Chương 42: “Anh có muốn làm gì em đâu”
Tần Hiếu Tắc và Ứng Huyên đã quen nhau từ rất lâu, nhưng họ cũng không thân lắm, hai người không kết bạn trên vòng bạn bè.
Nhưng ba mẹ hai bên gia đình khá thân thiết, thêm vào đó Ứng Huyên lại học ngành nghệ thuật nên mẹ La Hàm rất thích anh.
Trước đó, Tần Hiếu Tắc chưa bao giờ nghĩ Ứng Huyên và Lục Giai Ân có mối liên hệ với nhau.
Nhưng khi vừa nghe bạn học của cô nhắc đến anh mới đột nhiên nhớ ra Ứng Huyên cũng đang đi du học ở Ý.
Hơn nữa có vẻ như Ứng Huyên và Lục Giai Ân qua lại với nhau khá nhiều.
Nghĩ đến đây, lông mày Tần Hiếu Tắc nhíu càng chặt hơn, ánh mắt anh nhìn Lục Giai Ân ngày càng khẩn thiết.
Lục Giai Ân lùi lại một bước, mím môi giải thích: “Là dì La Hàm đưa cho em danh thiếp của Ứng Huyên.”
Tần Hiếu Tắc hít sâu một hơi, cơn tức xộc thẳng lên não.
“Mẹ anh?!” Anh lên giọng hỏi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Dì La sợ em mới đến Ý không quen biết ai nên dì tốt bụng đưa cho em danh thiếp của Ứng Huyên.”
Tần Hiếu Tắc nhất thời sững sờ, cơn bực bội trong lồng ngực căng chặt không chỗ nào phát tiết.
Anh dời mắt nhìn sang hướng phòng bếp, yết hầu lên xuống nặng nề.
Nói đi nói lại thì không phải là anh tự làm tự chịu hay sao.
Một Hàng Hữu còn chưa rời đi thì một Ứng Huyên khác lại lăn đến.
Trong lòng Tần Hiếu Tắc căng thẳng, anh quay đầu nhìn Lục Giai Ân, giọng nói căng thẳng: “Anh ta đang theo đuổi em à?”
Lục Giai Ân sửng sốt một chút, sau đó chầm chậm lắc đầu.
“Chắc là không đâu.”
Khi cô mới đến Florencia, Ứng Huyên đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Cô rất biết ơn và mời Ứng Huyên đi ăn tối, kết quả còn bị Ứng Huyên giành trả tiền trước.
Về sau phần lớn thời gian hai người đều liên hệ qua WeChat, tần suất cũng không thể nói là nhiều.
“Vậy thì tại sao bạn học của em có thể biết anh ta?”
Tần Hiếu Tắc từng bước áp sát tới, anh hoàn toàn không để ý rằng giọng điệu của anh đã vượt quá mức độ giao tiếp bình thường.
Lục Giai Ân nhất thời không nhận ra, cô ngoan ngoãn trả lời.
“Vì anh ấy đã giúp em rất nhiều, nhưng lại không cho em cơ hội trả tiền bữa ăn em mời. Sau đó có một lần anh ấy đến đây thăm bạn, em đã mời anh ấy cùng bọn em ăn cơm ở nhà…”
Tần Hiếu Tắc cảm thấy sắp tức chết đi.
Lục Giai Ân là một cô gái hiền lành lễ phép, luôn đối xử tốt với mọi người. Vì biết ơn nên mời Ứng Huyên ăn cơm cũng hoàn toàn hợp lý.
Nhưng Tần Hiếu Tắc vẫn cảm thấy bực bội và ghen tị.
Bực bội chính mình không để ý hơn một chút để lại phát sinh thêm một tình địch.
Ghen tị với Ứng Huyên về lợi thế khoảng cách địa lý mà có thể đến gần Lục Giai Ân.
Anh nhướng mày nhìn chằm chằm Lục Giai Ân: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, ai đẹp trai hơn?”
Lục Giai Ân cảm thấy câu hỏi này của Tần Hiếu Tắc trẻ con không chịu được, cô thật muốn trêu anh.
“Đều đẹp trai cả.”
Cô biết Tần Hiếu Tắc muốn một câu trả lời khác, nhưng hiện tại cô không phải bạn gái của anh, cũng không cần thiết phải nịnh cho anh vui. Kể cả trong lòng cô nghĩ như vậy thật cô cũng không nói ra đâu.
Nghe thấy câu trả lời này, Tần Hiếu Tắc hít sâu vài hơi rồi lại thở dài.
“Làm sủi cảo đi.”
Tần Hiếu Tắc quay trở lại bàn, lặng lẽ tiếp tục gói sủi cảo.
Lục Giai Ân dừng lại một chút, sau đó cũng quay trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Trong không khí vô cùng náo nhiệt, một đám người đã làm xong một bữa tối thịnh soạn trước sáu giờ tối.
Bàn ăn được dời ra phòng khách, màn hình lớn đối diện đang chiếu Dạ tiệc mừng xuân tại Trung Quốc.
Trước khi đếm ngược đến thời khắc giao thừa, mọi người đã ngồi trước bàn ăn.
Lúc đếm ngược đến không, những du học sinh đang ở nước ngoài như bọn họ cũng cùng nhau nâng ly cụng chén.
“Chúc mừng năm mới!”
“Năm mới may mắn! Cung hỉ phát tài!”
“Tốt nghiệp thành công!”
Ánh sáng rực rỡ lung linh trên màn hình phản chiếu trên gương mặt của mỗi người, giống như pháo hoa đang bừng sáng trước mặt họ.
Lục Giai Ân tươi cười nâng ly với mọi người, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía Tần Hiếu Tắc đang ngồi bên cạnh.
Đôi mắt anh sáng ngời, nhưng nụ cười trên môi có chút gượng gạo. .
Lục Giai Ân hơi dừng lại, cô tự hỏi liệu có phải anh đang nhớ người thân bạn bè đang ở trong nước hay không.
Tựu trung lại, ở Ý anh chỉ quen mỗi mình cô.
Lục Giai Ân nảy ra một ý định, cô chủ động nâng ly lên nhẹ nhàng cụng vào ly của anh.
“Năm mới vui vẻ.” Cô cười nói.
Mắt Tần Hiếu Tắc mở to một lúc, sau đó anh nở nụ cười.
“Năm mới vui vẻ, Lục Giai Ân.”
Giọng anh hơi trầm và có phần trịnh trọng.
Giao thừa này thật khó quên đối với Lục Giai Ân.
Trong một căn phòng ở nước ngoài, xem Dạ tiệc mừng xuân của nước nhà, xung quanh là một nhóm bạn học mới quen.
Chỉ có duy nhất một người cô quen đã lâu, nhưng lại chính là bạn trai cũ đã chia tay của cô.
Chuyện tình yêu của họ lúc bắt đầu không mấy trong sáng, lúc kết thúc cũng không mấy êm đềm. Anh đã từng mạnh miệng tuyên bố trả thù cô, nhưng khi cô nằm viện phẫu thuật anh lại ở lì bốn ngày trời chăm sóc cô.
Khi còn ở bên nhau họ chưa bao giờ cùng nhau ăn Tết, cô không nghĩ tới sau khi chia tay họ lại cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên nơi xứ người, cùng nhau đếm ngược đến thời khắc giao thừa.
Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, Lục Giai Ân nhất thời không giải thích được.
Ngồi trên bàn ăn đều là những người trẻ tuổi cùng trang lứa, họ nhanh chóng làm quen rồi cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Khi biết Tần Hiếu Tắc tốt nghiệp trường Đại học A, mọi người đều nhìn anh với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
Có lẽ là vì Tết, cũng có lẽ là vì họ đều là những người “tha hương nơi xứ người” nên ai cũng uống khá nhiều rượu.
Lục Giai Ân là người duy nhất không uống rượu, vì vậy nên cô là người duy nhất chịu trách nhiệm tiễn mọi người ra ngoài.
Cô đi cùng mọi người xuống lầu, đảm bảo mọi người đều lên xe an toàn rồi mới quay trở lại lên lầu.
Vừa mở cửa cô đã thấy Tạ Thanh Thanh và Tần Hiếu Tắc ngồi cạnh nhau trên sàn nhà trước ghế sô pha, cùng uống rượu nói chuyện phiếm, như thể rất quen thân.
Cô lại gần, đúng lúc tình cờ nghe được Tần Hiếu Tắc hỏi Tạ Thanh Thanh: “Ứng Huyên có thường đến tìm Lục Giai Ân không?”
Tạ Thanh Thanh mặt đỏ ửng lắc đầu: “Không có. Anh ấy chỉ đến hồi khai giảng.”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Cô thấy anh ta thế nào?”
Tạ Thanh Thanh nghĩ một hồi: “Cũng được. Anh ấy khá đẹp trai, có học thức, tốt bụng, giọng nói dễ nghe, lại vừa có thể chơi vài nhạc cụ vừa có thể hát…”
Tần Hiếu Tắc khẽ hừ một tiếng, đặt mạnh lon bia xuống sàn nhà.
Thấy vậy, Lục Giai Ân theo thói quen bước tới.
Cô lại thấy Tần Hiếu Tắc ngả ra sau, lười nhác nhìn Tạ Thanh Thanh.
“Anh ta tốt như thế sao cô không theo đuổi đi?”
Tạ Thanh Thanh đỡ trán rồi “Hử” một tiếng, cũng chẳng bận tâm.
“Anh đi hỏi Lục Giai Ân xem cô ấy có thích không?”
“Cô ấy không thích.” Tần Hiếu Tắc khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: “Cô ấy đến đây để học, không phải để yêu đương.”
Tạ Thanh Thanh vẻ mặt đờ đẫn “A” lên một tiếng, đang định mở miệng nói gì đó.
“Thanh Thanh!” Lục Giai Ân vội vàng gọi cô ấy.
Hai người đồng thời quay đầu lại, mặt cả hai đều ửng đỏ.
“Hai người uống nhiều quá rồi, tôi đi làm cho hai người chút nước mật ong.”
Lục Giai Ân vội vàng xuống bếp rót nước cho họ.
Tạ Thanh Thanh nhận lấy ly nước rồi nói lời cảm ơn.
“Các cậu ở lại nói chuyện tiếp, tớ về phòng đây.”
Cô ấy rời đi trong nháy mắt, chỉ còn lại hai người Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc nhận lấy ly nước, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Giai Ân, ánh mắt vì hơi men mà có phần mê đắm.
“Lục Giai Ân, bạn học của em vừa nói anh đẹp trai hơn.”
Lục Giai Ân: “…”
“Sau đó thì sao?”
Đôi mắt cô cong lên, cô cảm thấy Tần Hiếu Tắc lúc này có chút buồn cười.
Tần Hiếu Tắc mím môi nhìn cô một lúc, sau đó quay đầu lại, cụp mắt xuống.
“Bọn em cùng học nghệ thuật sao thẩm mỹ lại không giống nhau như thế?”
Giọng điệu này, khó có thể nói là không chất chứa oán giận trong đó.
Lục Giai Ân thật sự không nhịn được, cô buột miệng cười “Phì” một tiếng.
Một tay Tần Hiếu Tắc cầm lon bia lắc qua lắc lại, tay kia tùy ý để trên đầu gối.
Lục Giai Ân ngồi đối diện với sườn mặt anh, từ khóe mắt anh nhìn thấy bóng của hai người phản chiếu từ cửa sổ kính sát đất in trên sàn nhà.
Hai chiếc bóng kề bên nhau trông thật thân mật.
Trái tim Tần Hiếu Tắc dường như muốn tan chảy, khóe miệng không nhịn được muốn cong lên.
*
Ngày hôm sau, Tần Hiếu Tắc sẽ ngồi chuyến bay muộn về nước, anh cố tình chờ Lục Giai Ân tan học để chào từ biệt cô.
“Lục Giai Ân, anh về đây.”
Lục Giai Ân gật đầu: “Vâng, thượng lộ bình an nhé.”
Tần Hiếu Tắc cười cười: “Anh có thể lại đến tìm em nữa không?”
Vẻ mặt Lục Giai Ân chợt cứng lại trong giây lát, cô ngập ngừng nhìn anh.
“Hiếu Tắc, đừng lãng phí thời gian với em nữa.”
Những lời này trước đây cô đã từng muốn nói với anh. Ngày đó uống cà phê cùng anh cô chưa kịp nói, ngày hôm qua cũng không tiện. Nhưng anh sắp về nước, nếu không nói cô sợ anh lại hiểu lầm.
Tấm lưng thẳng tắp của anh bỗng dưng cứng đờ, không khí quanh người bỗng trở nên lạnh toát.
Lục Giai Ân không biết cảm giác áy náy trong lòng đến từ đâu, cô căng thẳng nói: “Anh đến tìm em, em … em cũng không biết có phải em hiểu nhầm hay không. Nếu em hiểu sai ý anh thì em cũng muốn nói lời xin lỗi.”
Cô cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, lí nhí nói: “Bà chủ nhà đã giúp em tìm một công việc gia sư tiếng Trung bán thời gian. Việc học của em cũng nhiều nên em bận lắm. Trước mắt em thực sự không muốn nghĩ đến những việc khác…”
“Anh bắt em phải nghĩ à?” Tần Hiếu Tắc vội ngắt lời cô.
Lục Giai Ân sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tần Hiếu Tắc rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: “Anh có muốn em làm gì đâu, em căng thẳng làm gì?”
Lục Giai Ân hé môi, mặt ngẩn ngơ.
Thực sự cô đã hiểu nhầm ư?
Tần Hiếu Tắc: “Tóm lại chúng ta không phải là kẻ thù đúng không? Chẳng lẽ không thể nói chuyện à?”
Lục Giai Ân vội vàng lắc đầu: “Em không có ý này.”
Cô cắn môi dưới, ánh mắt sạch sẽ trong veo, nhẹ giọng nói: “Em sợ làm mất thời gian của anh.”
Cô thừa nhận khoảnh khắc nhìn thấy Tần Hiếu Tắc mặc trang phục chú hề kia cô đã thực sự rung động.
Nhưng hiện tại cô thật không có suy nghĩ gì khác, cô không muốn Tần Hiếu Tắc hiểu lầm gì đó.
Tần Hiếu Tắc bật cười thành tiếng: “Thôi được rồi.”
“Anh đi đây. Em ở lại học chăm chỉ nhé.”
Nghe được câu Lục Giai Ân không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, trong lòng anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Điều này chứng tỏ ít nhất cho đến hiện tại trước mặt Lục Giai Ân, Ứng Huyên cũng không có cửa.
Tương lai thế nào, sau hãy nói.
—
Sau khi về nước, Tần Hiếu Tắc đã cho thiết kế lại và treo lên biển hiệu quán bar mới.
Ngoài tên ban đầu của quán là “Giang”, bên cạnh còn có thêm một chuỗi các chữ cái sắp xếp rất nghệ thuật.
Lúc tới chơi Trần Huề rất kinh ngạc trố mắt nhìn, cậu ta hỏi anh những chữ cái như bùa ngải kia có ý nghĩa gì.
Tần Hiếu Tắc khinh thường mắng cậu ta “Đồ thất học”, không thèm trả lời.
Trần Huề ngay lập tức hết lên đầy bất mãn: “Không phải, ai mà hiểu được mấy chữ này của cậu?”
Cậu cũng không phải là người không qua được kỳ thi CET-4-6 (1), lời này đúng là sỉ nhục cậu đấy phải không?
“Có người hiểu được là được.”
Trầu Huề nóng mặt, cầm điện thoại lên gõ từng chữ vào khung tìm kiếm.
“A,s,p,e,t,t,o.”
Rất nhanh đã có kết quả.
“Aspetto”, Tiếng Ý có nghĩa là chờ đợi.
“Chờ đợi?” Trần Huề cau mày nhìn Tần Hiếu Tắc: “Cậu muốn đợi cô ấy sao?”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, cụng ly với Trần Huề rồi dốc một hơi uống cạn.
Anh nhướng mày, lên giọng vừa tự tin vừa kiêu ngạo: “Hai năm thôi mà, ông đây chờ được.”
Chuyến đi đến Ý đã khiến anh chắc chắn rằng …
Mọi thứ đều có thể thay đổi, chỉ có tình yêu anh dành cho Lục Giai Ân thì không thể.
Nhưng ba mẹ hai bên gia đình khá thân thiết, thêm vào đó Ứng Huyên lại học ngành nghệ thuật nên mẹ La Hàm rất thích anh.
Trước đó, Tần Hiếu Tắc chưa bao giờ nghĩ Ứng Huyên và Lục Giai Ân có mối liên hệ với nhau.
Nhưng khi vừa nghe bạn học của cô nhắc đến anh mới đột nhiên nhớ ra Ứng Huyên cũng đang đi du học ở Ý.
Hơn nữa có vẻ như Ứng Huyên và Lục Giai Ân qua lại với nhau khá nhiều.
Nghĩ đến đây, lông mày Tần Hiếu Tắc nhíu càng chặt hơn, ánh mắt anh nhìn Lục Giai Ân ngày càng khẩn thiết.
Lục Giai Ân lùi lại một bước, mím môi giải thích: “Là dì La Hàm đưa cho em danh thiếp của Ứng Huyên.”
Tần Hiếu Tắc hít sâu một hơi, cơn tức xộc thẳng lên não.
“Mẹ anh?!” Anh lên giọng hỏi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Dì La sợ em mới đến Ý không quen biết ai nên dì tốt bụng đưa cho em danh thiếp của Ứng Huyên.”
Tần Hiếu Tắc nhất thời sững sờ, cơn bực bội trong lồng ngực căng chặt không chỗ nào phát tiết.
Anh dời mắt nhìn sang hướng phòng bếp, yết hầu lên xuống nặng nề.
Nói đi nói lại thì không phải là anh tự làm tự chịu hay sao.
Một Hàng Hữu còn chưa rời đi thì một Ứng Huyên khác lại lăn đến.
Trong lòng Tần Hiếu Tắc căng thẳng, anh quay đầu nhìn Lục Giai Ân, giọng nói căng thẳng: “Anh ta đang theo đuổi em à?”
Lục Giai Ân sửng sốt một chút, sau đó chầm chậm lắc đầu.
“Chắc là không đâu.”
Khi cô mới đến Florencia, Ứng Huyên đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Cô rất biết ơn và mời Ứng Huyên đi ăn tối, kết quả còn bị Ứng Huyên giành trả tiền trước.
Về sau phần lớn thời gian hai người đều liên hệ qua WeChat, tần suất cũng không thể nói là nhiều.
“Vậy thì tại sao bạn học của em có thể biết anh ta?”
Tần Hiếu Tắc từng bước áp sát tới, anh hoàn toàn không để ý rằng giọng điệu của anh đã vượt quá mức độ giao tiếp bình thường.
Lục Giai Ân nhất thời không nhận ra, cô ngoan ngoãn trả lời.
“Vì anh ấy đã giúp em rất nhiều, nhưng lại không cho em cơ hội trả tiền bữa ăn em mời. Sau đó có một lần anh ấy đến đây thăm bạn, em đã mời anh ấy cùng bọn em ăn cơm ở nhà…”
Tần Hiếu Tắc cảm thấy sắp tức chết đi.
Lục Giai Ân là một cô gái hiền lành lễ phép, luôn đối xử tốt với mọi người. Vì biết ơn nên mời Ứng Huyên ăn cơm cũng hoàn toàn hợp lý.
Nhưng Tần Hiếu Tắc vẫn cảm thấy bực bội và ghen tị.
Bực bội chính mình không để ý hơn một chút để lại phát sinh thêm một tình địch.
Ghen tị với Ứng Huyên về lợi thế khoảng cách địa lý mà có thể đến gần Lục Giai Ân.
Anh nhướng mày nhìn chằm chằm Lục Giai Ân: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, ai đẹp trai hơn?”
Lục Giai Ân cảm thấy câu hỏi này của Tần Hiếu Tắc trẻ con không chịu được, cô thật muốn trêu anh.
“Đều đẹp trai cả.”
Cô biết Tần Hiếu Tắc muốn một câu trả lời khác, nhưng hiện tại cô không phải bạn gái của anh, cũng không cần thiết phải nịnh cho anh vui. Kể cả trong lòng cô nghĩ như vậy thật cô cũng không nói ra đâu.
Nghe thấy câu trả lời này, Tần Hiếu Tắc hít sâu vài hơi rồi lại thở dài.
“Làm sủi cảo đi.”
Tần Hiếu Tắc quay trở lại bàn, lặng lẽ tiếp tục gói sủi cảo.
Lục Giai Ân dừng lại một chút, sau đó cũng quay trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Trong không khí vô cùng náo nhiệt, một đám người đã làm xong một bữa tối thịnh soạn trước sáu giờ tối.
Bàn ăn được dời ra phòng khách, màn hình lớn đối diện đang chiếu Dạ tiệc mừng xuân tại Trung Quốc.
Trước khi đếm ngược đến thời khắc giao thừa, mọi người đã ngồi trước bàn ăn.
Lúc đếm ngược đến không, những du học sinh đang ở nước ngoài như bọn họ cũng cùng nhau nâng ly cụng chén.
“Chúc mừng năm mới!”
“Năm mới may mắn! Cung hỉ phát tài!”
“Tốt nghiệp thành công!”
Ánh sáng rực rỡ lung linh trên màn hình phản chiếu trên gương mặt của mỗi người, giống như pháo hoa đang bừng sáng trước mặt họ.
Lục Giai Ân tươi cười nâng ly với mọi người, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía Tần Hiếu Tắc đang ngồi bên cạnh.
Đôi mắt anh sáng ngời, nhưng nụ cười trên môi có chút gượng gạo. .
Lục Giai Ân hơi dừng lại, cô tự hỏi liệu có phải anh đang nhớ người thân bạn bè đang ở trong nước hay không.
Tựu trung lại, ở Ý anh chỉ quen mỗi mình cô.
Lục Giai Ân nảy ra một ý định, cô chủ động nâng ly lên nhẹ nhàng cụng vào ly của anh.
“Năm mới vui vẻ.” Cô cười nói.
Mắt Tần Hiếu Tắc mở to một lúc, sau đó anh nở nụ cười.
“Năm mới vui vẻ, Lục Giai Ân.”
Giọng anh hơi trầm và có phần trịnh trọng.
Giao thừa này thật khó quên đối với Lục Giai Ân.
Trong một căn phòng ở nước ngoài, xem Dạ tiệc mừng xuân của nước nhà, xung quanh là một nhóm bạn học mới quen.
Chỉ có duy nhất một người cô quen đã lâu, nhưng lại chính là bạn trai cũ đã chia tay của cô.
Chuyện tình yêu của họ lúc bắt đầu không mấy trong sáng, lúc kết thúc cũng không mấy êm đềm. Anh đã từng mạnh miệng tuyên bố trả thù cô, nhưng khi cô nằm viện phẫu thuật anh lại ở lì bốn ngày trời chăm sóc cô.
Khi còn ở bên nhau họ chưa bao giờ cùng nhau ăn Tết, cô không nghĩ tới sau khi chia tay họ lại cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên nơi xứ người, cùng nhau đếm ngược đến thời khắc giao thừa.
Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, Lục Giai Ân nhất thời không giải thích được.
Ngồi trên bàn ăn đều là những người trẻ tuổi cùng trang lứa, họ nhanh chóng làm quen rồi cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Khi biết Tần Hiếu Tắc tốt nghiệp trường Đại học A, mọi người đều nhìn anh với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
Có lẽ là vì Tết, cũng có lẽ là vì họ đều là những người “tha hương nơi xứ người” nên ai cũng uống khá nhiều rượu.
Lục Giai Ân là người duy nhất không uống rượu, vì vậy nên cô là người duy nhất chịu trách nhiệm tiễn mọi người ra ngoài.
Cô đi cùng mọi người xuống lầu, đảm bảo mọi người đều lên xe an toàn rồi mới quay trở lại lên lầu.
Vừa mở cửa cô đã thấy Tạ Thanh Thanh và Tần Hiếu Tắc ngồi cạnh nhau trên sàn nhà trước ghế sô pha, cùng uống rượu nói chuyện phiếm, như thể rất quen thân.
Cô lại gần, đúng lúc tình cờ nghe được Tần Hiếu Tắc hỏi Tạ Thanh Thanh: “Ứng Huyên có thường đến tìm Lục Giai Ân không?”
Tạ Thanh Thanh mặt đỏ ửng lắc đầu: “Không có. Anh ấy chỉ đến hồi khai giảng.”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Cô thấy anh ta thế nào?”
Tạ Thanh Thanh nghĩ một hồi: “Cũng được. Anh ấy khá đẹp trai, có học thức, tốt bụng, giọng nói dễ nghe, lại vừa có thể chơi vài nhạc cụ vừa có thể hát…”
Tần Hiếu Tắc khẽ hừ một tiếng, đặt mạnh lon bia xuống sàn nhà.
Thấy vậy, Lục Giai Ân theo thói quen bước tới.
Cô lại thấy Tần Hiếu Tắc ngả ra sau, lười nhác nhìn Tạ Thanh Thanh.
“Anh ta tốt như thế sao cô không theo đuổi đi?”
Tạ Thanh Thanh đỡ trán rồi “Hử” một tiếng, cũng chẳng bận tâm.
“Anh đi hỏi Lục Giai Ân xem cô ấy có thích không?”
“Cô ấy không thích.” Tần Hiếu Tắc khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: “Cô ấy đến đây để học, không phải để yêu đương.”
Tạ Thanh Thanh vẻ mặt đờ đẫn “A” lên một tiếng, đang định mở miệng nói gì đó.
“Thanh Thanh!” Lục Giai Ân vội vàng gọi cô ấy.
Hai người đồng thời quay đầu lại, mặt cả hai đều ửng đỏ.
“Hai người uống nhiều quá rồi, tôi đi làm cho hai người chút nước mật ong.”
Lục Giai Ân vội vàng xuống bếp rót nước cho họ.
Tạ Thanh Thanh nhận lấy ly nước rồi nói lời cảm ơn.
“Các cậu ở lại nói chuyện tiếp, tớ về phòng đây.”
Cô ấy rời đi trong nháy mắt, chỉ còn lại hai người Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc nhận lấy ly nước, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Giai Ân, ánh mắt vì hơi men mà có phần mê đắm.
“Lục Giai Ân, bạn học của em vừa nói anh đẹp trai hơn.”
Lục Giai Ân: “…”
“Sau đó thì sao?”
Đôi mắt cô cong lên, cô cảm thấy Tần Hiếu Tắc lúc này có chút buồn cười.
Tần Hiếu Tắc mím môi nhìn cô một lúc, sau đó quay đầu lại, cụp mắt xuống.
“Bọn em cùng học nghệ thuật sao thẩm mỹ lại không giống nhau như thế?”
Giọng điệu này, khó có thể nói là không chất chứa oán giận trong đó.
Lục Giai Ân thật sự không nhịn được, cô buột miệng cười “Phì” một tiếng.
Một tay Tần Hiếu Tắc cầm lon bia lắc qua lắc lại, tay kia tùy ý để trên đầu gối.
Lục Giai Ân ngồi đối diện với sườn mặt anh, từ khóe mắt anh nhìn thấy bóng của hai người phản chiếu từ cửa sổ kính sát đất in trên sàn nhà.
Hai chiếc bóng kề bên nhau trông thật thân mật.
Trái tim Tần Hiếu Tắc dường như muốn tan chảy, khóe miệng không nhịn được muốn cong lên.
*
Ngày hôm sau, Tần Hiếu Tắc sẽ ngồi chuyến bay muộn về nước, anh cố tình chờ Lục Giai Ân tan học để chào từ biệt cô.
“Lục Giai Ân, anh về đây.”
Lục Giai Ân gật đầu: “Vâng, thượng lộ bình an nhé.”
Tần Hiếu Tắc cười cười: “Anh có thể lại đến tìm em nữa không?”
Vẻ mặt Lục Giai Ân chợt cứng lại trong giây lát, cô ngập ngừng nhìn anh.
“Hiếu Tắc, đừng lãng phí thời gian với em nữa.”
Những lời này trước đây cô đã từng muốn nói với anh. Ngày đó uống cà phê cùng anh cô chưa kịp nói, ngày hôm qua cũng không tiện. Nhưng anh sắp về nước, nếu không nói cô sợ anh lại hiểu lầm.
Tấm lưng thẳng tắp của anh bỗng dưng cứng đờ, không khí quanh người bỗng trở nên lạnh toát.
Lục Giai Ân không biết cảm giác áy náy trong lòng đến từ đâu, cô căng thẳng nói: “Anh đến tìm em, em … em cũng không biết có phải em hiểu nhầm hay không. Nếu em hiểu sai ý anh thì em cũng muốn nói lời xin lỗi.”
Cô cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, lí nhí nói: “Bà chủ nhà đã giúp em tìm một công việc gia sư tiếng Trung bán thời gian. Việc học của em cũng nhiều nên em bận lắm. Trước mắt em thực sự không muốn nghĩ đến những việc khác…”
“Anh bắt em phải nghĩ à?” Tần Hiếu Tắc vội ngắt lời cô.
Lục Giai Ân sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tần Hiếu Tắc rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: “Anh có muốn em làm gì đâu, em căng thẳng làm gì?”
Lục Giai Ân hé môi, mặt ngẩn ngơ.
Thực sự cô đã hiểu nhầm ư?
Tần Hiếu Tắc: “Tóm lại chúng ta không phải là kẻ thù đúng không? Chẳng lẽ không thể nói chuyện à?”
Lục Giai Ân vội vàng lắc đầu: “Em không có ý này.”
Cô cắn môi dưới, ánh mắt sạch sẽ trong veo, nhẹ giọng nói: “Em sợ làm mất thời gian của anh.”
Cô thừa nhận khoảnh khắc nhìn thấy Tần Hiếu Tắc mặc trang phục chú hề kia cô đã thực sự rung động.
Nhưng hiện tại cô thật không có suy nghĩ gì khác, cô không muốn Tần Hiếu Tắc hiểu lầm gì đó.
Tần Hiếu Tắc bật cười thành tiếng: “Thôi được rồi.”
“Anh đi đây. Em ở lại học chăm chỉ nhé.”
Nghe được câu Lục Giai Ân không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, trong lòng anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Điều này chứng tỏ ít nhất cho đến hiện tại trước mặt Lục Giai Ân, Ứng Huyên cũng không có cửa.
Tương lai thế nào, sau hãy nói.
—
Sau khi về nước, Tần Hiếu Tắc đã cho thiết kế lại và treo lên biển hiệu quán bar mới.
Ngoài tên ban đầu của quán là “Giang”, bên cạnh còn có thêm một chuỗi các chữ cái sắp xếp rất nghệ thuật.
Lúc tới chơi Trần Huề rất kinh ngạc trố mắt nhìn, cậu ta hỏi anh những chữ cái như bùa ngải kia có ý nghĩa gì.
Tần Hiếu Tắc khinh thường mắng cậu ta “Đồ thất học”, không thèm trả lời.
Trần Huề ngay lập tức hết lên đầy bất mãn: “Không phải, ai mà hiểu được mấy chữ này của cậu?”
Cậu cũng không phải là người không qua được kỳ thi CET-4-6 (1), lời này đúng là sỉ nhục cậu đấy phải không?
- CET-4-6 (CET – College English Test) Bài kiểm tra tiếng Anh đại học, hay còn được gọi là CET, là một kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh kiểm tra trình độ tiếng Anh của sinh viên đại học và sau đại học ở Trung Quốc. Bài kiểm tra này đã tồn tại ở Trung Quốc trong 26 năm và hiện có 18 triệu người tham gia kỳ thi này hàng năm bao gồm hai cấp độ: CET4 (cấp bốn) và CET6 (cấp sáu). (Theo wikipedia)
“Có người hiểu được là được.”
Trầu Huề nóng mặt, cầm điện thoại lên gõ từng chữ vào khung tìm kiếm.
“A,s,p,e,t,t,o.”
Rất nhanh đã có kết quả.
“Aspetto”, Tiếng Ý có nghĩa là chờ đợi.
“Chờ đợi?” Trần Huề cau mày nhìn Tần Hiếu Tắc: “Cậu muốn đợi cô ấy sao?”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, cụng ly với Trần Huề rồi dốc một hơi uống cạn.
Anh nhướng mày, lên giọng vừa tự tin vừa kiêu ngạo: “Hai năm thôi mà, ông đây chờ được.”
Chuyến đi đến Ý đã khiến anh chắc chắn rằng …
Mọi thứ đều có thể thay đổi, chỉ có tình yêu anh dành cho Lục Giai Ân thì không thể.