Chương 51: “Anh lại làm sai việc gì rồi ư?”
Sau buổi tối hôm đó, Tần Hiếu Tắc đi công tác nhiều ngày liên tục cho dự án thu mua khách sạn nên không ở nhà.
Một mặt anh đương nhiên không thể cùng chạy bộ với Lục Giai Ân.
Mặt khác, việc chăm sóc Tứ Tứ đương nhiên rơi lên người Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân hoàn toàn không phản đối việc chăm sóc Tứ Tứ, hàng ngày cô đều sang nhà Tần Hiếu Tắc báo cáo việc cho mèo ăn và chơi với mèo.
Trong khoảng thời gian này, một số báo và kênh thông tin nghệ thuật đồng loạt đưa tin về buổi đấu giá từ thiện quyên góp tiền cho trẻ em bị bệnh tim.
Trong số đó, tâm điểm là bộ tranh do Lục Giai Ân vẽ.
Bộ tranh mang tên “Bệnh nhân” này vẽ dưới góc nhìn của một em bé bị bệnh tim, vẽ nên những ước mơ về cuộc sống chôn sâu trong lòng bạn nhỏ.
Những bức tranh được vẽ dưới bút pháp nghệ thuật tinh tế, giàu màu sắc và tràn đầy cảm xúc.
Đây rõ ràng là một đề tài khá tiêu cực nhưng lại mang đến cho người xem cảm giác vô cùng lạc quan và yêu đời.
Hơn nữa, bộ tranh này trong đêm đấu giá từ thiện đã được bán với số tiền cao nhất, điều này lập tức gây xôn xao dư luận trên mạng xã hội.
Và cái tên Lục Giai Ân cũng theo đó mà càng được lan truyền rộng rãi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Hữu Hữu đã nhận được nhiều lời mời phỏng vấn từ nhiều tạp chí nghệ thuật.
Cô sàng lọc kỹ càng và cuối cùng đã chọn tạp chí “Ranh giới” cho cuộc phỏng vấn độc quyền.
“Ranh giới” là một tạp chí nghệ thuật có uy tín với số lượng phát hành rất lớn, trong đó chuyên mục phỏng vấn các nghệ sĩ trẻ thường dành cho những ngôi sao mới nổi đầy triển vọng trong giới, đại diện cho sự khẳng định và kỳ vọng của ngành trong tương lai.
Hai bên hẹn gặp nhau tại nhà Lục Giai Ân.
Người đến là một nữ phóng viên khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc thời trang, trang điểm hết sức khéo léo và tinh tế.
Cô ấy chụp những bức tranh của Lục Giai Ân rồi hỏi một số câu hỏi thông thường.
Ví dụ như “Vì sao chọn đi theo con đường hội họa này”, “Những khó khăn cô từng gặp phải”, “Cảm nghĩ khi đi du học nước ngoài” vân vân, Lục Giai Ân cũng trả lời từng vấn đề một.
Trong quá trình phỏng vấn không thể không nhắc đến buổi đấu giá từ thiện vừa qua.
Cô phóng viên tò mò hỏi Lục Giai Ân tại sao lại nghĩ đến chủ đề này.
Lục Giai Ân suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời rằng trước đây cô cũng từng là một đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh, và mãi đến khi học đại học cô mới được làm phẫu thuật.
Cô phóng viên kinh ngạc: “Cô cũng vậy ư?”
Trong lòng cô ấy thầm cảm thán, khó trách Lục Giai Ân lại thể hiện cảm xúc tốt đến như vậy. Ban đầu cô ấy chỉ nghĩ đó là do sự tinh tế và nhạy cảm trời sinh của những người làm nghệ thuật, nhưng hóa ra còn có thêm một tầng nguyên nhân như vậy.
Lục Giai Ân khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô nói ngắn gọn về những trải nghiệm của mình khi còn đi học rồi cười nói: “Việc vẽ bộ tranh này không chỉ vì lợi ích cộng đồng, mà tôi còn muốn nói với những bạn nhỏ khác rằng bệnh tim thực ra không quá khủng khiếp đến như vậy.”
Bài phỏng vấn này của Lục Giai Ân được đăng trong số đặc biệt tiếp theo.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới rằng La Hàm lại tìm đến cô vì bài phỏng vấn này.
La Hàm hẹn gặp cô trong văn phòng của Trung tâm triển lãm Thanh Hàm.
“Giai Ân, con vẽ đẹp lắm.” La Hàm cười nói với cô, trên bàn làm việc của bà là cuốn “Ranh giới” mới nhất.
Lục Giai Ân lễ phép cười: “Con cảm ơn dì ạ.”
La Hàm vẫn giữ nụ cười trên môi: “Giai Ân, dì có một vấn đề muốn hỏi con.”
Trong lòng Lục Giai Ân bỗng nhiên “lộp bộp” hai tiếng, cô khẽ gật đầu: “Dạ dì cứ hỏi ạ.”
“Dì muốn biết, con nghĩ thế nào về Hiếu Tắc?” La Hàm đi thẳng vào vấn đề.
Mắt Lục Giai Ân hơi mở to: “Hiếu Tắc ạ?”
La Hàm gật đầu: “Dì đã hỏi Hiếu Tắc, nó thừa nhận nó đã nhờ bạn mua bộ tranh “Người bệnh”, và nó cũng thừa nhận nó thích con…”
Sống lưng Lục Giai Ân dựng thẳng, cô lễ phép hỏi: “Dì La, dì muốn nói gì ạ?”
La Hàm bật cười nói: “Dì không úp mở nữa, nó đã biết con bị bệnh tim trước đó rồi đúng không?”
Lục Giai Ân hơi khựng lại rồi gật đầu.
“Ồ, nó không nói gì với dì hết, dì đọc báo mới biết.” La Hàm cau mày.
Bà suy nghĩ một lát, sau đó ngước lên nhìn Lục Giai Ân: “Giai Ân, bệnh của con… đã lành rồi đúng không? Nó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của con chứ?”
Lục Giai Ân sững người choáng váng.
Sau đó La Hàm nói thêm gì đó cô quả thật không thể chú tâm.
“Con hiểu rồi dì ạ.” Tim Lục Giai Ân đập mạnh: “Bây giờ mối quan hệ của con và Tần Hiếu Tắc cũng không có gì thân thiết… Dì yên tâm ạ.”
Cô gái trước mặt hiểu chuyện đến mức khiến bà đau lòng, La Hàm sững người một lúc, vô tình cảm thấy có chút áy náy.
“Giai Ân, dì không có ý này, dì chỉ hơi lo…”
Lục Giai Ân mím môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Còn biết dì ạ.”
Trong mắt người khác, bệnh tim luôn là một căn bệnh nguy hiểm.
Cho dù người bệnh đã làm phẫu thuật, về lý thuyết có thể nói rằng sức khỏe giống như người bình thường. Nhưng cũng không phải…
Cho tới bây giờ dì La luôn đối xử tốt với cô, nhưng khi có liên quan đến con trai mình thì bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường như bao người mẹ khác.
Lục Giai Ân không thể trách bà bất cứ điều gì được vì đó chính là vấn đề từ phía cô.
Cô nghĩ rằng Tần Hiếu Tắc đã biết về bệnh tình của mình nên cô không nói thêm với anh về việc này nữa. Nhưng đúng là cô chưa nghĩ đến cảm nhận của mọi người trong gia đình anh.
Hôm nay dì La cũng không nói rõ ràng, nhưng Lục Giai Ân đã hiểu.
Nói thế nào đi nữa thì bà cũng chỉ là lo lắng cho thế hệ tương lai mà thôi.
Bệnh tim bẩm sinh có xác suất di truyền nhất định, có thể mang thai hay không cũng cần phải được bác sĩ đánh giá.
Cho dù lý thuyết nói vẫn có thể mang thai, nhưng Lục Giai Ân cũng không dám mạnh miệng mà đảm bảo bất cứ điều gì.
“Con sẽ nói rõ ràng với Hiếu Tắc.” Lục Giai Ân đứng dậy, cúi chào La Hàm rồi xoay người rời đi.
La Hàm hơi hé miệng, muốn nói gì rồi lại thôi.
Sau tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, bà nặng nề thở dài, đột nhiên bà cảm thấy không biết mình đã làm đúng hay sai.
*
Rời khỏi Trung tâm triển lãm Thanh Hàm, trời vẫn còn sớm.
Lục Giai Ân vẫn chưa muốn về nhà, vì vậy cô ngồi trên chiếc ghế dài bên đường nhắn tin cho Trâu Dư, Đường Ninh và chị họ, hỏi các cô ấy đang làm gì.
Không lâu sau cả ba người đều trả lời.
Trâu Dư: [Đừng nói nữa, tớ đang có một núi việc, lại phải tăng ca.].
Lục Giai Ngọc: [Chị đang đi công tác, có việc gì à?]
Quý Đường Ninh là người cuối cùng trả lời: [Em với anh Thừa Thư đang định ra ngoài ăn cơm, chị đi cùng tụi em nhé chị Giai Ân!]
Lục Giai Ân ngẩn người một lúc rồi lần lượt trả lời các cô.
Bây giờ đang là giờ làm việc, mọi người đều bận rộn với công việc, cô là người rảnh rỗi nhất lại chẳng tìm được ai tâm sự.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Giai Ân gửi tin nhắn cho Tần Hiếu Tắc báo cho anh hôm nay cô có việc nên không chạy bộ, sau đó bắt một chiếc taxi đến Học viện Mỹ thuật Bình Thành.
Ở Bình Thành lâu như vậy, nơi Lục Giai Ân quen thuộc nhất vẫn là trường cũ của mình.
Đến Học viện Mỹ thuật, Lục Giai Ân ăn tối ở căng tin, sau đó cô đi dọc theo con đường chính trước mặt, bất chợt cô bỗng nhận ra mình đến sân bóng rổ lúc nào không hay.
Ánh đèn sân vận động lờ mờ, vài nam sinh viên đang chơi bóng rổ dưới ánh trăng mông lung mờ ảo.
Lục Giai Ân đứng ngoài hàng rào nhìn vào rất lâu, sau đó cô chạy vài vòng trên đường chạy của Học viện Mỹ thuật.
Đúng thế, không phải là cô không chạy, chỉ là cô không muốn đối mặt với Tần Hiếu Tắc.
Cô cần thêm chút thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
Có lẽ, ông trời cũng đang giúp cô, mấy ngày sau đó Tần Hiếu Tắc đi công tác liên tục, vẫn chưa về Bình Thành.
Cho đến tối thứ tư tuần kế tiếp, Ứng Huyên mời Lục Giai Ân đến xem buổi hòa nhạc của mình.
Trước đó Ứng Huyên đã mấy lần mời cô nhưng cô khá bận với các buổi triển lãm nên không có thời gian.
Bây giờ cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, thêm nữa cô cũng đang cảm thấy tâm trạng không vui nên cô đến nhà hát xem Ứng Huyên biểu diễn.
Ứng Huyên là giọng nam trung của nhà hát, giọng hát của anh vô cùng mượt mà.
Lần này anh tham gia biểu diễn trong một vở opera do nhà hát tự dàn dựng, một câu chuyện về ân oán tình thù.
Anh ấy mặc một bộ lễ phục trông rất đẹp trai phong độ, dưới ánh sáng sân khấu trông anh càng trở nên thập phần anh tuấn.
Sau khi kết thúc, Lục Giai Ân ngồi lại khán phòng thêm một lát.
Khi mọi người trong rạp gần như đã về hết, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Vừa ngẩng đầu lên thì cô nhìn thấy Ứng Huyên đã thay một chiếc áo sơ mi trắng đang đứng ở lối đi.
Anh ấy cười cười, hơi nâng cằm lên: “Em định về à? Anh đưa em về.”
Lục Giai Ân gật đầu cười rồi đứng dậy.
“Đợt trước anh có đi xem triển lãm của em, mọi việc ngày càng phát triển tốt rồi đó.” Ứng Huyên khen cô.
“Anh mới tuyệt vời chứ, nhanh thế đã được làm ca sĩ chính rồi.” Lục Giai Ân ngưỡng mộ nói: “Em còn không biết khi nào em mới có thể tổ chức được buổi triển lãm của riêng mình đây.”
Ứng Huyên cười: “Không lâu đâu. Hai hôm trước anh còn nghe thấy đồng nghiệp của anh nhắc đến em.”
Lục Giai Ân: “Về em ạ?”
“Ừ.” Ứng Huyên đưa tay ý bảo cô đi theo hướng bên phải.
“Em không biết à, thời gian gần đây chỗ nào cũng đăng tải bài phỏng vấn nữ họa sĩ xinh đẹp đấy.”
Lục Giai Ân suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra.
Để làm tư liệu cho bài phỏng vấn, cô đã chụp vài tấm ảnh. Có lẽ là những tấm ảnh đó đã tạo nên chút hiệu ứng.
Ứng Huyên liếc nhìn cô một cái, an ủi cô: “Xã hội bây giờ như vậy đấy, vẻ bề ngoài chính là giá trị gia tăng cực lớn. Nhịp sống mì ăn liền mà, những gì có thể thu hút sự chú ý của ánh mắt càng nhanh sẽ là một lợi thế.”
Anh nói rồi lại lắc đầu: “Dường như mọi người càng ngày càng ít quan tâm đến nghệ thuật truyền thống nhỉ. Chẳng mấy người đủ kiên nhẫn mà nghe hết một vở opera hay một vở kịch nói.”
Lục Giai Ân đồng cảm gật đầu: “Anh nói đúng. Mọi người dần đã quen với việc bộ não bị kích thích ở cường độ cao trong thời gian ngắn.”
“Cho nên í.” Ứng Huyên cười cười: “Nghĩ thoáng ra một chút. Cho dù người khác thích em vì vẻ bề ngoài thì vẫn còn tốt hơn không có ai để ý. Hơn nữa em quả thực là một người có tài cơ mà.”
Lục Giai Ân khẽ gật đầu: “Em biết rồi ạ, cảm ơn anh.”
Hai người đi dọc theo lối đi đến thang máy, cùng vào thang máy đi xuống hầm để xe.
Trên đường Ứng Huyên lái xe đưa cô về nhà, Lục Giai Ân ngẩn ngơ nhìn khung cảnh đường phố liên tục đổi thay không ngừng bên ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm Bình Thành thật nhộn nhịp phồn hoa với vô vàn những ánh đèn màu rực rỡ.
Nhưng cô có chút nhớ nhà.
Lục Giai Ân nhấn mở WeChat thì thấy mấy tiếng trước bà ngoại gửi tin nhắn đường link bài phỏng vấn của cô.
Phía dưới là một đoạn tin nhắn rất dài.
[Đường Đường, bà rất buồn khi đọc bài phỏng vấn của con. Đường Đường nhà ta hồi trước phải chịu nhiều tủi khổ như vậy mà bà ngoại thậm chí không hề hay biết, nghĩ lại bà ngoại thấy thật hổ thẹn. Từ nhỏ con đã là đứa trẻ hiểu chuyện nhưng bà đã không kịp thời nhận ra những suy nghĩ của con. Bị mắc bệnh tim không phải lỗi của con, con quá tốt, không cần phải thấy có lỗi với bất kỳ ai. Con đã làm xong phẫu thuật rồi thì những tủi khổ ủy khuất trước đây cũng theo đó mà đi con ạ. Bà già rồi nhưng vẫn hiểu sự đời, những người trẻ các con lại càng cần phải lạc quan và cởi mở hơn nhé. Nếu sau này bạn trai hoặc gia đình cậu ta để ý đến bệnh của con thì chúng ta không cần đến người như vậy. Những người xứng đáng với con chắc chắn sẽ không làm con tủi thân vì bệnh tật. Nếu sau này có duyên gặp được người như vậy thì tuyệt, nếu không được thì cũng không sao. Vạn lần đừng để mình chịu tủi thân như vậy nữa con nhé.]
Đây là lần đầu tiên bà ngoại gửi cho cô một tin nhắn dài như vậy với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Lục Giai Ân cúi đầu, hốc mắt nóng lên, sống mũi và gò má bắt đầu thấy cay cay đau nhức.
Những dòng chữ màu đen trong tin nhắn dần nhòe đi trước mắt cô.
Cô hít sâu một hơi rồi lại đọc lại cẩn thận tin nhắn một lần nữa.
Một lúc sau, cô trả lời tin nhắn.
[Con biết ạ, con cảm ơn bà ngoại]
Giờ này có lẽ bà ngoại đã ngủ rồi, sẽ không trả lời tin nhắn.
Lục Giai Ân tắt màn hình, siết chặt điện thoại trong tay.
“Em không sao chứ?” Ứng Huyên ngồi trên ghế lái hỏi cô.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Không có gì ạ. Chỉ là em có hơi nhớ nhà thôi.”
Ứng Huyên “Ừ” một tiếng tỏ ý đã hiểu: “Nghe nói phong cảnh thành phố C rất đẹp.”
Lục Giai Ân khẽ cười, hơi sụt sịt mũi: “Đúng ạ, em cũng thấy rất đẹp.”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc thì xe cũng chạy về đến tiểu khu nhà Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Ứng Huyên.
Sau khi thang máy đi đến tầng hai mươi, Lục Giai Ân đi thẳng về nhà mình.
Bước chân cô đột ngột dừng lại khi nhìn thấy một thân hình cao lớn ở cửa.
Tần Hiếu Tắc lại một lần nữa đứng dựa vào cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc.
Nghe thấy động tĩnh, anh khẽ híp mắt nhìn sang, lồng ngực khẽ phập phồng.
Như một con mãnh thú ngủ đông.
Giây tiếp theo, Tần Hiếu Tắc nhanh chóng vứt điếu thuốc rồi sải bước tới.
Đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn cô chăm chú, giống như một con đại bàng đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
“Lục Giai Ân, em đang tránh anh đấy à?” Anh lên tiếng chất vấn.
Tim Lục Giai Ân nhảy lên một nhịp, cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng anh khàn khàn vang lên.
“Anh lại làm sao việc gì rồi ư?”
Một mặt anh đương nhiên không thể cùng chạy bộ với Lục Giai Ân.
Mặt khác, việc chăm sóc Tứ Tứ đương nhiên rơi lên người Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân hoàn toàn không phản đối việc chăm sóc Tứ Tứ, hàng ngày cô đều sang nhà Tần Hiếu Tắc báo cáo việc cho mèo ăn và chơi với mèo.
Trong khoảng thời gian này, một số báo và kênh thông tin nghệ thuật đồng loạt đưa tin về buổi đấu giá từ thiện quyên góp tiền cho trẻ em bị bệnh tim.
Trong số đó, tâm điểm là bộ tranh do Lục Giai Ân vẽ.
Bộ tranh mang tên “Bệnh nhân” này vẽ dưới góc nhìn của một em bé bị bệnh tim, vẽ nên những ước mơ về cuộc sống chôn sâu trong lòng bạn nhỏ.
Những bức tranh được vẽ dưới bút pháp nghệ thuật tinh tế, giàu màu sắc và tràn đầy cảm xúc.
Đây rõ ràng là một đề tài khá tiêu cực nhưng lại mang đến cho người xem cảm giác vô cùng lạc quan và yêu đời.
Hơn nữa, bộ tranh này trong đêm đấu giá từ thiện đã được bán với số tiền cao nhất, điều này lập tức gây xôn xao dư luận trên mạng xã hội.
Và cái tên Lục Giai Ân cũng theo đó mà càng được lan truyền rộng rãi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Hữu Hữu đã nhận được nhiều lời mời phỏng vấn từ nhiều tạp chí nghệ thuật.
Cô sàng lọc kỹ càng và cuối cùng đã chọn tạp chí “Ranh giới” cho cuộc phỏng vấn độc quyền.
“Ranh giới” là một tạp chí nghệ thuật có uy tín với số lượng phát hành rất lớn, trong đó chuyên mục phỏng vấn các nghệ sĩ trẻ thường dành cho những ngôi sao mới nổi đầy triển vọng trong giới, đại diện cho sự khẳng định và kỳ vọng của ngành trong tương lai.
Hai bên hẹn gặp nhau tại nhà Lục Giai Ân.
Người đến là một nữ phóng viên khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc thời trang, trang điểm hết sức khéo léo và tinh tế.
Cô ấy chụp những bức tranh của Lục Giai Ân rồi hỏi một số câu hỏi thông thường.
Ví dụ như “Vì sao chọn đi theo con đường hội họa này”, “Những khó khăn cô từng gặp phải”, “Cảm nghĩ khi đi du học nước ngoài” vân vân, Lục Giai Ân cũng trả lời từng vấn đề một.
Trong quá trình phỏng vấn không thể không nhắc đến buổi đấu giá từ thiện vừa qua.
Cô phóng viên tò mò hỏi Lục Giai Ân tại sao lại nghĩ đến chủ đề này.
Lục Giai Ân suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời rằng trước đây cô cũng từng là một đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh, và mãi đến khi học đại học cô mới được làm phẫu thuật.
Cô phóng viên kinh ngạc: “Cô cũng vậy ư?”
Trong lòng cô ấy thầm cảm thán, khó trách Lục Giai Ân lại thể hiện cảm xúc tốt đến như vậy. Ban đầu cô ấy chỉ nghĩ đó là do sự tinh tế và nhạy cảm trời sinh của những người làm nghệ thuật, nhưng hóa ra còn có thêm một tầng nguyên nhân như vậy.
Lục Giai Ân khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô nói ngắn gọn về những trải nghiệm của mình khi còn đi học rồi cười nói: “Việc vẽ bộ tranh này không chỉ vì lợi ích cộng đồng, mà tôi còn muốn nói với những bạn nhỏ khác rằng bệnh tim thực ra không quá khủng khiếp đến như vậy.”
Bài phỏng vấn này của Lục Giai Ân được đăng trong số đặc biệt tiếp theo.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới rằng La Hàm lại tìm đến cô vì bài phỏng vấn này.
La Hàm hẹn gặp cô trong văn phòng của Trung tâm triển lãm Thanh Hàm.
“Giai Ân, con vẽ đẹp lắm.” La Hàm cười nói với cô, trên bàn làm việc của bà là cuốn “Ranh giới” mới nhất.
Lục Giai Ân lễ phép cười: “Con cảm ơn dì ạ.”
La Hàm vẫn giữ nụ cười trên môi: “Giai Ân, dì có một vấn đề muốn hỏi con.”
Trong lòng Lục Giai Ân bỗng nhiên “lộp bộp” hai tiếng, cô khẽ gật đầu: “Dạ dì cứ hỏi ạ.”
“Dì muốn biết, con nghĩ thế nào về Hiếu Tắc?” La Hàm đi thẳng vào vấn đề.
Mắt Lục Giai Ân hơi mở to: “Hiếu Tắc ạ?”
La Hàm gật đầu: “Dì đã hỏi Hiếu Tắc, nó thừa nhận nó đã nhờ bạn mua bộ tranh “Người bệnh”, và nó cũng thừa nhận nó thích con…”
Sống lưng Lục Giai Ân dựng thẳng, cô lễ phép hỏi: “Dì La, dì muốn nói gì ạ?”
La Hàm bật cười nói: “Dì không úp mở nữa, nó đã biết con bị bệnh tim trước đó rồi đúng không?”
Lục Giai Ân hơi khựng lại rồi gật đầu.
“Ồ, nó không nói gì với dì hết, dì đọc báo mới biết.” La Hàm cau mày.
Bà suy nghĩ một lát, sau đó ngước lên nhìn Lục Giai Ân: “Giai Ân, bệnh của con… đã lành rồi đúng không? Nó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của con chứ?”
Lục Giai Ân sững người choáng váng.
Sau đó La Hàm nói thêm gì đó cô quả thật không thể chú tâm.
“Con hiểu rồi dì ạ.” Tim Lục Giai Ân đập mạnh: “Bây giờ mối quan hệ của con và Tần Hiếu Tắc cũng không có gì thân thiết… Dì yên tâm ạ.”
Cô gái trước mặt hiểu chuyện đến mức khiến bà đau lòng, La Hàm sững người một lúc, vô tình cảm thấy có chút áy náy.
“Giai Ân, dì không có ý này, dì chỉ hơi lo…”
Lục Giai Ân mím môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Còn biết dì ạ.”
Trong mắt người khác, bệnh tim luôn là một căn bệnh nguy hiểm.
Cho dù người bệnh đã làm phẫu thuật, về lý thuyết có thể nói rằng sức khỏe giống như người bình thường. Nhưng cũng không phải…
Cho tới bây giờ dì La luôn đối xử tốt với cô, nhưng khi có liên quan đến con trai mình thì bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường như bao người mẹ khác.
Lục Giai Ân không thể trách bà bất cứ điều gì được vì đó chính là vấn đề từ phía cô.
Cô nghĩ rằng Tần Hiếu Tắc đã biết về bệnh tình của mình nên cô không nói thêm với anh về việc này nữa. Nhưng đúng là cô chưa nghĩ đến cảm nhận của mọi người trong gia đình anh.
Hôm nay dì La cũng không nói rõ ràng, nhưng Lục Giai Ân đã hiểu.
Nói thế nào đi nữa thì bà cũng chỉ là lo lắng cho thế hệ tương lai mà thôi.
Bệnh tim bẩm sinh có xác suất di truyền nhất định, có thể mang thai hay không cũng cần phải được bác sĩ đánh giá.
Cho dù lý thuyết nói vẫn có thể mang thai, nhưng Lục Giai Ân cũng không dám mạnh miệng mà đảm bảo bất cứ điều gì.
“Con sẽ nói rõ ràng với Hiếu Tắc.” Lục Giai Ân đứng dậy, cúi chào La Hàm rồi xoay người rời đi.
La Hàm hơi hé miệng, muốn nói gì rồi lại thôi.
Sau tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, bà nặng nề thở dài, đột nhiên bà cảm thấy không biết mình đã làm đúng hay sai.
*
Rời khỏi Trung tâm triển lãm Thanh Hàm, trời vẫn còn sớm.
Lục Giai Ân vẫn chưa muốn về nhà, vì vậy cô ngồi trên chiếc ghế dài bên đường nhắn tin cho Trâu Dư, Đường Ninh và chị họ, hỏi các cô ấy đang làm gì.
Không lâu sau cả ba người đều trả lời.
Trâu Dư: [Đừng nói nữa, tớ đang có một núi việc, lại phải tăng ca.].
Lục Giai Ngọc: [Chị đang đi công tác, có việc gì à?]
Quý Đường Ninh là người cuối cùng trả lời: [Em với anh Thừa Thư đang định ra ngoài ăn cơm, chị đi cùng tụi em nhé chị Giai Ân!]
Lục Giai Ân ngẩn người một lúc rồi lần lượt trả lời các cô.
Bây giờ đang là giờ làm việc, mọi người đều bận rộn với công việc, cô là người rảnh rỗi nhất lại chẳng tìm được ai tâm sự.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Giai Ân gửi tin nhắn cho Tần Hiếu Tắc báo cho anh hôm nay cô có việc nên không chạy bộ, sau đó bắt một chiếc taxi đến Học viện Mỹ thuật Bình Thành.
Ở Bình Thành lâu như vậy, nơi Lục Giai Ân quen thuộc nhất vẫn là trường cũ của mình.
Đến Học viện Mỹ thuật, Lục Giai Ân ăn tối ở căng tin, sau đó cô đi dọc theo con đường chính trước mặt, bất chợt cô bỗng nhận ra mình đến sân bóng rổ lúc nào không hay.
Ánh đèn sân vận động lờ mờ, vài nam sinh viên đang chơi bóng rổ dưới ánh trăng mông lung mờ ảo.
Lục Giai Ân đứng ngoài hàng rào nhìn vào rất lâu, sau đó cô chạy vài vòng trên đường chạy của Học viện Mỹ thuật.
Đúng thế, không phải là cô không chạy, chỉ là cô không muốn đối mặt với Tần Hiếu Tắc.
Cô cần thêm chút thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
Có lẽ, ông trời cũng đang giúp cô, mấy ngày sau đó Tần Hiếu Tắc đi công tác liên tục, vẫn chưa về Bình Thành.
Cho đến tối thứ tư tuần kế tiếp, Ứng Huyên mời Lục Giai Ân đến xem buổi hòa nhạc của mình.
Trước đó Ứng Huyên đã mấy lần mời cô nhưng cô khá bận với các buổi triển lãm nên không có thời gian.
Bây giờ cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, thêm nữa cô cũng đang cảm thấy tâm trạng không vui nên cô đến nhà hát xem Ứng Huyên biểu diễn.
Ứng Huyên là giọng nam trung của nhà hát, giọng hát của anh vô cùng mượt mà.
Lần này anh tham gia biểu diễn trong một vở opera do nhà hát tự dàn dựng, một câu chuyện về ân oán tình thù.
Anh ấy mặc một bộ lễ phục trông rất đẹp trai phong độ, dưới ánh sáng sân khấu trông anh càng trở nên thập phần anh tuấn.
Sau khi kết thúc, Lục Giai Ân ngồi lại khán phòng thêm một lát.
Khi mọi người trong rạp gần như đã về hết, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Vừa ngẩng đầu lên thì cô nhìn thấy Ứng Huyên đã thay một chiếc áo sơ mi trắng đang đứng ở lối đi.
Anh ấy cười cười, hơi nâng cằm lên: “Em định về à? Anh đưa em về.”
Lục Giai Ân gật đầu cười rồi đứng dậy.
“Đợt trước anh có đi xem triển lãm của em, mọi việc ngày càng phát triển tốt rồi đó.” Ứng Huyên khen cô.
“Anh mới tuyệt vời chứ, nhanh thế đã được làm ca sĩ chính rồi.” Lục Giai Ân ngưỡng mộ nói: “Em còn không biết khi nào em mới có thể tổ chức được buổi triển lãm của riêng mình đây.”
Ứng Huyên cười: “Không lâu đâu. Hai hôm trước anh còn nghe thấy đồng nghiệp của anh nhắc đến em.”
Lục Giai Ân: “Về em ạ?”
“Ừ.” Ứng Huyên đưa tay ý bảo cô đi theo hướng bên phải.
“Em không biết à, thời gian gần đây chỗ nào cũng đăng tải bài phỏng vấn nữ họa sĩ xinh đẹp đấy.”
Lục Giai Ân suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra.
Để làm tư liệu cho bài phỏng vấn, cô đã chụp vài tấm ảnh. Có lẽ là những tấm ảnh đó đã tạo nên chút hiệu ứng.
Ứng Huyên liếc nhìn cô một cái, an ủi cô: “Xã hội bây giờ như vậy đấy, vẻ bề ngoài chính là giá trị gia tăng cực lớn. Nhịp sống mì ăn liền mà, những gì có thể thu hút sự chú ý của ánh mắt càng nhanh sẽ là một lợi thế.”
Anh nói rồi lại lắc đầu: “Dường như mọi người càng ngày càng ít quan tâm đến nghệ thuật truyền thống nhỉ. Chẳng mấy người đủ kiên nhẫn mà nghe hết một vở opera hay một vở kịch nói.”
Lục Giai Ân đồng cảm gật đầu: “Anh nói đúng. Mọi người dần đã quen với việc bộ não bị kích thích ở cường độ cao trong thời gian ngắn.”
“Cho nên í.” Ứng Huyên cười cười: “Nghĩ thoáng ra một chút. Cho dù người khác thích em vì vẻ bề ngoài thì vẫn còn tốt hơn không có ai để ý. Hơn nữa em quả thực là một người có tài cơ mà.”
Lục Giai Ân khẽ gật đầu: “Em biết rồi ạ, cảm ơn anh.”
Hai người đi dọc theo lối đi đến thang máy, cùng vào thang máy đi xuống hầm để xe.
Trên đường Ứng Huyên lái xe đưa cô về nhà, Lục Giai Ân ngẩn ngơ nhìn khung cảnh đường phố liên tục đổi thay không ngừng bên ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm Bình Thành thật nhộn nhịp phồn hoa với vô vàn những ánh đèn màu rực rỡ.
Nhưng cô có chút nhớ nhà.
Lục Giai Ân nhấn mở WeChat thì thấy mấy tiếng trước bà ngoại gửi tin nhắn đường link bài phỏng vấn của cô.
Phía dưới là một đoạn tin nhắn rất dài.
[Đường Đường, bà rất buồn khi đọc bài phỏng vấn của con. Đường Đường nhà ta hồi trước phải chịu nhiều tủi khổ như vậy mà bà ngoại thậm chí không hề hay biết, nghĩ lại bà ngoại thấy thật hổ thẹn. Từ nhỏ con đã là đứa trẻ hiểu chuyện nhưng bà đã không kịp thời nhận ra những suy nghĩ của con. Bị mắc bệnh tim không phải lỗi của con, con quá tốt, không cần phải thấy có lỗi với bất kỳ ai. Con đã làm xong phẫu thuật rồi thì những tủi khổ ủy khuất trước đây cũng theo đó mà đi con ạ. Bà già rồi nhưng vẫn hiểu sự đời, những người trẻ các con lại càng cần phải lạc quan và cởi mở hơn nhé. Nếu sau này bạn trai hoặc gia đình cậu ta để ý đến bệnh của con thì chúng ta không cần đến người như vậy. Những người xứng đáng với con chắc chắn sẽ không làm con tủi thân vì bệnh tật. Nếu sau này có duyên gặp được người như vậy thì tuyệt, nếu không được thì cũng không sao. Vạn lần đừng để mình chịu tủi thân như vậy nữa con nhé.]
Đây là lần đầu tiên bà ngoại gửi cho cô một tin nhắn dài như vậy với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Lục Giai Ân cúi đầu, hốc mắt nóng lên, sống mũi và gò má bắt đầu thấy cay cay đau nhức.
Những dòng chữ màu đen trong tin nhắn dần nhòe đi trước mắt cô.
Cô hít sâu một hơi rồi lại đọc lại cẩn thận tin nhắn một lần nữa.
Một lúc sau, cô trả lời tin nhắn.
[Con biết ạ, con cảm ơn bà ngoại]
Giờ này có lẽ bà ngoại đã ngủ rồi, sẽ không trả lời tin nhắn.
Lục Giai Ân tắt màn hình, siết chặt điện thoại trong tay.
“Em không sao chứ?” Ứng Huyên ngồi trên ghế lái hỏi cô.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Không có gì ạ. Chỉ là em có hơi nhớ nhà thôi.”
Ứng Huyên “Ừ” một tiếng tỏ ý đã hiểu: “Nghe nói phong cảnh thành phố C rất đẹp.”
Lục Giai Ân khẽ cười, hơi sụt sịt mũi: “Đúng ạ, em cũng thấy rất đẹp.”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc thì xe cũng chạy về đến tiểu khu nhà Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Ứng Huyên.
Sau khi thang máy đi đến tầng hai mươi, Lục Giai Ân đi thẳng về nhà mình.
Bước chân cô đột ngột dừng lại khi nhìn thấy một thân hình cao lớn ở cửa.
Tần Hiếu Tắc lại một lần nữa đứng dựa vào cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc.
Nghe thấy động tĩnh, anh khẽ híp mắt nhìn sang, lồng ngực khẽ phập phồng.
Như một con mãnh thú ngủ đông.
Giây tiếp theo, Tần Hiếu Tắc nhanh chóng vứt điếu thuốc rồi sải bước tới.
Đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn cô chăm chú, giống như một con đại bàng đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
“Lục Giai Ân, em đang tránh anh đấy à?” Anh lên tiếng chất vấn.
Tim Lục Giai Ân nhảy lên một nhịp, cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng anh khàn khàn vang lên.
“Anh lại làm sao việc gì rồi ư?”