Chương 48: Xác nhận
Thẩm Nhược Thần chỉ vô cảm nhìn hắn. Có vẻ như việc Mộ Dung Vũ bước ra khỏi khuê phòng của Thẩm Nhược Kiều là chuyện bình thường.
Vì vẫn còn nhỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vũ.
Hắn không nói gì, chỉ cúi chào Mộ Dung Vũ rồi quay người đi về phía phòng mình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Suốt quá trình đó, hắn như người câm.
Mộ Dung Vũ ngược lại nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đã dần xa, khóe môi cong lên thành một vòng cung khó hiểu. Đôi mắt nhìn Thẩm Nhược Thần thật đáng suy ngẫm.
Sau đó hắn nhảy qua tường, nhanh chóng biến mất khỏi Kiều viện.
Khi Thẩm Nhược Kiều tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường nhưng vẫn mặc quần áo khi ngủ.
Mộ Dung Vũ không còn ở trong phòng nữa. Không cần nghĩ cũng biết nàng sao lại nằm ngủ trên giường.
Rốt cuộc, sau khi châm cứu và thay băng giúp Mộ Dung Vũ, nàng mệt mỏi đến nỗi ngủ thiếp đi.
Vì hắn đã nằm trên giường nên nàng đương nhiên không thể nằm trên giường được nữa, nên đành phải gục mặt xuống bàn mà ngủ.
Ngoại trừ việc tên nam nhân đó bế nàng lên giường thì không còn khả năng nào nữa.
Còn có, chiếc áo gấm mà nàng cắt cúc ban đêm lại bị ném thẳng xuống giường như vậy.
Khốn nạn!
Thẩm Nhược Kiều trong lòng tức giận mắng hắn.
Nàng vẫn còn là một thiếu nữ, còn chưa xuất giá, nếu mọi người nhìn thấy y phục nam nhân trong khuê phòng của nàng, liệu nàng còn sống nổi không?
Thẩm Nhược Kiều tức giận đến mức trút hết cơn giận lên chiếc áo gấm, đánh nó đến khi mệt mới dừng lại.
"Tiểu thư, người dậy rồi à? Nô tỳ có thể vào không?" Giọng nói của Xuân Bạch từ ngoài cửa truyền đến.
Thẩm Nhược Kiều vội vàng ném chiếc áo gấm vào tủ, sau đó trầm giọng nói: "Vào đi."
Xuân Bạch nghe vậy liền mở cửa đi vào, trên tay cầm một chậu nước rửa mặt và một chiếc khăn lụa, hầu hạ Thẩm Nhược Kiều.
"Bán Dung vẫn không có động tĩnh gì?" Thẩm Nhược Kiều không nhanh không chậm hỏi.
Xuân Bạch lắc đầu, "Không có, cô aays vẫn như trước, nói ít, làm việc cũng rất nhanh."
So với Đình Lan, cô ngụy trang giỏi hơn rất nhiều.
Nếu Thẩm Nhược Kiều không sống lại, nàng sẽ không biết Ban Dung đã bị Tô Như Ca và Thẩm Ngọc Yến mua chuộc.
Cô ta luôn mang lại cảm giác không tồn tại. Cô ta làm việc tận tâm, những chuyện nàng không muốn nói cô ta tuyệt đối không hỏi.
"Tiểu thư, hay là chúng ta trách nhầm Bán Dung rồi?" Xuân Bạch thận trọng hỏi, từ khi vào phủ tới nay, Bán Dung cũng chưa làm sai bất cứ chuyện gì.
Quan trọng nhất là cô và Bán Dung vào Thẩm phủ cùng ngày, được sắp xếp hầu hạ bên cạnh tiểu thư, mà người dẫn họ tới đây lại là phu nhân.
Phu nhân đối với bọn họ mà nó, là có ơn huệ.
Trong lòng Xuân Bạch, cô thực sự không muốn Bán Dung làm điều gì có lỗi hay tổn thương tiểu thư.
"Không." Thẩm Nhược Kiều nói một cách dứt khoát, "Xuân Bạch, sau này ngươi nên đề phòng cô ấy, ngươi hiểu không? Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài vô hại của cô ấy. Hãy nhớ rằng, toàn bộ Thẩm phủ này, ngoại trừ cả Nhược Thần và ta, tất cả đều không thể tin. À, Như Hoa cũng có thể tin được."
"Cái gì?" Xuân Bạch kinh ngạc nhìn nàng, chớp mắt, "Tiểu thư, cô ấy là người của Thái hậu, có tin được không?"
Thẩm Nhược Kiều gật đầu, "Được."
Bề ngoài ngươi có thể nghi ngờ, nhưng không thể tỏ ra nghi ngờ một cách rõ ràng. Trước mặt người ngoài ngươi có thể tỏ ra ghét bỏ nàng một chút. Dù sao nàng cũng là người của Thái hậu, nếu ngươi nhắm vào nàng quá nhiều sẽ là bất kính với Thái hậu. Có điều, ngươi có thể tin rằng, cô ấy là người của chúng ta. "
" Tiểu thư, cô ấy thực sự là người của chúng ta sao? "Xuân Bạch hỏi với vẻ mặt nghiêm túc," Là người của chúng ta giống như Tú Đào sao? "
" Đúng vậy! "Thẩm Nhược Kiều lại gật đầu.
Xuân Bạch hiểu ý cười:" Tiểu thư, nô tỳ biết phải làm sao rồi. Người yên tâm, nô tỳ sẽ không làm người thất vọng. "
Về phần thân phận của Như Hoa, sở dĩ Thẩm Nhược Kiều chắc chắn như vậy về thân phận của cô ấy đương nhiên là có lý do.
Nếu cô ấy thật sự là người của Thái hậu, Mộ Dung Vũ nói chuyện với nàng trước mặt người của Thái hậu, lại còn ngang nhiên tiến vào Kiều viện của nàng như vậy.
Không những thế, hắn còn tìm thấy chính xác khuê phòng của nàng, điều này có nghĩa là đã có người chỉ đường cho hắn.
Ngoài ra, Thẩm Nhược Kiều nghĩ cái tên Mộ Dung Vũ muốn sắp xếp người bảo vệ nàng nhưng ngại không muốn nói, tối nay hắn tới đây là muốn ngầm ám chỉ với nàng, Như Hoa thực ra là người của hắn.
Ha, hắn thật sự vươn tay quá dài rồi a.
Người mà Thái hậu sắp xếp ở cạnh nàng chắc chắn là người mà Thái hậu rất tin tưởng, Như Hoa không biết đã ở bên cạnh Thái Hậu bao nhiêu năm rồi.
Nam nhân này thật lợi hại! Chiếc áo gấm bị cắt bỏ nút vứt trên giường rõ ràng là muốn nói với nàng, chỉ cần hắn muốn thì sẽ có cách, không bao giờ hồi phủ trong tình trạng y phục không chỉnh tề, bị người khác chê cười.
" Gọi Như Hoa vào đi. "Thẩm Nhược Kiều nhìn mình trong gương đồng với mái tóc búi cao, nói với Xuân Bạch.
" Ây! "Xuân Bạch đáp lại, quay người rời đi.
Như Hoa nhanh chóng bước vào, cung kính hành lễ với nàng Thẩm Nhược Kiều:" Tiểu thư. "
Thẩm Nhược Kiều ngồi trên ghế, nghiêm túc nhìn cô.
Như Hoa không hề tỏ ra sợ hãi hay tội lỗi. Cô luôn nở một nụ cười vừa phải và nhìn Thẩm Nhược Kiều một cách cung kính.
" Thái hậu có điều gì muốn Như Hoa cô nương truyền đạt lại cho ta không? "Thẩm Nhược Kiều chậm rãi hỏi,
Như Hoa cười lắc đầu," Không có, Thái hậu chỉ nói nô tỳ từ nay tận lực hầu hạ tiểu thư. Nô tỳ bây giờ đã là người của tiểu thư, chỉ nghe theo phân phó của tiểu thư. "
" Tốt lắm! "Thẩm Nhược Kiều gật đầu:" Tối qua là ngươi trực đêm đúng không? "
" Vâng! "Như Hoa đáp:" Đêm qua là nô tỳ và Bán Dung trực." "
Điều này càng khiến nàng chắc chắn rằng cô ấy là người của Mộ Dung Vũ.
" Đêm qua, một con chuột ra vào khuê phòng của ta. "Thẩm Nhược Kiều cười tao nhã, không nhanh không chậm nói.
Như Hoa quỳ xuống nói:" Nô tỳ tắc trách, xin người trách phạt. "
" Nếu vậy thì đêm nay ngươi thay Xuân Bạch trực ca đêm. Nếu con chuột đó tới lần nữa, hãy nhớ phải bắt được nó. "Thẩm Nhược Kiều cười nói.
Như Hoa vẻ mặt nghiêm túc đáp lại:" Vâng! Nô tỳ nhất định không phụ sự tin tưởng của tiểu thư. "
" Lui xuống đi. "Thẩm Nhược Kiều vẫy tay về phía cô.
Nàng không chắc tối nay Mộ Dung Vũ có đến nữa hay không, nàng chỉ muốn xác nhận Như Hoa một chút,
Có điều nàng biết, nếu Như Hoa bẩm báo chuyện vừa rồi, tối nay Mộ Dung Vũ nhất định sẽ lại vượt tường chạy tới đây
* * *
Trường Xuân Các của Thẩm lão phu nhân.
Thẩm Trí Hằng sau khi hạ triều, ông đến Trường Xuân Các để dùng bữa tối với lão phu nhân.
" Mẫu thân. "Ông ta cung kính hành lễ với lão phu nhân.
" Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới chỗ của ta? "Lão phu nhân nhàn nhạt nhìn hắn, giọng điệu rất bình tĩnh.
" Có hai chuyện con muốn bàn với mẫu thân. "Thẩm Trí Hằng nghiêm túc nói:
" Nếu có liên quan đến Tô thị thì không cần nhắc tới."Lão phu nhân lạnh lùng nói.
Vì vẫn còn nhỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vũ.
Hắn không nói gì, chỉ cúi chào Mộ Dung Vũ rồi quay người đi về phía phòng mình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Suốt quá trình đó, hắn như người câm.
Mộ Dung Vũ ngược lại nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đã dần xa, khóe môi cong lên thành một vòng cung khó hiểu. Đôi mắt nhìn Thẩm Nhược Thần thật đáng suy ngẫm.
Sau đó hắn nhảy qua tường, nhanh chóng biến mất khỏi Kiều viện.
Khi Thẩm Nhược Kiều tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường nhưng vẫn mặc quần áo khi ngủ.
Mộ Dung Vũ không còn ở trong phòng nữa. Không cần nghĩ cũng biết nàng sao lại nằm ngủ trên giường.
Rốt cuộc, sau khi châm cứu và thay băng giúp Mộ Dung Vũ, nàng mệt mỏi đến nỗi ngủ thiếp đi.
Vì hắn đã nằm trên giường nên nàng đương nhiên không thể nằm trên giường được nữa, nên đành phải gục mặt xuống bàn mà ngủ.
Ngoại trừ việc tên nam nhân đó bế nàng lên giường thì không còn khả năng nào nữa.
Còn có, chiếc áo gấm mà nàng cắt cúc ban đêm lại bị ném thẳng xuống giường như vậy.
Khốn nạn!
Thẩm Nhược Kiều trong lòng tức giận mắng hắn.
Nàng vẫn còn là một thiếu nữ, còn chưa xuất giá, nếu mọi người nhìn thấy y phục nam nhân trong khuê phòng của nàng, liệu nàng còn sống nổi không?
Thẩm Nhược Kiều tức giận đến mức trút hết cơn giận lên chiếc áo gấm, đánh nó đến khi mệt mới dừng lại.
"Tiểu thư, người dậy rồi à? Nô tỳ có thể vào không?" Giọng nói của Xuân Bạch từ ngoài cửa truyền đến.
Thẩm Nhược Kiều vội vàng ném chiếc áo gấm vào tủ, sau đó trầm giọng nói: "Vào đi."
Xuân Bạch nghe vậy liền mở cửa đi vào, trên tay cầm một chậu nước rửa mặt và một chiếc khăn lụa, hầu hạ Thẩm Nhược Kiều.
"Bán Dung vẫn không có động tĩnh gì?" Thẩm Nhược Kiều không nhanh không chậm hỏi.
Xuân Bạch lắc đầu, "Không có, cô aays vẫn như trước, nói ít, làm việc cũng rất nhanh."
So với Đình Lan, cô ngụy trang giỏi hơn rất nhiều.
Nếu Thẩm Nhược Kiều không sống lại, nàng sẽ không biết Ban Dung đã bị Tô Như Ca và Thẩm Ngọc Yến mua chuộc.
Cô ta luôn mang lại cảm giác không tồn tại. Cô ta làm việc tận tâm, những chuyện nàng không muốn nói cô ta tuyệt đối không hỏi.
"Tiểu thư, hay là chúng ta trách nhầm Bán Dung rồi?" Xuân Bạch thận trọng hỏi, từ khi vào phủ tới nay, Bán Dung cũng chưa làm sai bất cứ chuyện gì.
Quan trọng nhất là cô và Bán Dung vào Thẩm phủ cùng ngày, được sắp xếp hầu hạ bên cạnh tiểu thư, mà người dẫn họ tới đây lại là phu nhân.
Phu nhân đối với bọn họ mà nó, là có ơn huệ.
Trong lòng Xuân Bạch, cô thực sự không muốn Bán Dung làm điều gì có lỗi hay tổn thương tiểu thư.
"Không." Thẩm Nhược Kiều nói một cách dứt khoát, "Xuân Bạch, sau này ngươi nên đề phòng cô ấy, ngươi hiểu không? Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài vô hại của cô ấy. Hãy nhớ rằng, toàn bộ Thẩm phủ này, ngoại trừ cả Nhược Thần và ta, tất cả đều không thể tin. À, Như Hoa cũng có thể tin được."
"Cái gì?" Xuân Bạch kinh ngạc nhìn nàng, chớp mắt, "Tiểu thư, cô ấy là người của Thái hậu, có tin được không?"
Thẩm Nhược Kiều gật đầu, "Được."
Bề ngoài ngươi có thể nghi ngờ, nhưng không thể tỏ ra nghi ngờ một cách rõ ràng. Trước mặt người ngoài ngươi có thể tỏ ra ghét bỏ nàng một chút. Dù sao nàng cũng là người của Thái hậu, nếu ngươi nhắm vào nàng quá nhiều sẽ là bất kính với Thái hậu. Có điều, ngươi có thể tin rằng, cô ấy là người của chúng ta. "
" Tiểu thư, cô ấy thực sự là người của chúng ta sao? "Xuân Bạch hỏi với vẻ mặt nghiêm túc," Là người của chúng ta giống như Tú Đào sao? "
" Đúng vậy! "Thẩm Nhược Kiều lại gật đầu.
Xuân Bạch hiểu ý cười:" Tiểu thư, nô tỳ biết phải làm sao rồi. Người yên tâm, nô tỳ sẽ không làm người thất vọng. "
Về phần thân phận của Như Hoa, sở dĩ Thẩm Nhược Kiều chắc chắn như vậy về thân phận của cô ấy đương nhiên là có lý do.
Nếu cô ấy thật sự là người của Thái hậu, Mộ Dung Vũ nói chuyện với nàng trước mặt người của Thái hậu, lại còn ngang nhiên tiến vào Kiều viện của nàng như vậy.
Không những thế, hắn còn tìm thấy chính xác khuê phòng của nàng, điều này có nghĩa là đã có người chỉ đường cho hắn.
Ngoài ra, Thẩm Nhược Kiều nghĩ cái tên Mộ Dung Vũ muốn sắp xếp người bảo vệ nàng nhưng ngại không muốn nói, tối nay hắn tới đây là muốn ngầm ám chỉ với nàng, Như Hoa thực ra là người của hắn.
Ha, hắn thật sự vươn tay quá dài rồi a.
Người mà Thái hậu sắp xếp ở cạnh nàng chắc chắn là người mà Thái hậu rất tin tưởng, Như Hoa không biết đã ở bên cạnh Thái Hậu bao nhiêu năm rồi.
Nam nhân này thật lợi hại! Chiếc áo gấm bị cắt bỏ nút vứt trên giường rõ ràng là muốn nói với nàng, chỉ cần hắn muốn thì sẽ có cách, không bao giờ hồi phủ trong tình trạng y phục không chỉnh tề, bị người khác chê cười.
" Gọi Như Hoa vào đi. "Thẩm Nhược Kiều nhìn mình trong gương đồng với mái tóc búi cao, nói với Xuân Bạch.
" Ây! "Xuân Bạch đáp lại, quay người rời đi.
Như Hoa nhanh chóng bước vào, cung kính hành lễ với nàng Thẩm Nhược Kiều:" Tiểu thư. "
Thẩm Nhược Kiều ngồi trên ghế, nghiêm túc nhìn cô.
Như Hoa không hề tỏ ra sợ hãi hay tội lỗi. Cô luôn nở một nụ cười vừa phải và nhìn Thẩm Nhược Kiều một cách cung kính.
" Thái hậu có điều gì muốn Như Hoa cô nương truyền đạt lại cho ta không? "Thẩm Nhược Kiều chậm rãi hỏi,
Như Hoa cười lắc đầu," Không có, Thái hậu chỉ nói nô tỳ từ nay tận lực hầu hạ tiểu thư. Nô tỳ bây giờ đã là người của tiểu thư, chỉ nghe theo phân phó của tiểu thư. "
" Tốt lắm! "Thẩm Nhược Kiều gật đầu:" Tối qua là ngươi trực đêm đúng không? "
" Vâng! "Như Hoa đáp:" Đêm qua là nô tỳ và Bán Dung trực." "
Điều này càng khiến nàng chắc chắn rằng cô ấy là người của Mộ Dung Vũ.
" Đêm qua, một con chuột ra vào khuê phòng của ta. "Thẩm Nhược Kiều cười tao nhã, không nhanh không chậm nói.
Như Hoa quỳ xuống nói:" Nô tỳ tắc trách, xin người trách phạt. "
" Nếu vậy thì đêm nay ngươi thay Xuân Bạch trực ca đêm. Nếu con chuột đó tới lần nữa, hãy nhớ phải bắt được nó. "Thẩm Nhược Kiều cười nói.
Như Hoa vẻ mặt nghiêm túc đáp lại:" Vâng! Nô tỳ nhất định không phụ sự tin tưởng của tiểu thư. "
" Lui xuống đi. "Thẩm Nhược Kiều vẫy tay về phía cô.
Nàng không chắc tối nay Mộ Dung Vũ có đến nữa hay không, nàng chỉ muốn xác nhận Như Hoa một chút,
Có điều nàng biết, nếu Như Hoa bẩm báo chuyện vừa rồi, tối nay Mộ Dung Vũ nhất định sẽ lại vượt tường chạy tới đây
* * *
Trường Xuân Các của Thẩm lão phu nhân.
Thẩm Trí Hằng sau khi hạ triều, ông đến Trường Xuân Các để dùng bữa tối với lão phu nhân.
" Mẫu thân. "Ông ta cung kính hành lễ với lão phu nhân.
" Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới chỗ của ta? "Lão phu nhân nhàn nhạt nhìn hắn, giọng điệu rất bình tĩnh.
" Có hai chuyện con muốn bàn với mẫu thân. "Thẩm Trí Hằng nghiêm túc nói:
" Nếu có liên quan đến Tô thị thì không cần nhắc tới."Lão phu nhân lạnh lùng nói.