Chương 3
Edit + Beta: V
Có lẽ do Vinh Quý dùng sức quá lớn để bổ nhào qua nên nắp quan tài bị cậu làm hé ra một khe nhỏ, khí lạnh như băng từ bên trong ùa ra. Dùng mắt thường cũng có thể thấy mặt của người máy Vinh Quý bị đông lại một lớp băng, một bàn chân vừa tái nhợt vừa cứng nhắc lập tức lọt ra từ khe hở kia. Thật ra, bàn chân kia gầy còm, thoạt nhìn như một cành cây khô, nhưng Vinh Quý vẫn lập tức nâng bàn chân này lên.
"Chân của tôi!" Vinh Quý tức thì hét thảm một tiếng.
"Biến thành vậy rồi mà cậu vẫn có thể nhận ra à?" Người máy kia đứng sau lưng đặt câu hỏi.
"Sao lại không nhận ra! Cậu xem, xương chân của tôi vừa nhỏ vừa cân xứng; ngón chân cái và ngón thứ hai dài hơn bình thường, nghe đâu người vừa đẹp vừa tài nó mới thế đấy! Còn nữa, ngay dưới ngón chân út của tôi còn có một nốt ruồi, mặc dù nó nằm ở mé trong nên hơi khó thấy một xíu, thế nhưng cậu xem, cậu xem này..."
Người máy sau lưng Vinh Quý: "..."
Phải tự kỷ bao nhiêu mới có thể biết rõ nốt ruồi ở ngón chân của mình như thế chứ.
Vinh Quý không biết suy nghĩ của người máy sau lưng nên chỉ đau lòng vuốt ve cơ thể của mình. Do cơ thể người máy dùng sức chưa thành thạo nên cậu chạm vô cùng nhẹ nhàng, từ từ di chuyển lên trên, bỗng nhiên cậu bị cái chân thứ ba từ đâu chui ra trong quan tài làm sợ hết hồn.
"Má ơi! Sao trong đây còn một người nữa vậy?" Suýt chút nữa Vinh Quý đã quăng bắp đùi mình đang ôm ra rồi, nhưng cũng may là tiếp lại được.
"À, đó là tôi." Tiếng kim loại vang lên sau lưng, người máy kia lại lên tiếng.
Vinh Quý đang ôm đùi nghe vậy thì ngẩn ra.
Quan tài trong suốt bày nghiêm chỉnh ở giữa, hai cơ thể bên trong tạm thời đặt cùng nhau, còn chủ nhân cơ thể đó thì đang đứng kế bên.
Tuy không có đèn nhưng nhờ năng lực nhìn ban đêm của cơ thể này mà Vinh Quý có thể dò xét hoàn cảnh xung quanh mình.
"Đây là đâu vậy?" Cậu ngơ ngác hỏi.
"40 phút 59 giây." Người máy đứng ở đối diện bỗng nhiên nói.
"Hả?"
"Đây là thời gian từ khi cậu tỉnh lại cho đến khi cậu đặt câu hỏi." Người máy bình thản nói: "Dưới tình huống tương đồng, sau 5 phút tỉnh dậy thì người bình thường sẽ hỏi vấn đề này."
Vinh Quý: =.=
May là đối phương cũng không xoắn xuýt quá lâu về vấn đề vạch trần chỉ số thông minh của cậu, ngay sau đó, người máy kia lại tiếp tục nói.
"Tôi đã kiểm tra thông tin của cậu trong tủ đông, ngày 12 tháng 2 năm 2017, vì bệnh nặng nên cậu đã được đưa vào tủ và đông lạnh lại."
"Hả?" Vinh Quý vẫn không kịp phản ứng.
Nói xong, người máy nhỏ với tứ chi ngắn củn ở đối diện đột nhiên duỗi ngón tay ra rồi chỉ vào đầu mình: "Cậu đó, hình như chỗ này hoạt động không tốt lắm nhỉ."
"Này..." Tôi biết đầu óc tôi không tốt, nhưng cậu cũng không cần ám chỉ đi ám chỉ lại có được hay không?
Vinh Quý sắp tức giận thì đối phương lại tiếp tục nói: "Có ổ bệnh nằm ở một khu vực trong đại não của cậu, dưới trình độ của nền y học đương thời thì không thể chữa trị được. Vì cậu đã lâm vào hôn mê mãi không tỉnh nên người thân của cậu đã yêu cầu sử dụng phương pháp giải quyết duy nhất lúc bấy giờ – đó là đông lạnh."
Đột nhiên Vinh Quý ngẩng đầu lên: "Người thân?"
"Người ký tên đầu tiên tên là Vinh Phúc, bởi vì thời gian đông lạnh quá dài nên người giám hộ đã thay đổi mấy trăm lần. Sau này người giám hộ cũng không còn nữa, nhưng bọn họ đã để lại số tiền đủ để bảo tồn cơ thể của cậu trong thời gian dài."
Người máy nói xong thì đặt một thứ giống như cái thẻ lên mặt bàn: "Đây là thông tin mà tôi trích ra được từ hồ sơ của cậu, bây giờ trên cơ thể cậu có khe đọc thẻ đấy, nếu có thời gian thì cậu đọc qua xem."
Vinh Quý nhìn tấm thẻ nho nhỏ kia, sau hồi lâu mới nhẹ nhàng cầm lên.
Vinh Phúc... cái tên này rất quen thuộc...
Cậu không nhớ rõ cho lắm, nhưng kỳ lạ thật, ngay khi cậu "muốn" thì trong chốc lát, hình ảnh một cô gái trông rất sống động xuất hiện "trong não" của cậu.
Phải rồi, cô gái đó chính là Vinh Phúc, là chị gái lớn lên ở cô nhi viện với cậu... Cô cũng là người đầu tiên rời khỏi cô nhi viện, sau này Vinh Phúc hay đến vào thời gian cố định, và cô chính là chị gái của tất cả trẻ em ở đây.
Còn cậu là lão nhị.
Vinh Quý ngẩn người, cậu cúi đầu nhìn tấm thẻ đang cầm trong tay, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên hỏi người máy ở đối diện: "Có thể dạy tôi... làm sao để đọc... đọc tấm thẻ này không?"
Đối phương không từ chối.
Vì vậy, dưới sự trợ giúp của người máy kia, Vinh Quý cẩn thận đút tấm thẻ vào khe đọc nằm dưới ngực, đây là một trải nghiệm kỳ diệu. Sau khi đút thẻ vào không bao lâu thì Vinh Quý phát hiện mình có thêm một phần ký ức.
Trước mặt của Vinh Quý xuất hiện phần ký ức lúc ban đầu kia.
"A Quý à, chị là người thay em đưa ra quyết định này, bệnh của em... khoa học kỹ thuật hiện nay không thể chữa trị được nên chỉ có thể lựa chọn phương pháp đông lạnh để tạm kéo dài thời gian, biết đâu vài năm sau sẽ có phương pháp chữa trị thì sao, phải không em?" Gương mặt Vinh Phúc trông có vẻ tiều tụy, tuy lớp son phấn che giấu rất tốt, nhưng Vinh Quý vẫn có thể nhìn ra.
Nhưng sau đó cô lại nở nụ cười: "Em yên tâm đi, chị sẽ bảo tồn cơ thể của em ổn thỏa mà, nhưng em tỉnh lại chậm quá, có thể sẽ mất sạch cơ bụng đấy, chuyện này chị cũng hết cách rồi."
Đoạn hình ảnh này nhanh chóng biến mất.
Phần lớn những hình ảnh kế tiếp đều là Vinh Phúc, ngoài cô ra thì còn những anh chị em khác trong cô nhi viện nữa. Thỉnh thoảng bọn họ đi chung với nhau, hoặc là một mình đi tới đây, họ giúp cậu rửa ráy cơ thể rồi trò chuyện với cậu, họ nói về những chuyện xảy ra gần đây, mãi đến khi...
Tất cả mọi người chậm rãi già đi.
Vinh Phúc cũng đã sinh con, Vinh Lộc là người ra đi sớm nhất, sau đó Vinh Phúc cũng vậy.
Hình ảnh kế tiếp là đời sau của bọn họ.
Bắt đầu có người gọi Vinh Quý là "ông", rồi chậm rãi biến thành "ông cố". Còn có người phàn nàn với cậu rằng không muốn sinh con xíu nào, thế nhưng tổ tiên có lệnh nhất định phải sinh, rồi con cái sau này lại tiếp tục hầu hạ "tổ tiên" là cậu đây.
Tuy phàn nàn như thế nhưng người đó vẫn sinh con, sau này còn vui mừng mang đứa trẻ đến đây nữa. Đứa trẻ kia lớn lên thật là đẹp, đẹp y chang cậu vậy đó!
Trong thời gian ngắn ngủi, Vinh Quý dùng tốc độ mà nhân loại khó có thể đạt được để nhanh chóng đọc hết những "ký ức" này. Mãi cho đến khi người cuối cùng chăm sóc cậu qua đời trong một vụ tai nạn, người này cũng không có con cái nên toàn bộ số tiền bảo hiểm kếch xù đã để lại hết cho cậu, và số tiền này dùng để lo chi phí điều trị tiếp theo...
Những ký ức trong thẻ nhớ đến đây là dừng, Vinh Quý sờ lên mặt mình nhưng cậu không sờ được gì cả.
Không có độ ấm, cũng không có nước mắt, cơ thể do kim loại tạo thành còn không có năng lực cảm giác, huống chi là năng lực rơi lệ.
"Đọc xong rồi thì cậu có thể rút ra, dung lượng não của cậu hơi ít nên sau này tôi sẽ tìm một con chip có dung lượng lớn hơn để khuếch trương cho cậu." Người máy đối diện nói với cậu.
Vinh Quý lắc đầu: "Không cần đâu, cứ để vậy đi."
"Thế nhưng dung lượng não của cậu thật sự rất nhỏ." Người máy đối diện cảm thấy khó hiểu.
"Vậy thì sao? Dung lượng não của tôi vốn không lớn mà! Nhưng ưu điểm của tôi không phải là não mà là khuôn mặt, là dáng người đó!" Vinh Quý tức giận đáp, nói rồi cậu lại ngây ngẩn cả người.
À... đúng rồi...
Cậu đã từng nói những lời này trong lúc tán gẫu với Vinh Phúc, mỗi khi cô dạy cậu làm đề toán thì cậu chết sống cũng không tiếp thu được, mỗi khi Vinh Phúc gõ đầu thì cậu sẽ gân cổ lên và trả lời như vậy.
Lại một đoạn ký ức mơ hồ chôn sâu trong trí nhớ được khôi phục, thật thân thuộc làm sao...
Vinh Quý chợt cảm thấy vui vẻ, vì vậy khi ngẩng đầu lên lần nữa thì cậu lại biến thành dáng vẻ như không có gì xảy ra.
"À ờ... bây giờ là lúc nào rồi? Tôi... sao tôi lại biến thành bộ dạng như vậy? Bệnh của tôi đã trị được chưa?" Cuối cùng, cậu mới nhớ phải hỏi những điều này.
Người máy đối diện không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác, anh chỉ nhìn cậu rồi nói: "Tôi chỉ có thể trả lời một vấn đề của cậu."
"Tôi cũng không biết đối với cậu mà nói thì đây là lúc nào, bởi vì thời đại mà cậu sống cũng không xuất hiện trong sách sử của chúng tôi, còn bây giờ là năm 349 theo lịch Hỗn Độn."
Anh dừng một chút rồi bổ sung: "Hôm nay là ngày 14 tháng 2."
Cậu mới vừa xem thời gian chứ gì.
Vinh Quý ngẩn ngơ.
Đối phương lại nói tiếp: "Có lẽ bệnh của cậu chưa được chữa trị, toàn bộ từ phần cổ trở lên đều được nối với ống dẫn và thiết bị chuyên môn. Sở nghiên cứu này đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi, nếu không phải năm đó họ rót dịch dinh dưỡng đầy đủ vào thì chắc chắn là cậu đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa."
"Cho nên, chuyện duy nhất mà tôi có thể nói là vì sao cậu lại biến thành như vậy."
"Hôm trước, trong lúc vô tình tôi đã tiến vào nơi đây, không khí ở đây không thích hợp để nhân loại sinh sống, cơ thể tôi lại bị một vết thương trí mạng. Lúc tôi phát hiện chỗ này thì chỉ có tủ đông của cậu là còn vận hành bình thường, vì vậy tôi đã đặt cơ thể của mình vào trong đó. Còn vì sao cậu lại biến thành bộ dạng như bây giờ, xem như là thù lao chia sẻ tủ đông đi, nếu không phải tôi sửa sang ý thức của cậu rồi chuyển dời đến cơ thể đơn sơ này thì cho dù có tỉnh lại, có lẽ cậu sẽ không còn là mình nữa."
Những lời này hơi phức tạp đối với Vinh Quý một xíu, nhưng cũng may bây giờ cậu là người máy, sau khi sử dụng công năng nghe lại một lần thì cậu ngơ ngác hỏi: "Cậu... chuyển dời như thế nào?"
Sau đó... mặc dù đối phương mang theo một gương mặt máy móc mỉm cười, nhưng Vinh Quý lại cảm giác được hình như đối phương đang khinh thường mình hay sao ấy. Quả nhiên, một giây sau...
"Tuy tôi có thể giải thích được, nhưng tôi không cho rằng cậu sẽ nghe hiểu được."
Giọng đối phương không có bất kỳ ngữ điệu gì, nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện ra sự khinh thường.
Đáng tiếc, cậu lại không thể phản bác được.
Vinh Quý dùng cơ thể người máy khó khăn tạo thành động tác hít thở sâu, ngay sau đó, cậu cảm giác mình có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với đối phương.
"Được rồi, đúng là dung lượng não của tôi không lớn thật..."
"Nhưng..."
Cậu tìm được chỗ thiết lập thời gian trong cơ thể mình, rồi dựa theo thời gian mà đối phương nói cài ngày lại, lúc nhìn thấy ngày hôm nay thì Vinh Quý ngẩng đầu lên.
"Tôi chợt phát hiện hôm nay là ngày lễ đấy, vậy thì..."
Người máy đối diện không có biểu cảm gì, anh ngẩng đầu lên.
"Lễ tình nhân vui vẻ." Vinh Quý nở nụ cười.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hãy xem câu chuyện xưa này như một câu chuyện hoàn toàn mới nhé! Chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ ~
P/s: Bạn thụ trong câu chuyện này là người tự tin về giá trị nhan sắc của mình nhất.
P/s: Hơn nữa, đây cũng là màn tương phùng nhanh nhất và vui vẻ nhất của công và thụ (bởi vì công xuất hiện trong đầu tôi quá lâu rồi, chín năm lận đấy...).
P/s của P/s: Mọi người thấy công xuất hiện thế nào?
—
V: Tại sao lại có lão nhị ở trong đây? Hồi sau sẽ rõ nha:)))) không phải editor lậm QT gì đâu:)))
Có lẽ do Vinh Quý dùng sức quá lớn để bổ nhào qua nên nắp quan tài bị cậu làm hé ra một khe nhỏ, khí lạnh như băng từ bên trong ùa ra. Dùng mắt thường cũng có thể thấy mặt của người máy Vinh Quý bị đông lại một lớp băng, một bàn chân vừa tái nhợt vừa cứng nhắc lập tức lọt ra từ khe hở kia. Thật ra, bàn chân kia gầy còm, thoạt nhìn như một cành cây khô, nhưng Vinh Quý vẫn lập tức nâng bàn chân này lên.
"Chân của tôi!" Vinh Quý tức thì hét thảm một tiếng.
"Biến thành vậy rồi mà cậu vẫn có thể nhận ra à?" Người máy kia đứng sau lưng đặt câu hỏi.
"Sao lại không nhận ra! Cậu xem, xương chân của tôi vừa nhỏ vừa cân xứng; ngón chân cái và ngón thứ hai dài hơn bình thường, nghe đâu người vừa đẹp vừa tài nó mới thế đấy! Còn nữa, ngay dưới ngón chân út của tôi còn có một nốt ruồi, mặc dù nó nằm ở mé trong nên hơi khó thấy một xíu, thế nhưng cậu xem, cậu xem này..."
Người máy sau lưng Vinh Quý: "..."
Phải tự kỷ bao nhiêu mới có thể biết rõ nốt ruồi ở ngón chân của mình như thế chứ.
Vinh Quý không biết suy nghĩ của người máy sau lưng nên chỉ đau lòng vuốt ve cơ thể của mình. Do cơ thể người máy dùng sức chưa thành thạo nên cậu chạm vô cùng nhẹ nhàng, từ từ di chuyển lên trên, bỗng nhiên cậu bị cái chân thứ ba từ đâu chui ra trong quan tài làm sợ hết hồn.
"Má ơi! Sao trong đây còn một người nữa vậy?" Suýt chút nữa Vinh Quý đã quăng bắp đùi mình đang ôm ra rồi, nhưng cũng may là tiếp lại được.
"À, đó là tôi." Tiếng kim loại vang lên sau lưng, người máy kia lại lên tiếng.
Vinh Quý đang ôm đùi nghe vậy thì ngẩn ra.
Quan tài trong suốt bày nghiêm chỉnh ở giữa, hai cơ thể bên trong tạm thời đặt cùng nhau, còn chủ nhân cơ thể đó thì đang đứng kế bên.
Tuy không có đèn nhưng nhờ năng lực nhìn ban đêm của cơ thể này mà Vinh Quý có thể dò xét hoàn cảnh xung quanh mình.
"Đây là đâu vậy?" Cậu ngơ ngác hỏi.
"40 phút 59 giây." Người máy đứng ở đối diện bỗng nhiên nói.
"Hả?"
"Đây là thời gian từ khi cậu tỉnh lại cho đến khi cậu đặt câu hỏi." Người máy bình thản nói: "Dưới tình huống tương đồng, sau 5 phút tỉnh dậy thì người bình thường sẽ hỏi vấn đề này."
Vinh Quý: =.=
May là đối phương cũng không xoắn xuýt quá lâu về vấn đề vạch trần chỉ số thông minh của cậu, ngay sau đó, người máy kia lại tiếp tục nói.
"Tôi đã kiểm tra thông tin của cậu trong tủ đông, ngày 12 tháng 2 năm 2017, vì bệnh nặng nên cậu đã được đưa vào tủ và đông lạnh lại."
"Hả?" Vinh Quý vẫn không kịp phản ứng.
Nói xong, người máy nhỏ với tứ chi ngắn củn ở đối diện đột nhiên duỗi ngón tay ra rồi chỉ vào đầu mình: "Cậu đó, hình như chỗ này hoạt động không tốt lắm nhỉ."
"Này..." Tôi biết đầu óc tôi không tốt, nhưng cậu cũng không cần ám chỉ đi ám chỉ lại có được hay không?
Vinh Quý sắp tức giận thì đối phương lại tiếp tục nói: "Có ổ bệnh nằm ở một khu vực trong đại não của cậu, dưới trình độ của nền y học đương thời thì không thể chữa trị được. Vì cậu đã lâm vào hôn mê mãi không tỉnh nên người thân của cậu đã yêu cầu sử dụng phương pháp giải quyết duy nhất lúc bấy giờ – đó là đông lạnh."
Đột nhiên Vinh Quý ngẩng đầu lên: "Người thân?"
"Người ký tên đầu tiên tên là Vinh Phúc, bởi vì thời gian đông lạnh quá dài nên người giám hộ đã thay đổi mấy trăm lần. Sau này người giám hộ cũng không còn nữa, nhưng bọn họ đã để lại số tiền đủ để bảo tồn cơ thể của cậu trong thời gian dài."
Người máy nói xong thì đặt một thứ giống như cái thẻ lên mặt bàn: "Đây là thông tin mà tôi trích ra được từ hồ sơ của cậu, bây giờ trên cơ thể cậu có khe đọc thẻ đấy, nếu có thời gian thì cậu đọc qua xem."
Vinh Quý nhìn tấm thẻ nho nhỏ kia, sau hồi lâu mới nhẹ nhàng cầm lên.
Vinh Phúc... cái tên này rất quen thuộc...
Cậu không nhớ rõ cho lắm, nhưng kỳ lạ thật, ngay khi cậu "muốn" thì trong chốc lát, hình ảnh một cô gái trông rất sống động xuất hiện "trong não" của cậu.
Phải rồi, cô gái đó chính là Vinh Phúc, là chị gái lớn lên ở cô nhi viện với cậu... Cô cũng là người đầu tiên rời khỏi cô nhi viện, sau này Vinh Phúc hay đến vào thời gian cố định, và cô chính là chị gái của tất cả trẻ em ở đây.
Còn cậu là lão nhị.
Vinh Quý ngẩn người, cậu cúi đầu nhìn tấm thẻ đang cầm trong tay, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên hỏi người máy ở đối diện: "Có thể dạy tôi... làm sao để đọc... đọc tấm thẻ này không?"
Đối phương không từ chối.
Vì vậy, dưới sự trợ giúp của người máy kia, Vinh Quý cẩn thận đút tấm thẻ vào khe đọc nằm dưới ngực, đây là một trải nghiệm kỳ diệu. Sau khi đút thẻ vào không bao lâu thì Vinh Quý phát hiện mình có thêm một phần ký ức.
Trước mặt của Vinh Quý xuất hiện phần ký ức lúc ban đầu kia.
"A Quý à, chị là người thay em đưa ra quyết định này, bệnh của em... khoa học kỹ thuật hiện nay không thể chữa trị được nên chỉ có thể lựa chọn phương pháp đông lạnh để tạm kéo dài thời gian, biết đâu vài năm sau sẽ có phương pháp chữa trị thì sao, phải không em?" Gương mặt Vinh Phúc trông có vẻ tiều tụy, tuy lớp son phấn che giấu rất tốt, nhưng Vinh Quý vẫn có thể nhìn ra.
Nhưng sau đó cô lại nở nụ cười: "Em yên tâm đi, chị sẽ bảo tồn cơ thể của em ổn thỏa mà, nhưng em tỉnh lại chậm quá, có thể sẽ mất sạch cơ bụng đấy, chuyện này chị cũng hết cách rồi."
Đoạn hình ảnh này nhanh chóng biến mất.
Phần lớn những hình ảnh kế tiếp đều là Vinh Phúc, ngoài cô ra thì còn những anh chị em khác trong cô nhi viện nữa. Thỉnh thoảng bọn họ đi chung với nhau, hoặc là một mình đi tới đây, họ giúp cậu rửa ráy cơ thể rồi trò chuyện với cậu, họ nói về những chuyện xảy ra gần đây, mãi đến khi...
Tất cả mọi người chậm rãi già đi.
Vinh Phúc cũng đã sinh con, Vinh Lộc là người ra đi sớm nhất, sau đó Vinh Phúc cũng vậy.
Hình ảnh kế tiếp là đời sau của bọn họ.
Bắt đầu có người gọi Vinh Quý là "ông", rồi chậm rãi biến thành "ông cố". Còn có người phàn nàn với cậu rằng không muốn sinh con xíu nào, thế nhưng tổ tiên có lệnh nhất định phải sinh, rồi con cái sau này lại tiếp tục hầu hạ "tổ tiên" là cậu đây.
Tuy phàn nàn như thế nhưng người đó vẫn sinh con, sau này còn vui mừng mang đứa trẻ đến đây nữa. Đứa trẻ kia lớn lên thật là đẹp, đẹp y chang cậu vậy đó!
Trong thời gian ngắn ngủi, Vinh Quý dùng tốc độ mà nhân loại khó có thể đạt được để nhanh chóng đọc hết những "ký ức" này. Mãi cho đến khi người cuối cùng chăm sóc cậu qua đời trong một vụ tai nạn, người này cũng không có con cái nên toàn bộ số tiền bảo hiểm kếch xù đã để lại hết cho cậu, và số tiền này dùng để lo chi phí điều trị tiếp theo...
Những ký ức trong thẻ nhớ đến đây là dừng, Vinh Quý sờ lên mặt mình nhưng cậu không sờ được gì cả.
Không có độ ấm, cũng không có nước mắt, cơ thể do kim loại tạo thành còn không có năng lực cảm giác, huống chi là năng lực rơi lệ.
"Đọc xong rồi thì cậu có thể rút ra, dung lượng não của cậu hơi ít nên sau này tôi sẽ tìm một con chip có dung lượng lớn hơn để khuếch trương cho cậu." Người máy đối diện nói với cậu.
Vinh Quý lắc đầu: "Không cần đâu, cứ để vậy đi."
"Thế nhưng dung lượng não của cậu thật sự rất nhỏ." Người máy đối diện cảm thấy khó hiểu.
"Vậy thì sao? Dung lượng não của tôi vốn không lớn mà! Nhưng ưu điểm của tôi không phải là não mà là khuôn mặt, là dáng người đó!" Vinh Quý tức giận đáp, nói rồi cậu lại ngây ngẩn cả người.
À... đúng rồi...
Cậu đã từng nói những lời này trong lúc tán gẫu với Vinh Phúc, mỗi khi cô dạy cậu làm đề toán thì cậu chết sống cũng không tiếp thu được, mỗi khi Vinh Phúc gõ đầu thì cậu sẽ gân cổ lên và trả lời như vậy.
Lại một đoạn ký ức mơ hồ chôn sâu trong trí nhớ được khôi phục, thật thân thuộc làm sao...
Vinh Quý chợt cảm thấy vui vẻ, vì vậy khi ngẩng đầu lên lần nữa thì cậu lại biến thành dáng vẻ như không có gì xảy ra.
"À ờ... bây giờ là lúc nào rồi? Tôi... sao tôi lại biến thành bộ dạng như vậy? Bệnh của tôi đã trị được chưa?" Cuối cùng, cậu mới nhớ phải hỏi những điều này.
Người máy đối diện không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác, anh chỉ nhìn cậu rồi nói: "Tôi chỉ có thể trả lời một vấn đề của cậu."
"Tôi cũng không biết đối với cậu mà nói thì đây là lúc nào, bởi vì thời đại mà cậu sống cũng không xuất hiện trong sách sử của chúng tôi, còn bây giờ là năm 349 theo lịch Hỗn Độn."
Anh dừng một chút rồi bổ sung: "Hôm nay là ngày 14 tháng 2."
Cậu mới vừa xem thời gian chứ gì.
Vinh Quý ngẩn ngơ.
Đối phương lại nói tiếp: "Có lẽ bệnh của cậu chưa được chữa trị, toàn bộ từ phần cổ trở lên đều được nối với ống dẫn và thiết bị chuyên môn. Sở nghiên cứu này đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi, nếu không phải năm đó họ rót dịch dinh dưỡng đầy đủ vào thì chắc chắn là cậu đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa."
"Cho nên, chuyện duy nhất mà tôi có thể nói là vì sao cậu lại biến thành như vậy."
"Hôm trước, trong lúc vô tình tôi đã tiến vào nơi đây, không khí ở đây không thích hợp để nhân loại sinh sống, cơ thể tôi lại bị một vết thương trí mạng. Lúc tôi phát hiện chỗ này thì chỉ có tủ đông của cậu là còn vận hành bình thường, vì vậy tôi đã đặt cơ thể của mình vào trong đó. Còn vì sao cậu lại biến thành bộ dạng như bây giờ, xem như là thù lao chia sẻ tủ đông đi, nếu không phải tôi sửa sang ý thức của cậu rồi chuyển dời đến cơ thể đơn sơ này thì cho dù có tỉnh lại, có lẽ cậu sẽ không còn là mình nữa."
Những lời này hơi phức tạp đối với Vinh Quý một xíu, nhưng cũng may bây giờ cậu là người máy, sau khi sử dụng công năng nghe lại một lần thì cậu ngơ ngác hỏi: "Cậu... chuyển dời như thế nào?"
Sau đó... mặc dù đối phương mang theo một gương mặt máy móc mỉm cười, nhưng Vinh Quý lại cảm giác được hình như đối phương đang khinh thường mình hay sao ấy. Quả nhiên, một giây sau...
"Tuy tôi có thể giải thích được, nhưng tôi không cho rằng cậu sẽ nghe hiểu được."
Giọng đối phương không có bất kỳ ngữ điệu gì, nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện ra sự khinh thường.
Đáng tiếc, cậu lại không thể phản bác được.
Vinh Quý dùng cơ thể người máy khó khăn tạo thành động tác hít thở sâu, ngay sau đó, cậu cảm giác mình có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với đối phương.
"Được rồi, đúng là dung lượng não của tôi không lớn thật..."
"Nhưng..."
Cậu tìm được chỗ thiết lập thời gian trong cơ thể mình, rồi dựa theo thời gian mà đối phương nói cài ngày lại, lúc nhìn thấy ngày hôm nay thì Vinh Quý ngẩng đầu lên.
"Tôi chợt phát hiện hôm nay là ngày lễ đấy, vậy thì..."
Người máy đối diện không có biểu cảm gì, anh ngẩng đầu lên.
"Lễ tình nhân vui vẻ." Vinh Quý nở nụ cười.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hãy xem câu chuyện xưa này như một câu chuyện hoàn toàn mới nhé! Chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ ~
P/s: Bạn thụ trong câu chuyện này là người tự tin về giá trị nhan sắc của mình nhất.
P/s: Hơn nữa, đây cũng là màn tương phùng nhanh nhất và vui vẻ nhất của công và thụ (bởi vì công xuất hiện trong đầu tôi quá lâu rồi, chín năm lận đấy...).
P/s của P/s: Mọi người thấy công xuất hiện thế nào?
—
V: Tại sao lại có lão nhị ở trong đây? Hồi sau sẽ rõ nha:)))) không phải editor lậm QT gì đâu:)))