Chương 28: Kinh trập cạn, bàn chuyện yêu đương
Nhuộm non sông muôn phần máu đỏBỗng trời cao sáng tỏ giữa đêmThần quân hạ xuống bên thềmTự xưng Thiên Trác, làm yên lòng người____________________________________
Chớp mắt đã hết kinh trập.
Bạch Vân làm sâu lười ở Bạch Trung gia viên cũng đã một năm. Có vẻ như thay đổi chỗ ở cũng thay đổi tâm tính, hoặc do gần mực thì đen gần đèn thì rạng nên Bạch Vân gần đây càng ngày càng hòa hợp với thiên nhiên, thả mình yêu cây cỏ.
Sáng dậy uống một ít trà, luyện võ. Trưa lại ngồi đánh cờ giang sơn, nghe đàn, luận đạo. Tối lại ngắm trời ngắm trăng. Thỉnh thoảng ghé qua thôn Khai Song ăn cỗ, lại về.
Võ công chẳng biết tới đâu, nhưng người chắc chắn đã mập lên không ít.
"Hôm nay yên bình thật nhỉ?" Giọng nói của Trịnh Khinh Ái làm đứt mạch hồi tưởng của Bạch Vân. Hôm nay Thiên nữ không có hứng uống trà, thay vào đó, nàng ta cầm trên tay một bình rượu bằng sứ trắng, thỉnh thoảng nhấp môi.
Trịnh Khinh Ái vừa dứt lời, cả Bạch Vân và Thất Tinh ngồi bên cạnh liền nhìn về phía nàng ta.
"Được rồi, thật ra cũng không yên bình lắm đâu." Ánh nắng kéo đến xuyên qua kẽ lá, hắt lên khuôn mặt của Trịnh Khinh Ái một sắc thái khác. Bạch Vân buông cờ, đưa mắt nhìn theo từng đường nét trên khuôn mặt người nọ.
Nàng nâng lên ngón tay, vô thức hướng về trước, chạm vào dấu chu sa giữa trán Trịnh Khinh Ái, khiến vị Trịnh Khinh Ái nọ ngẩn ra vài giây. Nàng ta chống cằm, cười hỏi.
"Bạch Vân định làm gì ta thế này?"
"Không chắc nữa." Bạch Vân ậm ờ đáp. "Chu sa của nàng hôm nay hơi nhạt, do tô ít quá sao?"
Bạch Vân lúc nói ra câu này cũng chẳng suy nghĩ nhiều, má đào nào mà chả yêu thích cái đẹp, lắm người khi tự trang điểm cũng tranh thủ vẽ lên cho mình vài vết chu sa, Trịnh Khinh Ái nếu có thế thì cũng chẳng lạ.
Trịnh Khinh Ái nghe Bạch Vân nói xong thì bật cười, nàng ta nhướng mày, đôi mắt sau mảnh vải trắng chẳng rõ có chứa ý cười hay không.
"Vết chu sa này không phải được vẽ lên đâu."
Bạch Vân ngẩn người, sau đó nhanh như chớp quay về phía Thất Tinh.
"Khăn."
Thất Tinh bị gọi thì giật mình, nhưng cũng theo bản năng lấy khăn tay của mình đưa cho nàng, đến lúc hắn bình tĩnh lại thì đã thấy Bạch Vân đang giữ lấy mặt Trịnh Khinh Ái, sau đó dùng khăn tay lau đi vết chu sa trên trán nàng.
Thất Tinh "..."
Được rồi, thực ra thỉnh thoảng hắn cũng có chút tò mò rằng vết chu sa đó là thật hay giả.
"Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái giữ lấy tay nàng, vùng trán bị xoa lấy thoáng đỏ lên, kì lạ thật, rõ ràng Trịnh Khinh Ái chẳng thích nắng, nhưng lúc nào mặt trời kia cũng cố tình tô vẽ cho nàng ta một vầng hào quang huyền ảo.
Da nàng ta vốn là trắng nõn, lại mang cho người khác cảm giác mềm mại như bông, tay của Bạch Vân chạm đến má nàng, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy, để lại trên làn da xinh đẹp nọ vài vệt đỏ mờ nhạt, cảm giác có chút không thật.
Người ta hay bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà Trịnh Khinh Ái lúc này lại mang đôi mắt che giấu sau lớp vải lụa. Đôi lúc khiến bản thân nàng chìm trong một cảm giác yên tĩnh xen lẫn ưu sầu. Bạch Vân lần đầu gặp nàng, lúc nào cũng mang theo tâm trạng vừa sợ hãi vừa đề phòng, nhưng gần một năm chung đụng, Bạch Vân lại có cảm giác rằng do tính cách của nàng ta vốn im lặng như vậy mà thôi.
Phải trải qua biến cố như thế nào thì một thiếu nữ trẻ tuổi như vậy mới mang lại cảm giác này đây?
Và khi ánh nhìn của Bạch Vân lang thang dọc xuống cánh mũi của nàng, Trịnh Khinh Ái lúc này ngửa đầu lên, từng ngón tay Bạch Vân đan vào làn tóc sau gáy nàng, ngỡ như là đặt mình vào suối trong, từng làn nước chảy qua kẽ tay, chẳng bắt kịp.
Trịnh Khinh Ái giờ đây quá mức đẹp đẽ, như thể nếu nhìn ít đi thì sẽ xem thường nàng, nhưng nhìn nhiều hơn sẽ cảm thấy đang khinh rẻ nàng.
Bạch Vân vô thức rụt tay lại, chạm vào vai của người kia, dường như so với trí nhớ của nàng thì lại mảnh khảnh hơn vài phần. Dưới vầng sáng của mặt trời, vẻ đẹp của Trịnh Khinh Ái lúc này quá mức vô thực.
Đây hẳn không phải ảo giác đâu nhỉ?
Bối rối dời đi ánh nhìn của mình, nhưng rồi Bạch Vân lại bị thu hút bởi đôi môi của nàng ta. Hai cánh môi mỏng, chưa hề tô qua bất kỳ loại son nào, nhưng tựa loài hồng đang khoe sắc, lại như sen đang thẹn thùng chẳng mở cánh chào.
Đẹp quá, Bạch Vân chợt cảm thấy run tay.
Đôi từ như mi thanh mục tú nào có thể nói rõ vẻ đẹp trước mặt nàng lúc này. Tựa như, nếu nói là đẹp như tranh vẽ thì sẽ bảo nàng thiếu nét sinh động, nếu bảo đẹp tựa trăng hoa thì lại khinh nhờn nhan sắc nàng dễ bị mây, lá che mờ.
Rồi gió nổi lên, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, như những cánh hoa bị gió thổi mà lung lay.
"Bạch Vân sẽ làm vải che mắt của ta rơi xuống đấy."
Bạch Vân hoảng hốt lùi ra xa, sau đó bước vội về phía đối diện mà ngồi xuống. Nữ sắc đúng là tai họa. Nàng ngồi im, không dám động đậy, thở cũng không thở nổi.
Thuở nhà Thiên từng có một điển tích về một danh họa nổi tiếng, khi ông ta đang dạo vườn đào ở thành Vãn Xuân, chợt thấy một má đào đẹp như tiên nga lướt qua. Trong thoáng chốc, danh họa đó nổi lòng si mê, nhưng rừng đào tìm duyên khó hơn lặn biển xanh tìm ngọc. Đến hết dịp tầm mai kết duyên, ông cũng chẳng tìm được bóng dáng tiên nga mà mình say đắm.
Hết xuân, vị họa sĩ tài hoa kia ngã bệnh, đến cuối đời ông cũng chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà vẽ ra hình dáng giai nhân, chứ chẳng có duyên tái ngộ một lần.
Bạch Vân luôn cảm thấy câu chuyện này hoang đường, nào có ai có thể trong một khắc đã say, nhưng giờ đây khi đối diện với giai nhân, chính nàng lại bị hoảng đến mức không thở được.
Trịnh Khinh Ái vờ như Bạch Vân chưa từng làm ra những hành động kia, nàng ta chậm rãi hạ một hợp quân xuống khu vực sông, rồi dừng lượt của mình lại.
"Có vẻ như chúng ta có khách..."
Chỉ trong chớp mắt, cánh cửa trước nay vẫn luôn im lìm vang lên tiếng gõ, Thất Tinh nhìn sang Trịnh Khinh Ái, thấy nàng ta gật đầu thì cũng an tâm hơn. Người đứng phía sau cánh cửa là một yêu nhân nhỏ, có lẽ vừa hóa hình không lâu nên đuôi vẫn chưa giấu đi được, trông qua trông lại thì có vẻ khá giống một miêu yêu.
"Có chuyện gì sao?" Thất Tinh cúi đầu nhìn nó, dáng người của hắn vốn rất cao, miêu yêu nọ thì lại bé xíu, chắc là bị hắn dọa sợ, nó vội vàng đặt dưới chân hắn một lá thư rồi chạy biến.
Thất Tinh cầm lá thư trên tay, khó hiểu đóng cửa lại.
"Chủ nhân, có thư."
"Hm..." Trịnh Khinh Ái chống lấy cằm, tay còn lại nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt. "Có lẽ là thư của Bạch Vân đấy."
"Đâu?" Bạch Vân nghe thấy là thư của mình thì bật dậy, vội vàng chạy đến giật lấy lá thư trên tay Thất Tinh. Nàng lật qua lật lại, quả nhiên trên phong thư có con dấu của quen thuộc, nàng mím môi, xé mở phong thư.
Bạch Vân mở thư ra xem, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm. Chữ trên thư là của Huyễn Dạ, nhìn thấy nét chữ quen thuộc của em nhỏ nhà mình làm Bạch Vân vui vẻ không ngừng, mặt cũng vì thế mà tươi tắn lên không ít.
Huyễn Dạ mà Bạch Vân biết trước nay đều là người vô cùng yên tĩnh và súc tích, chính là kiểu, cô không nói, tôi không nói, nhưng cô mà nói rồi vậy tôi cũng không cần nói nữa. Mọi người trong Hắc Sát môn đều thấy nàng ta khó gần, thế nên cũng không muốn kết thân cùng nàng. Nhưng Bạch Vân thì khác, Bạch Vân là loại người mà cho nàng một cái miệng, nàng có thể làm quen với cả thiên hạ. Thế nên việc thân thiết với Huyễn Dạ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng mãi đến lúc quen thuộc rồi, nàng mới ngỡ ngàng nhận ra không phải Huyễn Dạ lạnh lùng, chỉ là em ấy không quen biểu đạt cảm xúc mà thôi.
Bạch Vân thỉnh thoảng không biết phải làm sao với Huyễn Dạ, cứ xa cách với người khác mãi cũng không phải là chuyện tốt. Trên đời này, chẳng ai có thể sống mà không cần dựa vào người khác cả, mà nếu có sống được đến sau này, chẳng lẽ không định lấy chồng sinh con sao?
Huyễn Dạ được nàng hỏi lại chỉ đáp rằng: "Môn chủ nếu muốn em thành hôn với ai, em sẽ thành hôn với người đó."
Người trong Hắc Sát môn đều cho rằng Huyễn Dạ trung thành với môn chủ, chỉ có mỗi Bạch Vân cảm thấy nàng bị Hắc Tử Sang tẩy não mà thôi. Đúng vậy, chẳng ai ở Hắc Sát môn biết rằng mình đang bị hắn lợi dụng cả.
Đúng là ngu ngốc quá đỗi.
Nhưng Bạch Vân sẽ không mắng Huyễn Dạ ngu ngốc, ít nhất là mắng trước mặt.
Trong thư, Huyễn Dạ hỏi nàng: "Yêu một người là thế nào?"
Bạch Vân câm nín.
Bạch Vân lật qua lật lại lá thư, chỉ có duy nhất sáu chữ. Tính thêm cả hai chữ Huyễn Dạ tự kí tên mình nữa thì là tám. Huyễn Dạ em gái ơi, khi viết thư có thể bớt vài phần thẳng tính, thêm vài phần ấm áp không vậy? Bạch Vân khi viết thư cũng không phải chỉ viết là xong, nếu nàng phải viết thư cho người nào đó, nàng sẽ thành thật đem dòng họ tổ tông người đó hỏi thăm qua một lần. Kiểu lâu quá không gặp, cha ngài khoẻ chứ, còn ngài thì thế nào, mẹ của ngài hẳn là cũng ổn đi, trời sắp lạnh, vợ của ngài không bị cảm chứ, con của ngài cũng đừng để ốm, tôi chợt nhớ ra là nội ngài mới mất, tâm trạng của ngài thế nào, cha ngài còn buồn không...
Chính vì lý do này mà Bạch Vân cũng ít khi chính tay viết thư, vì dài dòng quá nên chẳng ai muốn đọc cả.
Nhưng Huyễn Dạ thì khác, em ấy sẽ không bao giờ đem lời quan tâm trong lòng nói ra. Huyễn Dạ chỉ tin vào đôi mắt của chính mình, vì vậy mỗi lần Bạch Vân muốn chứng minh mình không có bị thương khi làm nhiệm vụ đều phải đứng trước mặt Huyễn Dạ lộn mấy vòng.
Bạch Vân nhìn lên trời, chim bồ câu của Huyễn Dạ đều đều do tự tay em ấy huấn luyện kỹ càng, khi đưa thư tuyệt đối sẽ không đưa nhầm người. Có thể là Huyễn Dạ viết hai phong thư, một phong thư hỏi chuyện riêng của em ấy, phong thư còn lại sẽ hỏi thăm Bạch Vân.
Nàng tự an ủi chính mình như vậy, nhưng lừa dối bản thân cũng chẳng phải tốt. Huyễn Dạ nào phải người sẽ rảnh rỗi viết hai phong thư chứ. Lần cuối cùng gặp mặt ở Hắc Sát môn thì Huyễn Dạ đã nhận lệnh vào hoàng cung ám sát một vị phi tần của Hán đế, thế nên càng không có việc em ấy sẽ viết hai lá thư riêng.
"Bạch Vân có vẻ vui nhỉ? Người quan trọng sao?" Trịnh Khinh Ái lắc nhẹ bình rượu bằng sứ trắng, vài giọt rượu trong đó rơi ra bên ngoài, chạm vào mặt bàn, tan biến.
Bạch Vân dở khóc dở cười, nhớ lại bản thân mình và Huyễn Dạ từng thề sống chết có nhau, nay em ấy có người yêu thì chẳng thèm gửi lấy một câu hỏi thăm mình nên liền phát bực.
"Một kẻ phụ tình mà thôi."
"Chà..." Đôi môi của Trịnh Khinh Ái cong lên, nhẹ nhàng nâng lên bình rượu bằng sứ, nghiêng đầu, vờ như uống cạn.
Nhưng bình rượu không có vẻ sẽ cạn, và nàng cũng chẳng có vẻ sẽ say.
"Trịnh Khinh Ái, có cách nào gửi thư vào hoàng cung không?" Bạch Vân buồn bực gấp lại thư, quay sang hỏi Trịnh Khinh Ái, trước đây ở Hắc Sát môn có thể dùng bồ câu của môn phái, nhưng kể từ khi đến đây, Bạch Vân chưa bao giờ thấy vị Thiên nữ của mình gửi thư cho ai, nên cũng chẳng biết nàng ta giao tiếp với thế giới bên ngoài thế nào.
"Hm, ta có thể cho người sắp xếp, Bạch Vân cứ đi viết thư trước đi."
Bạch Vân gật đầu, sau đó trở về phòng mình, bỏ lại một ván cờ giang sơn dang dở.
Trịnh Khinh Ái chạm vào vết chu sa giữa trán mình, ánh sáng hắt đến, khiến cho cảm giác ấm nóng khẽ khàng vương lại trên làn da nhợt nhạt, tạo thành vài vệt đỏ ửng hiếm hoi. Vị Thiên nữ nọ cất giọng, nhẹ nhàng:
"Rốt cuộc ai mới là kẻ phụ tình đây...?"
Bạch Vân vào phòng mình, lục lọi tìm được một bộ văn phòng tứ bảo, trông qua khá cũ kĩ, trên nghiên mực có một chữ "Ái" được khắc vô cùng xấu xí, tựa như chữ của trẻ con, thoáng chút làm Bạch Vân phì cười.
"Có gì buồn cười lắm sao?" Trịnh Khinh Ái bất chợt cất tiếng hỏi, dọa Bạch Vân xém chút đánh rơi nghiên mực xuống đất, may thay nàng vẫn kịp bắt lại nó. Bạch Vân cười trừ, chìa nghiên mực về phía vị Thiên nữ nọ.
"Tôi nhìn thấy cái này, nàng không giống kiểu sẽ làm mấy việc như vậy?"
Trịnh Khinh Ái chạm vào nghiên mực, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy dòng chữ khắc bên trên đó, sau cùng nhẹ nhàng thì thầm, không rõ cảm xúc.
"Là do lúc đó ta ngu dốt mà thôi."
Bạch Vân nghe không hiểu, nhưng dần cũng quen, Trịnh Khinh Ái thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu không đầu không đuôi. Nàng ta chưa bao giờ lên tiếng giải thích, thành ra Bạch Vân cũng chẳng hỏi tới.
Chẳng ai dám vạch trần ai. Cũng chẳng ai nỡ vạch trần ai.
Trịnh Khinh Ái cầm lấy thỏi mực, nhẹ nhàng nhúng một chút nước, sau đó chậm rãi mài lên nghiên mực. Bạch Vân ngẩn ngơ nhìn theo, nàng chưa bao giờ nghĩ là Trịnh Khinh Ái sẽ làm như thế vì mình. Chính bản thân nàng cũng cũng chẳng rõ. Chỉ là Bạch Vân luôn cảm thấy Trịnh Khinh Ái không phù hợp với việc cầm bút, dẫu Trịnh Khinh Ái thường ngày rất thích ngâm thơ, nhưng nó không gợi tả rằng nàng ta là một văn nhân hay thi nhân.
Nói sao nhỉ?
Bạch Vân luôn cảm thấy rằng chất văn của Trịnh Khinh Ái không đến từ việc nàng ta là một văn nhân... Mà từ yêu.
Nhưng yêu là gì?
Trịnh Khinh Ái đang chăm chú mài mực, nàng ta bình thường luôn thích mặc váy trắng, thời tiết ở lục địa Đại Ngư quanh năm giá lạnh, thỉnh thoảng Trịnh Khinh Ái sẽ khoác thêm một chiếc áo lông bên ngoài, mặc dù cũng là kiểu người cao gầy, nhưng chẳng hiểu sao những lúc như thế, nàng ta trông nhỏ bé và đẹp đẽ quá đỗi.
Nhưng bây giờ thì khác, âm thanh ma sát với nhau đều đều vang lên bên tai Bạch Vân, đôi khi, vài giọt mực dường như cố tình nhảy ra khỏi nghiên, muốn bám lấy ngón tay xinh đẹp của người kia, nhưng không thể với tới.
Bạch Vân cẩn thận cầm bút lông lên, nhẹ nhàng chấm vào nghiên, màu mực chậm rãi nhuốm lông bút thành một màu đen sẫm.
Bạch Vân muốn viết thư trả lời cho Huyễn Dạ, nhưng cầm bút lên thì lại chẳng biết viết gì. Bạch Vân không rõ yêu là gì, nên mặc dù xem việc lấy chồng là lý tưởng sống để hướng tới, nhưng chính nàng lại chưa từng trải qua yêu đương.
Ở Hắc Sát môn, tình yêu bị xem như là một điều cấm kị có từ trăm năm trở lại đây. Là một sát thủ thì không cần yêu. Thế nên Bạch Vân chỉ biết đến tình yêu qua những trang sách lén lút tìm được hay những lời kể của các vị tiền bối trong Hắc Sát môn về việc tình yêu nguy hiểm đến độ nào.
Một kẻ mờ mịt như nàng thì có thể giải đáp gì đây?
Bạch Vân chống cằm, hướng mắt về phía Trịnh Khinh Ái vẫn đang mài mực, nàng hỏi.
"Trịnh Khinh Ái, theo nàng thì thế nào là yêu?"
Chớp mắt đã hết kinh trập.
Bạch Vân làm sâu lười ở Bạch Trung gia viên cũng đã một năm. Có vẻ như thay đổi chỗ ở cũng thay đổi tâm tính, hoặc do gần mực thì đen gần đèn thì rạng nên Bạch Vân gần đây càng ngày càng hòa hợp với thiên nhiên, thả mình yêu cây cỏ.
Sáng dậy uống một ít trà, luyện võ. Trưa lại ngồi đánh cờ giang sơn, nghe đàn, luận đạo. Tối lại ngắm trời ngắm trăng. Thỉnh thoảng ghé qua thôn Khai Song ăn cỗ, lại về.
Võ công chẳng biết tới đâu, nhưng người chắc chắn đã mập lên không ít.
"Hôm nay yên bình thật nhỉ?" Giọng nói của Trịnh Khinh Ái làm đứt mạch hồi tưởng của Bạch Vân. Hôm nay Thiên nữ không có hứng uống trà, thay vào đó, nàng ta cầm trên tay một bình rượu bằng sứ trắng, thỉnh thoảng nhấp môi.
Trịnh Khinh Ái vừa dứt lời, cả Bạch Vân và Thất Tinh ngồi bên cạnh liền nhìn về phía nàng ta.
"Được rồi, thật ra cũng không yên bình lắm đâu." Ánh nắng kéo đến xuyên qua kẽ lá, hắt lên khuôn mặt của Trịnh Khinh Ái một sắc thái khác. Bạch Vân buông cờ, đưa mắt nhìn theo từng đường nét trên khuôn mặt người nọ.
Nàng nâng lên ngón tay, vô thức hướng về trước, chạm vào dấu chu sa giữa trán Trịnh Khinh Ái, khiến vị Trịnh Khinh Ái nọ ngẩn ra vài giây. Nàng ta chống cằm, cười hỏi.
"Bạch Vân định làm gì ta thế này?"
"Không chắc nữa." Bạch Vân ậm ờ đáp. "Chu sa của nàng hôm nay hơi nhạt, do tô ít quá sao?"
Bạch Vân lúc nói ra câu này cũng chẳng suy nghĩ nhiều, má đào nào mà chả yêu thích cái đẹp, lắm người khi tự trang điểm cũng tranh thủ vẽ lên cho mình vài vết chu sa, Trịnh Khinh Ái nếu có thế thì cũng chẳng lạ.
Trịnh Khinh Ái nghe Bạch Vân nói xong thì bật cười, nàng ta nhướng mày, đôi mắt sau mảnh vải trắng chẳng rõ có chứa ý cười hay không.
"Vết chu sa này không phải được vẽ lên đâu."
Bạch Vân ngẩn người, sau đó nhanh như chớp quay về phía Thất Tinh.
"Khăn."
Thất Tinh bị gọi thì giật mình, nhưng cũng theo bản năng lấy khăn tay của mình đưa cho nàng, đến lúc hắn bình tĩnh lại thì đã thấy Bạch Vân đang giữ lấy mặt Trịnh Khinh Ái, sau đó dùng khăn tay lau đi vết chu sa trên trán nàng.
Thất Tinh "..."
Được rồi, thực ra thỉnh thoảng hắn cũng có chút tò mò rằng vết chu sa đó là thật hay giả.
"Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái giữ lấy tay nàng, vùng trán bị xoa lấy thoáng đỏ lên, kì lạ thật, rõ ràng Trịnh Khinh Ái chẳng thích nắng, nhưng lúc nào mặt trời kia cũng cố tình tô vẽ cho nàng ta một vầng hào quang huyền ảo.
Da nàng ta vốn là trắng nõn, lại mang cho người khác cảm giác mềm mại như bông, tay của Bạch Vân chạm đến má nàng, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy, để lại trên làn da xinh đẹp nọ vài vệt đỏ mờ nhạt, cảm giác có chút không thật.
Người ta hay bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà Trịnh Khinh Ái lúc này lại mang đôi mắt che giấu sau lớp vải lụa. Đôi lúc khiến bản thân nàng chìm trong một cảm giác yên tĩnh xen lẫn ưu sầu. Bạch Vân lần đầu gặp nàng, lúc nào cũng mang theo tâm trạng vừa sợ hãi vừa đề phòng, nhưng gần một năm chung đụng, Bạch Vân lại có cảm giác rằng do tính cách của nàng ta vốn im lặng như vậy mà thôi.
Phải trải qua biến cố như thế nào thì một thiếu nữ trẻ tuổi như vậy mới mang lại cảm giác này đây?
Và khi ánh nhìn của Bạch Vân lang thang dọc xuống cánh mũi của nàng, Trịnh Khinh Ái lúc này ngửa đầu lên, từng ngón tay Bạch Vân đan vào làn tóc sau gáy nàng, ngỡ như là đặt mình vào suối trong, từng làn nước chảy qua kẽ tay, chẳng bắt kịp.
Trịnh Khinh Ái giờ đây quá mức đẹp đẽ, như thể nếu nhìn ít đi thì sẽ xem thường nàng, nhưng nhìn nhiều hơn sẽ cảm thấy đang khinh rẻ nàng.
Bạch Vân vô thức rụt tay lại, chạm vào vai của người kia, dường như so với trí nhớ của nàng thì lại mảnh khảnh hơn vài phần. Dưới vầng sáng của mặt trời, vẻ đẹp của Trịnh Khinh Ái lúc này quá mức vô thực.
Đây hẳn không phải ảo giác đâu nhỉ?
Bối rối dời đi ánh nhìn của mình, nhưng rồi Bạch Vân lại bị thu hút bởi đôi môi của nàng ta. Hai cánh môi mỏng, chưa hề tô qua bất kỳ loại son nào, nhưng tựa loài hồng đang khoe sắc, lại như sen đang thẹn thùng chẳng mở cánh chào.
Đẹp quá, Bạch Vân chợt cảm thấy run tay.
Đôi từ như mi thanh mục tú nào có thể nói rõ vẻ đẹp trước mặt nàng lúc này. Tựa như, nếu nói là đẹp như tranh vẽ thì sẽ bảo nàng thiếu nét sinh động, nếu bảo đẹp tựa trăng hoa thì lại khinh nhờn nhan sắc nàng dễ bị mây, lá che mờ.
Rồi gió nổi lên, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, như những cánh hoa bị gió thổi mà lung lay.
"Bạch Vân sẽ làm vải che mắt của ta rơi xuống đấy."
Bạch Vân hoảng hốt lùi ra xa, sau đó bước vội về phía đối diện mà ngồi xuống. Nữ sắc đúng là tai họa. Nàng ngồi im, không dám động đậy, thở cũng không thở nổi.
Thuở nhà Thiên từng có một điển tích về một danh họa nổi tiếng, khi ông ta đang dạo vườn đào ở thành Vãn Xuân, chợt thấy một má đào đẹp như tiên nga lướt qua. Trong thoáng chốc, danh họa đó nổi lòng si mê, nhưng rừng đào tìm duyên khó hơn lặn biển xanh tìm ngọc. Đến hết dịp tầm mai kết duyên, ông cũng chẳng tìm được bóng dáng tiên nga mà mình say đắm.
Hết xuân, vị họa sĩ tài hoa kia ngã bệnh, đến cuối đời ông cũng chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà vẽ ra hình dáng giai nhân, chứ chẳng có duyên tái ngộ một lần.
Bạch Vân luôn cảm thấy câu chuyện này hoang đường, nào có ai có thể trong một khắc đã say, nhưng giờ đây khi đối diện với giai nhân, chính nàng lại bị hoảng đến mức không thở được.
Trịnh Khinh Ái vờ như Bạch Vân chưa từng làm ra những hành động kia, nàng ta chậm rãi hạ một hợp quân xuống khu vực sông, rồi dừng lượt của mình lại.
"Có vẻ như chúng ta có khách..."
Chỉ trong chớp mắt, cánh cửa trước nay vẫn luôn im lìm vang lên tiếng gõ, Thất Tinh nhìn sang Trịnh Khinh Ái, thấy nàng ta gật đầu thì cũng an tâm hơn. Người đứng phía sau cánh cửa là một yêu nhân nhỏ, có lẽ vừa hóa hình không lâu nên đuôi vẫn chưa giấu đi được, trông qua trông lại thì có vẻ khá giống một miêu yêu.
"Có chuyện gì sao?" Thất Tinh cúi đầu nhìn nó, dáng người của hắn vốn rất cao, miêu yêu nọ thì lại bé xíu, chắc là bị hắn dọa sợ, nó vội vàng đặt dưới chân hắn một lá thư rồi chạy biến.
Thất Tinh cầm lá thư trên tay, khó hiểu đóng cửa lại.
"Chủ nhân, có thư."
"Hm..." Trịnh Khinh Ái chống lấy cằm, tay còn lại nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt. "Có lẽ là thư của Bạch Vân đấy."
"Đâu?" Bạch Vân nghe thấy là thư của mình thì bật dậy, vội vàng chạy đến giật lấy lá thư trên tay Thất Tinh. Nàng lật qua lật lại, quả nhiên trên phong thư có con dấu của quen thuộc, nàng mím môi, xé mở phong thư.
Bạch Vân mở thư ra xem, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm. Chữ trên thư là của Huyễn Dạ, nhìn thấy nét chữ quen thuộc của em nhỏ nhà mình làm Bạch Vân vui vẻ không ngừng, mặt cũng vì thế mà tươi tắn lên không ít.
Huyễn Dạ mà Bạch Vân biết trước nay đều là người vô cùng yên tĩnh và súc tích, chính là kiểu, cô không nói, tôi không nói, nhưng cô mà nói rồi vậy tôi cũng không cần nói nữa. Mọi người trong Hắc Sát môn đều thấy nàng ta khó gần, thế nên cũng không muốn kết thân cùng nàng. Nhưng Bạch Vân thì khác, Bạch Vân là loại người mà cho nàng một cái miệng, nàng có thể làm quen với cả thiên hạ. Thế nên việc thân thiết với Huyễn Dạ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng mãi đến lúc quen thuộc rồi, nàng mới ngỡ ngàng nhận ra không phải Huyễn Dạ lạnh lùng, chỉ là em ấy không quen biểu đạt cảm xúc mà thôi.
Bạch Vân thỉnh thoảng không biết phải làm sao với Huyễn Dạ, cứ xa cách với người khác mãi cũng không phải là chuyện tốt. Trên đời này, chẳng ai có thể sống mà không cần dựa vào người khác cả, mà nếu có sống được đến sau này, chẳng lẽ không định lấy chồng sinh con sao?
Huyễn Dạ được nàng hỏi lại chỉ đáp rằng: "Môn chủ nếu muốn em thành hôn với ai, em sẽ thành hôn với người đó."
Người trong Hắc Sát môn đều cho rằng Huyễn Dạ trung thành với môn chủ, chỉ có mỗi Bạch Vân cảm thấy nàng bị Hắc Tử Sang tẩy não mà thôi. Đúng vậy, chẳng ai ở Hắc Sát môn biết rằng mình đang bị hắn lợi dụng cả.
Đúng là ngu ngốc quá đỗi.
Nhưng Bạch Vân sẽ không mắng Huyễn Dạ ngu ngốc, ít nhất là mắng trước mặt.
Trong thư, Huyễn Dạ hỏi nàng: "Yêu một người là thế nào?"
Bạch Vân câm nín.
Bạch Vân lật qua lật lại lá thư, chỉ có duy nhất sáu chữ. Tính thêm cả hai chữ Huyễn Dạ tự kí tên mình nữa thì là tám. Huyễn Dạ em gái ơi, khi viết thư có thể bớt vài phần thẳng tính, thêm vài phần ấm áp không vậy? Bạch Vân khi viết thư cũng không phải chỉ viết là xong, nếu nàng phải viết thư cho người nào đó, nàng sẽ thành thật đem dòng họ tổ tông người đó hỏi thăm qua một lần. Kiểu lâu quá không gặp, cha ngài khoẻ chứ, còn ngài thì thế nào, mẹ của ngài hẳn là cũng ổn đi, trời sắp lạnh, vợ của ngài không bị cảm chứ, con của ngài cũng đừng để ốm, tôi chợt nhớ ra là nội ngài mới mất, tâm trạng của ngài thế nào, cha ngài còn buồn không...
Chính vì lý do này mà Bạch Vân cũng ít khi chính tay viết thư, vì dài dòng quá nên chẳng ai muốn đọc cả.
Nhưng Huyễn Dạ thì khác, em ấy sẽ không bao giờ đem lời quan tâm trong lòng nói ra. Huyễn Dạ chỉ tin vào đôi mắt của chính mình, vì vậy mỗi lần Bạch Vân muốn chứng minh mình không có bị thương khi làm nhiệm vụ đều phải đứng trước mặt Huyễn Dạ lộn mấy vòng.
Bạch Vân nhìn lên trời, chim bồ câu của Huyễn Dạ đều đều do tự tay em ấy huấn luyện kỹ càng, khi đưa thư tuyệt đối sẽ không đưa nhầm người. Có thể là Huyễn Dạ viết hai phong thư, một phong thư hỏi chuyện riêng của em ấy, phong thư còn lại sẽ hỏi thăm Bạch Vân.
Nàng tự an ủi chính mình như vậy, nhưng lừa dối bản thân cũng chẳng phải tốt. Huyễn Dạ nào phải người sẽ rảnh rỗi viết hai phong thư chứ. Lần cuối cùng gặp mặt ở Hắc Sát môn thì Huyễn Dạ đã nhận lệnh vào hoàng cung ám sát một vị phi tần của Hán đế, thế nên càng không có việc em ấy sẽ viết hai lá thư riêng.
"Bạch Vân có vẻ vui nhỉ? Người quan trọng sao?" Trịnh Khinh Ái lắc nhẹ bình rượu bằng sứ trắng, vài giọt rượu trong đó rơi ra bên ngoài, chạm vào mặt bàn, tan biến.
Bạch Vân dở khóc dở cười, nhớ lại bản thân mình và Huyễn Dạ từng thề sống chết có nhau, nay em ấy có người yêu thì chẳng thèm gửi lấy một câu hỏi thăm mình nên liền phát bực.
"Một kẻ phụ tình mà thôi."
"Chà..." Đôi môi của Trịnh Khinh Ái cong lên, nhẹ nhàng nâng lên bình rượu bằng sứ, nghiêng đầu, vờ như uống cạn.
Nhưng bình rượu không có vẻ sẽ cạn, và nàng cũng chẳng có vẻ sẽ say.
"Trịnh Khinh Ái, có cách nào gửi thư vào hoàng cung không?" Bạch Vân buồn bực gấp lại thư, quay sang hỏi Trịnh Khinh Ái, trước đây ở Hắc Sát môn có thể dùng bồ câu của môn phái, nhưng kể từ khi đến đây, Bạch Vân chưa bao giờ thấy vị Thiên nữ của mình gửi thư cho ai, nên cũng chẳng biết nàng ta giao tiếp với thế giới bên ngoài thế nào.
"Hm, ta có thể cho người sắp xếp, Bạch Vân cứ đi viết thư trước đi."
Bạch Vân gật đầu, sau đó trở về phòng mình, bỏ lại một ván cờ giang sơn dang dở.
Trịnh Khinh Ái chạm vào vết chu sa giữa trán mình, ánh sáng hắt đến, khiến cho cảm giác ấm nóng khẽ khàng vương lại trên làn da nhợt nhạt, tạo thành vài vệt đỏ ửng hiếm hoi. Vị Thiên nữ nọ cất giọng, nhẹ nhàng:
"Rốt cuộc ai mới là kẻ phụ tình đây...?"
Bạch Vân vào phòng mình, lục lọi tìm được một bộ văn phòng tứ bảo, trông qua khá cũ kĩ, trên nghiên mực có một chữ "Ái" được khắc vô cùng xấu xí, tựa như chữ của trẻ con, thoáng chút làm Bạch Vân phì cười.
"Có gì buồn cười lắm sao?" Trịnh Khinh Ái bất chợt cất tiếng hỏi, dọa Bạch Vân xém chút đánh rơi nghiên mực xuống đất, may thay nàng vẫn kịp bắt lại nó. Bạch Vân cười trừ, chìa nghiên mực về phía vị Thiên nữ nọ.
"Tôi nhìn thấy cái này, nàng không giống kiểu sẽ làm mấy việc như vậy?"
Trịnh Khinh Ái chạm vào nghiên mực, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy dòng chữ khắc bên trên đó, sau cùng nhẹ nhàng thì thầm, không rõ cảm xúc.
"Là do lúc đó ta ngu dốt mà thôi."
Bạch Vân nghe không hiểu, nhưng dần cũng quen, Trịnh Khinh Ái thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu không đầu không đuôi. Nàng ta chưa bao giờ lên tiếng giải thích, thành ra Bạch Vân cũng chẳng hỏi tới.
Chẳng ai dám vạch trần ai. Cũng chẳng ai nỡ vạch trần ai.
Trịnh Khinh Ái cầm lấy thỏi mực, nhẹ nhàng nhúng một chút nước, sau đó chậm rãi mài lên nghiên mực. Bạch Vân ngẩn ngơ nhìn theo, nàng chưa bao giờ nghĩ là Trịnh Khinh Ái sẽ làm như thế vì mình. Chính bản thân nàng cũng cũng chẳng rõ. Chỉ là Bạch Vân luôn cảm thấy Trịnh Khinh Ái không phù hợp với việc cầm bút, dẫu Trịnh Khinh Ái thường ngày rất thích ngâm thơ, nhưng nó không gợi tả rằng nàng ta là một văn nhân hay thi nhân.
Nói sao nhỉ?
Bạch Vân luôn cảm thấy rằng chất văn của Trịnh Khinh Ái không đến từ việc nàng ta là một văn nhân... Mà từ yêu.
Nhưng yêu là gì?
Trịnh Khinh Ái đang chăm chú mài mực, nàng ta bình thường luôn thích mặc váy trắng, thời tiết ở lục địa Đại Ngư quanh năm giá lạnh, thỉnh thoảng Trịnh Khinh Ái sẽ khoác thêm một chiếc áo lông bên ngoài, mặc dù cũng là kiểu người cao gầy, nhưng chẳng hiểu sao những lúc như thế, nàng ta trông nhỏ bé và đẹp đẽ quá đỗi.
Nhưng bây giờ thì khác, âm thanh ma sát với nhau đều đều vang lên bên tai Bạch Vân, đôi khi, vài giọt mực dường như cố tình nhảy ra khỏi nghiên, muốn bám lấy ngón tay xinh đẹp của người kia, nhưng không thể với tới.
Bạch Vân cẩn thận cầm bút lông lên, nhẹ nhàng chấm vào nghiên, màu mực chậm rãi nhuốm lông bút thành một màu đen sẫm.
Bạch Vân muốn viết thư trả lời cho Huyễn Dạ, nhưng cầm bút lên thì lại chẳng biết viết gì. Bạch Vân không rõ yêu là gì, nên mặc dù xem việc lấy chồng là lý tưởng sống để hướng tới, nhưng chính nàng lại chưa từng trải qua yêu đương.
Ở Hắc Sát môn, tình yêu bị xem như là một điều cấm kị có từ trăm năm trở lại đây. Là một sát thủ thì không cần yêu. Thế nên Bạch Vân chỉ biết đến tình yêu qua những trang sách lén lút tìm được hay những lời kể của các vị tiền bối trong Hắc Sát môn về việc tình yêu nguy hiểm đến độ nào.
Một kẻ mờ mịt như nàng thì có thể giải đáp gì đây?
Bạch Vân chống cằm, hướng mắt về phía Trịnh Khinh Ái vẫn đang mài mực, nàng hỏi.
"Trịnh Khinh Ái, theo nàng thì thế nào là yêu?"