Chương : 38
Dịch giả: HoaHoa
Biên: Linh Đế
Oanh..."
Âm thanh của Tiêu Đỉnh còn chưa kịp dứt thì một cỗ năng lượng bàng bạc, huyền ảo kèm theo khí tức băng hàn từ Nguyên Linh Động tràn ra. Một bóng người đang được bao bọc bên trong cổ khí tức đó trực tiếp bắn ra theo. Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người trên Diễn Võ Trường đều bị hấp dẫn lại!
Năm ngày rưỡi, thành tích như vậy thậm chí còn hơn cả Tiêu Đỉnh ngày trước. Thế nhưng lúc này đi ra cũng chỉ có thể xếp thứ ba mà thôi, dù vậy cũng đủ để trở thành đối tượng hâm mộ ước ao của mọi người...
Không hề nghi ngờ, có thể kiên trì lâu như vậy đủ để chứng minh tiềm lực cũng tâm tính của người này đã vượi qua thiên tài nhất lưu!
"Quả nhiên là Tiêu Cát Phi..."
Không ngoài dự đoán của đa số người, bị đẩy ra lần này đúng là Tiêu Cát Phi.
Sau khi thấy rõ người ra tới là Tiêu Cát Phi thì cặp lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Cát Sơn mới thoáng buông lỏng. Chỉ là ngay sau đó hắn chợt trợn to hai mắt lên nhìn.
"Hắn làm sao vậy?"
Để cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đó là mặc dù bị bắn ra nhưng Tiêu Cát Phi phảng phất như đã chìm vào trong hôn mê. Thân thể hắn ở trên không trung vẫn bảo trì tư thế đi đường không đổi, cứ như vậy mà rơi thẳng xuống dưới...
Tiêu Đỉnh bỗng nhiên hướng vê thân ảnh của Tiêu Cát Phi phất tay một cái, trong hư không nhất thời hiện lên một bàn tay to lớn bàng bạc bằng nguyên lực màu rám nắng, trực tiếp bắt lấy Tiêu Cát Phi đưa đến bên người hắn.
"Chuyện này..." Thời điểm vừa chạm vào người Tiêu Cát Phi, sắc mặt Tiêu Đỉnh trở nên cực kỳ khiếp sợ. Bất kể như thế nào thì hắn đều không nghĩ tới, thân hình Tiêu Cát Phi vậy mà tựa như một khối huyền băng, bên trong tràn ngập một cổ băng hàn chi khí vô cùng kinh người. Tình hình này nói rõ đã vượt xa sức chịu đựng của Tiêu Cát Phi, vậy hắn làm sao ra được khỏi trung tâm của Nguyên Linh Động?
"Đại bá... Tiểu Phi làm sao vậy?"
Tiêu Cát Sơn rất nhanh chạy đến bên cạnh của Tiêu Đỉnh, hỏi với vẻ mặt lo lắng.
"Không cần lo lắng!"
Tiêu Đỉnh lên tiếng an ủi, đồng thời đưa tay đặt ở trên đan điền của Tiêu Cát Phi, một cổ nguyên lực hùng hồn từ tay hắn truyền trực tiếp rót vào trong.
Ước chừng mười phút đồng hồ trôi qua, dưới sự trợ giúp của Tiêu Đỉnh, thân thể lạnh cứng của Tiêu Cát Phi tựa hồ chậm rãi mềm lại, hắn gian nan mở ra cặp mắt của mình.
"Cảm... Cảm tạ gia chủ!" Từ trong mắt Tiêu Cát Phi hiện lên một tia cảm kích, khó khăn mở miệng.
"Tiểu tử ngươi điên rồi hay sao? Ngươi có biết như vậy chính là tìm chết hay không? May mà cuối cùng ngươi cũng đi ra được, bằng không thì toi mạng rồi..." Tiêu Đỉnh mặc dù là đang răng dạy, nhưng hàm ý quan tâm trong đó ai cũng nghe ra được.
"Gia chủ... Ta..." Trên mặt Tiêu Cát Phi thoáng hiện lên nét sợ sệt.
"Tốt rồi, sau này chú ý một chút là được... Ngươi có rõ ràng tình huống của hai người kia hay không?" Tiêu Đỉnh dò hỏi.
"Không... Không thấy được. Bất quá... Ta..." Tiêu Cát Phi tựa hồ hơi do dự, nhưng sau đó vẫn cắn răng nói: "Mạng của ta.. Đúng là do Tường Hạo cứu..."
"Cái gì?"
Lời của Tiêu Cát Phi làm cho những người có mặt vô cùng chấn động, nhất là Tiêu Đỉnh, hắn trợn trừng cả hai mắt lên.
"Khi ta cảm giác được không thể nào kiên trì được nữa, muốn đứng dậy đi ra ngoài... Chỉ là thân thể không cách nào điều khiển theo ý muốn... Mới bước được nữa bước thì đã té nhào trên mặt đất... Khi đó, ta vốn nghĩ mình không thể nào thoát khỏi Nguyên Linh Động được rồi. Cũng vào khoản khắc đó ta thoáng nghe thấy tiếng Tường Hạo đang gọi mình, tiếp đó liền chìm vào trong hôn mê.... Ta nghĩ, chắc hẳn là Tường Hạo đã mang ta ra khỏi khu vực trung tâm của Nguyên Linh Động..." Trong mắt Tiêu Cát Phi mang theo niềm cảm kích nồng đậm giải thích.
"Chuyện này..." Tiêu Đỉnh có chút cứng họng, những người còn lại cũng không biết phải nói gì.
Mà sắc mặt Lục Trưởng lão Tiêu Bác thì trở nên dị thường khó coi...
Mọi người cẳn bản không cách nào tưởng tượng được Trần Hạo như thế nào làm được nhưng việc này.
Phải biết rằng, hiện tại đã trôi qua năm ngày rưỡi... băng hàn chi khí ở khu vực trung tâm không biết đã nồng đậm hơn bao nhiêu lần rồi?
Đừng nói là mang người khác trục xuất khỏi khu vực trung tâm, cho dù là tự chính bản thân cũng phải gian nan vô cùng, càng không nói phải phân ra rất nhiều tinh lực khi cứu người. Thế nhưng Trần Hạo đã làm được...
"Tiểu Phi, Tường Hạo có tiếp tục thăng cấp hay không?"
Mắt thấy Tiêu Cát Phi đã thoát khỏi nguy hiểm, tâm tò mò của Tiêu Cát Sơn lại nổi lên.
Nghe được câu hỏi của Tiêu Cát Sơn, ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn vào trên thân hình của Tiêu Cát Phi. Nhất là Lục Trưởng lão Tiêu Bác, trái tim hắn cơ hồ như ngừng đập. Không thể không nói, thần kinh của lão gia hoả này vô cùng bền bỉ, bằng không đã sớm bị Trần Hạo liên tục đã kích phát hỏng rồi...
Lúc trước hai gã đệ tử chữ "Cát" đi ra, mọi người đã biết được tin tức Trần Hạo chỉ dùng hai ngày thời gian trong Nguyên Linh Động để tấn chức thành Võ Sư Nhị phẩm!
Hiện tại lại biết được Tiêu Cát Phi sở dĩ có thể đi ra là do được Trần Hạo cứu!
Nếu như...
"Hẳn là không có... Nhưng hơn nữa ngày trước, từ phương hướng của Tiêu Cát Hàn truyền đến ba động nguyên lực kịch liệt, chắc là hắn đã đột phá đến Võ Sư Lục phẩm..." Trên mặt Tiêu Cát Phi nhất thời hiện lên một tia hận ý cùng bất an nói ra.
...
Trong nháy mắt đã mười ngày trôi qua.
"Mười ngày... Thiên phú của hai tên tiểu tử này đích thật là không ai bằng được... Haizzz..." Vẻ mặt Tiêu Đỉnh trở nên cực kỳ rối rắm. Nhân vật thiên tài như vậy vài chục năm qua Tiêu gia không hề gặp được. Thật vất vả mới gặp được hai cái một lần, nhưng lại là cừu nhân không chết không thôi. Ngay cả nhất gia chi chủ như hắn tự mình ra mặt điều giải cũng không thể vẹn toàn được. Thật sự khiến hắn vô cùng xoắn xuýt...
...
Liên tục mười ngày vẫn không thấy bóng dáng của Trần Hạo cùng Tiêu Cát Hàn đi ra, đừng nói là đám người Tiêu Đỉnh, ngay cả Tiêu lão đến ngày thứ sáu cũng đã có chút đứng ngồi không yên.
"Lão tổ tông... Hai tên tiểu tử này sẽ không xảy ra vấn đề gì đó chứ?"
Vẻ kích động nguyên bản trên khuôn mặt Tiêu Đỉnh đã không còn, thay vào đó là lo âu nồng đậm. Mươi ngày ah... Những suốt mười ngày, thế này đã vượt xa khỏi tưởng tượng của mọi người. Lúc nhập động, Tiêu Đỉnh còn đặt biệt bảo Đại Trưởng lão Tiêu Uyên phá lệ phát Tích Cốc Đan cho mọi người nhiều một chút. Vốn hắn cho rằng với thiên phú, ngộ tính và tâm tính của Trần Hạo cùng Tiêu Cát Hàn thì mười viên là đã đủ rồi...
Nhưng giờ đây tình thế khiến cho Tiêu Đỉnh không thể không lo lắng. Tích Cốc Đan đã muốn hao hết mà bóng dáng của bọn họ vẫn chẳng thấy đâu...
"Chờ một chút nữa đi..." Tiêu lão nhíu chặt mày, ngay cả hắn cũng không có biện pháp nào. Người đã từng tiến vào Nguyên Linh Động thì không có cách nào tiến vào lại lần thứ hai. Cho dù là Tiêu lão cũng không ngoại lệ, hơn nữa cấm chế của Nguyên Linh Động vô cùng mạnh mẽ, mặc dù là lão cũng vô pháp đối kháng.
...
"Tường Linh, mau về nghỉ ngơi đi, đã vài ngày rồi ngươi chưa trở về ký túc xá đó..."
Tại một góc của Diễn Võ Trường, có mấy tiểu nữ hài đi đến sau lưng của Tiểu Linh Nhi, một người trong đó mở miệng khuyên nhủ.
Mặc dù đã trải qua mười ngày nhưng số lượng đệ tử Tiêu gia trên Diễn Võ Trường vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt. Phần lớn mọi người tranh thủ nghĩ ngơi một chút vào buổi tối. Ban ngày thì trừ thời điểm ăn cơm trưa ra, thời gian còn lại đều xếp bằng ngồi trên Diễn Võ Trường, một mặt tu luyện, một mặc chờ đợi kết quả cuối cùng.
Về phần Tiểu Linh Nhi thì khi mới bắt đầu còn cùng chúng tỷ muội đi về với nhau. Nhưng từ sau khi Tiêu Cát Phi bị đẩy ra ngoài trở đi, nàng ngoại trừ thời gian ăn cơm và rửa mặt một ít sự tình không thể tránh khỏi ra, còn lại đều không rời khỏi Diễn Võ Trường nửa bước.
Nàng cần phải biết được tin tức về Trần Hạo trước tiên nhất!
"Không sao đâu, các ngươi xem tinh thần của ta không phải vẫn vô cùng phấn chấn đó sao? Cũng sắp có kết quả rồi! Nếu ta đã kiên trì được đến hiện tại, thì cũng nên kiên trì đến giây phút cuối cùng!"
"Tường Linh ah! Ngươi nhanh thành thật khai báo! Không phải là ngươi thích Tường Hạo rồi đó chứ?"
"Ngươi nói mò gì đó..." Khuôn mặt Tiểu Linh Nhi nhất thời trở nên đỏ bừng, vội phản bác: "Chúng ta là bằng hữu tốt của nhau! Hắn rất có thể.. Ta chỉ nói là có thể... Khi hắn vừa ra tới có thể nghe được tiếng hoan hô của chúng ta trước tiên nhất..."
Tiểu Linh Nhi vừa nói xong, bên trong đôi mắt to tròn xinh đẹp thoáng hiện nét ảm đạm...
Chúng nữ vừa nghe được lời của Tiểu Linh Nhi... vẻ mặt cũng đều hơi thay đổi, không ai tiếp tục nói đùa nữa. Đúng vậy ah! Tin tức Tiêu Cát Hàn đột phá đến Võ Sư Lục phẩm đã truyền khắp rồi, Tường Hạo lại cùng hắn quyết chiến sinh tử... vậy kết quả sẽ như thế nào đây? Chúng nữ tuy rằng không muốn chứng kiến cảnh tượng đó, cũng hi vọng sẽ có kỳ tích phát sinh, nhưng sự thật thì lại vô cùng không có khả năng...
"Ta sẽ giúp ngươi, Tường Linh!"
"Ừm! Ta cũng sẽ hoan hô cùng ngươi! Để cho Tường Hạo biết được, mặt kệ là như thế nào đi chăng nữa thì chúng ta đều ủng hộ hắn!
Sau một lát, chúng nữ đều ngồi xếp bằng xuống bên người Tiểu Linh Nhi. Tuy rằng các nàng tiếp xúc cùng Tiêu Tường Hạo không nhiều lắm, nhưng bởi vì Tiểu Linh Nhi, các nàng đều hiểu được thiếu niên áo vải gai thô kia đã phải thừa nhận chèn ép như thế nào, những chèn ép đến từ Tiêu Cát Hàn...
...
Biên: Linh Đế
Oanh..."
Âm thanh của Tiêu Đỉnh còn chưa kịp dứt thì một cỗ năng lượng bàng bạc, huyền ảo kèm theo khí tức băng hàn từ Nguyên Linh Động tràn ra. Một bóng người đang được bao bọc bên trong cổ khí tức đó trực tiếp bắn ra theo. Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người trên Diễn Võ Trường đều bị hấp dẫn lại!
Năm ngày rưỡi, thành tích như vậy thậm chí còn hơn cả Tiêu Đỉnh ngày trước. Thế nhưng lúc này đi ra cũng chỉ có thể xếp thứ ba mà thôi, dù vậy cũng đủ để trở thành đối tượng hâm mộ ước ao của mọi người...
Không hề nghi ngờ, có thể kiên trì lâu như vậy đủ để chứng minh tiềm lực cũng tâm tính của người này đã vượi qua thiên tài nhất lưu!
"Quả nhiên là Tiêu Cát Phi..."
Không ngoài dự đoán của đa số người, bị đẩy ra lần này đúng là Tiêu Cát Phi.
Sau khi thấy rõ người ra tới là Tiêu Cát Phi thì cặp lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Cát Sơn mới thoáng buông lỏng. Chỉ là ngay sau đó hắn chợt trợn to hai mắt lên nhìn.
"Hắn làm sao vậy?"
Để cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đó là mặc dù bị bắn ra nhưng Tiêu Cát Phi phảng phất như đã chìm vào trong hôn mê. Thân thể hắn ở trên không trung vẫn bảo trì tư thế đi đường không đổi, cứ như vậy mà rơi thẳng xuống dưới...
Tiêu Đỉnh bỗng nhiên hướng vê thân ảnh của Tiêu Cát Phi phất tay một cái, trong hư không nhất thời hiện lên một bàn tay to lớn bàng bạc bằng nguyên lực màu rám nắng, trực tiếp bắt lấy Tiêu Cát Phi đưa đến bên người hắn.
"Chuyện này..." Thời điểm vừa chạm vào người Tiêu Cát Phi, sắc mặt Tiêu Đỉnh trở nên cực kỳ khiếp sợ. Bất kể như thế nào thì hắn đều không nghĩ tới, thân hình Tiêu Cát Phi vậy mà tựa như một khối huyền băng, bên trong tràn ngập một cổ băng hàn chi khí vô cùng kinh người. Tình hình này nói rõ đã vượt xa sức chịu đựng của Tiêu Cát Phi, vậy hắn làm sao ra được khỏi trung tâm của Nguyên Linh Động?
"Đại bá... Tiểu Phi làm sao vậy?"
Tiêu Cát Sơn rất nhanh chạy đến bên cạnh của Tiêu Đỉnh, hỏi với vẻ mặt lo lắng.
"Không cần lo lắng!"
Tiêu Đỉnh lên tiếng an ủi, đồng thời đưa tay đặt ở trên đan điền của Tiêu Cát Phi, một cổ nguyên lực hùng hồn từ tay hắn truyền trực tiếp rót vào trong.
Ước chừng mười phút đồng hồ trôi qua, dưới sự trợ giúp của Tiêu Đỉnh, thân thể lạnh cứng của Tiêu Cát Phi tựa hồ chậm rãi mềm lại, hắn gian nan mở ra cặp mắt của mình.
"Cảm... Cảm tạ gia chủ!" Từ trong mắt Tiêu Cát Phi hiện lên một tia cảm kích, khó khăn mở miệng.
"Tiểu tử ngươi điên rồi hay sao? Ngươi có biết như vậy chính là tìm chết hay không? May mà cuối cùng ngươi cũng đi ra được, bằng không thì toi mạng rồi..." Tiêu Đỉnh mặc dù là đang răng dạy, nhưng hàm ý quan tâm trong đó ai cũng nghe ra được.
"Gia chủ... Ta..." Trên mặt Tiêu Cát Phi thoáng hiện lên nét sợ sệt.
"Tốt rồi, sau này chú ý một chút là được... Ngươi có rõ ràng tình huống của hai người kia hay không?" Tiêu Đỉnh dò hỏi.
"Không... Không thấy được. Bất quá... Ta..." Tiêu Cát Phi tựa hồ hơi do dự, nhưng sau đó vẫn cắn răng nói: "Mạng của ta.. Đúng là do Tường Hạo cứu..."
"Cái gì?"
Lời của Tiêu Cát Phi làm cho những người có mặt vô cùng chấn động, nhất là Tiêu Đỉnh, hắn trợn trừng cả hai mắt lên.
"Khi ta cảm giác được không thể nào kiên trì được nữa, muốn đứng dậy đi ra ngoài... Chỉ là thân thể không cách nào điều khiển theo ý muốn... Mới bước được nữa bước thì đã té nhào trên mặt đất... Khi đó, ta vốn nghĩ mình không thể nào thoát khỏi Nguyên Linh Động được rồi. Cũng vào khoản khắc đó ta thoáng nghe thấy tiếng Tường Hạo đang gọi mình, tiếp đó liền chìm vào trong hôn mê.... Ta nghĩ, chắc hẳn là Tường Hạo đã mang ta ra khỏi khu vực trung tâm của Nguyên Linh Động..." Trong mắt Tiêu Cát Phi mang theo niềm cảm kích nồng đậm giải thích.
"Chuyện này..." Tiêu Đỉnh có chút cứng họng, những người còn lại cũng không biết phải nói gì.
Mà sắc mặt Lục Trưởng lão Tiêu Bác thì trở nên dị thường khó coi...
Mọi người cẳn bản không cách nào tưởng tượng được Trần Hạo như thế nào làm được nhưng việc này.
Phải biết rằng, hiện tại đã trôi qua năm ngày rưỡi... băng hàn chi khí ở khu vực trung tâm không biết đã nồng đậm hơn bao nhiêu lần rồi?
Đừng nói là mang người khác trục xuất khỏi khu vực trung tâm, cho dù là tự chính bản thân cũng phải gian nan vô cùng, càng không nói phải phân ra rất nhiều tinh lực khi cứu người. Thế nhưng Trần Hạo đã làm được...
"Tiểu Phi, Tường Hạo có tiếp tục thăng cấp hay không?"
Mắt thấy Tiêu Cát Phi đã thoát khỏi nguy hiểm, tâm tò mò của Tiêu Cát Sơn lại nổi lên.
Nghe được câu hỏi của Tiêu Cát Sơn, ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn vào trên thân hình của Tiêu Cát Phi. Nhất là Lục Trưởng lão Tiêu Bác, trái tim hắn cơ hồ như ngừng đập. Không thể không nói, thần kinh của lão gia hoả này vô cùng bền bỉ, bằng không đã sớm bị Trần Hạo liên tục đã kích phát hỏng rồi...
Lúc trước hai gã đệ tử chữ "Cát" đi ra, mọi người đã biết được tin tức Trần Hạo chỉ dùng hai ngày thời gian trong Nguyên Linh Động để tấn chức thành Võ Sư Nhị phẩm!
Hiện tại lại biết được Tiêu Cát Phi sở dĩ có thể đi ra là do được Trần Hạo cứu!
Nếu như...
"Hẳn là không có... Nhưng hơn nữa ngày trước, từ phương hướng của Tiêu Cát Hàn truyền đến ba động nguyên lực kịch liệt, chắc là hắn đã đột phá đến Võ Sư Lục phẩm..." Trên mặt Tiêu Cát Phi nhất thời hiện lên một tia hận ý cùng bất an nói ra.
...
Trong nháy mắt đã mười ngày trôi qua.
"Mười ngày... Thiên phú của hai tên tiểu tử này đích thật là không ai bằng được... Haizzz..." Vẻ mặt Tiêu Đỉnh trở nên cực kỳ rối rắm. Nhân vật thiên tài như vậy vài chục năm qua Tiêu gia không hề gặp được. Thật vất vả mới gặp được hai cái một lần, nhưng lại là cừu nhân không chết không thôi. Ngay cả nhất gia chi chủ như hắn tự mình ra mặt điều giải cũng không thể vẹn toàn được. Thật sự khiến hắn vô cùng xoắn xuýt...
...
Liên tục mười ngày vẫn không thấy bóng dáng của Trần Hạo cùng Tiêu Cát Hàn đi ra, đừng nói là đám người Tiêu Đỉnh, ngay cả Tiêu lão đến ngày thứ sáu cũng đã có chút đứng ngồi không yên.
"Lão tổ tông... Hai tên tiểu tử này sẽ không xảy ra vấn đề gì đó chứ?"
Vẻ kích động nguyên bản trên khuôn mặt Tiêu Đỉnh đã không còn, thay vào đó là lo âu nồng đậm. Mươi ngày ah... Những suốt mười ngày, thế này đã vượt xa khỏi tưởng tượng của mọi người. Lúc nhập động, Tiêu Đỉnh còn đặt biệt bảo Đại Trưởng lão Tiêu Uyên phá lệ phát Tích Cốc Đan cho mọi người nhiều một chút. Vốn hắn cho rằng với thiên phú, ngộ tính và tâm tính của Trần Hạo cùng Tiêu Cát Hàn thì mười viên là đã đủ rồi...
Nhưng giờ đây tình thế khiến cho Tiêu Đỉnh không thể không lo lắng. Tích Cốc Đan đã muốn hao hết mà bóng dáng của bọn họ vẫn chẳng thấy đâu...
"Chờ một chút nữa đi..." Tiêu lão nhíu chặt mày, ngay cả hắn cũng không có biện pháp nào. Người đã từng tiến vào Nguyên Linh Động thì không có cách nào tiến vào lại lần thứ hai. Cho dù là Tiêu lão cũng không ngoại lệ, hơn nữa cấm chế của Nguyên Linh Động vô cùng mạnh mẽ, mặc dù là lão cũng vô pháp đối kháng.
...
"Tường Linh, mau về nghỉ ngơi đi, đã vài ngày rồi ngươi chưa trở về ký túc xá đó..."
Tại một góc của Diễn Võ Trường, có mấy tiểu nữ hài đi đến sau lưng của Tiểu Linh Nhi, một người trong đó mở miệng khuyên nhủ.
Mặc dù đã trải qua mười ngày nhưng số lượng đệ tử Tiêu gia trên Diễn Võ Trường vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt. Phần lớn mọi người tranh thủ nghĩ ngơi một chút vào buổi tối. Ban ngày thì trừ thời điểm ăn cơm trưa ra, thời gian còn lại đều xếp bằng ngồi trên Diễn Võ Trường, một mặt tu luyện, một mặc chờ đợi kết quả cuối cùng.
Về phần Tiểu Linh Nhi thì khi mới bắt đầu còn cùng chúng tỷ muội đi về với nhau. Nhưng từ sau khi Tiêu Cát Phi bị đẩy ra ngoài trở đi, nàng ngoại trừ thời gian ăn cơm và rửa mặt một ít sự tình không thể tránh khỏi ra, còn lại đều không rời khỏi Diễn Võ Trường nửa bước.
Nàng cần phải biết được tin tức về Trần Hạo trước tiên nhất!
"Không sao đâu, các ngươi xem tinh thần của ta không phải vẫn vô cùng phấn chấn đó sao? Cũng sắp có kết quả rồi! Nếu ta đã kiên trì được đến hiện tại, thì cũng nên kiên trì đến giây phút cuối cùng!"
"Tường Linh ah! Ngươi nhanh thành thật khai báo! Không phải là ngươi thích Tường Hạo rồi đó chứ?"
"Ngươi nói mò gì đó..." Khuôn mặt Tiểu Linh Nhi nhất thời trở nên đỏ bừng, vội phản bác: "Chúng ta là bằng hữu tốt của nhau! Hắn rất có thể.. Ta chỉ nói là có thể... Khi hắn vừa ra tới có thể nghe được tiếng hoan hô của chúng ta trước tiên nhất..."
Tiểu Linh Nhi vừa nói xong, bên trong đôi mắt to tròn xinh đẹp thoáng hiện nét ảm đạm...
Chúng nữ vừa nghe được lời của Tiểu Linh Nhi... vẻ mặt cũng đều hơi thay đổi, không ai tiếp tục nói đùa nữa. Đúng vậy ah! Tin tức Tiêu Cát Hàn đột phá đến Võ Sư Lục phẩm đã truyền khắp rồi, Tường Hạo lại cùng hắn quyết chiến sinh tử... vậy kết quả sẽ như thế nào đây? Chúng nữ tuy rằng không muốn chứng kiến cảnh tượng đó, cũng hi vọng sẽ có kỳ tích phát sinh, nhưng sự thật thì lại vô cùng không có khả năng...
"Ta sẽ giúp ngươi, Tường Linh!"
"Ừm! Ta cũng sẽ hoan hô cùng ngươi! Để cho Tường Hạo biết được, mặt kệ là như thế nào đi chăng nữa thì chúng ta đều ủng hộ hắn!
Sau một lát, chúng nữ đều ngồi xếp bằng xuống bên người Tiểu Linh Nhi. Tuy rằng các nàng tiếp xúc cùng Tiêu Tường Hạo không nhiều lắm, nhưng bởi vì Tiểu Linh Nhi, các nàng đều hiểu được thiếu niên áo vải gai thô kia đã phải thừa nhận chèn ép như thế nào, những chèn ép đến từ Tiêu Cát Hàn...
...