Chương 66
Thứ hai đi làm, Nhiễm Nhị lo lắng cả ngày. Vào buổi trưa, cô nhận được tin nhắn của Kiều Nghiên Phi.
【Tiểu Kiều: Cận Hiểu Duệ nói, Lâm Trạm không đi làm. 】
[Tai nhỏ: tại sao? 】
【 Tiểu Kiều: tớ nào biết đâu, Cận Hiểu Duệ cũng không biết. 】
Mãi đến trước khi tan tầm, Nhiễm Nhị lại nhận được tin nhắn của Kiều Nghiên Phi.
【 Tiểu Kiều: thành công dụ dỗ Tiểu Duệ Duệ đi hỏi đội trưởng bọn họ, nói Lâm Trạm xin nghỉ ốm một tuần. 】
[Tai nhỏ: Tại sao, anh ấy bị bệnh à? Bệnh gì? 】
【 Tiểu Kiều: Trái tim tớ thật mệt mỏi, làm sao có thể để ý nhiều như vậy...】
Nhiễm Nhị cất điện thoại di động đi, không hỏi nữa, dù sao cũng đã tan tầm, cô quyết định đến nhà Lâm Trạm thăm anh, đi ra khỏi cổng dàn nhạc, cô mờ mịt nhìn xe cộ qua lại.
Vì vậy.
【Tai nhỏ: giúp tớ hỏi nhà Lâm Trạm ở đâu. 】
[Tiểu Kiều:!? Tại sao tớ lại biết người như cậu chứ! 】
【Tai nhỏ: lễ thượng qua lại, lỡ như một ngày nào đó cậu cần tớ giúp cậu tìm hiểu Cận Hiểu Duệ. 】
【Tiểu Kiều: tin lời quỷ quái của cậu. 】
Trong bệnh viện, buổi chiều Lâm Trạm nhận được điện thoại của Cận Hiểu Duệ. Anh không nói kỹ, chỉ nói thân thể không thoải mái lắm, Cận Hiểu Duệ không hỏi nhiều, trước khi cúp điện thoại, Cận Hiểu Duệ nói, Nhiễm Nhị rất nhớ anh.
Cận Hiểu Duệ ngồi trên xe cảnh sát vừa ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, cầm di động sững sờ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Nhiễm Nhị hình như thật sự rất nhớ anh, bằng không sẽ không để Kiều Nghiên Phi gửi tới từng tin nhắn.
Trên mặt cậu có chút mất mát, nhớ tới dáng vẻ Nhiễm Nhị uống say, cảm thấy thất thố như vậy, Nhiễm Nhị nhất định không muốn bị Lâm Trạm biết, cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với điện thoại: "Dù sao cô ấy cũng rất thích anh, đàn anh, anh xem đó mà làm.”
Cúp điện thoại của Cận Hiểu Duệ xong tâm trạng của Lâm Trạm thay đổi theo chiều hướng khác mà không thể giải thích được. Mặc dù vừa nãy nói qua điện thoại với đàn em của mình thì dùng giọng điệu tức giận trách cứ nhưng bên trong anh rất vui vẻ sung sướng.
Loại tâm trạng vui vẻ này không cẩn thận để lộ ra trên mặt nên đã bị cả phòng bệnh thấy đến nỗi ngay cả y tá đến đổi chai chuyền cho anh cũng phải chế nhạo anh một câu: “Ồ, hôm nay tinh thần của anh tốt hơn nhiều rồi nha!” Lâm Trậm gật đầu một cái, thấy y tá chuẩn bị thay chai chuyền mới thì nhanh chóng ngăn lại: “Không cần nữa đâu, lát nữa tôi làm thủ tục xuất viện.” “Anh muốn xuất viện trước ngày ư?” Y tá thấy hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc thì biết không ngăn được, tốt bụng nhắc nhở: “Vậy anh phải nói với bác sĩ trị liệu cho anh đấy phải ký giấu giải thích. Hơn nữa anh còn mấy bài tập vật lý vẫn chưa làm xong đâu, chi phí cũng đã hoàn thành rồi.”
“Không sao cứ làm theo thủ tục đi.” Bỗng nhiên Lâm Trạm xoay người, cô y tá phải rụt một chân ra sau: “Phiền cô đi ra ngoài một chút, tôi phải thay quần áo.” Y tá: "..."
Bệnh viện mà Lâm Trạm ở cách chỗ nhà ở mà anh cho là sang trọng của mình không xa, anh bắt xe về nhà, mau chóng dùng nước khử trùng có mùi táo xịt lên người, thay quần áo sạch sẽ cuối cùng xuống dưới nhà xe lấy con xe yêu quý bị bỏ xó nhiều ngày, chiếc xe phân khối lớn màu đen ngạo nghễ lượn lờ trên đường mòn đi tìm nhà của Nhiễm Nhị.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Lâm Trạm đậu xe bên vệ đường, là Cận Hiểu Duệ gọi cho anh: “Sư huynh, Nhiễm Nhị hỏi bạn của em địa chỉ nhà anh, chắc có lẽ là đi tìm anh đó.”
Trùng hợp vậy sao? Lâm Trạm cười, bỏ điện thoại di động vào túi, vừa khéo anh cũng có chuyện muốn nói với cô bé con kia, không ngờ đối phương cũng có chung suy nghĩ với mình, anh quay xe dọc theo con đường về nhà. Nhiễm Nhị biết được chỗ ở của Lâm Trạm, chính là chỗ nhà ở đường Bạch Dương, không cần phải nói cô đã đến chậm. Gõ cửa liên tục không thấy kết quả thì tình thương bao la của người mẹ trong người Nhiễm Nhị bùng phát, chắc anh sẽ không bị bệnh nặng đến mức té xỉu trong nhà đấy chứ? Sau đó, cô lấy điện thoại ra muốn làm việc thiện thì thấy bên cạnh tường có dán phiếu bầu tuyển cử, trên đó ghi ngày tháng là mấy ngày trước, xem ra anh đã không về nhà mấy ngày nay rồi.
Nhiễm Nhị bực bội, lúc xuống tần đã mắng tên Lâm Trạm này một lần.
Không ở nhà cũng được nhưng tại sao cứ phải ở tầng sáu?
Ở tầng sáu cũng được nhưng tại sao không có thang máy để đi? Không có thang máy cũng được nhưng cố đã có ý tốt mưa giỏ trái cây lên đây để…
Đúng là xấu hổ quá!
Nhiễm Nhị quẹo trái từ bên tiểu khu, thở hồng hộc, cố gắng bình ổn lại hơi thở của bản thân vì cơ thể thiếu sự vận động này.
Trên đường đi có một cửa hàng tổng hợp, tâm tình của cô không tốt đi dạo dọc theo vỉa hè, gọi điện thoại cho Kiều Nghiễn Phi.
"Cái tên Lâm Trạm đáng chết! Tên Lâm Trạm ngu ngốc đó! Lâm Trạm là đồ móng heo!”
Nhiễm Nhị khôi phục lại hơi thở, mở miệng phát ra những lời chửi bới cực kỳ khí phách, cực kỳ phấn khích.
Lâm Trạm đang đứng đằng sau cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng, anh nhíu lông mày lại.
Lúc anh gần đến nhà vừa quẹo vào tiểu khu thì thấy Nhiễm Nhị tức giận bừng bừng chạy ra ngoài, mới mấy ngày không gặp không ngờ cô bé nhỏ này lại đi nói xấu người khác đằng sau lưng.
Vì vậy anh không đi qua, đứng phía sau nghe cô nói gì về mình. Nhiễm Nhị ôm điện thoại di động, cơ bản là không chú ý đến âm thanh của xe gắn máy dừng lại đột ngột sau lưng.
Trong điện thoại di động kiều nghiễn phi cười nhạo cô: "Nhị Nhị, chuyện này là phải trách cậu, ai bảo cậu đến nhà người ta không nói trước một tiếng.” "Tên đó thà thả chim bồ câu cho tớ cũng không thèm nói việc tên đó đang phải ở bệnh viện, tớ gọi điện thì lại nói không cần đến thăm chứ còn gì nữa?” Kiều Nghiễn Phi cười to: "Cậu cứ như thế mà đến thăm người ta? Cậu nghĩ người ta sẽ đồng ý? Người ta là người tốt đó.”
Nhiễm Nhị thở dài một hơi, tuy giờ đang là mùa đông, nhưng không khí cũng không lạnh lắm, một cái rùng mình cũng không có, cũng không có mấy cơn gió se bỗng dưng thổi tới nên cô được yên lặng đôi chút.
Đúng vậy, anh rất tốt.
【Tiểu Kiều: Cận Hiểu Duệ nói, Lâm Trạm không đi làm. 】
[Tai nhỏ: tại sao? 】
【 Tiểu Kiều: tớ nào biết đâu, Cận Hiểu Duệ cũng không biết. 】
Mãi đến trước khi tan tầm, Nhiễm Nhị lại nhận được tin nhắn của Kiều Nghiên Phi.
【 Tiểu Kiều: thành công dụ dỗ Tiểu Duệ Duệ đi hỏi đội trưởng bọn họ, nói Lâm Trạm xin nghỉ ốm một tuần. 】
[Tai nhỏ: Tại sao, anh ấy bị bệnh à? Bệnh gì? 】
【 Tiểu Kiều: Trái tim tớ thật mệt mỏi, làm sao có thể để ý nhiều như vậy...】
Nhiễm Nhị cất điện thoại di động đi, không hỏi nữa, dù sao cũng đã tan tầm, cô quyết định đến nhà Lâm Trạm thăm anh, đi ra khỏi cổng dàn nhạc, cô mờ mịt nhìn xe cộ qua lại.
Vì vậy.
【Tai nhỏ: giúp tớ hỏi nhà Lâm Trạm ở đâu. 】
[Tiểu Kiều:!? Tại sao tớ lại biết người như cậu chứ! 】
【Tai nhỏ: lễ thượng qua lại, lỡ như một ngày nào đó cậu cần tớ giúp cậu tìm hiểu Cận Hiểu Duệ. 】
【Tiểu Kiều: tin lời quỷ quái của cậu. 】
Trong bệnh viện, buổi chiều Lâm Trạm nhận được điện thoại của Cận Hiểu Duệ. Anh không nói kỹ, chỉ nói thân thể không thoải mái lắm, Cận Hiểu Duệ không hỏi nhiều, trước khi cúp điện thoại, Cận Hiểu Duệ nói, Nhiễm Nhị rất nhớ anh.
Cận Hiểu Duệ ngồi trên xe cảnh sát vừa ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, cầm di động sững sờ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Nhiễm Nhị hình như thật sự rất nhớ anh, bằng không sẽ không để Kiều Nghiên Phi gửi tới từng tin nhắn.
Trên mặt cậu có chút mất mát, nhớ tới dáng vẻ Nhiễm Nhị uống say, cảm thấy thất thố như vậy, Nhiễm Nhị nhất định không muốn bị Lâm Trạm biết, cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với điện thoại: "Dù sao cô ấy cũng rất thích anh, đàn anh, anh xem đó mà làm.”
Cúp điện thoại của Cận Hiểu Duệ xong tâm trạng của Lâm Trạm thay đổi theo chiều hướng khác mà không thể giải thích được. Mặc dù vừa nãy nói qua điện thoại với đàn em của mình thì dùng giọng điệu tức giận trách cứ nhưng bên trong anh rất vui vẻ sung sướng.
Loại tâm trạng vui vẻ này không cẩn thận để lộ ra trên mặt nên đã bị cả phòng bệnh thấy đến nỗi ngay cả y tá đến đổi chai chuyền cho anh cũng phải chế nhạo anh một câu: “Ồ, hôm nay tinh thần của anh tốt hơn nhiều rồi nha!” Lâm Trậm gật đầu một cái, thấy y tá chuẩn bị thay chai chuyền mới thì nhanh chóng ngăn lại: “Không cần nữa đâu, lát nữa tôi làm thủ tục xuất viện.” “Anh muốn xuất viện trước ngày ư?” Y tá thấy hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc thì biết không ngăn được, tốt bụng nhắc nhở: “Vậy anh phải nói với bác sĩ trị liệu cho anh đấy phải ký giấu giải thích. Hơn nữa anh còn mấy bài tập vật lý vẫn chưa làm xong đâu, chi phí cũng đã hoàn thành rồi.”
“Không sao cứ làm theo thủ tục đi.” Bỗng nhiên Lâm Trạm xoay người, cô y tá phải rụt một chân ra sau: “Phiền cô đi ra ngoài một chút, tôi phải thay quần áo.” Y tá: "..."
Bệnh viện mà Lâm Trạm ở cách chỗ nhà ở mà anh cho là sang trọng của mình không xa, anh bắt xe về nhà, mau chóng dùng nước khử trùng có mùi táo xịt lên người, thay quần áo sạch sẽ cuối cùng xuống dưới nhà xe lấy con xe yêu quý bị bỏ xó nhiều ngày, chiếc xe phân khối lớn màu đen ngạo nghễ lượn lờ trên đường mòn đi tìm nhà của Nhiễm Nhị.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Lâm Trạm đậu xe bên vệ đường, là Cận Hiểu Duệ gọi cho anh: “Sư huynh, Nhiễm Nhị hỏi bạn của em địa chỉ nhà anh, chắc có lẽ là đi tìm anh đó.”
Trùng hợp vậy sao? Lâm Trạm cười, bỏ điện thoại di động vào túi, vừa khéo anh cũng có chuyện muốn nói với cô bé con kia, không ngờ đối phương cũng có chung suy nghĩ với mình, anh quay xe dọc theo con đường về nhà. Nhiễm Nhị biết được chỗ ở của Lâm Trạm, chính là chỗ nhà ở đường Bạch Dương, không cần phải nói cô đã đến chậm. Gõ cửa liên tục không thấy kết quả thì tình thương bao la của người mẹ trong người Nhiễm Nhị bùng phát, chắc anh sẽ không bị bệnh nặng đến mức té xỉu trong nhà đấy chứ? Sau đó, cô lấy điện thoại ra muốn làm việc thiện thì thấy bên cạnh tường có dán phiếu bầu tuyển cử, trên đó ghi ngày tháng là mấy ngày trước, xem ra anh đã không về nhà mấy ngày nay rồi.
Nhiễm Nhị bực bội, lúc xuống tần đã mắng tên Lâm Trạm này một lần.
Không ở nhà cũng được nhưng tại sao cứ phải ở tầng sáu?
Ở tầng sáu cũng được nhưng tại sao không có thang máy để đi? Không có thang máy cũng được nhưng cố đã có ý tốt mưa giỏ trái cây lên đây để…
Đúng là xấu hổ quá!
Nhiễm Nhị quẹo trái từ bên tiểu khu, thở hồng hộc, cố gắng bình ổn lại hơi thở của bản thân vì cơ thể thiếu sự vận động này.
Trên đường đi có một cửa hàng tổng hợp, tâm tình của cô không tốt đi dạo dọc theo vỉa hè, gọi điện thoại cho Kiều Nghiễn Phi.
"Cái tên Lâm Trạm đáng chết! Tên Lâm Trạm ngu ngốc đó! Lâm Trạm là đồ móng heo!”
Nhiễm Nhị khôi phục lại hơi thở, mở miệng phát ra những lời chửi bới cực kỳ khí phách, cực kỳ phấn khích.
Lâm Trạm đang đứng đằng sau cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng, anh nhíu lông mày lại.
Lúc anh gần đến nhà vừa quẹo vào tiểu khu thì thấy Nhiễm Nhị tức giận bừng bừng chạy ra ngoài, mới mấy ngày không gặp không ngờ cô bé nhỏ này lại đi nói xấu người khác đằng sau lưng.
Vì vậy anh không đi qua, đứng phía sau nghe cô nói gì về mình. Nhiễm Nhị ôm điện thoại di động, cơ bản là không chú ý đến âm thanh của xe gắn máy dừng lại đột ngột sau lưng.
Trong điện thoại di động kiều nghiễn phi cười nhạo cô: "Nhị Nhị, chuyện này là phải trách cậu, ai bảo cậu đến nhà người ta không nói trước một tiếng.” "Tên đó thà thả chim bồ câu cho tớ cũng không thèm nói việc tên đó đang phải ở bệnh viện, tớ gọi điện thì lại nói không cần đến thăm chứ còn gì nữa?” Kiều Nghiễn Phi cười to: "Cậu cứ như thế mà đến thăm người ta? Cậu nghĩ người ta sẽ đồng ý? Người ta là người tốt đó.”
Nhiễm Nhị thở dài một hơi, tuy giờ đang là mùa đông, nhưng không khí cũng không lạnh lắm, một cái rùng mình cũng không có, cũng không có mấy cơn gió se bỗng dưng thổi tới nên cô được yên lặng đôi chút.
Đúng vậy, anh rất tốt.