Chương 1
Edit + Beta: V
Bầu trời ở Vĩnh Trú đột nhiên nghênh đón bóng tối. Trong đêm tối vô biên, chỉ có một vầng sáng duy nhất ở giữa trung tâm, nhu hòa và hoa mỹ, nó gần như là sự tồn tại huy hoàng.
Đó là một danh ca.
Dường như trong đêm tối chỉ có một mình người ấy, giờ khắc này, y là trung tâm của đêm tối, thính phòng lẳng lặng lơ lửng giữa không trung như biến mất trong màn đêm, tựa như hành tinh vậy.
Mà y là hằng tinh [*] duy nhất.
[*] Hằng tinh: Những thiên thể trong không gian do các vật chất nóng nực có thể phát sáng và tỏa nhiệt hình cầu hoặc gần giống hình cầu tạo nên, Mặt Trời là một hằng tinh, Trái Đất là một hành tinh.
Những lời ngâm xướng cất lên như một bản Thánh ca đầy hoa lệ, thiết bị khuếch đại âm thanh mang lời ca tiếng hát của y truyền đạt một cách trọn vẹn vào tai mỗi người, tựa như một lời thầm thì, nỉ non.
Khi bài hát đạt đến cao trào, một đôi cánh màu trắng cực lớn mở ra sau lưng người nọ, trông thật đẹp xiết bao. Hầu hết khán giả ở đấy như ngừng thở, không ít người kích động đến mức rơi lệ, thậm chí ngay cả bản thân họ cũng không ý thức được điều này.
Mãi đến khi đôi cánh màu trắng ấy chợt vỡ thành từng điểm sáng nhỏ trên không trung rồi biến mất thì tiếng vỗ tay như sấm từ bốn phương, tám hướng mới vang lên. Nương theo tiếng reo hò ầm ĩ và tiếng huýt sáo, vị ca sĩ đứng ở trung tâm mỉm cười và phất tay về phía thính phòng.
Xung quanh vẫn là bóng tối, còn vị ca sĩ ấy là ánh sáng duy nhất trong đêm đen.
Trong bóng tối, người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước mặt vị ca sĩ bỗng nhiên đứng dậy, đó là vị trí tốt nhất trong buổi hòa nhạc.
Nó tựa như một hành tinh dựa theo ý nguyện của chủ nhân mà quay xung quanh vị ca sĩ nọ để có thể duy trì góc nhìn tốt nhất trong suốt buổi hòa nhạc; nó là một vị trí ngàn vàng khó cầu, nhưng hôm nay người chủ nhân ấy lại bỏ rơi nó.
Nhìn thoáng qua vị ca sĩ đang chuẩn bị trình diễn bài hát kế tiếp lần cuối, anh sải chân bước xuống bậc thềm tăm tối mà không quay đầu lại. Đương lúc ấy, một đôi cánh giống hệt vị ca sĩ kia mở ra sau lưng anh, những chiếc lông vũ trắng như tuyết mơ hồ phát ra tiếng kim loại ma sát.
Dù nhìn có mềm mại thế nào đi chăng nữa, nhưng hiển nhiên đôi cánh ấy là do kim loại tạo thành!
Lúc chủ nhân của đôi cánh thép sắp ra khỏi hiện trường của buổi hòa nhạc bị bóng tối bao phủ thì phía trước chợt xuất hiện ánh sáng. Bầu trời màu trắng, sàn nhà màu trắng, vách tường màu trắng, đó là cảnh tượng thường thấy tại Vĩnh Trú.
Vào khoảnh khắc ánh sáng chiếu rọi thì người đàn ông vẫn ẩn mình trong bóng tối rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo của mình. Đó là một gương mặt vô cùng đứng đắn và ngay thẳng, gần như có thể dùng hai từ "hoàn mỹ" để hình dung.
Mái tóc bạch kim, con ngươi đậm hơn màu tóc, sống mũi vừa cao lại vừa thẳng, và phía dưới là bờ môi mỏng. Tất cả mọi người thấy anh đều bỗng nhiên sửng sốt, nhưng khiến người ta sửng sốt lại không phải là dung mạo không cách nào hình dung của anh, mà là cơ thể có đến ba phần tư đều lấp lánh ánh sáng của kim loại.
Y hệt như đôi cánh ở sau lưng, phần lớn cơ thể của anh là do kim loại tạo thành!
Ngay lúc bước ra khỏi bóng tối, anh chợt quay đầu lại, giọng hát của người ca sĩ ấy vẫn như có như không vang vọng bên tai, nhưng đứng từ góc độ của anh bây giờ thì không nhìn được bất kỳ thứ gì trong bóng tối kia cả.
Sau đó anh lại nhấc chân lên, vừa dứt khoát vừa kiên quyết rời khỏi đó.
"Thưa bệ hạ, sự chuẩn bị cuối cùng đã hoàn tất, bây giờ xuất phát thì sau 5 phút chúng ta sẽ đến đích, tiếp đó lại qua một ngày một đêm, ngài sẽ đạt được Vĩnh Sinh." Mấy người đàn ông mặc áo bào hoa lệ màu trắng nhanh chóng cung kính đi tới, bọn họ cẩn thận duy trì một khoảng cách với anh, trong mắt đều là cuồng nhiệt và tôn kính.
"Đi thôi." Rốt cuộc anh cũng nói một câu.
Giọng anh lạnh lùng mà lại rõ ràng, tựa như tiếng kim loại vậy.
Ngày 12 tháng 2 năm 99 theo lịch Messertal, bệ hạ Messertal đã đạt được Vĩnh Sinh, sự thống trị của ngài vẫn tiếp tục kéo dài. Sau khi nghe tin này, không ít thần dân sinh sống tại Vĩnh Trú rơi lệ, bọn họ ào ào lao ra khỏi nhà quỳ lễ với tháp cao màu trắng ở phía xa xa, dùng các loại phương thức để biểu đạt sự cuồng nhiệt và kích động trong lòng mình.
Vì không biết ngày sinh của bệ hạ Messertal nên từ nay về sau, ngày này được mọi người xem là một ngày lễ để chúc mừng.
Một ngày nào đó vào năm 349 theo lịch Hỗn Độn.
Vẫn là đêm tối, nhưng không giống với đêm tối do con người tạo ra tại buổi hòa nhạc kia, mà nơi đây là đêm tối thật sự.
Trong không khí tản ra một mùi vị khác thường, dù không nhìn thấy nhưng dùng khứu giác vẫn có thể phán đoán ra, rằng hoàn cảnh xung quanh nơi đây cũng không tốt là mấy.
Anh đang đứng ở trước cửa.
Ngay lúc đạt được Vĩnh Sinh, đại não và trí não của anh đã dung hợp với năm tháng vĩnh cửu của đất trời. Ngoài xử lý những công việc tẻ nhạt ra thì anh đã từng suy diễn vô số lần về các tình huống khác nhau ở năm ấy, tựa như một đề toán học, anh thay các điều kiện vào, mỗi lần suy diễn đều cho ra kết luận giống nhau.
Tựa như bị vận mệnh lựa chọn, dù ở bất kỳ tình huống nào thì anh đều muốn leo lên vương tọa với quyền lực tối cao, rồi cuối cùng đạt được cái gọi là Vĩnh Sinh, bị trói buộc trong những năm tháng vô vị.
Các loại suy diễn đã trở thành trò chơi duy nhất của anh. Mà hôm nay, cũng giống như vô số suy diễn trước đây, đến lúc thật sự đứng trước cánh cửa này thì anh cho rằng đây là một hình ảnh trong mơ, một cảnh tượng được mô phỏng lại, hoặc một suy diễn vô cùng chân thật nào đó.
Mãi cho đến lúc này, anh bỗng nhiên nghĩ, phải rồi, mỗi lần đến đây anh đều đẩy cánh cửa này ra, hầu hết mọi sự biến hóa, mô phỏng đều xảy ra từ khi mở cánh cửa này.
Nhưng anh chưa bao giờ lựa chọn "không mở cửa", bởi vì anh ghét bóng tối.
Anh cảm thấy "không mở cửa" đồng nghĩa với "đường chết".
Nhưng mà... Sau khi lẳng lặng nhìn cánh cửa trước mặt một lát, cánh tay duỗi ra cuối cùng cũng chậm rãi rũ xuống.
Anh xoay người, dứt khoát đi về phía ngược lại.
Các loại vận mệnh xảy ra khi mở cửa đều nằm trong lòng bàn tay của anh, nhưng lúc này đây, anh quyết định lựa chọn "không mở cửa".
Đường chết thì sao?
Anh đã nếm trải mùi vị còn tồi tệ hơn cái chết.
Trong đêm tối, anh nhẹ nhàng rời khỏi cánh cửa kia. Lúc trước, anh bắt đầu vận mệnh trước cánh cửa này, nhưng hôm nay, anh sẽ kết thúc vận mệnh của mình ở đây.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Rốt cuộc một câu chuyện xưa cũng bắt đầu rồi.
Tuy bây giờ đang cảm mạo, đau họng và sổ mũi, nhưng tôi quyết định không kéo dài thêm nữa.
Tôi chưa từng suy nghĩ tên của hai nhân vật chính trong câu chuyện xưa này, nói đúng hơn là tôi không viết tên của hai người họ lên sổ ghi chú của tôi, cũng không có viết bên cạnh Mục Căn hay bên dưới của Kế Hoan. Nhưng mà, một trong hai nhân vật chính trong câu chuyện này – hình ảnh của công đã tồn tại trong đầu tôi lâu rồi.
Có lẽ tầm chín năm rồi đấy.
Lâu như vậy, đúng là khó tin mà.
Nói cách khác, tôi đã sớm muốn viết rồi, nhưng vẫn không viết.
Khi viết "Không Có Kiếp Sau", tôi đã từng nghĩ sẽ lấy hình ảnh của người ấy viết cho nhân vật Olivia, nhưng mà không được, tôi cảm thấy mình không viết xuống được...
Sau đó người ấy vẫn tiếp tục tồn tại trong đầu của tôi, giống như bên trong một khối băng cứng vậy, người ấy mở đôi mắt mang màu sắc của băng rồi lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi không biết người ấy là ai, nhưng tôi đã quen người ấy lâu rồi.
Rốt cuộc, tôi quyết định viết người ấy ra trong câu chuyện xưa này, trả lại sinh mệnh của cậu cho người ấy, vậy thì có lẽ băng sẽ được hòa tan nhỉ.
Còn tôi thì cũng không bị đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn chăm chú nữa.
Tôi cảm thấy vậy đấy, và nó cũng là sự thật.
Hôm nay, lúc viết câu chuyện xưa này, tôi tiện tay mở nhạc lên nghe, bài hát đó tên là "I don't wanna live forever".
Quả thật cứ như là vận mệnh vậy.
Thế là một hành trình mới lại bắt đầu rồi.
Tiến độ như cũ, không có bản thảo cũng không có cài cắm, lúc đầu vì thiết lập tính cách nhân vật nên tôi sẽ viết chậm rãi một chút, sau này sẽ ổn định lại.
Dù sao thì cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
—
V: Không đọc thì nhẹ nhàng lướt qua những khúc nói nhảm của mình nhé, nút next chương bên dưới, xincamon.
Trong lúc rảnh rỗi và muốn tìm một bộ hoành tráng để edit thì va phải bộ này của chị Tang. Lúc đầu khi thấy 304 chương mình không định edit đâu, vì nó dài quá. Nhưng sau khi đọc rồi thì thấy đây là một bộ đáng để edit, vì đối với mình, nhân vật trong truyện có chiều sâu, tính cách được khắc họa rõ nét qua những hành động và suy nghĩ. Gu của mình là những truyện nhẹ nhàng nhưng phải cảm động, vì như thế mình mới có thể nhớ tên của bộ đó được, nếu không thì chỉ đọc cho vui là chính mà thôi.
Mình chỉ mới đọc bộ "Nguyên Thủy Tái Lai" của Nguyệt Hạ Tang thôi, định xong bộ này rồi đọc các bộ khác luôn. Đây là một câu chuyện rất thú vị kể về đôi bạn trẻ hoàn toàn trái ngược nhau nhưng người này lại là mảnh ghép còn thiếu của người còn lại.
Chị Tang trả lại cậu ấy cho bệ hạ rồi đấy:))) bệ hạ hông lạnh lùng dòm chị nữa, vậy còn tui thì sao?:))))
Để bài hát ở đây cho mấy bạn nghe thử, vì tui hông thường nghe nhạc cho lắm.
Minh họa chiếc cánh của bệ hạ:))))))
Bầu trời ở Vĩnh Trú đột nhiên nghênh đón bóng tối. Trong đêm tối vô biên, chỉ có một vầng sáng duy nhất ở giữa trung tâm, nhu hòa và hoa mỹ, nó gần như là sự tồn tại huy hoàng.
Đó là một danh ca.
Dường như trong đêm tối chỉ có một mình người ấy, giờ khắc này, y là trung tâm của đêm tối, thính phòng lẳng lặng lơ lửng giữa không trung như biến mất trong màn đêm, tựa như hành tinh vậy.
Mà y là hằng tinh [*] duy nhất.
[*] Hằng tinh: Những thiên thể trong không gian do các vật chất nóng nực có thể phát sáng và tỏa nhiệt hình cầu hoặc gần giống hình cầu tạo nên, Mặt Trời là một hằng tinh, Trái Đất là một hành tinh.
Những lời ngâm xướng cất lên như một bản Thánh ca đầy hoa lệ, thiết bị khuếch đại âm thanh mang lời ca tiếng hát của y truyền đạt một cách trọn vẹn vào tai mỗi người, tựa như một lời thầm thì, nỉ non.
Khi bài hát đạt đến cao trào, một đôi cánh màu trắng cực lớn mở ra sau lưng người nọ, trông thật đẹp xiết bao. Hầu hết khán giả ở đấy như ngừng thở, không ít người kích động đến mức rơi lệ, thậm chí ngay cả bản thân họ cũng không ý thức được điều này.
Mãi đến khi đôi cánh màu trắng ấy chợt vỡ thành từng điểm sáng nhỏ trên không trung rồi biến mất thì tiếng vỗ tay như sấm từ bốn phương, tám hướng mới vang lên. Nương theo tiếng reo hò ầm ĩ và tiếng huýt sáo, vị ca sĩ đứng ở trung tâm mỉm cười và phất tay về phía thính phòng.
Xung quanh vẫn là bóng tối, còn vị ca sĩ ấy là ánh sáng duy nhất trong đêm đen.
Trong bóng tối, người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước mặt vị ca sĩ bỗng nhiên đứng dậy, đó là vị trí tốt nhất trong buổi hòa nhạc.
Nó tựa như một hành tinh dựa theo ý nguyện của chủ nhân mà quay xung quanh vị ca sĩ nọ để có thể duy trì góc nhìn tốt nhất trong suốt buổi hòa nhạc; nó là một vị trí ngàn vàng khó cầu, nhưng hôm nay người chủ nhân ấy lại bỏ rơi nó.
Nhìn thoáng qua vị ca sĩ đang chuẩn bị trình diễn bài hát kế tiếp lần cuối, anh sải chân bước xuống bậc thềm tăm tối mà không quay đầu lại. Đương lúc ấy, một đôi cánh giống hệt vị ca sĩ kia mở ra sau lưng anh, những chiếc lông vũ trắng như tuyết mơ hồ phát ra tiếng kim loại ma sát.
Dù nhìn có mềm mại thế nào đi chăng nữa, nhưng hiển nhiên đôi cánh ấy là do kim loại tạo thành!
Lúc chủ nhân của đôi cánh thép sắp ra khỏi hiện trường của buổi hòa nhạc bị bóng tối bao phủ thì phía trước chợt xuất hiện ánh sáng. Bầu trời màu trắng, sàn nhà màu trắng, vách tường màu trắng, đó là cảnh tượng thường thấy tại Vĩnh Trú.
Vào khoảnh khắc ánh sáng chiếu rọi thì người đàn ông vẫn ẩn mình trong bóng tối rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo của mình. Đó là một gương mặt vô cùng đứng đắn và ngay thẳng, gần như có thể dùng hai từ "hoàn mỹ" để hình dung.
Mái tóc bạch kim, con ngươi đậm hơn màu tóc, sống mũi vừa cao lại vừa thẳng, và phía dưới là bờ môi mỏng. Tất cả mọi người thấy anh đều bỗng nhiên sửng sốt, nhưng khiến người ta sửng sốt lại không phải là dung mạo không cách nào hình dung của anh, mà là cơ thể có đến ba phần tư đều lấp lánh ánh sáng của kim loại.
Y hệt như đôi cánh ở sau lưng, phần lớn cơ thể của anh là do kim loại tạo thành!
Ngay lúc bước ra khỏi bóng tối, anh chợt quay đầu lại, giọng hát của người ca sĩ ấy vẫn như có như không vang vọng bên tai, nhưng đứng từ góc độ của anh bây giờ thì không nhìn được bất kỳ thứ gì trong bóng tối kia cả.
Sau đó anh lại nhấc chân lên, vừa dứt khoát vừa kiên quyết rời khỏi đó.
"Thưa bệ hạ, sự chuẩn bị cuối cùng đã hoàn tất, bây giờ xuất phát thì sau 5 phút chúng ta sẽ đến đích, tiếp đó lại qua một ngày một đêm, ngài sẽ đạt được Vĩnh Sinh." Mấy người đàn ông mặc áo bào hoa lệ màu trắng nhanh chóng cung kính đi tới, bọn họ cẩn thận duy trì một khoảng cách với anh, trong mắt đều là cuồng nhiệt và tôn kính.
"Đi thôi." Rốt cuộc anh cũng nói một câu.
Giọng anh lạnh lùng mà lại rõ ràng, tựa như tiếng kim loại vậy.
Ngày 12 tháng 2 năm 99 theo lịch Messertal, bệ hạ Messertal đã đạt được Vĩnh Sinh, sự thống trị của ngài vẫn tiếp tục kéo dài. Sau khi nghe tin này, không ít thần dân sinh sống tại Vĩnh Trú rơi lệ, bọn họ ào ào lao ra khỏi nhà quỳ lễ với tháp cao màu trắng ở phía xa xa, dùng các loại phương thức để biểu đạt sự cuồng nhiệt và kích động trong lòng mình.
Vì không biết ngày sinh của bệ hạ Messertal nên từ nay về sau, ngày này được mọi người xem là một ngày lễ để chúc mừng.
Một ngày nào đó vào năm 349 theo lịch Hỗn Độn.
Vẫn là đêm tối, nhưng không giống với đêm tối do con người tạo ra tại buổi hòa nhạc kia, mà nơi đây là đêm tối thật sự.
Trong không khí tản ra một mùi vị khác thường, dù không nhìn thấy nhưng dùng khứu giác vẫn có thể phán đoán ra, rằng hoàn cảnh xung quanh nơi đây cũng không tốt là mấy.
Anh đang đứng ở trước cửa.
Ngay lúc đạt được Vĩnh Sinh, đại não và trí não của anh đã dung hợp với năm tháng vĩnh cửu của đất trời. Ngoài xử lý những công việc tẻ nhạt ra thì anh đã từng suy diễn vô số lần về các tình huống khác nhau ở năm ấy, tựa như một đề toán học, anh thay các điều kiện vào, mỗi lần suy diễn đều cho ra kết luận giống nhau.
Tựa như bị vận mệnh lựa chọn, dù ở bất kỳ tình huống nào thì anh đều muốn leo lên vương tọa với quyền lực tối cao, rồi cuối cùng đạt được cái gọi là Vĩnh Sinh, bị trói buộc trong những năm tháng vô vị.
Các loại suy diễn đã trở thành trò chơi duy nhất của anh. Mà hôm nay, cũng giống như vô số suy diễn trước đây, đến lúc thật sự đứng trước cánh cửa này thì anh cho rằng đây là một hình ảnh trong mơ, một cảnh tượng được mô phỏng lại, hoặc một suy diễn vô cùng chân thật nào đó.
Mãi cho đến lúc này, anh bỗng nhiên nghĩ, phải rồi, mỗi lần đến đây anh đều đẩy cánh cửa này ra, hầu hết mọi sự biến hóa, mô phỏng đều xảy ra từ khi mở cánh cửa này.
Nhưng anh chưa bao giờ lựa chọn "không mở cửa", bởi vì anh ghét bóng tối.
Anh cảm thấy "không mở cửa" đồng nghĩa với "đường chết".
Nhưng mà... Sau khi lẳng lặng nhìn cánh cửa trước mặt một lát, cánh tay duỗi ra cuối cùng cũng chậm rãi rũ xuống.
Anh xoay người, dứt khoát đi về phía ngược lại.
Các loại vận mệnh xảy ra khi mở cửa đều nằm trong lòng bàn tay của anh, nhưng lúc này đây, anh quyết định lựa chọn "không mở cửa".
Đường chết thì sao?
Anh đã nếm trải mùi vị còn tồi tệ hơn cái chết.
Trong đêm tối, anh nhẹ nhàng rời khỏi cánh cửa kia. Lúc trước, anh bắt đầu vận mệnh trước cánh cửa này, nhưng hôm nay, anh sẽ kết thúc vận mệnh của mình ở đây.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Rốt cuộc một câu chuyện xưa cũng bắt đầu rồi.
Tuy bây giờ đang cảm mạo, đau họng và sổ mũi, nhưng tôi quyết định không kéo dài thêm nữa.
Tôi chưa từng suy nghĩ tên của hai nhân vật chính trong câu chuyện xưa này, nói đúng hơn là tôi không viết tên của hai người họ lên sổ ghi chú của tôi, cũng không có viết bên cạnh Mục Căn hay bên dưới của Kế Hoan. Nhưng mà, một trong hai nhân vật chính trong câu chuyện này – hình ảnh của công đã tồn tại trong đầu tôi lâu rồi.
Có lẽ tầm chín năm rồi đấy.
Lâu như vậy, đúng là khó tin mà.
Nói cách khác, tôi đã sớm muốn viết rồi, nhưng vẫn không viết.
Khi viết "Không Có Kiếp Sau", tôi đã từng nghĩ sẽ lấy hình ảnh của người ấy viết cho nhân vật Olivia, nhưng mà không được, tôi cảm thấy mình không viết xuống được...
Sau đó người ấy vẫn tiếp tục tồn tại trong đầu của tôi, giống như bên trong một khối băng cứng vậy, người ấy mở đôi mắt mang màu sắc của băng rồi lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi không biết người ấy là ai, nhưng tôi đã quen người ấy lâu rồi.
Rốt cuộc, tôi quyết định viết người ấy ra trong câu chuyện xưa này, trả lại sinh mệnh của cậu cho người ấy, vậy thì có lẽ băng sẽ được hòa tan nhỉ.
Còn tôi thì cũng không bị đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn chăm chú nữa.
Tôi cảm thấy vậy đấy, và nó cũng là sự thật.
Hôm nay, lúc viết câu chuyện xưa này, tôi tiện tay mở nhạc lên nghe, bài hát đó tên là "I don't wanna live forever".
Quả thật cứ như là vận mệnh vậy.
Thế là một hành trình mới lại bắt đầu rồi.
Tiến độ như cũ, không có bản thảo cũng không có cài cắm, lúc đầu vì thiết lập tính cách nhân vật nên tôi sẽ viết chậm rãi một chút, sau này sẽ ổn định lại.
Dù sao thì cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
—
V: Không đọc thì nhẹ nhàng lướt qua những khúc nói nhảm của mình nhé, nút next chương bên dưới, xincamon.
Trong lúc rảnh rỗi và muốn tìm một bộ hoành tráng để edit thì va phải bộ này của chị Tang. Lúc đầu khi thấy 304 chương mình không định edit đâu, vì nó dài quá. Nhưng sau khi đọc rồi thì thấy đây là một bộ đáng để edit, vì đối với mình, nhân vật trong truyện có chiều sâu, tính cách được khắc họa rõ nét qua những hành động và suy nghĩ. Gu của mình là những truyện nhẹ nhàng nhưng phải cảm động, vì như thế mình mới có thể nhớ tên của bộ đó được, nếu không thì chỉ đọc cho vui là chính mà thôi.
Mình chỉ mới đọc bộ "Nguyên Thủy Tái Lai" của Nguyệt Hạ Tang thôi, định xong bộ này rồi đọc các bộ khác luôn. Đây là một câu chuyện rất thú vị kể về đôi bạn trẻ hoàn toàn trái ngược nhau nhưng người này lại là mảnh ghép còn thiếu của người còn lại.
Chị Tang trả lại cậu ấy cho bệ hạ rồi đấy:))) bệ hạ hông lạnh lùng dòm chị nữa, vậy còn tui thì sao?:))))
Để bài hát ở đây cho mấy bạn nghe thử, vì tui hông thường nghe nhạc cho lắm.
Minh họa chiếc cánh của bệ hạ:))))))