Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ngày Mai Cũng Thích Anh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ngày Mai Cũng Thích Anh
  3. Chương 89: Em Bé Ba Tuổi Này

Chương 89: Em Bé Ba Tuổi Này

DỊCH: MIN

Đây là lần đầu tiên Lục Kinh Yến thấy Thịnh Tiện cười.

Khi cô nhìn thấy anh ở trong siêu thị, những cảm xúc tiêu cực ở bãi đậu xe đã bị anh đè hết xuống rồi, trông hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, nhưng cô luôn cảm thấy tâm trạng của anh chẳng hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

Cô rất muốn dỗ dành anh.

Cô chẳng có nhiều những suy nghĩ cong cong vẹo vẹo, nghĩ như thế nào thì làm như thế ấy luôn.

Thế nhưng cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được mình chọc cho Thịnh Tiện bật cười.

Thịnh Tiện cười rộ lên rất đẹp trai, Lục Kinh Yến ngắm nhìn đến ngẩn người.

Cô cho rằng anh cười một cái là xong chuyện luôn, hai mà biết cách hai ba giây anh lại cười một tiếng.

Cười liên tiếp hai tiếng là có ý gì.

Đang cười nhạo cô sao.

Lục Kinh Yến đanh mặt nhìn Thịnh Tiện: “Anh cười gì chứ?”

Cô để mặt mộc ra ngoài, mái tóc khi ngủ bị đè mất dạng được cô tùy tiện buộc thành túm ra sau đầu, có một lọn tóc chưa được buộc, trượt theo cổ vào trong cổ áo len của cô.

Gương mặt chưa trang điểm của cô, mất đi tính công kích hung hăng vênh váo, tuy vẻ mặt cô ngẩng đầu lên nhìn anh rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế chẳng có chút uy hiếp nào.

Càng giống như một đứa trẻ gây sự với người nhà cần được an ủi.

Mềm mại lại đáng yêu, khiến trái tim người ta ngứa ngáy.

Thịnh Tiện không khỏi cười ra tiếng.

Một tiếng cười rất ngắn ngủi, là bật từ trong cuống họng ra.

Lục Kinh Yến: “...”

Cô đã hỏi anh cười cái gì, thế mà anh vẫn còn đang cười.

Lục Kinh Yến cảm thấy mình đang bị châm chọc chế giễu.

Cô cố gắng làm nũng ra vẻ đáng yêu để dỗ anh, thế mà anh lại cười nhạo cô.

Lục Kinh Yến căng mặt ra, thả tay túm lấy quần áo Thịnh Tiện ra, vịn chiếc xe đẩy rồi đứng lên, quay người đi thẳng tới quầy thu ngân coi anh như không tồn tại.

Thịnh Tiện cầm lấy mấy gói kẹo ném vào trong xe đẩy, đi theo sau cô.

Bình thường anh không hay cười mấy, không phải anh cố tỏ ra lạnh lùng xa cách, chính là chẳng có chuyện gì đáng để khiến anh cười cả.

Chẳng biết hôm nay anh bị làm sao, mốc cười thấp hệt như tên thiểu năng.

Anh nhìn học sinh tiểu học đang phăm phăm đi phía trước, tâm trạng rất tốt gọi cô một câu: “Cá nhỏ.”

Lục Kinh Yến chẳng thèm quay đầu: “Làm gì?”

Thịnh Tiện: “Đi chậm thôi, tôi không theo kịp.”

Lục Kinh Yến theo bản năng nhìn về phía sau một cái.

Người nào đó nói không theo kịp, trong tay đang đẩy xe đã vượt nửa người qua cô rồi.

Giáo sư Thịnh đúng là biết trợn mắt nói càn.

Lục Kinh Yến bĩu môi, xoay người đi vào lối không dành cho xe mua sắm.

Thịnh Tiện bị buộc ở lại lối thanh toán xếp hàng.

Trước mặt Thịnh Tiện có hai người, không tới năm phút, anh thanh toán xong tách túi đồ ra khỏi siêu thị.

Học sinh tiểu học đang đứng ở đối diện cửa siêu thị, thấy anh đi qua, lập tức xoay người đi về phía thang máy.

Thịnh Tiện thấy dáng vẻ này của cô lại buồn cười.

Anh nhớ lại khi xưa ở khách sạn bốn mùa, khung cảnh cô oánh nhau với Bạc Mộ, đè khóe môi suýt thì nhếch lên xuống.

Học sinh tiểu học đã bị anh cười cho xù lông rồi, lúc này mà anh còn cười cô nữa, theo tính cách của học sinh tiểu học, tám phần là sẽ xé anh ngay trong siêu thị đông người luôn.

Siêu thị rất gần nhà, lái xe cũng chỉ mấy năm phút.

Vốn dĩ Lục Kinh Yến cũng không tức giận thật, cô chỉ hơi ngại vì bị Thịnh Tiện cười, đến dưới lầu, chút ngại ngùng xấu hổ đó đã sớm bay mất rồi.

Về đến nhà, Thịnh Tiện đặt đồ vừa mua về xuống, nhìn lên bàn ăn, phát hiện đồ ăn buổi trưa anh gọi chưa động mấy.

Anh nhăn mày lại, hỏi: “Không ngon miệng à?”

“Hả?” Lục Kinh Yến thuận theo tầm mắt của anh nhìn lên bàn ăn, mới ngỡ ra anh đang hỏi đống đồ ăn này: “Không phải, chẳng phải anh nói sẽ về ngay sao, em nghĩ là đợi anh về rồi cùng ăn.”

Lục Kinh Yến chỉ thấy lời nói của mình chẳng có vấn đề gì cả, nhưng chẳng biết cớ vì sao, Thịnh Tiện lại nhìn thêm cô mấy lần.

Ngay trong lúc cô bị anh nhìn bắt đầu thấy lo lắng, anh xách áo khoác vừa cởi ra lên, hờ hững nói: “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.”

Hai người không đi xa, ăn cơm xong quay về đến nhà đã khoảng tầm năm giờ hơn rồi.

Ngày mai là thứ hai, phải dậy sớm đi làm, tối qua là tình huống đột xuất, Lục Kinh Yến ra ngoài không mang theo đồ đạc gì, giờ chỉ có thể quay về nhà mà thôi.

Trước khi đi, cô nhớ tới dáng vẻ ở bãi đậu xe ngầm của Thịnh Tiện, cô không khỏi quay lại nhìn anh một cái.

Thấy trạng thái của anh không khác gì so với thường ngày, thế nhưng cô có hơi lo lắng.

Nói ra thì cô với Thịnh Tiện cũng rất quái lạ, hai người đều có thể nhìn ra được đối phương giấu chuyện trên người.

Cô không cho anh hỏi, anh cũng không hỏi nữa.

Mà anh chọn cách ra ngoài nói chuyện với người nọ, chính là vì không muốn cô biết chuyện giữa bọn họ, cô cũng thức thời không đi hỏi.

Giữa người với người, không cần biết có thân thuộc cỡ nào cũng đều có một đường thẳng không thể vượt qua.

Lục Kinh Yến rất rõ đạo lý này, nhưng cô phát hiện, ở chỗ của Thịnh Tiện, cô rất muốn vượt qua đường thẳng đó.

Cô muốn biệt người phụ nữ buổi trưa kia là ai.

Muốn biết rốt cuộc giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.

Muốn biết tại sao sau khi gặp người phụ nữ đó anh lại mang dáng vẻ kia.

Thịnh Tiện thấy Lục Kinh Yến dừng ở cửa, nửa ngày không có phản ứng gì: “Nghĩ gì đó?”

Lục Kinh Yến chớp mắt, kéo dòng suy nghĩ đang trôi xa về: “Đang nghĩ….Làm thế nào để dỗ anh vui.”

Thịnh Tiện nhìn cô không nói gì.

Lục Kinh Yến do dự một chốc, cuối cùng vẫn chọn không vượt qua đường thẳng đó, không nói cho anh biết việc buổi trưa cô có xuống bãi đậu xe ngầm: “Chính là buổi trưa, người kia, trông khí thế của bà ta, đã biết là không có chuyện gì tốt rồi, cho nên em cảm giác có khả năng anh gặp bà ta xong thì rất không vui.”

Lục Kinh Yến nói xong thì thấy hơi hối hận, nói không chừng là Thịnh Tiện đã không sao rồi, hiện giờ bị cô nhắc lại, liệu có phải rạch lên vết sẹo không.

Cô quan sát Thịnh Tiện một lát, thấy anh vẫn rất bình tĩnh, lúc này mới chậm chạp nói tiếp: “Tối qua lúc em không vui, chẳng phải anh cũng dỗ dành em sao, em cảm thấy có đi có lại, trước khi em đi, cũng nên dỗ dành anh chút.”

Hàng mi của Thịnh Tiện rung lên.

Anh nhận ra rằng cô luôn trong lúc vô ý có thể chọc tới nơi mềm mại nhất trong lòng anh.

Ví dụ như làm nũng ăn vạ ở siêu thị, ví dụ như câu đợi anh cùng ăn vừa rồi của cô, ví dụ như hiện giờ dỗ dành anh.

Thịnh Tiện đè nén cơn cuộn trào nơi lồng ngực, giọng nói hơi khàn đi: “Em muốn dỗ tôi thế nào?”

Lục Kinh Yến thực sự không biết dỗ dành như thế nào, cô nhìn Thịnh Tiện rồi cân nhắc một lát: “Hay là ôm anh nhé?”

Thịnh Tiện đứng đó hệt như bức tranh trong trạng thái tĩnh, nhìn cô đang giang hai cánh tay ra, không nhúc nhích gì.

Một lát sau, yết hầu anh trượt lên xuống, ngước mắt lên: “Không cần.”

Lục Kinh Yến chớp mắt, nghĩ tới việc bản thân thường xuyên dùng lời nói quá đáng trêu ghẹo anh, tưởng là anh suy nghĩ lệch lạc: “Không sao cả, em nói là ôm, chỉ là cái ôm đơn thuần thôi, kiểu như ôm bạn bè đồng nghiệp khi mà họ gặp phải chuyện buồn ý.”

Lục Kinh Yến sợ Thịnh Tiện chưa hiểu ra được, đang định hỏi hiểu chưa.

Thịnh Tiện đang nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nói: “Không cần có đi có lại.”

Lục Kinh Yến thu lại lời nói bên miệng.

Cô ngẩn ra hai giây, lúc phản ứng lại câu không cần của anh, không phải không cần ôm, mà là không cần có đi có lại.

Thịnh Tiện nói: “Cho dù là cần có đi có lại, vậy cũng lên là tôi.”

Hôm nay cô dỗ anh mầy lần liền, cho dù là có đi có lại, cũng lên là anh dỗ dành cô mới đúng.

Lục Kinh Yến đơ ra, sao lại biết thành anh rồi.

Đương lúc cô đang ngẩn người, chẳng biết Thịnh Tiện xách chiếc túi từ đâu ra.

Bên trong có mấy gói kẹp sữa.

Là nhãn hiệu mà cô chỉ lúc ở trong siêu thị.

Anh mua từ khi nào vậy, sao cô không biết nhỉ?

Lục Kinh Yến ngẩng đầu lên, vừa chạm phải cổ áo của Thịnh Tiện, bỗng anh cúi người xuống, nhìn vào đôi mắt của cô.

Anh đưa tay khẽ vén tóc mái của cô lên, giọng nói giống hệt như nói chuyện với bé gái ở trong siêu thị: “Em bé ba tuổi này, ăn kẹo xong nhớ đánh răng đó.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6131 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5561 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5252 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5095 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4881 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4837 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter