Chương : 49
Trước khi thi đấu bắt đầu, thân là phó tổ trưởng tổ trọng tài Tiêu Đỉnh đúng hạn tới. Mà Trần Hạo thì may mắn rút được lượt trống, tiểu tổ năm người, mỗi người cũng chỉ có một lần trống lượt. Ngày mai thời điểm rút thăm, hắn liền phải rút đầu tiên, rút được lượt trống thì cần rút một lần nữa. Không thể không nói, có thể trở thành trống lượt đầu tiên, đối với Trần Hạo mà nói là may mắn.
Trần Hạo cùng Tiêu Quan nói một tiếng, liền cùng Tiêu Mai cùng nhau trở về nơi ở của Tiêu gia.
Tuy Trần Hạo cũng rất muốn xem biểu hiện của các tuyển thủ, nhưng giờ phút này, hắn càng cần hơn là tu luyện!
Đêm qua, Trần Hạo tuy đã thành công tấn thăng đến tứ phẩm võ sư, nhưng Hác Liên Vũ Tử mang đến áp lực thật lớn, vẫn không có bất cứ gì giảm bớt. Bằng vào tu vi tứ phẩm võ sư, Trần Hạo vẫn là không có bất cứ nắm chắc gì...
Cho nên, ở trước khi gặp phải Hác Liên Vũ Tử, hắn phải nhanh nhất tăng lên chính mình, chỉ có cảnh giới tăng lên, mới có thể thật sự tăng cường sức chiến đấu của hắn!
“Bát phẩm võ sư... Tiêu gia Tiêu Cát Hàn thế mà đã tấn thăng đến bát phẩm võ sư, thật sự là che giấu sâu...”
“Tiêu gia lần này cuối cùng quật khởi rồi! Thực lực Tiêu Cát Hàn vừa mới bày ra, chỉ sợ sẽ không thấp hơn Hác Liên Vũ Tử cùng Hác Liên Dịch Thanh, rất có thể đã sớm tấn thăng đến bát phẩm võ sư...”
“Ừm, thật là lợi hại, thiên phú này chỉ sợ cũng không kém hơn Tiêu Tường Hạo kia...”
Tiểu tổ ngũ cường thi đấu vòng tròn, ngày đầu tiên, Tiêu Cát Hàn liền trở thành đối tượng toàn bộ hội trường nghị luận.
Một gã võ sư lục phẩm đỉnh phong của Hác Liên gia, thế mà trực tiếp bị một chưởng lăng không nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ của Tiêu Cát Hàn đánh khỏi lôi đài, trực tiếp bị thương nặng hôn mê!
Đó là võ sư lục phẩm đỉnh phong, hơn nữa là đệ tử Hác Liên gia lấy phòng thủ trứ danh, có thể khẳng định là, mặc dù là tu vi thất phẩm võ sư đỉnh phong, muốn đơn giản như thế đem tên lục phẩm võ sư kia đánh bại cũng căn bản không có khả năng, Tiêu Cát Hàn lại đã làm được.
Một chưởng nhẹ nhàng bâng quơ đó, thật sự bày ra tu vi kinh người của bát phẩm võ sư, hơn nữa tuyệt không phải người vừa mới bước vào bát phẩm võ sư có thể làm được!
Sớm đã rời khỏi, Trần Hạo ở nơi ở của Tiêu gia, bảo Tiêu Mai thi triển ra toàn bộ lực lượng của nàng, lực lượng cửu phẩm võ sư, cùng hắn đại chiến một ngày. Dựa theo Tiêu Mai nhắm chừng, nàng tuy là cửu phẩm võ sư, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Hác Liên Vũ Tử. Cho nên, Trần Hạo muốn chiến thắng Hác Liên Vũ Tử, phải chiến thắng nàng trạng thái đỉnh phong.
Suốt một ngày thời gian...
Nhưng đáng tiếc là, Trần Hạo tuy dùng hết toàn lực, cuối cùng kết cục như trước là thất bại...
Lại từ trong miệng đám người Tiêu Cát Sơn, Tiểu Linh Nhi biết được Tiêu Cát Hàn đã bước vào bát phẩm võ sư, hơn nữa có thể không thua gì Hác Liên Vũ Tử, áp lực của Trần Hạo càng lớn hơn, đêm đó, liền lại nuốt ăn ba viên đan dược cấp năm. Nhưng đáng tiếc là, cũng chỉ là thông qua rèn luyện tăng lên một chút nguyên lực mà thôi, vách ngăn tứ phẩm võ sư đến ngũ phẩm võ sư, mặc dù là hắn thiên tài nữa, ngắn ngủn một ngày thời gian, cũng không cách nào lĩnh ngộ...
Thiên tài chung quy là thể kết hợp của 99% mồ hôi cùng 1% thiên phú. Tuy Trần Hạo thiên phú cường đại rất nhiều, nhưng cũng không phải có thể một lần là xong...
Thời gian, hắn chung quy vẫn còn cần thời gian...
Gió sớm miên man, mặt trời mọc lên ở phương đông, nhật nguyệt luân phiên.
Cái quy luật này mãi mãi không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không bởi vì ý nguyện của mọi người mà phát sinh chút thay đổi.
Một ngày thời gian chung quy là quá ngắn.
Trần Hạo rốt cuộc lần nữa bước lên lôi đài, rút thăm!
Hy vọng duy nhất của hắn là, tạm thời không nên gặp phải Hác Liên Vũ Tử, bởi vì... Hắn còn chưa chuẩn bị tốt. Trời sinh ngông nghênh, hắn quyết không cho phép mình thất bại, cho hắn chút thời gian nữa, hắn tin tưởng hắn nhất định có thể thắng được!
Nhưng, vận khí tốt của Trần Hạo tựa như dừng lại ở đây...
Hác Liên Vũ Tử!
Thời điểm thấy Hác Liên Vũ Tử rút ra thăm cùng mình là cùng một chữ số, Trần Hạo hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt màu đen lóng lánh ra rực rỡ tinh quang, cùng tương tự ánh mắt Hác Liên Vũ Tử nhìn về phía hắn, đan vào cùng một chỗ!
“Tê tê tê...”
Làm cho Trần Hạo cùng Hác Liên Vũ Tử đều không ngờ đến là, nháy mắt ánh mắt hai người lần đầu tiên gặp gỡ, thế mà làm cho hai người cùng lúc chấn động trong lòng, phảng phất có từng dòng điện từ trong cơ thể hai người cùng lúc sinh ra, một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị, bỗng dưng xuất hiện ở trong lòng hai người.
Trần Hạo khẽ nhíu mày, Hác Liên Vũ Tử khẽ nhướng mày ngài!
“Đây là chuyện gì?”
Hác Liên Vũ Tử cùng Trần Hạo đồng thời tránh ánh mắt đối phương, trong lòng đều tự trầm ngâm.
“Tựa như... Là năng lượng trong cơ thể hắn...”
“Hừ! Chỉ là tam phẩm võ sư mà thôi, ta nào e ngại chi?” Hác Liên Vũ Tử giãn mày ngài ra.
“Bát phẩm võ sư... Trần Hạo ta chẳng lẽ đã phải nhận thua? Cùng lắm thì...” Trong ánh mắt Trần Hạo hiện lên một tia lạnh lẽo, nhẹ nhàng cắn cắn môi, âm thầm hạ quyết tâm. Đã rút được, vậy thì chỉ có thể chiến, không có đường lui, chỉ có thể đi tới: “Nhất định sẽ dẫn tới... Nhưng, chung quy so với nam nhân tốt hơn...”
Ánh mắt Trần Hạo nhìn quét một cái rất nhiều người xem ánh mắt si mê nhìn chằm chằm Hác Liên Vũ Tử, lông mày nhíu lại cũng giãn ra, khẽ nhún vai, lẩm bẩm: “Có thể thắng là được, ta cố kỵ nhiều như vậy làm chi? Cái này không phải Trần Hạo ta... Ta là Lý Nguyên! Cuồng nhân Lý Nguyên! Khi nào thì để ý người khác nói cái gì?”
“Sư đệ, Hác Liên gia cùng chúng ta là tử địch, đã không cách nào chiến thắng, nhớ rõ, đến lúc đó, tuyệt đối không nên cứng đối cứng... Cô ta cũng không phải là sư tỷ, sẽ xuống tay lưu tình! Chỉ cần có cơ hội mà nói, ả tất nhiên sẽ làm đệ bị thương nặng, thậm chí phế bỏ đệ cũng có khả năng, cho nên, lúc không được, lập tức nhận thua...”
“Vâng” Trần Hạo lên tiếng, cũng không nhều lời, ánh mắt nhìn về phía chủ lôi đài vạn người chú ý.
“Trận đầu, tiểu tổ số một, Tư Mã gia Tư Mã Kiếm Vân đấu Lý gia Lý Hiểu Kiện! Mời tuyển thủ lên đài!”
Lúc thanh âm vang vọng toàn bộ hội trường của trọng tài truyền vào trong tai mọi người, “Rầm rầm” hai bóng người nhất thời từ trên chỗ ngồi của tuyển thủ lăng không mà lên, trong phút chốc đã nhảy tới trên chủ lôi đài!
“Lý gia... Nhị Cẩu Tử không phải ở Lý gia sao?” Trần Hạo sau khi nghe được trọng tài báo ra tên của tuyển thủ, hơi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Hẳn là chính là Lý gia này nhỉ...”
Nhị Cẩu Tử là người bạn tốt nhất của Trần Hạo, hắn có thể đi vào Tiêu gia, có thể nói công rất lớn là vì Nhị Cẩu Tử giúp đỡ. Không có Nhị Cẩu Tử, hắn căn bản là không biết tham gia Tiêu gia khảo thí, không có nhà Nhị Cẩu Tử giúp, hắn cùng người nhà chỉ sợ vẫn là phải lang bạc kỳ hồ...
Bạn bè hoạn nạn, mới là bạn bè thật sự có thể cùng sinh cùng tử.
Cho nên, mặc dù giờ phút này Trần Hạo đã không phải Trần Hạo của quá khứ, nhưng phần tình nghĩa huynh đệ này lại không có chút thay đổi, Nhị Cẩu Tử cũng đã bước lên con đường tu luyện, vậy Trần Hạo hắn liền không có khả năng mặc kệ.
“Rầm rầm...”
Nguyên lực dao động cuồng bạo ngắt suy tư của Trần Hạo, Tư Mã Kiếm Vân vẻ mặt dữ tợn tuy chỉ mười bảy tuổi, nhưng khuôn mặt hung thần ác sát cùng lão cha hắn giống nhau lại thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi. Chẳng qua, người này tu vi lại so với diện mạo hắn dễ coi hơn nhiều, làm thiên tài số một của Tư Mã gia, cũng không phải tướng mạo hung là được.
Làm một trong những tuyển thủ trúng cử top mười, Tư Mã Kiếm Vân ngay cả kiếm cũng chưa ra, chỉ bằng vào nguyên lực cuồng bạo hùng hồn, ở trong quyết đấu ba bốn phút, thoải mái làm cho đối thủ nhận thua!
Tiếp theo hai người tiểu tổ thứ hai lên sân, hai người này thật ra thực lực tương đương, cuối cùng một người bị thương nặng, một người bị thương nhẹ kết thúc chiến đấu.
Tổ thứ ba, Hác Liên Dịch Thanh ra màn thoải mái đánh bại đối thủ.
Tổ thứ tư, Mặc Vũ Dật ra màn hai phút chiến thắng.
...
Phàm là tiểu tổ tứ đại gia tộc trúng cử top mười, cơ bản đều không có bất cứ gì trì hoãn, hơn nữa cũng đều xếp hạng trong tiểu tổ một tổ ra màn trước. Bởi vì đây là trận đấu thực lực chênh lệch hơi lớn chút, thắng bại trì hoãn không lớn.
Rất nhanh đã đến tổ thứ sáu, làm cho Trần Hạo hơi ngoài ý muốn là, chỉ có một ngày thời gian, Tiêu Cát Hàn thế mà thắng được không ít người tâng bốc. Không thể không nói, giống Tiêu Cát Hàn như vậy bề ngoài anh tuấn mà thiên phú siêu cao, hơn nữa bổn gia còn là Vân Châu thủ phủ thân phận đặc thù, vô hình trung chụp lên cho hắn một vầng ánh sáng mê người, nhận được tâng bốc cũng là chuyện đương nhiên...
Khi Tiêu Cát Hàn lần nữa nhẹ nhàng bâng quơ một chiêu, đem đối thủ đánh bại, dẫn phát lần đầu tiên bắt đầu thi đấu tới nay!
Âm thanh hoan hô ủng hộ vang vọng toàn bộ hội trường!
Chỉ là, vô luận là Hác Liên Dịch Thanh hay là Hác Liên Vũ Tử, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cát Hàn đều mang theo một tia khinh thường. Nhất là Hác Liên Dịch Thanh, càng là giống đang nhìn một cái gì đó. Không hề nghi ngờ, nếu hắn là Tiêu Cát Hàn mà nói, tất nhiên căn bản sẽ không bại lộ mình đã tấn thăng đến bát phẩm võ sư, lại càng không cần nói kiêu ngạo cuồng ngạo như thế...
Thu mình che giấu bản thân, ở thời khắc mấu chốt nhất bùng nổ, mới là chỗ mấu chốt để chiến thắng.
Chẳng qua, Trần Hạo lại tỏ vẻ rất lý giải...
Nhất là nhìn thấy Tiêu Cát Hàn sau khi thắng lợi, tràn ngập cuồng ngạo cùng khinh bỉ nhìn về phía mình, càng thêm lý giải. Người này ở dưới Trần Hạo nhiều lần đả kích, có thể ẩn nhẫn đến lúc này nổi bão, đã là đáng quý rồi...
“Trận thứ bảy, tiểu tổ thứ bảy Hác Liên gia Hác Liên Vũ Tử đấu Tiêu gia Tiêu Tường Hạo! Mời lên đài!”
Lúc trọng tài hô lên tên của Hác Liên Vũ Tử cùng Trần Hạo, vốn là người xem đang hoan hô cho Tiêu Cát Hàn, trong phút chốc càng điên cuồng, càng kích tình bạo phát!
Hác Liên Vũ Tử, cái tên đệ nhất thiên tài mỹ nữ này của Vân Châu thành, vang vọng toàn bộ hội trường!
Mặc dù là trở thành danh nhân lại đạt được rất nhiều người tán thành, Trần Hạo cũng hoàn toàn bao phủ ở dưới sức quyến rũ thật lớn của Hác Liên Vũ Tử...
Nhìn từng đôi mắt gần như mê kia, Trần Hạo ở một khắc này, thế mà gợi lên một vầng mỉm cười tà mị, hắn rất muốn biết, đợi lát nữa nhìn thấy phương thức chiến đấu của mình cùng Hác Liên Vũ Tử, không biết mình có thể hay không bị nước miếng của quân đoàn hâm mộ khổng lồ như thế bao phủ...
“Oành!”
Hai chân Trần Hạo đạp mạnh mặt đất, thân hình nhất thời giống như đạn pháo, phóng lên cao, cùng lúc đó, một cỗ chiến ý mênh mông từ trên người hắn lan tràn ra...
Cùng Trần Hạo hoàn toàn trái ngược là, thân hình tuyệt đẹp của Hác Liên Vũ Tử nhẹ nhàng như là tiên tử múa, lấy tư thế tao nhã động lòng người đáp xuống trên lôi đài!
Bốn ánh mắt giao nhau, từng đạo điện quang tê tê mọi người nhìn không thấy cũng cảm giác không ra kích thích thể xác và tinh thần hai người. Hai người đều từ trong đôi mắt đối phương nhìn ra được loại cảm giác này. Nhưng sẽ không ai nói ra...
“Bắt đầu!”
Theo trọng tài hô to, vốn tưởng rằng Hác Liên Vũ Tử cùng Trần Hạo sẽ giống như những người khác, lập tức động thủ. Nhưng làm cho mọi người kỳ quái là, hai người thế mà đều là ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mắt đối phương, biểu cảm một người so với một người bình tĩnh hơn!
Tuy chiến ý trên người hai người đều đang nhanh chóng dâng lên, nhưng một màn này quả thật là ra ngoài mọi người đoán trước!
Trần Hạo như thế trái lại không kỳ quái, dù sao dung nhan tuyệt đẹp của Hác Liên Vũ Tử, làm cho bất cứ nam đệ tử nào ngẩn người cũng là bình thường. Nhưng Hác Liên Vũ Tử vì sao cũng không ra tay?
Chẳng lẽ là mỹ nữ ngộ thiên tài, tâm hồn thiếu nữ chấn động?
Cũng không thể. Hác Liên Vũ Tử đã là vị hôn thê của Hác Liên Dịch Thanh, hơn nữa Trần Hạo tuy siêu cấp thiên tài, cũng tuấn mỹ dị thường, nhưng chỉ là một thằng nhãi không đến mười ba tuổi mà thôi, còn chưa đến nỗi làm cho Hác Liên Vũ Tử động lòng...
Vậy lại là vì sao?
Chính là Hác Liên Dịch Thanh nhìn một màn này, cũng khẽ nhíu mày.
“Ngươi vẫn là nhận thua đi...”
Nhưng vào lúc này, Hác Liên Vũ Tử từ khi bắt đầu thi đấu tới nay, lần đầu tiên khẽ mở môi đỏ, thanh âm thản nhiên kỳ ảo, nghe vào trong tai người ta, như là suối trong róc rách, cực kỳ động lòng người, tinh tế thưởng thức, tựa như gió nhẹ mưa phùn, hoặc như là nước suối trong suốt gột rửa trong lòng.
Chỉ cần là thanh âm này của Hác Liên Vũ Tử, đã làm cho vô số đệ tử trẻ tuổi si mê, trong lòng kìm lòng không được nghĩ, nếu hắn là Trần Hạo mà nói, tất nhiên sẽ trực tiếp nhận thua...
Tuyệt sắc giai nhân như thế mở miệng, sao không biết xấu hổ từ chối? Sao có thể từ chối? Sao có thể từ chối?
Nhất là, Trần Hạo căn bản không phải là đối thủ của nàng, một gã tam phẩm võ sư lấy cái gì đấu? Có thể vượt cấp chiến thắng lục phẩm võ sư, tuy cực kỳ biến thái, nhưng chênh lệch giữa lục phẩm cùng bát phẩm võ sư cũng không phải là một chút...
Nhận thua lại như thế nào?
Dứt khoát lưu loát, hơn nữa lại không có người lên án!
Đương nhiên, tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng Trần Hạo hẳn là sẽ nhận thua.
Nhưng mà...
Khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ lại đủ dương cương của Trần Hạo, ở dưới thanh âm tuyệt vời như thế, vẻ mặt lại không có chút biến hóa!
“Ta chưa chắc thua, vì sao nhận thua?”
Trần Hạo bình tĩnh nói, thanh âm nhàn nhạt tương tự, nhưng cùng Hác Liên Vũ Tử khác nhau là, thanh âm của Trần Hạo lại tràn ngập một cỗ kiên định lạnh lẽo. Giống như đang nói cho mọi người, tuyệt sắc mỹ nữ trước mặt đủ để cho bất cứ thiếu nên nào hâm mộ, trong mắt hắn chỉ là một đối thủ, đối thủ cùng nữ tử bình thường thậm chí đàn ông cũng không có bất cứ gì khác nhau!
Không hơn!
Hác Liên Vũ Tử khẽ nhướng mày ngài, vẫn như cũ nhìn thẳng Trần Hạo, nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội, người đã không cần, vậy ta liền không khách khí nữa...”
Trần Hạo cùng Tiêu Quan nói một tiếng, liền cùng Tiêu Mai cùng nhau trở về nơi ở của Tiêu gia.
Tuy Trần Hạo cũng rất muốn xem biểu hiện của các tuyển thủ, nhưng giờ phút này, hắn càng cần hơn là tu luyện!
Đêm qua, Trần Hạo tuy đã thành công tấn thăng đến tứ phẩm võ sư, nhưng Hác Liên Vũ Tử mang đến áp lực thật lớn, vẫn không có bất cứ gì giảm bớt. Bằng vào tu vi tứ phẩm võ sư, Trần Hạo vẫn là không có bất cứ nắm chắc gì...
Cho nên, ở trước khi gặp phải Hác Liên Vũ Tử, hắn phải nhanh nhất tăng lên chính mình, chỉ có cảnh giới tăng lên, mới có thể thật sự tăng cường sức chiến đấu của hắn!
“Bát phẩm võ sư... Tiêu gia Tiêu Cát Hàn thế mà đã tấn thăng đến bát phẩm võ sư, thật sự là che giấu sâu...”
“Tiêu gia lần này cuối cùng quật khởi rồi! Thực lực Tiêu Cát Hàn vừa mới bày ra, chỉ sợ sẽ không thấp hơn Hác Liên Vũ Tử cùng Hác Liên Dịch Thanh, rất có thể đã sớm tấn thăng đến bát phẩm võ sư...”
“Ừm, thật là lợi hại, thiên phú này chỉ sợ cũng không kém hơn Tiêu Tường Hạo kia...”
Tiểu tổ ngũ cường thi đấu vòng tròn, ngày đầu tiên, Tiêu Cát Hàn liền trở thành đối tượng toàn bộ hội trường nghị luận.
Một gã võ sư lục phẩm đỉnh phong của Hác Liên gia, thế mà trực tiếp bị một chưởng lăng không nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ của Tiêu Cát Hàn đánh khỏi lôi đài, trực tiếp bị thương nặng hôn mê!
Đó là võ sư lục phẩm đỉnh phong, hơn nữa là đệ tử Hác Liên gia lấy phòng thủ trứ danh, có thể khẳng định là, mặc dù là tu vi thất phẩm võ sư đỉnh phong, muốn đơn giản như thế đem tên lục phẩm võ sư kia đánh bại cũng căn bản không có khả năng, Tiêu Cát Hàn lại đã làm được.
Một chưởng nhẹ nhàng bâng quơ đó, thật sự bày ra tu vi kinh người của bát phẩm võ sư, hơn nữa tuyệt không phải người vừa mới bước vào bát phẩm võ sư có thể làm được!
Sớm đã rời khỏi, Trần Hạo ở nơi ở của Tiêu gia, bảo Tiêu Mai thi triển ra toàn bộ lực lượng của nàng, lực lượng cửu phẩm võ sư, cùng hắn đại chiến một ngày. Dựa theo Tiêu Mai nhắm chừng, nàng tuy là cửu phẩm võ sư, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Hác Liên Vũ Tử. Cho nên, Trần Hạo muốn chiến thắng Hác Liên Vũ Tử, phải chiến thắng nàng trạng thái đỉnh phong.
Suốt một ngày thời gian...
Nhưng đáng tiếc là, Trần Hạo tuy dùng hết toàn lực, cuối cùng kết cục như trước là thất bại...
Lại từ trong miệng đám người Tiêu Cát Sơn, Tiểu Linh Nhi biết được Tiêu Cát Hàn đã bước vào bát phẩm võ sư, hơn nữa có thể không thua gì Hác Liên Vũ Tử, áp lực của Trần Hạo càng lớn hơn, đêm đó, liền lại nuốt ăn ba viên đan dược cấp năm. Nhưng đáng tiếc là, cũng chỉ là thông qua rèn luyện tăng lên một chút nguyên lực mà thôi, vách ngăn tứ phẩm võ sư đến ngũ phẩm võ sư, mặc dù là hắn thiên tài nữa, ngắn ngủn một ngày thời gian, cũng không cách nào lĩnh ngộ...
Thiên tài chung quy là thể kết hợp của 99% mồ hôi cùng 1% thiên phú. Tuy Trần Hạo thiên phú cường đại rất nhiều, nhưng cũng không phải có thể một lần là xong...
Thời gian, hắn chung quy vẫn còn cần thời gian...
Gió sớm miên man, mặt trời mọc lên ở phương đông, nhật nguyệt luân phiên.
Cái quy luật này mãi mãi không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không bởi vì ý nguyện của mọi người mà phát sinh chút thay đổi.
Một ngày thời gian chung quy là quá ngắn.
Trần Hạo rốt cuộc lần nữa bước lên lôi đài, rút thăm!
Hy vọng duy nhất của hắn là, tạm thời không nên gặp phải Hác Liên Vũ Tử, bởi vì... Hắn còn chưa chuẩn bị tốt. Trời sinh ngông nghênh, hắn quyết không cho phép mình thất bại, cho hắn chút thời gian nữa, hắn tin tưởng hắn nhất định có thể thắng được!
Nhưng, vận khí tốt của Trần Hạo tựa như dừng lại ở đây...
Hác Liên Vũ Tử!
Thời điểm thấy Hác Liên Vũ Tử rút ra thăm cùng mình là cùng một chữ số, Trần Hạo hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt màu đen lóng lánh ra rực rỡ tinh quang, cùng tương tự ánh mắt Hác Liên Vũ Tử nhìn về phía hắn, đan vào cùng một chỗ!
“Tê tê tê...”
Làm cho Trần Hạo cùng Hác Liên Vũ Tử đều không ngờ đến là, nháy mắt ánh mắt hai người lần đầu tiên gặp gỡ, thế mà làm cho hai người cùng lúc chấn động trong lòng, phảng phất có từng dòng điện từ trong cơ thể hai người cùng lúc sinh ra, một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị, bỗng dưng xuất hiện ở trong lòng hai người.
Trần Hạo khẽ nhíu mày, Hác Liên Vũ Tử khẽ nhướng mày ngài!
“Đây là chuyện gì?”
Hác Liên Vũ Tử cùng Trần Hạo đồng thời tránh ánh mắt đối phương, trong lòng đều tự trầm ngâm.
“Tựa như... Là năng lượng trong cơ thể hắn...”
“Hừ! Chỉ là tam phẩm võ sư mà thôi, ta nào e ngại chi?” Hác Liên Vũ Tử giãn mày ngài ra.
“Bát phẩm võ sư... Trần Hạo ta chẳng lẽ đã phải nhận thua? Cùng lắm thì...” Trong ánh mắt Trần Hạo hiện lên một tia lạnh lẽo, nhẹ nhàng cắn cắn môi, âm thầm hạ quyết tâm. Đã rút được, vậy thì chỉ có thể chiến, không có đường lui, chỉ có thể đi tới: “Nhất định sẽ dẫn tới... Nhưng, chung quy so với nam nhân tốt hơn...”
Ánh mắt Trần Hạo nhìn quét một cái rất nhiều người xem ánh mắt si mê nhìn chằm chằm Hác Liên Vũ Tử, lông mày nhíu lại cũng giãn ra, khẽ nhún vai, lẩm bẩm: “Có thể thắng là được, ta cố kỵ nhiều như vậy làm chi? Cái này không phải Trần Hạo ta... Ta là Lý Nguyên! Cuồng nhân Lý Nguyên! Khi nào thì để ý người khác nói cái gì?”
“Sư đệ, Hác Liên gia cùng chúng ta là tử địch, đã không cách nào chiến thắng, nhớ rõ, đến lúc đó, tuyệt đối không nên cứng đối cứng... Cô ta cũng không phải là sư tỷ, sẽ xuống tay lưu tình! Chỉ cần có cơ hội mà nói, ả tất nhiên sẽ làm đệ bị thương nặng, thậm chí phế bỏ đệ cũng có khả năng, cho nên, lúc không được, lập tức nhận thua...”
“Vâng” Trần Hạo lên tiếng, cũng không nhều lời, ánh mắt nhìn về phía chủ lôi đài vạn người chú ý.
“Trận đầu, tiểu tổ số một, Tư Mã gia Tư Mã Kiếm Vân đấu Lý gia Lý Hiểu Kiện! Mời tuyển thủ lên đài!”
Lúc thanh âm vang vọng toàn bộ hội trường của trọng tài truyền vào trong tai mọi người, “Rầm rầm” hai bóng người nhất thời từ trên chỗ ngồi của tuyển thủ lăng không mà lên, trong phút chốc đã nhảy tới trên chủ lôi đài!
“Lý gia... Nhị Cẩu Tử không phải ở Lý gia sao?” Trần Hạo sau khi nghe được trọng tài báo ra tên của tuyển thủ, hơi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Hẳn là chính là Lý gia này nhỉ...”
Nhị Cẩu Tử là người bạn tốt nhất của Trần Hạo, hắn có thể đi vào Tiêu gia, có thể nói công rất lớn là vì Nhị Cẩu Tử giúp đỡ. Không có Nhị Cẩu Tử, hắn căn bản là không biết tham gia Tiêu gia khảo thí, không có nhà Nhị Cẩu Tử giúp, hắn cùng người nhà chỉ sợ vẫn là phải lang bạc kỳ hồ...
Bạn bè hoạn nạn, mới là bạn bè thật sự có thể cùng sinh cùng tử.
Cho nên, mặc dù giờ phút này Trần Hạo đã không phải Trần Hạo của quá khứ, nhưng phần tình nghĩa huynh đệ này lại không có chút thay đổi, Nhị Cẩu Tử cũng đã bước lên con đường tu luyện, vậy Trần Hạo hắn liền không có khả năng mặc kệ.
“Rầm rầm...”
Nguyên lực dao động cuồng bạo ngắt suy tư của Trần Hạo, Tư Mã Kiếm Vân vẻ mặt dữ tợn tuy chỉ mười bảy tuổi, nhưng khuôn mặt hung thần ác sát cùng lão cha hắn giống nhau lại thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi. Chẳng qua, người này tu vi lại so với diện mạo hắn dễ coi hơn nhiều, làm thiên tài số một của Tư Mã gia, cũng không phải tướng mạo hung là được.
Làm một trong những tuyển thủ trúng cử top mười, Tư Mã Kiếm Vân ngay cả kiếm cũng chưa ra, chỉ bằng vào nguyên lực cuồng bạo hùng hồn, ở trong quyết đấu ba bốn phút, thoải mái làm cho đối thủ nhận thua!
Tiếp theo hai người tiểu tổ thứ hai lên sân, hai người này thật ra thực lực tương đương, cuối cùng một người bị thương nặng, một người bị thương nhẹ kết thúc chiến đấu.
Tổ thứ ba, Hác Liên Dịch Thanh ra màn thoải mái đánh bại đối thủ.
Tổ thứ tư, Mặc Vũ Dật ra màn hai phút chiến thắng.
...
Phàm là tiểu tổ tứ đại gia tộc trúng cử top mười, cơ bản đều không có bất cứ gì trì hoãn, hơn nữa cũng đều xếp hạng trong tiểu tổ một tổ ra màn trước. Bởi vì đây là trận đấu thực lực chênh lệch hơi lớn chút, thắng bại trì hoãn không lớn.
Rất nhanh đã đến tổ thứ sáu, làm cho Trần Hạo hơi ngoài ý muốn là, chỉ có một ngày thời gian, Tiêu Cát Hàn thế mà thắng được không ít người tâng bốc. Không thể không nói, giống Tiêu Cát Hàn như vậy bề ngoài anh tuấn mà thiên phú siêu cao, hơn nữa bổn gia còn là Vân Châu thủ phủ thân phận đặc thù, vô hình trung chụp lên cho hắn một vầng ánh sáng mê người, nhận được tâng bốc cũng là chuyện đương nhiên...
Khi Tiêu Cát Hàn lần nữa nhẹ nhàng bâng quơ một chiêu, đem đối thủ đánh bại, dẫn phát lần đầu tiên bắt đầu thi đấu tới nay!
Âm thanh hoan hô ủng hộ vang vọng toàn bộ hội trường!
Chỉ là, vô luận là Hác Liên Dịch Thanh hay là Hác Liên Vũ Tử, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cát Hàn đều mang theo một tia khinh thường. Nhất là Hác Liên Dịch Thanh, càng là giống đang nhìn một cái gì đó. Không hề nghi ngờ, nếu hắn là Tiêu Cát Hàn mà nói, tất nhiên căn bản sẽ không bại lộ mình đã tấn thăng đến bát phẩm võ sư, lại càng không cần nói kiêu ngạo cuồng ngạo như thế...
Thu mình che giấu bản thân, ở thời khắc mấu chốt nhất bùng nổ, mới là chỗ mấu chốt để chiến thắng.
Chẳng qua, Trần Hạo lại tỏ vẻ rất lý giải...
Nhất là nhìn thấy Tiêu Cát Hàn sau khi thắng lợi, tràn ngập cuồng ngạo cùng khinh bỉ nhìn về phía mình, càng thêm lý giải. Người này ở dưới Trần Hạo nhiều lần đả kích, có thể ẩn nhẫn đến lúc này nổi bão, đã là đáng quý rồi...
“Trận thứ bảy, tiểu tổ thứ bảy Hác Liên gia Hác Liên Vũ Tử đấu Tiêu gia Tiêu Tường Hạo! Mời lên đài!”
Lúc trọng tài hô lên tên của Hác Liên Vũ Tử cùng Trần Hạo, vốn là người xem đang hoan hô cho Tiêu Cát Hàn, trong phút chốc càng điên cuồng, càng kích tình bạo phát!
Hác Liên Vũ Tử, cái tên đệ nhất thiên tài mỹ nữ này của Vân Châu thành, vang vọng toàn bộ hội trường!
Mặc dù là trở thành danh nhân lại đạt được rất nhiều người tán thành, Trần Hạo cũng hoàn toàn bao phủ ở dưới sức quyến rũ thật lớn của Hác Liên Vũ Tử...
Nhìn từng đôi mắt gần như mê kia, Trần Hạo ở một khắc này, thế mà gợi lên một vầng mỉm cười tà mị, hắn rất muốn biết, đợi lát nữa nhìn thấy phương thức chiến đấu của mình cùng Hác Liên Vũ Tử, không biết mình có thể hay không bị nước miếng của quân đoàn hâm mộ khổng lồ như thế bao phủ...
“Oành!”
Hai chân Trần Hạo đạp mạnh mặt đất, thân hình nhất thời giống như đạn pháo, phóng lên cao, cùng lúc đó, một cỗ chiến ý mênh mông từ trên người hắn lan tràn ra...
Cùng Trần Hạo hoàn toàn trái ngược là, thân hình tuyệt đẹp của Hác Liên Vũ Tử nhẹ nhàng như là tiên tử múa, lấy tư thế tao nhã động lòng người đáp xuống trên lôi đài!
Bốn ánh mắt giao nhau, từng đạo điện quang tê tê mọi người nhìn không thấy cũng cảm giác không ra kích thích thể xác và tinh thần hai người. Hai người đều từ trong đôi mắt đối phương nhìn ra được loại cảm giác này. Nhưng sẽ không ai nói ra...
“Bắt đầu!”
Theo trọng tài hô to, vốn tưởng rằng Hác Liên Vũ Tử cùng Trần Hạo sẽ giống như những người khác, lập tức động thủ. Nhưng làm cho mọi người kỳ quái là, hai người thế mà đều là ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mắt đối phương, biểu cảm một người so với một người bình tĩnh hơn!
Tuy chiến ý trên người hai người đều đang nhanh chóng dâng lên, nhưng một màn này quả thật là ra ngoài mọi người đoán trước!
Trần Hạo như thế trái lại không kỳ quái, dù sao dung nhan tuyệt đẹp của Hác Liên Vũ Tử, làm cho bất cứ nam đệ tử nào ngẩn người cũng là bình thường. Nhưng Hác Liên Vũ Tử vì sao cũng không ra tay?
Chẳng lẽ là mỹ nữ ngộ thiên tài, tâm hồn thiếu nữ chấn động?
Cũng không thể. Hác Liên Vũ Tử đã là vị hôn thê của Hác Liên Dịch Thanh, hơn nữa Trần Hạo tuy siêu cấp thiên tài, cũng tuấn mỹ dị thường, nhưng chỉ là một thằng nhãi không đến mười ba tuổi mà thôi, còn chưa đến nỗi làm cho Hác Liên Vũ Tử động lòng...
Vậy lại là vì sao?
Chính là Hác Liên Dịch Thanh nhìn một màn này, cũng khẽ nhíu mày.
“Ngươi vẫn là nhận thua đi...”
Nhưng vào lúc này, Hác Liên Vũ Tử từ khi bắt đầu thi đấu tới nay, lần đầu tiên khẽ mở môi đỏ, thanh âm thản nhiên kỳ ảo, nghe vào trong tai người ta, như là suối trong róc rách, cực kỳ động lòng người, tinh tế thưởng thức, tựa như gió nhẹ mưa phùn, hoặc như là nước suối trong suốt gột rửa trong lòng.
Chỉ cần là thanh âm này của Hác Liên Vũ Tử, đã làm cho vô số đệ tử trẻ tuổi si mê, trong lòng kìm lòng không được nghĩ, nếu hắn là Trần Hạo mà nói, tất nhiên sẽ trực tiếp nhận thua...
Tuyệt sắc giai nhân như thế mở miệng, sao không biết xấu hổ từ chối? Sao có thể từ chối? Sao có thể từ chối?
Nhất là, Trần Hạo căn bản không phải là đối thủ của nàng, một gã tam phẩm võ sư lấy cái gì đấu? Có thể vượt cấp chiến thắng lục phẩm võ sư, tuy cực kỳ biến thái, nhưng chênh lệch giữa lục phẩm cùng bát phẩm võ sư cũng không phải là một chút...
Nhận thua lại như thế nào?
Dứt khoát lưu loát, hơn nữa lại không có người lên án!
Đương nhiên, tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng Trần Hạo hẳn là sẽ nhận thua.
Nhưng mà...
Khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ lại đủ dương cương của Trần Hạo, ở dưới thanh âm tuyệt vời như thế, vẻ mặt lại không có chút biến hóa!
“Ta chưa chắc thua, vì sao nhận thua?”
Trần Hạo bình tĩnh nói, thanh âm nhàn nhạt tương tự, nhưng cùng Hác Liên Vũ Tử khác nhau là, thanh âm của Trần Hạo lại tràn ngập một cỗ kiên định lạnh lẽo. Giống như đang nói cho mọi người, tuyệt sắc mỹ nữ trước mặt đủ để cho bất cứ thiếu nên nào hâm mộ, trong mắt hắn chỉ là một đối thủ, đối thủ cùng nữ tử bình thường thậm chí đàn ông cũng không có bất cứ gì khác nhau!
Không hơn!
Hác Liên Vũ Tử khẽ nhướng mày ngài, vẫn như cũ nhìn thẳng Trần Hạo, nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội, người đã không cần, vậy ta liền không khách khí nữa...”