Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ngắm Bắn Hồ Điệp

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
  3. Chương 24: Cậu Sẽ Không Dưỡng Phải Cái Quái Vật Cao Lãnh Đó Chứ?

Chương 24: Cậu Sẽ Không Dưỡng Phải Cái Quái Vật Cao Lãnh Đó Chứ?

Tối thứ bảy, Sầm Căng như thường lệ đến đón Lí Vụ.

Cô gọi điện trước, lúc cô đến, nam sinh đã đợi sẵn ở cổng trường, cậu hai tay đút túi, đứng thẳng tắp trong gió, gương mặt được ánh sáng phác họa rõ ràng.

Sầm Căng nhớ tới tin nhắn Xuân Sướng yêu cầu giao ra " ảnh đồng phục" của Lí Vụ lần hai, nhất thời bật cười.

Nam sinh tựa hồ cũng chú ý tới xe của cô, ngay khi vừa dừng bánh, cậu không chút do dự đi tới.

Sau khi lên xe, Lí Vụ theo thói quen hít hít mũi, lại không ngửi được mùi gì.

Sầm Căng tưởng cậu nghẹt mũi: "Bị cảm lạnh?"

Lí Vụ nói: "Không có."

Sầm Căng phản ứng lại: "Ồ, tôi không mua đồ ăn."

Lí Vụ nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt trong bóng tối không rõ cảm xúc.

Sầm Căng lái xe đi, Lí Vụ nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Người phụ nữ mắt nhìn thẳng, hơi thở quanh thân đè nén, hiển nhiên cũng ít nói hơn trước, thoạt nhìn càng có vẻ khó gần.

Lí Vụ bắt đầu suy nghĩ miên man, tim đập loạn. Cậu lại không dám hỏi nhiều, đành quay đầu nhìn về phía cửa sổ, mặc cho đèn neon vụt qua mắt mình.

Sầm Căng quả thật có chút tức giận Lí Vụ, giận sự vô tâm của cậu, một tuần trôi qua, cậu chưa từng tiết lộ cho cô bất cứ thông tin nào về điểm số của mình.

Cô đang đợi khi nào cậu mở miệng.

Hiển nhiên, thiếu niên tác phong ổn định, phát huy như thường, trước sau như một lấy trầm mặc ứng phó mọi thứ.

Về đến nhà, Sầm Căng chịu thua, gọi Lí Vụ, người đang đổi dép và chuẩn bị đi vào phòng sách.

Cô ngồi xuống sô pha, khẽ nâng cằm ý chỉ chiếc ghế đơn bên cạnh: "Ngồi."

Trái tim thật vất vả mới yên ổn xuống của Lí Vụ lại bắt đầu phập phồng lên xuống, cậu đối với cái ghế này có bóng ma tâm lý: Vào giờ phút này tuần trước, cậu chính là ở đây bị cô xua đuổi.

Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, đem ba lô đặt trên mặt đất.

Sầm Căng khoanh tay, sắc mặt hơi u ám: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?"

Trong lòng Lí Vụ nhất thời hoảng hốt, việc giằng co với Ngô Phục còn rõ ràng trước mắt, cậu cũng không đủ tự tin để tin rằng anh ta sẽ không tố giác mình với Sầm Căng.

Cậu ổn định cảm xúc, thử hỏi: "Chuyện gì?"

Sầm Căng nghiêng đầu, chăm chú nhìn cậu, ánh mắt dò xét: "Nếu tôi không hỏi, cậu định tiếp tục gạt tôi sao?"

Lí Vụ nhíu mày, lòng bàn tay nóng lên: "Tôi không biết chị đang nói đến chuyện gì."

Sầm Căng nhắm mắt lại, không úp mở nữa: "Kết quả thi giữa kỳ có từ thứ hai, vì sao đến giờ còn không nói cho tôi biết?"

Lí Vụ như trút được gánh nặng, thể xác tinh thần đều nhẹ nhàng: "Không thi tốt, nên không nói với chị."

Sầm Căng bị ba chữ "không thi tốt" làm nghẹn lại: "Vậy tính không nói luôn sao."

Lí Vụ trả lời: "Nếu chị hỏi tôi sẽ nói."

"Hiện tại nói ngay đi."

Lí Vụ mở cặp sách, lấy bảng điểm ra từ hộp bút, cầm nó đưa cho Sầm Căng.

Sầm Căng không phải lần đầu tiên thấy thứ này, dù sao lúc trước đã xem qua phiên bản hình ảnh, nhưng cầm được nó trong tay lại là chuyện khác, quả thực càng có cảm giác thành tựu hơn.

Cô tâm tình sung sướng, giả vờ thể hiện cảm xúc kinh kỉ và bằng lòng khi thấy bảng điểm: "Ừ? Đây không phải thi rất tốt sao?"

Lí Vụ không đáp, giây lát mới nói: "Không có trong top ba mươi."

Sầm Căng nhìn cậu: "Có người yêu cầu cậu lần đầu tiên thi nhất định phải nằm trong top ba mươi à?"

"..." Cậu dừng một chút: "Không có ai."

Sầm Căng cong môi, lại nhìn xuống lần nữa, ngẩng đầu hỏi tiếp: "Bảng điểm này có thể tặng tôi không?"

Cô giải thích: "Tôi muốn ghi lại trong nhật ký sinh hoạt, kỷ niệm kỳ thi lần đầu tiên thành công của cậu. Nếu cậu thấy bất tiện thì tôi có thể sao chép một phần."

Lí Vụ hơi sửng sốt: "Được."

Cảm giác khẩn trương biến mất hầu như không còn, cậu cúi đầu, giương cao khóe môi.

"Lí Vụ, cậu thật giỏi nha, " Sầm Căng nhìn lại điểm của cậu, giọng điệu đột nhiên trở nên mềm đi, vô cùng hài lòng xoa đầu cậu: "Không ngừng cố gắng."

Lí Vụ lỗ tai đỏ hồng. Hóa ra vui vẻ cùng với đau lòng giống như nhau, đều khiến người ta hít thở không thông.

Giây tiếp theo, người phụ nữ quay về ngữ điệu bình thường: "Tuần này bài tập có nhiều không?"

"Nhiều."

"Cậu đi làm đi, tôi ngồi một mình một lát."

Lí Vụ vâng một tiếng, rất nhanh đứng dậy, đi về phía phòng sách. Rốt cục có thể đưa lưng về phía cô, có thể không kiêng dè mà mỉm cười. Gần như kiệt sức, cậu đã phải kìm nén nụ cười này trong suốt thời gian dài.

Nghe thấy cửa phòng sách đóng lại, Sầm Căng bật người dậy lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Xuân Sướng:

"Tớ dựa theo cậu dạy khen ngợi cậu ấy, đứa nhỏ này giống như không có phản ứng gì."

Xuân Sướng trả lời: Sao có thể như thế? Cậu sẽ không dưỡng phải cái quái vật cao lãnh đó chứ?

Quái vật cao lãnh? Sầm Căng hồi tưởng một lát, đồng ý với cách nói của cô ấy: Có chút, hầu như không chủ động nói chuyện với tớ.

Xuân Sướng nói: Cậu có chắc là mình đã nói theo từng từ một như tớ dặn không? Trong khoảng thời gian này học tập vất vả, đạt được thành tích như vậy chứng tỏ cố gắng của cậu không uổng phí, cậu mới đến Nghi Trung bao lâu liền đã xuất sắc như vậy, tôi rất tự hào về cậu, cậu quả thực quá tuyệt vời.

Sầm Căng: Không, quá buồn nôn, tớ chỉ nói cậu thật giỏi.

Xuân Sướng: lời của cậu chính là những lời vô dụng nhất trong mối quan hệ giữa cha mẹ - con cái.

Sầm Căng bất lực: Tớ thật sự không thể khen trẻ con, khó quá đi.

Xuân Sướng: Không thì cậu đem wechat của thằng bé giao cho tớ, tớ giúp cậu khen, đảm bảo ba hoa chích choè giúp cậu ấy tràn đầy tự tin.

Sầm Căng: Lại nữa? Cậu ấy còn chưa trưởng thành đâu, buông tha cho đứa nhỏ đi.

Xuân Sướng: Tớ làm sao, muốn có nhiều soái ca trong danh sách bạn tốt của mình thì có gì sai.

Sầm Căng: Đúng vậy, nhưng là không có cửa đâu, xin chớ quấy nhiễu học sinh dự bị Thanh Bắc (1) của chúng tôi.

Cô tựa lên ghế sô pha: Hơn nữa cậu ấy không có wechat.

Xuân Sướng khiếp sợ: Người thượng cổ gì thế này, sinh ra trong gia đình kiểm soát chặt chẽ sao, ngay cả wechat cũng không có.

Sầm Căng không còn lời nào để nói.

―

Trong bữa tối, Sầm Căng vẫn còn giữ lời lên án của Xuân Sướng trong đầu, liền đặt câu hỏi: "Lí Vụ, cậu có xài wechat không?"

Thiếu niên ở đối diện giương mắt: "Không có."

Cô lại hỏi: "Bạn cùng phòng của cậu có dùng không?"

Lí Vụ trả lời: "Dùng."

"..." Sầm Căng kỳ quái: "Bọn họ không có hỏi wechat của cậu sao?"

"Hỏi rồi." "Cậu nói không dùng?"

"Ừm."

Sầm Căng im lặng: "Đăng kí một cái đi."

Cô một tay chống má, tay kia múc cơm rồi lại rút về: "Phương tiện liên lạc, hiện tại hầu như không còn ai nhắn tin nữa."

"Ừm, được." Lí Vụ tiếp tục ăn cơm.

"Cậu sẽ đăng ký chứ?"

Cậu dừng lại: "Hẳn là sẽ."

Sầm Căng liếc cậu một cái, lại hỏi: "QQ có không?"

Lí Vụ không hề tập trung ăn cơm, có chút không rõ nội tình nhìn cô: "Không có."

Lúc này Sầm Căng nhìn cậu như đang nhìn một ông cụ tuổi già, tâm tình cô có chút phức tạp: "Ăn nhanh đi, bữa tối xong rồi."

Ăn cơm xong, hai người trở lại phòng khách.

Sầm Căng trực tiếp yêu cầu điện thoại của cậu, cài đặt hai phần mềm xã hội phổ biến đến mức không thể phổ biến hơn được nữa.

Cô quen thuộc nhập thông tin, đợi đến bước nhập tên, cô đem điện thoại trả lại: "Đây, nhập võng danh của cậu đi."

Lí Vụ nhắm mắt, nhíu mày suy nghĩ, rồi nhìn về phía cô: "Gọi là gì?"

Sầm Căng nở nụ cười, buông tay: "Sao tôi biết được."

Cô nói: "Cậu muốn gọi là gì?"

Lí Vụ cảm thấy khó khăn: "Tôi không biết. Võng danh của chị là gì?"

"Tôi?" Sầm Căng chỉ mình: "Là tên tiếng anh của tôi ở công ty." Cô vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, đưa thông tin cá nhân trên wechat của mình cho cậu xem.

Lí Vụ dán mắt lên cái tên kia, chỉ có ba chữ: Gin.

Cậu không có đầu mối, chỉ có thể nhập vào hai từ, vốn là tên cậu, sau đó đưa lại cho Sầm Căng: "Được rồi."

Sầm Căng cầm lấy xem, bày ra biểu tình "tôi biết ngay", cô đưa lại điện thoại lần nữa: "Còn có hình đại diện, mấy thứ linh tinh khác, cậu tự làm đi."

Nam sinh chỉnh sửa thông tin cá nhân không chớp mắt, nghiêm túc như đang làm nghiên cứu khoa học.

Sầm Căng thấy buồn cười, hỏi: "Có được không?"

Lí Vụ nâng mắt: "Tốt lắm."

"Thêm tôi đi, Gin0802."

Lí Vụ theo bản năng hỏi: "Sinh nhật chị là ngày tám tháng hai phải không?"

"Phải, " Sầm Căng thông qua lời mời kết bạn của cậu: "Còn cậu."

"Ngày hai tháng một."

Sầm Căng khẽ nhếch chân mày: "Ngày nghỉ Tết?"

"Ừm."

"Để tôi ghi lại, " Người phụ nữ rũ mí mắt, ghi chú cho cậu, nhỏ giọng đọc từng chữ từng chữ: "Lí, Vụ, không, một, không, hai...... OK, như vậy sẽ không quên sinh nhật cậu."

Trong mười giây ngắn ngủi mà cô phân tâm, có người đã nhấc lên khóe miệng, một cơn bão mang tên mừng thầm ồ ạt đi qua.

Rời khỏi trang ghi chú, Sầm Căng liếc nhìn giao diện trò chuyện quá mưc trống rỗng, cô chọn một biểu tượng cảm xúc, rồi nói xin chào.

Lí Vụ nghe thấy âm thanh vang lên, vội mở ra xem, là khuôn mặt Miêu Miêu đang hi~, mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, dáng vẻ thơ ngây.

Cậu nhìn màn hình một lúc, lại nhìn Sầm Căng, người phụ nữ đúng lúc cũng nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau, cô giơ tay không cầm điện thoại lên, năm ngón tay múa qua múa lại: "Hi."

――Là học theo con mèo kia.

Lí Vụ kìm lòng không đậu mà bật cười, vạn vật sống lại, sáng ngời sạch sẽ.

Cười xong cậu liền quay mặt đi, ngại ngùng mà rũ mắt. Lông mi dày lại dài như đang bịt tai trộm chuông, nhưng xoáy bên môi đã ngay lập tức bán đứng cậu.

"Oa, cuối cùng cậu cũng cười," Sầm Căng kèm theo tiếng thở dài, như đạt được bước tiến triển trọng đại trong thực nghiệm: "Để cậu cười một lần cũng thật không dễ dàng."

―

Trước khi ngủ, Lí Vụ rối rắm một hồi, vẫn là không nén nổi tò mò, nhấp mở vòng bạn bè của Sầm Căng.

Giống như mở ra một quyển nhật ký bí mật cực kỳ trân quý, loại rình rập này khiến cho cậu sinh tâm lý xấu hổ, lại ẩn ẩn kích thích.

Ngón tay nam sinh dừng trên trạng thái đầu tiên.

Đó là một tấm ảnh chụp, đăng vào chiều thứ hai, cô chụp chứng nhận ly hôn của mình, phóng khoáng bày ra với mọi người:

"Hôm nay bắt đầu là người tự do rồi [ yeah ]"

Giữa những hàng chữ, nhẹ nhàng tựa như đang tuyên bố một tin tức tốt.

Lí Vụ tim dập loạn nhịp, không thể ngăn cản ý cười tràn ra khóe mắt chân mày, cậu từ trên giường ngồi dậy, kích động đến mức có chút miệng đắng lưỡi khô.

Nhìn chằm chằm trạng thái này một hồi, cậu xoay người xuống giường, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi đến tủ lạnh tìm nước uống.

Một hơi uống hết nửa cốc nước, tựa hồ chưa thể hòa tan loại hưng phấn này, Lí Vụ quyết định đến phòng sách đọc sách thay đổi tâm tình.

Lúc đi ngang qua bàn trà, bên trên có dư quang vụt qua khóe mắt, tựa như một vì sao nhấp nháy.

Lí Vụ dừng chân, liếc mắt lại, phát hiện đó là một túi ảnh hai inch.

Chúng bị người khác tiện tay đặt trên bàn trà, một trong số chúng đã rớt ra khỏi túi giấy, rơi vào trong tầm nhìn của cậu.

Lí Vụ cúi người nhặt lấy tấm ngoài cùng, lỗ tai đột ngột nóng lên.

Người trong ảnh là Sầm Căng.

Người phụ nữ hơi hơi mỉm cười, làn da trắng sáng, trong mắt có ánh sao, ôn nhu nhìn về phía cậu. Có lẽ vì được chỉnh sửa quá nhiều, nên không đẹp như cô ấy ngoài đời thực.

Nhưng cậu vẫn luyến tiếc đặt nó trở lại.

Tầm mắt Lí Vụ quay về bàn trà, nhìn kỹ những tấm ảnh còn lại, thần sắc mịt mù không rõ.

Dần dần, hơi thở của cậu trở nên nặng nhọc, nhanh hơn. Không kịp giãy dụa quá lâu, Lí Vụ đã đặt nước xuống, cúi người chỉnh sửa vài tấm ảnh còn lại, cậu cẩn thận chuyển chúng ra ngoài, bày ra trạng thái lúc ban đầu.

Mà cái nằm trong tay cậu, lại được cẩn thận uốn cong trở lại lòng bàn tay.

Lí Vụ đan hai tay vào nhau, bước nhanh thoát khỏi hiện trường phạm tội, khẩn trương đến mức không thể hô hấp.

Như thể vừa mới hoàn thành một chặng đường dài, cậu tê liệt tựa lên ghế ở phòng sách, cầm cổ áo thun quạt hai cái, bình tĩnh hồi lâu, mới lại thưởng thức thu hoạch bất ngờ của chính mình.

Nhìn không biết bao lâu, cậu cẩn thận đem bức ảnh kẹp bên trong hộp bút.

Thiếu niên vô cùng hưng phấn, đại não cũng theo đó hoạt động nhạy bén.

Cậu lật tờ giấy, bắt đầu làm đề toán, những bài toán ban ngày có chút khó khăn đều trở nên dễ dàng, cậu múa bút thành văn, trôi chảy tự nhiên.

Sau khi viết kết quả phép tính, Lí Vụ phát hiện mình để quên nước ở phòng khách, cậu bước nhanh xuyên qua hành lang, lấy về.

Lại trông thấy hiện trường được dốc sức dàn dựng kia, cậu vừa xấu hổ, lại ngây ngô cười, vội vàng cầm lấy bằng chứng chứng minh sự hiện diện của bản thân kia đi.

Đi đi lại lại, OO@@, Sầm Căng đương nhiên sẽ chú ý.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||

Cô nằm đè lên chiếc chăn bông mềm mại, hết nhìn màn hình, lại nhìn cửa, mười hai giờ rưỡi, đứa nhóc này còn đang làm gì.

Cô trăm mối không được giải, lại lười xuống giường, liền nhắn tin wechat cho cậu: Làm gì thế, còn không ngủ.

Vài giây trôi qua Lí Vụ vẫn chưa trả lời.

Mà ngoài cửa, phút chốc yên tĩnh.

Một lát sau, rốt cục cũng có tin nhắn trả lời.

Lí Vụ: Không ngủ được, ngồi dậy làm bài.

Thế gian sao lại có người yêu thích học tập như vậy, Sầm Căng ngạc nhiên

Cô không muốn chèn ép sự nhiệt tình của cậu, nhưng cần phải điều tiết thời gian học tập và nghỉ ngơi của thanh thiếu niên: Mấy giờ rồi? Mau ngủ!

Lí Vụ đáp ứng rất nhanh: Được.

Đèn tắt, cửa đóng theo trình tự vang lên, sau đó không một tiếng động.

Sầm Căng tựa lưng vào đầu giường, đang muốn xem cho xong brief (2) bị gián đoạn giữa chừng, wechat lại có tin nhắn đến, vẫn là người có ảnh đại diện ban đầu kia gửi tới.

Lí Vụ: Ồn đến chị sao?

Sầm Căng dùng bốn dấu chấm hỏi liền nhau: Cậu nghĩ xem????

Trong một gian phòng khác, ngọn đèn mờ ảo, thiếu niên gối lên cánh tay, nội tâm sáng ngời. Cậu mím môi, vừa áy náy lại ảo não, nhưng vẫn cười.

Cậu dùng một tay đánh chữ: Thực xin lỗi. Lần sau sẽ không như vậy nữa.

Vào ngày này, vào đêm nay, coi như là phần thưởng cho cuộc chiến đầu tiên giành thắng lợi, hãy để cho cậu liều lĩnh một lần đi.

***

(1) Thanh Bắc: Chính là Thanh Hoa - Bắc Đại đó ạ

(2) Brief: Brief có nghĩa là bản tóm tắt công việc. Một bản Brief tốt sẽ giúp cho người quản trị nắm rõ và biết được của mình sẽ phải làm những gì để đưa ra một chiến lược phát triển phù hợp.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5721 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5252 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4988 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4568 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4486 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4419 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter