Chương 16
Thằng nhóc Cảnh Tông làm hư con diều mình tặng cho Cảnh Mục, hại Cảnh Mục bị Càn Ninh đế quở trách, còn bị đánh hai mươi trượng.
Nghe được tin này, Sơ Trường Dụ lê thân thể mệt mỏi vừa trở về sau khi kết thúc công việc tu sửa quan đạo ở ngoại ô phía Tây, đến trà cũng không thèm uống, đi đi lại lại trong sảnh một hồi, rồi xoay người ra ngoài muốn vào cung.
Không Thanh thấy y như vậy, vội bước tới kéo y lại "Thiếu gia định đi đâu? Cửa cung đã đóng từ lâu, còn nửa canh giờ là giới nghiêm rồi!"
Sơ Trường Dụ dừng bước, mới chợt nhận ra mình không còn là đương triều thừa tướng quyền khuynh thiên hạ, ra vào hoàng cung như hậu viện nhà mình.
Hai tay y nắm chặt sau lưng, quay người trở lại, ngồi xuống ghế sập.
Không Thanh vội rót trà cho y, an ủi nói "Thiếu gia đừng lo, ngày mai có thể gặp Nhị điện hạ rồi."
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ ngẩn ra, rồi cau mày nhìn Không Thanh, nói "Ta lo gì chứ? Ta không có lo."
Quả thật y không lo. Dù sao chuyện đã xảy ra, cơn giận của Hoàng thượng cũng lắng xuống, Cảnh Mục cũng bị đánh rồi, xem như mọi chuyện đã xong. ngôn tình tổng tài
Nhưng trong lòng y tự nhiên có một cỗ cảm xúc dồn nén, làm y cảm thấy ngột ngạt không thể chịu nổi, đứng ngồi không yên cũng không giải tỏa được.
Một hồi sau, y mới dần bình tĩnh lại.
Trong hơn mười năm của kiếp trước, tuy không biết y đã làm bao nhiêu chuyện ác độc, hại bao nhiêu người, nhưng vẫn bảo vệ tốt cho tên nhóc phế vật trên ngai vàng kia.
Tên nhóc phế vật đó chỉ nhỏ hơn y ba tuổi, từ lâu đã qua độ tuổi tốt nhất để trở thành con rối. Khi hắn hai mươi, chỉ cần là triều thần có lý tưởng cứu giúp thiên hạ, đều muốn Hoàng đế giành lại quyền lực. Nhưng không may, Sơ Trường Dụ quyền thế lớn mạnh, còn Hoàng đế thì chẳng biết phấn đấu, cho nên đám người này không thể lật được Sơ Trường Dụ, vô số người đã chết vì chuyện này.
Mà những người theo phe Sơ Trường Dụ cũng nảy sinh những ý nghĩ không nên có. Hoàng đế trưởng thành, ắt sẽ có ý nghĩ của riêng mình, để hắn trên ngai vàng quả thật không thể an tâm. Đêm dài lắm mộng như vậy, tại sao không học hỏi từ Y Doãn*, diệt trừ Hoàng đế này, lập một tân vương mới?
*Y Doãn là tướng nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Thành Thang tiêu diệt nhà Hạ, thành lập nhà Thương và phò trợ với vai trò nhiếp chính của nhà Thương ổn định trong thời gian đầu. Ông là nguyên lão bốn triều vua, làm phụ chính, dạy dỗ vị vua trẻ rất cẩn thận.
Sơ Trường Dụ dĩ nhiên hiểu đạo lý đó, nhưng y cũng không thương tiếc mà xử luôn đám người ngu xuẩn này.
Tiểu Hoàng đế này là ranh giới của y. Y thà phụ hết người trong thiên hạ, theo bản năng cũng phải bảo vệ tiểu Hoàng đế này.
Vì y cảm thấy có lỗi với người này.
Trong mười năm kiếp trước, Sơ Trường Dụ luyện thành tính khí bá đạo. Y càng nghĩ càng tức. Cả hai kiếp y chưa từng đụng vào một sợi tóc của Cảnh Mục, bảo vệ tên nhóc đó thật tử tế, nhưng đám người này --- sao chúng dám!
Sơ Trường Dụ nhấp một ngụm trà, ghi nhớ món hận này trong lòng.
Ngày kế, sau khi hạ triều, y đi thẳng đến cung Chung Lịch. Khi đến góc cửa dẫn vào hậu cung, y lại dừng bước.
Hôm qua Cảnh Mục mới bị đánh, hôm nay dĩ nhiên không cần lên lớp. Nếu không đi, Sơ Trường Dụ lại thấy bất an trong lòng.
Nhưng nếu mình đặc biệt đến thăm hắn vì chút chuyện nhỏ này, vậy tên ngốc luôn đặt tim trên người mình sẽ vui thành thế nào đây. Nghĩ như vậy, Sơ Trường Dụ không muốn đến cung Chung Lịch nữa.
Lúc y đứng đó tranh đấu nội tâm, phía trước có một cung nữ gọi y.
"Sơ đại nhân?"
Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, thấy một cung nữ quen mặt cầm mấy thứ gì đó trong tay, đứng cách đó vài bước, cười ngọt ngào với mình.
"Nô tỳ bái kiến Sơ đại nhân!" thấy y bước tới, cung nữ vội vàng hành lễ. Hành lễ xong, nàng hăng hái tiến lên hai bước, nói "Đại nhân đến cung Chung Lịch phải không? Điện hạ chờ đại nhân đã lâu rồi đó!"
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ ngẩn người, hơi xấu hổ cười cười, nhấc bước đi tới, nói "Hình như ta quên mang thứ gì đó, nhưng không nhớ là thứ gì. Không sao, đi thôi."
Cung nữ này chính là cung nữ bị y túm được trước cửa cung Lộc Minh vào ngày Cảnh Mục trúng độc.
Cung nữ vội theo sau y, cười nói "Nô tỳ vẫn chưa có cơ hội cảm tạ Sơ đại nhân, nô tỳ vốn làm công việc quét dọn tưới nước, ngày đó sau khi thay đại nhân mời thái y, nên được Bệ hạ ban cho Nhị điện hạ."
Công việc hầu hạ chủ tử dĩ nhiên nhẹ hơn nhiều. Nghe vậy, Sơ Trường Dụ khẽ cười nói "Cảm tạ ta làm gì, ta phải nên cảm tạ cô ngày đó đã đi tìm thái y, cũng xem như đã cứu được Điện hạ."
Nghe vậy, cung nữ cười có chút xấu hổ.
"Cô... à, cô tên gì?" Sơ Trường Dụ hỏi.
"Hồi đại nhân, nô tỳ tên Ty Thao*, là Nhị điện hạ ban tên." nàng cười nói.
"Ngọc bích trang hoàng một cành cao, muôn tơ rũ xuống biếc xanh màu. Cảnh Mục đã đặt cho cô một cái tên rất hay." Sơ Trường Dụ nói.
*Ty Thao (丝绦) cái tên xuất phát từ hai câu thơ được trích từ Vịnh Liễu của Hạ Tri Chương. 碧玉妆成一树高 万条垂下绿丝绦
"Phải rồi." Ty Thao nói "Lúc Nhị điện hạ đặt tên có đọc câu thơ này. Ngài ấy nói có một người thích liễu rũ, bây giờ đương mùa liễu rũ, nên ban cho nô tỳ cái tên này."
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ ngẩn người.
Có một người thích liễu rũ...?
Sơ Trường Dụ nhanh chóng tỉnh táo lại. Tuy thường ngày y thích nhất là ngắm liễu, nhưng kiếp trước y chưa từng biểu hiện trước mặt Cảnh Mục, kiếp này trò chuyện với hắn cũng ít.
Nghĩ đến đây, Sơ Trường Dụ thầm xấu hổ... nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.
Sơ Trường Dụ liền dời chủ đề nói chuyện khỏi người Cảnh Mục, bèn cười hỏi nàng "Cảnh Mục đặt tên này cho cô, hẳn là rất xem trọng cô nhỉ? Bây giờ đang hầu hạ ở chính điện phải không?"
"Không có." Ty Thao khá vui vẻ cởi mở, thấy Sơ Trường Dụ hòa nhã tốt bụng, liền trò chuyện không ngần ngại với y "Ban đầu đúng là sẽ được vào chính điện, nhưng mấy ngày trước Điện hạ vừa ý Hạm Đạm tỷ tỷ trong cung Hoàng thượng, nên xin tỷ ấy sang đây, thay thế vị trí của nô tỳ."
Tuy Ty Thao nói như vậy nhưng không hề tỏ ra bất mãn hay đố kỵ, cuối cùng còn vui vẻ nói thêm "Dung mạo của Hạm Đạm tỷ tỷ quả thật rất đẹp!"
"Vừa ý một cung nữ?" Sơ Trường Dụ nghe vậy ngẩn ra, cau mày không dám tin hỏi Ty Thao.
Chuyện này lạ thật.
Kiếp trước, Cảnh Mục nổi danh không ham muốn không cầu mong điều gì --- đặc biệt là không gần nữ sắc. Lên ngôi mấy năm mà hậu cung vẫn trống không, dù mình nói thế nào cũng không thỏa hiệp. Tên nhóc này thật sự là kiểu người không dua theo ai, thường xuyên thay đổi. Bình thường mình nói gì thì hắn làm đó, chỉ riêng chuyện này, không hề nhượng bộ như bày ra tư thế minh quân chống đối với thần tử quyền thế.
Mãi đến sau này, Bắc Tề vương đến tìm mình, cầu xin mình cưới con gái quận chúa Đan Dao đã mang thai hai tháng, đồng thời người tình nhân đã bị ông ta xử tử. Y xem trọng quân đội hùng hậu trong tay Bắc Tề vương, vì trải qua quá nhiều chuyện, bản thân mắc phải tâm bệnh sợ hãi đa nghi, không quen có người ngủ bên cạnh, nên không có ý định cưới vợ sinh con. Tính toán như thế, y bèn đồng ý hôn sự này, mấy ngày sau y đến tìm Cảnh Mục để ban hôn cho y.
"... thừa tướng thật lòng yêu mến quận chúa đó?" lúc ấy Cảnh Mục nghe yêu cầu của y, vẻ mặt không có biểu cảm gì, chỉ hỏi y như vậy.
Sơ Trường Dụ nghĩ, nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho tròn, bèn thản nhiên trả lời "Hồi Bệ hạ, thần vừa gặp đã yêu quận chúa Đan Dao, đời này nhất định phải là nàng."
Lúc ấy, Cảnh Mục rất lâu không lên tiếng, đại điện chìm trong im lặng, cung nhân xung quanh cũng không dám thở mạnh. Trong lòng Sơ Trường Dụ như trống đập liên hồi, thầm nghĩ trong tay Bắc Tề vương có một trăm ngàn binh mã, chỉ có duy nhất một người con gái là Đan Dao, Cảnh Mục lo lắng mình sẽ dấy binh mưu phản nên mới do dự.
Y cảm thấy thật buồn cười. Y nắm trong tay ba trăm ngàn đại quân Sơ gia, trong triều quyền thế ngất trời, bè cánh vô số. Nếu muốn tạo phản, há lại cần một trăm ngàn binh tôm tướng tép đó?
Nghĩ như vậy, y cảm thấy nhạt nhẽo. Ngay lúc y mất hết kiên nhẫn, muốn cáo từ coi như không có gì, thì nghe thấy tiếng Cảnh Mục trầm giọng lặp lại lời y truyền đến từ trên long ỷ.
"... nhất định phải là nàng?"
Sơ Trường Dụ cảm thấy nhạt nhẽo, bèn thản nhiên đáp lại "Phải, nhất định phải là nàng."
Tiếp đó, y nghe thấy Cảnh Mục bật cười. Mặc dù cười, nhưng trong giọng nói có hơi run "Trẫm đồng ý." dừng một hồi, hắn lại tự thì thào nói "Yêu cầu của thừa tướng, trẫm có khi nào từ chối đâu chứ."
Sơ Trường Dụ cảm thấy kỳ lạ khi nghe lời này. Lời của hắn rõ là đã biết dã tâm của mình. Thủ đoạn độc ác tổ truyền của Cảnh gia, đến đời Cảnh Mục thì lại hóa thành nhẹ dạ như nữ nhân.
- -- nếu đã biết dã tâm của ta, tại sao vẫn nghe lời như vậy?
Trong lòng Sơ Trường Dụ cười hắn hèn nhát, nhưng cũng không cảm thấy an tâm hay vui vẻ, thậm chí lồng ngực thấy uất nghẹn, lại không phải là tức giận.
Y không thể giải thích cảm xúc này.
Sơ Trường Dụ không muốn làm rối mọi chuyện, dù sao yêu cầu của y cũng được đồng ý. Y hành lễ xoay người rời khỏi --- đại thần diện thánh sau khi rời chính điện mới được xoay người, ngoại trừ Sơ Trường Dụ.
Y mới đi được vài bước, đã bị Cảnh Mục gọi lại.
"Thừa tướng." lần này Cảnh Mục lên tiếng, sự run rẩy trong giọng nói đã biến mất. Nghe vào tai giống như nước đọng trong hang, trầm thấp tĩnh lặng, nhưng mang theo không khí chết chóc ẩm ướt lạnh lẽo.
"Có vi thần." Sơ Trường Dụ hơi ngừng lại khi nghe giọng điệu này của hắn, xoay người đáp lời.
Đến tận bây giờ Sơ Trường Dụ vẫn còn nhớ, giọng điệu trầm thấp chết chóc của Cảnh Mục lúc ấy khiến y lần đầu tiên trong đời cảm thấy rùng rợn.
"Trẫm nghĩ, cũng nên lấp đầy hậu cung rồi." y nghe Cảnh Mục chậm rãi nói "Chuyện lựa chọn nữ nhi của các đại thần, giao cho thừa tướng làm vậy."
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ cau mày quái lạ.
Tuyển phi, có ẩn ý gì sao?
Y dứt khoát trả lời "Bệ hạ yên tâm, vi thần sẽ dốc hết sức."
Sau đó, y ngẫm nghĩ, có lẽ Cảnh Mục nghe những lời mình nói, rồi được khai sáng, cũng muốn tìm cảm giác 'nhất định phải là nàng' đó. Sự khác thường trong giọng điệu của hắn có lẽ lo lắng mình sợ hắn kéo quan hệ với các đại thần, trở thành mối uy hiếp của mình.
Nghĩ như vậy thì hợp tình hợp lý rồi.
Kế đó, Sơ Trường Dụ hào phóng tuyển chọn nữ nhi hợp tuổi của các đại thần trong triều, chọn ra những người có gia cảnh tốt, dung mạo đẹp rồi tống vào cung. Trong số đó có vài người sống chết cũng không chịu, Sơ Trường Dụ làm luôn chuyện tàn nhẫn như chia rẽ uyên ương, không hề nể mặt chút nào.
Lúc đó y nghĩ, Cảnh Mục này ngoài vô dụng một chút, thì có kém cạnh gì người khác? Mấy tiểu cô nương này chẳng có mắt nhìn gì cả.
Tuy chuyện này y làm nhanh gọn, cũng là một trong số ít những hành động hào phóng mà y từng làm, nhưng trong lòng y vẫn cứ cảm thấy kỳ lạ.
Sau đó, trong phủ thừa tướng truyền ra tin vui của thừa tướng phu nhân, bảy tháng sau, thừa tướng vui mừng có được đứa con tuy sinh non nhưng vẫn đủ cân, chuyện này cũng trở thành chuyện tất nhiên.
Mà trong cung vẫn luôn không có động tĩnh gì. Nữ nhi nhà quan hợp tuổi được đưa vào cung đều đặn mỗi năm, nhưng đến lúc Sơ Trường Dụ chết, con thừa tự của Hoàng thượng vẫn không có một ai.
Tên nhóc này, e là chuyện đó không được. Lúc ấy, Sơ Trường Dụ đã đoán như vậy.
Nghe được tin này, Sơ Trường Dụ lê thân thể mệt mỏi vừa trở về sau khi kết thúc công việc tu sửa quan đạo ở ngoại ô phía Tây, đến trà cũng không thèm uống, đi đi lại lại trong sảnh một hồi, rồi xoay người ra ngoài muốn vào cung.
Không Thanh thấy y như vậy, vội bước tới kéo y lại "Thiếu gia định đi đâu? Cửa cung đã đóng từ lâu, còn nửa canh giờ là giới nghiêm rồi!"
Sơ Trường Dụ dừng bước, mới chợt nhận ra mình không còn là đương triều thừa tướng quyền khuynh thiên hạ, ra vào hoàng cung như hậu viện nhà mình.
Hai tay y nắm chặt sau lưng, quay người trở lại, ngồi xuống ghế sập.
Không Thanh vội rót trà cho y, an ủi nói "Thiếu gia đừng lo, ngày mai có thể gặp Nhị điện hạ rồi."
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ ngẩn ra, rồi cau mày nhìn Không Thanh, nói "Ta lo gì chứ? Ta không có lo."
Quả thật y không lo. Dù sao chuyện đã xảy ra, cơn giận của Hoàng thượng cũng lắng xuống, Cảnh Mục cũng bị đánh rồi, xem như mọi chuyện đã xong. ngôn tình tổng tài
Nhưng trong lòng y tự nhiên có một cỗ cảm xúc dồn nén, làm y cảm thấy ngột ngạt không thể chịu nổi, đứng ngồi không yên cũng không giải tỏa được.
Một hồi sau, y mới dần bình tĩnh lại.
Trong hơn mười năm của kiếp trước, tuy không biết y đã làm bao nhiêu chuyện ác độc, hại bao nhiêu người, nhưng vẫn bảo vệ tốt cho tên nhóc phế vật trên ngai vàng kia.
Tên nhóc phế vật đó chỉ nhỏ hơn y ba tuổi, từ lâu đã qua độ tuổi tốt nhất để trở thành con rối. Khi hắn hai mươi, chỉ cần là triều thần có lý tưởng cứu giúp thiên hạ, đều muốn Hoàng đế giành lại quyền lực. Nhưng không may, Sơ Trường Dụ quyền thế lớn mạnh, còn Hoàng đế thì chẳng biết phấn đấu, cho nên đám người này không thể lật được Sơ Trường Dụ, vô số người đã chết vì chuyện này.
Mà những người theo phe Sơ Trường Dụ cũng nảy sinh những ý nghĩ không nên có. Hoàng đế trưởng thành, ắt sẽ có ý nghĩ của riêng mình, để hắn trên ngai vàng quả thật không thể an tâm. Đêm dài lắm mộng như vậy, tại sao không học hỏi từ Y Doãn*, diệt trừ Hoàng đế này, lập một tân vương mới?
*Y Doãn là tướng nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Thành Thang tiêu diệt nhà Hạ, thành lập nhà Thương và phò trợ với vai trò nhiếp chính của nhà Thương ổn định trong thời gian đầu. Ông là nguyên lão bốn triều vua, làm phụ chính, dạy dỗ vị vua trẻ rất cẩn thận.
Sơ Trường Dụ dĩ nhiên hiểu đạo lý đó, nhưng y cũng không thương tiếc mà xử luôn đám người ngu xuẩn này.
Tiểu Hoàng đế này là ranh giới của y. Y thà phụ hết người trong thiên hạ, theo bản năng cũng phải bảo vệ tiểu Hoàng đế này.
Vì y cảm thấy có lỗi với người này.
Trong mười năm kiếp trước, Sơ Trường Dụ luyện thành tính khí bá đạo. Y càng nghĩ càng tức. Cả hai kiếp y chưa từng đụng vào một sợi tóc của Cảnh Mục, bảo vệ tên nhóc đó thật tử tế, nhưng đám người này --- sao chúng dám!
Sơ Trường Dụ nhấp một ngụm trà, ghi nhớ món hận này trong lòng.
Ngày kế, sau khi hạ triều, y đi thẳng đến cung Chung Lịch. Khi đến góc cửa dẫn vào hậu cung, y lại dừng bước.
Hôm qua Cảnh Mục mới bị đánh, hôm nay dĩ nhiên không cần lên lớp. Nếu không đi, Sơ Trường Dụ lại thấy bất an trong lòng.
Nhưng nếu mình đặc biệt đến thăm hắn vì chút chuyện nhỏ này, vậy tên ngốc luôn đặt tim trên người mình sẽ vui thành thế nào đây. Nghĩ như vậy, Sơ Trường Dụ không muốn đến cung Chung Lịch nữa.
Lúc y đứng đó tranh đấu nội tâm, phía trước có một cung nữ gọi y.
"Sơ đại nhân?"
Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, thấy một cung nữ quen mặt cầm mấy thứ gì đó trong tay, đứng cách đó vài bước, cười ngọt ngào với mình.
"Nô tỳ bái kiến Sơ đại nhân!" thấy y bước tới, cung nữ vội vàng hành lễ. Hành lễ xong, nàng hăng hái tiến lên hai bước, nói "Đại nhân đến cung Chung Lịch phải không? Điện hạ chờ đại nhân đã lâu rồi đó!"
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ ngẩn người, hơi xấu hổ cười cười, nhấc bước đi tới, nói "Hình như ta quên mang thứ gì đó, nhưng không nhớ là thứ gì. Không sao, đi thôi."
Cung nữ này chính là cung nữ bị y túm được trước cửa cung Lộc Minh vào ngày Cảnh Mục trúng độc.
Cung nữ vội theo sau y, cười nói "Nô tỳ vẫn chưa có cơ hội cảm tạ Sơ đại nhân, nô tỳ vốn làm công việc quét dọn tưới nước, ngày đó sau khi thay đại nhân mời thái y, nên được Bệ hạ ban cho Nhị điện hạ."
Công việc hầu hạ chủ tử dĩ nhiên nhẹ hơn nhiều. Nghe vậy, Sơ Trường Dụ khẽ cười nói "Cảm tạ ta làm gì, ta phải nên cảm tạ cô ngày đó đã đi tìm thái y, cũng xem như đã cứu được Điện hạ."
Nghe vậy, cung nữ cười có chút xấu hổ.
"Cô... à, cô tên gì?" Sơ Trường Dụ hỏi.
"Hồi đại nhân, nô tỳ tên Ty Thao*, là Nhị điện hạ ban tên." nàng cười nói.
"Ngọc bích trang hoàng một cành cao, muôn tơ rũ xuống biếc xanh màu. Cảnh Mục đã đặt cho cô một cái tên rất hay." Sơ Trường Dụ nói.
*Ty Thao (丝绦) cái tên xuất phát từ hai câu thơ được trích từ Vịnh Liễu của Hạ Tri Chương. 碧玉妆成一树高 万条垂下绿丝绦
"Phải rồi." Ty Thao nói "Lúc Nhị điện hạ đặt tên có đọc câu thơ này. Ngài ấy nói có một người thích liễu rũ, bây giờ đương mùa liễu rũ, nên ban cho nô tỳ cái tên này."
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ ngẩn người.
Có một người thích liễu rũ...?
Sơ Trường Dụ nhanh chóng tỉnh táo lại. Tuy thường ngày y thích nhất là ngắm liễu, nhưng kiếp trước y chưa từng biểu hiện trước mặt Cảnh Mục, kiếp này trò chuyện với hắn cũng ít.
Nghĩ đến đây, Sơ Trường Dụ thầm xấu hổ... nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.
Sơ Trường Dụ liền dời chủ đề nói chuyện khỏi người Cảnh Mục, bèn cười hỏi nàng "Cảnh Mục đặt tên này cho cô, hẳn là rất xem trọng cô nhỉ? Bây giờ đang hầu hạ ở chính điện phải không?"
"Không có." Ty Thao khá vui vẻ cởi mở, thấy Sơ Trường Dụ hòa nhã tốt bụng, liền trò chuyện không ngần ngại với y "Ban đầu đúng là sẽ được vào chính điện, nhưng mấy ngày trước Điện hạ vừa ý Hạm Đạm tỷ tỷ trong cung Hoàng thượng, nên xin tỷ ấy sang đây, thay thế vị trí của nô tỳ."
Tuy Ty Thao nói như vậy nhưng không hề tỏ ra bất mãn hay đố kỵ, cuối cùng còn vui vẻ nói thêm "Dung mạo của Hạm Đạm tỷ tỷ quả thật rất đẹp!"
"Vừa ý một cung nữ?" Sơ Trường Dụ nghe vậy ngẩn ra, cau mày không dám tin hỏi Ty Thao.
Chuyện này lạ thật.
Kiếp trước, Cảnh Mục nổi danh không ham muốn không cầu mong điều gì --- đặc biệt là không gần nữ sắc. Lên ngôi mấy năm mà hậu cung vẫn trống không, dù mình nói thế nào cũng không thỏa hiệp. Tên nhóc này thật sự là kiểu người không dua theo ai, thường xuyên thay đổi. Bình thường mình nói gì thì hắn làm đó, chỉ riêng chuyện này, không hề nhượng bộ như bày ra tư thế minh quân chống đối với thần tử quyền thế.
Mãi đến sau này, Bắc Tề vương đến tìm mình, cầu xin mình cưới con gái quận chúa Đan Dao đã mang thai hai tháng, đồng thời người tình nhân đã bị ông ta xử tử. Y xem trọng quân đội hùng hậu trong tay Bắc Tề vương, vì trải qua quá nhiều chuyện, bản thân mắc phải tâm bệnh sợ hãi đa nghi, không quen có người ngủ bên cạnh, nên không có ý định cưới vợ sinh con. Tính toán như thế, y bèn đồng ý hôn sự này, mấy ngày sau y đến tìm Cảnh Mục để ban hôn cho y.
"... thừa tướng thật lòng yêu mến quận chúa đó?" lúc ấy Cảnh Mục nghe yêu cầu của y, vẻ mặt không có biểu cảm gì, chỉ hỏi y như vậy.
Sơ Trường Dụ nghĩ, nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho tròn, bèn thản nhiên trả lời "Hồi Bệ hạ, thần vừa gặp đã yêu quận chúa Đan Dao, đời này nhất định phải là nàng."
Lúc ấy, Cảnh Mục rất lâu không lên tiếng, đại điện chìm trong im lặng, cung nhân xung quanh cũng không dám thở mạnh. Trong lòng Sơ Trường Dụ như trống đập liên hồi, thầm nghĩ trong tay Bắc Tề vương có một trăm ngàn binh mã, chỉ có duy nhất một người con gái là Đan Dao, Cảnh Mục lo lắng mình sẽ dấy binh mưu phản nên mới do dự.
Y cảm thấy thật buồn cười. Y nắm trong tay ba trăm ngàn đại quân Sơ gia, trong triều quyền thế ngất trời, bè cánh vô số. Nếu muốn tạo phản, há lại cần một trăm ngàn binh tôm tướng tép đó?
Nghĩ như vậy, y cảm thấy nhạt nhẽo. Ngay lúc y mất hết kiên nhẫn, muốn cáo từ coi như không có gì, thì nghe thấy tiếng Cảnh Mục trầm giọng lặp lại lời y truyền đến từ trên long ỷ.
"... nhất định phải là nàng?"
Sơ Trường Dụ cảm thấy nhạt nhẽo, bèn thản nhiên đáp lại "Phải, nhất định phải là nàng."
Tiếp đó, y nghe thấy Cảnh Mục bật cười. Mặc dù cười, nhưng trong giọng nói có hơi run "Trẫm đồng ý." dừng một hồi, hắn lại tự thì thào nói "Yêu cầu của thừa tướng, trẫm có khi nào từ chối đâu chứ."
Sơ Trường Dụ cảm thấy kỳ lạ khi nghe lời này. Lời của hắn rõ là đã biết dã tâm của mình. Thủ đoạn độc ác tổ truyền của Cảnh gia, đến đời Cảnh Mục thì lại hóa thành nhẹ dạ như nữ nhân.
- -- nếu đã biết dã tâm của ta, tại sao vẫn nghe lời như vậy?
Trong lòng Sơ Trường Dụ cười hắn hèn nhát, nhưng cũng không cảm thấy an tâm hay vui vẻ, thậm chí lồng ngực thấy uất nghẹn, lại không phải là tức giận.
Y không thể giải thích cảm xúc này.
Sơ Trường Dụ không muốn làm rối mọi chuyện, dù sao yêu cầu của y cũng được đồng ý. Y hành lễ xoay người rời khỏi --- đại thần diện thánh sau khi rời chính điện mới được xoay người, ngoại trừ Sơ Trường Dụ.
Y mới đi được vài bước, đã bị Cảnh Mục gọi lại.
"Thừa tướng." lần này Cảnh Mục lên tiếng, sự run rẩy trong giọng nói đã biến mất. Nghe vào tai giống như nước đọng trong hang, trầm thấp tĩnh lặng, nhưng mang theo không khí chết chóc ẩm ướt lạnh lẽo.
"Có vi thần." Sơ Trường Dụ hơi ngừng lại khi nghe giọng điệu này của hắn, xoay người đáp lời.
Đến tận bây giờ Sơ Trường Dụ vẫn còn nhớ, giọng điệu trầm thấp chết chóc của Cảnh Mục lúc ấy khiến y lần đầu tiên trong đời cảm thấy rùng rợn.
"Trẫm nghĩ, cũng nên lấp đầy hậu cung rồi." y nghe Cảnh Mục chậm rãi nói "Chuyện lựa chọn nữ nhi của các đại thần, giao cho thừa tướng làm vậy."
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ cau mày quái lạ.
Tuyển phi, có ẩn ý gì sao?
Y dứt khoát trả lời "Bệ hạ yên tâm, vi thần sẽ dốc hết sức."
Sau đó, y ngẫm nghĩ, có lẽ Cảnh Mục nghe những lời mình nói, rồi được khai sáng, cũng muốn tìm cảm giác 'nhất định phải là nàng' đó. Sự khác thường trong giọng điệu của hắn có lẽ lo lắng mình sợ hắn kéo quan hệ với các đại thần, trở thành mối uy hiếp của mình.
Nghĩ như vậy thì hợp tình hợp lý rồi.
Kế đó, Sơ Trường Dụ hào phóng tuyển chọn nữ nhi hợp tuổi của các đại thần trong triều, chọn ra những người có gia cảnh tốt, dung mạo đẹp rồi tống vào cung. Trong số đó có vài người sống chết cũng không chịu, Sơ Trường Dụ làm luôn chuyện tàn nhẫn như chia rẽ uyên ương, không hề nể mặt chút nào.
Lúc đó y nghĩ, Cảnh Mục này ngoài vô dụng một chút, thì có kém cạnh gì người khác? Mấy tiểu cô nương này chẳng có mắt nhìn gì cả.
Tuy chuyện này y làm nhanh gọn, cũng là một trong số ít những hành động hào phóng mà y từng làm, nhưng trong lòng y vẫn cứ cảm thấy kỳ lạ.
Sau đó, trong phủ thừa tướng truyền ra tin vui của thừa tướng phu nhân, bảy tháng sau, thừa tướng vui mừng có được đứa con tuy sinh non nhưng vẫn đủ cân, chuyện này cũng trở thành chuyện tất nhiên.
Mà trong cung vẫn luôn không có động tĩnh gì. Nữ nhi nhà quan hợp tuổi được đưa vào cung đều đặn mỗi năm, nhưng đến lúc Sơ Trường Dụ chết, con thừa tự của Hoàng thượng vẫn không có một ai.
Tên nhóc này, e là chuyện đó không được. Lúc ấy, Sơ Trường Dụ đã đoán như vậy.