Chương 35
Edit: Vân
Beta: V
Ánh sáng mờ nhạt, tiếng gầm gừ ẩn dưới mặt đất, âm thanh ầm ĩ của máy móc giao nhau… Vinh Quý lặng lẽ cảm nhận tất cả.
Tiểu Mai là người lùn nhất.
Vì vậy, có một người đàn ông chen lên trước mặt anh. Một lúc sau, anh ta kiêu ngạo quay lại, cúi đầu rồi khinh miệt nói với Tiểu Mai: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cậu! Cậu… thật sự quá lùn…”
Phản ứng đầu tiên của Vinh Quý chính là muốn nắm lấy Tiểu Mai, cậu lo lắng Tiểu Mai sẽ vì vậy mà phản kháng, dù sao hiện tại cậu cũng chỉ có một cái đầu, không thể giúp gì cho anh được.
Nhưng mà, cậu nhanh chóng phản ứng lại, bây giờ cậu không còn tay để giữ Tiểu Mai nữa.
Song…
Tiểu Mai không phản ứng lại.
Anh thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn đối phương mà vẫn bình thản đứng tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì cả.
Giống như người đàn ông trước mặt không tồn tại.
Không có phản ứng nào còn hiệu quả hơn là có, người đàn ông kia nhìn thấy Tiểu Mai không có hành động gì, ban đầu anh ta còn muốn khiêu khích nữa, nhưng ngay sau đó, anh ta nhớ ra mình tới nơi này là để xin việc, nếu gây sự thì anh ta cũng không có được kết quả tốt. Vì vậy người nọ siết chặt nắm tay, sau đó xoay người sang chỗ khác.
Những người đứng sau phát hiện Tiểu Mai “nén giận” như vậy thì cả đám cười trộm, và sau đó, tất cả đều chen lên trước anh.
Vì thế, tuy hai người đã xếp hàng trong một khoảng thời gian dài, khó khăn lắm mới bước lên được một chút thì giờ lại rơi xuống cúi hàng.
Vẻ mặt của Tiểu Mai vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đột nhiên Vinh Quý cảm thấy Tiểu Mai trước mặt trở nên thật đáng sợ.
Rõ ràng trước mặt chỉ là một người máy rách nát, thấp bé; rõ ràng là người bạn cùng nhau sinh hoạt hằng ngày; rõ ràng là cậu đang ở trước ngực anh, nhưng lúc này, Vinh Quý bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiểu Mai thật xa xôi làm sao.
Tuy cơ thể của Tiểu Mai thấp bé, nhưng linh hồn của anh lại to lớn, còn cao hơn cả núi, xa hơn cả mây, đó là vị trí mà cậu hoàn toàn không thể nhìn lên được. Trong mắt anh không có niềm vui, cũng không có nỗi buồn, giống như thờ ơ với mọi thứ trên thế gian này, vạn vật đều không có quan hệ với anh, giống như… giống như một vị Thần trên trời vậy!
Cuối cùng, Vinh Quý cũng nghĩ ra được từ thích hợp nhất.
Rõ ràng đứng trong một đám người, rõ ràng xung quanh có nhiều âm thanh như vậy, nhưng bóng dáng của Tiểu Mai lại vô cùng cô đơn, giống như anh đã trải qua cả trăm, ngàn năm cô độc vậy.
Tiểu Mai như vậy khiến Vinh Quý cảm thấy vô cùng xa lạ, và hơi đáng sợ.
Chỉ là…
Tiểu Mai chính là Tiểu Mai! Ngay cả dáng vẻ Tiểu Mai không mặc quần lót cậu cũng đã thấy rồi ~
Vinh Quý nhanh chóng “không sợ” nữa.
Cậu quyết định sẽ tâm sự thêm với Tiểu Mai.
Lúc trước, vì sợ làm người khác chú ý nên cậu mới không nói chuyện: Một người máy ôm một cái đầu trông rất lạ đúng không? Nếu như bởi vì kỳ quái mà bị kiếm chuyện thì cậu sẽ nhẫn nhịn, nhưng dù cậu không nói lời nào thì vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị “kiếm chuyện”, vậy thì cậu cần gì làm vậy nữa?
“Tiểu Mai, cậu nhịn còn giỏi hơn tớ nữa… Tuy rằng rất đáng khen, và dù sao hiện tại chúng ta cũng không đánh lại đối phương, nhưng mà… tớ vẫn cảm thấy hơi tức giận…” Đầu tiên, Vinh Quý khen ngợi cách xử lý của Tiểu Mai, nhưng cuối cùng cậu vẫn là một người thẳng thắn, khen ngợi chưa đến hai câu thì cậu đã bắt đầu nói lên cảm xúc của mình.
“Tại sao lại tức giận?” Giọng nói Tiểu Mai vang lên trên đầu cậu.
“Bọn họ bắt nạt người khác quá đáng lắm, từ hôm qua đã luôn vậy rồi, nơi này không tốt, thật sự không tốt…” Rõ ràng là muốn an ủi Tiểu Mai, nhưng sau khi Vinh Quý nói xong thì lại tiết lộ ra những suy nghĩ nhỏ âm u trong lòng mình.
Có lẽ biểu hiện của Tiểu Mai quá mức bình tĩnh, cho nên Vinh Quý không khỏi phóng túng một chút.
Nghe Vinh Quý lải nhải, Tiểu Mai im lặng một lát, sau đó anh bỗng nhiên đọc một đoạn thật dài.
↑
Vinh Quý hoàn toàn nghe không hiểu!
Một từ cũng không hiểu!
Nhưng mà Vinh Quý là ai? Cậu vẫn thường không hiểu mà ~ và cậu là một người vô cùng khiêm tốn.
Sau đó, cậu khiêm tốn thỉnh giáo Tiểu Mai: “Tiểu Mai, cậu vừa nói gì vậy? Tớ không hiểu.”
“Là ngôn ngữ của tộc Leisa ở phía Tây, ngôn ngữ của tộc này được mệnh danh là ngôn ngữ đẹp nhất thế giới, họ rất tự hào về ngôn ngữ của bộ tộc mình. Đã có rất nhiều nhà thơ xuất thân từ bộ tộc ấy, cũng xuất hiện nhiều bài thơ nổi tiếng trên toàn thế giới, tôi vừa đọc một câu thơ trong số đó.” Hiếm khi Tiểu Mai nói một đoạn dài như vậy.
“Ồ… không ngờ Tiểu Mai là một người có tri thức như vậy.” Sau khi cảm khái một câu, Vinh Quý tiếp tục hỏi: “Quả thật rất dễ nghe, vậy… câu thơ đó nói gì thế?”
Thật ra, Vinh Quý không có một chút hứng thú nào với thơ từ cả, cậu chỉ muốn Tiểu Mai nói nhiều một chút mà thôi. Dù sao khi nói chuyện, thoạt nhìn Tiểu Mai giống người bình thường hơn nhiều ~
“…” Tiểu Mai ngừng lại một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Vận mệnh của mỗi người đã sớm được Thần sắp đặt.”
“Không cần để ý người chen chỗ của bạn, bởi vì phía sau mới là vị trí của bạn.”
“Phía trước có khe nứt, phía trước có hang động, phía trước có tử thần, duy chỉ có chỗ của bạn là nơi an toàn nhất.”
Tiểu Mai đã cố gắng hết sức dùng cách giải thích mà Vinh Quý có thể hiểu, nhưng mà…
“?” Vẻ mặt Vinh Quý vẫn đầy dấu chấm hỏi.
“…” Tiểu Mai im ru, sau đó anh nói: “Nói đơn giản hơn một chút thì không nên so đo được mất, không cần tính toán trước sau, vận mệnh của mỗi người đều đã được định sẵn. Phía trước có thể có tai nạn đáng sợ, mà người cướp vị trí của cậu sẽ đứng ở vị trí của cậu, bởi vì chết là vận mệnh của người đó.”
Vinh Quý nghe xong thì trợn mắt, há hốc mồm.
“Này… bài thơ này thật độc đó! Nó là một lời nguyền rủa mà! Tớ cứ nghĩ rằng bài thơ nào cũng có ý nghĩa giáo dục rất cao á.” Ký ức về thơ của Vinh Quý chỉ dừng lại ở sách giáo khoa tiểu học, đó là những bài thơ cổ được lựa chọn kỹ lưỡng để các mầm non của tổ quốc học tập.
“Thơ ca vốn là cách để phát biểu những suy nghĩ trong lòng mình, nó vốn dùng để biểu đạt cảm xúc…” Tiểu Mai thản nhiên nói, nhưng mà…
Lúc này, cuộc đối thoại của hai người đã bị người chen hàng trước mặt nghe thấy. Người kia vốn rảnh rỗi không có việc gì nên bèn nghe hai con “gà bệnh” nói chuyện phiếm, hắn ta nghe được bài thơ “nguyền rủa” của Tiểu Mai và cũng không quá để ý, nhưng mà do quá nhàm chán nên hắn ta bèn nói ra để người khác biết.
“Người lùn này nguyền rủa chúng ta kìa! Nói là phía trước sẽ có tai nạn đáng sợ, người cướp vị trí của cậu ta sẽ chết…” Sợ lời mình nói không đủ khiến người khác chú ý nên hắn ta còn cố ý cắt câu lấy nghĩa.
“Hả? Không phải như vậy…” Vinh Quý vội vàng ngắt lời đối phương, nhưng mà cậu chưa kịp nói xong thì mặt đất dưới chân bọn họ bỗng nhiên chấn động!
Rất nhiều người ngồi xổm trên đất và che đầu theo phản xạ, ngồi xổm xuống chính là phản ứng bản năng của tất cả mọi người khi phát hiện biến cố không rõ.
Chỉ có Tiểu Mai là không có động tác gì, anh chỉ vươn một tay ra, sau đó nhẹ nhàng đặt trên mặt Vinh Quý, che “mắt” cậu lại.
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” Vì không nhìn thấy gì cả nên Vinh Quý nôn nóng kêu lên.
Dường như thời gian trôi qua thật lâu, cuối cùng Tiểu Mai cũng dời tay ra.
Vinh Quý vội vã điều chỉnh vị trí của mình một chút, và cậu đã có thể thấy rõ hết mọi thứ xung quanh.
Những vóc dáng cao lớn vốn xếp hàng trước hai người bây giờ hoàn toàn không còn.
Không, bọn họ không phải rời đi hay biến mất, mà là…
Vinh Quý tò mò nhìn những người ôm đầu ngồi xổm trên đất, phải rất lâu sau cậu mới có thể nhận ra đó là những người ngạo mạn, ra vẻ bề trên kia.
Trên đầu bọn họ có rất nhiều tro, nhìn kỹ mới phát hiện trên mặt Tiểu Mai cũng có. Lúc này cậu mới hiểu được tại sao lúc nãy Tiểu Mai lại đặt tay trên mặt mình: À ~ là giúp mình chắn bụi sao? Tiểu Mai thật chu đáo quá à!
Nhưng mà, đó là những suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu khi nhìn thấy những người khác. Một lát sau, khi cậu nhìn tất cả mọi người trên mặt đất ngẩng đầu lên, họ đeo mặt nạ chống độc, nhưng cách lớp mặt nạ dày Vinh Quý vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của đối phương.
Sợ hãi?
Căng thẳng?
Khủng hoảng?
Sợ hãi?
Đúng rồi, là sợ hãi!
Những người ngồi xổm trên mặt đất và ôm đầu đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cậu!
Từ từ…
Người bọn họ nhìn không phải là cậu, mà là…
Tiểu Mai?
Vinh Quý ngây thơ, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Tiểu Mai, sau đó…
“Hầm số 4 sụp rồi! Vừa có người mới đi vào bên trong a-a-a-a!” Một tiếng hét thảm thiết bỗng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Vinh Quý nhìn về phía trước theo tiếng hét ấy.
Lần này, phía trước không còn người nào ngăn cản nữa nên tầm mắt cậu không chút khó khăn lướt qua lớp lớp người, và nhìn không sót bất kỳ cảnh tượng nào phía trước.
Đây cũng là lần đầu tiên Vinh Quý thấy rõ nơi mà cậu đang xếp hàng dài.
Phía trước là một khu vực hình phễu, đất màu đen và vô cùng sâu, ít nhất khi Vinh Quý liếc mắt nhìn thì không thấy chỗ sâu nhất của nó. Mà trên vách “phễu” có một tầng đường vân, từ xa nhìn thì thấy là đường vân, nhưng thật ra đó là đường để thợ mỏ và xe khai thác khoáng sản ra vào.
Các loại âm thanh nặng nề dưới lòng đất phát ra từ nơi sâu nhất của cái “phễu”.
Nơi đó chính là hầm mỏ mà Tiểu Mai và cậu sắp làm việc.
Mà giờ khắc này, từng tiếng còi báo động đang truyền đến từ phía dưới đáy hầm kia. Đó là còi báo động của xe cứu hộ khẩn cấp, chỉ có khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mới xuất hiện.
Cái hang này vừa đột ngột xuất hiện là vì nơi đó… sụp xuống.
“Trời ơi! Những người vừa mới chen hàng, cướp vị trí của cậu ta mới được phân qua hầm số 4!”
“Trời ạ! Lời cậu ta nói đã linh nghiệm rồi!”
Người đàn ông cách hai người gần nhất – cũng chính là người lúc trước đã nhảy dựng lên nói Tiểu Mai nguyền rủa người khác, bỗng nhiên hoảng sợ hét lên. Lúc này đây, dù có thế nào, hắn ta cũng không dám dùng xưng hô “người lùn” nữa.
Theo tiếng hét của hắn ta, tất cả mọi người nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, tuy rằng người đàn ông kia nói cắt câu lấy nghĩa, nhưng số người nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng không ít, dù sao Tiểu Mai và Vinh Quý không hề che giấu gì cả.
Không biết ai là người chạy trốn đầu tiên, có người thứ nhất thì nhanh chóng có người thứ hai, không lâu sau, toàn bộ những người chen trước mặt hai người đã biến mất.
Trong không khí chỉ còn tiếng gõ nặng nề và tiếng còi báo động.
Những người thợ mỏ đến đăng kí đều đã chạy hết, chỉ còn mỗi hai người họ.
À… một người rưỡi mới đúng.
Khúc nhạc dạo bên chỗ phỏng vấn đã thu hút sự chú ý của những nhân viên công tác.
Xe chở người bị thương nhanh chóng lướt qua họ, không lâu sau, một người đàn ông vóc dáng không cao, lưng gù, chắp tay từ phía sau đi tới.
Mặt nạ phòng độc trên mặt hắn thoạt nhìn rất dày, Vinh Quý không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương được.
“Thay vì nói là nguyền rủa thì hãy nói là tiên tri, chẳng lẽ cậu dự cảm được tai nạn này sẽ xảy ra à?” Người nọ đứng bên cạnh Tiểu Mai, bây giờ hắn mới mở miệng.
Giọng nói của đối phương rất tang thương, hẳn là một người đàn ông trung niên, tuổi không còn trẻ nữa.
Vóc dáng của hắn cũng không cao, đứng ở trước mặt Tiểu Mai mà chỉ cao hơn một cái đầu thôi.
Tiểu Mai hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn rồi nói: “Sao có thể?”
“Ha ha…” Giọng trầm của người đàn ông mang mặt nạ vang lên, Tiểu Mai không trả lời, người kia vẫn tiếp tục nói: “Vậy cậu đoán xem, những người trẻ tuổi vừa mới đi vào có chết hay không?”
“…” Tiểu Mai lặng lẽ nâng Vinh Quý, một lúc lâu sau anh mới nói: “Không chết.”
“Ha ha, cậu lại tiên đoán đúng rồi, bọn họ không chết. Người cao to đầu tiên chiếm chỗ của cậu đã bị một cục đá rơi xuống, cậu ta là người bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng mà cũng chỉ bị gãy hai cái xương mà thôi.”
Người này dùng từ rất có hàm ý, hắn dùng từ “lại”.
Tiểu Mai không tiếp tục đáp lời.
Người đó đi đến bên cạnh một cái bàn nhỏ bằng kim loại: “Cậu còn muốn làm việc ở đây không? Những người khác đã rời đi rồi, và bây giờ hai người đang đứng đầu hàng.”
Thấy Tiểu Mai bất động, người nọ lại nói: “Yên tâm, sẽ không phân cậu đến hầm số 4 vừa xảy ra chuyện đâu. Xảy ra chuyện này, tuy rằng người vào đó không sao, nhưng nhất định các thợ mỏ khác sẽ rất sợ hãi. Vậy nên người ứng tuyển trong mấy ngày này nhất định sẽ giảm, chúng ta có thể được tăng lương đấy! Cậu có muốn làm không?”
Cuối cùng, Tiểu Mai cũng chậm rãi đi qua.
Anh giao mẫu đơn trong tay cho đối phương, lại nhận lấy một tấm thẻ nhỏ, sau đó anh được phân đến hầm số 7, lấy tiền lương gấp ba lần điểm tích lũy bình thường.
Và Tiểu Mai đã trở thành thợ mỏ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mai… chỉ đơn thuần là ngâm thơ mà thôi…
Nhìn từ xa.
Chỉ là phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng của cậu ấy nên hiệu quả của bài thơ này hơi kinh khủng một chút.
Tôi cũng không biết tại sao dưới chương lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều quảng cáo nữa…
Beta: V
Ánh sáng mờ nhạt, tiếng gầm gừ ẩn dưới mặt đất, âm thanh ầm ĩ của máy móc giao nhau… Vinh Quý lặng lẽ cảm nhận tất cả.
Tiểu Mai là người lùn nhất.
Vì vậy, có một người đàn ông chen lên trước mặt anh. Một lúc sau, anh ta kiêu ngạo quay lại, cúi đầu rồi khinh miệt nói với Tiểu Mai: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cậu! Cậu… thật sự quá lùn…”
Phản ứng đầu tiên của Vinh Quý chính là muốn nắm lấy Tiểu Mai, cậu lo lắng Tiểu Mai sẽ vì vậy mà phản kháng, dù sao hiện tại cậu cũng chỉ có một cái đầu, không thể giúp gì cho anh được.
Nhưng mà, cậu nhanh chóng phản ứng lại, bây giờ cậu không còn tay để giữ Tiểu Mai nữa.
Song…
Tiểu Mai không phản ứng lại.
Anh thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn đối phương mà vẫn bình thản đứng tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì cả.
Giống như người đàn ông trước mặt không tồn tại.
Không có phản ứng nào còn hiệu quả hơn là có, người đàn ông kia nhìn thấy Tiểu Mai không có hành động gì, ban đầu anh ta còn muốn khiêu khích nữa, nhưng ngay sau đó, anh ta nhớ ra mình tới nơi này là để xin việc, nếu gây sự thì anh ta cũng không có được kết quả tốt. Vì vậy người nọ siết chặt nắm tay, sau đó xoay người sang chỗ khác.
Những người đứng sau phát hiện Tiểu Mai “nén giận” như vậy thì cả đám cười trộm, và sau đó, tất cả đều chen lên trước anh.
Vì thế, tuy hai người đã xếp hàng trong một khoảng thời gian dài, khó khăn lắm mới bước lên được một chút thì giờ lại rơi xuống cúi hàng.
Vẻ mặt của Tiểu Mai vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đột nhiên Vinh Quý cảm thấy Tiểu Mai trước mặt trở nên thật đáng sợ.
Rõ ràng trước mặt chỉ là một người máy rách nát, thấp bé; rõ ràng là người bạn cùng nhau sinh hoạt hằng ngày; rõ ràng là cậu đang ở trước ngực anh, nhưng lúc này, Vinh Quý bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiểu Mai thật xa xôi làm sao.
Tuy cơ thể của Tiểu Mai thấp bé, nhưng linh hồn của anh lại to lớn, còn cao hơn cả núi, xa hơn cả mây, đó là vị trí mà cậu hoàn toàn không thể nhìn lên được. Trong mắt anh không có niềm vui, cũng không có nỗi buồn, giống như thờ ơ với mọi thứ trên thế gian này, vạn vật đều không có quan hệ với anh, giống như… giống như một vị Thần trên trời vậy!
Cuối cùng, Vinh Quý cũng nghĩ ra được từ thích hợp nhất.
Rõ ràng đứng trong một đám người, rõ ràng xung quanh có nhiều âm thanh như vậy, nhưng bóng dáng của Tiểu Mai lại vô cùng cô đơn, giống như anh đã trải qua cả trăm, ngàn năm cô độc vậy.
Tiểu Mai như vậy khiến Vinh Quý cảm thấy vô cùng xa lạ, và hơi đáng sợ.
Chỉ là…
Tiểu Mai chính là Tiểu Mai! Ngay cả dáng vẻ Tiểu Mai không mặc quần lót cậu cũng đã thấy rồi ~
Vinh Quý nhanh chóng “không sợ” nữa.
Cậu quyết định sẽ tâm sự thêm với Tiểu Mai.
Lúc trước, vì sợ làm người khác chú ý nên cậu mới không nói chuyện: Một người máy ôm một cái đầu trông rất lạ đúng không? Nếu như bởi vì kỳ quái mà bị kiếm chuyện thì cậu sẽ nhẫn nhịn, nhưng dù cậu không nói lời nào thì vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị “kiếm chuyện”, vậy thì cậu cần gì làm vậy nữa?
“Tiểu Mai, cậu nhịn còn giỏi hơn tớ nữa… Tuy rằng rất đáng khen, và dù sao hiện tại chúng ta cũng không đánh lại đối phương, nhưng mà… tớ vẫn cảm thấy hơi tức giận…” Đầu tiên, Vinh Quý khen ngợi cách xử lý của Tiểu Mai, nhưng cuối cùng cậu vẫn là một người thẳng thắn, khen ngợi chưa đến hai câu thì cậu đã bắt đầu nói lên cảm xúc của mình.
“Tại sao lại tức giận?” Giọng nói Tiểu Mai vang lên trên đầu cậu.
“Bọn họ bắt nạt người khác quá đáng lắm, từ hôm qua đã luôn vậy rồi, nơi này không tốt, thật sự không tốt…” Rõ ràng là muốn an ủi Tiểu Mai, nhưng sau khi Vinh Quý nói xong thì lại tiết lộ ra những suy nghĩ nhỏ âm u trong lòng mình.
Có lẽ biểu hiện của Tiểu Mai quá mức bình tĩnh, cho nên Vinh Quý không khỏi phóng túng một chút.
Nghe Vinh Quý lải nhải, Tiểu Mai im lặng một lát, sau đó anh bỗng nhiên đọc một đoạn thật dài.
↑
Vinh Quý hoàn toàn nghe không hiểu!
Một từ cũng không hiểu!
Nhưng mà Vinh Quý là ai? Cậu vẫn thường không hiểu mà ~ và cậu là một người vô cùng khiêm tốn.
Sau đó, cậu khiêm tốn thỉnh giáo Tiểu Mai: “Tiểu Mai, cậu vừa nói gì vậy? Tớ không hiểu.”
“Là ngôn ngữ của tộc Leisa ở phía Tây, ngôn ngữ của tộc này được mệnh danh là ngôn ngữ đẹp nhất thế giới, họ rất tự hào về ngôn ngữ của bộ tộc mình. Đã có rất nhiều nhà thơ xuất thân từ bộ tộc ấy, cũng xuất hiện nhiều bài thơ nổi tiếng trên toàn thế giới, tôi vừa đọc một câu thơ trong số đó.” Hiếm khi Tiểu Mai nói một đoạn dài như vậy.
“Ồ… không ngờ Tiểu Mai là một người có tri thức như vậy.” Sau khi cảm khái một câu, Vinh Quý tiếp tục hỏi: “Quả thật rất dễ nghe, vậy… câu thơ đó nói gì thế?”
Thật ra, Vinh Quý không có một chút hứng thú nào với thơ từ cả, cậu chỉ muốn Tiểu Mai nói nhiều một chút mà thôi. Dù sao khi nói chuyện, thoạt nhìn Tiểu Mai giống người bình thường hơn nhiều ~
“…” Tiểu Mai ngừng lại một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Vận mệnh của mỗi người đã sớm được Thần sắp đặt.”
“Không cần để ý người chen chỗ của bạn, bởi vì phía sau mới là vị trí của bạn.”
“Phía trước có khe nứt, phía trước có hang động, phía trước có tử thần, duy chỉ có chỗ của bạn là nơi an toàn nhất.”
Tiểu Mai đã cố gắng hết sức dùng cách giải thích mà Vinh Quý có thể hiểu, nhưng mà…
“?” Vẻ mặt Vinh Quý vẫn đầy dấu chấm hỏi.
“…” Tiểu Mai im ru, sau đó anh nói: “Nói đơn giản hơn một chút thì không nên so đo được mất, không cần tính toán trước sau, vận mệnh của mỗi người đều đã được định sẵn. Phía trước có thể có tai nạn đáng sợ, mà người cướp vị trí của cậu sẽ đứng ở vị trí của cậu, bởi vì chết là vận mệnh của người đó.”
Vinh Quý nghe xong thì trợn mắt, há hốc mồm.
“Này… bài thơ này thật độc đó! Nó là một lời nguyền rủa mà! Tớ cứ nghĩ rằng bài thơ nào cũng có ý nghĩa giáo dục rất cao á.” Ký ức về thơ của Vinh Quý chỉ dừng lại ở sách giáo khoa tiểu học, đó là những bài thơ cổ được lựa chọn kỹ lưỡng để các mầm non của tổ quốc học tập.
“Thơ ca vốn là cách để phát biểu những suy nghĩ trong lòng mình, nó vốn dùng để biểu đạt cảm xúc…” Tiểu Mai thản nhiên nói, nhưng mà…
Lúc này, cuộc đối thoại của hai người đã bị người chen hàng trước mặt nghe thấy. Người kia vốn rảnh rỗi không có việc gì nên bèn nghe hai con “gà bệnh” nói chuyện phiếm, hắn ta nghe được bài thơ “nguyền rủa” của Tiểu Mai và cũng không quá để ý, nhưng mà do quá nhàm chán nên hắn ta bèn nói ra để người khác biết.
“Người lùn này nguyền rủa chúng ta kìa! Nói là phía trước sẽ có tai nạn đáng sợ, người cướp vị trí của cậu ta sẽ chết…” Sợ lời mình nói không đủ khiến người khác chú ý nên hắn ta còn cố ý cắt câu lấy nghĩa.
“Hả? Không phải như vậy…” Vinh Quý vội vàng ngắt lời đối phương, nhưng mà cậu chưa kịp nói xong thì mặt đất dưới chân bọn họ bỗng nhiên chấn động!
Rất nhiều người ngồi xổm trên đất và che đầu theo phản xạ, ngồi xổm xuống chính là phản ứng bản năng của tất cả mọi người khi phát hiện biến cố không rõ.
Chỉ có Tiểu Mai là không có động tác gì, anh chỉ vươn một tay ra, sau đó nhẹ nhàng đặt trên mặt Vinh Quý, che “mắt” cậu lại.
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” Vì không nhìn thấy gì cả nên Vinh Quý nôn nóng kêu lên.
Dường như thời gian trôi qua thật lâu, cuối cùng Tiểu Mai cũng dời tay ra.
Vinh Quý vội vã điều chỉnh vị trí của mình một chút, và cậu đã có thể thấy rõ hết mọi thứ xung quanh.
Những vóc dáng cao lớn vốn xếp hàng trước hai người bây giờ hoàn toàn không còn.
Không, bọn họ không phải rời đi hay biến mất, mà là…
Vinh Quý tò mò nhìn những người ôm đầu ngồi xổm trên đất, phải rất lâu sau cậu mới có thể nhận ra đó là những người ngạo mạn, ra vẻ bề trên kia.
Trên đầu bọn họ có rất nhiều tro, nhìn kỹ mới phát hiện trên mặt Tiểu Mai cũng có. Lúc này cậu mới hiểu được tại sao lúc nãy Tiểu Mai lại đặt tay trên mặt mình: À ~ là giúp mình chắn bụi sao? Tiểu Mai thật chu đáo quá à!
Nhưng mà, đó là những suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu khi nhìn thấy những người khác. Một lát sau, khi cậu nhìn tất cả mọi người trên mặt đất ngẩng đầu lên, họ đeo mặt nạ chống độc, nhưng cách lớp mặt nạ dày Vinh Quý vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của đối phương.
Sợ hãi?
Căng thẳng?
Khủng hoảng?
Sợ hãi?
Đúng rồi, là sợ hãi!
Những người ngồi xổm trên mặt đất và ôm đầu đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cậu!
Từ từ…
Người bọn họ nhìn không phải là cậu, mà là…
Tiểu Mai?
Vinh Quý ngây thơ, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Tiểu Mai, sau đó…
“Hầm số 4 sụp rồi! Vừa có người mới đi vào bên trong a-a-a-a!” Một tiếng hét thảm thiết bỗng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Vinh Quý nhìn về phía trước theo tiếng hét ấy.
Lần này, phía trước không còn người nào ngăn cản nữa nên tầm mắt cậu không chút khó khăn lướt qua lớp lớp người, và nhìn không sót bất kỳ cảnh tượng nào phía trước.
Đây cũng là lần đầu tiên Vinh Quý thấy rõ nơi mà cậu đang xếp hàng dài.
Phía trước là một khu vực hình phễu, đất màu đen và vô cùng sâu, ít nhất khi Vinh Quý liếc mắt nhìn thì không thấy chỗ sâu nhất của nó. Mà trên vách “phễu” có một tầng đường vân, từ xa nhìn thì thấy là đường vân, nhưng thật ra đó là đường để thợ mỏ và xe khai thác khoáng sản ra vào.
Các loại âm thanh nặng nề dưới lòng đất phát ra từ nơi sâu nhất của cái “phễu”.
Nơi đó chính là hầm mỏ mà Tiểu Mai và cậu sắp làm việc.
Mà giờ khắc này, từng tiếng còi báo động đang truyền đến từ phía dưới đáy hầm kia. Đó là còi báo động của xe cứu hộ khẩn cấp, chỉ có khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mới xuất hiện.
Cái hang này vừa đột ngột xuất hiện là vì nơi đó… sụp xuống.
“Trời ơi! Những người vừa mới chen hàng, cướp vị trí của cậu ta mới được phân qua hầm số 4!”
“Trời ạ! Lời cậu ta nói đã linh nghiệm rồi!”
Người đàn ông cách hai người gần nhất – cũng chính là người lúc trước đã nhảy dựng lên nói Tiểu Mai nguyền rủa người khác, bỗng nhiên hoảng sợ hét lên. Lúc này đây, dù có thế nào, hắn ta cũng không dám dùng xưng hô “người lùn” nữa.
Theo tiếng hét của hắn ta, tất cả mọi người nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, tuy rằng người đàn ông kia nói cắt câu lấy nghĩa, nhưng số người nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng không ít, dù sao Tiểu Mai và Vinh Quý không hề che giấu gì cả.
Không biết ai là người chạy trốn đầu tiên, có người thứ nhất thì nhanh chóng có người thứ hai, không lâu sau, toàn bộ những người chen trước mặt hai người đã biến mất.
Trong không khí chỉ còn tiếng gõ nặng nề và tiếng còi báo động.
Những người thợ mỏ đến đăng kí đều đã chạy hết, chỉ còn mỗi hai người họ.
À… một người rưỡi mới đúng.
Khúc nhạc dạo bên chỗ phỏng vấn đã thu hút sự chú ý của những nhân viên công tác.
Xe chở người bị thương nhanh chóng lướt qua họ, không lâu sau, một người đàn ông vóc dáng không cao, lưng gù, chắp tay từ phía sau đi tới.
Mặt nạ phòng độc trên mặt hắn thoạt nhìn rất dày, Vinh Quý không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương được.
“Thay vì nói là nguyền rủa thì hãy nói là tiên tri, chẳng lẽ cậu dự cảm được tai nạn này sẽ xảy ra à?” Người nọ đứng bên cạnh Tiểu Mai, bây giờ hắn mới mở miệng.
Giọng nói của đối phương rất tang thương, hẳn là một người đàn ông trung niên, tuổi không còn trẻ nữa.
Vóc dáng của hắn cũng không cao, đứng ở trước mặt Tiểu Mai mà chỉ cao hơn một cái đầu thôi.
Tiểu Mai hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn rồi nói: “Sao có thể?”
“Ha ha…” Giọng trầm của người đàn ông mang mặt nạ vang lên, Tiểu Mai không trả lời, người kia vẫn tiếp tục nói: “Vậy cậu đoán xem, những người trẻ tuổi vừa mới đi vào có chết hay không?”
“…” Tiểu Mai lặng lẽ nâng Vinh Quý, một lúc lâu sau anh mới nói: “Không chết.”
“Ha ha, cậu lại tiên đoán đúng rồi, bọn họ không chết. Người cao to đầu tiên chiếm chỗ của cậu đã bị một cục đá rơi xuống, cậu ta là người bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng mà cũng chỉ bị gãy hai cái xương mà thôi.”
Người này dùng từ rất có hàm ý, hắn dùng từ “lại”.
Tiểu Mai không tiếp tục đáp lời.
Người đó đi đến bên cạnh một cái bàn nhỏ bằng kim loại: “Cậu còn muốn làm việc ở đây không? Những người khác đã rời đi rồi, và bây giờ hai người đang đứng đầu hàng.”
Thấy Tiểu Mai bất động, người nọ lại nói: “Yên tâm, sẽ không phân cậu đến hầm số 4 vừa xảy ra chuyện đâu. Xảy ra chuyện này, tuy rằng người vào đó không sao, nhưng nhất định các thợ mỏ khác sẽ rất sợ hãi. Vậy nên người ứng tuyển trong mấy ngày này nhất định sẽ giảm, chúng ta có thể được tăng lương đấy! Cậu có muốn làm không?”
Cuối cùng, Tiểu Mai cũng chậm rãi đi qua.
Anh giao mẫu đơn trong tay cho đối phương, lại nhận lấy một tấm thẻ nhỏ, sau đó anh được phân đến hầm số 7, lấy tiền lương gấp ba lần điểm tích lũy bình thường.
Và Tiểu Mai đã trở thành thợ mỏ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mai… chỉ đơn thuần là ngâm thơ mà thôi…
Nhìn từ xa.
Chỉ là phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng của cậu ấy nên hiệu quả của bài thơ này hơi kinh khủng một chút.
Tôi cũng không biết tại sao dưới chương lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều quảng cáo nữa…