Chương 60
Nhiễm Nhị bị xối một chậu nước lạnh, nếu Kiều Nghiên Phi không khoa tay múa chân ra hiệu trước mắt, có lẽ cô sẽ không hỏi.
Bây giờ cô chỉ dè dặt trình bày vấn đề: “Đã hẹn đi công viên giải trí Pokémon, sao anh không tới vậy?”
"Có việc."
Nhiễm Nhị nhíu mày, có việc cũng có thể báo trước cho cô mà. Dù cô thất vọng thì cũng đâu phải một cô gái lì lợm ngang ngược vô lý.
Hơn nữa đến một câu xin lỗi cũng không có.
Trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ anh bị người ta bắt cóc? Bình thường người bị bắt cóc sẽ tìm cách để bạn bè biết tình hình của mình qua điện thoại, đồng thời nói ra một số lời kỳ lạ.
Cô vô thức hỏi: “Anh… gặp nguy hiểm sao?”
Đối phương trầm lặng: “Không, tôi rất ổn.”
“Ồ.”
Nhiễm Nhị nhất thời không nói nên lời, trách cô lại mở vở kịch, nguyền rủa anh gặp phải nguy hiểm, cũng có thể chỉ là ngủ quên thì sao?
Cô lấy lại giọng, hỏi hơi dè dặt: “Vậy... ngày mai chủ nhật, ngày mai có thể…”
Anh cắt ngang trước: “Không được.”
Nhiễm Nhị hé nửa miệng, cuộc gọi đã bị đối phương kết thúc.
Đôi khi con người cũng thật là. Người ta cho mày mặt mũi, mày lại càng muốn dò hỏi tới cùng, xé rách tầng thể diện này, cuối cùng để mình rơi vào cảnh khó xử.
Con gái như vậy chắc dễ bị con trai khinh thường lắm nhỉ?
Anh ta sẽ cảm thấy con gái như vậy rất dễ lừa, còn không có lòng tự tôn nhỉ?
Nhiễm Nhị ngơ ngác ngẩng đầu, thấy ánh mắt bất lực chứa đựng sự áy náy của Kiều Nghiên Phi ở đối diện, không biết nên giải thích tâm trạng của mình với cô ấy ra sao. Cô không cần Kiều Nghiên Phi phải xin lỗi. Kể cả khi Kiều Nghiên Phi không xúi giục cô gọi cuộc điện thoại này thì bản thân cô cũng thật lòng muốn gọi.
Thế nhưng giờ phút này Nhiễm Nhị không nói nên lời gì cả, chỉ cảm thấy bóng dáng Kiều Nghiên Phi trước mặt càng ngày càng mơ hồ, cô vươn tay lau mắt, nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng ngủ.
Kiều Nghiên Phi cảm thấy không đáng thay cho Nhiễm Nhị, suýt nữa cầm điện thoại lên gọi ngược lại, mắng to thằng đàn ông chết bầm kia một trận, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhịn, nếu làm vậy thật chỉ sợ Nhiễm Nhị sẽ càng tức giận hơn.
Khi cô chạy ra từ phòng ngủ, Nhiễm Nhị đã rửa mặt xong, bước ra từ wc, đành phải tẩy trang, tuy nhiên chóp mũi còn hơi đo đỏ.
Nhiễm Nhị nhún vai, ra vẻ nhẹ nhàng cười: “Tiểu Kiều, cậu có thể cùng tớ ra ngoài đi dạo không?”
“Có thể chứ?” Kiều Nghiên Phi trả lời chẳng cần nghĩ ngợi, nghĩa khí vỗ bả vai cô: “Vậy đi, tớ dẫn cậu ra ngoài chơi, hai ta chơi suốt đêm, trắng đêm không về, dám không nào?”
"Có gì mà không dám." Nhiễm Nhị khẽ cười: “Cậu chờ tớ chút, tớ trang điểm lại.”
Kiều Nghiên Phi gật đầu, nói vọng theo bóng dáng cô: “Trang điểm đẹp đẹp chút nhé, tớ muốn hẹn mấy anh đẹp trai ra chơi cùng!”
Nhiễm Nhị hung hăng ngoảnh đầu nguýt cô ấy: “Thôi ngay anh đẹp trai của cậu đi! Tớ trang điểm cho bản thân tớ xem!”
Kiều Nghiên Phi vui mừng hùa theo cô: “Được được được, cậu đẹp cậu nói gì cũng đúng.”
Đứng dưới đèn neon đang nhấp nháy liên tục, thay đổi từ màu này sang màu khác, Nhiễm Nhị buồn bực hỏi Kiều Nghiên Phi: “Cậu nói sẽ ở với tớ suốt đêm là đến quán bar này?”
Kiều Nghiên Phi tận tình khuyên bảo: “Quán bar này tối hơn phòng KTV nữa, ít nhất hát còn có người nghe có thể tìm cảm giác khi về ban nhạc.” Nhiễm Nhị im lặng, ký ức của cô trôi dạt theo nửa câu sau, năm đó trẻ người non dạ mơ mơ màng màng thành lập một ban nhạc vườn trường sau đó là đi vào giới âm nhạc, thực ra cô muốn cùng Kiều Nghiên Phi và Đàm Hi vì thế cô đã trốn môn học phụ đạo để đi học đàn guitar với Đàm Hi nhưng tất cả đều là chuyện của quá khứ rồi.
Theo lời đề nghị của Kiều Nghiên Phi, cô vẫn vui vẻ tiếp nhận. Hơn nữa, cái cô Kiều Nghiên Phi này cũng là người có nghĩa khí, là người hiền lành, đàn ghi ta là Nhiễm Nhị chọn, microphone cũng do cô chọn nốt.
Nhiễm Nhị là người có ngũ âm bát nháo giọng hát khó nghe chỉ thích hợp đàn ca chứng không thích hợp hát hò.
Thật ra Kiều Nghiên Phi đã có ý nghĩ khác, mười phút trước cô ấy đã lấy trộm được số điện thoại của Lâm- phụ lòng- Trạm, một phút trước cô ấy đã thuận lợi có được số wechat của hắn, một giây trước hắn đã đồng ý làm bạn tốt. Cách mà cô ấy xin làm bạn tốt chính là: Anh thích Nhiễm Nhị à? Sau đó di động của Kiều Nghiên Phi rung lên.
[ HoSee: Xin chào, cô là?]
Kiều Nghiên Phi nhìn mấy chữ kia, xem ra hắn đúng là thích Nhiễm Nhị. Cô ấy nhìn về phía người đang hát ở đầu kia có vài người trợ xướng nhìn rất vui vẻ, còn uống rượu nữa chứ.
Dưới đài, Cận Hiểu Duệ ngồi một mình trong góc có tâm tình rất phức tạp, Nhiễm Nhị là cô gái đẹp nhất mà anh ta từng gặp, sao cô có thể đi đến quán bar rồi còn quậy với những người không đứng đắn đó được?
Hai tay anh ta nắm chặt thành quyền, dùng sức uống hết đồ uống trong cốc thủy tinh, anh ta như muốn bóp nát các ly, yên lặng nhìn cô gái đang hát vui vẻ trên sân khấu.
Anh ta không có đủ dũng khí để lên đó can cô, rốt cuộc thì người con gái đó từ trước đến giờ chưa hề để ý đến tồn tại của anh ta, Cận Hiểu Duệ cô đơn lấy di động ra, định xin lời khuyên của bạn bè, vẻ mặt ___ đưa đám. Nhiễm Nhị vẫn còn hát: “Nếu muốn để em sống hãy cho em hy vọng sống, em cũng không sợ yêu sai chỉ sợ chưa từng yêu…”
Một chút trì trệ Cận Hiểu Duệ phát hiện Nhiễm Nhị càng lúc hát càng không đúng.
Nhảy nhót, cầm microphone cười không ngừng.
Bây giờ cô chỉ dè dặt trình bày vấn đề: “Đã hẹn đi công viên giải trí Pokémon, sao anh không tới vậy?”
"Có việc."
Nhiễm Nhị nhíu mày, có việc cũng có thể báo trước cho cô mà. Dù cô thất vọng thì cũng đâu phải một cô gái lì lợm ngang ngược vô lý.
Hơn nữa đến một câu xin lỗi cũng không có.
Trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ anh bị người ta bắt cóc? Bình thường người bị bắt cóc sẽ tìm cách để bạn bè biết tình hình của mình qua điện thoại, đồng thời nói ra một số lời kỳ lạ.
Cô vô thức hỏi: “Anh… gặp nguy hiểm sao?”
Đối phương trầm lặng: “Không, tôi rất ổn.”
“Ồ.”
Nhiễm Nhị nhất thời không nói nên lời, trách cô lại mở vở kịch, nguyền rủa anh gặp phải nguy hiểm, cũng có thể chỉ là ngủ quên thì sao?
Cô lấy lại giọng, hỏi hơi dè dặt: “Vậy... ngày mai chủ nhật, ngày mai có thể…”
Anh cắt ngang trước: “Không được.”
Nhiễm Nhị hé nửa miệng, cuộc gọi đã bị đối phương kết thúc.
Đôi khi con người cũng thật là. Người ta cho mày mặt mũi, mày lại càng muốn dò hỏi tới cùng, xé rách tầng thể diện này, cuối cùng để mình rơi vào cảnh khó xử.
Con gái như vậy chắc dễ bị con trai khinh thường lắm nhỉ?
Anh ta sẽ cảm thấy con gái như vậy rất dễ lừa, còn không có lòng tự tôn nhỉ?
Nhiễm Nhị ngơ ngác ngẩng đầu, thấy ánh mắt bất lực chứa đựng sự áy náy của Kiều Nghiên Phi ở đối diện, không biết nên giải thích tâm trạng của mình với cô ấy ra sao. Cô không cần Kiều Nghiên Phi phải xin lỗi. Kể cả khi Kiều Nghiên Phi không xúi giục cô gọi cuộc điện thoại này thì bản thân cô cũng thật lòng muốn gọi.
Thế nhưng giờ phút này Nhiễm Nhị không nói nên lời gì cả, chỉ cảm thấy bóng dáng Kiều Nghiên Phi trước mặt càng ngày càng mơ hồ, cô vươn tay lau mắt, nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng ngủ.
Kiều Nghiên Phi cảm thấy không đáng thay cho Nhiễm Nhị, suýt nữa cầm điện thoại lên gọi ngược lại, mắng to thằng đàn ông chết bầm kia một trận, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhịn, nếu làm vậy thật chỉ sợ Nhiễm Nhị sẽ càng tức giận hơn.
Khi cô chạy ra từ phòng ngủ, Nhiễm Nhị đã rửa mặt xong, bước ra từ wc, đành phải tẩy trang, tuy nhiên chóp mũi còn hơi đo đỏ.
Nhiễm Nhị nhún vai, ra vẻ nhẹ nhàng cười: “Tiểu Kiều, cậu có thể cùng tớ ra ngoài đi dạo không?”
“Có thể chứ?” Kiều Nghiên Phi trả lời chẳng cần nghĩ ngợi, nghĩa khí vỗ bả vai cô: “Vậy đi, tớ dẫn cậu ra ngoài chơi, hai ta chơi suốt đêm, trắng đêm không về, dám không nào?”
"Có gì mà không dám." Nhiễm Nhị khẽ cười: “Cậu chờ tớ chút, tớ trang điểm lại.”
Kiều Nghiên Phi gật đầu, nói vọng theo bóng dáng cô: “Trang điểm đẹp đẹp chút nhé, tớ muốn hẹn mấy anh đẹp trai ra chơi cùng!”
Nhiễm Nhị hung hăng ngoảnh đầu nguýt cô ấy: “Thôi ngay anh đẹp trai của cậu đi! Tớ trang điểm cho bản thân tớ xem!”
Kiều Nghiên Phi vui mừng hùa theo cô: “Được được được, cậu đẹp cậu nói gì cũng đúng.”
Đứng dưới đèn neon đang nhấp nháy liên tục, thay đổi từ màu này sang màu khác, Nhiễm Nhị buồn bực hỏi Kiều Nghiên Phi: “Cậu nói sẽ ở với tớ suốt đêm là đến quán bar này?”
Kiều Nghiên Phi tận tình khuyên bảo: “Quán bar này tối hơn phòng KTV nữa, ít nhất hát còn có người nghe có thể tìm cảm giác khi về ban nhạc.” Nhiễm Nhị im lặng, ký ức của cô trôi dạt theo nửa câu sau, năm đó trẻ người non dạ mơ mơ màng màng thành lập một ban nhạc vườn trường sau đó là đi vào giới âm nhạc, thực ra cô muốn cùng Kiều Nghiên Phi và Đàm Hi vì thế cô đã trốn môn học phụ đạo để đi học đàn guitar với Đàm Hi nhưng tất cả đều là chuyện của quá khứ rồi.
Theo lời đề nghị của Kiều Nghiên Phi, cô vẫn vui vẻ tiếp nhận. Hơn nữa, cái cô Kiều Nghiên Phi này cũng là người có nghĩa khí, là người hiền lành, đàn ghi ta là Nhiễm Nhị chọn, microphone cũng do cô chọn nốt.
Nhiễm Nhị là người có ngũ âm bát nháo giọng hát khó nghe chỉ thích hợp đàn ca chứng không thích hợp hát hò.
Thật ra Kiều Nghiên Phi đã có ý nghĩ khác, mười phút trước cô ấy đã lấy trộm được số điện thoại của Lâm- phụ lòng- Trạm, một phút trước cô ấy đã thuận lợi có được số wechat của hắn, một giây trước hắn đã đồng ý làm bạn tốt. Cách mà cô ấy xin làm bạn tốt chính là: Anh thích Nhiễm Nhị à? Sau đó di động của Kiều Nghiên Phi rung lên.
[ HoSee: Xin chào, cô là?]
Kiều Nghiên Phi nhìn mấy chữ kia, xem ra hắn đúng là thích Nhiễm Nhị. Cô ấy nhìn về phía người đang hát ở đầu kia có vài người trợ xướng nhìn rất vui vẻ, còn uống rượu nữa chứ.
Dưới đài, Cận Hiểu Duệ ngồi một mình trong góc có tâm tình rất phức tạp, Nhiễm Nhị là cô gái đẹp nhất mà anh ta từng gặp, sao cô có thể đi đến quán bar rồi còn quậy với những người không đứng đắn đó được?
Hai tay anh ta nắm chặt thành quyền, dùng sức uống hết đồ uống trong cốc thủy tinh, anh ta như muốn bóp nát các ly, yên lặng nhìn cô gái đang hát vui vẻ trên sân khấu.
Anh ta không có đủ dũng khí để lên đó can cô, rốt cuộc thì người con gái đó từ trước đến giờ chưa hề để ý đến tồn tại của anh ta, Cận Hiểu Duệ cô đơn lấy di động ra, định xin lời khuyên của bạn bè, vẻ mặt ___ đưa đám. Nhiễm Nhị vẫn còn hát: “Nếu muốn để em sống hãy cho em hy vọng sống, em cũng không sợ yêu sai chỉ sợ chưa từng yêu…”
Một chút trì trệ Cận Hiểu Duệ phát hiện Nhiễm Nhị càng lúc hát càng không đúng.
Nhảy nhót, cầm microphone cười không ngừng.