Chương 25
Edit: Lana
Beta: V
“… Ánh mắt của cậu mỹ lệ như thế ~ tựa như viên kim cương xán lạn giữa ngân hà tối tăm!”
Trong bãi đá rộng lớn vang lên tiếng hát của Vinh Quý. Sau khi đã quen với việc thường xuyên hoạt động tối đa công suất thì cậu đã có thể vừa làm việc, vừa hát hò, Tiểu Mai cũng tập mãi thành quen.
Thật là một thói quen đáng sợ!
Sau vài lần hứng gió to ở Blaredo, cơ thể cả hai lần lượt xuất hiện những thương tổn khác nhau, nghiêm trọng nhất là việc bàn tay trái của Tiểu Mai bị thổi đi mất, chế tạo bàn tay mới thì tốn rất nhiều thời gian. Căn cứ theo tiến độ hiện tại của họ, dù Tiểu Mai dùng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi để chế tạo ngón tay thì một ngày chỉ tạo được tối đa một ngón, huống chi anh còn phải dùng thời gian nghỉ ngơi để vệ sinh bánh xích. Hơn nữa, ngày qua ngày, bánh xích bị mài mòn ngày càng nghiêm trọng, thế nên anh không thể không dành thời gian ra sửa chữa nó. Dù cho Vinh Quý muốn cố gắng hỗ trợ, nhưng việc cậu có thể làm… thành thật mà nói thì rất là hạn chế.
=-=
Tiểu Mai đã quen với việc này, thế nên anh không thay một bàn tay mới mà thay vào đó, trước tiên anh tạo ra một “bàn tay” đơn giản, thậm chí không hề có ngón tay. Mục đích thứ nhất là để gió không lấp cát đầy cổ tay, mục đích thứ hai là để thuận tiện làm việc, bởi vì nhiều khi anh cần phải làm động tác nâng – hạ.
Nhưng hiện giờ, “bàn tay” đó không được gắn trên người anh mà đang ở trên cổ tay của Vinh Quý, cậu vừa ca hát, vừa dùng bàn tay trái nhìn giống cờ lê vỗ vào đùi mình. Nhìn cậu chẳng có gì khác thường cả, vẫn vô cùng vui vẻ.
Lúc Tiểu Mai chuẩn bị gắn “bàn tay tạm thời” vào thì bị Vinh Quý phát hiện, cậu chẳng nói chẳng rằng mà đoạt lấy “bàn tay” kia, sau đó tháo bàn tay trái của mình xuống đưa cho Tiểu Mai.
“Trước tiên cậu dùng bàn tay của tớ đi, tớ dùng cái này được rồi!” Cậu vừa nói, vừa nhanh chóng gắn “bàn tay” vào. Cậu không giỏi việc tháo dỡ cơ thể hiện tại, tuy nhiên, chỉ duy nhất việc tháo lắp bàn tay thì cậu lại làm rất nhanh. Chắc là do cậu nhân thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày để mài nhẵn rỉ sét trên cơ thể hai người máy chăng?
Do vấn đề về chất liệu nên bàn tay do Tiểu Mai làm nhanh chóng bị bong tróc, tuy không ảnh hưởng khi sử dụng nhưng Vinh Quý không nhìn nổi những vết hoen gỉ đó. Cậu tìm Tiểu Mai xin một miếng giấy nhám, mỗi ngày đều chà xát, sau một thời gian chăm chút, hai tay cậu nhìn còn mới hơn ban đầu.
Lúc này, một trong hai bàn tay kim loại sáng loáng đang nằm trên cổ tay anh.
“Không được từ chối! Dù sao tớ cũng không dùng để làm việc gì quá tỉ mỉ, cũng không dùng để đảo tay lái nên cậu dùng hữu dụng hơn.” Dường như sợ Tiểu Mai không nhận, Vinh Quý lập tức nói.
Thật ra… Tiểu Mai không định cự tuyệt. Bởi vì Vinh Quý nói không sai, anh dùng bàn tay này sẽ hữu dụng hơn Vinh Quý.
=-=
Lúc ấy, anh chỉ cảm thấy như vậy, nhưng sau vài ngày sử dụng thì anh bắt đầu để ý bàn tay này thường xuyên hơn. Tay trái bóng loáng đối lập với tay phải rỉ sét loang lổ, còn bên Vinh Quý, tay phải bóng loáng đối lập với tay trái như đồ chơi thô sơ.
Dù đã đưa bàn tay trái cho Tiểu Mai nhưng Vinh Quý vẫn chăm chút cho nó. Mỗi ngày cậu đều cùng Tiểu Mai bảo dưỡng, mà Tiểu Mai vốn chưa bao giờ làm việc này cũng không từ chối. Chắc là do anh đang dùng tay trái của cậu chăng?
Chỗ nào sần sùi thì dùng giấy nhám chà, sau đó dùng vải thô thấm dầu thoa một lớp lên, Vinh Quý cẩn thận chăm chút tay của cả hai, hiếm khi mới có cơ hội nên cậu cũng xử lý luôn phần tay phải của Tiểu Mai.
Chuyện hiếm thấy là, Tiểu Mai cũng không phản kháng.
“Tay đàn ông rất quan trọng, rất nhiều phụ nữ thường hay ấn tượng với đàn ông có đôi tay đẹp. Tay của tớ lúc trước cũng rất đẹp, nên dù là người máy cũng không được qua loa đâu đấy.” Vinh Quý vừa làm hộ lý cho Tiểu Mai vừa nói.
Tiểu Mai không hé răng, nhưng mà sau khi tay phải loại bỏ rỉ sét thì đúng là thuận tiện hơn một chút. Chuyện này anh không nói cho Vinh Quý biết.
“Lúc nào rảnh, tôi sẽ làm tay mới cho cậu.” Sau cùng, anh nói.
“Thật hả? He he he, tớ có thể chọn hình dáng và màu sắc không? Màu cũ khó coi quá, tớ muốn tay màu trắng, nhìn giống như đang mang bao tay trắng vậy. Cậu thấy vậy được không? Với lại, ngón tay làm thon một chút được không? Ngón tay cũ quá to, quá thô ráp, nha ~”
Tiểu Mai chỉ nói một câu mà Vinh Quý đã trả lời một đống, còn thêm rất nhiều yêu cầu nữa!
Tiểu Mai…
Tiểu Mai tập mãi cũng thành quen.
Nhưng anh không cự tuyệt.
Những tảng đá to lớn trên đường dần dần chuyển thành những hòn đá nhỏ vụn, tần suất gặp phải gió to cũng ít đi, cả hai không cần phải lo lắng buổi tối sẽ bị thổi bay mất nữa.
Điện được tạo ra nhờ sức gió cũng dần ít đi, nhưng may mắn là nguồn năng lượng dự trữ đã đầy. Toàn bộ tấm chứa năng lượng Tiểu Mai chuẩn bị trước đó đều đã được nạp đầy, đương nhiên bao gồm cả một Vinh Quý dư thừa sinh lực ca hát bất chấp mọi thời tiết.
“Tiểu Mai ơi, cậu nói xem, có phải tụi mình sắp ra khỏi Blaredo rồi không?” Tuy nhìn tổng thể thì cậu rất thiếu thường thức, nhưng ở một số phương diện thì Vinh Quý lại vô cùng nhạy bén.
“Đúng vậy.” Tiểu Mai không có phủ nhận: “Theo kết quả tra được thì hôm nay sẽ ra khỏi khu đá vụn.”
“Ừm ừm ~” Vinh Quý ngâm hai tiếng đáp lại, sau đó cậu ngừng hát.
Chỉ thấy cậu im lặng một cách kỳ lạ, lại nhìn chằm chằm mặt đất cả buổi, cho tới khi lớp đá dần biến mất mà thay vào đó là đường đất lộ ra thì Vinh Quý mới đột nhiên hét lớn.
“Dừng…”
“Dừng xe!”
Tiểu Mai lập tức dừng xe, anh ù ù cạc cạc nhìn Vinh Quý. Còn Vinh Quý thì cởi dây an toàn xong thì lập tức nhảy xuống xe, cậu đi ra ngoài kia một hồi lâu, sau đó mới ôm một cục đá trở lại.
“Cái này… là vật kỷ niệm ở Blaredo à?” Không thể không nói, mấy ngày nay ở chung, anh đã dần dần hiểu được mạch não của Vinh Quý.
Anh tự thấy vậy đấy.
Nhưng lần này chuyện Vinh Quý làm lại nằm ngoài dự liệu của anh.
“He he he, không phải.” Vinh Quý lắc đầu: “Vật kỷ niệm có cát là đủ rồi.”
“?” Tiểu Mai hơi nghiêng đầu nhìn cục đá Vinh Quý nâng trên tay.
“Tèn tén ten! Đây là vật kỷ niệm tụi mình để lại cho Blaredo!” Vinh Quý úp úp mở mở một lúc thì nói ra đáp án.
“Tớ muốn viết tên của tụi mình lên đá, sau đó để cục đá ở lại đây. Đây là minh chứng tụi mình đã từng đi qua chỗ này!”
Mặt trên nên viết cái gì Vinh Quý đã nghĩ kỹ rồi, thuốc nhuộm cũng có sẵn, cậu còn xé một miếng vải để làm bút lông, sau đó cậu giao tất cả vật liệu và cục đá cho Tiểu Mai.
“Chuyện gì?” Bị đôi mắt người máy tối om của Vinh Quý nhìn đến mức khó chịu cả người, Tiểu Mai hơi lùi về sau.
“Tất nhiên là đưa cho cậu viết rồi! Tớ thuận tay trái mà!” Vinh Quý coi đó là điều hiển nhiên.
Người máy cũng biết thuận tay trái sao?
Dù lầm bầm trong lòng nhưng cuối cùng Tiểu Mai vẫn nhận đồ Vinh Quý đưa. Dựa theo lời cậu nói, anh viết lên cục đá mấy chữ “A Quý và Tiểu Mai, tháng xx, năm xx”.
Vinh Quý vui vẻ nhìn kỹ cục đá, xong lại lôi kéo Tiểu Mai chụp ảnh với nó rồi mới đặt cục đá lại vị trí cũ. Vì để cục đá đứng vững nên cậu đùn thêm cát xung quanh, đến khi đã bọc cát quanh cục đá hoàn toàn thì cậu mới leo lên xe lại. Tiểu Mai khởi động xe, và cả hai tiếp tục tiến về phía trước.
“Tiểu Mai, về sau mỗi chỗ tụi mình đến, lúc sắp rời đi đều đặt một tảng đá như vậy được không?”
“Mỗi chỗ từng đi đều để một cái, cậu nói xem, sau này người ta nhìn mấy tảng đá sẽ nghĩ gì?”
“Có khi nào họ sẽ nghĩ Tiểu Mai và A Quý từng đi rất nhiều nơi không?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ~ Tớ rất mong chờ luôn! Thật mong đợi mấy năm sau người ta phát hiện ra tụi nó, không biết bọn họ sẽ nghĩ như nào nữa ~” Tưởng tượng ra tương lai sau này, Vinh Quý cười ha ha.
Không, bọn họ không cho rằng hai người từng đi qua rất nhiều nơi, bọn họ chỉ nghĩ là… hai người này quái thật, sao chỗ nào cũng chết được hết vậy?
Nghe tiếng cười của Vinh Quý, Tiểu Mai không hé răng, chỉ ở trong lòng yên lặng trả lời câu hỏi của cậu.
Tảng đá lúc trước Vinh Quý đặt nhìn rất giống bia mộ, lớp cát dùng để cố định tảng đá thì giống mộ phần. Huống chi trên “bia mộ” còn để tên, vì thế…
Những thứ như mộ phần, nghĩa địa và văn bia không phải chỉ có ở thời đại của Vinh Quý, mà thời đại này cũng không ngoại lệ.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
He he he.
Chúc mừng ngày của Nữ thần ~
Không biết hôm nay mọi người có ai gửi tiền cho thầy Mã Vận không nhỉ?
—
Beta: V
“… Ánh mắt của cậu mỹ lệ như thế ~ tựa như viên kim cương xán lạn giữa ngân hà tối tăm!”
Trong bãi đá rộng lớn vang lên tiếng hát của Vinh Quý. Sau khi đã quen với việc thường xuyên hoạt động tối đa công suất thì cậu đã có thể vừa làm việc, vừa hát hò, Tiểu Mai cũng tập mãi thành quen.
Thật là một thói quen đáng sợ!
Sau vài lần hứng gió to ở Blaredo, cơ thể cả hai lần lượt xuất hiện những thương tổn khác nhau, nghiêm trọng nhất là việc bàn tay trái của Tiểu Mai bị thổi đi mất, chế tạo bàn tay mới thì tốn rất nhiều thời gian. Căn cứ theo tiến độ hiện tại của họ, dù Tiểu Mai dùng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi để chế tạo ngón tay thì một ngày chỉ tạo được tối đa một ngón, huống chi anh còn phải dùng thời gian nghỉ ngơi để vệ sinh bánh xích. Hơn nữa, ngày qua ngày, bánh xích bị mài mòn ngày càng nghiêm trọng, thế nên anh không thể không dành thời gian ra sửa chữa nó. Dù cho Vinh Quý muốn cố gắng hỗ trợ, nhưng việc cậu có thể làm… thành thật mà nói thì rất là hạn chế.
=-=
Tiểu Mai đã quen với việc này, thế nên anh không thay một bàn tay mới mà thay vào đó, trước tiên anh tạo ra một “bàn tay” đơn giản, thậm chí không hề có ngón tay. Mục đích thứ nhất là để gió không lấp cát đầy cổ tay, mục đích thứ hai là để thuận tiện làm việc, bởi vì nhiều khi anh cần phải làm động tác nâng – hạ.
Nhưng hiện giờ, “bàn tay” đó không được gắn trên người anh mà đang ở trên cổ tay của Vinh Quý, cậu vừa ca hát, vừa dùng bàn tay trái nhìn giống cờ lê vỗ vào đùi mình. Nhìn cậu chẳng có gì khác thường cả, vẫn vô cùng vui vẻ.
Lúc Tiểu Mai chuẩn bị gắn “bàn tay tạm thời” vào thì bị Vinh Quý phát hiện, cậu chẳng nói chẳng rằng mà đoạt lấy “bàn tay” kia, sau đó tháo bàn tay trái của mình xuống đưa cho Tiểu Mai.
“Trước tiên cậu dùng bàn tay của tớ đi, tớ dùng cái này được rồi!” Cậu vừa nói, vừa nhanh chóng gắn “bàn tay” vào. Cậu không giỏi việc tháo dỡ cơ thể hiện tại, tuy nhiên, chỉ duy nhất việc tháo lắp bàn tay thì cậu lại làm rất nhanh. Chắc là do cậu nhân thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày để mài nhẵn rỉ sét trên cơ thể hai người máy chăng?
Do vấn đề về chất liệu nên bàn tay do Tiểu Mai làm nhanh chóng bị bong tróc, tuy không ảnh hưởng khi sử dụng nhưng Vinh Quý không nhìn nổi những vết hoen gỉ đó. Cậu tìm Tiểu Mai xin một miếng giấy nhám, mỗi ngày đều chà xát, sau một thời gian chăm chút, hai tay cậu nhìn còn mới hơn ban đầu.
Lúc này, một trong hai bàn tay kim loại sáng loáng đang nằm trên cổ tay anh.
“Không được từ chối! Dù sao tớ cũng không dùng để làm việc gì quá tỉ mỉ, cũng không dùng để đảo tay lái nên cậu dùng hữu dụng hơn.” Dường như sợ Tiểu Mai không nhận, Vinh Quý lập tức nói.
Thật ra… Tiểu Mai không định cự tuyệt. Bởi vì Vinh Quý nói không sai, anh dùng bàn tay này sẽ hữu dụng hơn Vinh Quý.
=-=
Lúc ấy, anh chỉ cảm thấy như vậy, nhưng sau vài ngày sử dụng thì anh bắt đầu để ý bàn tay này thường xuyên hơn. Tay trái bóng loáng đối lập với tay phải rỉ sét loang lổ, còn bên Vinh Quý, tay phải bóng loáng đối lập với tay trái như đồ chơi thô sơ.
Dù đã đưa bàn tay trái cho Tiểu Mai nhưng Vinh Quý vẫn chăm chút cho nó. Mỗi ngày cậu đều cùng Tiểu Mai bảo dưỡng, mà Tiểu Mai vốn chưa bao giờ làm việc này cũng không từ chối. Chắc là do anh đang dùng tay trái của cậu chăng?
Chỗ nào sần sùi thì dùng giấy nhám chà, sau đó dùng vải thô thấm dầu thoa một lớp lên, Vinh Quý cẩn thận chăm chút tay của cả hai, hiếm khi mới có cơ hội nên cậu cũng xử lý luôn phần tay phải của Tiểu Mai.
Chuyện hiếm thấy là, Tiểu Mai cũng không phản kháng.
“Tay đàn ông rất quan trọng, rất nhiều phụ nữ thường hay ấn tượng với đàn ông có đôi tay đẹp. Tay của tớ lúc trước cũng rất đẹp, nên dù là người máy cũng không được qua loa đâu đấy.” Vinh Quý vừa làm hộ lý cho Tiểu Mai vừa nói.
Tiểu Mai không hé răng, nhưng mà sau khi tay phải loại bỏ rỉ sét thì đúng là thuận tiện hơn một chút. Chuyện này anh không nói cho Vinh Quý biết.
“Lúc nào rảnh, tôi sẽ làm tay mới cho cậu.” Sau cùng, anh nói.
“Thật hả? He he he, tớ có thể chọn hình dáng và màu sắc không? Màu cũ khó coi quá, tớ muốn tay màu trắng, nhìn giống như đang mang bao tay trắng vậy. Cậu thấy vậy được không? Với lại, ngón tay làm thon một chút được không? Ngón tay cũ quá to, quá thô ráp, nha ~”
Tiểu Mai chỉ nói một câu mà Vinh Quý đã trả lời một đống, còn thêm rất nhiều yêu cầu nữa!
Tiểu Mai…
Tiểu Mai tập mãi cũng thành quen.
Nhưng anh không cự tuyệt.
Những tảng đá to lớn trên đường dần dần chuyển thành những hòn đá nhỏ vụn, tần suất gặp phải gió to cũng ít đi, cả hai không cần phải lo lắng buổi tối sẽ bị thổi bay mất nữa.
Điện được tạo ra nhờ sức gió cũng dần ít đi, nhưng may mắn là nguồn năng lượng dự trữ đã đầy. Toàn bộ tấm chứa năng lượng Tiểu Mai chuẩn bị trước đó đều đã được nạp đầy, đương nhiên bao gồm cả một Vinh Quý dư thừa sinh lực ca hát bất chấp mọi thời tiết.
“Tiểu Mai ơi, cậu nói xem, có phải tụi mình sắp ra khỏi Blaredo rồi không?” Tuy nhìn tổng thể thì cậu rất thiếu thường thức, nhưng ở một số phương diện thì Vinh Quý lại vô cùng nhạy bén.
“Đúng vậy.” Tiểu Mai không có phủ nhận: “Theo kết quả tra được thì hôm nay sẽ ra khỏi khu đá vụn.”
“Ừm ừm ~” Vinh Quý ngâm hai tiếng đáp lại, sau đó cậu ngừng hát.
Chỉ thấy cậu im lặng một cách kỳ lạ, lại nhìn chằm chằm mặt đất cả buổi, cho tới khi lớp đá dần biến mất mà thay vào đó là đường đất lộ ra thì Vinh Quý mới đột nhiên hét lớn.
“Dừng…”
“Dừng xe!”
Tiểu Mai lập tức dừng xe, anh ù ù cạc cạc nhìn Vinh Quý. Còn Vinh Quý thì cởi dây an toàn xong thì lập tức nhảy xuống xe, cậu đi ra ngoài kia một hồi lâu, sau đó mới ôm một cục đá trở lại.
“Cái này… là vật kỷ niệm ở Blaredo à?” Không thể không nói, mấy ngày nay ở chung, anh đã dần dần hiểu được mạch não của Vinh Quý.
Anh tự thấy vậy đấy.
Nhưng lần này chuyện Vinh Quý làm lại nằm ngoài dự liệu của anh.
“He he he, không phải.” Vinh Quý lắc đầu: “Vật kỷ niệm có cát là đủ rồi.”
“?” Tiểu Mai hơi nghiêng đầu nhìn cục đá Vinh Quý nâng trên tay.
“Tèn tén ten! Đây là vật kỷ niệm tụi mình để lại cho Blaredo!” Vinh Quý úp úp mở mở một lúc thì nói ra đáp án.
“Tớ muốn viết tên của tụi mình lên đá, sau đó để cục đá ở lại đây. Đây là minh chứng tụi mình đã từng đi qua chỗ này!”
Mặt trên nên viết cái gì Vinh Quý đã nghĩ kỹ rồi, thuốc nhuộm cũng có sẵn, cậu còn xé một miếng vải để làm bút lông, sau đó cậu giao tất cả vật liệu và cục đá cho Tiểu Mai.
“Chuyện gì?” Bị đôi mắt người máy tối om của Vinh Quý nhìn đến mức khó chịu cả người, Tiểu Mai hơi lùi về sau.
“Tất nhiên là đưa cho cậu viết rồi! Tớ thuận tay trái mà!” Vinh Quý coi đó là điều hiển nhiên.
Người máy cũng biết thuận tay trái sao?
Dù lầm bầm trong lòng nhưng cuối cùng Tiểu Mai vẫn nhận đồ Vinh Quý đưa. Dựa theo lời cậu nói, anh viết lên cục đá mấy chữ “A Quý và Tiểu Mai, tháng xx, năm xx”.
Vinh Quý vui vẻ nhìn kỹ cục đá, xong lại lôi kéo Tiểu Mai chụp ảnh với nó rồi mới đặt cục đá lại vị trí cũ. Vì để cục đá đứng vững nên cậu đùn thêm cát xung quanh, đến khi đã bọc cát quanh cục đá hoàn toàn thì cậu mới leo lên xe lại. Tiểu Mai khởi động xe, và cả hai tiếp tục tiến về phía trước.
“Tiểu Mai, về sau mỗi chỗ tụi mình đến, lúc sắp rời đi đều đặt một tảng đá như vậy được không?”
“Mỗi chỗ từng đi đều để một cái, cậu nói xem, sau này người ta nhìn mấy tảng đá sẽ nghĩ gì?”
“Có khi nào họ sẽ nghĩ Tiểu Mai và A Quý từng đi rất nhiều nơi không?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ~ Tớ rất mong chờ luôn! Thật mong đợi mấy năm sau người ta phát hiện ra tụi nó, không biết bọn họ sẽ nghĩ như nào nữa ~” Tưởng tượng ra tương lai sau này, Vinh Quý cười ha ha.
Không, bọn họ không cho rằng hai người từng đi qua rất nhiều nơi, bọn họ chỉ nghĩ là… hai người này quái thật, sao chỗ nào cũng chết được hết vậy?
Nghe tiếng cười của Vinh Quý, Tiểu Mai không hé răng, chỉ ở trong lòng yên lặng trả lời câu hỏi của cậu.
Tảng đá lúc trước Vinh Quý đặt nhìn rất giống bia mộ, lớp cát dùng để cố định tảng đá thì giống mộ phần. Huống chi trên “bia mộ” còn để tên, vì thế…
Những thứ như mộ phần, nghĩa địa và văn bia không phải chỉ có ở thời đại của Vinh Quý, mà thời đại này cũng không ngoại lệ.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
He he he.
Chúc mừng ngày của Nữ thần ~
Không biết hôm nay mọi người có ai gửi tiền cho thầy Mã Vận không nhỉ?
—