Chương 34: Có Tần vương hậu thuẫn
Những từ "nghiệp chướng" và "dã chủng" được phát ra từ miệng hắn hết sức tự nhiên. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhược Thần rất nham hiểm, giống như một con rắn độc muốn cắn chết Thẩm Nhược Thần.
Thẩm Nhược Thần chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Trí Hằng sẽ tức giận như vậy khi hắn trở về Thẩm phủ.
"Dã chủng?" Thẩm Nhược Kiều gằn từng chữ, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Trí Hằng, giống như quỷ từ địa ngục bò ra, rất quỷ dị.
Lúc này, Thẩm Trí Hằng không khỏi rùng mình. Cũng không biết vì sao, trong lòng ông ta dâng lên một tia hoảng sợ, khiến ông ta tựa hồ không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nhược Kiều.
Không biết tại sao, trong đầu ông ta chợt hiện lên khuôn mặt của Chu Quân Ngọc.
Lúc này, ông chợt phát hiện ra Thẩm Nhược Kiều trông rất giống Chu Quân Ngọc. Đặc biệt là đôi mắt đó, chúng gần như được in từ cùng một khuôn.
Lúc này, nàng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, người tỏa ra sát khí nhìn chằm chằm Thẩm Trí Hằng.
Ánh mắt này của nàng rất giống với ánh mắt của Chu Quân Ngọc hồi đó.
Nó giống như nhìn một người lạ, lại giống như đang nhìn kẻ thù của mình.
Đúng rồi, lúc hắn cùng Chu Quân Ngọc phát sinh quan hệ ở Nhất Khôn cung của Thái hậu, lúc tỉnh lại, Chu Quân Ngọc đã nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy.
Vào lúc đó, vì quá tức giận Chu Quân Ngọc tính kế hãm hại mình, khiến ông ta làm trái lời thề, lời hứa sẽ lấy Như Ca làm phu nhân, ông tức giận đến mức suýt bóp chết Chu Quân Ngọc.
Nếu như Thái hậu không lập tức hạ chỉ, sai cung nữ mang Chu Quân Ngọc đi, sau đó ban hôn nàng cho ông ta, ông ta thật sự sẽ giết chết Chu Quân Ngọc. Cho dù cô có là nữ nhi của ân sư của ông ta, cho dù trước đó bọn họ đã thân thiết coi nhau như huynh muội, ông ta cũng nhất định sẽ giết nàng.
Vì nàng mà ông ta và Như Ca không thể kết thành phu thê. Vốn dĩ, hắn muốn xin Thánh thượng ban hôn cho ông ta với Như Ca. Thê tử của hắn, chỉ có thể là Như Ca.
Nhưng không ngờ chuyện tốt của ông ta lại bị phá hoại bởi Chu Quân Ngọc.
Lúc này, nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Thẩm Nhược Kiều, trong đầu ông ta chợt lóe lên một tia khó hiểu về ánh mắt lúc đó của Chu Quân Ngọc.
Nó trông giống như cái chết, đẹp đẽ đến kinh ngạc, nhưng cũng đầy vẻ thù hận như đang nhìn kẻ thù của mình.
Bản thân Thẩm Trí Hằng cũng không biết tại sao, lúc này trong đầu ông toàn là gương mặt của Chu Quân Ngọc.
Suy cho cùng, trong 8 năm chung sống với Chu Quân Ngọc, ông ta chưa bao giờ nhìn vào mắt nàng. Lần đó chính là lần duy nhất.
Nhưng chính vào lần đó, nàng đã mang thai Thẩm Nhược Kiều. Còn về việc dã chủng Thẩm Nhược Thần tại sao xuất hiện, chỉ có Chu Quân Ngọc mới biết. Dù sao thì sau chuyện đó ông ta chưa bao giờ chạm vào nàng.
"Ta là nghiệp chướng, đệ đệ là dã chủng. Thẩm đại nhân, Thẩm Thượng thư, ngài là phụ thân của chúng ta, vậy ngài chính là cái gì? Nguồn gốc của nghiệp chướng? Căn nguyên của dã chủng?" Thẩm Nhược Kiều mặt vô cảm nhìn hắn, chậm rãi nói.
Giọng nói của nàng như có lực, từng chữ từng chữ đánh thẳng vào tim Thẩm Trí Hằng. Đôi mắt đang nhìn ông ta giống như những bóng ma, tràn đầy hận ý muốn lấy mạng ông ta.
Lúc này, Thẩm Trí Hằng lại rùng mình.
"Cái thứ chết tiệt!" Ông ta định thần lại, trừng mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Thẩm Nhược Kiều, ngươi đang nói chuyện với ai? A! Trưởng giả vi tôn, ngươi có hiểu không?"
"Không hiểu!" Âm thanh lạnh lùng của Thẩm Nhược Kiều vang lên, kéo Thẩm Nhược Thần về phía sau để bảo vệ hắn, từng từ từng chữ nói: "Mẹ ta mất sớm, phụ thân ta cứ mở miệng liền gọi ta là đồ nghiệp chướng, ta chính là cái thứ chết tiệt không có người dạy dỗ! Nếu đã là thứ chết tiệt, ngài còn mong muốn ta mang tiếng người ra nói chuyện với ngài sao, Thẩm đại nhân?"
"Ngươi.." Thẩm Trí Hằng tức giận ôm ngực nhìn nàng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay run rẩy chỉ vào mũi Thẩm Nhược Kiều: "Ngươi cho rằng có Tần vương chống lưng cho ngươi, ngươi dám.."
"Ta không chỉ có hôn phu Tần vương chống lưng, còn có cả Hoàng thượng và Thái hậu! Thẩm đại nhân, ngài khẩu dụ sáng nay Hoàng thượng sai Thái giám tới nói với ngài sao? Ngài quên vì sao thê thiếp của ngài lại bị Thái hậu trừng phạt phải tới quỳ ở Phật điện sao?"
"Nếu Thẩm đại nhân đã quên, hiện tại ta không ngại vào cung xin Thái hậu một bản chiếu chỉ! Khi đó sẽ không chỉ bị phạt nửa tháng, có thể là một tháng, thậm chí lâu hơn. Hay là ta nên nỗ lực một chút, trực tiếp xin Thái hậu ban hành chỉ dụ phế truất ái thê của ngài, để bà ta trở lại Tô phủ, ha! Được!"
Hai chữ cuối cùng, Thẩm Nhược Kiều gần như vắt ra khỏi kẽ răng.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Trí Hằng đầy kiên quyết, ánh sáng lạnh lẽo phóng ra rất sắc bén và dứt khoát.
Toàn thân khí tức tỏa ra trên người nàng Thẩm Trí Hằng sửng sốt, nhìn nàng không chớp mắt, đến mức không thể tin được những gì mình nhìn thấy và nghe thấy.
Người đang đứng trước mặt ông ta, thật sự là Thẩm Nhược Kiều, là Thẩm Nhược Kiều luôn ngoan ngoãn nghe lời ông ta sao? Trước đây, Thẩm Nhược Kiều đối với di nương Tô Như Ca vẫn rất tôn trọng a.
Nàng quan hệ tỷ muội với Ngữ Yên cũng rất tốt. Ông ta đối với Thẩm Nhược Kiều tuy có sự khinh ghét, nhưng Như Ca và Ngữ Yên đã thuyết phục ông, thêm nữa Chu Quân Ngọc cũng đã qua đời, ông ta không còn ghét bỏ nàng như trước nữa.
Còn có, bản thân Thẩm Nhược Kiều cũng tự nhận thức được, sau khi biết Thẩm Nhược Thần là một tên dã hoang, nàng tỏ ra không quen không biết, không quản gì tới hắn nữa.
Nhưng bây giờ.. nàng một câu "Thẩm đại nhân", gọi Như ca là "ái thiếp" của hắn, "Tô thị" khiến Thẩm Trí Hằng rất không vui.
Tuy nhiên, lúc này, đối mặt với những lời buộc tội và đe dọa gay gắt của Thẩm Nhược Kiều, ông ta thực sự.. cảm thấy sợ hãi, tội lỗi không nói nên lời.
Nhìn Thẩm Nhược Kiều, vẻ hung ác trong mắt Kiều khiến hắn hoảng sợ, hắn tin tưởng nàng thực sự sẽ làm như vậy,
Tuy Thẩm Trí Hằng biết thái độ của Thái hậu đối với Thẩm Nhược Kiều, nhưng hắn cũng biết, Thái hậu sẽ không buông tha quân cờ của Thẩm Nhược Kiều,
Đó là bởi vì lần này Ngữ Yên đã khiến Thái hậu rất không vui, có thể nói nàng đã phá hỏng phần lớn kế hoạch của Thái hậu.
Còn có, thái độ của Tần vương đối với Thẩm Nhược Kiều, khiến Thái hậu có chút hài lòng. Nếu lúc này Thẩm Nhược Kiều tiếng cung, xin Thái hậu phế bỏ Như Ca, chỉ sợ Thái hậu sẽ đồng ý.
Thẩm Trí Hằng tất nhiên không cam tâm, hắn đã thất hứa với Như Ca một lần, bây giờ ông ta sẽ không bao giờ để con gái của Chu Quân Ngọc làm hại Như Ca và con gái Thẩm Ngữ Yên.
"Thẩm đại nhân, không dám sao? Thấy ông ta im lặng, khóe môi Thẩm Nhược Kiều nhếch lên một nụ cười mỉa mai:" Nếu không dám, thì đem hai chữ đó nuốt lại cho ta! Đừng nói đệ đệ không phải, cho dù có thật sự là như vậy, ngài cũng phải nhịn cho ta! "
" Ngươi.. "
" Bây giờ, mời ngài rời khỏi Kiều viện của ta! "Thẩm Nhược Kiều lại ngắt lời ông ta, nét mặt không thay đổi nói:" Nếu không, hiện tại ta không ngại dẫn đệ đệ tiến cung!"
Thẩm Nhược Thần chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Trí Hằng sẽ tức giận như vậy khi hắn trở về Thẩm phủ.
"Dã chủng?" Thẩm Nhược Kiều gằn từng chữ, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Trí Hằng, giống như quỷ từ địa ngục bò ra, rất quỷ dị.
Lúc này, Thẩm Trí Hằng không khỏi rùng mình. Cũng không biết vì sao, trong lòng ông ta dâng lên một tia hoảng sợ, khiến ông ta tựa hồ không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nhược Kiều.
Không biết tại sao, trong đầu ông ta chợt hiện lên khuôn mặt của Chu Quân Ngọc.
Lúc này, ông chợt phát hiện ra Thẩm Nhược Kiều trông rất giống Chu Quân Ngọc. Đặc biệt là đôi mắt đó, chúng gần như được in từ cùng một khuôn.
Lúc này, nàng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, người tỏa ra sát khí nhìn chằm chằm Thẩm Trí Hằng.
Ánh mắt này của nàng rất giống với ánh mắt của Chu Quân Ngọc hồi đó.
Nó giống như nhìn một người lạ, lại giống như đang nhìn kẻ thù của mình.
Đúng rồi, lúc hắn cùng Chu Quân Ngọc phát sinh quan hệ ở Nhất Khôn cung của Thái hậu, lúc tỉnh lại, Chu Quân Ngọc đã nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy.
Vào lúc đó, vì quá tức giận Chu Quân Ngọc tính kế hãm hại mình, khiến ông ta làm trái lời thề, lời hứa sẽ lấy Như Ca làm phu nhân, ông tức giận đến mức suýt bóp chết Chu Quân Ngọc.
Nếu như Thái hậu không lập tức hạ chỉ, sai cung nữ mang Chu Quân Ngọc đi, sau đó ban hôn nàng cho ông ta, ông ta thật sự sẽ giết chết Chu Quân Ngọc. Cho dù cô có là nữ nhi của ân sư của ông ta, cho dù trước đó bọn họ đã thân thiết coi nhau như huynh muội, ông ta cũng nhất định sẽ giết nàng.
Vì nàng mà ông ta và Như Ca không thể kết thành phu thê. Vốn dĩ, hắn muốn xin Thánh thượng ban hôn cho ông ta với Như Ca. Thê tử của hắn, chỉ có thể là Như Ca.
Nhưng không ngờ chuyện tốt của ông ta lại bị phá hoại bởi Chu Quân Ngọc.
Lúc này, nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Thẩm Nhược Kiều, trong đầu ông ta chợt lóe lên một tia khó hiểu về ánh mắt lúc đó của Chu Quân Ngọc.
Nó trông giống như cái chết, đẹp đẽ đến kinh ngạc, nhưng cũng đầy vẻ thù hận như đang nhìn kẻ thù của mình.
Bản thân Thẩm Trí Hằng cũng không biết tại sao, lúc này trong đầu ông toàn là gương mặt của Chu Quân Ngọc.
Suy cho cùng, trong 8 năm chung sống với Chu Quân Ngọc, ông ta chưa bao giờ nhìn vào mắt nàng. Lần đó chính là lần duy nhất.
Nhưng chính vào lần đó, nàng đã mang thai Thẩm Nhược Kiều. Còn về việc dã chủng Thẩm Nhược Thần tại sao xuất hiện, chỉ có Chu Quân Ngọc mới biết. Dù sao thì sau chuyện đó ông ta chưa bao giờ chạm vào nàng.
"Ta là nghiệp chướng, đệ đệ là dã chủng. Thẩm đại nhân, Thẩm Thượng thư, ngài là phụ thân của chúng ta, vậy ngài chính là cái gì? Nguồn gốc của nghiệp chướng? Căn nguyên của dã chủng?" Thẩm Nhược Kiều mặt vô cảm nhìn hắn, chậm rãi nói.
Giọng nói của nàng như có lực, từng chữ từng chữ đánh thẳng vào tim Thẩm Trí Hằng. Đôi mắt đang nhìn ông ta giống như những bóng ma, tràn đầy hận ý muốn lấy mạng ông ta.
Lúc này, Thẩm Trí Hằng lại rùng mình.
"Cái thứ chết tiệt!" Ông ta định thần lại, trừng mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Thẩm Nhược Kiều, ngươi đang nói chuyện với ai? A! Trưởng giả vi tôn, ngươi có hiểu không?"
"Không hiểu!" Âm thanh lạnh lùng của Thẩm Nhược Kiều vang lên, kéo Thẩm Nhược Thần về phía sau để bảo vệ hắn, từng từ từng chữ nói: "Mẹ ta mất sớm, phụ thân ta cứ mở miệng liền gọi ta là đồ nghiệp chướng, ta chính là cái thứ chết tiệt không có người dạy dỗ! Nếu đã là thứ chết tiệt, ngài còn mong muốn ta mang tiếng người ra nói chuyện với ngài sao, Thẩm đại nhân?"
"Ngươi.." Thẩm Trí Hằng tức giận ôm ngực nhìn nàng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay run rẩy chỉ vào mũi Thẩm Nhược Kiều: "Ngươi cho rằng có Tần vương chống lưng cho ngươi, ngươi dám.."
"Ta không chỉ có hôn phu Tần vương chống lưng, còn có cả Hoàng thượng và Thái hậu! Thẩm đại nhân, ngài khẩu dụ sáng nay Hoàng thượng sai Thái giám tới nói với ngài sao? Ngài quên vì sao thê thiếp của ngài lại bị Thái hậu trừng phạt phải tới quỳ ở Phật điện sao?"
"Nếu Thẩm đại nhân đã quên, hiện tại ta không ngại vào cung xin Thái hậu một bản chiếu chỉ! Khi đó sẽ không chỉ bị phạt nửa tháng, có thể là một tháng, thậm chí lâu hơn. Hay là ta nên nỗ lực một chút, trực tiếp xin Thái hậu ban hành chỉ dụ phế truất ái thê của ngài, để bà ta trở lại Tô phủ, ha! Được!"
Hai chữ cuối cùng, Thẩm Nhược Kiều gần như vắt ra khỏi kẽ răng.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Trí Hằng đầy kiên quyết, ánh sáng lạnh lẽo phóng ra rất sắc bén và dứt khoát.
Toàn thân khí tức tỏa ra trên người nàng Thẩm Trí Hằng sửng sốt, nhìn nàng không chớp mắt, đến mức không thể tin được những gì mình nhìn thấy và nghe thấy.
Người đang đứng trước mặt ông ta, thật sự là Thẩm Nhược Kiều, là Thẩm Nhược Kiều luôn ngoan ngoãn nghe lời ông ta sao? Trước đây, Thẩm Nhược Kiều đối với di nương Tô Như Ca vẫn rất tôn trọng a.
Nàng quan hệ tỷ muội với Ngữ Yên cũng rất tốt. Ông ta đối với Thẩm Nhược Kiều tuy có sự khinh ghét, nhưng Như Ca và Ngữ Yên đã thuyết phục ông, thêm nữa Chu Quân Ngọc cũng đã qua đời, ông ta không còn ghét bỏ nàng như trước nữa.
Còn có, bản thân Thẩm Nhược Kiều cũng tự nhận thức được, sau khi biết Thẩm Nhược Thần là một tên dã hoang, nàng tỏ ra không quen không biết, không quản gì tới hắn nữa.
Nhưng bây giờ.. nàng một câu "Thẩm đại nhân", gọi Như ca là "ái thiếp" của hắn, "Tô thị" khiến Thẩm Trí Hằng rất không vui.
Tuy nhiên, lúc này, đối mặt với những lời buộc tội và đe dọa gay gắt của Thẩm Nhược Kiều, ông ta thực sự.. cảm thấy sợ hãi, tội lỗi không nói nên lời.
Nhìn Thẩm Nhược Kiều, vẻ hung ác trong mắt Kiều khiến hắn hoảng sợ, hắn tin tưởng nàng thực sự sẽ làm như vậy,
Tuy Thẩm Trí Hằng biết thái độ của Thái hậu đối với Thẩm Nhược Kiều, nhưng hắn cũng biết, Thái hậu sẽ không buông tha quân cờ của Thẩm Nhược Kiều,
Đó là bởi vì lần này Ngữ Yên đã khiến Thái hậu rất không vui, có thể nói nàng đã phá hỏng phần lớn kế hoạch của Thái hậu.
Còn có, thái độ của Tần vương đối với Thẩm Nhược Kiều, khiến Thái hậu có chút hài lòng. Nếu lúc này Thẩm Nhược Kiều tiếng cung, xin Thái hậu phế bỏ Như Ca, chỉ sợ Thái hậu sẽ đồng ý.
Thẩm Trí Hằng tất nhiên không cam tâm, hắn đã thất hứa với Như Ca một lần, bây giờ ông ta sẽ không bao giờ để con gái của Chu Quân Ngọc làm hại Như Ca và con gái Thẩm Ngữ Yên.
"Thẩm đại nhân, không dám sao? Thấy ông ta im lặng, khóe môi Thẩm Nhược Kiều nhếch lên một nụ cười mỉa mai:" Nếu không dám, thì đem hai chữ đó nuốt lại cho ta! Đừng nói đệ đệ không phải, cho dù có thật sự là như vậy, ngài cũng phải nhịn cho ta! "
" Ngươi.. "
" Bây giờ, mời ngài rời khỏi Kiều viện của ta! "Thẩm Nhược Kiều lại ngắt lời ông ta, nét mặt không thay đổi nói:" Nếu không, hiện tại ta không ngại dẫn đệ đệ tiến cung!"