Chương 5
Kiếp trước, Sơ Trường Dụ đã bị dáng vẻ này của Càn Ninh đế mê hoặc.
Tuy thân thể y yếu ớt, nhưng lớn lên trong nhà thế gia võ tướng, người xung quanh dù là nam nữ già trẻ đều tính tình thẳng thắn, rất ít người tráo trở lật lọng. Thế nên, Sơ Trường Dụ từ nhỏ được nuôi dưỡng thành người có trái tim trong sáng, không chỉ đối xử chân thành với mọi người, mà còn hiếm khi nghi ngờ những gì người khác nói.
Vì vậy dáng vẻ hiền lành nhã nhặn, ôn nhu như ngọc này của Càn Ninh đế, y chỉ cảm thấy thân thiết, chưa từng nghi ngờ.
Kiếp trước, Càn Ninh đế cười nói trong yến tiệc "Trẫm yêu thương nhất chính là đứa con trai thứ hai này. Đáng tiếc đứa trẻ này từ nhỏ lớn lên ở nhân gian, không được tiên sinh giỏi dạy dỗ, nếu không ngày sau ắt thành nhân tài cho quốc gia."
Sơ Trường Dụ không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của ông, nhớ mấy ngày trước mẫu thân và trưởng tẩu còn nói đứa trẻ này đáng thương ra sao. Y nghĩ trong lòng, Hoàng thượng là bá chủ thiên hạ, tuy yêu thương đứa trẻ này nhưng cũng khó tránh sơ sót, để đứa trẻ này bị ức hiếp. Đứa trẻ này chưa từng nhận được sự giáo dục dành cho hoàng tử, hẳn là hoàn cảnh trong cung rất khó khăn.
Thế nên, lúc đó y chẳng hề nghĩ ngợi gì, đứng dậy rời bàn tiệc, chủ động thỉnh cầu Hoàng thượng để mình làm Thiếu phó cho vị hoàng tử này.
Y chỉ nghĩ mình đang làm một việc tốt, dù hao tổn tinh thần sức lực nhưng ít nhất có thể cứu một người khỏi hoàn cảnh bất hạnh. Vì vậy lúc đó y không nhìn ra nụ cười đã thay đổi và lời nói mang ẩn ý sâu xa của Hoàng thượng.
"Sơ tam lang xưa nay nhân hậu, chắc chắn sẽ hòa thuận với đứa trẻ này. Sơ gia là thế gia võ tướng, nhi tử của trẫm ngày sau được Sơ tam lang chống lưng, trẫm cũng có thể yên tâm rồi, rất tốt, rất tốt."
Nhi tử của tướng quân sao có thể chống lưng cho hoàng tử? Lúc đó, Sơ Trường Dụ cảm thấy lời của Hoàng thượng không thỏa đáng, nhưng lại không nghĩ sâu xa, càng không chú ý đến sắc mặt chợt thay đổi của mọi người xung quanh.
Kiếp này, y quyết tâm không giẫm lên vết xe đổ, nhưng không ngờ......
Tại sao lại không giống kiếp trước vậy?
Theo lý mà nói, từ lúc Hoàng thượng đưa Cảnh Mục về cung, vẫn luôn mặc kệ đứa con trai lớn lên ngoài cung đến năm mười lăm tuổi này, chỉ xem đứa con trai này như món đồ chơi nuôi dưỡng trong cung. Nhưng kiếp này, tại sao ông ấy lại đưa hắn đến tiệc Quỳnh Lâm, còn chủ động lệnh cho Sơ Trường Dụ làm Thiếu phó cho Cảnh Mục trước khi bắt đầu yến tiệc?
Sơ Trường Dụ cả người sợ hãi, không còn chú ý tới nguyên nhân sâu xa trong đó, chỉ vì đang bị nỗi sợ lặp lại sai lầm chi phối, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Những chuyện kiếp trước đều do bản thân làm Thiếu phó cho Cảnh Mục mà bắt đầu. Y không đi theo lối cũ của kiếp trước, vẫn không tránh được chuyện làm Thiếu phó cho Cảnh Mục...... vậy có nghĩa là dù kiếp này y có làm gì đi nữa, cũng không thoát khỏi kết cục cả nhà bị diệt, người đời xa lánh.
Vừa nghĩ đến đó, cảm giác cô đơn lạnh lẽo của kiếp trước ập đến, đông cứng tay chân y. Y chỉ cảm thấy có kim châm lạnh buốt ghim vào dây thần kinh làm cả người lạnh toát, tay chân tê dại.
Kiếp trước, người đời chỉ nói y quyền khuynh thiên hạ, công cao lấn chủ, là người nói một không hai hơn cả Hoàng thượng. Chỉ bản thân y mới biết, quyền lực trong tay đối với y như xiềng xích, luôn siết chặt cổ họng y, nhắc nhở y ---
Ngươi thẹn với Sơ gia, thẹn với trời đất. Phàm là người có lương tâm đều khinh thường khi kết giao với ngươi, ngươi không xứng làm người.
Đúng lúc này, Bảng Nhãn tầm bốn mươi tuổi, xuất thân nghèo khó ngồi bên tay phải Sơ Trường Dụ chọc cánh tay y, rụt rè nhắc nhở "Sơ tam công tử, nên tạ ơn rồi."
Sơ Trường Dụ cụp mắt nhìn người đó.
Kiếp trước cũng chính gương mặt này. Sau khi y lên làm thừa tướng, việc đầu tiên là xử lí đám đại thần ngăn cản Hoàng thượng phái quân đến tiếp viện quân Sơ gia. Người này ngăn cản y không được, đã đập đầu vào cột trên triều tự sát, máu tươi bắn tung tóe, ướt cả đế giày của y.
Vị Bảng Nhãn này bình thường rụt rè ít nói, lúc ngã xuống đất, đôi mắt mở to tức giận nhìn thẳng về phía y, chết cũng không nhắm mắt.
Sơ Trường Dụ giật mình tỉnh táo, vội vàng rời chỗ, vén vạt áo trước quỳ xuống đất, tạ tội nói "Hồi Bệ hạ, vi thần tài hèn học ít, e là khó đảm đương trọng trách. Mong Bệ hạ thu hồi thánh mệnh, đừng vì vi thần mà làm lỡ tiền đồ tươi sáng của Nhị điện hạ."
Nói xong, Sơ Trường Dụ khấu đầu, hồi lâu sau mới thẳng người dậy.
Vừa nãy Càn Ninh đế nói xong, liền âm thầm đánh giá phản ứng của Sơ Trường Dụ. Lần đầu tiên Càn Ninh đế đọc bài thi của y, cảm thấy người này lòng mang thiên hạ, can gián sai lầm, là người can đảm tri thức. Sau đó nghe nói y diễu hành ngã ngựa, nên suy đoán người này phải chăng là mọt sách đọc sách đến ngốc rồi.
Bây giờ xem ra, người trẻ tuổi này nét mặt hoang mang không dám tin, thậm chí một hồi lâu cũng không trả lời, dáng vẻ ngây ngô và nhát gan hệt như suy đoán của Càn Ninh đế.
Nếu là người khác, Càn Ninh đế nhất định sẽ rất tức giận, thậm chí còn cảm thấy người này không nhận được trọng trách, hối hận đã cho danh hiệu Trạng Nguyên, tước đi danh hiệu cũng không phải không thể.
Nhưng y không phải người khác, y là Sơ Trường Dụ, hậu nhân Sơ gia có công khai quốc chiến công lừng lẫy.
Càn Ninh đế từ lâu đã nghi kị Sơ gia, đặc biệt là Tam lang của Sơ gia từ khi bước vào kì thi, liên tiếp đỗ Tam nguyên, gây chấn động thiên hạ. Sơ gia công cao lấn chủ vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn bước chân vào triều đình, quả thật đã thành mầm họa trong lòng Càn Ninh đế, nhất định phải diệt.
Nhưng hiện giờ, Sơ Trường Dụ này rõ là một tên ngốc, Càn Ninh đế thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thư thái.
Suy cho cùng, Sơ gia trấn thủ biên cương phía Bắc, nếu bị diệt trừ thì biên cương không còn ai chống đỡ, Liêu quốc sẽ nhân cơ hội tiến xuống phía Nam xâm lược.
Nghe Sơ Trường Dụ từ chối, trong giọng nói còn hơi run run, càng không giống công tử thế gia xuất thân cao quý. Càn Ninh đế rất hài lòng vuốt râu, tươi cười trên mặt càng thêm thân thiết, nói "Sơ tam lang, nếu khanh liên tiếp đỗ Tam nguyên, Trạng Nguyên danh chấn thiên hạ mà tài hèn học ít, vậy người trong thiên hạ cũng chẳng biết được mấy chữ rồi."
Tâm trạng ông đang rất vui, nên nói đùa vài câu. Nhưng trong lòng Sơ Trường Dụ lại chợt sửng sốt.
Thì ra lão cáo già này từ lâu đã cảm thấy mình là mối đe dọa, luôn canh cánh trong lòng việc mình đỗ Trạng Nguyên. Quả thật bản thân kiếp trước quá lộ liễu, không biết che giấu, mới khiến cả nhà rơi vào kết cục như vậy.
"Hồi Bệ hạ, vi thần tuổi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, mọi kiến thức chỉ nằm trên giấy, quả thật không nhận nổi trọng trách dạy dỗ hoàng tử." Sơ Trường Dụ tiếp tục từ chối.
Càn Ninh đế càng thêm an tâm.
Ông liếc nhìn Cảnh Mục. Cảnh Mục lúc này đang cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, trông đáng thương như một chú chó con bị bỏ rơi. Dường như cảm nhận được Càn Ninh đế đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên, Càn Ninh đế thấy thiếu niên mím môi, mặt không cảm xúc nhưng hai mắt đỏ hoe.
Càn Ninh đế hiếm khi cảm thấy đau lòng.
Phải rồi, người trong thiên hạ đều biết Nhị hoàng tử bị đưa khỏi hoàng cung, mười lăm tuổi mới được đón về, từ lâu đã lỡ mất độ tuổi tiếp nhận giáo dục của hoàng tử, chẳng qua thời gian sống rất nhàn nhã. Đứa trẻ này vốn đã rất tự ti, chỉ có một thỉnh cầu duy nhất là tìm tiên sinh dạy mình đọc sách. Bây giờ tiên sinh này thà kháng chỉ cũng không muốn dạy, đứa trẻ này làm sao không khó chịu trong lòng.
Trong mắt Càn Ninh đế, hai người này rụt rè nhút nhát như nhau, khó thành đại sự, ở cạnh nhau thật sự rất yên tâm.
Càng nghĩ như vậy, Càn Ninh đế càng cảm thấy quyết định để Sơ Trường Dụ dạy Cảnh Mục rất ổn thỏa. Tranh thủ uống chút rượu, Càn Ninh đế cười nói "Cái thứ gọi là kinh nghiệm, không phải đều bắt đầu từ số không sao? Nếu khanh lo lắng chuyện này, vậy thì dễ rồi. Hiện giờ Sử bộ thiếu một Lang trung, khanh đến đó đi."
Lời vừa nói ra, người trong điện đều chấn động.
Theo quy tắc, tân khoa Trạng Nguyên phải đến viện Hàn Lâm nhận chức Tu soạn. Làm tròn ba năm mới có thể vào Lục bộ. Sử bộ Lang trung tuy cùng cấp bậc với Tu soạn của viện Hàn Lâm, nhưng quyền lực trong tay khác nhau một trời một vực, không thể so sánh được.
Những người ngồi trong điện đều hướng ánh mắt về phía Sơ Trường Dụ, đánh giá lại vị Sơ tam lang này.
Còn vị Sơ tam lang một bước lên trời lúc này vẫn còn đang quỳ dưới đất, ánh mắt vô hồn.
Kiếp trước, y thỉnh cầu chức Thiếu phó của Nhị hoàng tử, Hoàng đế cười như có như không, ôn hòa hỏi y "Sơ tam lang đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng trẫm, trẫm nên thưởng cho khanh. Hiện giờ chức Sử bộ Lang trung còn trống, chi bằng Tam lang đến đó đi, cũng tiện phân ưu với trẫm trên triều?"
Năm đó y còn trẻ vô tri, không nghe ra lưỡi đao ẩn giấu trong lời của đối phương. Y tuân theo ý chỉ, từ đó chắc chắn ý nghĩ mình muốn can dự triều chính của Càn Ninh đế.
Bây giờ mình còn chưa làm gì, Càn Ninh đế đã từng bước bức ép, đuổi mình vào đường cùng!
Sơ Trường Dụ trầm mặc, đang định lên tiếng thì nghe Càn Ninh đế nói "Trẫm đã quyết định rồi, khanh không cần nói nữa."
Câu 'suy xét' của Sơ Trường Dụ bị kẹt trong cổ họng.
Hồi lâu sau, y lại khấu đầu, nói "Vậy... vi thần to gan, muốn thỉnh cầu Hoàng thượng một chuyện."
"Nói đi."
"Khi vi thần còn nhỏ từng cùng mẫu thân xuống phía Nam, chứng kiến cảnh dân chúng phải sống lang thang khi sông Hoàng Hà lũ lụt. Từ đó, vi thần đã quyết chí muốn trị thủy sông Hoàng Hà. Mấy năm qua, vi thần cũng có vài ý nghĩ, muốn soạn thảo một quyển sách lược, dâng lên cho Hoàng thượng. Vì vậy vi thần to gan, xin Bệ hạ cho phép thần nhận chức ở Công bộ, được thể hiện ý chí trong lòng."
Sử bộ phụ trách đề bạt, điều động quan viên, là bộ có quyền lực cao nhất trong Lục bộ. Dù là Càn Ninh đế hay những người ngồi ở đây chưa từng thấy ai chủ động xin lệnh chuyển từ Sử bộ sang Công bộ vắng vẻ đó.
Càn Ninh đế nghĩ, quả nhiên là thư sinh đọc sánh thánh hiền, đọc đến mức cổ hủ cứng nhắc. Nghĩ như vậy bèn không lằng nhằng với y nữa, chỉ gật đầu nói "Không sao, trẫm cũng mong chờ sách của ái khanh, có thể giải quyết nỗi lo trong lòng trẫm."
Sơ Trường Dụ thở phào nhẹ nhõm, khấu đầu tạ ơn.
Ít nhất cũng khác kiếp trước. Một khi sách lược được đề ra, thì có thể xuống phía Nam trị thủy. Đến lúc đó y ở phía Nam tám năm mười năm nửa đời, không ai có thể nói trước được.
Không ai nhìn thấy, hai tay đang đặt trên đầu gối của Cảnh Mục siết chặt lại, móng tay được cắt gọn gàng gần như cắm chặt vào lòng bàn tay.
Vào lúc này, gió xuân vẫn chưa thổi đến Nhạn Môn Quan ở phương Bắc. Tuyết ngoài lều chưa tan, khi đêm đến, gió hoang gào thét quấn lấy tiếng sói tru.
"Tướng quân, có người trong kinh cầu kiến." binh sĩ vén rèm quân trướng, bước vào hành lễ bẩm báo.
"Người nhà nào?" dáng vẻ tướng quân đó tầm năm mươi, gương mặt đoan chính lạnh lùng. Ông đứng bên cửa sổ, đối diện với tấm bản đồ trên tường.
"Nói là Giả gia ở kinh thành, người thuộc nhà mẹ của Hoàng hậu."
"Đi, nói ta ngủ rồi, không gặp." tướng quân đó nói. Nói xong bổ sung thêm một câu "Bảo hắn từ đâu tới, thì trở về nơi đó."
Nói xong, thì nhìn về phía bản đồ.
Lúc này trong luồng gió lạnh ngoài lều, người đến đó nhìn qua cửa sổ, có thể thấy được bóng dáng lỗi lạc ngay thẳng của tướng quân dưới ánh đèn.
- --------
Đỗ Tam nguyên là người đỗ đầu cả ba kỳ thi hương, thi hội, thi đình trong hệ thống thi cử nho học.
Tuy thân thể y yếu ớt, nhưng lớn lên trong nhà thế gia võ tướng, người xung quanh dù là nam nữ già trẻ đều tính tình thẳng thắn, rất ít người tráo trở lật lọng. Thế nên, Sơ Trường Dụ từ nhỏ được nuôi dưỡng thành người có trái tim trong sáng, không chỉ đối xử chân thành với mọi người, mà còn hiếm khi nghi ngờ những gì người khác nói.
Vì vậy dáng vẻ hiền lành nhã nhặn, ôn nhu như ngọc này của Càn Ninh đế, y chỉ cảm thấy thân thiết, chưa từng nghi ngờ.
Kiếp trước, Càn Ninh đế cười nói trong yến tiệc "Trẫm yêu thương nhất chính là đứa con trai thứ hai này. Đáng tiếc đứa trẻ này từ nhỏ lớn lên ở nhân gian, không được tiên sinh giỏi dạy dỗ, nếu không ngày sau ắt thành nhân tài cho quốc gia."
Sơ Trường Dụ không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của ông, nhớ mấy ngày trước mẫu thân và trưởng tẩu còn nói đứa trẻ này đáng thương ra sao. Y nghĩ trong lòng, Hoàng thượng là bá chủ thiên hạ, tuy yêu thương đứa trẻ này nhưng cũng khó tránh sơ sót, để đứa trẻ này bị ức hiếp. Đứa trẻ này chưa từng nhận được sự giáo dục dành cho hoàng tử, hẳn là hoàn cảnh trong cung rất khó khăn.
Thế nên, lúc đó y chẳng hề nghĩ ngợi gì, đứng dậy rời bàn tiệc, chủ động thỉnh cầu Hoàng thượng để mình làm Thiếu phó cho vị hoàng tử này.
Y chỉ nghĩ mình đang làm một việc tốt, dù hao tổn tinh thần sức lực nhưng ít nhất có thể cứu một người khỏi hoàn cảnh bất hạnh. Vì vậy lúc đó y không nhìn ra nụ cười đã thay đổi và lời nói mang ẩn ý sâu xa của Hoàng thượng.
"Sơ tam lang xưa nay nhân hậu, chắc chắn sẽ hòa thuận với đứa trẻ này. Sơ gia là thế gia võ tướng, nhi tử của trẫm ngày sau được Sơ tam lang chống lưng, trẫm cũng có thể yên tâm rồi, rất tốt, rất tốt."
Nhi tử của tướng quân sao có thể chống lưng cho hoàng tử? Lúc đó, Sơ Trường Dụ cảm thấy lời của Hoàng thượng không thỏa đáng, nhưng lại không nghĩ sâu xa, càng không chú ý đến sắc mặt chợt thay đổi của mọi người xung quanh.
Kiếp này, y quyết tâm không giẫm lên vết xe đổ, nhưng không ngờ......
Tại sao lại không giống kiếp trước vậy?
Theo lý mà nói, từ lúc Hoàng thượng đưa Cảnh Mục về cung, vẫn luôn mặc kệ đứa con trai lớn lên ngoài cung đến năm mười lăm tuổi này, chỉ xem đứa con trai này như món đồ chơi nuôi dưỡng trong cung. Nhưng kiếp này, tại sao ông ấy lại đưa hắn đến tiệc Quỳnh Lâm, còn chủ động lệnh cho Sơ Trường Dụ làm Thiếu phó cho Cảnh Mục trước khi bắt đầu yến tiệc?
Sơ Trường Dụ cả người sợ hãi, không còn chú ý tới nguyên nhân sâu xa trong đó, chỉ vì đang bị nỗi sợ lặp lại sai lầm chi phối, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Những chuyện kiếp trước đều do bản thân làm Thiếu phó cho Cảnh Mục mà bắt đầu. Y không đi theo lối cũ của kiếp trước, vẫn không tránh được chuyện làm Thiếu phó cho Cảnh Mục...... vậy có nghĩa là dù kiếp này y có làm gì đi nữa, cũng không thoát khỏi kết cục cả nhà bị diệt, người đời xa lánh.
Vừa nghĩ đến đó, cảm giác cô đơn lạnh lẽo của kiếp trước ập đến, đông cứng tay chân y. Y chỉ cảm thấy có kim châm lạnh buốt ghim vào dây thần kinh làm cả người lạnh toát, tay chân tê dại.
Kiếp trước, người đời chỉ nói y quyền khuynh thiên hạ, công cao lấn chủ, là người nói một không hai hơn cả Hoàng thượng. Chỉ bản thân y mới biết, quyền lực trong tay đối với y như xiềng xích, luôn siết chặt cổ họng y, nhắc nhở y ---
Ngươi thẹn với Sơ gia, thẹn với trời đất. Phàm là người có lương tâm đều khinh thường khi kết giao với ngươi, ngươi không xứng làm người.
Đúng lúc này, Bảng Nhãn tầm bốn mươi tuổi, xuất thân nghèo khó ngồi bên tay phải Sơ Trường Dụ chọc cánh tay y, rụt rè nhắc nhở "Sơ tam công tử, nên tạ ơn rồi."
Sơ Trường Dụ cụp mắt nhìn người đó.
Kiếp trước cũng chính gương mặt này. Sau khi y lên làm thừa tướng, việc đầu tiên là xử lí đám đại thần ngăn cản Hoàng thượng phái quân đến tiếp viện quân Sơ gia. Người này ngăn cản y không được, đã đập đầu vào cột trên triều tự sát, máu tươi bắn tung tóe, ướt cả đế giày của y.
Vị Bảng Nhãn này bình thường rụt rè ít nói, lúc ngã xuống đất, đôi mắt mở to tức giận nhìn thẳng về phía y, chết cũng không nhắm mắt.
Sơ Trường Dụ giật mình tỉnh táo, vội vàng rời chỗ, vén vạt áo trước quỳ xuống đất, tạ tội nói "Hồi Bệ hạ, vi thần tài hèn học ít, e là khó đảm đương trọng trách. Mong Bệ hạ thu hồi thánh mệnh, đừng vì vi thần mà làm lỡ tiền đồ tươi sáng của Nhị điện hạ."
Nói xong, Sơ Trường Dụ khấu đầu, hồi lâu sau mới thẳng người dậy.
Vừa nãy Càn Ninh đế nói xong, liền âm thầm đánh giá phản ứng của Sơ Trường Dụ. Lần đầu tiên Càn Ninh đế đọc bài thi của y, cảm thấy người này lòng mang thiên hạ, can gián sai lầm, là người can đảm tri thức. Sau đó nghe nói y diễu hành ngã ngựa, nên suy đoán người này phải chăng là mọt sách đọc sách đến ngốc rồi.
Bây giờ xem ra, người trẻ tuổi này nét mặt hoang mang không dám tin, thậm chí một hồi lâu cũng không trả lời, dáng vẻ ngây ngô và nhát gan hệt như suy đoán của Càn Ninh đế.
Nếu là người khác, Càn Ninh đế nhất định sẽ rất tức giận, thậm chí còn cảm thấy người này không nhận được trọng trách, hối hận đã cho danh hiệu Trạng Nguyên, tước đi danh hiệu cũng không phải không thể.
Nhưng y không phải người khác, y là Sơ Trường Dụ, hậu nhân Sơ gia có công khai quốc chiến công lừng lẫy.
Càn Ninh đế từ lâu đã nghi kị Sơ gia, đặc biệt là Tam lang của Sơ gia từ khi bước vào kì thi, liên tiếp đỗ Tam nguyên, gây chấn động thiên hạ. Sơ gia công cao lấn chủ vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn bước chân vào triều đình, quả thật đã thành mầm họa trong lòng Càn Ninh đế, nhất định phải diệt.
Nhưng hiện giờ, Sơ Trường Dụ này rõ là một tên ngốc, Càn Ninh đế thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thư thái.
Suy cho cùng, Sơ gia trấn thủ biên cương phía Bắc, nếu bị diệt trừ thì biên cương không còn ai chống đỡ, Liêu quốc sẽ nhân cơ hội tiến xuống phía Nam xâm lược.
Nghe Sơ Trường Dụ từ chối, trong giọng nói còn hơi run run, càng không giống công tử thế gia xuất thân cao quý. Càn Ninh đế rất hài lòng vuốt râu, tươi cười trên mặt càng thêm thân thiết, nói "Sơ tam lang, nếu khanh liên tiếp đỗ Tam nguyên, Trạng Nguyên danh chấn thiên hạ mà tài hèn học ít, vậy người trong thiên hạ cũng chẳng biết được mấy chữ rồi."
Tâm trạng ông đang rất vui, nên nói đùa vài câu. Nhưng trong lòng Sơ Trường Dụ lại chợt sửng sốt.
Thì ra lão cáo già này từ lâu đã cảm thấy mình là mối đe dọa, luôn canh cánh trong lòng việc mình đỗ Trạng Nguyên. Quả thật bản thân kiếp trước quá lộ liễu, không biết che giấu, mới khiến cả nhà rơi vào kết cục như vậy.
"Hồi Bệ hạ, vi thần tuổi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, mọi kiến thức chỉ nằm trên giấy, quả thật không nhận nổi trọng trách dạy dỗ hoàng tử." Sơ Trường Dụ tiếp tục từ chối.
Càn Ninh đế càng thêm an tâm.
Ông liếc nhìn Cảnh Mục. Cảnh Mục lúc này đang cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, trông đáng thương như một chú chó con bị bỏ rơi. Dường như cảm nhận được Càn Ninh đế đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên, Càn Ninh đế thấy thiếu niên mím môi, mặt không cảm xúc nhưng hai mắt đỏ hoe.
Càn Ninh đế hiếm khi cảm thấy đau lòng.
Phải rồi, người trong thiên hạ đều biết Nhị hoàng tử bị đưa khỏi hoàng cung, mười lăm tuổi mới được đón về, từ lâu đã lỡ mất độ tuổi tiếp nhận giáo dục của hoàng tử, chẳng qua thời gian sống rất nhàn nhã. Đứa trẻ này vốn đã rất tự ti, chỉ có một thỉnh cầu duy nhất là tìm tiên sinh dạy mình đọc sách. Bây giờ tiên sinh này thà kháng chỉ cũng không muốn dạy, đứa trẻ này làm sao không khó chịu trong lòng.
Trong mắt Càn Ninh đế, hai người này rụt rè nhút nhát như nhau, khó thành đại sự, ở cạnh nhau thật sự rất yên tâm.
Càng nghĩ như vậy, Càn Ninh đế càng cảm thấy quyết định để Sơ Trường Dụ dạy Cảnh Mục rất ổn thỏa. Tranh thủ uống chút rượu, Càn Ninh đế cười nói "Cái thứ gọi là kinh nghiệm, không phải đều bắt đầu từ số không sao? Nếu khanh lo lắng chuyện này, vậy thì dễ rồi. Hiện giờ Sử bộ thiếu một Lang trung, khanh đến đó đi."
Lời vừa nói ra, người trong điện đều chấn động.
Theo quy tắc, tân khoa Trạng Nguyên phải đến viện Hàn Lâm nhận chức Tu soạn. Làm tròn ba năm mới có thể vào Lục bộ. Sử bộ Lang trung tuy cùng cấp bậc với Tu soạn của viện Hàn Lâm, nhưng quyền lực trong tay khác nhau một trời một vực, không thể so sánh được.
Những người ngồi trong điện đều hướng ánh mắt về phía Sơ Trường Dụ, đánh giá lại vị Sơ tam lang này.
Còn vị Sơ tam lang một bước lên trời lúc này vẫn còn đang quỳ dưới đất, ánh mắt vô hồn.
Kiếp trước, y thỉnh cầu chức Thiếu phó của Nhị hoàng tử, Hoàng đế cười như có như không, ôn hòa hỏi y "Sơ tam lang đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng trẫm, trẫm nên thưởng cho khanh. Hiện giờ chức Sử bộ Lang trung còn trống, chi bằng Tam lang đến đó đi, cũng tiện phân ưu với trẫm trên triều?"
Năm đó y còn trẻ vô tri, không nghe ra lưỡi đao ẩn giấu trong lời của đối phương. Y tuân theo ý chỉ, từ đó chắc chắn ý nghĩ mình muốn can dự triều chính của Càn Ninh đế.
Bây giờ mình còn chưa làm gì, Càn Ninh đế đã từng bước bức ép, đuổi mình vào đường cùng!
Sơ Trường Dụ trầm mặc, đang định lên tiếng thì nghe Càn Ninh đế nói "Trẫm đã quyết định rồi, khanh không cần nói nữa."
Câu 'suy xét' của Sơ Trường Dụ bị kẹt trong cổ họng.
Hồi lâu sau, y lại khấu đầu, nói "Vậy... vi thần to gan, muốn thỉnh cầu Hoàng thượng một chuyện."
"Nói đi."
"Khi vi thần còn nhỏ từng cùng mẫu thân xuống phía Nam, chứng kiến cảnh dân chúng phải sống lang thang khi sông Hoàng Hà lũ lụt. Từ đó, vi thần đã quyết chí muốn trị thủy sông Hoàng Hà. Mấy năm qua, vi thần cũng có vài ý nghĩ, muốn soạn thảo một quyển sách lược, dâng lên cho Hoàng thượng. Vì vậy vi thần to gan, xin Bệ hạ cho phép thần nhận chức ở Công bộ, được thể hiện ý chí trong lòng."
Sử bộ phụ trách đề bạt, điều động quan viên, là bộ có quyền lực cao nhất trong Lục bộ. Dù là Càn Ninh đế hay những người ngồi ở đây chưa từng thấy ai chủ động xin lệnh chuyển từ Sử bộ sang Công bộ vắng vẻ đó.
Càn Ninh đế nghĩ, quả nhiên là thư sinh đọc sánh thánh hiền, đọc đến mức cổ hủ cứng nhắc. Nghĩ như vậy bèn không lằng nhằng với y nữa, chỉ gật đầu nói "Không sao, trẫm cũng mong chờ sách của ái khanh, có thể giải quyết nỗi lo trong lòng trẫm."
Sơ Trường Dụ thở phào nhẹ nhõm, khấu đầu tạ ơn.
Ít nhất cũng khác kiếp trước. Một khi sách lược được đề ra, thì có thể xuống phía Nam trị thủy. Đến lúc đó y ở phía Nam tám năm mười năm nửa đời, không ai có thể nói trước được.
Không ai nhìn thấy, hai tay đang đặt trên đầu gối của Cảnh Mục siết chặt lại, móng tay được cắt gọn gàng gần như cắm chặt vào lòng bàn tay.
Vào lúc này, gió xuân vẫn chưa thổi đến Nhạn Môn Quan ở phương Bắc. Tuyết ngoài lều chưa tan, khi đêm đến, gió hoang gào thét quấn lấy tiếng sói tru.
"Tướng quân, có người trong kinh cầu kiến." binh sĩ vén rèm quân trướng, bước vào hành lễ bẩm báo.
"Người nhà nào?" dáng vẻ tướng quân đó tầm năm mươi, gương mặt đoan chính lạnh lùng. Ông đứng bên cửa sổ, đối diện với tấm bản đồ trên tường.
"Nói là Giả gia ở kinh thành, người thuộc nhà mẹ của Hoàng hậu."
"Đi, nói ta ngủ rồi, không gặp." tướng quân đó nói. Nói xong bổ sung thêm một câu "Bảo hắn từ đâu tới, thì trở về nơi đó."
Nói xong, thì nhìn về phía bản đồ.
Lúc này trong luồng gió lạnh ngoài lều, người đến đó nhìn qua cửa sổ, có thể thấy được bóng dáng lỗi lạc ngay thẳng của tướng quân dưới ánh đèn.
- --------
Đỗ Tam nguyên là người đỗ đầu cả ba kỳ thi hương, thi hội, thi đình trong hệ thống thi cử nho học.