Chương 70: Không dám cầu tha thứ
"Phập!" Một con dao xuyên qua túi xách của Lăng Nhiễm đang chắn trên đầu cô.
Khi nãy Lăng Nhiễm đã nhận ra thái độ của ba Lăng không đúng lắm thi thoảng liếc về phía phòng vệ sinh phía sau, cô cũng nghe thấy tiếng chốt cửa vang lên nhè nhẹ một khắc trước khi bóng đen ngắm cô lao tới cô đã kịp thời quay người dùng túi xách làm vật chắn.
Lăng Nhiễm đứng bật dậy đạp chiếc ghế va vào tường gỗ phía sau tạo ra âm thanh lớn. Cô lùi bước về phía cuối giường cùng lúc đó Hoắc Mạc Đình cùng hai vị cảnh sát nghe có tiếng động nên xông vào.
"Nhiễm Nhiễm!" Hoắc Mạc Đình chạy nhanh về phía cô tầm mắt rơi vào chiếc túi vẫn còn cắm con dao găm sắc bén ánh mắt anh lạnh đi quét qua người cô thấy không có vết thương nhưng cũng không làm giảm khí tức trên người. Ban đầu ra ngoài anh cố ý không đóng cửa chỉ khép hờ phòng ngừa bất trắc ai ngờ Lăng gia lại dám ra tay.
"Em không sao!" Lăng Nhiễm lắc đầu tay vẫn nắm chặt chiếc túi.
Hoắc Mạc Đình không nói không rằng kéo Lăng Nhiễm vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô như tự an ủi bản thân rằng cô không sao.
"Đứng im!" Cảnh sát rút súng chỉ vào người mặc áo đen trùm kín mít đang vó ý muốn lao về phía Lăng Nhiễm, nhận được ánh mắt của anh vị cảnh sát liền lấy còng sắt khoá tay người đó lại rồi cúi đầu cung kính với Hoắc Mạc Đình sau đó rút lui ra ngoài.
Lăng Nhiễm vùi mặt vào ngực anh hít thở vỗ nhẹ vào lưng anh rồi từ từ ngoảnh mặt lại nhìn chằm chằm vào người áo đen giọng nói nhẹ nhàng không chút gợn sóng vang lên: "Mẹ, người muốn con chết như vậy sao?"
Bóng đen rõ ràng khựng lại khi nghe Lăng Nhiễm nói như vậy, cũng ngạc nhiên vì cô biết bà là ai nhưng cũng không giấu giếm gì kéo mũ trên đầu xuống rồi cởi khẩu trang: "Một chút nữa thôi...chỉ nhanh một chút..."
Lăng Nhiễm ngửa đầu lên trần nhà kìm nén cảm xúc thở ra một hơi: "Nếu mẹ đã muốn con chết như vậy tại sao khi con vừa ra đời lại không bóp chết con đi?"
Mẹ Lăng khẽ run bà nhớ ngày xưa khi Lăng Nhiễm chuẩn bị ra đời bà đã rất háo hức cũng rất yêu thương, cơ thể bé bỏng được bà bồng trong tay, đôi bàn tay nhỏ xíu đỏ hỏn, vốn tưởng rằng một nhà bốn người sẽ sống hạnh phúc nhưng ông trời nào để yên đứa con gái thứ hai của bà đột nhiên biến mất! Bà đã suy sụp tới mức nào chứ? Cũng may bên cạnh còn có chồng và con gái lớn họ đã dùng tình thương để chữa lành vết thương của bà, bà cũng đã dùng rất nhiều thuốc để có thể quên nó đi. Dốc sức tìm kiếm một năm trời cuối cùng cũng tìm được nhưng bà chẳng vui vẻ là bao.
Nhà ngoại lại vô cùng yêu thương đứa bé ấy khiến cho bà-một người đã thề không đội trời chung với họ Lục nảy sinh sự chán ghét, khi còn bé Lăng Nhiễm thường lui tới bên ngoại khiến bà đã khó chịu càng thêm ghét bỏ chỉ dành phần lớn tình cảm cho con gái lớn vì nghĩ con gái út đã có nhà ngoại yêu thương. Đến sau này bà cũng chỉ có một người con gái là Lăng Kỳ.
Mẹ Lăng im lặng chìm vào hồi tưởng bà nghĩ tới cuộc sống khổ sở của con gái lớn dạo gần đây chỉ vì lo chạy nợ cho gia đình mà làm mấy chuyện đó, trong khi đó đứa con gái út lại thảnh thơi an nhàn sống ẩn. Đúng là tạo nghiệt!
"Mẹ, nếu không mẹ lại giết con đi?" Lăng Nhiễm chìa túi xách về phía bà.
"Lăng Nhiễm!" Hoắc Mạc Đình tức giận kéo cô lại đồng thời đưa tay giật chiếc túi vứt vào xó nhà.
Cảnh này lại khiến mẹ Lăng thêm nhức nhối con mắt: "Lăng Nhiễm! Tôi cũng muốn coi cô là con gái đó thôi nhưng cô nhìn những thứ cô đã làm cho gia đình này đi! Cô nhìn chị cô đi! Tại sao con gái tôi khổ sở như thế còn cô lại nhàn hạ như thế? Tôi có chết tôi cũng muốn kéo theo cô!"
"Bà dám?" Giọng nói lạnh lẽo không mang theo chút hơi ấm nào của Hoắc Mạc Đình vang lên.
Giọng nói ấy rõ ràng chỉ là do một thanh niên 30 tuổi nói nhưng lại khiến một người sắp già như mẹ Lăng run sợ, bà biết bây giờ bản thân đối với Hoắc Mạc Đình chẳng khác gì con kiến cả nhưng dẫu sao cũng phải chết bà gằn giọng kìm nén tâm trạng sợ hãi: "Người như cậu mà lại coi trọng bảo vệ thứ như nó thật là bất công!"
"Vợ tôi không ai được phép đụng cho dù...bà là mẹ ruột"
Im lặng chốc lát anh lại nói tiếp: "Mấy người tự xem lại cách hành xử của mình, như vậy cũng xứng với bậc làm cha mẹ sao?"
"Cậu có quyền gì nói? À kẻ như cậu làm gì có gia đình mà hiểu!"
"Dựa vào tôi là chồng cô ấy, còn nữa ai nói tôi không có gia đình?" Hoắc Mạc Đình đút một tay vào túi quần tay còn lại đặt lên eo Lăng Nhiễm kéo cô sát vào mình bổ xung thêm một câu.
"Cô ấy là gia đình của tôi!"
Lăng Nhiễm ngước mắt lên nhìn anh, có chút cay cay sống mũi.
"Cậu...." Mẹ Lăng còn chưa nói hết thì phập một tiếng con dao khi nãy không biết ở trong tay anh từ lúc nào bay qua mặt mẹ Lăng cắm thẳng lên bức tường gỗ phía sau, có lấy sợi tóc của bà rơi xuống sàn nhà, sắc mặt bà trắng bệch chỉ một chút nữa chệch một tý là có thể bà ta đã nằm xuống rồi... người này ra tay vẫn luôn tàn nhẫn như thế không màng một ai, đây rõ là một lời cảnh cáo cho số phận cuối đời của bà ta.
Lăng Nhiễm cũng không ngờ anh lại ra tay cô đưa tay miết mi tâm nhẹ nói: "Để cảnh sát đưa đi đi"
Lát sau mẹ Lăng được dẫn đi trong trạng thái mất hồn, hiển nhiên vẫn còn sợ nhát dao vừa nãy.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người Lăng Nhiễm quay lại nhìn ba Lăng đang rơi nước mắt: "Ba! Con cứ nghĩ rằng ba vẫn coi con là con gái ba, xem như con nghĩ nhầm rồi, con sẽ giúp đỡ chị những thứ còn lại từ giờ sẽ không liên quan tới con bao gồm toàn bộ Lăng gia". Đam Mỹ H Văn
"Tiểu Nhiễm...ba không dám cầu xin sự tha thứ từ con..."
"Cậu Hoắc! Tôi xin cậu tha cho bà ấy...sức khỏe bà ấy không tốt nếu còn động tay bà ấy sẽ chết mất..." Ngữ danh ba Lăng cũng đã đổi không gọi con rể nữa mà kính cẩn gọi cậu Hoắc.
Hoắc Mạc Đình im lặng chỉnh lại áo cho Lăng Nhiễm dường như lời nói của ba Lăng chẳng phải nói cho anh nghe.
Lăng Nhiễm định nói nhưng lại bị anh bình tĩnh chỉnh áo sau đó kéo cô rời khỏi phòng bệnh để lại ba Lăng thống khổ ngồi trên giường bệnh.
Khi nãy Lăng Nhiễm đã nhận ra thái độ của ba Lăng không đúng lắm thi thoảng liếc về phía phòng vệ sinh phía sau, cô cũng nghe thấy tiếng chốt cửa vang lên nhè nhẹ một khắc trước khi bóng đen ngắm cô lao tới cô đã kịp thời quay người dùng túi xách làm vật chắn.
Lăng Nhiễm đứng bật dậy đạp chiếc ghế va vào tường gỗ phía sau tạo ra âm thanh lớn. Cô lùi bước về phía cuối giường cùng lúc đó Hoắc Mạc Đình cùng hai vị cảnh sát nghe có tiếng động nên xông vào.
"Nhiễm Nhiễm!" Hoắc Mạc Đình chạy nhanh về phía cô tầm mắt rơi vào chiếc túi vẫn còn cắm con dao găm sắc bén ánh mắt anh lạnh đi quét qua người cô thấy không có vết thương nhưng cũng không làm giảm khí tức trên người. Ban đầu ra ngoài anh cố ý không đóng cửa chỉ khép hờ phòng ngừa bất trắc ai ngờ Lăng gia lại dám ra tay.
"Em không sao!" Lăng Nhiễm lắc đầu tay vẫn nắm chặt chiếc túi.
Hoắc Mạc Đình không nói không rằng kéo Lăng Nhiễm vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô như tự an ủi bản thân rằng cô không sao.
"Đứng im!" Cảnh sát rút súng chỉ vào người mặc áo đen trùm kín mít đang vó ý muốn lao về phía Lăng Nhiễm, nhận được ánh mắt của anh vị cảnh sát liền lấy còng sắt khoá tay người đó lại rồi cúi đầu cung kính với Hoắc Mạc Đình sau đó rút lui ra ngoài.
Lăng Nhiễm vùi mặt vào ngực anh hít thở vỗ nhẹ vào lưng anh rồi từ từ ngoảnh mặt lại nhìn chằm chằm vào người áo đen giọng nói nhẹ nhàng không chút gợn sóng vang lên: "Mẹ, người muốn con chết như vậy sao?"
Bóng đen rõ ràng khựng lại khi nghe Lăng Nhiễm nói như vậy, cũng ngạc nhiên vì cô biết bà là ai nhưng cũng không giấu giếm gì kéo mũ trên đầu xuống rồi cởi khẩu trang: "Một chút nữa thôi...chỉ nhanh một chút..."
Lăng Nhiễm ngửa đầu lên trần nhà kìm nén cảm xúc thở ra một hơi: "Nếu mẹ đã muốn con chết như vậy tại sao khi con vừa ra đời lại không bóp chết con đi?"
Mẹ Lăng khẽ run bà nhớ ngày xưa khi Lăng Nhiễm chuẩn bị ra đời bà đã rất háo hức cũng rất yêu thương, cơ thể bé bỏng được bà bồng trong tay, đôi bàn tay nhỏ xíu đỏ hỏn, vốn tưởng rằng một nhà bốn người sẽ sống hạnh phúc nhưng ông trời nào để yên đứa con gái thứ hai của bà đột nhiên biến mất! Bà đã suy sụp tới mức nào chứ? Cũng may bên cạnh còn có chồng và con gái lớn họ đã dùng tình thương để chữa lành vết thương của bà, bà cũng đã dùng rất nhiều thuốc để có thể quên nó đi. Dốc sức tìm kiếm một năm trời cuối cùng cũng tìm được nhưng bà chẳng vui vẻ là bao.
Nhà ngoại lại vô cùng yêu thương đứa bé ấy khiến cho bà-một người đã thề không đội trời chung với họ Lục nảy sinh sự chán ghét, khi còn bé Lăng Nhiễm thường lui tới bên ngoại khiến bà đã khó chịu càng thêm ghét bỏ chỉ dành phần lớn tình cảm cho con gái lớn vì nghĩ con gái út đã có nhà ngoại yêu thương. Đến sau này bà cũng chỉ có một người con gái là Lăng Kỳ.
Mẹ Lăng im lặng chìm vào hồi tưởng bà nghĩ tới cuộc sống khổ sở của con gái lớn dạo gần đây chỉ vì lo chạy nợ cho gia đình mà làm mấy chuyện đó, trong khi đó đứa con gái út lại thảnh thơi an nhàn sống ẩn. Đúng là tạo nghiệt!
"Mẹ, nếu không mẹ lại giết con đi?" Lăng Nhiễm chìa túi xách về phía bà.
"Lăng Nhiễm!" Hoắc Mạc Đình tức giận kéo cô lại đồng thời đưa tay giật chiếc túi vứt vào xó nhà.
Cảnh này lại khiến mẹ Lăng thêm nhức nhối con mắt: "Lăng Nhiễm! Tôi cũng muốn coi cô là con gái đó thôi nhưng cô nhìn những thứ cô đã làm cho gia đình này đi! Cô nhìn chị cô đi! Tại sao con gái tôi khổ sở như thế còn cô lại nhàn hạ như thế? Tôi có chết tôi cũng muốn kéo theo cô!"
"Bà dám?" Giọng nói lạnh lẽo không mang theo chút hơi ấm nào của Hoắc Mạc Đình vang lên.
Giọng nói ấy rõ ràng chỉ là do một thanh niên 30 tuổi nói nhưng lại khiến một người sắp già như mẹ Lăng run sợ, bà biết bây giờ bản thân đối với Hoắc Mạc Đình chẳng khác gì con kiến cả nhưng dẫu sao cũng phải chết bà gằn giọng kìm nén tâm trạng sợ hãi: "Người như cậu mà lại coi trọng bảo vệ thứ như nó thật là bất công!"
"Vợ tôi không ai được phép đụng cho dù...bà là mẹ ruột"
Im lặng chốc lát anh lại nói tiếp: "Mấy người tự xem lại cách hành xử của mình, như vậy cũng xứng với bậc làm cha mẹ sao?"
"Cậu có quyền gì nói? À kẻ như cậu làm gì có gia đình mà hiểu!"
"Dựa vào tôi là chồng cô ấy, còn nữa ai nói tôi không có gia đình?" Hoắc Mạc Đình đút một tay vào túi quần tay còn lại đặt lên eo Lăng Nhiễm kéo cô sát vào mình bổ xung thêm một câu.
"Cô ấy là gia đình của tôi!"
Lăng Nhiễm ngước mắt lên nhìn anh, có chút cay cay sống mũi.
"Cậu...." Mẹ Lăng còn chưa nói hết thì phập một tiếng con dao khi nãy không biết ở trong tay anh từ lúc nào bay qua mặt mẹ Lăng cắm thẳng lên bức tường gỗ phía sau, có lấy sợi tóc của bà rơi xuống sàn nhà, sắc mặt bà trắng bệch chỉ một chút nữa chệch một tý là có thể bà ta đã nằm xuống rồi... người này ra tay vẫn luôn tàn nhẫn như thế không màng một ai, đây rõ là một lời cảnh cáo cho số phận cuối đời của bà ta.
Lăng Nhiễm cũng không ngờ anh lại ra tay cô đưa tay miết mi tâm nhẹ nói: "Để cảnh sát đưa đi đi"
Lát sau mẹ Lăng được dẫn đi trong trạng thái mất hồn, hiển nhiên vẫn còn sợ nhát dao vừa nãy.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người Lăng Nhiễm quay lại nhìn ba Lăng đang rơi nước mắt: "Ba! Con cứ nghĩ rằng ba vẫn coi con là con gái ba, xem như con nghĩ nhầm rồi, con sẽ giúp đỡ chị những thứ còn lại từ giờ sẽ không liên quan tới con bao gồm toàn bộ Lăng gia". Đam Mỹ H Văn
"Tiểu Nhiễm...ba không dám cầu xin sự tha thứ từ con..."
"Cậu Hoắc! Tôi xin cậu tha cho bà ấy...sức khỏe bà ấy không tốt nếu còn động tay bà ấy sẽ chết mất..." Ngữ danh ba Lăng cũng đã đổi không gọi con rể nữa mà kính cẩn gọi cậu Hoắc.
Hoắc Mạc Đình im lặng chỉnh lại áo cho Lăng Nhiễm dường như lời nói của ba Lăng chẳng phải nói cho anh nghe.
Lăng Nhiễm định nói nhưng lại bị anh bình tĩnh chỉnh áo sau đó kéo cô rời khỏi phòng bệnh để lại ba Lăng thống khổ ngồi trên giường bệnh.