Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ngắm Bắn Hồ Điệp

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
  3. Chương 5: Cô Ấy Thật Sự Có Đứa Trẻ

Chương 5: Cô Ấy Thật Sự Có Đứa Trẻ

Không biết ngủ bao lâu, Sầm Căng bị giấc mơ ập xuống làm bừng tỉnh. Cô vận động xương bả vai, liếc mắt, liền nhìn thấy nhân ảnh sau cửa xe.

Sầm Căng ngẩn ra, thấy rõ là ai, lập tức đem cửa kính hạ xuống.

Thiếu niên ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, cũng quay người lại, mặt cậu nhỏ, xương mày cao, tổng thể khiến mọi người chú ý tới cậu đầu tiên, đặc biệt là ánh mắt trong sáng như dòng suối.

Sầm Căng đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù sau đầu, kỳ quái hỏi: "Sao không tiến vào? Tôi không khoá xe."

Lí Vụ không nói gì.

Sầm Căng hậu tri hậu giác lấy điện thoại nhìn thời gian: "Tôi ngủ bao lâu rồi." Cô ngạc nhiên nhìn Lí Vụ: "Cậu đứng bốn mươi phút?"

Lí Vụ lắc đầu: "Không có lâu như vậy." Sắc mặt cậu bình thản, giống như không hề vì vậy mà sinh ra hờn giận hay uỷ khuất.

"Cậu ngốc hay không chứ." Sầm Căng gần như không nói nên lời: "Sẽ không đánh thức tôi sao?"

Giọng điệu cô nặng nề, cậu lại càng không dám lên tiếng, Sầm Căng lo lắng theo: "Lên xe."

Thiếu niên cuối cùng cũng động, cậu vòng qua đầu xe, đi đến bên ghế phụ, chỉ là đến trước cửa liền dừng lại, quay đầu đi về phía vườn hoa.

Sầm Căng hơi lùi về sau, nhìn cậu chuyên chú cọ xát giày mình lên những viên gạch trên mặt đất.

"Cậu đang làm gì đấy." Cô thực thích đứa trẻ này.

Lí Vụ quay đầu lại: "Giày có bùn."

"Tôi cũng có, đã giẫm bẩn rồi." Sầm Căng trong lòng ngũ vị tạp trần: "Ngày mai rửa xe là được."

Cô ra hiệu: "Được rồi, trở về."

Dứt lời Lí Vụ cũng bước nhanh tới, lên xe.

Sầm Căng nhanh chóng liếc nhìn cậu, nhắc nhở: "Dây an toàn ở bên trái cậu."

Còn đang rối rắm với việc làm thế nào dạy cậu thắt dây an toàn mà không làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, Lí Vụ đã kéo nó ra và gài chặt.

Sầm Căng kéo khoé môi, tự giễu nội tâm chính mình quá mức suy diễn, sau đó rút khăn tay đưa cho cậu: "

Lí Vụ nhìn về phía cô, không rõ lắm cô từ đâu biết được.

Sầm Căng chỉ chỉ trán của chính mình: "Có bùn."

Lí Vụ phản ứng lại, vội dùng khăn tay xoá đi, lo lắng không lau sạch được, lại dùng sức lau thêm vài cái.

Sầm Căng bị chọc cười: "Được rồi, da sắp bị chà hỏng rồi."

Lí Vụ lúc này mới không được tự nhiên cuộn tròn chiếc khăn lại, lúng ta lúng túng khoanh tay, quả nhiên, trên trán bắt đầu nóng đỏ lên, cậu không biết nên làm thế nào, mắt cũng không biết đặt ở đâu,

Trong xe mùi hương thoang thoảng như có như không, giống như linh lan sau cơn mưa, cậu đoán là xuất phát từ nơi này.

Sầm Căng không hề nhìn Lí Vụ, tay đặt trên tay lái, thuận miệng hỏi: "Mộ ông nội ở đâu."

Lí Vụ nói: "Ở cánh đồng sau nhà."

Sầm Căng hỏi: "Mộ này của các người có cần giao tiền không?"

"Không cần." Lí Vụ nói.

Lái xe ra khỏi sân, xung quanh nhất thời tối sầm xuống, núi và bầu trời hợp thành một mảnh, trông như một kết giới đen kịt, từ tứ phía cuộn lại.

Trong thôn tối như bưng, nhà nào cũng ngại dùng điện, càng miễn bàn đến việc lắp đặt đèn đường công cộng. Xa của Sầm Căng là mẫu xe gầm thấp, dùng ở vùng núi đương nhiên không đúng, giống như việc bạn buộc phải mang một đôi giày có đá vậy.

Sầm Căng không dám tăng tốc, chậm chạp di chuyển, dựa theo điều hướng đi một đoạn, cô đã có chút tâm phiền ý loạn.

Cô chuyển đổi qua lại giữa đèn gần và đèn pha như thể đang phát tiết, nhàn rỗi sẽ liếc mắt nhìn Lí Vụ một cái, thiếu niên hoàn toàn không đáp lời, tư thế ngồi cũng khá chỉnh tề, giống như đang ở một lớp học công khai, có hàng ngàn ánh nhìn đang theo dõi.

Cô cũng không đáng sợ đến thế chứ, Sầm Căng khó hiểu: "Cậu không buồn ngủ sao?"

Lí Vụ nói: "Không buồn ngủ."

Sầm Căng mím môi dưới, trong lòng nảy ra một kế: "Cậu ngã về sau đi, tôi không nhìn thấy gương chiếu hậu."

Lí Vụ lỗ tai nóng lên, vội vàng lui về sau, dán sát vào lưng ghế, như bị một bàn tay vô hình đè ở đó, không thể động đậy.

Muốn cho cậu đừng câu nệ như thế lại giống như đang ép buộc cậu, Sầm Căng buồn cười, tâm trạng không tốt cũng bị cuốn đi, thuận tiện cùng cậu trò chuyện: "Cậu cũng đi đường này đi học à?"

Lí Vụ: "Ân."

"Đi thế nào, chạy xe?"

"Đi bộ."

"Đi bộ?" Sầm Căng giật mình: "Rất xa nha, ít nhất phải mất hai tiếng."

"Ba tiếng."

Những khớp tay của Sầm Căng siết chặt lấy tay lái: "Mỗi ngày cậu phải dậy lúc mấy giờ?"

Lí Vụ không đưa ra đáp án cụ thể, chỉ nói: "Đã thành thói quen."

Sầm Căng thở dài, ngữ khí cũng nhẹ nhàng xuống: "Về sau trọ ở trường thì tốt rồi, đi hai bước là có thể đến phòng học."

Lí Vụ vẫn là: "Ân."

Bên trong xe trở nên tĩnh lặng, nửa giờ sau, bọn họ rốt cục cũng xuống núi, xe chậm rãi tăng tốc, chạy lên tốc độ cao.

Mặt đường thoáng chốc trở nên bằng phẳng rộng rãi, không còn buồn tẻ như một cỗ máy, có thể nhìn thấy những phương tiên khác một cách thưa thớt.

Tình hình giao thông tốt cũng có nghĩa là con người dễ dàng buồn ngủ, Sầm Căng mở nhạc lên, để bản thân nâng cao tinh thần.

Bất quá, ngoại trừ âm nhạc, trong xe cũng không còn tiếng ồn nào nữa. Sầm Căng xưa nay coi như hay nói, nhưng đứa trẻ bên cạnh lại ít nói đến mực khiến người khác không có chỗ phát huy, nếu không nhờ những cái liếc mắt vô tình, cô gần như sẽ quên rằng có một người sống đang ngồi ở ghế phụ.

Cơm chiều Lí Vụ ăn không nhiều lắm, Sầm căng lo lắng tuổi nhỏ sẽ dễ bị đói, khi đến gần khu vực nghỉ ngơi, cô hỏi: "Cậu có đói không? Có muốn ăn nhanh chút gì đó không?"

Lí Vụ thản nhiên phun ra hai chữ: "Không đói bụng."

"..." Sầm Căng không nhịn được quay đầu lái xe đến một ngã ba khác::Tôi đói bụng."

Lí Vụ: "..."

Sầm Căng đậu xe, đi đến siêu thị.

Trước khi xuống xe, cô không nói chính mình đi đâu, chỉ kêu Lí Vụ ở trong xe chờ, cô biết mình sẽ không hỏi được bất cứ điều gì có giá trị tham khảo.

Cô tuỳ ý chọn một ít sữa hộp cùng điểm tâm, đem chúng quay trở lại xe.

Sầm Căng chọn ra hai cái cho mình, phần còn lại ngay cả túi đựng đều đưa cho Lí Vụ, lời ít mà ý nhiều nói: "Ăn." Nói xong liền tự mình mở gói bánh, lấy ra một mẫu bánh mì nhỏ và cho vào miệng.

Thiếu niên nhận lấy, thu dọn cái túi thật tốt, đặt ở bên chân, rồi không nhúc nhích nũa.

Sầm Căng liếc nhìn cậu, nuốt xuống bánh mì.

Tầm mắt cô không hề lệch đi, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Lí Vụ dần trở nên mất tự nhiên, siết chặt hàm, ánh mắt của người phụ nữ không thể nghi ngờ là một loại áp lực, cô đang đợi, đợi xem cậu khi nào đi vào khuôn khổ, thành thành thật thật ăn đồ trong túi.

Lí Vụ không chịu được nữa, mi dài hạ thấp, từ trong bao rút ra một gói, mở ra và cắn lên.

Đạt được mục đích, Sầm Căng lạnh lùng nói: "Cũng đã vay ba vạn, đừng vì vài điều nhỏ nhặt này mà khách khí." Nói xong liền xoay mặt đi, môi khẽ giương cao, bị sự quyết đoán của chính mình thuyết phục.

Lí Vụ hoàn toàn không biết nên cùng Sầm Căng ở chung thế nào -- loại cảm xúc này không phải là khiếp sợ, mà là thấp thỏm, cậu luôn không tự chủ được mà lo lắng, lo lắng một lúc nào đó, một hành động nào đó của mình sẽ khiến cô ấy không vui, dẫn đến sinh ra ác cảm với mình.

Cho nên, biểu hiện tốt nhất chính là không có biểu hiện.

Thiếu niên há miệng tính nói lời xin lỗi, nhưng trong dư quang, người phụ nữ đã nắm lấy vô lăng, không còn nhìn về phía mình nữa.

Lí Vụ chỉ có thể buông mắt, chuyên tâm ăn bánh mì trong tay.

Vừa mới khởi động xe, điện thoại của Sầm Căng trong ngăn đựng đột nhiên vang lên, cô vuốt tên trên màn hình, nhíu mày.

Sầm Căng đeo tai nghe bluetooth vào: "Mẹ? Sao mẹ còn chưa ngủ?"

Thanh âm bên kia không lớn, nhưng nghe có chút trống trải, như là gọi ở ban công: "Ngủ không được."

"Mất ngủ?"

Mẹ Sầm nói: "Hôm nay mẹ đã đến chỗ con."

Trái tim Sầm Căng nhảy lên: "Mẹ đến sao không nói trước cho con biết?"

Mẹ Sầm nói: "Buổi chiều mẹ đi đường Thanh Bình xem kịch nói, liền đem theo vài thứ cho con, bên trong có hai hộp sản phẩm chăm sóc da, con không ở đó, mẹ đã kêu Ngô Phúc nhận, con trở về hỏi nó lấy."

Chuyện sống riêng, Sầm Căng còn gạt cha mẹ, chỉ có thể thuận theo lời bà. Giọng cô tức thì trở nên ngọt ngào, giọng điệu nũng nịu chỉ có ở "con gái": "Dạ, cảm ơn mẹ~~"

"Con hôm nay không nghỉ ngơi?"

"Ân." Sầm Căng đột ngột tắt lửa, không biết Ngô Phúc ứng phó với mẹ cô thế nào, cô chỉ có thể chọn một cách nói không dễ mắc sai lầm: "Ở bên ngoài, có chút việc."

Bên kia im lặng không bao lâu, rồi chợt hỏi: "Con cùng Ngô Phúc tách ra ở?"

Sầm Căng đông cứng cả người, vịt chết còn mạnh miệng: "Làm sao có thể, Ngô Phúc nói với mẹ?"

"Nó chưa nói." Mẹ sầm thở dài: "Mẹ không biết con có chuyển đi không, nhưng trong nhà cũng không có dấu vết cuộc sống, mẹ đoán đã được một thời gian rồi."

Mũi Sầm Căng nhất thời chua xót, đáy mắt phủ sương mù.

"Các con lại cãi nhau?" Mẹ Sầm thở dài: "Mẹ vì vậy mà trăn trở không ngủ được, nghĩ hay là hỏi cho rõ ràng."

Sầm Căng vuốt tóc, nhìn xung quanh, thay vì trước tiên đem việc này lừa gạt cho qua chuyện, vẫn là nên lập tức thẳng thắn.

Tình huống trước mắt không cho phép Sầm Căng nghĩ nhiều, việc Lí Vụ đi học còn phải nhờ cha cô, tiền căn hậu quả cần phải làm sáng tỏ, cô không muốn phải quanh co để tạo ra một lời nói dối lớn hơn, đơn giản kể ra toàn bộ câu chuyện: "Chúng con muốn ly hôn."

"A?" Mẹ Sầm kinh ngạc không thôi: "Vì cái gì a?"

"Con không thể tiếp tục." Cô dựa lưng vào ghế, tỏ vẻ khinh miêu đạm tả.

"Các con chỉ đang nói trong lúc tức giận mà thôi."Mẹ Sầm rõ ràng không tin: "Những lời này mẹ đã nghe con nói hơn trăm lần, với con hôn nhân là trò đùa trẻ con à?"

Sầm Căng khịt mũi, tay nắm vô lăng thả lỏng rồi lại siết chặt: "Lần này là Ngô Phúc đề nghị." Nhắc đến cái tên này, lòng cô liền đau nhói.

Mẹ Sầm ý thức được tình hình nghiêm trọng, hơi thở cũng theo đó gấp gáp: "Vì sao nó lại đề nghị."

Bên cạnh có người, ngoài mặt, Sầm căng không tiện nói thẳng.

Mẹ Sầm truy hỏi: "Con đang ở đâu?"

Sầm Căng nói: "Thăng Châu."

"Sao lại chạy đến đó."

"Mẹ." Sầm Căng ổn định lại giọng nói: "Con muốn hỏi mẹ một chuyện, cha có phải cùng với thầy Tề -- tổ truởng tổ toán ở Nghi Trung có quen biết?"

"Con hỏi chuyện này làm gì?"

Sầm Căng liếc mắt nhìn Lí Vụ, nói: "Mẹ có còn nhớ con và Ngô Phúc có giúp đỡ một đứa nhỏ không? Hôm nay con tới đón cậu ấy, muốn đem câu ấy đến Nghi Trung học, ông nội cậu ấy..."

Lời còn chưa dứt, đã bị giọng nói oanh tạc của mẹ Sầm đánh gãy: "Con còn chạy đến đón đứa trẻ?"

"Đúng vậy."

"Con đang ồn ào chuyện ly hôn còn có tâm tư quản này nọ? Ha?" Giọng mẹ sầm cao vút, tưởng như bà đang dùng dụng cụ thuỷ tinh hung hăng nện xuống tai Sầm Căng: "Con muốn làm nhà từ thiện kiểu gì trong khi chính gia đình nhỏ của mình còn quản không tốt."

Sầm Căng thẳng lưng, cô cũng muốn dùng giọng cao để áp chế và giành thắng lợi: "Mẹ nghĩ rằng con muốn? Ngô Phúc mặc kệ ai quản, chẳng lẽ để cho đứa nhỏ tự sinh tự diệt?"

"Mẹ thật không thể tưởng tượng việc ly hôn này lại xảy ra trên người con gái mình! Còn quản chuyện người khác! Quản tốt chính con đi!"

"Con không quản tốt mình chỗ nào?" Khí huyết dâng lên, hai mắt Sầm Căng ngập nước, không thèm lựa lời nói ra: "Con rất tốt, con còn muốn hỏi các người đây, không phải các người ép con giúp đỡ sao? Nếu không phải bị các người bức con cũng không phải hơn nửa đêm còn ở rừng núi hoang vắng đợi mở những con đường hư hỏng này? Không có các người con sẽ không vướng vào rắc rối này!"

"Ai bức con? Mẹ và cha con ai bức con?" Mẹ Sầm còn tức giận hơn: "Lúc trước không phải con muốn gả cho Ngô Phúc sao? Nếu con không cùng Ngô Phúc kết hôn sẽ không xảy ra việc này, giờ còn quay ngược lại trách chúng ta?! Mẹ đã thắc mắc sao không thấy ai cả, thì ra đã sớm ở riêng, còn gạt cha mẹ? Con lợi hại, có thể không ngại xa đi cả ngàn cây số đến Thăng Châu đón một đứa trẻ, còn đứa trẻ của con đâu, nếu con sớm một chút dùng nhiều tâm tư sinh một đứa con thì Ngô Phúc có thể đề nghị ly hôn sao? Còn có tâm trí chăm sóc con của người khác?"

Bị nói trúng tâm tư, Sầm Căng bật khóc, nghẹn ngào trả lời: "Được, các người không sai. Tất cả là lỗi của con, con còn phải lái xe, đừng gọi con nữa."

Sầm Căng bấm ngắt cuộc gọi, lấy khăn giấy, lau lung tung loạn xạ, nhưng lau sao cũng không hết nước mắt.

Cô đã cố gắng duy trì hình tượng đứng đắn nửa ngày, nhưng lại giống như tác phẩm điêu khắc bằng giấy không chịu nổi một kích, chỉ bằng vài câu nói của mẹ đã có thể dễ dàng đập nát.

Hai mắt đẫm lệ mông lung, Sầm Căng nhớ tới bên cạnh còn có người ngồi, cũng ý thức được chính mình thất thố lỡ lời.

Hai mắt cô đỏ bừng, quay đầu nhìn về phía Lí Vụ.

Thiếu niên vẫn ngồi nghiêm chỉnh, môi thực thẳng, không dư thừa ra biểu tình gì, cậu lặng lẽ ngắm cảnh đêm từ cửa sổ phía trước, tránh để bản thân có một ánh mắt biểu lộ quá khứ, làm cô xấu hổ.

Cậu tựa như một mảnh bóng xám, một đám mây sương mù mùa đông, theo thói quen che dấu, không quan tâm, giống như là... Cố gắng chứng minh, cậu cũng không để ý.

Trong nháy mắt, Sầm Căng bị cảm giác tội lỗi chèn ép suy sụp, cô cúi đầu, che mặt, khóc không thành tiếng.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5721 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5252 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4988 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4567 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4486 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4419 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter