mang thai con của Triệu Lãng Chi thì mới gả cho ta. Phụ thân nàng vốn muốn giết Triệu Lãng Chi, nhưng không biết Đan Dao đã tráo đổi ra sao, cứu sống được Triệu Lãng Chi, còn đưa đến phủ thừa tướng. Bắc Tề vương trước giờ không an phận, ta chỉ muốn dùng hôn ước này chiếm binh quyền của Bắc Tề vương."
Y còn chưa nói xong, Cảnh Mục đột nhiên lật người, đè Sơ Trường Dụ dưới thân.
"Đứa trẻ đó... không phải của người sao?" hắn hỏi "Người và quận chúa Đan Dao cũng không có tình cảm gì?"
Sơ Trường Dụ nhướng mày "Ngươi không nhìn ra sao?"
Cảnh Mục đáp lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt.
Mãi đến khi Sơ Trường Dụ gần như thở không ra hơi, Cảnh Mục mới buông môi y ra. Y hít sâu một hơi, hỏi "Kiếp trước ngươi xử lý hai người họ thế nào?"
Cảnh Mục thản nhiên nói "Lưu đày. Tên họ Triệu kia cho đi Đông Bắc, nữ nhân kia cho đến Lĩnh Nam."
"Ngươi đó..." Sơ Trường Dụ chọc chọc mặt của hắn, rồi trầm ngâm điều gì đó "Chẳng qua ta thấy Triệu Lãng Chi này hình như không giống kiếp trước... Ấy! Ngươi làm gì vậy!"
"Quản bọn họ làm gì." Cảnh Mục thấy y luôn miệng nhắc tới hai người kia, bất mãn nhăn mặt lại.
"Người nên quản ta này, vừa rồi ta hôn người, người còn vì bọn họ đẩy ta ra..."
Bắc Tề vương là phụ vương của Đan Dao có đất phong ở phía Đông Bắc, giáp với Đột Quyết. Tuy mỗi năm quận chúa Đan Dao sẽ đến Triệu Kinh vài lần, nhưng hầu hết thời gian nàng đều ở đất phong của Bắc Tề vương. Mãi đến khi thành thân với Sơ Trường Dụ, mới chuyển vào trong thành Triệu Kinh.
Quận chúa Đan Dao từ nhỏ lớn lên ở đất phong phía Đông Bắc, tính cách nàng cũng giống những nữ tử ở đó, hào sảng không câu nệ tiểu tiết. Tính cách của nàng khác hẳn những quý nữ thế gia trong kinh. Vì vậy quận chúa Đan Dao cũng không hòa hợp với những nữ tử ở đây.
Cũng vì vậy mà mỗi lần đến Triệu Kinh, nàng đến nhanh đi nhanh, không bao giờ chậm trễ... nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở phủ Trực Lệ?
Sơ Trường Dụ nghiêng người nhìn mặt Cảnh Mục lạnh đến sắp rơi cả khối băng xuống, trong mắt nổi lên ngọn lửa khó lòng bỏ qua.
Nhãi con này sắp xù lông rồi.
Thấy không ai lên tiếng, quận chúa Đan Dao mất kiên nhẫn. Nàng mặc một chiếc váy dài tay áo hẹp màu đỏ rực mà nữ tử biên cương thường mặc, thoạt nhìn trông rất anh dũng. Nàng vừa giơ tay muốn đoạt lấy hộp ngọc trong tay Cảnh Mục "Thế nào, ngươi không nghe thấy lời của bổn quận chúa sao?"
Ba từ 'bổn quận chúa' vừa ra khỏi miệng nàng, ông chủ tiệm đồ cổ chợt sợ hãi rùng mình, vội quay sang nhìn Cảnh Mục.
Người này là con cháu quan gia, thương nhân như ông không chọc nổi.
Cảnh Mục nghiêng đầu nhìn Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ mơ hồ đọc được ý nghĩ trong mắt hắn --- nữ tử như vậy mà người cũng thích cho được.
Sơ Trường Dụ vô cùng oan ức --- người ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa, quan hệ có qua có lại, đâu cần kén chọn nhiều vậy.
Thân thủ của Cảnh Mục tốt hơn võ công mèo cào của quận chúa Đan Dao. Hắn vung tay đóng hộp lại, cất vào trong tay áo, quay đầu nhìn ông chủ thản nhiên nói "Đi đâu trả tiền?"
Hắn thậm chí còn không nhìn Đan Dao một lần.
Quận chúa Đan Dao lúc này trẻ hơn vài tuổi so với lúc thành thân cùng Sơ Trường Dụ. Có lẽ lúc này chưa bị tổn thương về mặt tình cảm, cô nương lúc này tươi tắn ngang ngược. Nàng vốn có dung mạo tuyệt sắc, lại lớn lên ở phương Bắc rộng lớn, nữ tử này độ tuổi xuân còn bắt mắt hơn cả quý nữ trong kinh.
Cảnh Mục nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi ghen tị.
Cung nữ Hạm Đạm mà hắn từng giữ lại trong cung tuy có vài phần giống Đan Dao, nhưng chỉ có vẻ ngoài, càng đừng nói đến khí chất. Bây giờ nhìn thấy chính chủ, thứ hàng giả kia cũng chẳng là gì, mà chính chủ thì càng xinh tươi kiều diễm.
Cảnh Mục mím chặt môi, không thèm nhìn Sơ Trường Dụ.
Có lẽ nữ nhân như vậy sẽ khiến Sơ Trường Dụ yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhất quyết phải cưới nàng.
Cảnh Mục chỉ thấy kẽ răng ngày càng chua, nghiêng đầu liếc Sơ Trường Dụ. Tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại cực kỳ hung ác.
Sơ Trường Dụ:......
Quận chúa Đan Dao tức giận nhướng mày vì thái độ của hắn, rút roi bên hông chỉ vào Cảnh Mục "Sao hả, lời của bổn quận chúa, ngươi không nghe thấy sao?"
Cảnh Mục nhướng mày, ánh mắt lạnh băng "Có nghe hay không thì liên quan gì? Ngọc này đã là của ta rồi."
Nói đến đây, hắn hơi khinh thường đánh giá quận chúa Đan Dao, giọng điệu thay đổi, trở nên khinh thường "Nhìn cách ăn mặc của cô nương, chắc là đến từ phương Bắc? Quả nhiên hành xử lỗ mãng, không hiểu quy tắc ai đến trước được trước."
Hắn nhấn mạnh gay gắt từng chữ cuối cùng, như thể nói cho Sơ Trường Dụ nghe.
Nhưng trong mắt quận chúa Đan Dao là một sỉ nhục lớn. Nàng không thích tới kinh thành, phần lớn nguyên nhân là do hành xử của nàng không hợp với quý nữ trong kinh, thường xuyên thu hút giễu cợt.
Bây giờ mới đến Trực Lệ, lại có người dám nói nàng như vậy.
"Ngươi ---!" quận chúa Đan Dao tức giận trợn mắt, giơ roi trong tay quất về phía Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ biết roi của quận chúa Đan Dao mạnh đến mức nào. Kiếp trước, sau khi quận chúa Đan Dao gả vào tướng phủ, nàng bị đuổi khỏi phòng tân hôn trong đêm tân hôn, bị nhiều hạ nhân bàn tán. Sau đó nàng biết được, đã cầm roi dạy cho từng người một bài học.
Sơ Trường Dụ theo bản năng tiến lên muốn cản thay Cảnh Mục, lại bị Cảnh Mục chắn trước người. Một giây sau, Cảnh Mục tay không bắt lấy roi, rút nó ra khỏi tay quận chúa Đan Dao, ném nó xuống đất.
Cảnh Mục cười nhạo quận chúa Đan Dao.
Kiếp trước đoạt nam nhân của ta, bây giờ lại muốn cướp khối ngọc thuộc về nam nhân của ta --- ta có thể để cô muốn gì được đó sao?
Hắn còn chưa kịp cười xong, đã bị Sơ Trường Dụ kéo ra phía sau.
Cảnh Mục ngẩn ra, thấy sắc mặt Sơ Trường Dụ lạnh lùng nhìn quận chúa Đan Dao, nói "Chỉ là một khối ngọc bội, học trò của tại hạ đã thương lượng giá cả với ông chủ trước, cô nương ngang ngược cướp đồ đã là chuyện không đúng. Bây giờ còn muốn đánh ở người trong tiệm đồ cổ sao?"
"Liên quan gì đến ngươi!" quận chúa Đan Dao buột miệng nói.
"Đương nhiên không liên quan đến tại hạ." Sơ Trường Dụ mím môi lạnh lùng nói "Chẳng qua tại hạ tạm thời phụ trách chức Tổng đốc Trực Lệ, cô nương gây chuyện sinh sự, tại hạ vẫn có quyền mời cô nương đến đại lao Trực Lệ uống trà vài ngày."
Lúc này, Cảnh Mục sững sờ.
Chuyện này... hắn có ý đối địch với quận chúa Đan Dao thì có thể hiểu được, nhưng tại sao Thiếu phó như có thù sâu hơn cả hắn vậy?
Kế đó, hắn mới dần dần cảm thấy tay phải đau --- vừa nãy hắn mới dùng tay phải bị thương đón một roi của quận chúa Đan Dao, máu trên tay phải lại thấm ra nhuộm đỏ băng gạc.
Hắn không để ý vết thương này, nhưng Sơ Trường Dụ thì có.
Quận chúa Đan Dao triệt để tức giận. Nàng nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ, mấy lần há miệng mà không nói được, muốn đánh người nhưng vũ khí đã bị tước đi.
Lúc này, một giọng nam trong trẻo vang lên từ lối vào của Cổ Đổng Các.
"Dao Dao!" nam nhân đó hét lên. Sơ Trường Dụ nhìn sang, thấy người ở cửa mày kiếm mắt sao, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, nhìn từ xa chính là ý trung nhân Triệu Lãng Chi của quận chúa Đan Dao ở kiếp trước.
Triệu Lãng Chi khác hẳn kiếp trước. Kiếp trước, Sơ Trường Dụ chỉ gặp qua người đó hai lần, tuy vẫn là dáng vẻ tuấn tú, nhưng xuất thân hàn môn, khí chất và phong thái khác xa so với bây giờ.
Quận chúa Đan Dao vừa thấy Triệu Lãng Chi, vẻ mặt lập tức thay đổi. Nàng sinh ra đã đẹp, bây giờ đôi mắt hàng mày đầy tình ý. Nữ tử phương Bắc như ngọn lửa bừng cháy tức thì nhỏ nhẹ chạy lên trước.
Cảnh Mục sững sờ một lúc...
Hóa ra nữ nhân này đã cấu kết với Triệu Lãng Chi sớm như vậy!!!
Chẳng trách năm đó Thiếu phó vừa mất, nàng ta đã lập tức ở cạnh nam nhân này! Thì ra chỉ có Thiếu phó đơn phương tình nguyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà trong lòng nữ nhân này từ đầu đến cuối chỉ có người khác!
Trong lòng Cảnh Mục vui giận đan xen, hắn vô thức nhìn Sơ Trường Dụ.
Tuy hiện giờ Thiếu phó ở cùng mình... nhưng dù sao năm đó cũng thích nữ tử này đúng không? Hắn ghen thì ghen, nhưng chung quy vẫn không muốn thấy Thiếu phó buồn.
Không ngờ Sơ Trường Dụ lại không hề buồn bã.
Quận chúa Đan Dao gọi một tiếng "Lãng Chi ca ca", giống như chim sẻ nhỏ bay tới gần gã. Sau đó Triệu Lãng Chi đưa tay vuốt tóc nàng, nhẹ giọng hỏi "Sao vậy, ai chọc Dao Dao, làm muội tức giận như vậy?"
Quận chúa Đan Dao bĩu môi không vui nói "Muội vừa ý một khối ngọc bội cho Lãng Chi ca ca, muốn mua nó với giá cao từ hai người này, nhưng bọn họ nhất quyết không chịu."
Nghe vậy, Triệu Lãng Chi cười an ủi "Người ta tới trước thì mua trước. Chỉ là một khối ngọc bội thôi, Dao Dao ngoan."
Sau đó, gã ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng ánh mắt Triệu Lãng Chi như đông cứng lại, sau đó trở nên phức tạp lạnh lùng. Sơ Trường Dụ ngẩn ra, lại thấy người đó trở nên dịu dàng như trước.
Quận chúa Đan Dao bên cạnh còn đang huyên thuyên "Như vậy không được! Lãng Chi ca ca chưa từng tới kinh thành, không biết người ở đó gió chiều nào theo chiều nấy thế nào đâu! Không có ngọc bội tốt, nếu Lãng Chi ca ca bị ức hiếp thì làm sao?"
Triệu Lãng Chi tiến lên hai bước, cười nói với hai người Sơ Trường Dụ "Xin lỗi hai vị công tử. Tại hạ và vị cô nương này vốn không có ý tranh giành, thật sự xin lỗi vì xung đột hôm nay. Khối ngọc này là hai vị mua trước, tại hạ sẽ không giành, mời hai vị công tử cứ tự nhiên."
Nói xong gã cúi người chào.
Sơ Trường Dụ không nhìn gã nữa, liếc mắt hỏi Cảnh Mục "Tay còn đau không?" y hoàn toàn không để ý tới Triệu Lãng Chi.
Cảnh Mục vội vàng lắc đầu "Không đau, ta đi trả tiền."
Sau đó, hai người cùng nhau rời đi.
"Lãng Chi ca ca, nhìn hai người bọn họ đi!" quận chúa Đan Dao tức giận giậm chân "Huynh cần gì xin lỗi bọn họ!"
Ánh mắt Triệu Lãng Chi khó đoán nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Một lúc sau, gã cụp mắt, dịu dàng nhìn quận chúa Đan Dao, nói "Không sao."
Dù gì gã sống lại một đời, trùng trùng ân oán nhân quả, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại.
Đêm hôm đó, Cảnh Mục lăn lộn trên giường Sơ Trường Dụ, ôm chặt y không nói một lời.
Sơ Trường Dụ thấy hắn như vậy, không khỏi bật cười, nói "Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi." cũng miễn cho y phải giải thích, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cảnh Mục càng ôm chặt hơn, nhưng vẫn không nói gì.
Một lúc sau, hắn ủ rũ nói, giọng điệu chua chát "Thiếu phó đúng là bạc tình."
"Hả?"
"Kiếp trước còn nhất quyết phải cưới, hôm nay lại hung dữ với người ta như vậy."
Sơ Trường Dụ nhịn không được, thấp giọng cười một tiếng, ôm lại Cảnh Mục.
"Ngươi có phải tên ngốc không?" y hỏi "Kiếp trước lừa ngươi thôi."
Nghe vậy, Cảnh Mục đang ủ rũ trong lòng y lập tức ngẩng đầu, ánh mắt như lửa đốt nhìn y chằm chằm.
Sơ Trường Dụ không úp mở, nói tiếp "Kiếp trước, Đan Dao mang thai con của Triệu Lãng Chi thì mới gả cho ta. Phụ thân nàng vốn muốn giết Triệu Lãng Chi, nhưng không biết Đan Dao đã tráo đổi ra sao, cứu sống được Triệu Lãng Chi, còn đưa đến phủ thừa tướng. Bắc Tề vương trước giờ không an phận, ta chỉ muốn dùng hôn ước này chiếm binh quyền của Bắc Tề vương."
Y còn chưa nói xong, Cảnh Mục đột nhiên lật người, đè Sơ Trường Dụ dưới thân.
"Đứa trẻ đó... không phải của người sao?" hắn hỏi "Người và quận chúa Đan Dao cũng không có tình cảm gì?"
Sơ Trường Dụ nhướng mày "Ngươi không nhìn ra sao?"
Cảnh Mục đáp lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt.
Mãi đến khi Sơ Trường Dụ gần như thở không ra hơi, Cảnh Mục mới buông môi y ra. Y hít sâu một hơi, hỏi "Kiếp trước ngươi xử lý hai người họ thế nào?"
Cảnh Mục thản nhiên nói "Lưu đày. Tên họ Triệu kia cho đi Đông Bắc, nữ nhân kia cho đến Lĩnh Nam."
"Ngươi đó..." Sơ Trường Dụ chọc chọc mặt của hắn, rồi trầm ngâm điều gì đó "Chẳng qua ta thấy Triệu Lãng Chi này hình như không giống kiếp trước... Ấy! Ngươi làm gì vậy!"
"Quản bọn họ làm gì." Cảnh Mục thấy y luôn miệng nhắc tới hai người kia, bất mãn nhăn mặt lại.
"Người nên quản ta này, vừa rồi ta hôn người, người còn vì bọn họ đẩy ta ra..."