Chương 20: Ban ngày ban mặt quyến rũ hắn
"Ngươi mù rồi sao?" Lãnh Lăng quát lớn: "Đây là xe ngựa của Tần vương, ngươi dám ngăn cản?"
Hắn nói xong, trực tiếp giơ ra lệnh bài của mình.
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!" Binh lính chặn xe lùi lại, thấp giọng nịnh nọt hắn "Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm Tần vương gia, mong Tần vương gia thứ tội! Thông hành! Thông hành!"
Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều thở dài nhẹ nhõm.
Nếu thật sự bị kiểm tra, chẳng phải có thể nhìn ra dáng vẻ của Mộ Dung Vũ lúc này sao?
Bất kể binh lính này là ai, cũng có rất nhiều người đứng đó nhòm ngó, khó tránh khỏi tin tức về hắn bị thương truyền đến tai Thái hậu. Còn có thế lực thù địch của hắn.
Nếu bây giờ đã có thể thông hành, vậy..
"Chờ một chút!" Ngay lúc Thẩm Nhược Kiều đang thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Sau khi nghe được ba chữ này, Thẩm Nhược Kiều liền lo lắng. Bây giờ rút kim ra cũng không kịp nữa, nhưng cũng không thể để việc hắn ị thương bị bại lộ.
"Giang tiểu tướng quân, ngươi đây là có ý gì?" Lãnh Lăng ngồi ở trên xe ngựa, mặt không biểu tình nhìn về phía nguowif mặc quân phục đứng ở trước xe ngựa, nghiêm mặt hỏi.
Giang tiểu tướng quân? Giang Vân Kiệt? Ca ca của Giang Như Uyển, đích trưởng tử của Giang tướng quân. Cũng chính là con trai muội muội ruột của Quý phi.
Thẩm Nhược Kiều cau mày khi nghe Lãnh Lăng gọi tên hắn.
Đinh An tướng quân phủ đang làm gì vậy? Đích nữ đi theo Thái hậu, bây giờ đích trưởng tử lại đến ngăn cản xe ngựa của Mộ Dung Vũ?
Bọn họ làm việc cho Thái Hậu sao?
Có điều, theo những gì nàng được biết, Quý phi và Thái hậu chỉ là hòa thuận trước mặt, sau lưng thì hoàn toàn nước sông không phạm nước giếng.
"A, Lãnh thị vệ." Giang Vân Kiệt nhìn Lãnh Lăng nói: "Thực sự xin lỗi, cho dù biết đây là xe ngựa của Tần vương gia, ta vẫn phải kiểm tra. Trọng trách trên lưng, không thể không làm. Một lát nữa là sinh thần lần thứ sáu mươi của Thái hậu, hoàng thượng đang có ý định tổ chức ăn mừng. Vì sự an toàn trong kinh thành, chúng ta chỉ có thể tuân theo. Xin Lãnh thị vệ đừng làm khó chúng ta."
Gánh vác trọng trách, không thể không làm. Nghe hợp lý nhưng cũng đầy sơ hở. Chẳng lẽ trong xe ngựa của Tần vương có thể có người nguy hiểm?
Rõ ràng là hắn đang nhắm vào Mộ Dung Vũ. Ngay cả Thẩm Nhược Kiều cũng cảm thấy hắn đã được Thái hậu đặc biệt chỉ thị chờ ở đây. Chỉ là để xác định xem Mộ Dung Vũ có bị thương hay không.
"Giang tiểu tướng quân, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ xe ngựa của Vương gia lại có người nguy hiểm? Ngươi cũng thấy, chúng ta là đang rời cung!" Lãnh Lăng nhấn mạnh từng chữ.
"Vậy cũng không có cách nào, ý chỉ của hoàng thượng, chúng ta không thể không tuân theo. Kiểm tra chính là kiểm tra. Tần vương là Vương gia, đáng ra nên đi đầu làm gương. Nếu chúng ta không thể kiểm tra, khó trách bị những người khác bàn tán.."
Đám người kiểm tra xe ngựa mặt mày đã biến sắc, nhưng Giang Vân Kiệt vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào xe ngựa nói.
Trong xe ngựa, Thẩm Nhược Kiều ánh mắt tối sầm, cả người trong lúc nhất thời trở nên lạnh lùng.
Nàng nhanh chóng kéo cái chăn bên cạnh, đắp cho hắn, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Đừng làm ồn."
Bởi vì nàng quá nóng lòng muốn giải quyết vấn đề nên liền nói nhỏ vào tai hắn, tránh cho người ngoài nghe thấy.
Vì vậy, môi nàng thật sự rất gần tai hắn.
Mộ Dung Vũ thậm chí còn có thể cảm giác được khi nàng nói chuyện, đôi môi đỏ mọng của nàng mơ hồ chạm vào vành tai hắn.
Môi nàng mềm mại như gấm, khi chúng lướt qua vành tai hắn, khiến hắn đứng hình.
Ngay lúc này, đầu óc hắn trống rỗng, hương thơm của nàng vẫn mơ hồ nghe thấy từ chóp mũi, xuyên vào lỗ mũi hắn.
Sau đó tai hắn đỏ bừng, mặt đỏ bừng, thậm chí cả cổ cũng đỏ bừng.
Thẩm Nhược Kiều, nữ nhân đáng chết này, thanh thiên bạch nhật lại quyến rũ hắn! Thật là.. thật là.. vô lại!
Nhưng tại sao tim hắn lại đập càng lúc càng nhanh?
Để ngăn Thẩm Nhược Kiều nhận ra sự kỳ lạ của hắn, hắn nhanh chóng quay mặt đi.
Tuy nhiên, chỉ có hắn là suy nghĩ quá nhiều, Thẩm Nhược Kiều hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt hay cái cổ đỏ bừng của hắn, cũng không để ý đến vẻ kiêu căng lúc này đang vô cùng bối rối của hắn.
Trong lúc Mộ Dung Vũ còn đang đắm chìm trong sự ngượng ngùng, nàng vén rèm xe lên nhỏ giọng nói với Giang Vân Kiệt: "Giang tiểu tướng quân, ngài muốn kiểm tra cái gì? Bản tiểu thư đang ở trong xe ngựa của Vương gia, Vương gia đang ngủ trưa. Giang tiểu tướng quân vẫn muốn vào xe ngựa kiểm tra sao?"
"Thẩm đại tiểu thư?" Giang Vân Kiệt ngạc nhiên nhìn Thẩm Nhược Kiều, trong mắt hắn lóe lên điều gì đó, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, "Thẩm đại tiểu thư tại sao lại ở trong xe ngựa của Tần vương gia?"
"Ha!" Thẩm Nhược Kiều cười khúc khích, nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp rực rỡ, "Giang tiểu tướng quân hỏi câu này đúng là. Bản tiểu thư là vị hôn thê của Vương gia, đi cùng xe ngựa với Vương gia có gì đáng ngạc nhiên sao? Còn có, chúng ta vừa từ cung Thái hậu đi ra, có gì không thỏa đáng? Giang tiểu tướng quân nếu không tin, có thể hỏi lệnh muội, nàng vừa rồi cũng có mặt ở Nhất Khôn cung của Thái hậu, đã hành lễ với Vương gia, có điều bị Vương gia phớt lờ."
Lời này nói ra có rất nhiều ngụ ý.
Giang gia tuy rằng là hoàng thất, nhưng là có huyết thống với Giang quý phi, không có quan hệ gì với Thái hậu. Giang tiểu thư tiến cung, không đến thỉnh an dì mình là Giang quý phi, mà chạy đến cung Thái hậu, còn hành lễ với Tần vương gia.
Điều này khiến mọi người không thể không nghĩ nhiều, Giang tiểu thư này có phải có ý nghĩ quá phận với Tần vương gia?
Suy cho cùng, một đại nam nhân như Tần vương, nữ tử nào gặp hắn cũng có thể có suy nghĩ đó.
Tuy nhiên, Tần vương gia đã có hôn thê, là do Hoàng thượng ban hôn. Vậy rốt cuộc Giang tiểu thư muốn làm gì? Muốn thành tiểu thiếp của hắn sao?
Giang Vân Kiệt làm sao có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Nhược Kiều.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Muội muội ta được Quý phi sủng ái, nên muốn vào cung thỉnh an. Sau khi qua đó xong thì tới cung Thái hậu thỉnh an người. Không ngờ lại trùng hợp gặp được Thẩm tiểu thư ở đó."
"Ồ." Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào, hé đôi môi đỏ mọng, không nhanh không chậm nói nói: "Vậy lệnh muội của ngài tiến cung thật sớm, so với văn võ bá quan còn sớm hơn. Giang tướng quân, bản tiểu thư chúc mừng ngươi a!"
Nghe vậy, Giang Vân Kiệt khóe môi co giật, vừa định lên tiếng thì giọng nói uy nghiêm của Mộ Dung Vũ vang lên: "Có phải là muốn bản vương xuống xe ngựa hành lễ với ngươi, Giang tiểu tướng quân?"
Giang Vân Kiệt nhanh chóng bước sang một bên, cúi đầu cung kính nói: "Hạ quan không dám, Vương gia tha tội!"
"Lãnh Lăng, hồi phủ!" Giọng nói ra lệnh của Mộ Dung Vũ vang lên.
Sau đó, chỉ thấy thân hình gần của Thẩm Nhược Kiều lắc lư về phía sau, giọng nói ngượng ngùng vang lên: "Vương gia, người làm ta đau a."
Hắn nói xong, trực tiếp giơ ra lệnh bài của mình.
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!" Binh lính chặn xe lùi lại, thấp giọng nịnh nọt hắn "Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm Tần vương gia, mong Tần vương gia thứ tội! Thông hành! Thông hành!"
Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều thở dài nhẹ nhõm.
Nếu thật sự bị kiểm tra, chẳng phải có thể nhìn ra dáng vẻ của Mộ Dung Vũ lúc này sao?
Bất kể binh lính này là ai, cũng có rất nhiều người đứng đó nhòm ngó, khó tránh khỏi tin tức về hắn bị thương truyền đến tai Thái hậu. Còn có thế lực thù địch của hắn.
Nếu bây giờ đã có thể thông hành, vậy..
"Chờ một chút!" Ngay lúc Thẩm Nhược Kiều đang thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Sau khi nghe được ba chữ này, Thẩm Nhược Kiều liền lo lắng. Bây giờ rút kim ra cũng không kịp nữa, nhưng cũng không thể để việc hắn ị thương bị bại lộ.
"Giang tiểu tướng quân, ngươi đây là có ý gì?" Lãnh Lăng ngồi ở trên xe ngựa, mặt không biểu tình nhìn về phía nguowif mặc quân phục đứng ở trước xe ngựa, nghiêm mặt hỏi.
Giang tiểu tướng quân? Giang Vân Kiệt? Ca ca của Giang Như Uyển, đích trưởng tử của Giang tướng quân. Cũng chính là con trai muội muội ruột của Quý phi.
Thẩm Nhược Kiều cau mày khi nghe Lãnh Lăng gọi tên hắn.
Đinh An tướng quân phủ đang làm gì vậy? Đích nữ đi theo Thái hậu, bây giờ đích trưởng tử lại đến ngăn cản xe ngựa của Mộ Dung Vũ?
Bọn họ làm việc cho Thái Hậu sao?
Có điều, theo những gì nàng được biết, Quý phi và Thái hậu chỉ là hòa thuận trước mặt, sau lưng thì hoàn toàn nước sông không phạm nước giếng.
"A, Lãnh thị vệ." Giang Vân Kiệt nhìn Lãnh Lăng nói: "Thực sự xin lỗi, cho dù biết đây là xe ngựa của Tần vương gia, ta vẫn phải kiểm tra. Trọng trách trên lưng, không thể không làm. Một lát nữa là sinh thần lần thứ sáu mươi của Thái hậu, hoàng thượng đang có ý định tổ chức ăn mừng. Vì sự an toàn trong kinh thành, chúng ta chỉ có thể tuân theo. Xin Lãnh thị vệ đừng làm khó chúng ta."
Gánh vác trọng trách, không thể không làm. Nghe hợp lý nhưng cũng đầy sơ hở. Chẳng lẽ trong xe ngựa của Tần vương có thể có người nguy hiểm?
Rõ ràng là hắn đang nhắm vào Mộ Dung Vũ. Ngay cả Thẩm Nhược Kiều cũng cảm thấy hắn đã được Thái hậu đặc biệt chỉ thị chờ ở đây. Chỉ là để xác định xem Mộ Dung Vũ có bị thương hay không.
"Giang tiểu tướng quân, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ xe ngựa của Vương gia lại có người nguy hiểm? Ngươi cũng thấy, chúng ta là đang rời cung!" Lãnh Lăng nhấn mạnh từng chữ.
"Vậy cũng không có cách nào, ý chỉ của hoàng thượng, chúng ta không thể không tuân theo. Kiểm tra chính là kiểm tra. Tần vương là Vương gia, đáng ra nên đi đầu làm gương. Nếu chúng ta không thể kiểm tra, khó trách bị những người khác bàn tán.."
Đám người kiểm tra xe ngựa mặt mày đã biến sắc, nhưng Giang Vân Kiệt vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào xe ngựa nói.
Trong xe ngựa, Thẩm Nhược Kiều ánh mắt tối sầm, cả người trong lúc nhất thời trở nên lạnh lùng.
Nàng nhanh chóng kéo cái chăn bên cạnh, đắp cho hắn, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Đừng làm ồn."
Bởi vì nàng quá nóng lòng muốn giải quyết vấn đề nên liền nói nhỏ vào tai hắn, tránh cho người ngoài nghe thấy.
Vì vậy, môi nàng thật sự rất gần tai hắn.
Mộ Dung Vũ thậm chí còn có thể cảm giác được khi nàng nói chuyện, đôi môi đỏ mọng của nàng mơ hồ chạm vào vành tai hắn.
Môi nàng mềm mại như gấm, khi chúng lướt qua vành tai hắn, khiến hắn đứng hình.
Ngay lúc này, đầu óc hắn trống rỗng, hương thơm của nàng vẫn mơ hồ nghe thấy từ chóp mũi, xuyên vào lỗ mũi hắn.
Sau đó tai hắn đỏ bừng, mặt đỏ bừng, thậm chí cả cổ cũng đỏ bừng.
Thẩm Nhược Kiều, nữ nhân đáng chết này, thanh thiên bạch nhật lại quyến rũ hắn! Thật là.. thật là.. vô lại!
Nhưng tại sao tim hắn lại đập càng lúc càng nhanh?
Để ngăn Thẩm Nhược Kiều nhận ra sự kỳ lạ của hắn, hắn nhanh chóng quay mặt đi.
Tuy nhiên, chỉ có hắn là suy nghĩ quá nhiều, Thẩm Nhược Kiều hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt hay cái cổ đỏ bừng của hắn, cũng không để ý đến vẻ kiêu căng lúc này đang vô cùng bối rối của hắn.
Trong lúc Mộ Dung Vũ còn đang đắm chìm trong sự ngượng ngùng, nàng vén rèm xe lên nhỏ giọng nói với Giang Vân Kiệt: "Giang tiểu tướng quân, ngài muốn kiểm tra cái gì? Bản tiểu thư đang ở trong xe ngựa của Vương gia, Vương gia đang ngủ trưa. Giang tiểu tướng quân vẫn muốn vào xe ngựa kiểm tra sao?"
"Thẩm đại tiểu thư?" Giang Vân Kiệt ngạc nhiên nhìn Thẩm Nhược Kiều, trong mắt hắn lóe lên điều gì đó, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, "Thẩm đại tiểu thư tại sao lại ở trong xe ngựa của Tần vương gia?"
"Ha!" Thẩm Nhược Kiều cười khúc khích, nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp rực rỡ, "Giang tiểu tướng quân hỏi câu này đúng là. Bản tiểu thư là vị hôn thê của Vương gia, đi cùng xe ngựa với Vương gia có gì đáng ngạc nhiên sao? Còn có, chúng ta vừa từ cung Thái hậu đi ra, có gì không thỏa đáng? Giang tiểu tướng quân nếu không tin, có thể hỏi lệnh muội, nàng vừa rồi cũng có mặt ở Nhất Khôn cung của Thái hậu, đã hành lễ với Vương gia, có điều bị Vương gia phớt lờ."
Lời này nói ra có rất nhiều ngụ ý.
Giang gia tuy rằng là hoàng thất, nhưng là có huyết thống với Giang quý phi, không có quan hệ gì với Thái hậu. Giang tiểu thư tiến cung, không đến thỉnh an dì mình là Giang quý phi, mà chạy đến cung Thái hậu, còn hành lễ với Tần vương gia.
Điều này khiến mọi người không thể không nghĩ nhiều, Giang tiểu thư này có phải có ý nghĩ quá phận với Tần vương gia?
Suy cho cùng, một đại nam nhân như Tần vương, nữ tử nào gặp hắn cũng có thể có suy nghĩ đó.
Tuy nhiên, Tần vương gia đã có hôn thê, là do Hoàng thượng ban hôn. Vậy rốt cuộc Giang tiểu thư muốn làm gì? Muốn thành tiểu thiếp của hắn sao?
Giang Vân Kiệt làm sao có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Nhược Kiều.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Muội muội ta được Quý phi sủng ái, nên muốn vào cung thỉnh an. Sau khi qua đó xong thì tới cung Thái hậu thỉnh an người. Không ngờ lại trùng hợp gặp được Thẩm tiểu thư ở đó."
"Ồ." Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào, hé đôi môi đỏ mọng, không nhanh không chậm nói nói: "Vậy lệnh muội của ngài tiến cung thật sớm, so với văn võ bá quan còn sớm hơn. Giang tướng quân, bản tiểu thư chúc mừng ngươi a!"
Nghe vậy, Giang Vân Kiệt khóe môi co giật, vừa định lên tiếng thì giọng nói uy nghiêm của Mộ Dung Vũ vang lên: "Có phải là muốn bản vương xuống xe ngựa hành lễ với ngươi, Giang tiểu tướng quân?"
Giang Vân Kiệt nhanh chóng bước sang một bên, cúi đầu cung kính nói: "Hạ quan không dám, Vương gia tha tội!"
"Lãnh Lăng, hồi phủ!" Giọng nói ra lệnh của Mộ Dung Vũ vang lên.
Sau đó, chỉ thấy thân hình gần của Thẩm Nhược Kiều lắc lư về phía sau, giọng nói ngượng ngùng vang lên: "Vương gia, người làm ta đau a."