Chương 39: Hèn mọn
Sắc mặt Đường Thư tái nhợt, đôi mắt dưới lớp trang điểm tinh tế lóe lên vẻ không thể tin được.
“Em giống bạn gái cũ của anh lắm à?”
Cô chợt nhớ ra sau bữa tối ngày hôm đó, lúc cô nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, thấy rõ toàn bộ quá trình biểu hiện của người đàn ông trước mặt từ ngạc nhiên đến đờ đẫn.
Trong miệng anh vẫn lẩm bẩm câu “ Xin lỗi.”
Hóa ra… câu ” Xin lỗi. ” anh nói không có nghĩa cô phải xin lỗi, mà có lẽ chính anh mới là người cần phải làm điều đó.
“Vì vậy, cô không cần phải cảm ơn tôi, có cảm ơn thì nên cảm ơn gương mặt này đi.” Tần Hiếu Tắc cúi đầu, giọng điệu tỏ vẻ như không có việc gì: “Cứ dây dưa mãi cũng không tốt. “
Đường Thư ngẩn người, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ nhìn về phía bartender.
Cô chưa bao giờ nghe bartender đề cập đến chuyện bạn gái cũ, rốt cuộc là người như thế nào phải để Tần Hiếu Tắc cứ nhớ mãi không quên như vậy?
Bartender lắc đầu.
Chuyện bạn gái cũ tôi cũng đâu có biết!
Tần Hiếu Tắc chú ý tới ánh mắt của hai người, nhíu mày, dần mất kiên nhẫn: “Cô không cần nhìn cậu ta. Vì cô ấy chưa bao giờ uống rượu.”
Đường Thư suy nghĩ một hồi mới hiểu “Cô ấy” là đang ám chỉ tới bạn gái cũ của anh.
“Nhưng, nhưng đây là quán bar của anh mà…” Cô thì thầm.
Bạn gái cũ sao có thể đến một chút rượu cũng không uống?
Không biết thế nào đã đụng chạm đến chỗ nhạy cảm của anh, Tần Hiếu Tắc đột nhiên cáu kỉnh: ” Mẹ nó, tôi chỉ thích phụ nữ không uống rượu được chưa? Cô không thấy phiền à?”
Nói xong, anh cũng không còn kiên nhẫn để nói chuyện tiếp, quay đầu bỏ đi.
Trở lại chỗ ngồi, anh dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu uống một ngụm lớn rượu.
Hai người kia thấy hành động của anh, nhất thời cũng không nói chuyện.
Tần Hiếu Tắc đặt ly lên bàn, ánh mắt không rõ ý gì nhìn Giang Thừa Thư.
“Không phải muốn mình mang mèo đi sao? Có đi không?”
Giang Thừa Thư sửng sốt: “Bây giờ sao?”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, tiếp tục hỏi: “Có đi không?”
“Đi chứ!” đương nhiên Giang Thừa Thư sẽ không từ chối, đồng ý ngay.
*
Quý Đường Ninh vốn dĩ không đồng ý việc Tần Hiếu Tắc mang mèo đi, nhưng được Giang Thừa Thư thuyết phục vài lần cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý. Nhưng cô ấy yêu cầu Tần Hiếu Tắc phải gửi ảnh và video thường xuyên cho mình, nếu phát hiện Tứ Tứ không ổn thì phải đưa nó về.
“Đừng lo lắng, nhất định cậu ấy sẽ nuôi tốt thôi.” Giang Thừa Thư an ủi cô ấy.
Quý Đường Ninh tủi thânthân, đôi mắt có chút đỏ: “ Vậy anh không được bỏ rơi Tứ Tứ nữa. Nó đáng yêu thế cơ mà.”
Tần Hiếu Tắc dừng lại, trầm giọng nói: “Không đâu.”
Sau khi được Tần Hiếu Tắc hứa bảo đảm, Quý Đường Ninh lại ôm Tứ Tứ nói chuyện một hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng giao Tứ Tứ cho chủ nhân ban đầu của nó.
Đêm đó, Tứ Tứ lại trở về nhà Tần Hiếu Tắc.
Tứ Tứ về đến nhà, còn chưa thích ứng được, ánh mắt cảnh giác, tiếng kêu cũng tràn đầy lo lắng.
“Mèo mập, mày không nhận ra tao à?” Tần Hiếu Tắc cất xong đồ đạc của Tứ Tứ, ngồi xổm xuống nói chuyện với nó.
Tứ Tứ mở to miệng, nhìn anh kêu một tiếng “ Meo~”, răng nanh lộ ra.
“Đừng có nhe răng trợn mắt như thế.” Tần Hiếu Tắc nhíu mày: “ Sao tính tình của mày lại không giống mẹ mày chút nào vậy?”
Con mèo mập này, chuyên làm những chuyện xấu.
Ngủ nhiều, tham ăn, lười biếng, tính nết tệ, không có lương tâm…
Trong lòng thầm đếm những khuyết điểm của Tứ Tứ, Tần Hiếu Tắc cam chịu đứng dậy chuẩn bị thức ăn nước uống cho nó.
Tứ Tứ quơ quơ cái đuôi, nó đi tới bát thức ăn, cúi đầu ăn.
Tần Hiếu Tắc ngồi trên sô pha, lười biếng nhìn Tứ Tứ ăn.
“Mèo mập, từ nay về sau mày phải đi theo tao đó có biết không?”
Tứ Tứ cúi đầu mải mê ăn, không thèm để ý đến anh.
Tần Hiếu Tắc cũng không quan tâm, anh dang rộng hai tay đặt lên ghế rồi ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Anh không thể không thừa nhận, mình mang Tứ Tứ về là vì nhớ Lục Giai Ân.
Dường như việc Tứ Tứ trở về, thể hiện mối liên hệ giữa anh và Lục Giai Ân vẫn còn.
Sự tức giận lúc trước khi biết mình là kẻ thay thế dần biến mất, mà thay vào đó là những ký ức về Lục Giai Ân.
Đặc biệt là khi anh phát hiện ra mình để ý đến Đường Thư hơn là vì cô có góc nghiêng giống Lục Giai Ân, thật đáng mỉa mai biết bao.
Bởi vì anh nhận ra rằng thế mà anh lại hiểu được một chút cảm giác của Lục Giai Ân khi trước.
Khi yêu một người, con tim chúng ta luôn khao khát hướng về người đó.
Giữa dòng người đông đúc, chỉ một bóng lưng hay một góc nghiêng tương tự cô đều có thể ảnh hưởng đến tâm trí anh, khiến ánh mắt anh phải dừng lại.
Lúc đó, thật ra Lục Giai Ân cũng vì vẻ ngoài của anh nhìn khá giống với Hàng Hữu nên cô không khống chế được, phải quay lại nhìn vài lần.
Sự thật là, Lục Giai Ân chưa bao giờ nói thích anh.
Là anh tự mình đa tình, cứ đơn phương cho rằng Lục Giai Ân thích anh.
Thú thật anh đã động lòng với Lục Giai Ân, nhưng lại không chịu thừa nhận. Anh trai vừa khéo chỉ là một cái cớ để anh thuyết phục bản thân mình, muốn Lục Giai Ân làm bạn gái mà thôi.
Về sau khi cô đồng ý, anh vẫn không chịu nhìn nhận tình cảm của mình, cứ mãi chìm đắm trong ảo tưởng rằng Lục Giai Ân rất yêu anh, cho đến khi cô dứt khoát nói lời chia tay.
Tần Hiếu Tắc thở dài, không khỏi khinh bỉ các lý do mình bịa ra để được gặp Lục Giai Ân.
Hèn mọn biết bao nhiêu kia chứ?
Anh thầm chửi bản thân mình một câu, rồi đứng dậy bước vào phòng tắm.
*
Vòng đi vòng lại, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Sau mùa đông, nhiệt độ ở Bình Thành giảm rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Tần Hiếu Tắc vẫn không liên lạc với Lục Giai Ân, chỉ tìm hiểu cuộc sống của cô như thế nào từ các trang mạng xã hội.
Cô có cuộc sống khá tốt ở Ý, cuộc sống học tập phong phú, làm quen thêm bạn mới, nấu đồ ăn Trung Quốc thành công, còn thiết lập thêm mối quan hệ thân thiết với bạn bè nước ngoài.
So với trước đây, tần suất cô đăng bài lên vòng bạn bè nhiều hơn một chút.
Tần Hiếu Tắc biết, đây là cô chia sẻ cho bà ngoại xem, để bà cụ yên tâm về cuộc sống của cô ở nước ngoài.
Tết năm nay đến sớm hơn mọi khi, mà chương trình học của Lục Giai Ân vẫn chưa kết thúc, nên cô đành ở lại Ý ăn Tết.
Trước Tết Nguyên Đán, Lục Giai Ân đăng lên vòng bạn bè, bày tỏ sự tiếc nuối vì đây là lần đầu không thể về nhà đón năm mới được.
Trong ảnh, cô mặc một chiếc váy màu xanh đen có dây đeo vai, tóc buông xõa vén ra sau gáy, trên bàn trước mặt đầy những tấm giấy trang trí đậm chất Tết. Những thứ này do mấy sinh viên mỹ thuật các cô không thể về nhà ăn Tết được nên quyết định tự vẽ, chuẩn bị cho năm mới, cùng nhau dán lên trang trí phòng ốc.
Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm nụ cười của cô trên bức ảnh hồi lâu, sau đó ấn lưu ảnh.
Có vẻ như cô đang sống rất tốt ở nước ngoài, cơ thể cũng không có dấu hiệu bị sốc vì thời tiết.
Khả năng thích nghi của cô tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Hiếu Tắc.
Ngược lại là anh, vẫn không thể thích nghi được với cuộc sống không có Lục Giai Ân.
Rõ ràng anh biết rằng đừng nên quan tâm đến những chuyện có liên quan đến cô, nhưng lại không nhịn được mà để tâm đến cuộc sống của cô ở Ý.
Tần Hiếu Tắc ở trong xe ngẩn ngơ một lúc, rồi cầm điện thoại xuống xe.
Mấy ngày trước mẹ anh, La Hàm đã dặn dò rằng muốn anh tham gia bữa tối lần này.
Bữa tối gồm một nhà của Tần Hiếu Tắc và Thi Tĩnh.
Năm ngoái, Thi Tĩnh đã làm không ít chuyện giúp phòng tranh La Hàm, bữa ăn lần này một là vì yêu mến còn hai là để cảm ơn.
Thời điểm Tấn Hiếu Tắc tới, cả nhà Thi Tĩnh cũng đều đã đến, chỉ còn mỗi anh trai anh là Tần Hiếu Viễn vẫn chưa đến.
Sau khi chào hỏi người lớn xong, Tần Hiếu Tắc ngồi xuống bên cạnh La Hàm.
Cả một bàn tròn lớn, hai gia đình gần như là ngồi sang hai bên, chỗ gần bên cửa trống trơn.
La Hàm nhìn chỗ trống, khẽ cau mày.
“Sao con không ngồi bên kia, để trống như vậy làm gì?”
“Gọi đồ ăn đi ạ.” Tần Hiếu Tắc tựa lưng vào, nói như đó là điều đương nhiên.
La Hàm dừng lại, cũng không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Thi Tĩnh nhìn qua nhìn lại mẹ con hai người, lông mi rũ xuống.
Không lâu sau, Tần Hiếu Viễn cũng đến, đứng ở cửa xin lỗi vì đã đến muộn.
Những người khác lắc đầu nói không sao.
Sau khi Tần Hiếu Viễn ngồi xuống, bữa cơm chính thức bắt đầu.
Trên bàn, bố mẹ hai bên không ngớt lời khen ngợi con cái đối phương.
Nói đến khúc sau, mẹ Thi Tĩnh thở dài: “Con gái tôi thật ra cũng không có gì để chê, nhưng nó chưa bao giờ quen bạn trai, cũng không biết yêu cầu của nó cao như thế nào”.
“Mẹ!” Thi Tĩnh cau mày, nói: “Mẹ nói chuyện này làm gì?“Có làm sao chứ, mẹ nói không đúng sao?” Trước đây không phải dì con đã giới thiệu cho con vài cậu chàng vừa tài giỏi lại đẹp trai, nhưng con đều không hài lòng đó sao?” Mẹ Thi Tĩnh bất đắc dĩ nhìn La Hàm kể khổ: “ Cũng không biết con bé này nghĩ thế nào nữa?”
La Hàm ngẩn người, định mở miệng, thì Tần Hiếu Tắc ngồi bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy.
“Con đi vệ sinh.” Anh nói một câu rồi bỏ đi.
La Hàm nhìn theo bóng lưng anh thở dài, sau đó lại quay qua nhà Thi Tĩnh.
“Con trai tôi không phải cũng vậy đó sao? Tết nhất cũng ở bên ngoài! Người trẻ tuổi bây giờ khác với chúng ta hồi đó, rất kiên định với suy nghĩ của mình.” Bà lắc đầu, bất lực nói.
Nói qua nói lại, mặt Thi Tĩnh đỏ lên, vừa xấu hổ lại lúng túng.
Cô hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc: “Mẹ, dì, con biết hai người muốn nói gì. Nhưng con với Hiếu Tắc là không có khả năng, hai người không cần tác hợp chúng con đâu ạ.”
Cô mím môi, dường như đã hạ quyết tâm nói: “Con đang trong giai đoạn đang tìm hiểu với một người, chắc sẽ có bạn trai sớm thôi. Hai người đừng gán ghép lung tung.”
Mẹ Thi Tĩnh tỏ vẻ xấu hổ: “Mẹ cũng chưa nói gì mà, chẳng phải chỉ mới nói thế thôi sao?”
La Hàm bất ngờ: “Tiểu Tĩnh đã có người mình thích rồi à? Cậu trai kia thật có phúc.”
Thi Tĩnh cố nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy dì, vẫn chưa xác định quan hệ, nên con cũng không tiện nói ra.”
“Ồ, dì hiểu rồi.” La Hàm cười: “ Là dì nhiều chuyện quá.”
Thi Tĩnh lắc đầu, rũ mi.
“Bà mới nhiều chuyện đó.” Ba Thi Tĩnh liếc vợ mình: “Con gái chúng ta mà sợ không lấy được chồng sao?”
Tần Bỉnh vội vàng giảng hòa: “Được rồi, được rồi, đều là ý tốt cả, ăn cơm đi.”
…
Lúc Tần Hiếu Tắc trở lại bàn ăn, chút chuyện nhỏ này đã sớm kết thúc.
Hai gia đình vui vẻ ăn cơm xong.
Sau bữa ăn, Thi Tĩnh chặn lại Tần Hiếu Tắc đang đi sau cùng.
“Tớ đã nói qua với dì, sau này bác ấy sẽ không gán ghép hai chúng ta nữa đâu.”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, thuận miệng nói: “ Cảm ơn.”
“Không có gì đâu.” Thi Tĩnh lắc đầu.
“Mới nghe dì nói Tết này cậu muốn ra ngoài chơi à…” Cô dừng một chút, ngập ngừng hỏi: “Cậu muốn đi đâu thế?”
Tần Hiếu Tắc dừng lại, bình tĩnh nói: “Ý.”
Thi Tĩnh ngẩn ra, sau đó mới “À” một tiếng
“Sao vậy? Cảm thấy tôi hèn mọn lắm à?” Tần Hiếu Tắc liếc cô, tự giễu nói.
Anh bực bội rút ra một điếu thuốc, chỉ cắn mà không châm lửa.
Thực ra anh cũng biết mình hèn mọn, nhưng vẫn không nhịn được muốn sang Ý xem thử.
Chỉ cần không để cho Lục Giai Ân phát hiện là được.
Thi Tĩnh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “ Không có.”
Cô đã sớm nhận ra, Tần Hiếu Tắc đối xử với Lục Giai Ân khác hẳn với mọi người. Chẳng qua cô không nghĩ rằng, Tần Hiếu Tắc tính tình ngang ngạnh như thế, lại thực sự thua bởi Lục Giai Ân, lâu như vậy vẫn nhớ mãi không quên.
Thật tình, đều là phụ nữ tính tình hay để ý tiểu tiết như nhau, nhưng ngay cả cô cũng không thể nhìn ra vấn đề của Lục Giai Ân.
Huống chi là người luôn ở cạnh cô như Tần Hiếu Tắc?
Tần Hiếu Tắc gật đầu.
“Đi trước đây.” Anh ra hiệu, xoay người đi nhanh về phía xe của mình.
Hai chân Thi Tĩnh khá yếu, chỉ đứng yên đó nhìn anh ngồi vào xe.
Tiếng khởi động xe vang lên, nửa bên mặt tuấn tú của Tần Hiếu Tắc hiện lên trước mắt.
Bộ dáng tùy tiện thích gì làm đó tựa như hình ảnh cậu thiếu niên chơi đá banh dưới ánh mặt trời hồi cấp 3.
Trái tim Thi Tĩnh run lên, nhỏ giọng nói.
“Hẹn gặp lại.”
*
Florencia vào đầu tháng hai đột ngột đón nhận một đợt khí lạnh, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm mạnh.
Vì chương trình học nên không thể về nước, Lục Giai Ân và vài du học sinh tính toán nấu bữa cơm tất niên vào đêm giao thừa sắp tới.
Tranh thủ buổi chiều chủ nhật, Lục Giai Ân và bạn học Tạ Thanh Thanh đi bộ đến siêu thị cách căn hộ không xa lắm để mua sắm.
Mua đồ xong, Tạ Thanh Thanh nói muốn mua một ly cà phê.
Ở Ý, cà phê rất phổ biến, hầu như ai cũng thích uống cà phê.
Mưa dầm thấm lâu, dần dà Tạ Thanh Thanh cũng thích uống cà phê, mỗi ngày cô phải uống ít nhất hai ly.
Mà Lục Giai Ân vì lý do sức khỏe, nên không thể gia nhập hàng ngũ của các cô.
“Được, vậy mình ở quảng trường chờ cậu.”
Lục Giai Ân đưa tay cầm túi xách của Tạ Thanh Thanh, mỉm cười đồng ý.
Trên đường từ căn hộ đến siêu thị, sẽ đi ngang qua quảng trường thành phố, ở đó có một cái đài phun nước hình tròn, ở giữa là bức tượng màu trắng tinh xảo.
Thường khi thời tiết đẹp, có rất nhiều người tụ tập ở quảng trường để trò chuyện, nghỉ ngơi, vui chơi, hoạt động nghệ thuật đường phố, kể thôi cũng chưa hết.
Bình thường chương trình học của Lục Giai Ân khá nhiều, chủ nhật rảnh rỗi cũng thích đến đây ngồi, trải nghiệm phong tục tập quán của nước ngoài, cũng khá thú vị.
Bị ảnh hưởng bởi đợt rét đậm gần đây, ít người tụ tập ở quảng trường hơn ngày thường.
Một vài đứa trẻ đang chơi ván trượt, thỉnh thoảng lại có bồ câu kêu “rù rù” kiếm ăn, ở ven đường người lớn hóa trang thành chú hề đang phát bóng bay cho lũ trẻ …
Lục Giai Ân ngồi trên ghế, đặt túi đồ sang một bên, lẳng lặng nhìn người đến người đi trên phố.
“Giai Ân!”
Giọng nói của Tạ Thanh Thanh đột nhiên từ phía sau truyền đến, Lục Giai Ân đứng lên, quay đầu lại.
Tạ Thanh Thanh đã uống hết cà phê, hai tay cô nàng trống trơn.
Trên tay Lục Giai Ân cầm túi đồ, nhẹ nhàng nói: “Thanh Thanh, lát nữa chắc mình phải đi gặp bạn rồi, cậu cứ về trước đi.”
Tạ Thanh Thanh “À” một tiếng, rồi cầm lấy túi: “Được rồi, đồ đạc để mình cầm về cho, cậu chơi vui vẻ nhé.”
Lục Giai Ân mỉm cười: “Được, cám ơn cậu.”
Sau khi nhìn Tạ Thanh Thanh đi được đoạn xa, sắc mặt Lục Giai Ân sững lại, khoác áo khoác bước ra đường.
Hôm nay gió hơi lớn, cô đè xuống chiếc mũ vành rộng, đuôi tóc đen được uốn thành hình vòng cung rất đẹp.
Bên đường, hai anh em đang quấn lấy chú hề xin bóng bay.
Anh trai nhìn qua chắc 5, 6 tuổi, còn em gái thì chỉ tầm 3, 4 tuổi.
Cô em gái có mái tóc vàng, đang choàng khăn, đường nét khuôn mặt thanh tú như búp bê Tây Dương.
Cô bé không chỉ muốn có mỗi một chiếc bóng bay, nên lại đưa tay về phía chú hề.
Chú hề không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm xuống bất chấp thân hình cao lớn của mình, để cho cô bé dễ lựa chọn.
Cô bé chọn một quả bóng bay màu tím, vui vẻ nắm tay anh trai rời đi.
Lục Giai Ân đứng đằng sau chú hề, bình tĩnh nhìn anh đứng lên lần nữa.
Ánh mắt chú hề cứ nhìn về phía trước, như thể đang tìm kiếm gì đó.
Hình như là không tìm được, anh vội vàng bước chân lên trước hai bước.
Cứ như vậy, giống như một đứa trẻ lạc giữa biển người.
Đôi mắt Lục Giai Ân đột nhiên có chút chua xót, lúc anh định quay đầu, cô lại nhẹ giọng nói:
“Hiếu Tắc.”
“Anh có lạnh không?”
Thân hình trong bộ đồ hề trước mặt đột nhiên cứng đờ.
*
Hôm nay Lục Giai Ân đội một chiếc mũ vành rộng màu đen, áo khoác màu be, dáng người tinh tế, diện mạo xinh đẹp.
Ở nơi đất khách quê người toàn những gương mặt lai Tây, vì thế ngoại hình của cô vô cùng nổi bật.
Cô bé tóc vàng cầm hai quả bóng bay trên tay quay đầu lại, tò mò nhìn chằm chằm chú hề.
Trên đường phố Florencia nơi mọi người qua lại, một người phụ nữ Phương Đông xinh đẹp đứng sau một chú hề cao lớn.
Cô lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của chú hề, khoảng cách không xa cũng không gần.
Cả hai cứ như vậy giằng co với nhau.
Cô bé tóc vàng cau mày, quay đầu kéo tay anh trai.
“Có chuyện gì vậy?” Anh trai hỏi.
Cô bé có chút buồn bã, giọng nói cũng trầm xuống.
“Chú hề kia khóc rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng tôi cũng viết đến cảnh này rồi T_T
“Em giống bạn gái cũ của anh lắm à?”
Cô chợt nhớ ra sau bữa tối ngày hôm đó, lúc cô nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, thấy rõ toàn bộ quá trình biểu hiện của người đàn ông trước mặt từ ngạc nhiên đến đờ đẫn.
Trong miệng anh vẫn lẩm bẩm câu “ Xin lỗi.”
Hóa ra… câu ” Xin lỗi. ” anh nói không có nghĩa cô phải xin lỗi, mà có lẽ chính anh mới là người cần phải làm điều đó.
“Vì vậy, cô không cần phải cảm ơn tôi, có cảm ơn thì nên cảm ơn gương mặt này đi.” Tần Hiếu Tắc cúi đầu, giọng điệu tỏ vẻ như không có việc gì: “Cứ dây dưa mãi cũng không tốt. “
Đường Thư ngẩn người, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ nhìn về phía bartender.
Cô chưa bao giờ nghe bartender đề cập đến chuyện bạn gái cũ, rốt cuộc là người như thế nào phải để Tần Hiếu Tắc cứ nhớ mãi không quên như vậy?
Bartender lắc đầu.
Chuyện bạn gái cũ tôi cũng đâu có biết!
Tần Hiếu Tắc chú ý tới ánh mắt của hai người, nhíu mày, dần mất kiên nhẫn: “Cô không cần nhìn cậu ta. Vì cô ấy chưa bao giờ uống rượu.”
Đường Thư suy nghĩ một hồi mới hiểu “Cô ấy” là đang ám chỉ tới bạn gái cũ của anh.
“Nhưng, nhưng đây là quán bar của anh mà…” Cô thì thầm.
Bạn gái cũ sao có thể đến một chút rượu cũng không uống?
Không biết thế nào đã đụng chạm đến chỗ nhạy cảm của anh, Tần Hiếu Tắc đột nhiên cáu kỉnh: ” Mẹ nó, tôi chỉ thích phụ nữ không uống rượu được chưa? Cô không thấy phiền à?”
Nói xong, anh cũng không còn kiên nhẫn để nói chuyện tiếp, quay đầu bỏ đi.
Trở lại chỗ ngồi, anh dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu uống một ngụm lớn rượu.
Hai người kia thấy hành động của anh, nhất thời cũng không nói chuyện.
Tần Hiếu Tắc đặt ly lên bàn, ánh mắt không rõ ý gì nhìn Giang Thừa Thư.
“Không phải muốn mình mang mèo đi sao? Có đi không?”
Giang Thừa Thư sửng sốt: “Bây giờ sao?”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, tiếp tục hỏi: “Có đi không?”
“Đi chứ!” đương nhiên Giang Thừa Thư sẽ không từ chối, đồng ý ngay.
*
Quý Đường Ninh vốn dĩ không đồng ý việc Tần Hiếu Tắc mang mèo đi, nhưng được Giang Thừa Thư thuyết phục vài lần cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý. Nhưng cô ấy yêu cầu Tần Hiếu Tắc phải gửi ảnh và video thường xuyên cho mình, nếu phát hiện Tứ Tứ không ổn thì phải đưa nó về.
“Đừng lo lắng, nhất định cậu ấy sẽ nuôi tốt thôi.” Giang Thừa Thư an ủi cô ấy.
Quý Đường Ninh tủi thânthân, đôi mắt có chút đỏ: “ Vậy anh không được bỏ rơi Tứ Tứ nữa. Nó đáng yêu thế cơ mà.”
Tần Hiếu Tắc dừng lại, trầm giọng nói: “Không đâu.”
Sau khi được Tần Hiếu Tắc hứa bảo đảm, Quý Đường Ninh lại ôm Tứ Tứ nói chuyện một hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng giao Tứ Tứ cho chủ nhân ban đầu của nó.
Đêm đó, Tứ Tứ lại trở về nhà Tần Hiếu Tắc.
Tứ Tứ về đến nhà, còn chưa thích ứng được, ánh mắt cảnh giác, tiếng kêu cũng tràn đầy lo lắng.
“Mèo mập, mày không nhận ra tao à?” Tần Hiếu Tắc cất xong đồ đạc của Tứ Tứ, ngồi xổm xuống nói chuyện với nó.
Tứ Tứ mở to miệng, nhìn anh kêu một tiếng “ Meo~”, răng nanh lộ ra.
“Đừng có nhe răng trợn mắt như thế.” Tần Hiếu Tắc nhíu mày: “ Sao tính tình của mày lại không giống mẹ mày chút nào vậy?”
Con mèo mập này, chuyên làm những chuyện xấu.
Ngủ nhiều, tham ăn, lười biếng, tính nết tệ, không có lương tâm…
Trong lòng thầm đếm những khuyết điểm của Tứ Tứ, Tần Hiếu Tắc cam chịu đứng dậy chuẩn bị thức ăn nước uống cho nó.
Tứ Tứ quơ quơ cái đuôi, nó đi tới bát thức ăn, cúi đầu ăn.
Tần Hiếu Tắc ngồi trên sô pha, lười biếng nhìn Tứ Tứ ăn.
“Mèo mập, từ nay về sau mày phải đi theo tao đó có biết không?”
Tứ Tứ cúi đầu mải mê ăn, không thèm để ý đến anh.
Tần Hiếu Tắc cũng không quan tâm, anh dang rộng hai tay đặt lên ghế rồi ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Anh không thể không thừa nhận, mình mang Tứ Tứ về là vì nhớ Lục Giai Ân.
Dường như việc Tứ Tứ trở về, thể hiện mối liên hệ giữa anh và Lục Giai Ân vẫn còn.
Sự tức giận lúc trước khi biết mình là kẻ thay thế dần biến mất, mà thay vào đó là những ký ức về Lục Giai Ân.
Đặc biệt là khi anh phát hiện ra mình để ý đến Đường Thư hơn là vì cô có góc nghiêng giống Lục Giai Ân, thật đáng mỉa mai biết bao.
Bởi vì anh nhận ra rằng thế mà anh lại hiểu được một chút cảm giác của Lục Giai Ân khi trước.
Khi yêu một người, con tim chúng ta luôn khao khát hướng về người đó.
Giữa dòng người đông đúc, chỉ một bóng lưng hay một góc nghiêng tương tự cô đều có thể ảnh hưởng đến tâm trí anh, khiến ánh mắt anh phải dừng lại.
Lúc đó, thật ra Lục Giai Ân cũng vì vẻ ngoài của anh nhìn khá giống với Hàng Hữu nên cô không khống chế được, phải quay lại nhìn vài lần.
Sự thật là, Lục Giai Ân chưa bao giờ nói thích anh.
Là anh tự mình đa tình, cứ đơn phương cho rằng Lục Giai Ân thích anh.
Thú thật anh đã động lòng với Lục Giai Ân, nhưng lại không chịu thừa nhận. Anh trai vừa khéo chỉ là một cái cớ để anh thuyết phục bản thân mình, muốn Lục Giai Ân làm bạn gái mà thôi.
Về sau khi cô đồng ý, anh vẫn không chịu nhìn nhận tình cảm của mình, cứ mãi chìm đắm trong ảo tưởng rằng Lục Giai Ân rất yêu anh, cho đến khi cô dứt khoát nói lời chia tay.
Tần Hiếu Tắc thở dài, không khỏi khinh bỉ các lý do mình bịa ra để được gặp Lục Giai Ân.
Hèn mọn biết bao nhiêu kia chứ?
Anh thầm chửi bản thân mình một câu, rồi đứng dậy bước vào phòng tắm.
*
Vòng đi vòng lại, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Sau mùa đông, nhiệt độ ở Bình Thành giảm rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Tần Hiếu Tắc vẫn không liên lạc với Lục Giai Ân, chỉ tìm hiểu cuộc sống của cô như thế nào từ các trang mạng xã hội.
Cô có cuộc sống khá tốt ở Ý, cuộc sống học tập phong phú, làm quen thêm bạn mới, nấu đồ ăn Trung Quốc thành công, còn thiết lập thêm mối quan hệ thân thiết với bạn bè nước ngoài.
So với trước đây, tần suất cô đăng bài lên vòng bạn bè nhiều hơn một chút.
Tần Hiếu Tắc biết, đây là cô chia sẻ cho bà ngoại xem, để bà cụ yên tâm về cuộc sống của cô ở nước ngoài.
Tết năm nay đến sớm hơn mọi khi, mà chương trình học của Lục Giai Ân vẫn chưa kết thúc, nên cô đành ở lại Ý ăn Tết.
Trước Tết Nguyên Đán, Lục Giai Ân đăng lên vòng bạn bè, bày tỏ sự tiếc nuối vì đây là lần đầu không thể về nhà đón năm mới được.
Trong ảnh, cô mặc một chiếc váy màu xanh đen có dây đeo vai, tóc buông xõa vén ra sau gáy, trên bàn trước mặt đầy những tấm giấy trang trí đậm chất Tết. Những thứ này do mấy sinh viên mỹ thuật các cô không thể về nhà ăn Tết được nên quyết định tự vẽ, chuẩn bị cho năm mới, cùng nhau dán lên trang trí phòng ốc.
Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm nụ cười của cô trên bức ảnh hồi lâu, sau đó ấn lưu ảnh.
Có vẻ như cô đang sống rất tốt ở nước ngoài, cơ thể cũng không có dấu hiệu bị sốc vì thời tiết.
Khả năng thích nghi của cô tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Hiếu Tắc.
Ngược lại là anh, vẫn không thể thích nghi được với cuộc sống không có Lục Giai Ân.
Rõ ràng anh biết rằng đừng nên quan tâm đến những chuyện có liên quan đến cô, nhưng lại không nhịn được mà để tâm đến cuộc sống của cô ở Ý.
Tần Hiếu Tắc ở trong xe ngẩn ngơ một lúc, rồi cầm điện thoại xuống xe.
Mấy ngày trước mẹ anh, La Hàm đã dặn dò rằng muốn anh tham gia bữa tối lần này.
Bữa tối gồm một nhà của Tần Hiếu Tắc và Thi Tĩnh.
Năm ngoái, Thi Tĩnh đã làm không ít chuyện giúp phòng tranh La Hàm, bữa ăn lần này một là vì yêu mến còn hai là để cảm ơn.
Thời điểm Tấn Hiếu Tắc tới, cả nhà Thi Tĩnh cũng đều đã đến, chỉ còn mỗi anh trai anh là Tần Hiếu Viễn vẫn chưa đến.
Sau khi chào hỏi người lớn xong, Tần Hiếu Tắc ngồi xuống bên cạnh La Hàm.
Cả một bàn tròn lớn, hai gia đình gần như là ngồi sang hai bên, chỗ gần bên cửa trống trơn.
La Hàm nhìn chỗ trống, khẽ cau mày.
“Sao con không ngồi bên kia, để trống như vậy làm gì?”
“Gọi đồ ăn đi ạ.” Tần Hiếu Tắc tựa lưng vào, nói như đó là điều đương nhiên.
La Hàm dừng lại, cũng không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Thi Tĩnh nhìn qua nhìn lại mẹ con hai người, lông mi rũ xuống.
Không lâu sau, Tần Hiếu Viễn cũng đến, đứng ở cửa xin lỗi vì đã đến muộn.
Những người khác lắc đầu nói không sao.
Sau khi Tần Hiếu Viễn ngồi xuống, bữa cơm chính thức bắt đầu.
Trên bàn, bố mẹ hai bên không ngớt lời khen ngợi con cái đối phương.
Nói đến khúc sau, mẹ Thi Tĩnh thở dài: “Con gái tôi thật ra cũng không có gì để chê, nhưng nó chưa bao giờ quen bạn trai, cũng không biết yêu cầu của nó cao như thế nào”.
“Mẹ!” Thi Tĩnh cau mày, nói: “Mẹ nói chuyện này làm gì?“Có làm sao chứ, mẹ nói không đúng sao?” Trước đây không phải dì con đã giới thiệu cho con vài cậu chàng vừa tài giỏi lại đẹp trai, nhưng con đều không hài lòng đó sao?” Mẹ Thi Tĩnh bất đắc dĩ nhìn La Hàm kể khổ: “ Cũng không biết con bé này nghĩ thế nào nữa?”
La Hàm ngẩn người, định mở miệng, thì Tần Hiếu Tắc ngồi bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy.
“Con đi vệ sinh.” Anh nói một câu rồi bỏ đi.
La Hàm nhìn theo bóng lưng anh thở dài, sau đó lại quay qua nhà Thi Tĩnh.
“Con trai tôi không phải cũng vậy đó sao? Tết nhất cũng ở bên ngoài! Người trẻ tuổi bây giờ khác với chúng ta hồi đó, rất kiên định với suy nghĩ của mình.” Bà lắc đầu, bất lực nói.
Nói qua nói lại, mặt Thi Tĩnh đỏ lên, vừa xấu hổ lại lúng túng.
Cô hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc: “Mẹ, dì, con biết hai người muốn nói gì. Nhưng con với Hiếu Tắc là không có khả năng, hai người không cần tác hợp chúng con đâu ạ.”
Cô mím môi, dường như đã hạ quyết tâm nói: “Con đang trong giai đoạn đang tìm hiểu với một người, chắc sẽ có bạn trai sớm thôi. Hai người đừng gán ghép lung tung.”
Mẹ Thi Tĩnh tỏ vẻ xấu hổ: “Mẹ cũng chưa nói gì mà, chẳng phải chỉ mới nói thế thôi sao?”
La Hàm bất ngờ: “Tiểu Tĩnh đã có người mình thích rồi à? Cậu trai kia thật có phúc.”
Thi Tĩnh cố nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy dì, vẫn chưa xác định quan hệ, nên con cũng không tiện nói ra.”
“Ồ, dì hiểu rồi.” La Hàm cười: “ Là dì nhiều chuyện quá.”
Thi Tĩnh lắc đầu, rũ mi.
“Bà mới nhiều chuyện đó.” Ba Thi Tĩnh liếc vợ mình: “Con gái chúng ta mà sợ không lấy được chồng sao?”
Tần Bỉnh vội vàng giảng hòa: “Được rồi, được rồi, đều là ý tốt cả, ăn cơm đi.”
…
Lúc Tần Hiếu Tắc trở lại bàn ăn, chút chuyện nhỏ này đã sớm kết thúc.
Hai gia đình vui vẻ ăn cơm xong.
Sau bữa ăn, Thi Tĩnh chặn lại Tần Hiếu Tắc đang đi sau cùng.
“Tớ đã nói qua với dì, sau này bác ấy sẽ không gán ghép hai chúng ta nữa đâu.”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, thuận miệng nói: “ Cảm ơn.”
“Không có gì đâu.” Thi Tĩnh lắc đầu.
“Mới nghe dì nói Tết này cậu muốn ra ngoài chơi à…” Cô dừng một chút, ngập ngừng hỏi: “Cậu muốn đi đâu thế?”
Tần Hiếu Tắc dừng lại, bình tĩnh nói: “Ý.”
Thi Tĩnh ngẩn ra, sau đó mới “À” một tiếng
“Sao vậy? Cảm thấy tôi hèn mọn lắm à?” Tần Hiếu Tắc liếc cô, tự giễu nói.
Anh bực bội rút ra một điếu thuốc, chỉ cắn mà không châm lửa.
Thực ra anh cũng biết mình hèn mọn, nhưng vẫn không nhịn được muốn sang Ý xem thử.
Chỉ cần không để cho Lục Giai Ân phát hiện là được.
Thi Tĩnh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “ Không có.”
Cô đã sớm nhận ra, Tần Hiếu Tắc đối xử với Lục Giai Ân khác hẳn với mọi người. Chẳng qua cô không nghĩ rằng, Tần Hiếu Tắc tính tình ngang ngạnh như thế, lại thực sự thua bởi Lục Giai Ân, lâu như vậy vẫn nhớ mãi không quên.
Thật tình, đều là phụ nữ tính tình hay để ý tiểu tiết như nhau, nhưng ngay cả cô cũng không thể nhìn ra vấn đề của Lục Giai Ân.
Huống chi là người luôn ở cạnh cô như Tần Hiếu Tắc?
Tần Hiếu Tắc gật đầu.
“Đi trước đây.” Anh ra hiệu, xoay người đi nhanh về phía xe của mình.
Hai chân Thi Tĩnh khá yếu, chỉ đứng yên đó nhìn anh ngồi vào xe.
Tiếng khởi động xe vang lên, nửa bên mặt tuấn tú của Tần Hiếu Tắc hiện lên trước mắt.
Bộ dáng tùy tiện thích gì làm đó tựa như hình ảnh cậu thiếu niên chơi đá banh dưới ánh mặt trời hồi cấp 3.
Trái tim Thi Tĩnh run lên, nhỏ giọng nói.
“Hẹn gặp lại.”
*
Florencia vào đầu tháng hai đột ngột đón nhận một đợt khí lạnh, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm mạnh.
Vì chương trình học nên không thể về nước, Lục Giai Ân và vài du học sinh tính toán nấu bữa cơm tất niên vào đêm giao thừa sắp tới.
Tranh thủ buổi chiều chủ nhật, Lục Giai Ân và bạn học Tạ Thanh Thanh đi bộ đến siêu thị cách căn hộ không xa lắm để mua sắm.
Mua đồ xong, Tạ Thanh Thanh nói muốn mua một ly cà phê.
Ở Ý, cà phê rất phổ biến, hầu như ai cũng thích uống cà phê.
Mưa dầm thấm lâu, dần dà Tạ Thanh Thanh cũng thích uống cà phê, mỗi ngày cô phải uống ít nhất hai ly.
Mà Lục Giai Ân vì lý do sức khỏe, nên không thể gia nhập hàng ngũ của các cô.
“Được, vậy mình ở quảng trường chờ cậu.”
Lục Giai Ân đưa tay cầm túi xách của Tạ Thanh Thanh, mỉm cười đồng ý.
Trên đường từ căn hộ đến siêu thị, sẽ đi ngang qua quảng trường thành phố, ở đó có một cái đài phun nước hình tròn, ở giữa là bức tượng màu trắng tinh xảo.
Thường khi thời tiết đẹp, có rất nhiều người tụ tập ở quảng trường để trò chuyện, nghỉ ngơi, vui chơi, hoạt động nghệ thuật đường phố, kể thôi cũng chưa hết.
Bình thường chương trình học của Lục Giai Ân khá nhiều, chủ nhật rảnh rỗi cũng thích đến đây ngồi, trải nghiệm phong tục tập quán của nước ngoài, cũng khá thú vị.
Bị ảnh hưởng bởi đợt rét đậm gần đây, ít người tụ tập ở quảng trường hơn ngày thường.
Một vài đứa trẻ đang chơi ván trượt, thỉnh thoảng lại có bồ câu kêu “rù rù” kiếm ăn, ở ven đường người lớn hóa trang thành chú hề đang phát bóng bay cho lũ trẻ …
Lục Giai Ân ngồi trên ghế, đặt túi đồ sang một bên, lẳng lặng nhìn người đến người đi trên phố.
“Giai Ân!”
Giọng nói của Tạ Thanh Thanh đột nhiên từ phía sau truyền đến, Lục Giai Ân đứng lên, quay đầu lại.
Tạ Thanh Thanh đã uống hết cà phê, hai tay cô nàng trống trơn.
Trên tay Lục Giai Ân cầm túi đồ, nhẹ nhàng nói: “Thanh Thanh, lát nữa chắc mình phải đi gặp bạn rồi, cậu cứ về trước đi.”
Tạ Thanh Thanh “À” một tiếng, rồi cầm lấy túi: “Được rồi, đồ đạc để mình cầm về cho, cậu chơi vui vẻ nhé.”
Lục Giai Ân mỉm cười: “Được, cám ơn cậu.”
Sau khi nhìn Tạ Thanh Thanh đi được đoạn xa, sắc mặt Lục Giai Ân sững lại, khoác áo khoác bước ra đường.
Hôm nay gió hơi lớn, cô đè xuống chiếc mũ vành rộng, đuôi tóc đen được uốn thành hình vòng cung rất đẹp.
Bên đường, hai anh em đang quấn lấy chú hề xin bóng bay.
Anh trai nhìn qua chắc 5, 6 tuổi, còn em gái thì chỉ tầm 3, 4 tuổi.
Cô em gái có mái tóc vàng, đang choàng khăn, đường nét khuôn mặt thanh tú như búp bê Tây Dương.
Cô bé không chỉ muốn có mỗi một chiếc bóng bay, nên lại đưa tay về phía chú hề.
Chú hề không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm xuống bất chấp thân hình cao lớn của mình, để cho cô bé dễ lựa chọn.
Cô bé chọn một quả bóng bay màu tím, vui vẻ nắm tay anh trai rời đi.
Lục Giai Ân đứng đằng sau chú hề, bình tĩnh nhìn anh đứng lên lần nữa.
Ánh mắt chú hề cứ nhìn về phía trước, như thể đang tìm kiếm gì đó.
Hình như là không tìm được, anh vội vàng bước chân lên trước hai bước.
Cứ như vậy, giống như một đứa trẻ lạc giữa biển người.
Đôi mắt Lục Giai Ân đột nhiên có chút chua xót, lúc anh định quay đầu, cô lại nhẹ giọng nói:
“Hiếu Tắc.”
“Anh có lạnh không?”
Thân hình trong bộ đồ hề trước mặt đột nhiên cứng đờ.
*
Hôm nay Lục Giai Ân đội một chiếc mũ vành rộng màu đen, áo khoác màu be, dáng người tinh tế, diện mạo xinh đẹp.
Ở nơi đất khách quê người toàn những gương mặt lai Tây, vì thế ngoại hình của cô vô cùng nổi bật.
Cô bé tóc vàng cầm hai quả bóng bay trên tay quay đầu lại, tò mò nhìn chằm chằm chú hề.
Trên đường phố Florencia nơi mọi người qua lại, một người phụ nữ Phương Đông xinh đẹp đứng sau một chú hề cao lớn.
Cô lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của chú hề, khoảng cách không xa cũng không gần.
Cả hai cứ như vậy giằng co với nhau.
Cô bé tóc vàng cau mày, quay đầu kéo tay anh trai.
“Có chuyện gì vậy?” Anh trai hỏi.
Cô bé có chút buồn bã, giọng nói cũng trầm xuống.
“Chú hề kia khóc rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng tôi cũng viết đến cảnh này rồi T_T