Chương 46: Cám dỗ
Lâm Thắng gấp gáp đến gặp chủ nhà. Nội thất mà anh thiết kế có chút vấn đề khiến chủ nhà không hài lòng. Bình thường những chuyện như vậy sẽ do Nhu Tử Đình giải quyết.
Sao hôm nay cô ta gấp gáp gọi anh đi?
Vừa vào bên trong căn nhà 2 tầng còn đang xây dang dở, chủ nhà đã đập miếng gạch xuống đất:
“Các người xem đây không phải là loại gạch mà tôi yêu cầu. Màu cũng hoàn toàn khác bản thiết kế. Tính làm ăn gian dối sao?”
“Không có thưa anh. Anh nghe em giải thích.”
“Chát"
“Giải thích cái con khỉ khô! Làm lại cho tôi!”
Nhu Tử Đình ngã xuống, Lâm Thắng rất nhanh đã chạy đến ôm eo cô ta đỡ lên:
“Tử Đình, em không sao chứ?”
Lâm Thắng nhìn gạch men vỡ nhặt lên xem: “Cái này không phải là chất liệu mà anh yêu cầu? Sao lại như vậy?”
Thấy tay cô ta chảy máu, anh ngồi xổm xuống: “Em mau lên trước đi. Chúng ta đi bệnh viện cái đã.”
“Không cần đâu. Dán băng keo cá nhân là khỏi.”
“Không được.”
Lâm Thắng bế Nhu Tử Đình rồi đưa cô ta đến bệnh viện xử lý vết thương và tiêm phòng.
Sau đó anh đưa cô ta về và quay lại xử lý công việc. Bận rộn đến tối, Lâm Thắng không có lấy một hạt cơm ở trong bụng. Thoáng chốc anh đổ mồ hôi, đưa tay ôm bụng.
Anh làm bán mạng là vì cái gì chứ? Chẳng phải vì cái lần bị người khác sỉ nhục mình không có tiền sao?
Lâm Thắng ngồi xuống, ngẩng mặt lên nhìn căn nhà đang xây. Đó cũng là ước mơ của anh. Sau này, anh sẽ cùng Thiên Kim xây dựng nên ngôi nhà của riêng mình.
“Thắng, anh suy nghĩ cái gì vậy?”
“Tử Đình? Em không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy đến đây làm gì?”
Nhu Tử Đình đưa hộp cơm lên trước mặt Lâm Thắng:
“Mau ăn cơm đi. Anh không đói sao?”
“Ừ.”
Anh nhận lấy hộp cơm mở ra ăn. Vừa ăn vừa tính toán lại tất cả chi tiết để kịp giao nhà cho chủ.
Nhu Tử Đình ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ của anh mà mê đắm. Đúng là đàn ông đẹp nhất khi làm việc.
“Thắng, sau này anh nhất định sẽ thành công.”
“Haha. Bây giờ anh còn chưa có được một cái nhà. Thành công chắc có lẽ đang ngủ quên.”
Lâm Thắng mỉm cười, con mắt như phát sáng. Anh nâng cặp kính cận của mình lên. Bất giác Nhu Tử Đình hôn anh.
“Chụt"
Lâm Thắng đứng dậy, tròn mắt kinh ngạc:
“Tử Đình, em làm cái gì vậy? Chúng ta…”
“Chúng ta không thể chứ gì? Thì anh cứ coi như lúc đó em bị ngáo đi!”
“Con gái như em không biết giữ ý tứ gì cả. Sau này làm sao mà lấy chồng?”
“Xí.”
Nhu Tử Đình đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Anh biết gì không? Nếu anh cần nhà, em sẽ cho anh một căn. Nếu anh cần tiền, em sẽ giúp anh. Anh cần vợ, em sẵn lòng làm vợ anh.”
Lâm Thắng đứng dậy đi sang chỗ khác. Nhu Tử Đình theo phía sau nắm cổ tay anh. Bị anh hất ra khiến cô ta ngã ra phía sau động vào vết thương cũ.
Nhu Tử Đình ôm chân khóc lớn. Đồng nghiệp đang làm tiến vào trong xe. Thế là vậy liền bảo:
“Lâm Thắng mau đưa chị Tử Đình về đi. Ở đây chúng tôi lo là được. Hơn nữa, phần thiết kế của anh cũng xong rồi.”
“Đi đi!”
Lâm Thắng không có đi xe, anh đành lái xe của Nhu Tử Đình chở cô ta về.
Lúc đến nhà, Nhu Tử Đình than đau đi không được muốn anh cõng vào bên trong. Bất đắc dĩ, anh phải bế cô.
Căn nhà Nhu Tử Đình là nhà mặt phố, không gian bên trong rộng còn có 2 tầng. Ngoài cửa có hai chiếc xe ôtô khác.
“Nhà này chỉ một mình em ở sao?”
Nhu Tử Đình gật đầu: “Bố mẹ em có nhà riêng. Anh có muốn đi tham quan một vòng?”
“Chân em như vậy có tiện?”
“Tiện.”
Lâm Thắng trước giờ, ngoài biết cô còn trẻ tài giỏi ra không biết rằng cô có hậu thuẫn bên trong lớn thế này.
Nhu Tử Đình đi cà nhắc dẫn anh tham quan một vòng căn nhà. Nhìn cách thiết kế này trông rất quen mắt. Đây chẳng phải là do chính tay anh thiết kế sao?
Lâm Thắng nhìn Tử Đình: “Tử Đình, thiết kế này là do anh vẽ đúng không?”
“Đúng vậy!”
Hèn gì khách hàng rất dễ tính. Khách hàng bảo anh thích trang trí thế nào thì làm theo như vậy không có ý kiến.
Nhìn từng ngóc ngách trong nhà đều được dựa trên mong muốn và sở thích của anh. Lâm Thắng vội đi ra phía sau. Quả thật ở đây có 1 hồ bơi nhỏ. Còn có một suối nước nhân tạo đầy cây.
Tâm tình anh không khỏi kích động.
Nhu Tử Đình bước lại gần nhảy xuống hồ bơi. Cô đưa tay kéo Lâm Thắng xuống.
Hai người ướt đẫm, lúc Lâm Thắng muốn lên đã bị Nhu Tử Đình ôm lấy:
“Anh đừng đi có được không?”
Lâm Thắng gỡ tay cô ra: “Tôi sắp kết hôn.”
“Khi nào?”
“Tháng sau.”
Nhu Tử Đình đặt nụ hôn nóng bỏng xuống cần cổ anh:
“Vậy bây giờ anh vẫn còn độc thân.”
Thấy anh vẫn kiên quyết, Nhu Tử Đình liền hỏi:
“Cô gái của anh có cho anh lần đầu tiên?”
Đây thật sự là câu hỏi chạm vào nỗi đau của anh. Đúng vậy, cô gái của anh không cho anh lần đầu tiên. Hơn nữa, trong bụng cô ấy còn mang thai con của người đàn ông khác.
Nhu Tử Đình nhìn thấy câu trả lời rất nhanh đã nói khẽ vào tai Lâm Thắng:
“Cô ta không thể. Em có thể. Em không nói, anh không nói. Chúng ta xem như hôm nay chỉ là giấc mơ, có được không?”
Lâm Thắng bất động ở hồ bơi. Sau đó anh quay lại nhắm mắt ôm eo Nhu Tử Đình. Môi anh vụng về hôn lên môi cô. Bọn họ đã trải qua một đêm nồng nhiệt.
Lâm Thắng thức dậy nhìn người bên cạnh, trong lòng anh có chút hối hận. Nhu Tử Đình ngồi dậy, trên tấm ga trắng tinh có vết đỏ.
Lâm Thắng nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, anh ôm trán bật khóc.
Nhu Tử Đình ôm cổ người đàn ông: “Thắng, em yêu anh!”
“Xin lỗi…”
Lâm Thắng đứng dậy. Anh bỏ mặc tất cả, mặc quần áo vào chạy đi.
Anh sai rồi. Thật sự sai rồi. Không thể dùng trinh tiết để đánh giá. Càng không thể dùng trinh tiết để trói buộc cả đời mình với người mà mình không yêu.
Nhưng bản thân anh quá cố chấp vào chuyện đó.
Lâm Thắng chạy đi, vừa chạy cảm giác chua xót xâm chiếm. Chạy đến khi không còn sức, anh ngồi xuống dùng tay đấm mạnh vào nền đất ở dưới chân.
Sao hôm nay cô ta gấp gáp gọi anh đi?
Vừa vào bên trong căn nhà 2 tầng còn đang xây dang dở, chủ nhà đã đập miếng gạch xuống đất:
“Các người xem đây không phải là loại gạch mà tôi yêu cầu. Màu cũng hoàn toàn khác bản thiết kế. Tính làm ăn gian dối sao?”
“Không có thưa anh. Anh nghe em giải thích.”
“Chát"
“Giải thích cái con khỉ khô! Làm lại cho tôi!”
Nhu Tử Đình ngã xuống, Lâm Thắng rất nhanh đã chạy đến ôm eo cô ta đỡ lên:
“Tử Đình, em không sao chứ?”
Lâm Thắng nhìn gạch men vỡ nhặt lên xem: “Cái này không phải là chất liệu mà anh yêu cầu? Sao lại như vậy?”
Thấy tay cô ta chảy máu, anh ngồi xổm xuống: “Em mau lên trước đi. Chúng ta đi bệnh viện cái đã.”
“Không cần đâu. Dán băng keo cá nhân là khỏi.”
“Không được.”
Lâm Thắng bế Nhu Tử Đình rồi đưa cô ta đến bệnh viện xử lý vết thương và tiêm phòng.
Sau đó anh đưa cô ta về và quay lại xử lý công việc. Bận rộn đến tối, Lâm Thắng không có lấy một hạt cơm ở trong bụng. Thoáng chốc anh đổ mồ hôi, đưa tay ôm bụng.
Anh làm bán mạng là vì cái gì chứ? Chẳng phải vì cái lần bị người khác sỉ nhục mình không có tiền sao?
Lâm Thắng ngồi xuống, ngẩng mặt lên nhìn căn nhà đang xây. Đó cũng là ước mơ của anh. Sau này, anh sẽ cùng Thiên Kim xây dựng nên ngôi nhà của riêng mình.
“Thắng, anh suy nghĩ cái gì vậy?”
“Tử Đình? Em không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy đến đây làm gì?”
Nhu Tử Đình đưa hộp cơm lên trước mặt Lâm Thắng:
“Mau ăn cơm đi. Anh không đói sao?”
“Ừ.”
Anh nhận lấy hộp cơm mở ra ăn. Vừa ăn vừa tính toán lại tất cả chi tiết để kịp giao nhà cho chủ.
Nhu Tử Đình ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ của anh mà mê đắm. Đúng là đàn ông đẹp nhất khi làm việc.
“Thắng, sau này anh nhất định sẽ thành công.”
“Haha. Bây giờ anh còn chưa có được một cái nhà. Thành công chắc có lẽ đang ngủ quên.”
Lâm Thắng mỉm cười, con mắt như phát sáng. Anh nâng cặp kính cận của mình lên. Bất giác Nhu Tử Đình hôn anh.
“Chụt"
Lâm Thắng đứng dậy, tròn mắt kinh ngạc:
“Tử Đình, em làm cái gì vậy? Chúng ta…”
“Chúng ta không thể chứ gì? Thì anh cứ coi như lúc đó em bị ngáo đi!”
“Con gái như em không biết giữ ý tứ gì cả. Sau này làm sao mà lấy chồng?”
“Xí.”
Nhu Tử Đình đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Anh biết gì không? Nếu anh cần nhà, em sẽ cho anh một căn. Nếu anh cần tiền, em sẽ giúp anh. Anh cần vợ, em sẵn lòng làm vợ anh.”
Lâm Thắng đứng dậy đi sang chỗ khác. Nhu Tử Đình theo phía sau nắm cổ tay anh. Bị anh hất ra khiến cô ta ngã ra phía sau động vào vết thương cũ.
Nhu Tử Đình ôm chân khóc lớn. Đồng nghiệp đang làm tiến vào trong xe. Thế là vậy liền bảo:
“Lâm Thắng mau đưa chị Tử Đình về đi. Ở đây chúng tôi lo là được. Hơn nữa, phần thiết kế của anh cũng xong rồi.”
“Đi đi!”
Lâm Thắng không có đi xe, anh đành lái xe của Nhu Tử Đình chở cô ta về.
Lúc đến nhà, Nhu Tử Đình than đau đi không được muốn anh cõng vào bên trong. Bất đắc dĩ, anh phải bế cô.
Căn nhà Nhu Tử Đình là nhà mặt phố, không gian bên trong rộng còn có 2 tầng. Ngoài cửa có hai chiếc xe ôtô khác.
“Nhà này chỉ một mình em ở sao?”
Nhu Tử Đình gật đầu: “Bố mẹ em có nhà riêng. Anh có muốn đi tham quan một vòng?”
“Chân em như vậy có tiện?”
“Tiện.”
Lâm Thắng trước giờ, ngoài biết cô còn trẻ tài giỏi ra không biết rằng cô có hậu thuẫn bên trong lớn thế này.
Nhu Tử Đình đi cà nhắc dẫn anh tham quan một vòng căn nhà. Nhìn cách thiết kế này trông rất quen mắt. Đây chẳng phải là do chính tay anh thiết kế sao?
Lâm Thắng nhìn Tử Đình: “Tử Đình, thiết kế này là do anh vẽ đúng không?”
“Đúng vậy!”
Hèn gì khách hàng rất dễ tính. Khách hàng bảo anh thích trang trí thế nào thì làm theo như vậy không có ý kiến.
Nhìn từng ngóc ngách trong nhà đều được dựa trên mong muốn và sở thích của anh. Lâm Thắng vội đi ra phía sau. Quả thật ở đây có 1 hồ bơi nhỏ. Còn có một suối nước nhân tạo đầy cây.
Tâm tình anh không khỏi kích động.
Nhu Tử Đình bước lại gần nhảy xuống hồ bơi. Cô đưa tay kéo Lâm Thắng xuống.
Hai người ướt đẫm, lúc Lâm Thắng muốn lên đã bị Nhu Tử Đình ôm lấy:
“Anh đừng đi có được không?”
Lâm Thắng gỡ tay cô ra: “Tôi sắp kết hôn.”
“Khi nào?”
“Tháng sau.”
Nhu Tử Đình đặt nụ hôn nóng bỏng xuống cần cổ anh:
“Vậy bây giờ anh vẫn còn độc thân.”
Thấy anh vẫn kiên quyết, Nhu Tử Đình liền hỏi:
“Cô gái của anh có cho anh lần đầu tiên?”
Đây thật sự là câu hỏi chạm vào nỗi đau của anh. Đúng vậy, cô gái của anh không cho anh lần đầu tiên. Hơn nữa, trong bụng cô ấy còn mang thai con của người đàn ông khác.
Nhu Tử Đình nhìn thấy câu trả lời rất nhanh đã nói khẽ vào tai Lâm Thắng:
“Cô ta không thể. Em có thể. Em không nói, anh không nói. Chúng ta xem như hôm nay chỉ là giấc mơ, có được không?”
Lâm Thắng bất động ở hồ bơi. Sau đó anh quay lại nhắm mắt ôm eo Nhu Tử Đình. Môi anh vụng về hôn lên môi cô. Bọn họ đã trải qua một đêm nồng nhiệt.
Lâm Thắng thức dậy nhìn người bên cạnh, trong lòng anh có chút hối hận. Nhu Tử Đình ngồi dậy, trên tấm ga trắng tinh có vết đỏ.
Lâm Thắng nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, anh ôm trán bật khóc.
Nhu Tử Đình ôm cổ người đàn ông: “Thắng, em yêu anh!”
“Xin lỗi…”
Lâm Thắng đứng dậy. Anh bỏ mặc tất cả, mặc quần áo vào chạy đi.
Anh sai rồi. Thật sự sai rồi. Không thể dùng trinh tiết để đánh giá. Càng không thể dùng trinh tiết để trói buộc cả đời mình với người mà mình không yêu.
Nhưng bản thân anh quá cố chấp vào chuyện đó.
Lâm Thắng chạy đi, vừa chạy cảm giác chua xót xâm chiếm. Chạy đến khi không còn sức, anh ngồi xuống dùng tay đấm mạnh vào nền đất ở dưới chân.