Chương 36
Hơi thở Nhiễm Nhị dừng lại, ánh mắt chầm chậm nhìn lên khuôn mặt anh, tay anh chống đầu suy nghĩ, đang thản nhiên nhìn cô, mang theo ngữ khí giỗ trẻ con hỏi: “Có đủ để vẽ?”
“Đủ…đủ.” Hơi thở Nhiễm Nhị vẫn là bị tắc nghẽn, cho nên nói cà lăm: “Nhưng… tôi không thể vẽ, đụng đến vết thương sẽ đau.”
“Vết thương ở mu bàn tay, cô vẽ trong lòng bàn tay sẽ không đau.”
Cũng được, Nhiễm Nhị xem xét anh, tay phải tìm bút, lại xem xét tay anh, cho nên kế tiếp cô nên cầm ngón tay anh?
Không được, không được, như vậy quá là thân thiết rồi.
Ngữ khí Nhiễm Nhị tứ đại giai không, sau đó kéo chiếc ghế từ phía anh kéo lại bên cạnh, nắm lấy cổ tay anh, đặt trên động mạch.
Mạch đập vang dội làm rung ngón tay, cảm xúc kích thích rõ rệt mỗi giây thần kinh, Nhiễm Nhị không bình thường rồi, tim đập loạn.
Nhưng nhịp tim anh đập ổn định.
Nhiễm Nhị buồn bã, điều đó chỉ có thể nói anh không rung động, tính cách vô tư thẳng thắn. Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhị thu lại tâm trạng, đặt bút nhanh chóng.
Nhiễm Nhị cúi đầu ngơ ba giây, động tác bắt mạch thô bạo của cô đã chọc cười anh nhưng anh lại không dám cười, chỉ lẳng lặng nhìn cô vẽ từng nét từng nét.
Lúc này Nhiễm Nhị đang dần dần chìm đắm trong bức tranh, Lâm Trạm cảm nhận được là:
Đầu ngón tay của cô lạnh giá đặt trên các động mạch.
Mái tóc mềm mại của cô cọ vào cổ tay anh.
Hơi thở nhẹ nhàng mang theo một chút ấm áp.
Lâm Trạm đứng thẳng người, quay đầu sang hướng khác, cô gái Nhiễm Nhị này cách anh quá gần.
Khụ khụ.
Nhưng cô gái nào đó không phát hiện, trên lòng bàn tay quấn băng gạc đã lộ ra một Lâm Tiểu Trạm không giống với anh trong bộ đồ đua xe bảnh bao, nhưng Nhiễm Nhị đã tốt còn muốn tốt hơn, kiên quyết đè cổ tay anh lại vẽ thêm vài cọng tóc.
Cho đến khi cô vừa ý, mới ngẩng đầu, nhìn thấy lỗ tai anh đỏ bừng.
Bầu không khí trở nên vi diệu.
Sau buổi cơm ngày hôm đó, Nhiễm Nhị được Lâm Trạm đưa về nhà, nhưng cả hai đã ngầm hiểu sẽ không liên lạc trên wechat của đối phương.
Trong lòng Nhiễm Nhi rối bời, mở weibo, liếm màn hình nam diễn viên đang hot trong bộ phim ăn khách nhất gần đây, bản thân tự nghĩ, cô bình thường chỉ mê gái, đối Lâm Trạm hay nam minh tinh đều có cùng ý tứ.
Hai ngày sau Nhiễm Nhị và ban nhạc đã tham gia buổi hòa nhạc.
Địa điểm là một khách sạn năm sao trong thành phố, đoàn của Nhiễm Nhị không nhiều, trong đoàn thống nhất cử một chiếc xe đi đón, xe đã dừng trước cửa khách sạn, lúc Nhiễm Nhị xuống xe, liếc mắt đã thấy hai người đứng ở cửa, Kiều Nghiên Phi cố hết sức vẫy tay về phía cô.
Kiều Nghiên Phi mới vừa uốn mái tóc đẹp của mình, chiếc váy ngắn màu đen ở trong áo khoác lông chồn, tinh thần thoải mái, rõ ràng đã có chuẩn bị mà đến.
Từ tận đáy lòng Nhiễm Nhị thở dài một tiếng: “Ôi trời ơi…..!”
Mặc dù đã chuyển đến ở cùng nhà với Kiều Nghiên Phi đã lâu, nhưng cô gái điên này hầu như không có ở nhà lấy một ngày.
Nửa tháng trước, Nhiễm Nhị nhận được một tin nhắn wechat, Kiều Nghiên Phi nói cô ấy sẽ cùng với A Kiệt bạn trai mới quen biết ở phòng tập đi Thái Lan, Nhiễm Nhị kinh ngạc xém chút rớt quai hàm, còn nghĩ rằng Kiều Nghiên Phi bị người khác bắt cóc tống tiền, vội vàng gọi điện thoại, kết quả tắt máy.
Cô đứng ngồi không yên cả ngày, cô mới nhận được điện thoại của Kiều Nghiên Phi, nha đầu điên này đang quay video, trên màn hình Kiều Nghiên Phi với A Kiệt đang vẫy tay với cô thông qua màn hình, quả thực làm mắt cô đau.
Mỗi ngày sau đó, Kiều Nghiên Phi ném một bao cẩu lương cho Nhiễm Nhị, Nhiễm Nhị một chữ không thèm trả lời cô ấy, luôn cảm thấy A Kiệt có một bộ dạng lừa đảo.
Cho đến hôm qua, từ trên mạng Nhiễm Nhị thấy một tin, vợ chồng tân hôn hưởng tuần trăng mật, chồng giết vợ vì để lừa tiền, sự việc xảy ra ở Thái Lan, sau lưng Nhiễm Nhị rùng mình, cô đã bảo nhiều lần với Kiều Nghiên Phi là đừng qua lại với người đàn ông đó, nhanh chóng mua vé quay về….
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Sau một tiếng, nhận được một cước điện thoại đường dài quốc tế hầm hừ tức của Kiều Nghiên Phi, cô ấy ở trong điện thoại gầm dữ: “Nhiễm Nhị không phải cậu dạy tớ mơ mộng ảo huyền sẽ khiến tâm trạng của chúng ta tốt hơn sao? Vì sao lại muốn đánh mình tỉnh? Vì sao lại đánh mình tỉnh?”
Nhiễm Nhị ngẩng người ra, cái gì mà mơ mộng ảo huyền? Cho nên thực sự đã xảy ra chuyện lớn? Nhiễm Nhị bỗng nhiên cảm thấy không ổn, lại không dám trực tiếp kích thích Kiều Nghiên Phi, nhưng mà cô nên an ủi ra sao đây?
“Đủ…đủ.” Hơi thở Nhiễm Nhị vẫn là bị tắc nghẽn, cho nên nói cà lăm: “Nhưng… tôi không thể vẽ, đụng đến vết thương sẽ đau.”
“Vết thương ở mu bàn tay, cô vẽ trong lòng bàn tay sẽ không đau.”
Cũng được, Nhiễm Nhị xem xét anh, tay phải tìm bút, lại xem xét tay anh, cho nên kế tiếp cô nên cầm ngón tay anh?
Không được, không được, như vậy quá là thân thiết rồi.
Ngữ khí Nhiễm Nhị tứ đại giai không, sau đó kéo chiếc ghế từ phía anh kéo lại bên cạnh, nắm lấy cổ tay anh, đặt trên động mạch.
Mạch đập vang dội làm rung ngón tay, cảm xúc kích thích rõ rệt mỗi giây thần kinh, Nhiễm Nhị không bình thường rồi, tim đập loạn.
Nhưng nhịp tim anh đập ổn định.
Nhiễm Nhị buồn bã, điều đó chỉ có thể nói anh không rung động, tính cách vô tư thẳng thắn. Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhị thu lại tâm trạng, đặt bút nhanh chóng.
Nhiễm Nhị cúi đầu ngơ ba giây, động tác bắt mạch thô bạo của cô đã chọc cười anh nhưng anh lại không dám cười, chỉ lẳng lặng nhìn cô vẽ từng nét từng nét.
Lúc này Nhiễm Nhị đang dần dần chìm đắm trong bức tranh, Lâm Trạm cảm nhận được là:
Đầu ngón tay của cô lạnh giá đặt trên các động mạch.
Mái tóc mềm mại của cô cọ vào cổ tay anh.
Hơi thở nhẹ nhàng mang theo một chút ấm áp.
Lâm Trạm đứng thẳng người, quay đầu sang hướng khác, cô gái Nhiễm Nhị này cách anh quá gần.
Khụ khụ.
Nhưng cô gái nào đó không phát hiện, trên lòng bàn tay quấn băng gạc đã lộ ra một Lâm Tiểu Trạm không giống với anh trong bộ đồ đua xe bảnh bao, nhưng Nhiễm Nhị đã tốt còn muốn tốt hơn, kiên quyết đè cổ tay anh lại vẽ thêm vài cọng tóc.
Cho đến khi cô vừa ý, mới ngẩng đầu, nhìn thấy lỗ tai anh đỏ bừng.
Bầu không khí trở nên vi diệu.
Sau buổi cơm ngày hôm đó, Nhiễm Nhị được Lâm Trạm đưa về nhà, nhưng cả hai đã ngầm hiểu sẽ không liên lạc trên wechat của đối phương.
Trong lòng Nhiễm Nhi rối bời, mở weibo, liếm màn hình nam diễn viên đang hot trong bộ phim ăn khách nhất gần đây, bản thân tự nghĩ, cô bình thường chỉ mê gái, đối Lâm Trạm hay nam minh tinh đều có cùng ý tứ.
Hai ngày sau Nhiễm Nhị và ban nhạc đã tham gia buổi hòa nhạc.
Địa điểm là một khách sạn năm sao trong thành phố, đoàn của Nhiễm Nhị không nhiều, trong đoàn thống nhất cử một chiếc xe đi đón, xe đã dừng trước cửa khách sạn, lúc Nhiễm Nhị xuống xe, liếc mắt đã thấy hai người đứng ở cửa, Kiều Nghiên Phi cố hết sức vẫy tay về phía cô.
Kiều Nghiên Phi mới vừa uốn mái tóc đẹp của mình, chiếc váy ngắn màu đen ở trong áo khoác lông chồn, tinh thần thoải mái, rõ ràng đã có chuẩn bị mà đến.
Từ tận đáy lòng Nhiễm Nhị thở dài một tiếng: “Ôi trời ơi…..!”
Mặc dù đã chuyển đến ở cùng nhà với Kiều Nghiên Phi đã lâu, nhưng cô gái điên này hầu như không có ở nhà lấy một ngày.
Nửa tháng trước, Nhiễm Nhị nhận được một tin nhắn wechat, Kiều Nghiên Phi nói cô ấy sẽ cùng với A Kiệt bạn trai mới quen biết ở phòng tập đi Thái Lan, Nhiễm Nhị kinh ngạc xém chút rớt quai hàm, còn nghĩ rằng Kiều Nghiên Phi bị người khác bắt cóc tống tiền, vội vàng gọi điện thoại, kết quả tắt máy.
Cô đứng ngồi không yên cả ngày, cô mới nhận được điện thoại của Kiều Nghiên Phi, nha đầu điên này đang quay video, trên màn hình Kiều Nghiên Phi với A Kiệt đang vẫy tay với cô thông qua màn hình, quả thực làm mắt cô đau.
Mỗi ngày sau đó, Kiều Nghiên Phi ném một bao cẩu lương cho Nhiễm Nhị, Nhiễm Nhị một chữ không thèm trả lời cô ấy, luôn cảm thấy A Kiệt có một bộ dạng lừa đảo.
Cho đến hôm qua, từ trên mạng Nhiễm Nhị thấy một tin, vợ chồng tân hôn hưởng tuần trăng mật, chồng giết vợ vì để lừa tiền, sự việc xảy ra ở Thái Lan, sau lưng Nhiễm Nhị rùng mình, cô đã bảo nhiều lần với Kiều Nghiên Phi là đừng qua lại với người đàn ông đó, nhanh chóng mua vé quay về….
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Sau một tiếng, nhận được một cước điện thoại đường dài quốc tế hầm hừ tức của Kiều Nghiên Phi, cô ấy ở trong điện thoại gầm dữ: “Nhiễm Nhị không phải cậu dạy tớ mơ mộng ảo huyền sẽ khiến tâm trạng của chúng ta tốt hơn sao? Vì sao lại muốn đánh mình tỉnh? Vì sao lại đánh mình tỉnh?”
Nhiễm Nhị ngẩng người ra, cái gì mà mơ mộng ảo huyền? Cho nên thực sự đã xảy ra chuyện lớn? Nhiễm Nhị bỗng nhiên cảm thấy không ổn, lại không dám trực tiếp kích thích Kiều Nghiên Phi, nhưng mà cô nên an ủi ra sao đây?