Chương 24: "Chu Lạc Trần đang bắt chước Lương Vân Tiên."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lần thi trước, Lục Vân Đàn xếp thứ 431 toàn khối, khoảng cách đến xếp hạng 350 còn 81 bậc.
Trường trung học số 2 Đông Phụ là trường trung học trọng điểm của tỉnh, nơi hội tụ những học sinh top đầu, mức độ cạnh tranh rất khốc liệt. Hơn nữa còn có lớp chuyên được tuyển chọn, sự chênh lệch giữa học sinh top đầu và học sinh kém rất lớn lại còn có khoảng cách.
Ban Khoa Học Tự Nhiên của khối 12 có 600 người thì lấy gần khoảng thứ hạng 300 làm ranh giới, nội trong khoảng thứ hạng 300 là học sinh có đạt chương trình đại học trọng điểm, từ thứ hạng 300-450 là học sinh đạt nguyện vọng 1 trở lên, từ thứ hạng 450 về sau thông thường sẽ là nguyện vọng 2 hoặc thấp hơn nữa, nhưng nguyện vọng 2 cũng rất ít vì dù sao cũng là trường trung học trọng điểm của tỉnh.
Tục ngữ có câu truyền rằng: 'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng'. Vì để có thể hoàn thành tốt nhất mục tiêu, Lục Vân Đàn cố ý đi bộ một vòng qua phía cầu thang hướng tây nam tầng một, bởi vì trên vách tường bên kia dán bảng thành tích thi của lần trước.
Trước đây cô rất ít khi nhìn bảng thành tích này, nếu có nhìn thì cũng chỉ nhìn thành tích của mình, chưa từng chú ý đến người khác, cho nên cũng không hiểu rõ cách xếp thứ hạng. Nhưng lần này sau khi xem cô thất vọng phát hiện ra muốn tiến bộ 61 bậc thật sự quá khó khăn, bởi vì xếp hạng càng lên trên điểm chênh lệch càng lớn, giống như xếp hạng thứ 450 và 451 chỉ cách nhau 1 điểm, nhưng xếp hạng thứ 350 và 351 lại cách nhau tới 4 điểm, 300 và 301 chênh lệch còn kinh khủng hơn, tận 6 điểm.
Nhưng trong khoảng thứ hạng 300 thì điểm chênh lệch cũng ít hơn, dù sao cũng là quần hùng phân tranh*, dù kém đi chăng nữa cũng không kém nhau là mấy, chỉ có thể nói là không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.
(*quần hùng phân tranh: Thành ngữ Trung Quốc mô tả việc các nhóm khác nhau tranh giành hạng nhất.)
Cũng giống như học sinh giỏi nhất khối Lương Vân Tiên và học sinh giỏi nhì khối Chu Lạc Trần luôn kém nhau 12 điểm, nhưng chuyện này có thể nói Chu Lạc Trần không giỏi sao? Không, 701 điểm là quá giỏi rồi, hầu như mọi người học tập đến chết cũng không đạt được trình độ đó, chỉ có thể là do Lương Vân Tiên quá ưu tú mà thôi.
Cuối cùng, Lục Vân Đàn đưa ra một kết luận thực tế nhưng đầy tàn nhẫn: nền tảng tốt thì tốt nữa tốt mãi, nền tảng đã xấu thì mãi cũng không tốt lên được.
Haiz.
Một tiếng thở dài.
Cô sơ lược suy đoán: Với thành tích của cô, nếu muốn tiến bộ 81 bậc thì ít nhất phải đạt được thêm tổng 81 điểm, trung bình một môn phải đạt thêm 15 điểm, nhưng môn Ngữ Văn đã không thể đạt điểm cao hơn được nữa, chỉ còn cách bổ sung vào môn không đạt yêu cầu là Tiếng Anh thôi.
Nói cách khác, ở lần thi sau cô phải đạt được ít nhất trên 100 điểm môn Tiếng Anh thì mới được.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Đối với người thành tích Tiếng Anh luôn luôn kém mà nói thì yêu cầu này quá cao rồi.
Đối mặt với khó khăn, phản ứng đầu tiên của Lục Vân Đàn chính là: Bổn nữ hiệp không học được!
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu buông bỏ.
Nhưng ngay tại thời điểm cô định buông bỏ thì bỗng nhiên nghĩ đến Lương Vân Tiên, người duy nhất trên thế giới này tin tưởng cô có thể cố gắng đạt được nền tảng tốt.
Nếu quá dễ dàng buông bỏ như vậy, có vẻ như sẽ có lỗi với sự tín nhiệm của thư sinh thối.
Thôi được, thử một lần vậy.
Vì vậy, bang chủ Đàn sau một đêm từ học sinh cá biệt thâm niên hóa thân thành học sinh tích cực hạng hai —— Thành tích không tốt, nhưng người kiên trì không ngừng cố gắng học tập, được gọi là học sinh tích cực hạng hai —— Đi sớm về muộn học tập, còn liều mạng giống như học sinh tích cực hạng nhất; sáng sớm 5 giờ rưỡi thức dậy, buổi tối 12 giờ đi ngủ, bật đèn pin học Tiếng Anh; lại còn sau khi tan học tiết cuối cùng sẽ ngồi lại trong lớp học tập thêm 10 phút rồi mới đến căn tin.
Bang chủ Đàn giống như vừa lột xác, làm cho nhóm bạn ngồi xung quanh như được mở rộng tầm mắt, còn cho là chiến thần của bọn họ đã bị khuất phục, hoặc đã bị kích động chuyện gì đó nên sôi nổi bàn luận, góp ý đầy lo lắng và an ủi.
Lục Vân Đàn không muốn nói nhiều đến chuyện này, vì nếu không sẽ có vẻ như cô đang bị thư sinh thối thao túng, nên quyết định trả lời: "Phó bang chủ đang có ý đồ cướp chức, tôi cần phải luyện tập văn võ song toàn!"
Hạ Tây Dương và Lý Hàng nghe được câu trả lời này thì vô cùng vui mừng — vậy là lại có thêm một cơ hội đánh bại phó bang chủ Lương — thành viên nịnh thần tiêu biểu nhưng bên ngoài lại thể hiện bộ mặt hết lòng trung thành lo lắng —
Hộ pháp trái Hạ Tây Dương tình ý sâu xa: "Phó bang chủ đã có dã tâm như thế, lại đang nắm chức quyền cao sợ là không ổn."
Hộ pháp phải Lý Hàng cũng đưa ra đề nghị quý giá: "Chức phó bang chủ dưới một người trên vạn người, nếu thật sự cậu ấy muốn mưu phản thì dễ như trở bàn tay!"
Thật ra chuyện cướp chức là Lục Vân Đàn nói đùa, nhưng đã diễn thì phải diễn đến cùng, hơn nữa ai bảo thư sinh thối ngày đó trước mặt trưởng khối đọc lên nội quy kỷ luật của trường học chứ? Đúng là không hề coi trọng cô với tư cách là một bang chủ mà!
Hừ!
Vậy nên bang chủ Đàn đã vui vẻ chấp nhận đề nghị của trái phải hộ pháp trung thành: "Bây giờ lập tức truyền đạt lại quyết định của tôi, phó bang chủ bị giáng chức thành quân sư, à không, quân sư cũng không cho cậu ấy làm nữa để cho cậu ấy làm Chân Sai Vặt đi."
Trái phải hộ pháp vui mừng khôn xiết, sắp được thăng chức tăng lương rồi——
Hạ Tây Dương: "Chức phó bang chủ kia sẽ do ai thay thế?"
Lý Hàng: "Bang chủ có từng nghĩ sẽ cân nhắc ai không?"
Đối mặt với vấn đề mà trái phải hộ pháp vô cùng mong chờ, bang chủ Lục đã trả lời một câu vô cùng thâm tình: "Tạm thời để trống, sau này ai thay thế còn phải xem biểu hiện của các cậu nữa, hơn nữa tôi cảm thấy hai cậu rất được đó!"
Hộ pháp trái vô cùng kích động, sau khi kết thúc chạy bộ buổi trưa, hộ pháp trái còn cố ý đi đến lớp 12/9 để thông báo với cựu phó bang chủ là anh đã bị cách chức và sẽ trở thành Chân Sai Vặt trong bang.
Lương Vân Tiên không hề bất ngờ, vì anh đã quá quen với việc nhân sự liên tục bị thay đổi. Cũng có thể nói rằng bang chủ Đàn có thói quen thay đổi xoành xoạch không có một quy tắc nào cả.
Chẳng qua anh cảm thấy hơi mệt mỏi—— Từ quân sư lên phó bang chủ rồi lại trở thành Chân Sai Vặt. Quỹ đạo thay đổi vị trí của anh trong tổ chức không chính thức này so với Vạn Lý Trường Thành còn quanh co phức tạp hơn, hơn nữa còn không thể nào biết tương lai còn đi về đâu.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Mùa hè vô cùng nóng bức nhưng vội vàng trôi qua không để lại dấu vết, cảm giác như mở điều hòa chưa được mấy ngày thì đã đến tháng Chín.
Ngày 1 tháng 9, chính thức khai giảng.
Trong buổi lễ khai giảng chào đón năm học mới, lãnh đạo trường học sắp xếp đại diện học sinh lớp 12 đứng dưới cột cờ nhìn xuống toàn bộ các học sinh của ba khối lớp phát biểu khai giảng.
Người phát biểu là Chu Lạc Trần.
Sáng sớm hôm đó, cậu ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, hòa mình vào ánh nắng mặt trời tươi đẹp, đứng dưới cờ đỏ 5 sao sáng lạng rực rỡ, chăm chú trang trọng đọc diễn thuyết.
Thiếu niên với cặp lông mày thanh tú, dáng người cao thẳng, giọng nói vang vọng thu hút ánh mắt của tất cả thầy trò trong trường.
Lục Vân Đàn lại cảm thấy không hề vui vẻ.
Cô cảm thấy cô nên vui vẻ chứ, bởi vì cô thích Chu Lạc Trần mà, cậu ta tỏa sáng rực rỡ như thế cô nên sâu sắc cảm nhận sự tự hào mới đúng.
Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Cô thấy không cam lòng.
Bởi vì người nên đứng dưới cờ đỏ 5 sao kia phải là Lương Vân Tiên, anh mới đúng là học sinh đại diện cho khối 12.
Nhưng vì anh đã bị xử phạt một lần, nên trưởng khối đã hủy bỏ tư cách đại diện của anh, mang vinh dự đáng lẽ ra là của anh trao cho Chu Lạc Trần.
Cô bắt đầu cảm thấy không cam lòng thay cho Lương Vân Tiên, nhưng cho dù cô có không cam lòng thì làm được gì chứ? Cũng không thể thay đổi được sự thật.
Cô hoàn toàn không nghe lọt tai lời phát biểu của Chu Lạc Trần, dù một chữ cũng không lọt tai. Cô đứng xếp hàng trong hàng ngũ lớp, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân.
Cuối phần diễn thuyết, Chu Lạc Trần đọc lớn bài thơ 《Hành Khú Tứ Cú》: “Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.”
Loa phát thanh của trường phóng to tiếng nói du dương trầm bổng của thiếu niên lên rất nhiều lần, truyền đến tất cả mọi ngóc ngách của sân trường.
Kết thúc diễn thuyết, tiếng vỗ tay như sấm sét dữ dội vang lên.
Lục Vân Đàn không vỗ tay, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lương Vân Tiên đọc《Hành Khú Tứ Cú》.
Dù cô chưa hề tận mắt nhìn thấy qua khung cảnh đó, nhưng những gì Lý Nguyệt Dao kể lại cũng đủ cho cô tưởng tượng được toàn bộ: Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đứng ở thảm đỏ trên sân khấu, dưới sân khấu là vô số học sinh; Micro trước mặt anh cao hơn người bình thường một ít, bởi vì vốn dĩ bản thân anh cao hơn so với người bình thường; Anh không cần cầm bài diễn thuyết vì trí nhớ của anh rất tốt, chất giọng cũng rất hay, từ tính và đầy nội lực; Trong khoảnh khắc anh đọc lớn 《Hành Khú Tứ Cú》, tất cả học sinh dưới sân khấu đều ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
"Vân Đàn"
Mãi đến lúc Lý Nguyệt Dao gọi tên cô, Lục Vân Đàn mới hoàn hồn và phát hiện lễ khai giảng đã kết thúc, các học sinh vốn đang xếp hàng ngay ngắn nhao nhao giải tán, học sinh mặc đồng phục tỏa ra như kiến về tổ, từng nhóm top năm top ba chạy lao về khu dạy học.
Trên đường hai người cùng nhau đi về khu dạy học khối 12, Lý Nguyệt Dao nhỏ giọng mỉa mai: "Chu Lạc Trần nhất định là bắt chước Lương Vân Tiên."
Lục Vân Đàn sững sờ: "Bắt chước cậu ấy cái gì?"
Lý Nguyệt Dao: "Đọc《Hành Khú Tứ Cú》 đó, nhất định là cậu ta nghĩ đến lúc chúng tớ tốt nghiệp trung học, Lương Vân Tiên lên bục diễn thuyết đọc bốn câu nói đó, nên bây giờ mới làm bài diễn thuyết cũng thêm vào bốn câu nói đó."
Lục Vân Đàn: "Chuyện này...《Hành Khú Tứ Cú》 cũng không phải do Lương Vân Tiên viết, là danh ngôn của danh nhân mà, ai diễn thuyết cũng dùng được."
Lý Nguyệt Dao thở dài buồn bã: "Haiz, tớ đã không nói rõ với cậu nên cậu không hiểu."
Lục Vân Đàn không phục: "Vậy cậu phải nói rõ với tớ một chút chứ, biết đâu tớ có thể hiểu thì sao?"
Lý Nguyệt Dao cố gắng sắp xếp lại câu chuyện và tìm từ ngữ phù hợp: "Tớ cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ có vẻ như không được tốt như vẻ bề ngoài, Lương Vân Tiên lúc nào cũng giỏi hơn Chu Lạc Trần một bậc, dù sau khi lên cấp ba cậu ấy không còn ưu tú như trước nữa, nhưng mỗi lần thi đều là học sinh giỏi nhất khối. Chu Lạc Trần mãi mãi cũng không thể thi vượt qua được cậu ấy nên đến tận bây giờ Chu Lạc Trần cũng chưa từng được làm học sinh đại diện, lần này là lần đầu tiên đó."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lục Vân Đàn lại cảm thấy Chu Lạc Trần hơi đáng thương: "Thảm thật sự."
Có Lương Vân Tiên ở trước, cậu ta dường như vĩnh viễn không có cách nào vùng lên được.
Lý Nguyệt Dao giống như fan trung thành, chỉ thấy thần tượng của mình là tuyệt vời nhất, ai cũng ghen ghét anh: "Nên tớ cảm thấy chắc chắn cậu ta đối với Lương Vân Tiên vừa hâm mộ vừa ghen ghét vừa hận."
Lục Vân Đàn cảm thấy khó hiểu: "Hận cậu ấy tại sao lại bắt chước cậu ấy?"
Lý Nguyệt Dao: "Bởi vì cậu ta cũng muốn trở thành người giống như Lương Vân Tiên, nói không chừng còn muốn thay thế cậu ấy nữa đó."
Lục Vân Đàn cẩn thận suy nghĩ, thấy Lý Nguyệt Dao nói cũng có lý.
Bỗng nhiên cảm thấy hơi không thích Chu Lạc Trần rồi.
Nhưng cô lại nghĩ tới nam sinh trốn trong phòng âm nhạc cùng cô tiến hành cuộc thi gấp giấy, nghĩ tới chiếc thuyền có mái che hai bên, nghĩ tới giấy viết thư có hoa văn đám mây, nghĩ tới ánh mặt trời tràn ngập hành lang và làn điệu du dương của bản nhạc《Xuân Nhật Tụng 》.
Nơi dịu dàng nhất trong trái tim cũng bị xúc động, cô nhanh chóng ổn định tâm lý khuyên bảo bản thân: mình vẫn còn rất thích!
Lý Nguyệt Dao tiếp tục lải nhải: "Chu Lạc Trần bắt chước không hề giống chút nào,《Hành Khú Tứ Cú》 đọc lên không hề có cảm giác giống Lương Vân Tiên."
Lục Vân Đàn tò mò hỏi: "Cảm giác của Lương Vân Tiên như thế nào?"
Lý Nguyệt Dao: "Lòng mang thiên hạ."
Lục Vân Đàn: "Chu Lạc Trần thì sao?"
Lý Nguyệt Dao: "Bắt chước lòng mang thiên hạ."
Sau khi về lớp một lúc thì chuông vào học vang lên, tan học tiết thứ nhất đã có kết quả thi mới nhất của cuộc thi tháng, lão Kim cầm phiếu điểm được in ra dán lên bảng đen phía sau phòng học.
Lục Vân Đàn chưa bao giờ tích cực chú ý đến thành tích học tập của mình như bây giờ, cô là người đầu tiên chạy đến trước bảng đen ngước cổ nhìn chằm chằm trên tờ giấy A4 tìm kiếm xếp hạng và thành tích của mình.
Lục Vân Đàn: Ngữ văn 137 điểm, Toán 99 điểm, Tiếng Anh 80 điểm, Vật Lý 195 điểm, tổng cộng 511 điểm, xếp thứ 32 của lớp, 406 toàn khối, tiến bộ 25 bậc so với lần thi trước.
Lần thi tháng lần này rất khó, điểm ước tính tương đối thấp, khoảng 505 điểm, cô đã vượt qua tới 6 điểm, nhưng tổng điểm so với bạn học xếp thứ 350 còn thua rất nhiều.
Dốc sức liều mạng nỗ lực một tháng mới tiến bộ được một chút, nếu là người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy thất vọng và chán nản, nhưng Lục Vân Đàn đâu phải người bình thường, cô tuyệt đối không thất vọng mà còn cảm thấy mình rất lợi hại và vô cùng lạc quan ——
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Cố gắng một tháng có thể tiến bộ 25 bậc, hai tháng có thể tiến bộ 50 bậc, ba tháng sẽ là 75 bậc, cứ suy luận theo hướng này thì đến tháng 6 năm sau cô có thể sẽ đậu được đại học trọng điểm rồi!
Hơn nữa cô chỉ mới cố gắng có một tháng thôi, sao có thể không biết xấu hổ mà nghĩ cố gắng một lần là được chứ? Đó không phải là mộng tưởng hão huyền sao? Vậy những người kiên trì cố gắng không hề mệt mỏi hơn hai năm đều là người ăn chay à?
Vì vậy cô thấy mình có thể tiến bộ 25 bậc đã rất tuyệt vời rồi! Hơn nửa học tập cũng giống như ăn cơm, ăn một lần không thể thành người mập được, chậm mà chắc, kiên nhẫn mới thắng lợi!
Lục Vân Đàn đang dương dương tự đắc đứng trước bảng đen bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: Cô đã giao hẹn với Lương Vân Tiên là nếu cô thi đạt xếp hạng trên 350 thì anh sẽ đi đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ, nhưng bây giờ cô không thi được xếp hạng 350 rồi, không biết anh còn đi đăng ký không?
Chẳng qua cô chỉ thi kém 56 bậc thôi mà, anh sẽ không tính toán chi li như thế chứ? Đi chợ mua cây cải thảo còn có thể kỳ kèo mặc cả cơ mà.
Sau khi tan học tiết thứ ba của buổi sáng, Lục Vân Đàn lại tiếp tục trốn chạy bộ, vừa ngồi trong phòng học từ vựng Tiếng Anh vừa đợi kiểm soát Lương đến.
Nhưng Lương Vân Tiên vẫn không đến.
Đến 12 giờ 20, Lục Vân Đàn đứng ngồi không yên, đứng dậy khỏi ghế chuẩn bị đến lớp 12/9 tìm anh.
Cô vừa bước ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Lương Vân Tiên đi ra từ văn phòng trưởng khối ở đối diện tầng hai.
Cô nhíu mày lo lắng nghĩ: Tại sao lại bị trưởng khối gọi lên nói chuyện rồi? Gần đây cậu ấy bị trưởng khối gọi lên nói chuyện hình như hơi nhiều lần nha.
Nhìn thấy anh đi vào trong cầu thang, Lục Vân Đàn lập tức chạy đến đầu cầu thang phía tây nam tầng một, vừa chạy đến đầu cầu thang thì nhìn thấy Lương Vân Tiên đang đi xuống, cô vội vàng hốt hoảng hỏi: "Thư sinh thối, trưởng khối tìm cậu làm gì vậy?"
* Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Chuông tan học tiết thứ ba còn chưa vang lên, trưởng khối đã xuất hiện trước cửa phòng học lớp 12/9, tiếng chuông vừa vang lên trong suy nghĩ, ông ấy đẩy cửa trước của phòng học: "Lương Vân Tiên, đến văn phòng gặp thầy."
Lương Vân Tiên đại khái có thể đoán được vì sao trưởng khối lại đến tìm anh, anh thở dài đặt cây bút màu đen trong tay xuống, trong ánh mắt tò mò của cả lớp đứng lên khỏi ghế, theo sau trưởng khối đi đến phòng làm việc của ông ấy.
Trưởng khối đi vào văn phòng rồi đứng ở cửa, chờ sau khi Lương Vân Tiên đi vào thì ông ấy đóng cửa văn phòng lại.
Lương Vân Tiên im lặng đứng trước bàn làm việc màu đen.
Trưởng khối ngồi xuống chiếc ghế phía sau bàn làm việc, thở dài nói: "Giáo viên Chu đã gặp em nói chuyện nhiều lần đúng không?"
Giáo viên Chu là chủ nhiệm lớp 12/9.
Lương Vân Tiên gật đầu: "Dạ."
Trưởng khối: "Vậy là em biết vì sao thầy tìm em đúng không?"
Lương Vân Tiên: "Dạ."
Trưởng khối tiếp tục thở dài: "Thầy và giáo viên Chu đều biết em muốn cố gắng hết sức vì trường trung học phổ thông số 2 của chúng ta, nhưng tình hình sức khỏe của em thật sự đáng lo ngại, không thích hợp tham gia thi đấu bóng rổ."
Lương Vân Tiên định nói gì đó nhưng bị trưởng khối ngắt lời: "Trước hết em hãy nghe thầy nói hết đã. Giấy cam kết mà bố mẹ em viết thầy đã xem rồi, mẹ của em cũng đã gọi điện thoại xác thực lại với thầy. Nhưng thầy vẫn cảm thấy kỳ lạ, trước đây họ đã dặn đi dặn lại thầy và giáo viên Chu không được để cho em vận động mạnh, bình thường chạy bộ cũng đều không cho em tham gia sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của em, tại sao bây giờ lại đột nhiên đồng ý cho em tham gia thi đấu bóng rổ?"
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên bình tĩnh trả lời: "Bệnh của em không thể chữa khỏi nên em đã nói với họ em không muốn sống quá thận trọng nữa, rất mệt mỏi ạ."
Trưởng khối tỏ ra bất lực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ai sống mà không muộn phiền? Chỉ có em mệt mỏi thôi sao? Bố mẹ em sống không muộn phiền sao? Em không nghĩ đến việc nếu em xảy ra chuyện gì thì họ biết phải làm sao?"
Hai người bọn họ?
Nếu không phải vì anh bị bệnh liên lụy đến họ thì hai người bọn họ đã sớm ly hôn rồi.
Quá trình trưởng thành của anh, tràn ngập những cuộc chiến tranh lạnh và cãi vã của bố mẹ, dù họ chưa bao giờ để anh chứng kiến cảnh họ cãi nhau, nhưng trong phòng ngủ đóng chặt cửa thường xuyên phát ra âm thanh cãi nhau đứt quãng.
Cảm giác tan vỡ hiện rõ trong gia đình, trong không khí căng thẳng giống như có mùi thuốc súng chưa bao giờ tan biến.
Bố mẹ anh giống như là hai bánh răng cao thấp không đều nhau, va chạm nhau, ma sát nhau, gập ghềnh sống cùng nhau. Mãi mãi không thể đồng đều với bánh răng bên cạnh, cũng vĩnh viễn không có cách nào ma sát hòa hợp cùng nhau, cho nên lúc đó anh có linh cảm mạnh mẽ là không đến vài năm nữa họ nhất định sẽ ly hôn, nhanh nhất là đến lúc anh lên học nội trú trong trường cấp Ba.
Anh không biết đối với những người khác sẽ có thái độ như thế nào nếu bố mẹ ly hôn, nhưng anh vẫn luôn hy vọng bố mẹ ly hôn, hy vọng họ buông tha lẫn nhau, nhất là sau khi biết được những chuyện cũ ngày xưa. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Nhưng không ngờ anh lại bị bệnh, khối u trong đầu anh là khối u lành tính, nhưng lại không thể chữa trị được, nó như một loại thuốc độc không có thuốc giải, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng anh.
Vì bệnh tình của anh, bánh răng cao thấp không đều kia cuối cùng cũng mài vừa khớp, vì họ có chung một mục tiêu: Chữa bệnh cho con trai, để anh sống lâu hơn nữa."
Vì bệnh tình của anh, gia đình của anh cuối cùng cũng hòa thuận hơn nhiều, bố mẹ không còn chiến tranh lạnh với nhau, không cãi nhau, quan hệ của hai người thậm chí còn đạt đến mức hòa hợp chưa từng có, nhưng tất cả là đều vì bệnh tình của anh.
Nói một cách khác, hiện tại hai người họ có thể hòa thuận chung sống cùng nhau không phải vì có tình cảm, cũng không phải vì đã buông bỏ quá khứ, mà là vì con trai còn sống.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Hai người họ là vì đứa con trai là anh mà mỗi người nhượng bộ một bước.
Nhưng anh cũng không muốn bố mẹ vì mình mà phải thỏa hiệp, anh vẫn hy vọng họ có thể buông tha lẫn nhau.
Nếu như anh chết, bố mẹ cũng không cần phải giống như bây giờ cố gắng hòa hợp sống cùng nhau, họ sẽ sống thoải mái hơn bây giờ.
"Họ rất ủng hộ em tham gia thi đấu ạ." Lương Vân Tiên giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Quãng đời còn lại của em không thể chỉ có chữa bệnh, em không muốn làm một người bệnh hoạn vô tích sự, em muốn là chính mình."
Trưởng khối từ chối cho ý kiến: "Vậy thì để bố mẹ em đến trường học một chuyến đi, thầy muốn nghe họ nói xem như thế nào."
Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh: "Họ gần đây rất bận, bố em đi diễn ở nước ngoài, việc buôn bán của mẹ em gần đây cũng đi công tác rồi ạ."
Trưởng khối: "Có thể bận đến nỗi mặc kệ con của mình luôn sao?"
Lương Vân Tiên: "Vì muốn kiếm tiền thôi ạ, nếu không sao có thể chữa bệnh cho em được?" Anh cười khổ, "Căn bệnh này của em, trong nhà không có kinh tế ổn định căn bản sẽ không trụ nổi được vài năm."
Trưởng khối á khẩu không nói được gì.
Lương Vân Tiên cam đoan: "Em sẽ chịu trách nhiệm về tính mạng của mình, nếu thực sự xảy ra chuyện gì bố mẹ em sẽ không truy cứu trách nhiệm đối với nhà trường đâu ạ."
Trưởng khối tiếp tục thở dài: "Đứa trẻ này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Thầy và giáo viên Chu không muốn cho em tham gia thi đấu cũng là vì muốn tốt cho em, không hoàn toàn là vì lo bố mẹ em sẽ oán trách." Giọng nói của ông ấy mang đầy vẻ tiếc nuối: "Em là một hạt giống tốt, tương lai rất có triển vọng."
Nếu như không bị bệnh.
Lương Vân Tiên cũng biết tương lai của mình hơi mơ hồ, hoặc cơ bản là không có tương lai, nên anh chỉ có thể nói: "Hy vọng thầy có thể hiểu cho em, em muốn nghiêm túc sống một lần."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Trưởng khối trầm lặng một lúc lâu, nhìn về phía anh bằng vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng: "Em thật sự muốn tham gia thi đấu?"
"Rất muốn ạ." Lương Vân Tiên nhắc lại: "Mẹ em đã viết bản cam kết, thầy không cần phải lo lắng đâu ạ, em sẽ chịu trách nhiệm về tính mạng của mình ạ."
Lần thi trước, Lục Vân Đàn xếp thứ 431 toàn khối, khoảng cách đến xếp hạng 350 còn 81 bậc.
Trường trung học số 2 Đông Phụ là trường trung học trọng điểm của tỉnh, nơi hội tụ những học sinh top đầu, mức độ cạnh tranh rất khốc liệt. Hơn nữa còn có lớp chuyên được tuyển chọn, sự chênh lệch giữa học sinh top đầu và học sinh kém rất lớn lại còn có khoảng cách.
Ban Khoa Học Tự Nhiên của khối 12 có 600 người thì lấy gần khoảng thứ hạng 300 làm ranh giới, nội trong khoảng thứ hạng 300 là học sinh có đạt chương trình đại học trọng điểm, từ thứ hạng 300-450 là học sinh đạt nguyện vọng 1 trở lên, từ thứ hạng 450 về sau thông thường sẽ là nguyện vọng 2 hoặc thấp hơn nữa, nhưng nguyện vọng 2 cũng rất ít vì dù sao cũng là trường trung học trọng điểm của tỉnh.
Tục ngữ có câu truyền rằng: 'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng'. Vì để có thể hoàn thành tốt nhất mục tiêu, Lục Vân Đàn cố ý đi bộ một vòng qua phía cầu thang hướng tây nam tầng một, bởi vì trên vách tường bên kia dán bảng thành tích thi của lần trước.
Trước đây cô rất ít khi nhìn bảng thành tích này, nếu có nhìn thì cũng chỉ nhìn thành tích của mình, chưa từng chú ý đến người khác, cho nên cũng không hiểu rõ cách xếp thứ hạng. Nhưng lần này sau khi xem cô thất vọng phát hiện ra muốn tiến bộ 61 bậc thật sự quá khó khăn, bởi vì xếp hạng càng lên trên điểm chênh lệch càng lớn, giống như xếp hạng thứ 450 và 451 chỉ cách nhau 1 điểm, nhưng xếp hạng thứ 350 và 351 lại cách nhau tới 4 điểm, 300 và 301 chênh lệch còn kinh khủng hơn, tận 6 điểm.
Nhưng trong khoảng thứ hạng 300 thì điểm chênh lệch cũng ít hơn, dù sao cũng là quần hùng phân tranh*, dù kém đi chăng nữa cũng không kém nhau là mấy, chỉ có thể nói là không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.
(*quần hùng phân tranh: Thành ngữ Trung Quốc mô tả việc các nhóm khác nhau tranh giành hạng nhất.)
Cũng giống như học sinh giỏi nhất khối Lương Vân Tiên và học sinh giỏi nhì khối Chu Lạc Trần luôn kém nhau 12 điểm, nhưng chuyện này có thể nói Chu Lạc Trần không giỏi sao? Không, 701 điểm là quá giỏi rồi, hầu như mọi người học tập đến chết cũng không đạt được trình độ đó, chỉ có thể là do Lương Vân Tiên quá ưu tú mà thôi.
Cuối cùng, Lục Vân Đàn đưa ra một kết luận thực tế nhưng đầy tàn nhẫn: nền tảng tốt thì tốt nữa tốt mãi, nền tảng đã xấu thì mãi cũng không tốt lên được.
Haiz.
Một tiếng thở dài.
Cô sơ lược suy đoán: Với thành tích của cô, nếu muốn tiến bộ 81 bậc thì ít nhất phải đạt được thêm tổng 81 điểm, trung bình một môn phải đạt thêm 15 điểm, nhưng môn Ngữ Văn đã không thể đạt điểm cao hơn được nữa, chỉ còn cách bổ sung vào môn không đạt yêu cầu là Tiếng Anh thôi.
Nói cách khác, ở lần thi sau cô phải đạt được ít nhất trên 100 điểm môn Tiếng Anh thì mới được.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Đối với người thành tích Tiếng Anh luôn luôn kém mà nói thì yêu cầu này quá cao rồi.
Đối mặt với khó khăn, phản ứng đầu tiên của Lục Vân Đàn chính là: Bổn nữ hiệp không học được!
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu buông bỏ.
Nhưng ngay tại thời điểm cô định buông bỏ thì bỗng nhiên nghĩ đến Lương Vân Tiên, người duy nhất trên thế giới này tin tưởng cô có thể cố gắng đạt được nền tảng tốt.
Nếu quá dễ dàng buông bỏ như vậy, có vẻ như sẽ có lỗi với sự tín nhiệm của thư sinh thối.
Thôi được, thử một lần vậy.
Vì vậy, bang chủ Đàn sau một đêm từ học sinh cá biệt thâm niên hóa thân thành học sinh tích cực hạng hai —— Thành tích không tốt, nhưng người kiên trì không ngừng cố gắng học tập, được gọi là học sinh tích cực hạng hai —— Đi sớm về muộn học tập, còn liều mạng giống như học sinh tích cực hạng nhất; sáng sớm 5 giờ rưỡi thức dậy, buổi tối 12 giờ đi ngủ, bật đèn pin học Tiếng Anh; lại còn sau khi tan học tiết cuối cùng sẽ ngồi lại trong lớp học tập thêm 10 phút rồi mới đến căn tin.
Bang chủ Đàn giống như vừa lột xác, làm cho nhóm bạn ngồi xung quanh như được mở rộng tầm mắt, còn cho là chiến thần của bọn họ đã bị khuất phục, hoặc đã bị kích động chuyện gì đó nên sôi nổi bàn luận, góp ý đầy lo lắng và an ủi.
Lục Vân Đàn không muốn nói nhiều đến chuyện này, vì nếu không sẽ có vẻ như cô đang bị thư sinh thối thao túng, nên quyết định trả lời: "Phó bang chủ đang có ý đồ cướp chức, tôi cần phải luyện tập văn võ song toàn!"
Hạ Tây Dương và Lý Hàng nghe được câu trả lời này thì vô cùng vui mừng — vậy là lại có thêm một cơ hội đánh bại phó bang chủ Lương — thành viên nịnh thần tiêu biểu nhưng bên ngoài lại thể hiện bộ mặt hết lòng trung thành lo lắng —
Hộ pháp trái Hạ Tây Dương tình ý sâu xa: "Phó bang chủ đã có dã tâm như thế, lại đang nắm chức quyền cao sợ là không ổn."
Hộ pháp phải Lý Hàng cũng đưa ra đề nghị quý giá: "Chức phó bang chủ dưới một người trên vạn người, nếu thật sự cậu ấy muốn mưu phản thì dễ như trở bàn tay!"
Thật ra chuyện cướp chức là Lục Vân Đàn nói đùa, nhưng đã diễn thì phải diễn đến cùng, hơn nữa ai bảo thư sinh thối ngày đó trước mặt trưởng khối đọc lên nội quy kỷ luật của trường học chứ? Đúng là không hề coi trọng cô với tư cách là một bang chủ mà!
Hừ!
Vậy nên bang chủ Đàn đã vui vẻ chấp nhận đề nghị của trái phải hộ pháp trung thành: "Bây giờ lập tức truyền đạt lại quyết định của tôi, phó bang chủ bị giáng chức thành quân sư, à không, quân sư cũng không cho cậu ấy làm nữa để cho cậu ấy làm Chân Sai Vặt đi."
Trái phải hộ pháp vui mừng khôn xiết, sắp được thăng chức tăng lương rồi——
Hạ Tây Dương: "Chức phó bang chủ kia sẽ do ai thay thế?"
Lý Hàng: "Bang chủ có từng nghĩ sẽ cân nhắc ai không?"
Đối mặt với vấn đề mà trái phải hộ pháp vô cùng mong chờ, bang chủ Lục đã trả lời một câu vô cùng thâm tình: "Tạm thời để trống, sau này ai thay thế còn phải xem biểu hiện của các cậu nữa, hơn nữa tôi cảm thấy hai cậu rất được đó!"
Hộ pháp trái vô cùng kích động, sau khi kết thúc chạy bộ buổi trưa, hộ pháp trái còn cố ý đi đến lớp 12/9 để thông báo với cựu phó bang chủ là anh đã bị cách chức và sẽ trở thành Chân Sai Vặt trong bang.
Lương Vân Tiên không hề bất ngờ, vì anh đã quá quen với việc nhân sự liên tục bị thay đổi. Cũng có thể nói rằng bang chủ Đàn có thói quen thay đổi xoành xoạch không có một quy tắc nào cả.
Chẳng qua anh cảm thấy hơi mệt mỏi—— Từ quân sư lên phó bang chủ rồi lại trở thành Chân Sai Vặt. Quỹ đạo thay đổi vị trí của anh trong tổ chức không chính thức này so với Vạn Lý Trường Thành còn quanh co phức tạp hơn, hơn nữa còn không thể nào biết tương lai còn đi về đâu.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Mùa hè vô cùng nóng bức nhưng vội vàng trôi qua không để lại dấu vết, cảm giác như mở điều hòa chưa được mấy ngày thì đã đến tháng Chín.
Ngày 1 tháng 9, chính thức khai giảng.
Trong buổi lễ khai giảng chào đón năm học mới, lãnh đạo trường học sắp xếp đại diện học sinh lớp 12 đứng dưới cột cờ nhìn xuống toàn bộ các học sinh của ba khối lớp phát biểu khai giảng.
Người phát biểu là Chu Lạc Trần.
Sáng sớm hôm đó, cậu ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, hòa mình vào ánh nắng mặt trời tươi đẹp, đứng dưới cờ đỏ 5 sao sáng lạng rực rỡ, chăm chú trang trọng đọc diễn thuyết.
Thiếu niên với cặp lông mày thanh tú, dáng người cao thẳng, giọng nói vang vọng thu hút ánh mắt của tất cả thầy trò trong trường.
Lục Vân Đàn lại cảm thấy không hề vui vẻ.
Cô cảm thấy cô nên vui vẻ chứ, bởi vì cô thích Chu Lạc Trần mà, cậu ta tỏa sáng rực rỡ như thế cô nên sâu sắc cảm nhận sự tự hào mới đúng.
Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Cô thấy không cam lòng.
Bởi vì người nên đứng dưới cờ đỏ 5 sao kia phải là Lương Vân Tiên, anh mới đúng là học sinh đại diện cho khối 12.
Nhưng vì anh đã bị xử phạt một lần, nên trưởng khối đã hủy bỏ tư cách đại diện của anh, mang vinh dự đáng lẽ ra là của anh trao cho Chu Lạc Trần.
Cô bắt đầu cảm thấy không cam lòng thay cho Lương Vân Tiên, nhưng cho dù cô có không cam lòng thì làm được gì chứ? Cũng không thể thay đổi được sự thật.
Cô hoàn toàn không nghe lọt tai lời phát biểu của Chu Lạc Trần, dù một chữ cũng không lọt tai. Cô đứng xếp hàng trong hàng ngũ lớp, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân.
Cuối phần diễn thuyết, Chu Lạc Trần đọc lớn bài thơ 《Hành Khú Tứ Cú》: “Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.”
Loa phát thanh của trường phóng to tiếng nói du dương trầm bổng của thiếu niên lên rất nhiều lần, truyền đến tất cả mọi ngóc ngách của sân trường.
Kết thúc diễn thuyết, tiếng vỗ tay như sấm sét dữ dội vang lên.
Lục Vân Đàn không vỗ tay, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lương Vân Tiên đọc《Hành Khú Tứ Cú》.
Dù cô chưa hề tận mắt nhìn thấy qua khung cảnh đó, nhưng những gì Lý Nguyệt Dao kể lại cũng đủ cho cô tưởng tượng được toàn bộ: Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đứng ở thảm đỏ trên sân khấu, dưới sân khấu là vô số học sinh; Micro trước mặt anh cao hơn người bình thường một ít, bởi vì vốn dĩ bản thân anh cao hơn so với người bình thường; Anh không cần cầm bài diễn thuyết vì trí nhớ của anh rất tốt, chất giọng cũng rất hay, từ tính và đầy nội lực; Trong khoảnh khắc anh đọc lớn 《Hành Khú Tứ Cú》, tất cả học sinh dưới sân khấu đều ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
"Vân Đàn"
Mãi đến lúc Lý Nguyệt Dao gọi tên cô, Lục Vân Đàn mới hoàn hồn và phát hiện lễ khai giảng đã kết thúc, các học sinh vốn đang xếp hàng ngay ngắn nhao nhao giải tán, học sinh mặc đồng phục tỏa ra như kiến về tổ, từng nhóm top năm top ba chạy lao về khu dạy học.
Trên đường hai người cùng nhau đi về khu dạy học khối 12, Lý Nguyệt Dao nhỏ giọng mỉa mai: "Chu Lạc Trần nhất định là bắt chước Lương Vân Tiên."
Lục Vân Đàn sững sờ: "Bắt chước cậu ấy cái gì?"
Lý Nguyệt Dao: "Đọc《Hành Khú Tứ Cú》 đó, nhất định là cậu ta nghĩ đến lúc chúng tớ tốt nghiệp trung học, Lương Vân Tiên lên bục diễn thuyết đọc bốn câu nói đó, nên bây giờ mới làm bài diễn thuyết cũng thêm vào bốn câu nói đó."
Lục Vân Đàn: "Chuyện này...《Hành Khú Tứ Cú》 cũng không phải do Lương Vân Tiên viết, là danh ngôn của danh nhân mà, ai diễn thuyết cũng dùng được."
Lý Nguyệt Dao thở dài buồn bã: "Haiz, tớ đã không nói rõ với cậu nên cậu không hiểu."
Lục Vân Đàn không phục: "Vậy cậu phải nói rõ với tớ một chút chứ, biết đâu tớ có thể hiểu thì sao?"
Lý Nguyệt Dao cố gắng sắp xếp lại câu chuyện và tìm từ ngữ phù hợp: "Tớ cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ có vẻ như không được tốt như vẻ bề ngoài, Lương Vân Tiên lúc nào cũng giỏi hơn Chu Lạc Trần một bậc, dù sau khi lên cấp ba cậu ấy không còn ưu tú như trước nữa, nhưng mỗi lần thi đều là học sinh giỏi nhất khối. Chu Lạc Trần mãi mãi cũng không thể thi vượt qua được cậu ấy nên đến tận bây giờ Chu Lạc Trần cũng chưa từng được làm học sinh đại diện, lần này là lần đầu tiên đó."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lục Vân Đàn lại cảm thấy Chu Lạc Trần hơi đáng thương: "Thảm thật sự."
Có Lương Vân Tiên ở trước, cậu ta dường như vĩnh viễn không có cách nào vùng lên được.
Lý Nguyệt Dao giống như fan trung thành, chỉ thấy thần tượng của mình là tuyệt vời nhất, ai cũng ghen ghét anh: "Nên tớ cảm thấy chắc chắn cậu ta đối với Lương Vân Tiên vừa hâm mộ vừa ghen ghét vừa hận."
Lục Vân Đàn cảm thấy khó hiểu: "Hận cậu ấy tại sao lại bắt chước cậu ấy?"
Lý Nguyệt Dao: "Bởi vì cậu ta cũng muốn trở thành người giống như Lương Vân Tiên, nói không chừng còn muốn thay thế cậu ấy nữa đó."
Lục Vân Đàn cẩn thận suy nghĩ, thấy Lý Nguyệt Dao nói cũng có lý.
Bỗng nhiên cảm thấy hơi không thích Chu Lạc Trần rồi.
Nhưng cô lại nghĩ tới nam sinh trốn trong phòng âm nhạc cùng cô tiến hành cuộc thi gấp giấy, nghĩ tới chiếc thuyền có mái che hai bên, nghĩ tới giấy viết thư có hoa văn đám mây, nghĩ tới ánh mặt trời tràn ngập hành lang và làn điệu du dương của bản nhạc《Xuân Nhật Tụng 》.
Nơi dịu dàng nhất trong trái tim cũng bị xúc động, cô nhanh chóng ổn định tâm lý khuyên bảo bản thân: mình vẫn còn rất thích!
Lý Nguyệt Dao tiếp tục lải nhải: "Chu Lạc Trần bắt chước không hề giống chút nào,《Hành Khú Tứ Cú》 đọc lên không hề có cảm giác giống Lương Vân Tiên."
Lục Vân Đàn tò mò hỏi: "Cảm giác của Lương Vân Tiên như thế nào?"
Lý Nguyệt Dao: "Lòng mang thiên hạ."
Lục Vân Đàn: "Chu Lạc Trần thì sao?"
Lý Nguyệt Dao: "Bắt chước lòng mang thiên hạ."
Sau khi về lớp một lúc thì chuông vào học vang lên, tan học tiết thứ nhất đã có kết quả thi mới nhất của cuộc thi tháng, lão Kim cầm phiếu điểm được in ra dán lên bảng đen phía sau phòng học.
Lục Vân Đàn chưa bao giờ tích cực chú ý đến thành tích học tập của mình như bây giờ, cô là người đầu tiên chạy đến trước bảng đen ngước cổ nhìn chằm chằm trên tờ giấy A4 tìm kiếm xếp hạng và thành tích của mình.
Lục Vân Đàn: Ngữ văn 137 điểm, Toán 99 điểm, Tiếng Anh 80 điểm, Vật Lý 195 điểm, tổng cộng 511 điểm, xếp thứ 32 của lớp, 406 toàn khối, tiến bộ 25 bậc so với lần thi trước.
Lần thi tháng lần này rất khó, điểm ước tính tương đối thấp, khoảng 505 điểm, cô đã vượt qua tới 6 điểm, nhưng tổng điểm so với bạn học xếp thứ 350 còn thua rất nhiều.
Dốc sức liều mạng nỗ lực một tháng mới tiến bộ được một chút, nếu là người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy thất vọng và chán nản, nhưng Lục Vân Đàn đâu phải người bình thường, cô tuyệt đối không thất vọng mà còn cảm thấy mình rất lợi hại và vô cùng lạc quan ——
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Cố gắng một tháng có thể tiến bộ 25 bậc, hai tháng có thể tiến bộ 50 bậc, ba tháng sẽ là 75 bậc, cứ suy luận theo hướng này thì đến tháng 6 năm sau cô có thể sẽ đậu được đại học trọng điểm rồi!
Hơn nữa cô chỉ mới cố gắng có một tháng thôi, sao có thể không biết xấu hổ mà nghĩ cố gắng một lần là được chứ? Đó không phải là mộng tưởng hão huyền sao? Vậy những người kiên trì cố gắng không hề mệt mỏi hơn hai năm đều là người ăn chay à?
Vì vậy cô thấy mình có thể tiến bộ 25 bậc đã rất tuyệt vời rồi! Hơn nửa học tập cũng giống như ăn cơm, ăn một lần không thể thành người mập được, chậm mà chắc, kiên nhẫn mới thắng lợi!
Lục Vân Đàn đang dương dương tự đắc đứng trước bảng đen bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: Cô đã giao hẹn với Lương Vân Tiên là nếu cô thi đạt xếp hạng trên 350 thì anh sẽ đi đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ, nhưng bây giờ cô không thi được xếp hạng 350 rồi, không biết anh còn đi đăng ký không?
Chẳng qua cô chỉ thi kém 56 bậc thôi mà, anh sẽ không tính toán chi li như thế chứ? Đi chợ mua cây cải thảo còn có thể kỳ kèo mặc cả cơ mà.
Sau khi tan học tiết thứ ba của buổi sáng, Lục Vân Đàn lại tiếp tục trốn chạy bộ, vừa ngồi trong phòng học từ vựng Tiếng Anh vừa đợi kiểm soát Lương đến.
Nhưng Lương Vân Tiên vẫn không đến.
Đến 12 giờ 20, Lục Vân Đàn đứng ngồi không yên, đứng dậy khỏi ghế chuẩn bị đến lớp 12/9 tìm anh.
Cô vừa bước ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Lương Vân Tiên đi ra từ văn phòng trưởng khối ở đối diện tầng hai.
Cô nhíu mày lo lắng nghĩ: Tại sao lại bị trưởng khối gọi lên nói chuyện rồi? Gần đây cậu ấy bị trưởng khối gọi lên nói chuyện hình như hơi nhiều lần nha.
Nhìn thấy anh đi vào trong cầu thang, Lục Vân Đàn lập tức chạy đến đầu cầu thang phía tây nam tầng một, vừa chạy đến đầu cầu thang thì nhìn thấy Lương Vân Tiên đang đi xuống, cô vội vàng hốt hoảng hỏi: "Thư sinh thối, trưởng khối tìm cậu làm gì vậy?"
* Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Chuông tan học tiết thứ ba còn chưa vang lên, trưởng khối đã xuất hiện trước cửa phòng học lớp 12/9, tiếng chuông vừa vang lên trong suy nghĩ, ông ấy đẩy cửa trước của phòng học: "Lương Vân Tiên, đến văn phòng gặp thầy."
Lương Vân Tiên đại khái có thể đoán được vì sao trưởng khối lại đến tìm anh, anh thở dài đặt cây bút màu đen trong tay xuống, trong ánh mắt tò mò của cả lớp đứng lên khỏi ghế, theo sau trưởng khối đi đến phòng làm việc của ông ấy.
Trưởng khối đi vào văn phòng rồi đứng ở cửa, chờ sau khi Lương Vân Tiên đi vào thì ông ấy đóng cửa văn phòng lại.
Lương Vân Tiên im lặng đứng trước bàn làm việc màu đen.
Trưởng khối ngồi xuống chiếc ghế phía sau bàn làm việc, thở dài nói: "Giáo viên Chu đã gặp em nói chuyện nhiều lần đúng không?"
Giáo viên Chu là chủ nhiệm lớp 12/9.
Lương Vân Tiên gật đầu: "Dạ."
Trưởng khối: "Vậy là em biết vì sao thầy tìm em đúng không?"
Lương Vân Tiên: "Dạ."
Trưởng khối tiếp tục thở dài: "Thầy và giáo viên Chu đều biết em muốn cố gắng hết sức vì trường trung học phổ thông số 2 của chúng ta, nhưng tình hình sức khỏe của em thật sự đáng lo ngại, không thích hợp tham gia thi đấu bóng rổ."
Lương Vân Tiên định nói gì đó nhưng bị trưởng khối ngắt lời: "Trước hết em hãy nghe thầy nói hết đã. Giấy cam kết mà bố mẹ em viết thầy đã xem rồi, mẹ của em cũng đã gọi điện thoại xác thực lại với thầy. Nhưng thầy vẫn cảm thấy kỳ lạ, trước đây họ đã dặn đi dặn lại thầy và giáo viên Chu không được để cho em vận động mạnh, bình thường chạy bộ cũng đều không cho em tham gia sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của em, tại sao bây giờ lại đột nhiên đồng ý cho em tham gia thi đấu bóng rổ?"
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên bình tĩnh trả lời: "Bệnh của em không thể chữa khỏi nên em đã nói với họ em không muốn sống quá thận trọng nữa, rất mệt mỏi ạ."
Trưởng khối tỏ ra bất lực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ai sống mà không muộn phiền? Chỉ có em mệt mỏi thôi sao? Bố mẹ em sống không muộn phiền sao? Em không nghĩ đến việc nếu em xảy ra chuyện gì thì họ biết phải làm sao?"
Hai người bọn họ?
Nếu không phải vì anh bị bệnh liên lụy đến họ thì hai người bọn họ đã sớm ly hôn rồi.
Quá trình trưởng thành của anh, tràn ngập những cuộc chiến tranh lạnh và cãi vã của bố mẹ, dù họ chưa bao giờ để anh chứng kiến cảnh họ cãi nhau, nhưng trong phòng ngủ đóng chặt cửa thường xuyên phát ra âm thanh cãi nhau đứt quãng.
Cảm giác tan vỡ hiện rõ trong gia đình, trong không khí căng thẳng giống như có mùi thuốc súng chưa bao giờ tan biến.
Bố mẹ anh giống như là hai bánh răng cao thấp không đều nhau, va chạm nhau, ma sát nhau, gập ghềnh sống cùng nhau. Mãi mãi không thể đồng đều với bánh răng bên cạnh, cũng vĩnh viễn không có cách nào ma sát hòa hợp cùng nhau, cho nên lúc đó anh có linh cảm mạnh mẽ là không đến vài năm nữa họ nhất định sẽ ly hôn, nhanh nhất là đến lúc anh lên học nội trú trong trường cấp Ba.
Anh không biết đối với những người khác sẽ có thái độ như thế nào nếu bố mẹ ly hôn, nhưng anh vẫn luôn hy vọng bố mẹ ly hôn, hy vọng họ buông tha lẫn nhau, nhất là sau khi biết được những chuyện cũ ngày xưa. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Nhưng không ngờ anh lại bị bệnh, khối u trong đầu anh là khối u lành tính, nhưng lại không thể chữa trị được, nó như một loại thuốc độc không có thuốc giải, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng anh.
Vì bệnh tình của anh, bánh răng cao thấp không đều kia cuối cùng cũng mài vừa khớp, vì họ có chung một mục tiêu: Chữa bệnh cho con trai, để anh sống lâu hơn nữa."
Vì bệnh tình của anh, gia đình của anh cuối cùng cũng hòa thuận hơn nhiều, bố mẹ không còn chiến tranh lạnh với nhau, không cãi nhau, quan hệ của hai người thậm chí còn đạt đến mức hòa hợp chưa từng có, nhưng tất cả là đều vì bệnh tình của anh.
Nói một cách khác, hiện tại hai người họ có thể hòa thuận chung sống cùng nhau không phải vì có tình cảm, cũng không phải vì đã buông bỏ quá khứ, mà là vì con trai còn sống.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Hai người họ là vì đứa con trai là anh mà mỗi người nhượng bộ một bước.
Nhưng anh cũng không muốn bố mẹ vì mình mà phải thỏa hiệp, anh vẫn hy vọng họ có thể buông tha lẫn nhau.
Nếu như anh chết, bố mẹ cũng không cần phải giống như bây giờ cố gắng hòa hợp sống cùng nhau, họ sẽ sống thoải mái hơn bây giờ.
"Họ rất ủng hộ em tham gia thi đấu ạ." Lương Vân Tiên giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Quãng đời còn lại của em không thể chỉ có chữa bệnh, em không muốn làm một người bệnh hoạn vô tích sự, em muốn là chính mình."
Trưởng khối từ chối cho ý kiến: "Vậy thì để bố mẹ em đến trường học một chuyến đi, thầy muốn nghe họ nói xem như thế nào."
Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh: "Họ gần đây rất bận, bố em đi diễn ở nước ngoài, việc buôn bán của mẹ em gần đây cũng đi công tác rồi ạ."
Trưởng khối: "Có thể bận đến nỗi mặc kệ con của mình luôn sao?"
Lương Vân Tiên: "Vì muốn kiếm tiền thôi ạ, nếu không sao có thể chữa bệnh cho em được?" Anh cười khổ, "Căn bệnh này của em, trong nhà không có kinh tế ổn định căn bản sẽ không trụ nổi được vài năm."
Trưởng khối á khẩu không nói được gì.
Lương Vân Tiên cam đoan: "Em sẽ chịu trách nhiệm về tính mạng của mình, nếu thực sự xảy ra chuyện gì bố mẹ em sẽ không truy cứu trách nhiệm đối với nhà trường đâu ạ."
Trưởng khối tiếp tục thở dài: "Đứa trẻ này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Thầy và giáo viên Chu không muốn cho em tham gia thi đấu cũng là vì muốn tốt cho em, không hoàn toàn là vì lo bố mẹ em sẽ oán trách." Giọng nói của ông ấy mang đầy vẻ tiếc nuối: "Em là một hạt giống tốt, tương lai rất có triển vọng."
Nếu như không bị bệnh.
Lương Vân Tiên cũng biết tương lai của mình hơi mơ hồ, hoặc cơ bản là không có tương lai, nên anh chỉ có thể nói: "Hy vọng thầy có thể hiểu cho em, em muốn nghiêm túc sống một lần."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Trưởng khối trầm lặng một lúc lâu, nhìn về phía anh bằng vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng: "Em thật sự muốn tham gia thi đấu?"
"Rất muốn ạ." Lương Vân Tiên nhắc lại: "Mẹ em đã viết bản cam kết, thầy không cần phải lo lắng đâu ạ, em sẽ chịu trách nhiệm về tính mạng của mình ạ."